Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[1]

🤔 Chú út diễn thật giỏi (chương 1)

Tiếng ve kêu ngoài cửa sổ, âm thanh không ngừng vang lên.

Lại qua một mùa hè, bên ngoài ồn ào còn ở bên trong đứa nhóc nào đó lại phạm phải sai lầm.

Trường học, ở gian phòng phía trong, có một cậu nhóc lẳng lặng quỳ rất nghiêm chỉnh, người thầy giáo ở bên tuy vậy vẫn không màn tới mà chuyên chú phê chữa bài thi. Qua một hồi lâu, người thầy ấy đem bút buông xuống, đem một quyển sách tùy ý ném tới nhưng lại rất chuẩn xác ngay lòng ngực cậu nhóc, nhắm mắt lại, xoa xoa huyệt thái dương, chậm rãi phun ra hai chữ: "Giải thích."

Sự tình là do ở tiết học thứ hai, tiết học toán, thầy Tống phát hiện có người không hề được ngăn cản, quang minh chính đại mà ghé vào bàn nằm ngủ. Và hành động này bày ra trước mắt, chẳng khác nào nói chính là ngang nhiên khiêu khích ông.

Thầy Tống tuy là một giáo viên toán học nhưng ngôn ngữ hài hước, sinh động tuyệt không thua kém gì với giáo viên dạy văn. Hơn nữa tiết học thầy Tống mà cứ thâm  trầm du dương, như thế nào sẽ có người ngủ?

Người ngủ ở trong phòng học không có gì lạ, nhưng điều lạ ở đây chính là người ngủ lại là chính là đứa con trai mà chính mình nghiêm quản bấy lâu nay.

Thầy Tống trên mặt không có bất kì biểu tình nào, gõ gõ bảng đen nói: "Tống Cảnh Thần, cậu đến trả lời vấn đề này."

Tống Cảnh Thần bị người ngồi cùng bàn chọc cho tỉnh lại, mơ mơ màng màng thấy trên bục giảng có một người khuôn mặt lạnh băng đang nhìn tới mình, liền bị doạ sợ tới mức run lên, nháy mắt liền trở nên thanh tỉnh, đến lúc tỉnh táo một chút, không khỏi muốn đánh cho mình một cái, lần này đúng là tìm sai chỗ để ngủ rồi.

Cậu chậm rãi đứng dậy, liếc mắt nhìn cái bảng đen trước mặt  đang bày ra một bảng hình số học, lại nhìn nhìn trên người thầy đang lạnh lùng đứng trên bục, nuốt nuốt nước miếng, giọng nói vững vàng nói ra đáp án: "Cực đại hẳn là 36."

Nếu như là bình thường, hẳn là các bạn học sẽ bày ra vẻ mặt đại loại là kinh ngạc, cảm thán, sùng bái và thầy giáo cũng sẽ vì sự tình này mà làm cho xấu hổ sẽ cho cậu ngồi xuống. Nhưng mà phòng học lại lần này bỗng nhiên yên tĩnh lạ thường. Đây là bởi vì tất cả mọi người đều bất giác nhìn thấy thầy chủ nhiệm lớp hơi kéo khóe miệng, không phải mỉm cười, là trào phúng cười lạnh.

Người đang đứng thì thực xấu hổ, nhưng mà người ngồi càng xấu hổ hơn. Liền như vậy giằng co mấy chục giây, Tống Cảnh Thần rốt cuộc nhịn không được người ở trên bục đôi mắt như đuốc nhìn chằm chằm vào mình, cầm lấy sách giáo khoa đi ra góc phòng phía sau lưng đứng xoay mặt vào.

Sau khi tan học, dĩ nhiên không ngoài dự đoán, Tống Cảnh Thần liền ở nơi này mà quỳ gối.

"Giải thích!" Thầy Tống âm điệu rõ ràng nâng cao lên tới quãng tám. Tống Cảnh Thần biết nếu lại không nói lời nào ngày mai tuyệt đối không xuống được giường.

Cậu suy tính một chút, dù sao cũng đều là chết, vẫn là điều gì cần nói thì nên nói ra đi: "Ba, con đêm qua có đi vào bar."

Ngẩng đầu, len lén đưa mắt nhìn xác định sắc mặt ba mình không có sự biến hóa quá lớn liền như có một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, đều nói ra: " Con chơi không có điểm dừng, không có về nhà, bài tập cũng đã quên làm."

Lại một lần nữa yên tĩnh, nhưng trong không khí lại tràn ngập nồng đậm mùi thuốc súng, đây có phải là chiến tranh bùng nổ đêm trước?

Tống Hoa mặt vẫn như cũ bình tĩnh, nội tâm lại ở chỗ tận lực khắc chế phẫn nộ, hắn không nghĩ ở trường học phát hỏa. Nhưng lần này tựa hồ rất khó làm được, vài giây sau, chỉ thấy Tống Hoa đập sách đứng lên, gần như rống giận: "Ai cho cậu lá gan như vậy làm càn!"

Từ xưa ở thương trường cho tới hiện tại làm thầy giáo, Tống Hoa cũng rất khó làm được hỉ nộ không hiện ra sắc. Bởi vì, cho dù thật sự không cần phải chính mình cùng học sinh chơi đùa, ông vẫn luôn nghĩ dẫu sao bọn chúng chỉ là một đám trẻ mà thôi.

Tống Cảnh Thần biết ba mình hiện tại đang thực tức giận, không dám nói tiếp cũng không dám ngẩng đầu, chỉ có thể làm cho tư thế quỳ càng trở nên tiêu chuẩn. Đôi mắt thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, trong lòng yên lặng cầu nguyện rằng ba cậu không cần ở chỗ này đánh cậu.

Giờ phút này, cả hai nhất định cần chính mình bình tĩnh một chút. Tống Hoa biết rõ điểm này, vì thế lại lần nữa ngồi xuống phê chữa bài tập. Nhưng chẳng hiểu sao càng sửa mày càng nhíu chặt, lớp 10A2 có hơn 40 học sinh, nhưng có thể thấy qua người làm được bài không có bao nhiêu, nếu không phải qua loa viết thì cũng là đến nỗi viết cũng chưa viết.

Lớp 10A2 là lớp thuộc ban tự nhiên, ở Hoa Hạ, cơ hồ ở các trường trung học mỗi một cái khối lớp bị phân thành ba bảy loại. Nơi này là trường tư nhân tự nhiên cũng không ngoại lệ, mà lớp 10A2 từ lâu bất đắc dĩ trở thành cái gọi là "lớp học khổ sở". Bất quá trường học lại vận dụng lực lượng giáo viên tốt nhất, này ở Hoa Hạ đúng là hiếm thấy. Trải qua nửa năm qua không ngừng nỗ lực dạy dỗ của Tống Hoa, lớp 10A2 thành tích cuối cùng có điều khởi sắc và có nhiều tiến bộ.

Tống Hoa biết lớp 10A2 cơ sở nền tảng không tốt, nhưng toàn thể lớp đồng loạt làm bài như vầy, tình huống như vậy cũng đúng là hiếm thấy.

Tống Hoa hít một hơi thật sâu, nỗ lực giữ cảm xúc bình tĩnh: "Giải thích."

Lần này là buộc Tống Cảnh Thần lấy thân phận lớp trưởng, khóa đại biểu số học mà giải thích.

Tống Cảnh Thần biết giấu không thể được: "Ngày hôm qua, Chung Thơ Tiệp đã trở lại. Bọn con đi chúc mừng, các bạn học có uống chút rượu......"

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe bên tai "răng rắc" một tiếng. Tống Hoa trong tay vẫn đang cầm cây bút chấm bài lúc nãy mạnh bạo một tay bẻ gãy. Tống Cảnh Thần giờ phút này đến nhìn cũng không dám nhìn, bất quá Tống Hoa liếc mắc một cái liền có thể diệt trừ triệt đề tâm tư của cậu.

Chỉ có thể thấp giọng nói: "Thực xin lỗi, ba. Là con không đúng, lại để lại để các bạn tùy ý làm loạn."

"Hồ nháo! Con còn biết đây là hồ nháo!" Tống Hoa biểu tình nghiêm túc, căm giận chất vấn.

Tống Cảnh Thần yên lặng cúi đầu, suy xét còn có một lỗi khác càng hồ nháo có nên hay không nói cho ba nghe luôn một lần.

Đúng lúc này, thình lình xảy ra tiếng bước chân đánh gãy rối rắm của cậu.

Tống Cảnh Thần nội tâm cả kinh, ngẩng đầu nhìn hướng ba mình, nhưng Tống Hoa tựa hồ không có để ý đến cậu. Tống Cảnh Thần mồ hôi nặng nề mà nện ở trên mặt đất, một là quỳ đến đau, hai là quá khẩn trương.

Tiếng bước chân ngừng ở cửa, theo khoá cửa chuyển động, Tống lão sư lên tiếng: "Vào."

Cậu nhóc thoáng cái mặt hồng lên, dĩ nhiên cậu còn nhớ đến mặt mũi của mình.

Tống Cảnh Thần nào có thời gian lo lắng đầu gối đau đớn, nhanh nhẹn mà đứng lên, trên mặt làm ra bộ dạng vân đạm phong khinh, thực không giống một chút nào bộ dạng lúc nãy.

Đến lúc thấy rõ người tới là ai, cậu mới thở phào một cái. Chỉ thấy người bước vào là một người khoảng hai mươi tuổi, không đi vào mà chỉ ló đầu vào, cười tủm tỉm, nói :"Thì ra thầy Tống đang ở đây giáo huấn học sinh a, em liền không dám quấy rầy."- Nói xong xoay người liền chạy.

"Tống Dương, đứng lại!" Tống Hoa vô pháp phản bác thanh âm truyền đến.

Tống Dương đành phải vào văn phòng, thuận tiện giữ cửa khóa lại. Như cũ treo trên mặt là sự phúc hậu và vô hại tươi cười: "Anh hai, tìm em có việc?" Quay đầu nhìn về phía Tống Cảnh Thần nói: "Này, không phải tiểu Thần sao."

"Chú út." Tống Cảnh Thần cũng hướng người sang, thấp giọng gọi.

"Bớt ở đây cợt nhã đùa giỡn! Đêm qua nó một đêm không về nhà, em biết không?" Tống Hoa sắc bén ánh mắt quét đến trên người Tống Dương làm Tống Dương trong lòng lộp bộp một phen.

Tống Cảnh Thần ngẩng đầu đưa ánh mắt tới cầu cứu "Cứu con". Tống Dương nhìn qua nhóc con, cũng truyền qua lại một cái ánh mắt "Tin tưởng ta". Lúc sau, Tống Dương bắt đầu cúi đầu trầm tư, một lát sau ngẩng đầu, thu hồi ánh mắt làm bộ dạng ngạc nhiên không hay biết: "Cái gì! Tiểu Thần cư nhiên trắng đêm không về. Việc này em tuyệt đối không biết, nếu như em biết rằng, chắc chắn đã tìm anh hồi báo rồi."

___

Cảm giác của nhịp tim (chương 2)

Hôm qua lúc 6h tối..

"Chú út, người có biết Chung Thơ Tiệp không?" Tống Cảnh Thần tắm rửa xong từ phòng tắm ra tới, dùng khăn lông xoa xoa đầu tóc đang ướt dầm dề.

Tống Dương ở bên cạnh đang chơi trò chơi: "Chính là tiểu thiếu nữ thiên tài năm trước vì bị bệnh mà xin hoãn lại học tập?"

"Không sai. Cậu ấy học kỳ này trở về bọn con chuẩn bị cho cậu ấy đón gió tẩy trần. Cho nên hôm nay buổi tối có khả năng không ở nhà ăn cơm." Tống Cảnh Thần đưa ra thỉnh cầu.

"Ha, thần đồng học a, cho tới bây giờ vẫn không thấy con tham gia loại này hoạt động a. Như thế nào? Người trong lòng?"

Tống Cảnh Thần ra vẻ kinh ngạc: "Chú út, người đừng nói bậy, đặc biệt ở trước mặt ba nha. Bọn con mối quan hệ bạn bè thân thiết trong sáng, chú đừng nghĩ lung tung."

Có một số người, ngươi càng không cho hắn suy nghĩ lung tung, hắn càng điên cuồng mà suy nghĩ. Một câu chuyện kịch bản thanh xuân vườn trường tình yêu từ bao giờ đã hiện lên trong đầu người nào đó.

Tống Dương làm ra một bộ ý vị thâm trường biểu tình, mỉm cười nói: "Đều là đàn ông với nhau, ta đều hiểu, hiểu được."

Tống Cảnh Thần vẻ mặt bất đắc dĩ, không nghĩ lại cùng Tống Dương cãi cọ, xoay người liền đi.

——..

Tống Cảnh Thần đứng cửa quán bar xập xình nhíu nhíu mày, đối diện với nhóm bạn học của cậu: "Không phải nói đi ăn cơm sao?"

"Đến chỗ nào không phải đều giống nhau sao? Huống hồ Chung Thơ Tiệp đã tới rồi, đi thôi."- nói rồi, người bạn còn làm ra ý thân thiện cười xoà đẩy cậu vào trong.

Tống Cảnh Thần tùy ý hắn xô đẩy, trong lòng lại âm thầm thở dài, chỉ mong đêm nay không xảy ra chuyện gì.

Phòng ngồi đầy đủ bạn học, mà hắn liếc mắt một cái liền thấy được cô, khóe miệng cô vẫn vậy mỉm cười ấm áp, rất dễ dàng hấp dẫn người ta.

Phía Nam tháng năm đã đi vào đầu hạ. Nhưng Chung Thơ Tiệp vẫn ăn mặc như cũ, khoác lên người chiếc áo xanh tươi mát thanh nhã. Tóc dài xõa trên vai, đôi mắt như thu thủy, không thể nói khuynh quốc khuynh thành, lại có khí chất của một cô nương thời cổ.

Cậu bất động thanh sắc mà đi vào trước mặt cô, mặt bộ biểu tình thập phần cứng đờ, thanh âm lại rất mềm nhẹ, cậu kêu: "Thơ Tiệp."

Chung Thơ Tiệp ngẩng đầu, nhìn thấy vẫn là gương mặt nghiêm túc của Tống Cảnh Thần, "Vèo" một tiếng bật cười. Đứng dậy, cùng cậu ôm một cái xã giao, ở bên tai nghịch ngợm mà nói: "Cậu thật đúng là một chút không thay đổi cũng không có, bộ mặt khổ qua".

Tống Cảnh Thần chẳng những không sinh khí, khóe miệng còn gợi lên tươi cười.

Cùng nhau buông ra một vài lời thăm hỏi, cô ngọt ngào cười, ngay cả trong ánh mắt đều lộ ra vui sướng: "Cảnh Thần, đã lâu không gặp."

Kia một ánh mắt, kia một lời nói. Làm Tống Cảnh Thần thật lâu dại ra, tâm giống mất đi khống chế mà nhảy loạn. Sau một hồi, cậu mới cuống quít mà nói: "Đã lâu không gặp, Thơ Tiệp."

Chung Thơ Tiệp đem hết thảy thu hết vào đáy mắt, mãi đến khi Tống Cảnh Thần xoay người sang chỗ khác, nàng mới nhẹ giọng lẩm bẩm câu "Đồ ngốc"

Tống Hoa ở trường tiếp nhận lớp 10A2, dứt khoát kiên quyết yêu cầu đem Tống Cảnh Thần từ lớp đứng đầu chuyển đến thành lớp cuối trường, phía nhà trường lý do ủy thác là hy vọng Tống Cảnh Thần thái độ tích cực học tập có thể ảnh hưởng bọn họ một chút, kỳ thật chỉ là vì phương tiện răn dạy.

Đồng thời theo tới còn có Chung Thơ Tiệp, phía nhà trường lý do ủy thác là chỉ bằng Tống Cảnh Thần ảnh hưởng không được bọn họ, nhưng chân chính lý do có lẽ chỉ có cô biết.

Đều là học bá, Chung Thơ Tiệp so Tống Cảnh Thần được hoan nghênh nhiều. Cô có thể đối bất luận với người nào cũng đều mỉm cười, bất luận bạn học hỏi cô nhiều vấn đề đơn giản, cô đều sẽ kiên nhẫn giảng giải. Hôm nay cả lớp không vắng một người, cũng có thể thuyết minh ra thành rất nhiều vấn đề.


____

(18/11/2021)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro