[15]
Tống Hiên ở Tống thị đang họp hội nghị, trợ lý đột nhiên vội vàng đẩy cửa xông vào dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người. Cúi người với Tống Hiên đang ngồi trên ghế chủ tịch.
"Chủ tịch, điện thoại của ngài."
Tống Hiên nhíu mày, hiển nhiên đối với trợ lý đột ngột xông vào có chút không hài lòng, huống hồ nguyên tắc của anh trong lúc đang họp không nhận điện thoại dù bất cứ lý do gì.
Trợ lý mồ hôi lạnh chảy xuống, thật cẩn thận mà nhắc nhở: "Đây là anh của chủ tịch điện báo...Nếu ngài không..."
Tống Hiên nghe nói "anh của chủ tịch" bốn chữ sau nhanh chóng ánh mắt sắc lạnh quét về phía trợ lý, hiển nhiên là trách cứ hắn như thế nào không nói sớm, nhanh chóng tiếp nhận điện thoại, đứng dậy hướng cửa phòng họp đi đến. Vừa bắt máy, di động một trận tiếng rống giận truyền đến: "Tống Hiên, anh cho cậu năm phút đồng hồ lập tức về nhà! Con trai đều quản không tốt, còn họp hành cái gì!"
Chủ tịch đối với anh trai kính sợ thì ở đây ai cũng đều biết, nhưng tổng tài cao lãnh bị quát lớn như vậy cũng thật là hiếm thấy.
Trong phòng hội nghị mọi người im như ve sầu mùa đông, nhưng hai vai run rẩy sớm đã bán đứng hết thảy, ở ngoài mặt nghẹn cười bình thường vốn đã luyện thành kĩ năng.
Tống Hiên cũng lười để ý phản ứng của cấp dưới, tông cửa xông ra, một đường chạy đi, nơi đi qua đều để lại một trận rung chuyển nhỏ cùng những ánh mắt lưu luyến của những cô gái văn phòng.
Tống Hoa cùng Tống Dương về đến nhà đã bị một màn trước mắt làm kinh hoảng.
Nguyên nhân là đại sảnh mỹ lệ trang nhã lại giống như một bãi rác lớn. Chai nước cùng túi ni lông rơi vãi đầy đất, trứng gà vỡ nát che kín các góc, gạch men sứ lót sàn nhà đều lưu lại từng đạo quằn quyện , tuyết trắng trên vách tường toàn là những nét vẽ nguệch ngoạc, phóng ánh mắt nhìn lại, giống như một bãi chiến trường.
Đứa nhóc con kia vui sướng hung hăng từ tay vịn cầu thang trượt xuống dưới, trong miệng còn rêu rao đồng dao bằng tiếng Anh, phảng phất giống như bãi chiến trường trước mắt hết thảy đều cùng mình không quan hệ, không hề có cảm giác áy náy.
Tống Dương từ xa chạy lại, vịn lấy bả vai cậu bé căm giận chất vấn.
"Chú không phải kêu con ở trên phòng viết chữ sao?! Vì cái gì phòng khách biến thành như vậy!"
Tống Dương giờ phút này điên mất rồi, Tống Ngọc Thụ gây chuyện lớn như thế này, chính mình tuyệt đối thoát không được can hệ.
Tống Ngọc Thụ nháy manh manh đôi mắt, dùng tiếng Anh chậm rãi nói.
"Tôi sẽ không viết chữ nha......"
Đứa nhỏ nhìn quét một vòng, nhún nhún vai, chẳng hề để ý mà nói.
"Không phải vẫn luôn như vậy sao?"
Tống Dương nặng nề ôm mặt, tựa hồ như là để kiềm chế tức giận, lại tựa hồ là để chính mình thanh tỉnh một chút.
Tống Hoa đối với một màn trước mắt như có mắt không tròng, không có một tia cảm xúc dao động, lập tức hướng phòng ngủ đi đến. Bọn họ hai cha con mâu thuẫn, Tống Hoa nghĩ không nên nhúng tay, cũng lười đến nhúng tay, là cho Tống Hiên học cách làm ba đi.
Rõ ràng nghĩ không quản, rõ ràng không để bụng, nhưng vừa tiến vào phòng ngủ, Tống Hoa liền điện thoại cho Tống Hiên. Mặc dù biết Tống Hiên đang họp, vẫn cứ trước mặt cấp dưới trách cứ Tống Hiên, cũng không lưu lại cho Tống Hiên nữa điểm mặt mũi. Nếu con trai đều không quản giáo tốt, đem công ty phát triển to lớn lại có cái ích gì.
Năm phút đồng hồ, không nhiều không ít, Tống Hiên tiến vào đại sảnh, cảnh tượng trước mắt làm hắn phải hít vào một ngụm khí lạnh. Tống Hiên cưỡng chế lửa giận: "Sao lại thế này?"
"Ngọc Thụ nó......"
Tống Dương nghĩ sẽ thay cháu trai biện giải một phen, lại phát hiện căn bản không thể nào nói nên lời.
Tống Hiên hướng Tống Ngọc Thụ nhìn lại, phát hiện con trai ở một bên cứng đầu. Lửa giận ở trong lòng hôi hổi dâng lên, bước nhanh hướng con trai đi đến, một phen liền đem nó nhấc lên. Tống Ngọc Thụ cảm thấy một loại bị trói buộc sợ hãi, liều mạng giãy giụa, dùng tiếng Anh hùng hùng hổ hổ: "***, buông tôi ra."
Tống Hiên lạnh giọng uy hiếp nó.
"Ba nghe thêm một câu thô tục nào nữa, ba sẽ đem con trói lại đánh!"
Tống Ngọc Thụ nghe như vậy, không những không ngừng, còn đem tiếng mắng nói lớn hơn mấy lần, như sợ Tống Hiên không nghe được.
Tống Ngọc Thụ không hay bị đánh, cũng không tin Tống Hiên sẽ đánh chính mình, không biết trời cao đất dày mà đại bất kính nói.
Tống Hiên dừng lại bước chân, tháo xuống cà vạt, đem tay Tống Ngọc Thụ trói ở sau lưng, thuận tay cởi luôn lớp quần mỏng xuống, cởi luôn dây lưng của chính mình, gập đôi lại cứ như vậy vung tay.
Tống Ngọc Thụ liều mạng kêu khóc, nghe thập phần thê thảm. Này thật oan uổng Tống Hiên, anh mới dùng hai phần lực, dây lưng lướt qua da thịt, chỉ để lại một dấu vết hồng nhạt.
Tiếng khóc đối với Tống Hiên tạo thành quấy nhiễu, anh cho rằng chính mình xuống tay quá nặng, vẫn là đau lòng.
Dừng lại dùng dây lưng chỉ hướng Tống Ngọc Thụ, lạnh lùng mà nói: "Đây là cho con lập điều quy củ thứ nhất, ba của con tuyệt đối nói được làm được, không cần khiêu chiến quyền uy của ba! Nghe hiểu chưa!"
Trả lời chính là một trận nghẹn ngào, Tống Ngọc Thụ cuộn tròn thành một đoàn, run bần bật.
Tống Ngọc Thụ không trả lời Tống Hiên lại cảm thấy vô cùng tức giận, thói hư tật xấu này hắn sẽ từ từ sửa lại. Tống Hiên tiếp tục xách lên Tống Ngọc thụ hướng phòng chính mình đi đến, đột nhiên quay đầu đối Tống Dương mệnh lệnh nói.
"Em cũng đi vào."
Tống Dương trong lòng âm thầm thở dài: Sinh tử có mệnh, phú quý do trời.
Trên mặt lại rất có một bộ đại nghĩa lăng nhiên, cử thân chịu chết hào hùng. Tống Dương đẩy cửa mà bước vào, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng vào phòng ngủ của Tống Hiên. Tống Ngọc Thụ quỳ trên mặt đất nghẹn ngào, đôi tay vẫn bị trói ở sau người.
Tống Hiên đã đem tây trang áo khoác bỏ đi, dư lại áo sơ mi trắng cùng áo choàng màu xám, cách ăn mặc đơn giản nhưng thoát ra khí vũ bất phàm, nhưng dây mây đậm sắc xanh trong tay lại đang ngay tầm mắt.
Tống Dương trong lòng một trận tấm tắc, Tống Ngọc Thụ xong rồi, chính mình đã bị anh ba phạt nhiều nhưng hiếm khi thấy anh dùng dây mây.
"Tống Dương, cái bàn chỗ đó, chống tay lên."
Tống Dương cảm giác được ngũ lôi oanh đỉnh, khó có thể lý giải.
Vì cái gì là em? Như thế nào sẽ là em? Vì sao lại là em? Rõ ràng là vào để xem kịch a, như thế nào cũng bị cuốn vào diễn chung?
Tống Dương nghiêm túc mà suy tư một phen, hôm nay bất quá mình cũng có mấy tội, tự mình chạy ra khỏi nhà, nói năng thô tục, ra tay đánh bác sĩ nước M......Haizz...... Cẩn thận mà nghĩ thì chính mình cũng có sai một chút a.
Chính là, dù vậy, vì cái gì không phải Tống Ngọc Thụ bị phạt trước, rõ ràng nó phạm sai lầm nghiệm trọng hơn mình mà.
Tống Dương tội nghiệp hỏi: "Vì cái gì là em?"
"Ở nơi này, chú ý lớn nhỏ có thứ tự......"
Tống Hiên nhàn nhạt mở miệng. Tống Dương trong lòng một đợt rùng mình bước qua, giết gà dọa khỉ thì cứ nói thẳng ra đi, cái gì lớn nhỏ có thứ tự.
Tống Dương tức giận bất bình đi về phía cái bàn bên cạnh, cố chấp mà bày ra tư thế tiêu chuẩn nhất, cái mông cao cao nhếch lên, giận dỗi mà cúi đầu. Tống Hiên đi đến bên người Tống Dương, đem dây mây điểm ở quần Tống Dương.
"Ba mươi."
Đột nhiên cúi người xuống bên tai Tống Dương, từ từ nói: "Nhóc con ở bên cạnh nhìn, em tốt nhất, chống đỡ......"
Cuối cùng hai chữ ở Tống Dương trong đầu vứt đi không được, liền như vậy trong nháy mắt Tống Dương bừng tỉnh, trách không được anh ba nói cái gì lớn nhỏ có thứ tự, trách không được anh ba không có bắt chính mình cởi quần, thì ra là thế......
"Chát!"
Thình lình Tống Hiên đánh xuống một roi làm Tống Dương trở tay không kịp, một câu.
"**" buột miệng thốt ra. Chỉ thấy Tống Hiên đen mặt.
_________
Đỉnh đầu cao ốc đan xen, chân dẫm lên nhựa đường. Cảnh đêm của thành thị phồn hoa hấp dẫn cũng không được thiếu niên chú ý đến. Mỗi một tế bào trên cơ thể đều là trói buộc.
Khoảng cách sáu kilomet. Có thể nào dễ dàng dừng lại bước chân? Không phải vì hướng ba chứng minh chính mình đối với Chung Thơ Tiệp có bao nhiêu sâu nặng, chỉ là đơn thuần là vì cô, chính mình đều có thể làm mọi thứ.
Chính là, ý chí kiên định cũng không thắng nổi thân thể thật sự mỏi mệt. Mồ hôi cùng quần áo ma xát, sau lưng nóng rát đau. Hai chân giống như rót chì bước đi nặng nề, mỗi bước chân đều giống như gia hình khó chịu, lúc này đã bôn ba gần như một giờ, nhưng nhà vẫn là như vậy xa xôi không thể với tới. Ở lúc gần như tuyệt vọng, trường học lại xuất hiện ở trước mắt.
Đây là một tòa nhà mang đậm hơi thở cổ điển, trải qua trăm năm mưa gió, trường học này đã được thay đổi một lần lại một lần, nhưng nó như cũ đứng sừng sững ở đằng kia, chưa từng dời đi hoặc bị bỏ hoang.
Tống Cảnh Thần đứng thẳng, trước mắt là trường học, đèn đường chiếu vào trên người Tống Cảnh Thần, bất giác cảm thấy lẻ loi. Không biết vì sao, ý nghĩ quét qua trong đầu. Cậu lại có một suy nghĩ.... đêm nay sẽ qua đêm ở trường học.
Trong phòng của Tống Hiên, vì Tống Dương một câu thô tục khiến cho bầu không khí cực kì xấu hổ.
Tống Hiên sớm đã tính toán hết thảy, trước thu thập Tống Dương, cốt là để cho đứa nhóc không biết điều kia ở bên cạnh xem. Đã có thể cho Tống Ngọc Thụ làm làm mẫu, lại có thể làm Tống Dương ngoan ngoãn mà chịu đánh một trận.
Vốn định có thể nhất tiễn song điêu, một hòn đá ném hai con chim. Rốt cuộc người định không bằng trời định, ông trời là đang đánh vỡ kế hoạch tốt đẹp của anh.
Tống Ngọc Thụ bên cạnh buộc miệng bật ra tiến cười, Tống Hiên siết chặt dây mây kiềm chế.
"Anh ba, nghe em giải thích đã...Em thật không phải cố ý, em là không chuẩn bị tốt."
"Vả miệng."
Tống Hiên giọng trầm thấp ra lệnh.
"Anh ba......"
Tống Dương ủy khuất mà xin tha.
"Anh không ngại hiện tại giúp em tát một cái."
Lời nói vừa ra, một thanh âm thanh thúy vang lên. Một cái tát này thực làm Tống Dương choáng váng, sợ lại chậm một chút anh ba liền tự mình động thủ. Tống Dương tất cung tất kính mà nói: "Anh ba, hoàn thành, thỉnh anh tiếp tục."
Tống Hiên hừ lạnh, lại lần nữa nâng lên dây mây, hướng tới cái mông của Tống Dương mà đánh. Tống Dương cắn răng nhịn đau.
"A..."
Một tiếng kêu nhỏ thoát ra, mặc dù có lớp quần che chắn đi ít nhiều, nhưng vẫn che không được bao nhiêu vẫn rất đau.
Tống Ngọc Thụ ở một bên sợ hãi mà quỳ, ba hung dữ như vậy thật sự nó chưa hề thấy qua. Nhưng sợ hãi đồng thời lại vẫn có không cam lòng, dựa vào cái gì mà đối với chú út như vậy.
Dây mây hỗn loạn gào thét mà đánh xuống, từng luồng đau đớn cuồn cuộn mà đến. Tống Dương vất vả nhịn xuống tiếng kêu, quá trình như vậy thống khổ, cư nhiên còn không thể phát ra âm thanh bởi vì còn có người ở bên cạnh quan sát, học tập.
Tống Dương cảm thấy chính mình lúc này đây bị phạt, tuyệt đối có thể đi vào sách giáo khoa. Không chạy loạn, không loạn chắn, không gọi bậy, này nếu là trước khi, tuyệt đối là không có khả năng. Vì tổ quốc tương lai, chính mình liền hy sinh một lần đi.
Tống Hiên nhàn nhạt mà mở miệng: "Điểm số."
"21."
Tống Dương thở ra một hơi.
"Chát"
"Anh...22"
Tống Dương điều động mỗi một cái lỗ chân lông tới đếm số.
"Chát"
"2..."
"Stop!"
Còn không đợi Tống Dương điểm số, đứa nhỏ quỳ trên mặt đất đã lên tiếng.
"Dừng lại, ông không thể làm như vậy."
Đứa nhỏ tức giận bất bình.
"Tống Ngọc Thụ, ông là ai, ba là ai?"
Tống Hiên nheo lại đôi mắt hướng nó nhìn lại.
"Tiếng ba đều không gọi được, còn muốn thay người khác cầu tình?"
"...Dad, please stop."
Tống Ngọc Thụ chịu thua. Tống Hiên khóe miệng gợi lên mỉm cười, đây là hắn lần đầu tiên nghe được con trai kêu chính mình là ba, mặc dù là tiếng Anh, Tống Hiên vẫn có như vậy một tia đắc ý cùng vui sướng.
"Phải không? Bất quá là con ý kiến, ba không tiếp thu."
Tống Hiên lại là cười. Nói xong liền giơ lên dây mây rơi xuống, Tống Dương rõ ràng có thể cảm giác được, Tống Hiên lực độ thay đổi nhiều, hắn ở trong lòng âm thầm "Cảm ơn" người nào đó
"Tống Ngọc Thụ, chú thật đúng là muốn cảm ơn con..."
"Chát"
Roi thứ 30 rơi xuống. Tống Dương rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Về phòng đi, đóng cửa lại."
Tống Hiên hạ lệnh đuổi khách, một chút cũng không để ý đến cảm giác của Tống Dương.
Cái gì, chính mình đến tột cùng vì cái gì? Vẫy tay thì tới, xua tay thì đi.
Thôi, có con trai liền quên em trai......Tống Dương mang đầy một bụng thê lương cùng oán khí ngập trời khập khiễng mà đi ra cái nơi đã từng làm mình không muốn xa rời. Vừa mới ra cửa, liền đụng phải Tống Hoa.
_____________
03/09/2022.
Ôi thương chú út của tui😅, cái gì "Vẫy tay thì tới, xua tay thì đi.", ultr nghe thấy tội ổng dễ sợ hong😂
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro