Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[12]

Không biết bao nhiêu lần đi qua, bên tai chỉ tồn tại tiếng roi mây "vù vù", đau đớn cũng đã biến thành tê dại.

"Ba lần cuối cùng, báo số. "

Rốt cục, rốt cục cũng sắp kết thúc sao? Tống Cảnh Thần có chút vui mừng mà khóc.

"Chát."

"Một!"

Nặng nề một tiếng, phá vỡ vòng lặp đĩa đơn của âm thanh roi mây khô khan.

"Chát."

"Hai!"

Tống Cảnh Thần khàn cả giọng mà kêu lên.

"Chát"

"Ba!"

Nước mắt bất giác chảy không ngừng, không phải kích động cùng cao hứng, đơn thuần chỉ là vì quá đau đớn mà khóc. Cuối cùng cậu không màng điều gì nữa mà ngã gục trên đất.

Tống Hoa cũng tùy ý cậu, xoay người rời đi. Vừa ra khỏi cửa, liền đụng phải Tống Dương đang đứng chờ có lẽ rất lâu rồi, hắn cười vui vẻ, hỏi: "Anh, là em thoa thuốc hay là anh?"

Tống Hoa nhìn bộ dáng cà lơ phất phơ của hắn liền muốn cầm lấy dép lên đánh cho một cái, thấp giọng cảnh cáo: "Đừng tưởng rằng anh ba em mấy ngày nay không ở trong nước, em liền có thể vô pháp vô thiên."

Một bên nói một bên cầm lấy những chai thuốc trong tay Tống Dương.

" Được, không thành vấn đề."

Tống Dương khoa tay múa chân một cái thủ thế, sau đó liền nhanh chóng rút lui. Bởi vì hắn đã nhìn thấy Tống Hoa dần dần trầm mặt xuống. Tống Hoa đi vào phòng, phát hiện con trai vẫn đang quỳ rạp trên mặt đất, cố ý hỏi: "Như thế nào, muốn ôm?"

Ai ngờ cậu bé đang quỳ rạp trên mặt đất kia cũng cư nhiên không biết xấu hổ "Ưm" một tiếng. Cũng không biết là vô tình hay là cố ý. Tống Hoa lạnh lùng cười, ai ngờ sau đó hắn lại thật sự đi về phía Tống Cảnh Thần.

Chương 20: Thím ba trở về

Tống Cảnh Thần mệt mỏi nằm sấp trên mặt đất, đối với câu hỏi của Tống Hoa liền không qua đầu óc mà thuận miệng đáp lời, hiện tại mới bắt đầu phản ứng, chỉ cảm thấy sau gáy mơ hồ phát lạnh.

Mặt dán trên mặt đất, tiếng bước chân liền có vẻ đặc biệt vang dội, lơ đãng đụng vào trái tim nhỏ bé của Tống Cảnh Thần. "Ba, con dậy, con tự mình dậy."

Tống Cảnh Thần thật sự bị vừa mới Tống Hoa cười lạnh làm cho sợ hãi, liều mạng đứng dậy, nhưng cậu tựa như một con rắn nhỏ vừa mới mọc chân, hoàn toàn không biết chân nên dùng như thế nào, chỉ có thể vô lực mà giãy giụa. Tống Hoa đạm nhiên cười, đi đến bên người Tống Cảnh Thần.

Không màng cậu phản kháng, một tay đem cậu bế lên. Giờ phút này Tống Cảnh Thần vừa cảm động vừa thẹn thùng, bởi vì Tống Hoa áp dụng chính là tư thế bế công chúa. Cậu thấp giọng nói: "Ba, con thật sự, thật sự có thể tự mình đi."

"Câm miệng." Tống Hoa thực bá đạo mà mệnh lệnh.

Đừng nhìn Tống Hoa mặt ngoài phong quang, trong lòng lại chính là âm thầm kêu khổ, tiểu tử thúi này sao lại nặng như vậy. Mà Tống Cảnh Thần ngoài miệng nói không cần, thân thể lại thành thật mà bày ra một bộ tư thái hưởng thụ.

Được ba ôm ấp, đây cũng không phải ngày nào cũng được. Tống Hoa cẩn thận đem Tống Cảnh Thần đặt lên giường, nhìn những chai lọ trong tay mà phát sầu. Những thứ này đều là dược phẩm do Tống Dương tự tay điều chế, tuy trên mặt vẫn có dán nhãn nhưng toàn là cái gì "tiêu hồn tán", "tỳ bà vũ" vân vân, toàn là những cái tên kì lạ, một cái hướng dẫn sử dụng cũng không có.

Tống Cảnh Thần cẩn thận nhắc nhở: "Ba, trước tiên dùng chai màu xanh lá cây. "

Tống Hoa tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng Tống Cảnh Thần thường xuyên sử dụng, người ta thường gọi "bệnh lâu thành y", thì ra là như vậy.

Tống Hoa cũng không xấu hổ, cầm lấy lọ thuốc rồi dùng tăm bông bôi thuốc cho cậu. Bây giờ nhìn vào "kiệt tác" mình tạo ra vậy mà cũng không khỏi hít một khí lạnh.

Không nói đến màu sắc rực rỡ, chỉ nhìn diện tích hoành tráng thế này sợ là một lọ thuốc này bôi xong cũng không đủ.

Tống Hoa tự trấn định mình, bình tĩnh bôi thuốc.

Tống Cảnh Thần cắn chặt khớp hàm, nghiêm túc mà nhẫn nại. Trong khoảnh khắc, chỉ còn lại có sự yên lặng.

"Ba, con có phải hay không quá tự cho là đúng."

Tống Cảnh Thần nhe răng nhếch miệng hỏi.

"Không, con chỉ là quá mức tự tin." Tống Hoa trên tay động tác không ngừng, cũng không ngẩng đầu lên.

"Có khác nhau sao?"

"Cái sau tốt hơn cái trước."

"Vì sao?"

"Người có thể có ngạo cốt, nhưng không thể có ngạo khí. Nếu con làm không được việc gì đó, xin sự giúp đỡ từ người lớn cũng không phải việc gì đáng xấu hổ."

Tống Hoa nhẹ nhàng nói một câu, tay lại chấm thêm một cái, phảng phất như đã hoàn thành xong một công tác, hắn vặn nắp chai lại, ngẩng đầu hỏi Tống cảnh Thần: "kế tiếp dùng cái nào? "

"Màu xanh biếc."

"Ba, hành động của con quá ngu xuẩn phải không?"

Tống Cảnh Thần thập phần nghiêm túc hỏi.

"Tư tưởng thì có nhưng phương pháp không thỏa đáng. Nếu phải đối diện sự việc như vậy lần nữa, con vẫn chọn cách giải quyết rắc rối cực đoan như vậy? "

"Không, sẽ không."

Tống Cảnh Thần gục đầu xuống, lại đột nhiên nâng lên, cố đủ dũng khí hỏi: "Ba, ở trong mắt người có phải hay không con vô cùng ấu trĩ?"

"Ừ."

Tống Hoa trả lời vô cùng dứt khoát lưu loát. Mặc dù đã sớm biết đáp án sẽ như vậy, nhưng Tống Cảnh Thần nội tâm vẫn là một trận mất mát, chính mình ở trong mắt ba chỉ đơn giản là một đứa bé mà thôi.

Nhưng Tống Cảnh Thần không biết, Tống Hoa ở tuổi của cậu ngày xưa so ra còn có thể ấu trĩ hơn. Ỷ vào thanh danh của ba mình lăn lộn ở bên ngoài, làm ra một ít chuyện ngu xuẩn hoang đường, quả thực còn ăn chơi trác táng hơn, Tống Thanh Lâm năm đó cũng không ít lần đánh qua Tống Hoa.

Quá khứ như mây khói, không thể chịu đựng được khi nhìn lại. Tống Hoa làm nhiều như vậy, chính là không muốn để cho con trai mình một lần nữa đi trên con đường cũ của mình.

Trong phòng lại trở nên tĩnh lặng. Tống Dương lại lần nữa thừa dịp mà nhảy vào, dùng tài nghệ của mình đánh vỡ cục diện ngại ngùng của hai ba con kia.

"Ồ, không! Đừng để tôi thấy một cảnh đẫm máu như vậy!"

Tống Dương đau đớn kêu lên, nói xong liền xoay người lại. Tống Cảnh Thần một trận vô ngữ, đến nước này sao chú không đi làm diễn viên luôn đi.

Tống Dương là một trung y chuyên nghiệp, cảnh tượng đẫm máu gì chưa từng thấy qua, còn sợ chút tơ máu này sao. Thật sự là diễn có chút tận tâm tận lực đi.

Tống Hoa quát lớn nói: "Tống Dương! Là Tống Hiên dạy em vào phòng có thể không cần gõ cửa sao!"

"Không phải, anh hai, em có chuyện quan trọng cần bẩm báo." Tống Dương cực lực biện giải. 

"Quay lại nói chuyện. "

"Không, em không muốn nhìn thấy..."

"Tống Dương!"

"Dạ, là cái này. Chị hai cùng anh ba đã trở về, còn có, chị ba cùng thằng nhóc kia cũng cùng trở về." Khi Tống Dương nói ra lời này, ngay cả trong mắt cũng lộ ra vui mừng.

"Người ở đâu?"

Tống Hoa đè nén vui sướng, vội vàng hỏi.

"Máy bay của họ sẽ đến lúc 10 giờ."

"Đi thoa thuốc cho tiểu Thần đi." Tống Hoa bỏ xuống một câu, liền vội vàng tông cửa xông ra.

"Thật vậy sao?!" Tống Cảnh Thần kích động mà từ trên giường đứng lên.

"Con cảm thấy chú có lá gan lừa ba con sao?"

Tống Dương tức giận mà nói.

"Thím ba tha thứ cho chú ba rồi sao?!" Tống Cảnh Thần sắp tự mình đứng lên khỏi giường.

"Ai nha... Con bây giờ lại trở nên bát quái như vậy." Tống Dương vẻ mặt mất đi anh tài.

"Người mau nói đi!" 

Tống Dương nghiêm mặt, nghiêm túc mà chỉ trích nói: "Nói chuyện kiểu gì đó? Không biết lớn nhỏ!"

"Thực xin lỗi, chú út" Tống Cảnh Thần thật sự cho rằng Tống Dương đã sinh khí.

"Đừng, đùa thôi. Được rồi, không trêu con nữa, thoa thuốc trước đi. "Tống Dương nhắc tới trách nhiệm của mình liền đặc biệt nghiêm túc.

"Chú út, người nói xem, tại sao thím ba lại đột ngột chấp nhận quay về?"

"Chi bằng hãy cho tôi biết, làm sao đến bây giờ tôi vẫn độc thân." Tống Dương nghiêm túc mà sầu não.

"A, thảo nào." Tống Cảnh Thần biểu tình giống như việc đó là lẽ đương nhiên.

"Câm miệng!"

Tống Dương hiển nhiên rất bất mãn với câu trả lời của Tống Cảnh Thần.

Năm năm, vợ của Tống Hiên là Lưu Tĩnh đã năm năm không mang con trai về. Đó là một sự hiểu lầm, một sự hiểu lầm ảm đạm.

Đang lúc hai người tranh luận sôi nổi, đoàn người đã tiến vào sảnh đường. Lưu Tĩnh mang theo con trai nhỏ của mình đi ở chính giữa, diện mạo của cô không có mang vẻ hại nước hại dân như Tô Nhung Mẫn, nhiều hơn là sự thuần thục dịu dàng nhẹ nhàng và thanh thoát.

"Đều ngồi xuống đi, đứng không mệt sao?"

Tô Nhung Mẫn nghiễm nhiên là một bộ khí tràng chủ nhà.

"Mom,where are we?" ( Mẹ, chúng ta đang ở đâu?) Một cậu bé hỏi Lưu Tĩnh bằng tiếng Anh.

"Baby, don't worry. We are in our real home." ( Bảo bối, không cần lo lắng, chúng ta đang chân chính ở trong ngôi nhà của mình.)

Tống Hiên nghe được lời này khẽ nhíu mày, nhìn về phía Lưu Tĩnh, mang theo ôn nhu hỏi: "Con trai không học chữ Hán sao?"

"Ừm, ở Anh quốc 5 năm, có rất ít cơ hội để nói tiếng Hán."

Tống Hoa nghe xong lắc đầu, Tống Hiên càng là trực tiếp căng thẳng: "Như vậy không thể được, về sau nó phải ở lại Trung Quốc."

"Mom, I don't like here at all. (Mẹ, con không thích ở đây chút nào.) Cậu bé tỏ ra vô cùng không hài lòng. 

"Why?" Lưu Tĩnh kinh ngạc.

"Because here is......

"Quên đi, tiếng Anh xàm xí này mà cũng lấy ra khoe khoang."

Tống Dương không biết từ lúc nào từ trên lầu đi xuống, cũng thuận lợi tiếp lời.

Chương 21. Phản kháng

"Chị ba đã lâu không gặp, thập phần nhớ nhung."

Tống Dương tươi cười, đó là niềm vui phát ra từ đáy lòng.

Từ nay về sau, sẽ không bao giờ nghe thấy tiếng thở dài bất đắc dĩ của anh ba lúc đêm khuya nữa.

Từ nay về sau, anh ba sẽ không bao giờ lúc nhìn thấy trăng tròn lại trở nên u tư phiền muộn nữa.

Từ nay về sau, khi mình bị đánh rốt cuộc cũng có một người ở cạnh bên hổ trợ ngăn cản anh ba rồi..

Lưu Tĩnh cười ngại ngùng, thấp giọng nói: "Chị cũng rất nhớ mọi người, mấy năm nay có tốt không?"

Ngẫm lại này năm năm ai dây mây, Tống Dương không khỏi rơi lệ, nước mắt mấy lần muốn rơi.

Đang muốn cùng chị ba tâm sự mấy năm nay chịu khổ như thế nào, lại bị một thanh âm non nớt cắt đứt: "Mẹ, con căn bản nghe không hiểu mọi người đang nói cái gì, còn nữa, con muốn rời khỏi nơi này! Con sẽ trở về nước Anh! Con thực sự ghét nơi này!"

Cậu bé 10 tuổi mái tóc đen và đôi mắt to tròn đen nhánh phản đối giận dữ nói với giọng London tiêu chuẩn.

Tống Hiên không giận không bực, thậm chí mày một chút cũng chưa nhăn lại, khóe miệng lại gợi lên vẻ tươi cười nhưng mang theo âm lệnh lạnh lùng khiến người sợ hãi.

Tống Ngọc Thụ biến thành bộ dáng như ngày hôm nay, Tống Hiên cho rằng mình có một phần trách nhiệm, ở thời kỳ mấu chốt con trai trưởng thành, mình không thể tham dự, hơn nữa hoàn cảnh trưởng thành của quốc gia tự do như nước Anh, cùng nhau khiến cho Tống Ngọc Thụ trở nên không có lễ giáo.

Tống Hiên chậm rãi mở miệng, nói tiếng Anh còn thuần thục hơn con trai: "Tống Ngọc Thụ, người lớn nói chuyện, con có thể tùy ý xen vào không? "

Đứa bé này thật sự không hiểu người đàn ông này làm sao cứ muốn quấy rầy cuộc sống của mẹ con cậu, tự dưng bị đưa đến một nơi hoàn toàn xa lạ, rồi tự dưng bị bắt phải tuân thủ quy củ, Tống Ngọc Thụ trong lòng là tràn ngập ủy khuất nói không nên lời, nhưng vẫn không hề qua suy nghĩ liền hung hăng nói:

"Ông cho rằng ông là ai, ông dựa vào cái gì mà quản tôi!"

Tống Dương trong lòng hít một hơi khí lạnh, yên lặng cầu nguyện cho tiểu nhóc con không biết trời cao đất dày này. Tống Hoa thì trực tiếp nhíu mày, hiển nhiên những lời này đã chạm đến điểm mấu chốt của hắn. Tô Nhung Mẫn thì một trận lắc đầu chậc chậc thở dài, Lưu Tĩnh thì trong lòng càng căng thẳng.

Khóe miệng Tống Hiên ý cười càng nồng đậm, anh đứng dậy đi về phía Tống Ngọc Thụ, không đợi đứa nhỏ phản ứng, liền nhanh chóng đưa tay nắm lấy cằm cậu bé, khiến cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt mình.

Gương mặt Tống Ngọc Thụ hiện lên một tia quật cường. Tống Hiên mang theo vẻ mặt lạnh băng cùng với ngữ khí trầm thấp nói: "Đem lời nói vừa rồi của cậu, lặp lại một lần nữa!"

Lưu Tĩnh giờ phút này thật sự là lo lắng vạn phần, sợ Tống Ngọc Thụ lại nói ra lời vô lễ, cô vội vàng kêu: "Tống Ngọc Thụ! Mau xin lỗi cha con đi."

"Dựa vào cái gì? Con không làm gì sai cả! Dựa vào đâu muốn con xin lỗi ông ta? Ông ta nghĩ ông ta là ai!"

Tống Ngọc Thụ tức giận nói.

"Chát"

Dứt khoát một cái tát, tới cực nhanh, đi cũng cực nhanh, bóng hồng hồng liền ẩn hiện lên gò má cậu bé. Tống Ngọc Thụ cố nén đau đớn đột ngột quét tới, không để khóe mắt rơi lệ. Khổ sở cùng ủy khuất tràn đầy, lại không có chỗ phát tiết.

"Năm năm qua, mẹ con đúng là dỗ hư con, Tống Ngọc Thụ, ba chỉ cảnh cáo con một lần, sau này nếu để cho ba nghe được lời như vậy, cũng không phải một cái tát có thể giải quyết."

Tống Ngọc Thụ nắm chặt nắm đấm nhỏ, lớn tiếng phản bác: "Ở Anh quốc, cho dù ông là cha của tôi, làm như vậy cũng là vi phạm pháp luật!"

Thiếu niên bất lực lại chuyển sang hệ thống pháp luật của nước khác.

Tống Hiên cười lạnh, từ từ nói: "Ba khuyên con nên đem tất cả trên dưới toàn bộ những điều luật gì đó ở Anh quốc quên hết đi, hiện tại con đã ở Hoa Hạ, liền phải tuân quy tắc ở đây. Ở chỗ này, ba giáo huấn con trai là thiên kinh địa nghĩa."

Mùi thuốc súng tràn ngập trong không khí, hai cha con không ai nhượng bộ ai.

Tiểu tài năng giải vây của Tống Dương lúc này lại phát huy tác dụng, cẩn thận lại mở miệng: "Anh ba, cũng gần mười hai giờ rồi, hai người bọn họ ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ chắc cũng mệt rồi vẫn là nên nghỉ ngơi sớm một chút đi, sáng mai lại những chuyện này được không?"

"Tống Dương, trước khi đi Anh, có dặn em sao chép tài liệu, đã chép xong sao?"

Tống Dương trong lòng là một trận vô ngữ, sớm biết sẽ như vậy, mình lên tiếng làm cái gì.

Nhìn bộ dáng ấp úng của hắn, Tống Hiên liền biết mình đoán không có sai, anh thản nhiên mở miệng: "Không cần sao chép nữa, ngày mai bắt đầu, em dạy Tống Ngọc Thụ viết chữ. Nó không học được thì em bị phạt."

Trong lòng Tống Dương phảng phất ức chế, rất muốn giống như Tống Ngọc Thụ mà hỏi một câu:"Dựa vào cái gì?"

Hắn thật ra cũng muốn hỏi nhưng lại không có can đảm mà hỏi. Mình cũng không phải Tống Ngọc Thụ, nếu nói ra câu này, chắc chắn câu nói kia của Tống Hiên sẽ áp dụng vào mình.

"Không phải một cái tát có thể giải quyết."

Tống Dương ủy ủy khuất khuất đáp: "Dạ. "

Mọi người cũng đi về phòng, Tô Nhung Mẫn cảm thấy ở lại cũng không có ý nghĩa gì. Ngay khi cô chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi thì đột nhiên nhớ tới điều gì đó: "Tống Hoa, con trai em đâu? Sao không thấy nó đi xuống? "

Tống Hoa giờ phút này đang định âm thầm chuồn đi, không nghĩ tới vẫn bị Tô Nhung Mẫn gọi lại.

Hắn ra vẻ thoải mái nói: "Không có gì, anh chỉ dạy con nó một bài học. Bây giờ nó đang nghĩ ngơi trong phòng."

Tô Nhung Mẫn hé miệng cười, nhưng người chung quanh đều có thể cảm nhận rõ ràng sự tức giận của cô ấy.

Tống Hoa vội vàng giải thích: "Đừng nổi giận, đây chính là con trai lần trước ở bệnh viện tự mình yêu cầu, em đã quên?"

Tô Nhung Mẫn cắn cắn môi, vươn hai tay muốn phản bác, trong khoảnh khắc liền vô lực rũ xuống, nhưng vẫn mạnh mẽ mà uy hiếp "Được, Tống Hoa, món nợ này em ghi nhớ."

Nói xong liền tức giận rời đi.
Tống Hoa bất đắc dĩ sờ sờ mũi, cái này là chuyện gì đây.

___________
25/5/2022.

Lại về thêm 1 đứa nhỏ, có đứa bị phạt chung với bé Thần ròi kìa 😅

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro