[13]
Tống Cảnh Thần giờ phút này chính là đang ghé vào thành giường giải bài tập, đây là một học bá dù thân tàn nhưng vẫn rất kiên cường nha.
"A, chăm chỉ tới vậy?"
Tô Nhung Mẫn không có gõ cửa, lặng yên không một tiếng động mà bước tới bên người Tống Cảnh Thần.
"Mẹ...mẹ cũng đừng trêu ghẹo con."
"Hừ, đây là chỉ đánh vài cái của ba con đây sao, mỗi một nơi đều ẩn ẩn tơ máu......"
"Cái này không thể trách ba, đều là con tự tìm đến."
Tống Cảnh Thần cúi đầu tự trách nói.
"Đã như vậy con còn nói giúp ba con. Lúc nãy em trai con chống đối chú ba con lẽ ra mẹ nên kêu con xuống học hỏi một chút."
"Mẹ là kêu con học tập chống đối ba con sao?"
Tống Cảnh Thần đầy mặt khó hiểu hỏi.
"Con đó, năng lực lĩnh hội đều biến đi đâu? Mẹ là kêu con đi học tập một chút năng lực phản kháng, con người không thể luôn nhẫn nhục chịu đựng."
"Mẹ, con biết mẹ đang lo lắng cái gì. Mẹ yên tâm, con chỉ nhẫn nhục chịu đựng đối với ba con mà thôi."
Tô Nhung Mẫn bày ra vẻ mặt thực sự chất vấn nói: "Còn mẹ thì sao?"
"Đương nhiên, còn có người...."
Tống Cảnh Thần thập phần xấu hổ mà bổ sung nói.
Sáng sớm, ánh nắng mặt trời đầu tiên chiếu trên bàn làm việc. Các sinh viên ẩn đằng sau một đống sách cao thậm chí còn phấn khích hơn, họ đang cố gắng học tập chăm chỉ, giống như đang chiến đấu cho kỳ thi tuyển sinh đại học.
Bạn học Tống Cảnh Thần đến cửa phòng học lúc 7 giờ 10 phút, trong phòng học còn không có chỗ ngồi.
Cậu xoa xoa hai mắt mình, nhìn biển hiệu ở cửa, đúng vậy, đây là lớp 10A3.
Cậu khập khiễng lại cẩn thận đi tới vị trí của mình, nhẹ giọng cúi đầu hỏi bạn cùng bàn của mình.
"Sao hai người đột nhiên chuyển tính?"
Đường Hoàng cũng không ngẩng đầu lên, thủ hạ nhanh chóng bay múa: "Còn không phải là vì cậu!"
"À, cậu nói cái kia đánh cược, tôi đều mau đã quên rồi..... A!" Một đạo thê lương kêu to cắt qua bầu không khí học tập yên tĩnh nãy giờ.
"Người anh em cậu làm sao vậy?"
Đường Hoàng nháy mắt từ ghế bắn tới bên cạnh Tống Cảnh Thần nôn nóng hỏi.
"Không có việc gì, tôi nghĩ tôi là nên đứng nghe giảng đi......"
Tống Cảnh Thần vô lực mà xua xua tay, mang theo đầy bụng thê lương.
22. Kiểm tra cuối kì
Trước tiên là thi cuối kỳ, đối với cái một kì thi trung học mà nói tựa như là lịch sử biến chuyển.
Nếu như so với, khi bắt đầu bước vào năm lớp 12, đối diện với kì thi đại học. Không tri thức mới, chỉ có đơn điệu tuần hoàn những bài tập cũ, che trời lấp đất đều là bài tập cùng đề thi, mỗi ngày đều làm đề thi thử. Thế nhưng kỳ thi lần này, đối với các bạn học lớp Tống Cảnh Thần mà nói còn có một tầng ý nghĩa, đó chính là lấy tự thân nỗ lực gột rửa tội cũ.
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tôi đột nhiên rất khẩn trương."
Đường Hoàng ở trước phòng thi một tay che ngực một tay đỡ tường mà há miệng thở dốc.
"Không sao, mấy thước thôi."
Tống Cảnh Thần tay cầm một quyển sách văn học lớn, một bên lật từng trang một bên tùy ý mà nói.
"Nghe khẩu khí này của cậu, giống như thường xuyên ăn thước?"
Tống Cảnh Thần đem sách nhẹ nhàng đóng lại, không hề dao động mà nói.
"Sao có thể."
"Vậy cậu......"
Reng reng reng.....
Một trận tiếng chuông bén nhọn đánh gãy câu nói của Đường Hoàng.
"Đã đến giờ, tiến vào phòng thi đi."
"Từ từ, học thần......"
Đường Hoàng một bước tiến lên đem Tống Cảnh Thần ôm vào trong ngực, một bên ôm còn một bên sờ soạng trên người Tống Cảnh Thần, niệm chú mà lẩm bẩm: "Học thần tiên khí mau mau bay qua người tôi......"
Tống Cảnh Thần vẻ mặt ghét bỏ mà đẩy người đang ôm mình ra, Đường Hoàng gắt gao ôm, không chịu buông tay. Không rõ tình hình thực tế các bạn học bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Các người đoán là ai nằm dưới?"
"Khẳng định là cái người được ôm vào trong ngực kia, yếu đuối như vậy."
"Không phải thi cử sao, như thế nào giống sinh ly tử biệt."
Chung Thơ Tiệp mặt như hoa anh đào nở rộ đi ngang qua hai người đang ôm nhau, nghe rõ lời nói của các bạn học trong phút chốc liền dừng bước. Vẻ mặt mỉm cười nhìn về phía Tống Cảnh Thần.
"Không nghĩ tới hai người lại như vậy."
Nói xong liền vào phòng thi, lưu lại một bóng dáng mỹ lệ. Tống Cảnh Thần nóng nảy, một phen đẩy Đường Hoàng ra, vội vàng đuổi theo, người khác như thế nào ngờ vực Tống Cảnh Thần đều không quan trọng, chỉ lo lắng Chung Thơ Tiệp sẽ hoài nghi xu hướng giới tính của cậu.
Trong một phòng thi, Chung Thơ Tiệp ngồi ở dãy đầu tiên. Đó là một chỗ được gọi là thần thánh, giống như long ỷ của Hoàng Đế cổ đại, chỉ có người đạt được hạng nhất cả khối mới có thể ngồi ở đó.
"Ừm, cậu cùng bạn trai thân thiết xong rồi?"
Chung Thơ Tiệp giơ lên khuôn mặt hỏi, mơ hồ thế nhưng có thể nghe được một tia ghen tuông. Tống Cảnh Thần buồn rầu mà lắc đầu, đây là ăn cái gì, giấm chua đi.
Chung Thơ Tiệp đương nhiên cũng biết là bọn họ đang đùa giỡn, vốn định ra tiếng trêu ghẹo một chút liền xong việc. Nhưng thế nhưng Tống Cảnh Thần lại không nửa lời giải thích, càng lười phân bua.
Cái này liền làm Chung Thơ Tiệp thập phần buồn rầu, Tống Cảnh Thần rốt cuộc có hay không để ý đến cảm giác của cô.
Tống Cảnh Thần làm sao hiểu được ý nghĩ trong lòng Chung Thơ Tiệp, cậu là lần đầu yêu đương đi, cậu thậm chí đơn thuần mà cho rằng con gái đều sẽ giống như mẹ cậu hào phóng không để ý.
Tống Cảnh Thần thập phần hoảng loạn mà giải thích: "Đường Hoàng chỉ là ôm mình một chút, chúng mình cái gì cũng không có làm."
Nhìn dáng vẻ khẩn trương của Tống Cảnh Thần, Chung Thơ Tiệp thế nhưng cười "Phụt" một tiếng, đáng yêu lại mỹ lệ.
"Tôi đã biết, nhanh vào ngồi xuống đi, thầy đã tới."
Tống Cảnh Thần thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô không tức giận liền tốt. Cậu nhẹ nhàng mà ngồi ở phía sau Chung Thơ Tiệp dãy thứ 2, đây là vị trí của người đạt hạng hai toàn khối.
Kỳ thi lần trước Tống Cảnh Thần không thể vượt qua Chung Thơ Tiệp, không phải cậu cố ý khiêm nhường, mà là một nguyên nhân khó nói khác, buổi tối hôm trước ngày thi bị Tống Hoa đánh một trận, ngày hôm sau ở phòng thi đứng ngồi không yên, căn bản không thể toàn lực tập trung cho bài thi.
Làm cho cậu liên tục thất thế, miễn cưỡng mà làm xong bài thi.
"Các bạn học mang những thứ không liên quan đến bài thi ra khỏi phòng thi......"
Bên tai thanh âm ồn ào, trong mắt lại chỉ có bóng dáng của cô ấy. Nhu thuận tóc dài ngang vai, cùng đồng phục xinh đẹp, trong mắt Tống Cảnh Thần liền trở thành cảnh sắc đẹp nhất.
Một giờ sau, Tống Cảnh Thần đã làm xong bài thi ngữ văn, cậu đem bài thi tùy tay ném một bên, nghiêm túc mà thưởng thức người trước mắt.
Bất hạnh chính là, giám thị coi thi lại là Tống Hoa, hắn đi ngang qua phòng thi của con trai, liền nhìn đến Tống Cảnh Thần không nhìn đề cũng không kiểm tra lại, mà là ở một bên si mê đến phát ngốc.
Loại này ánh mắt bất quá hắn lại rất quen thuộc, bởi vì chính mình cũng từng làm như vậy. Tống Hoa theo ánh mắt của cậu nhìn lại, quả nhiên là đứa nhỏ Chung Thơ Tiệp kia.
Buổi chiều, bài thi thứ hai là toán học, Tống Cảnh Thần dốc lòng chăm chú mà phá được câu khó cuối đề. Một người đàn ông tây trang giày da đi vào phòng học, Tống Cảnh Thần nhận ra, đây là tài xế của Chung Thơ Tiệp, người đó đến bên giám thị nói nhỏ vài câu, liền mang Chung Thơ Tiệp đi.
Tống Cảnh Thần thập phần nghi hoặc, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, lo sợ bất an cậu sớm không còn tâm trí để giải bài thi, qua loa mà đem nhũng câu cuối cùng hoàn thành.
"Thầy, em muốn nộp bài thi."
Tống Cảnh Thần thanh âm không lớn, lại khiến một phòng thi hai mươi bốn người trợn mắt há hốc mồm. Lúc này mới qua nửa giờ làm bài, mọi người trong phòng còn chưa có ai làm xong, phải biết bọn họ hai mươi bốn người đều là những học sinh tinh anh.
"Bạn học, trường học có quy định, bất luận cái gì đều không cho phép nộp bài thi trước khi hết giờ làm bài, trừ khi nếu em cũng có chuyện quan trọng cần phải đi giống bạn nữ kia."
Thầy giám thị kia cũng là một người có kinh nghiệm coi thi, bình tĩnh mà ứng đối.
"Thầy, quy củ là chết, người là sống."
Tống Cảnh Thần tận lực đối với người này bảo trì tôn trọng.
"Huống hồ em cho rằng lại như vậy hoàn toàn là lãng phí thời gian. Thanh xuân khổ đoản, sao không làm một ít chuyện có ý nghĩa?"
Tống Cảnh Thần đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Thầy giám thị bị cậu nói cho á khẩu không trả lời được, thậm chí hơi mang một ít phẫn nộ.
"Cách làm này từ trước tới nay đều không có tiền lệ."
"Phải không? Như vậy, cái này tiền lệ, từ nay về sau là do em sáng tạo ra!"
Tống Cảnh Thần thập phần không kềm chế được mà nói, mỗi lỗ chân lông đều lộ ra tuổi dậy thì thiếu niên cuồng ngạo. Một đạo ngữ khi kinh người, tất cả mọi người đều kinh ngạc, cậu bạn này....điên rồi sao?
"Từ từ, chuyện này thầy cần phải thông báo."
Thầy giám thị vẫn là khó có thể định đoạt, hắn tính toán chọn dùng kế hoãn binh. Hắn thuận miệng một câu lại nhắc nhở Tống Cảnh Thần, nếu chuyện này ba biết thì phải làm sao, ngẫm lại đều cảm thấy phía sau ẩn ẩn đau.
"Thầy giám thị, thứ cho em mạo muội, xin đi trước."
Cậu quản không được nhiều như vậy, ba sẽ như thế nào trách phạt, đều tính sau, vẫn là để lại cho chính mình ngày mai suy xét đi. Hiện tại chính mình liền đi chuyện chính mình thích làm đi.
23. Giang hồ lang trung
"Cái gì là lãng phí thanh xuân? Cái gì là sáng tạo tiền lệ? Đến tột cùng là ai cho nó lá gan như thế làm càn! Là nó cậy sủng sinh kiêu, hay là chính mình giáo huấn không đủ!"
Tống Hoa gắt gao nắm chặt di động, phảng phất như muốn nổi điên lên.
Di động bị hư hao thực hiện chức trách cuối cùng của nó, năm phút đồng hồ sau, một tin nhắn, bốn chữ vô cùng đơn giản: biệt thự Chung gia.
Tống Hoa lông mày giương lên, ánh mắt có một tia tức giận, hừ lạnh một tiếng, nói toạc ra thiên cơ trào ý: "Quả nhiên như thế."
_________
Tống Dương một tay chống đầu, một tay nhàm chán mà đấm đấm cái bàn, nhân tiện lười biếng mà trả lời câu hỏi của Tống Ngọc Thụ.
"Chú út, vì cái gì muốn tôi gọi ông là chú?"
"Bởi vì chú là em trai của ba con....."
"Chú út, đống thuốc kỳ quái này có tác dụng gì?"
"Dùng để chữa bệnh."
"Chú út, vì cái gì muốn con viết chữ?"
"Bởi vì con không viết chú liền sẽ bị đánh."
"Chú út, hắn thường xuyên đánh chú sao?"
"Đúng vậy! Cho nên con nhanh đến đây viết chữ cho chú!"
Nhắc tới đến chuyện này này Tống Dương liền nổi nóng.
"Con không viết!"
Tống Ngọc Thụ vẻ mặt không tình nguyện.
"Vì cái gì?!"
"Con muốn nhìn chú bị đánh."
Tống Ngọc Thụ dùng ánh mắt thẳng lăng lăng mà nhìn Tống Dương, mặc cho ai xem đều cảm thấy cậu nhóc thật đáng yêu.
Nhưng chỉ có Tống Dương nhìn ra Tống Ngọc Thụ là cố tình trưng ra khuôn mặt vô tội kia, chỉ nghĩ muốn lấy chiếc dép lê đánh cậu nhóc vài phát.
Từ buổi sáng đến bây giờ, Tống Ngọc Thụ chính là một chữ cũng chưa viết, lại hỏi liên tiếp vấn đề, đem Tống Dương hỏi đến phát điên.
Hiện tại Tống Ngọc Thụ rốt cuộc cũng nói ra mục đích chân thật của nó, chính là muốn nhìn mình bị đánh. Hỏi giận hay không? Làm sao không tức giận.
Tống Dương sắp bùng nổ hết sức, Tống Ngọc Thụ tung tăng nhảy nhót chạy về phía Tống Dương, nâng lên cái đầu nhỏ tò mò hỏi.
"Chú vì cái gì không phản kháng? Mặc cho hắn khi dễ?"
Tống Dương nâng nâng khóe miệng: "Ở trong mắt con cái này là khi dễ? Để chú sửa cho con một loại tư tưởng, đây là một hình thức yêu thương khác, hiểu không? Phản kháng? Chỉ có tiểu hài tử phản nghịch mới có ý tưởng này. Rõ ràng sẽ giảng Hán ngữ, một hai bắt chú phải nói chuyện đông tây. Như thế nào? Đây là cái con gọi là phản kháng?"
"Hừ! Chú căn bản cái gì cũng không hiểu!"
Tống Ngọc Thụ chu lên cái miệng nhỏ, tức giận bất bình khuôn mặt lại thập phần đáng yêu, phảng phất giống một tiểu đại nhân.
"Đúng đúng đúng, con thì hiểu nhiều lắm. Tiểu thiếu gia, đến luyện chữ một chút, được không?"
"Không cần!"
Tống Ngọc Thụ nhanh chóng tung ta tung tăng mà chạy đi.
_____________
Ta nói thằng bé Tống Cảnh Thần đúng nghĩa vì 'bạn' quên mình không😅😅 suốt ngày chọc cho Tống Hoa nổi giận không đó.
Trong cuộc khảo sát bữa hổm không thấy bà nào kêu truyện này luôn mà thoi không kêu thì tui vẫn làm nha hahah.
______________
5/8/2022
Bạn cùng edit bộ này với tui là Dl16052003
Cảm ơn cô gái nhiều☺️
______________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro