[16]
Tống Hoa liếc mắt một cái liền nhận ra cảm xúc khác thường trên mặt Tống Dương, hắn ngăn cản Tống Dương bước đi: "Đến phòng anh bôi thuốc."
Trong phòng Tống Hoa, Tống Dương nằm ở trên giường, tiếp thu cực hình bôi thuốc.
"Làm sao vậy, ghen tị?"
"Mới không có."
"Thật là, làm chú của hai đứa rồi...phải làm gương."
Tống Hoa trầm mặc trong chốc lát, nhẹ giọng nói: "Em nên biết, anh ba của em mấy năm nay không tốt lắm. Tống Ngọc Thụ sau khi trở về, nó vừa muốn nhìn em, lại muốn nhìn Ngọc Thụ, khó tránh khỏi một chén nước không thể giữ thăng bằng. Tống Ngọc Thụ là đứa nhỏ không hiểu chuyện, em là người trưởng thành hẳn là hiểu lý lẽ đi."
Tống Dương cũng là một trận trầm mặc, chính mình chẳng những không có giúp anh ba chia sẻ công việc, còn luôn gây ra phiền toái cho anh ba, cuối cùng lại khó chịu trong lòng cảm thấy bị bỏ rơi, thật sự rất giống một đứa nhỏ.
Nhìn em trai lâm vào trầm tư, Tống Hoa đột nhiên nhớ ra một việc rất quan trọng: "Tống Dương, Cảnh Thần đã bắt đầu yêu đương, em còn đợi đến..."
"Anh hai, dừng dừng! Em còn nhỏ......"
Tống Dương vẻ mặt hoảng sợ mà nhìn về phía Tống Hoa.
"Em đều bao lớn rồi! Còn nhỏ! Anh nói cho em..."
"Anh hai anh hai, dừng lại dừng lại. Em còn có việc, không thể ngồi lại cùng anh hàn huyên, em đi trước đây, anh hai ngủ ngon ha."
Nói xong liền giống con thỏ con chạy biến ra ngoài.
Tống Hoa bất đắc dĩ mà cười khổ một tiếng, đi ra ban công, khuôn mặt tràn đầy tâm sự. Hắn nhìn thành phố xa hoa, con đường uốn lượn, xe cộ đã thưa dần, lo lắng sốt ruột, 10 giờ rồi, con trai như thế nào giờ này vẫn chưa trở về.
Giờ phút này Tống Cảnh Thần đã trộm trèo tường vào khuôn viên trường học, thật cẩn thận mà đi vào phòng học, đi vào kí túc xá của các bạn. Các bạn học thấy cậu đều nhìn bằng ánh mắt kinh ngạc, không nói cậu xuất hiện thời gian không đúng, liền xem dáng vẻ chật vật của cậu thập phần quỷ dị, cảm giác giống như mới từ trong nước vớt ra.
"Anh Thần, cậu là làm sao vậy?" Đường Hoàng từ chỗ ngồi đứng lên, nôn nóng dò hỏi.
Tống Cảnh Thần khàn khàn tiếng nói vô lực.
"Bớt nói nhảm, đem chìa khóa kí túc xá cùng điện thoại của cậu đưa cho tôi mượn."
Đường Hoàng đem điện thoại cùng chìa khóa đưa qua, Tống Cảnh Thần cầm lấy điện thoại cấp tốc nhắn tin cho Tống Hoa.
"Đường quá xa, con không chống đỡ nổi, đêm nay liền không trở về nhà. Ba nghỉ ngơi sớm một chút, đừng chờ con."
Tống Cảnh Thần không có nói cho Tống Hoa cậu ở trường học, bởi vì cậu thật sự sợ Tống Hoa xách theo dây mây đi vào trường học trước mặt mọi người đánh người.
"Phòng tắm cho mình mượn dùng một chút, còn có, có dư giường không?"
"Không."
"Không sao, tôi ngủ giường của cậu."
Tống Cảnh Thần nhếch miệng cười.
"Vậy tôi ngủ ở đâu?"
Đường Hoàng vô thức hỏi.
"Cậu có thể ngủ dưới đất."
"......"
Tống Hoa nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại thật lâu, tịnh tâm...
"Tống Hiên! Điều tra cho anh vị trí của Cảnh Thần!"
Lần này, Tống Hoa muốn hoàn toàn trị tận gốc tật chạy loạn cùng tật xấu không nghe lời của Tống Cảnh Thần.
Lúc Tống Cảnh Thần chuẩn bị thân mình mỏi mệt đi vào ký túc xá, giáo viên giám thị coi tiết tự học buổi tối bị thanh âm ồn ào ở đó mà dẫn lại.
"Toàn bộ kí túc xá đều bị tiếng ồn của các cô cậu ảnh hưởng! Học tập không tốt còn thích nói chuyện!"
Đường Hoàng vừa nghe, tức khắc nghẹn một cổ tử khí.
Loảng xoảng, một tiếng từ ghế trên đứng lên, căm tức nhìn giáo viên kia.
"Như thế nào, còn nói không được, các người là cái dạng gì liền không rõ hơn tôi đi! Không rõ trường học như thế nào còn không có đem các cậu đuổi học, thầy Tống dạy cho các cậu như vậy, quả thực lãng phí!"
Cô giáo kia vừa nói vừa tiếc hận mà lắc đầu, phảng phất thật sự tại vì thế mà đau lòng. Người nói vô tình, người nghe có tâm, huống hồ là lời nói chanh chua như vậy, học sinh lại không điếc, cũng không phải không biết tự ái, làm gì nhịn nỗi.
"Tối rồi chó ở đâu ra sủa bậy vậy?"
"Hiện tại tố chất giáo viên đều thấp như vậy sao?"
"Giáo viên này sợ là đi cửa sau mới vào được trường đi!"
Vị giáo viên nữ kia hiển nhiên không thể chịu đựng loại nhục mạ này, run rẩy mà chỉ tay vào bọn họ: "Các người đều là thứ gì!"
Đường Hoàng nắm chặt nắm tay, nổi giận đùng đùng đi về phía trước, phảng phất muốn đại diện toàn bộ học sinh giáo huấn giáo viên có tư chất thấp kém này.
Đi ngang chỗ Tống Cảnh Thần, lại bị Tống Cảnh Thần một phen ngăn cản, Tống Cảnh Thần từ từ mở miệng: "Đường Hoàng, bình tĩnh."
"Anh Thần.."
Đường Hoàng trong giọng nói mang theo không cam lòng cùng khó hiểu, hướng Tống Cảnh Thần gương mặt vẫn bình tĩnh vững vàng nhìn lại.
Tống Cảnh Thần không để ý tới Đường Hoàng, chậm rãi đối vị giáo viên kia mở miệng xin lỗi, nhưng lại không mang theo nửa điểm hèn mọn.
"Cô, thật sự thực xin lỗi, các bạn học không hiểu chuyện, mong cô đừng để trong lòng. Chúng em về sau sẽ chú ý, tiết tự học buổi tối sẽ không ồn ào nữa."
Vị giáo viên nữ hừ lạnh một tiếng: "Lười cùng các cô cậu chấp nhặt."
Nói xong nghênh ngang mà bước đi.
"Anh Thần, vì sao phải xin lỗi cô ta?"
Đường Hoàng phẫn hận mà nghi ngờ.
"Đúng vậy.....sao phải xin lỗi...."
Các bạn học sôi nổi phụ họa.
"Chẳng lẽ cô ấy nói không đúng sao?"
Tống Cảnh Thần nhẹ giọng hỏi lại, nhìn quét một lần, khuôn mặt mọi người tràn đầy sự phẫn nộ.
"Ít nhất, cô ấy nói tám phần đều tuyệt đối là thật!"
Tống Cảnh Thần lạnh lùng nói.
Các bạn học cảm thấy trong ngực buồn bực khó chịu.
Tống Cảnh Thần ngữ khí hòa hoãn.
"Bất quá, các cậu cũng không cần vì những tin đồn nhảm nhí mà phẫn nộ. Làm cho bọn họ câm miệng phương thức tốt nhất chính là lấy thực lực tới chứng minh. "Học kém" là bị người ngoài dán lên, nhưng chúng ta không nhận."
"Không sai! Lần thi cuối kỳ này, chúng ta phải khiến cho những người đó câm miệng!"
"Xem ra lần này cần nghiêm túc học hành, nếu không để cho người khác cho rằng chúng ta thật là dễ khi dễ."
"Cho rằng anh đây học không tốt sao, anh đây muốn nghiêm túc lên chính mình đều có thể làm được."
"Đúng đúng, chúng ta không nhận."
Tống Cảnh Thần khóe miệng nhẹ nhàng một câu, vẫn là chiêu khích tướng.
Chỉ một vài câu đơn giản cậu đã giải quyết xong tình huống rắc rối, đối với lời nói của nữ giáo viên kia, cậu tự nhiên thập phần phẫn nộ, nhưng cùng mọi người bất đồng chính là, cậu sẽ không biểu hiện ra ngoài, càng không thêm dầu vào lửa, đây là thành quả chịu sự giáo dục mười mấy năm từ Tống Hoa.
Tống Cảnh Thần duỗi cái eo, xoay người hướng cửa đi đến, chỉ một thoáng rồi lại dừng bước, cậu nhìn thấy người mà tối nay không muốn nhìn thấy nhất.
Tống Hoa giày da cùng gạch men sứ va vào nhau giàu tiết tấu, đồng dạng tiếng động đó hung hăng đánh thẳng vào trái tim của Tống Cảnh Thần.
"Ba... Thầy Tống."
Tống Cảnh Thần vừa định kêu "Ba", lại phát hiện trường hợp này không đúng, lập tức sửa miệng.
Các bạn học thoạt cũng không chú ý, chỉ là ở trong tối tự kinh ngạc cảm thán tốc độ biết chuyện của thầy Tống, lúc nãy mới vừa chống đối giáo viên, nhanh như vậy giáo viên chủ nhiệm của mình liền chạy tới trường học, bọn họ cũng không biết nên cảm động hay là nên sợ hãi.
"Chát."
Tống Hoa đột nhiên giơ tay, không ngoài dự đoán tát một cái vào khuôn mặt hoàn mỹ của Tống Cảnh Thần.
Tống Cảnh Thần chậm rãi đem đầu xoay lại, cố nén nghẹn ngào, nỗ lực không cho khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt nào.
Bạn học rành mạch mà thấy được khuôn mặt Tống Cảnh Thần in năm dấu tay hồng hồng, nghi hoặc rất nhiều đều hít ngược một hơi khí lạnh, thầy Tống cư nhiên dám ở trước mặt học sinh ra tay đánh người.
Tống Hoa mới mặc kệ, chỉ cần Tống Cảnh Thần làm sai, bất luận là thời gian, không gian nào, nên đánh vẫn phải đánh.
Tống Hoa lạnh mặt, nhìn con trai khuôn mặt ủy khuất vẫn không dao động, thậm chí hạ giọng cảnh cáo: "Thu hồi nước mắt của con."
"Thầy Tống, thầy vì cái gì lại đánh cậu ấy? Cậu ấy rốt cuộc làm sai cái gì?"
Đường Hoàng thật sự quá khó có thể lý giải, rõ ràng trước mặt nhiều người như vậy, Tống Cảnh Thần cao ngạo sao có thể kiềm chế được, lại suốt ngày đối chủ nhiệm lớp nói gì nghe nấy, đánh không tránh, mắng không cãi. Tống Hoa đến tột cùng là có ma lực gì vậy?
"Đường Hoàng, im miệng..."
Tống Cảnh Thần mờ mịt ánh mắt, dùng giọng nói khàn khàn khuyên can.
"Tống Cảnh Thần, cậu hôm nay muốn ngăn cản tôi bao nhiêu lần mới đủ!"
Đường Hoàng thập phần sinh khí, lại chính mình bất lực, nhìn Tống Cảnh Thần không dám phản kháng càng thêm tức giận.
"Là mình sai, tránh không khỏi đi......"
"Cậu đến tột cùng làm sai cái gì!"
"......"
"Cậu xem, cậu cũng nói không nên lời, trong lòng cũng cảm thấy chính mình không có gì sai, đúng không!"
"Đường Hoàng, cậu không hiểu."
Tống Cảnh Thần ánh mắt trống rỗng. Là không học được chịu trách nhiệm trước hành động của mình, này là sai.
Tống Hoa chậm rãi nói: "Đường Hoàng, thầy nhắc lại một lần cuối cùng cho em biết. Cuộc đời con người thực là dài, em không cần quá đường hoàng."
Bởi vì niên thiếu cho nên vô tri, bởi vì vô tri cho nên không sợ, vì thế không kiêng nể gì, vô cùng đường hoàng. Bầu trời buổi tối rối tinh rối mù, không có đầy sao điểm xuyết, làm người có chút áp lực.
Tống Cảnh Thần ở sân thể dục sau trường chạy vội từng vòng, ba cậu muốn cậu chạy hai mươi vòng.
Tống Hoa đứng ở một bên lẳng lặng mà nhìn, trên tay cũng không biết từ khi nào có thêm một nhánh cây.
Thiếu niên dưới ánh đèn vàng hạ chạy chậm dần.
Tống Cảnh Thần cơm chiều không ăn, lại phải chạy bộ một đoạn đường xa, sớm đã sức cùng lực kiệt, chỉ còn một ít sức chống đỡ chạy từng nước về phía trước.
Tống Cảnh Thần chạy được mười lăm vòng, vô lực mà quỳ xuống trước Tống Hoa, tóc mái ướt dầm dề mà dán ở trên trán, đôi tay gắt gao mà chống xuống mặt đất. Nước mắt tràn mi, ngăn cũng ngăn không được.
"Ba....Con thật sự chạy không nổi nữa."
Tống Hoa giơ lên nhánh cây, đùi, phía sau lưng, mông, những nơi nhánh cây đi qua đều lưu lại dấu vết.
Miệng vết thương bị mồ hôi thấm vào, quần áo ma xát, chỗ đau đớn trải rộng toàn thân. Tống Cảnh Thần gắt gao mà chịu đựng, cậu một chút sức lực chạy trốn cũng không có, đau đớn bức cậu cầu xin, đây là lí trí cuối cùng của cậu.
"Ba...... Tha cho con."
Tống Cảnh Thần khóc lóc, hữu khí vô lực mà nói.
Tống Hoa thờ ơ lạnh nhạt, trên mặt không dao động, trong lòng lại chịu mấy chục lần dày vò.
"A, rất náo nhiệt nha."
Tống Thanh Lâm chống quải trượng đi tới.
____________
06/09/2022.
Sao ba không tới sớm hơn xem con giải quyết tình huống thông minh thế nào???😢😢
Nhưng mà cái đó vẫn không thể đem ra khoe được mn ạ, tại vì đối với Tống Hoa mà nói, đó là phải làm được, là chuyện thường tình mà thoi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro