[10]
Buổi chiều, bệnh viện thành phố, trong phòng bệnh của Tống Cảnh Thần, có một người học khí dạt dào.
"Nè anh Thần, đừng giả chết, giúp tôi xem đề đường cong này đi."
Đường Hoàng đâu giống người đã từng chịu qua dao, mặc quần áo bệnh nhân cầm một bộ đề toán học vừa đưa tới ở trong phòng bệnh của Tống Cảnh Thần nhảy nhót vui vẻ.
"Anh Thần, kỳ thi cuối kỳ sắp tới, cậu không gấp gáp còn tôi thì gấp muốn chết rồi, nếu điểm thấp làm kéo điểm trung bình của lớp, tôi chắc chắn trở thành tội nhân thiên cổ! " Đường Hoàng vẫn còn nhớ lời định ước hôm ấy với Tống Hoa.
Tống Cảnh Thần vẻ mặt an yên mà nằm ở trên giường bệnh, vừa mới nghe Chung Thơ Tiệp nói mẹ đi trường học náo loạn một trận, trong lòng đang thầm cười trộm. Tống Cảnh Thần nhắm mắt dưỡng thần, bình tĩnh mà nói: "Không vội không vội, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng."
Đường Hoàng buồn bực hỏi: "Cậu không lo mấy thước còn lại sao?"
Tống Cảnh Thần tỏ ra mê hoặc tự tin nói: "Yên tâm, thầy Tống sắp tới chắc là không dám đụng đến tôi."
Vừa dứt lời, một giọng nói trầm thấp truyền đến: "Ai nói tôi không dám động đến cậu?" -chỉ thấy Tống Hoa và Tô Nhung Mẫn cùng tiến vào phòng bệnh.
"Thầy Tống!" Đường Hoàng rất nhanh phản ứng lại.
Tống Hoa nhìn về phía cậu, trong giọng nói mang theo chút trêu chọc nói: "Khôi phục khá tốt a......"
Đường Hoàng lại hợp tình hợp lý đáp lại: "Em đến đây để nhờ Tống Cảnh Thần giải một ít đề toán..."
"À? Phải không?"-Tống Hoa cười cười nhìn về phía Tống Cảnh Thần.
Lúc Tống Hoa vừa vào phòng, tim Tống Cảnh Thần sợ tới mức muốn bay ra ngoài, lời nói vô lễ như vậy cư nhiên bị ba mình nghe được, muốn chết đều được.
Tống Cảnh Thần rất nhanh điều chỉnh lại, bình tĩnh lại cung kính đáp: "Dạ đúng, kỳ thi cuối kì đang đến gần, ngay cả khi chấn thương và bệnh tật đang vây quanh cũng không thể trì hoãn việc học."
Tống Cảnh Thần ở chỗ này nghiêm trang mà nói hươu nói vượn. Mà Đường Hoàng kế bên cũng liên tục gật đầu đồng ý. Tô Nhung Mẫn che miệng cười khẽ, liếc về phía Tống Hoa, ý tứ là, học trò của anh thật sự là siêng năng hiếu học.
Tống Hoa bất đắc dĩ mà lắc đầu, kịp thời ngăn cản diễn xuất của bọn họ: "Hai đứa đừng ở chỗ này diễn kịch, Đường Hoàng trở về trước đi, thầy muốn cùng Tống Cảnh Thần nói chuyện một chút."
Đường Hoàng vẻ mặt bất đắc dĩ mà nhìn về phía Tống Cảnh Thần, lúc sau hậm hực rời đi.
"Ba, mẹ."
Tống Cảnh Thần giãy giụa đứng dậy.
"Tiểu bảo bối, đừng nhúc nhích, đừng đem thắt lưng nhỏ bé của con tránh đi."
Tô Nhung Mẫn không chút lưu tình chút mà ở một bên đả kích con trai. Tống Cảnh Thần xấu hổ mà nằm xuống, như cũ bình tĩnh hỏi: "Ba mẹ tới tìm con là có chuyện gì sao?"
Tô Nhung Mẫn lông mày nhăn lại: "Như thế nào? Không có việc gì liền không thể đến xem con?"
"Đương nhiên không phải......"đối với mẹ Tống Cảnh Thần cũng rất sợ. Tống Hoa ở một bên thật sự nghe không nổi nữa, đã năm phút trôi qua còn chưa nói đến vấn đề chính. Trực tiếp ngắt lời bọn họ: "Ba và mẹ con lần này chủ yếu chỉ muốn hỏi con một câu, vì cái sự xúc động bồng bột này, con thấy nên phải trả giá hay không?"
"Đừng nghe ba con nói cao thượng như vậy, kì thật ông ấy chỉ muốn hỏi con có muốn bị đánh hay không?"
Tô Nhung Mẫn vô tình mà vạch trần Tống Hoa. Bọn họ ở quán trà nhỏ bên ngoài trường học đã tranh cãi cả buổi chiều, kết quả vẫn là ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, không có kết quả. Cuối cùng, hai người đạt được thỏa thuận là cùng đi hỏi Tống Cảnh Thần, để cho cậu tự quyết định.
Tô Nhung Mẫn tin tưởng tin tưởng con trai sẽ không ngốc đến nỗi mà tự động tìm đánh như vậy, mà Tống Hoa lại càng hiểu rõ Tống Cảnh Thần, cậu tuyệt đối sẽ không tha thứ cho sai lầm lớn này của mình.
Gió nhẹ thổi qua ngọn cây truyền đến tiếng lá kêu xào xạt. Ánh mặt trời xuyên qua tấm kính thủy tinh chiếu lên mặt Tống Cảnh Thần. Giờ phút này cậu vẫn đang yên lặng suy nghĩ, đây là một hồi đối thoại với linh hồn.
Cậu ngẩng đầu lên, khẽ nhếch môi: "Đương nhiên, con nguyện ý vì tuổi trẻ khinh cuồng mà trả giá xứng đáng. "
Thanh xuân nổi loạn tựa như một quyển bài tập hè cần phải hoàn thành, chỉ khi làm xong mới có thể lên học kỳ tiếp theo.
Chương 17: Cố ý gây thương tích?
Đối với những đứa trẻ ở độ tuổi đang trưởng thành, không có gì ý nghĩa hơn đó là sự nghiêm túc với chính mình. Nghiêm túc phạm sai lầm rồi nghiêm túc sửa sai, tuổi trẻ không phải là một quá trình như vậy. Tống Cảnh Thần đối với sai lầm của chính mình quyết sẽ không bỏ qua, huống chi cậu đến bây giờ cũng không thể tha thứ cho chính mình bởi vì lúc ấy quá xúc động. Suốt ngày đều cảm thấy trong lòng nặng trĩu, khó có thể quên. Nếu ba đã nói phải cho chính mình một cái giáo huấn, nào có lý do cự tuyệt.
Tô Nhung Mẫn đỡ trán lắc đầu, Tống Hoa lại chỉ nhàn nhạt gật đầu. Mẹ cậu nghĩ rằng con trai mình đã học đến ngớ ngẩn rồi, nếu không thì có một người nào ngốc đến nỗi tự động tìm đánh. Ba cậu lại cho rằng con trai mình đã trưởng thành , bằng không nó vì sao sẽ cam nguyện thỉnh phạt. Tuy quan niệm bất đồng, nhưng tóm lại ý tứ hai người vẫn giống nhau: Đều là vì lợi ích của con trai.
Tổng bộ Tống thị, trong văn phòng tổng giám đốc, hiện ra một tình cảnh buồn cười.
Một thanh niên thoải mái lộ ra cái mông sưng đỏ nằm úp sấp ghé vào trên sô pha mà như đi vào cõi thần tiên, mà một vị tổng giám đốc nghiêm túc lại đứng đắn khác đang tỉ mỉ bôi thuốc lên mông thanh niên ấy.
Tống Dương đột nhiên đứng đắn lên, không có cợt nhả, thậm chí mang theo chút nghiêm túc: "Anh ba, chị hai đã từ Anh quốc trở về."
Tống Hiên tay đột nhiên dừng tay, không khí đều trở nên ngưng trọng. Tống Dương ủ rũ cụp đuôi mắt mà nói: "Chị ba, vẫn là không có trở về."
Tống Hiên cười khổ, đó là một loại khổ sở toàn thân đều bị suy đồi lẩm bẩm nói: "Hai năm, vẫn là không có tha thứ anh sao?"
"Anh, đừng như vậy, chị ba chắc là vì vẫn chưa nghĩ thông suốt.."
"Em không hiểu......" Tống Hiên mở miệng, tiếp tục bôi thuốc cho hắn.
Chuyện cũ năm xưa như mây khói, đó là một đoạn hồi ức mà nhìn lại đều vẫn sẽ đau như vậy, đến khắc cốt ghi tâm. Đang lúc Tống Hiên rơi vào thống khổ, ở cửa truyền đến tiếng ồn ào.
"Tiểu thư, cô không thể đi vào, tổng giám đốc đang họp......"
"Tiểu thư? Cậu mới là tiểu thư! Cả nhà cậu đều là tiểu thư!" Tô Nhung Mẫn tức giận nhìn trợ lý nói sai này. Nam thư ký này thật sự là một trận ủy khuất... mình đến tột cùng làm sai cái gì, xoay một cái liền trở thành một nữ nhân như vậy.
Giọng nói âm trầm của Tống Hiên truyền đến: "Để cô ấy vào. "
"Dạ."
Trợ lý nói xong liền nhanh chóng bỏ chạy, sợ lại chọc phải nữ ma đầu này. Tô Nhung Mẫn hừ lạnh một tiếng, đẩy cửa văn phòng ra. Tống Dương nhìn thấy Tô Nhung Mẫn tiến vào, nhe răng trợn mắt mà đem quần jean kéo lên. Tô Nhung Mẫn vội vàng ngăn lại: "Đừng, đừng kéo lên, hiếm khi thấy em bị đánh, nào để chị dâu chụp cho em một tấm cận cảnh, sau này lưu làm kỉ niệm, nào..cởi ra."
"Chị hai, em sai rồi, chị cùng anh ba chậm rãi nói chuyện, em đi trước......"
Nói xong tựa như thỏ, khập khiễng nhanh chóng chạy ra ngoài.
"Chị dâu."
Tống Hiên cúi đầu trầm giọng chào hỏi. Tô Nhung Mẫn tùy ý mà ngồi ở trên sô pha, mang theo chút thoải mái hỏi: "Gần đây có tốt không?"
"Không tốt."
"Tại sao?"
"....."
Tô Nhung Mẫn cười: "Bởi vì người nhà ở phương xa, không nghe thấy tiếng động, không gặp được mặt, còn phải giả bộ lạnh nhạt. Tống Hiên, em không mệt sao? "
Tương tư hóa vào sầu muộn, không lúc nào không mơ hồ đau đớn. Làm thế nào nói không đau? Làm thế nào không mệt mỏi?
"Họ có ổn không?" Trong giọng nói Tống Hiên mang theo chua xót.
"Cô ấy gầy đi, thằng bé cũng hỏi cha mình đi đâu suốt ngày. Hai mẹ con rất tội nghiệp. "
Tống Hiên bất đắc dĩ lắc đầu, đó là một loại tự trách bất lực.
"Đi Anh đi, đi xin lỗi em ấy, đi đón hai mẹ con về ăn tết đi. "
Chuyện hôm qua giống như dòng nước đã đông lại, một đi không thể trở lại, bất luận mình có xin lỗi như thế nào, tâm thương khó khép lại.
Trong khuôn viên trường, ngoài giáo viên và học sinh, có một nhóm đặc biệt - chủ nhiệm lớp học.
Đây là một người thầy mà có thể nói tất cả học sinh đều chán ghét, chính là vì vị trí chức vụ của thầy ấy, luôn đi kiểm soát học sinh.
Chu Lệ, giáo viên chủ nhiệm lớp 12 trường Trung học Tử Kinh.
Lúc này, ông đang tuần tra trong tòa nhà giảng dạy, tìm kiếm xem có học sinh nào bỏ học hay không. Khi ông vô tình quét sân bóng rổ, ông nhìn thấy hai bóng người đanh nhảy lại nhìn vào lịch học, ở tiết này không có bất kỳ lớp nào học thể thao, hai học sinh ở đây cư nhiên là trốn học trước mắt mình, làm sao có thể nhịn được ông tức giận chạy về phía sân thể dục.
Ở bệnh viện gần một tháng, các thiếu niên có chút không chịu nổi tịch mịch. Kỳ thật vết thương đã sớm khỏi, nhưng bác sĩ lại sống chết không cho làm thủ tục xuất viện.
Đang ở tuổi dậy thì hiếu động, nếu giống như Vương Bát không nhúc nhích sớm muộn gì cũng sẽ nghẹn ra bệnh. Dưới sự dụ dỗ của Đường Hoàng, hai người thay đồng phục, lén lút lẻn vào trường chơi bóng.
Trong sân bóng rổ, Tống Cảnh Thần và Đường Hoàng một công một phòng đang chơi đùa vui vẻ.
Tống Cảnh Thần nhướng mày hỏi: "Sao, bây giờ cậu còn lo lắng cho kì thi cuối kì không?"
Đường Hoàng một phen đoạt lấy bóng rổ trong tay Tống Cảnh Thần: "Toán lí hoá, sinh sử địa, muốn không phụ thanh xuân của chúng ta, liền đi làm chuyện chúng ta muốn làm!" nói xong nghiêng người một cái tạo ra cái dáng xinh đẹp thảy bóng vào rổ.
Tống Cảnh Thần mím môi cười: "Được, nếu cậu đã nghĩ như vậy, chúng ta chơi đùa một chút. "
Hai người đang so đấu kịch liệt thì một đạo thanh âm chói tai truyền đến: "Hai người ở lớp nào! bây giờ là lúc nào..."
Chu Lệ đột nhiên ngừng quát lớn, không phải là không muốn nói, mà là một quả bóng rổ đang bay về phía mặt mình, hắn đã bị dọa đến quên mất nên nói như thế nào.
"Cẩn thận!" Đường Hoàng lo lắng kêu lên.
May mắn Tống Cảnh Thần phản ứng nhanh, tung người nhảy lên, chặn quả bóng thành công.
Đường Hoàng thật sự không phải cố ý, cậu đang chuẩn bị ném rổ, đột nhiên nghe thấy một đạo thanh âm bén nhọn cắt qua không khí, sợ tới mức hai tay cậu run lên, toàn bộ quỹ đạo bóng rổ liền triệt để thay đổi, biến thành một đường cong duyên dáng lấy đầu chủ nhiệm làm mục tiêu, thoạt nhìn tựa như cố ý làm.
Nếu không phải Tống Cảnh Thần nhanh tay lẹ mắt chặn lại, chắc chắn đã gây đại họa. Cố ý làm tổn thương giáo viên, tội danh bao lớn chứ.
Đường Hoàng nhanh chóng chạy đến bên cạnh Chu Lệ, lo lắng vạn phần hỏi: "Chủ nhiệm, thầy không sao chứ?"
Sắc mặt Chu Lệ chuyển từ đỏ sang xanh rồi đến trắng, ông ta tức giận hét lên: "Cậu thấy tôi giống như không có chuyện gì sao! Tất cả đều đi văn phòng cho tôi! "
Đường Hoàng và Tống Cảnh Thần nhìn nhau, thấy được tuyệt vọng trong mắt mỗi người.
Ở văn phòng, hai thiếu niên ngoan ngoãn đứng ở góc tường, tiếp nhận thế công ngôn ngữ của Chu Lệ như súng máy.
"Trốn học, cố ý làm tổn thương giáo viên, các em còn có chút nào giống một học sinh nữa hay không?"
"Sao, các em trốn học ra chơi bóng còn không thừa nhận phải không!"
Tống Cảnh Thần lại bất đắc dĩ giải thích: "Chủ nhiệm, thầy muốn em nói bao nhiêu lần, hiện tại chúng em còn đang trong thời gian nghỉ ốm, thầy còn không có quyền can thiệp vào hành động của chúng em. "
Tiếng gõ cửa truyền đến, Tống Hoa đứng ở cửa. Không quan tâm xung quanh có nhưng ai chỉ nhìn về phía Tống Cảnh Thần, mang theo tức giận nói: "Đem lời vừa rồi của cậu, lập lại lần nữa!"
Tống Cảnh Thần trong lòng cả kinh, tự nhiên hiểu được vì sao ba tức giận. Nếu lúc này thật sự lặp lại lời vừa rồi một lần nữa, mình hẳn là sẽ chết rất thảm.
Cậu lập tức chuyển người sang Chu Lệ, cúi người chín mươi độ, mang theo kính trọng thành khẩn nhất nói: "Chu chủ nhiệm, em vừa rồi vô lễ, em xin lỗi thầy. Xin lỗi, chúng em đã sai chúng em sẽ không bao giờ chơi bóng rổ trong giờ học nữa, xin thầy tha thứ. "
_________
19/05/2022
Thức dậy là ôm điện thoại cắm cúi edit liền đó..😚
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro