(Chương 11--11.1-11.6+12--12.1-12.6)
Chương 11 Chăm chỉ học tập
11.1
Bị phạt một trận, Vi Gia Hạo xem như dừng lại, trên lớp học không dám lại ồn ào làm bậy. Nhưng chương trình học nước ngoài khác biệt rất lớn so với chương trình học ở Trung Quốc, chung quy là khó hiểu. Sau bài kiểm tra đầu tiên, thành tích Vi Gia Hạo thảm không nỡ nhìn, nơm nớp lo sợ đem phiếu điểm về nhà, xoa mông trong lòng run sợ.
Vi Bằng cũng biết con trai mình thành tích sẽ không được như mong muốn, nhưng nhìn đến điểm này, vẫn sửng sốt một chút, hiển nhiên không có một môn đạt tiêu chuẩn, kể cả tiếng Anh cũng kém.
Vi Gia Hạo che mông nghĩ xem lần này sẽ phải hứng chịu bao nhiêu thước, nghĩ mới vừa bị đánh chưa hoàn toàn bình phục, lúc này mông còn có thể hay không chịu nổi thước a.
Nhìn con trai bị dọa đến sợ hãi, Vi Bằng trong lòng cảm thấy buồn cười: "Lại đây."
Vi Gia Hạo thận trọng đi tới, vụng trộm liếc nhìn sắc mặt lão ba, tim đập dữ dội.
"Con làm thế nào mà tiếng Anh cũng không đạt tiêu chuẩn?"
Vi Bằng tỏ vẻ hoài nghi hỏi.
"Những cái đó, những cái đó con đều không biết."
Vi Gia Hạo vẻ mặt vô tội.
"Không biết? Con mấy năm ở Mỹ mà không biết gì?"
"Không giống nhau, ở Mỹ cùng ở đây, rất khác nhau. Có một số từ con chỉ biết nói chứ không biết viết, còn có cái gì ngữ pháp, con thật sự nghe không hiểu. Những gì giáo viên dạy con khác với những gì con thường nói. Thầy nói con ngoại trừ phát âm tiếng Anh chuẩn, còn lại đều không đúng."
Càng nói Vi Gia Hạo càng cảm thấy ủy khuất. Ở nước Mỹ ba năm, ngay cả khi trở về Trung Quốc, nó cũng không thể đối phó được với kỳ thi, thật chán nản a.
"Đúng vậy, tiếng Anh của con đều không rõ, con ở Trung Quốc sẽ không phải là chuyện quá bình thường."
Vi Bằng xoa lông mày, thở dài, "Thật không thể trách con, là ba ba suy nghĩ không chu toàn."
11.2
Vi Gia Hạo tâm tình rất tốt khi nghe lão ba ân xá cho nó, thản nhiên ngồi xuống ghế, tùy tiện nói: "Vốn dĩ con là một đứa nhỏ trở về từ Mỹ, ba cho con một chút thời gian đi. Con còn chưa gặp qua bất kỳ phương trình hàm số nào, con cũng vẫn đang viết bài luận trong kỳ thi tiếng Trung, thậm chí con còn không có đủ thời gian."
Không nhắc tới thì còn tốt, vừa nói tới viết văn Vi Bằng nhìn điểm số bài thi, liền giận sôi máu,
"Con ở Mỹ, ở trường học Hoa kiều không học ngữ văn? Không viết bài luận sao? Con nhìn xem, này là con viết?"
Vi Bằng tức giận khi nhìn thấy bài văn do con trai bảo bối của mình viết cho kỳ thi, lại vừa nhìn thái độ vô tư như không dính dáng gì đến bản thân của nó, lại càng bốc hỏa, tức khắc kéo nó đặt trên đùi, túm quần kéo xuống, bàn tay mạnh bạo "chát chát" liền rơi xuống.
Vi Gia Hạo đau đớn hét lên: "Ba nói không trách con, tại sao lại đánh con?"
Vi Bằng ném nó ra, chỉ vào bài thi văn nói.
"Con không thể học ba không trách con, con nhìn xem con như này gọi là viết văn? Con viết cái gì đây? Bảo con viết "Lý tưởng của tôi", con đã viết gì? Nào là xuyên thời gian và không gian để trở thành một anh hùng hào hiệp trong rừng xanh, còn muốn đi theo Spider Man thành lập một liên minh ... Con còn du hành xuyên thời gian, tại sao không trở thành người sống? Con. . . . . ."
Vi Gia Hạo đứng sang một bên, ôm mông, bực bội, tuy chỉ đánh mấy bàn tay cũng không bằng thước gỗ, nhưng nói thật, bàn tay của ba nó so với thước gỗ cũng không nhẹ hơn phần nào, chỉ cần vài cái vuốt ve, vài cái tát vào mông, cũng nổi ửng đỏ.
"Đó chính là lý tưởng của con, làm thế nào con biết rằng con không thể viết sự thật khi viết luận, thế nào cũng phải viết làm nhà khoa học, giáo viên, cảnh sát thì mới tính là lý tưởng, đấy là vô căn cứ, không thực tế. . . . . ."
"Con còn dám nói!" Vi Bằng nắm lấy, vỗ mông nó vài cái.
Vi Gia Hạo khóc kêu: "Con sai rồi, con sai rồi, con không dám, ba ơi, sau này con sẽ viết tốt, chăm chỉ học hành mà, không dám đâu."
"Cùng con nói chuyện đàng hoàng con không nghe, một hai phải thước gỗ, bàn tay tới nói chuyện mới được đúng không, con cảm thấy như vậy hữu hiệu, vậy dùng bàn tay thước gỗ nói chuyện đi." Vi Bằng lại tàn nhẫn tát nó một cái, nhìn mông con trai sưng đỏ, phiếm tím liền thả nó ra.
11.3
"Ăn cơm trước đi. Sau bữa tối, hãy sửa lại tất cả những lỗi sai trong bài làm của con. Nếu con không biết, viết nó ra, ngày mai vào lớp hỏi giáo viên và bạn học, nghe được không?"
"Dạ nghe, nghe được." Vi Gia Hạo hối hận không thôi, vốn dĩ bình an êm đẹp không có việc gì, một hai phải nói đến viết luận, vô cớ rước lấy đau đớn da thịt, cái tát của lão ba thực sự không hơn được thước gỗ, nhưng người luyện võ cũng không thể khiêu khích được.
Suy nghĩ cả đêm, cơ hồ một đêm không ngủ, Vi Bằng thật sự rất sốt ruột, chuyện học hành của con trai không nên chậm trễ, lúc trước xem nhẹ điểm này, cứ nghĩ trở về học phụ đạo một chút thì tốt. Sau khi suy nghĩ, liền lập kế hoạch học tập cho Vi Gia Hạo.
"Mỗi ngày học 20 từ đơn, một đoạn văn tiếng Anh mỗi tuần;
Mỗi ngày sao chép danh ngôn lời hay 30 câu, học thuộc hai bài thơ cổ và viết một bài luận mỗi tuần;
Mỗi ngày một tờ đề luyện tập toán. . . . .
Ba, ba muốn mệt chết con a. . . . . ."
Nhìn kế hoạch học tập do ba ba làm ra, Vi Gia Hạo không có sức lực để khóc, "Con mỗi ngày còn có rất nhiều bài tập phải làm a."
"Đừng giả bộ, ba đã hỏi giáo viên của con rồi, mỗi ngày chỉ cần nghiêm túc, bài tập về nhà sẽ hoàn thành đúng hạn, căn bản không cần mất thời gian như vậy."
Vi Bằng nói, "Còn nữa, ba đã nói với ba Lục, mỗi cuối tuần anh Hiên sẽ đến đây phụ đạo cho con, nhanh bắt kịp điểm số, điểm số của con trong kỳ thi giữa kỳ còn không đạt tiêu chuẩn, thước gỗ đánh trên thân cũng đừng trách ba ba ha. "
Vừa nghe hai chữ thước gỗ, tức thì run run, lập tức bảo đảm học tập chăm chỉ, mỗi ngày hướng về tương lai tươi sáng.
11.4
Nhà Lục Tranh.
"Cái gì? Ba, ba gọi điện cho con đi một chuyến thật xa về chỉ để nói chuyện này. Tại sao, tại sao thằng nhóc thúi đó học không tốt, con phải hy sinh thời gian nghỉ ngơi để dạy kèm cho nó?"
Lục Minh Hiên một vạn lần không muốn làm bất cứ điều gì vào ngày cuối tuần, chuyện gì không làm lại làm gia sư phụ đạo cho Vi Gia Hạo.
"Con la hét cái gì, con có dáng vẻ nào là anh trai người ta không?" Lục Tranh trừng mắt nhìn cậu.
Đối với cái trừng mắt của ba ba, cậu lập tức mất đi uy phong, nhưng vẫn ủy khuất lẩm bẩm: "Làm cu li còn không cho oán giận hai câu, con cũng chưa nói con không đi. . . . . ."
Nhìn con trai bộ dạng còn chưa lớn, Lục Tranh trong lòng buồn cười, giọng điệu ôn hòa: "Ai nói là làm cu li, đây là công việc đẹp đẽ nha. Như vậy đi, con dạy tốt, về đây ba cho con một chiếc xe thể thao, thế nào?"
"Thật sự?"
Vừa nghe lời này, Lục Minh Hiên đôi mắt tỏa sáng, "Nói phải giữ lời."
"Giữ lời, ba khi nào đã lừa gạt con?"
Lục Tranh híp mắt nhìn cậu.
"Cơ bản vẫn là dạy tốt, thành tích tiến bộ liền có khen thưởng, nếu con không dạy tốt, thành tích vẫn rối tinh rối mù, con liền chờ cùng Gia Hạo bị phạt đi."
"Được rồi, không thành vấn đề, ba, ba chỉ cần chuẩn bị mua một chiếc xe thể thao tốt đi."
Cuối tuần, sáng sớm đúng giờ, Lục Minh Hiên gõ cửa phòng Vi Gia Hạo: "Tiểu thiếu gia, không phải cậu còn đang ngủ đấy chứ? Này này này, gia sư riêng đã tới rồi, cậu có phải hay không nên rời giường đi học nha."
"Đừng ồn, để em ngủ tiếp. . . . . ." Vi Gia Hạo dùng chăn bịt kín đầu lẩm bẩm.
"Đừng ngủ, anh tới giúp em học bù, em còn không biết xấu hổ ngủ tiếp a."
"Xin anh, anh trai tốt, để em ngủ tiếp một chút, hiếm có ngày được nghỉ đâu."
"Vi Gia Hạo, mông lại không đau đúng không."
Vi Bằng bình tĩnh giống như hỏi buổi sáng ăn gì, nhưng Vi Gia Hạo lại giật mình,
"Dậy, con dậy liền. . . . . ."
11.5
Mở sách giáo khoa toán ra, lật xem bài tập của Vi Gia Hạo, Lục Minh Hiên vẻ mặt khinh bỉ.
"Đây là bài tập của em? Em thật sự có thể phải học bù từ toán tiểu học a."
"Dù sao, ba em yêu cầu anh giúp em học bù, thi giữa kỳ em sẽ trông cậy vào anh nha."
Vi Gia Hạo một bộ dáng ăn vạ, tựa hồ rất dựa dẫm vào cậu.
"Em còn không biết phân rõ phải trái, anh giúp em học bù, thật là xui xẻo cho em."
Lục Minh Hiên mở ra tờ nháp, lấy giấy bút ra.
"Nhìn. . . . . ."
"Đợi chút đợi chút, cái này X và Y, đổi như nào, sao lại đem X đổi thành 3Y, ai cho?"
"Chậm một chút chậm một chút, sao anh biết đây là tam giác cân? Sao anh có thể nhìn ra được?"
"Không đúng rồi. . . . . ."
Bang.
Lục Minh Hiên đem bút ném trên bàn: "Vi Gia Hạo, em rốt cuộc có muốn học hay không? Nếu còn thái độ này, anh cảm thấy nhân lúc còn sớm em nên giải thích cùng ba em đi, em học như vậy thần tiên cũng không giúp được em đâu."
"Hì hì, anh Hiên, anh Hiên đẹp trai, không cần tức giận nha."
Vi Gia Hạo cợt nhả nghiêng người lại gần, "Anh Hiên, cuối tuần, chúng ta chỉ dành thời gian học toán, đọc các từ tiếng Anh, thật lãng phí những năm tháng tốt lành nha, em có phiên bản mới nhất của trò chơi, thư giãn thư giãn thôi, không cần phải nói. . . . . . Ồ, đúng rồi, học phải kết hợp với chơi chứ."
"Cái gì? Còn đòi học với chơi kết hợp? Em thật sự rảnh rỗi như vậy sao?"
Lục Minh Hiên trợn mắt giận dữ.
"Đây là thành tích của em, em thật không vội vàng sao?"
"Hi hi, lần thi sắp tới không phải còn lâu sao, cuộc đời ngắn ngủi quá, mau tận hưởng đi."
"Được, em nhớ rõ câu này."
Lục Minh Hiên nhìn thời gian.
"Hai giờ rồi, tiểu tổ tông, em còn chưa làm xong một tờ đề, đây là bài tập ba em giao cho em đấy. Buổi tối, ba em sẽ trở về kiểm tra, làm ơn hãy nói thật, ngàn vạn lần đừng nói anh không dạy em nha."
Một câu nhắc nhở Vi Gia Hạo.
"Anh Hiên, anh Hiên, hay là anh dạy em tiếp đi, lần này em sẽ chăm chỉ học tập."
Không trả lời được câu hỏi, Vi Gia Hạo lại bắt đầu uống nước, một hồi lại muốn đi vệ sinh. Lục Minh Hiên thực sự khó chịu, không muốn nói nữa.
Vi Bằng cũng dự đoán được thằng nhóc này là cái đuôi khỉ, không thể ngồi yên, ở cửa vụng trộm nhìn nửa ngày, cũng là nổi trận lôi đình.
11.6
"Ba, ba. . . . . . Con, con, chính là nghỉ ngơi, nghỉ ngơi một chút thôi mà."
Vi Gia Hạo hoảng hốt khi nhìn thấy ba mình, liền núp vào tường.
Vi Bằng không nói lời nào vô nghĩa, duỗi tay đem thước lấy qua, chỉ vào trên giường. Vi Gia Hạo cả người đều mất đi ý chí phản kháng, cầu xin thương xót, bắp chân run rẩy đến mép giường nằm sấp xuống.
"Quần."
Vi Bằng dùng thước gõ gõ.
"Ba. . . . . ."
Vi Gia Hạo nhăn mặt, nhỏ giọng cầu xin, ý nói anh Hiên còn ở đây, giữ cho con chút mặt mũi đi.
"Quần."
Vi Bằng nói lại không chút nghi ngờ. Vi Gia Hạo hoàn toàn bại trận, miễn cưỡng cởi quần dài, nằm trên giường với khuôn mặt đỏ bừng, bị đánh đã là đủ mất mặt, này còn muốn mông trần bị đánh, là ai đều cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.
Vi Bằng càng không cho nó giữ lại cơ hội ăn may, ý tứ cũng rất rõ ràng.
"Cho con cơ hội để học tốt, chính con không quý trọng, chính mình không giữ mặt mũi cho bản thân, vậy đừng trách người khác làm con xấu hổ."
"Chát chát chát. . . . . ."
Liên tiếp hai mươi thước, đánh vào cùng một vị trí, đánh rất nặng, không có một giây tạm dừng, trên mông một vệt đỏ tím bắt mắt. Lục Minh Hiên không nỡ nhìn thẳng. Tuy nói chính cậu bị đánh có thể nghiêm trọng hơn nhiều, nhưng có lẽ bởi vì đồng cảm như bản thân mình, mới càng không đành lòng.
"Ba nuôi, như vậy được rồi, em ấy vẫn là một đứa nhỏ. . . . . ."
Lục Minh Hiên lúng túng nói.
"Tiểu Hiên, thước này để đây, con nói nó không nghe, liền dùng thước này nói chuyện, ba xem mông nó cứng cỡ nào."
Vi Gia Hạo rầm rì xin tha nhận sai hứa hẹn, nhìn ba mình quăng thước đi, nhanh chóng kéo quần lên nhưng không chịu đứng dậy.
"Này, anh xoa thuốc cho em nha, đều sưng lên rồi."
"Không cần."
Vi Gia Hạo vùi đầu không dậy nổi.
"Vậy thì đứng dậy học đi, ba em đã nói rồi a."
Lục Minh Hiên nghẹn cười nói.
"Thật đáng ghét. Ba thật là không để một chút mặt mũi nào cho em."
Vi Gia Hạo xấu hổ vẫn không chịu đứng dậy.
"Được rồi, đừng giả vờ nữa. Đây không phải là lần đầu tiên anh thấy em bị đánh. Tránh bị đánh lần nữa, anh nghĩ cách khôn ngoan nhất cho em lúc này là đứng dậy và làm bài tập nhanh lên."
Lục Minh Hiên nhìn Vi Gia Hạo không cử động, khẽ ấn vào mông nó.
"A. . . . . . Đau a, anh là anh em sao?"
Vi Gia Hạo đau bắn lên, tức giận hét to.
"Đừng giận dỗi nữa, đã sớm bảo em, em không nghe, là đáng."
Bị đánh xong, mông đau nhức ngồi ghế như ngồi trên đống than, Vi Gia Hạo lại thành thành thật thật ngồi vào bàn làm bài, cũng không dám lộn xộn nữa.
Nói cũng lạ, lúc trước cảm thấy đề này rất khó, có thể thổi bay đầu óc nó, ăn một trận thước gỗ lại dường như lại thông suốt, một hơi làm xong một tờ đề, cũng không đần độn thật. Chẳng lẽ như ba nó nói chỉ có thước gỗ lên thân mới có thể làm nó bình thường.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chương 12: Phát hiện quán bar
12.1
Trong nháy mắt, quán bar của Lục Minh Hiên cũng phát triển thuận lợi, làm ăn phát đạt hơn trước rất nhiều, hai người xuôi gió thuận nước, thậm chí Giang Thụy Tề đều bắt đầu từ đây mà mơ mộng phát tài. Lục Minh Hiên còn muốn hơn mục tiêu này, mở quán bar, chẳng qua trước mắt là để lấy kinh nghiệm thị trường, tương lai sớm muộn gì cũng trở thành ông chủ lớn.
Hai người đang mơ mộng hão huyền, phục vụ Tiểu Trình gõ cửa tiến vào: "Anh Hiên, có khách đến tìm, nói muốn tìm anh, bàn chuyện làm ăn, bao hết chỗ này gì đó."
Vừa nghe muốn bao hết chỗ, mắt họ sáng lên. Lục Minh Hiên sửa sang lại quần áo trước gương. Bất kỳ chiếc áo phông nào cậu mặc đều rất phong cách, khoác lên thêm một chiếc áo khoác thể thao cỏ ba lá, khuôn mặt đẹp trai tự tin tỏa nắng, mang mười phần khí chất đi ra ngoài. Dưới sự hướng dẫn của Tiểu Trình, cậu đến bên người khách ấy, không khỏi cả kinh.
"Ông chủ Lục, ông chủ Giang, công việc kinh doanh không tồi ha."
Hai người họ đều trợn mắt há hốc mồm, lời nói cũng không nói ra được, Tiểu Trình ở bên cạnh kỳ quái, đây là khách hàng lớn gì vậy, vừa lên tới liền khiến hai ông chủ giật mình.
Giang Thụy Tề lôi kéo Tiểu Trình đến một bên, hỏi: "Người này tới khi bao lâu?"
"Vừa tới a, vào cửa liền hỏi em ông chủ Lục có ở đây không, nói muốn bàn công việc kinh doanh lớn, em liền tìm các anh."
Tiểu Trình đúng sự thật báo cáo.
"Chỉ người này thôi?"
"Vâng, đúng rồi."
"Được rồi, làm công việc của cậu đi."
"Anh Tề, đây là ai?"
"Đừng nói nhiều như vậy, đi làm việc của cậu đi. . . . . ."
12.2
"Ba, sao ba lại ở đây?"
Lục Minh Hiên khẩn trương nuốt nước bọt.
"Đến xem công việc kinh doanh của ông chủ Lục hoạt động như thế nào, ông chủ Lục, con thật không có suy nghĩ, khai trương phát tài đều không mời ba mình tham dự a."
Lục Tranh mang theo một tia mỉm cười, biểu tình lại nhìn không ra là cao hứng.
"Ba, con biết sai rồi, có chuyện gì về nhà nói đi, xin ba."
Lục Minh Hiên uốn gối quỳ xuống bên cạnh Lục Tranh thấp giọng nói.
"Đi vào phòng nói chuyện."
Lục Tranh nói xong liền đứng dậy.
Lục Minh Hiên trong lòng căng thẳng, chỉ cảm thấy ánh mắt ba sắc bén đang áp bức chính mình, khẽ cắn môi, nghiến răng nghiến lợi dẫn ba mình vào bên trong tương đối an tĩnh.
Vừa bước vào cửa, dùng tay khóa trái cửa, Lục Minh Hiên liền uốn gối quỳ xuống: "Ba, con biết sai rồi, con không nên gạt ba mở quán bar, muốn đánh muốn phạt con đều nhận, nhưng, nhưng có thể hay không về nhà đánh, chừa cho con chút mặt mũi, nha ba, ba, xin ba."
Lục Tranh dựa vào sô pha cũng không nói chuyện, nhìn quanh căn phòng một vòng, như là thưởng thức hoa văn.
"Ba. . . . . ."
Lục Minh Hiên nhìn ba im lặng, tim đập thình thịch, giọng nói run run.
"Anh Hiên đâu?" Giang Thụy Tề quay lại trong nháy mắt, phát hiện ba con nhà họ Lục biến mất, liền túm lấy một người phục vụ hỏi.
"Tôi không nhìn thấy, vừa rồi còn ở đây."
"Có vẻ đã vào trong rồi, vào phòng số 10 đi."
Một phục vụ khác nói.
"Tiêu rồi. . . . . ."
Vừa nghe vào phòng, Giang Thụy Tề liền biết sẽ xảy ra chuyện, nhưng lúc này không dám hấp tấp đến đó, nếu không chỉ khiến Lục Minh Viễn đau khổ hơn mà thôi. Vội vàng quay lại, nhưng cũng không nghĩ ra biện pháp nào hay.
12.3
Trong phòng, Lục Minh Hiên vẫn đang quỳ ở cửa, trong phòng có điều hòa, nhưng trán lại lấm tấm mồ hôi. Lục Tranh ngồi an tĩnh, tựa hồ thật sự tới đây uống rượu nói chuyện làm ăn.
Lục Minh Hiên không nhịn được nữa: "Ba, ba nói gì đi."
Lục Tranh xem như không nghe thấy. Lục Minh Hiên đã nhìn ra, đây là ba cậu một hai phải tại đây động thủ, chờ chính cậu thỉnh phạt đi, nếu không ba liền vẫn sẽ ở đây chờ cậu quỳ, quỳ đến sáng mai đóng cửa a. . . . . .
"Ba, con sai rồi, con không nên gạt ba mở quán bar, con thật sự sai rồi, ba đánh con đi, con nhận phạt."
Từ ngày mở quán bar, cậu biết chắc rằng cảnh tượng này sẽ xảy ra vào chính ngày cậu bị phát hiện.
Quả nhiên nghe xong lời này, Lục Tranh hơi hơi nghiêng đầu: "Ông chủ Lục nói đùa rồi, tôi nào dám phạt cậu a, ở một nơi lớn như này, nếu cậu nói một lời, e rằng tôi còn không thể ra khỏi cửa."
"Ba, ba đừng như vậy, con thật biết sai rồi, muốn đánh muốn phạt con đều nhận, xin ba đừng nói như vậy."
Lục Minh Hiên hơi ngẩng đầu nói, nhìn Lục Tranh cay đắng, giống như đứa nhỏ phạm sai bị người lớn bắt được, một trận sợ hãi không thôi.
Lục Tranh khoanh tay nhìn cậu, ánh mắt phức tạp. Lục Minh Hiên đau lòng, đứng dậy đi tới sô pha, hai tay chống trên sô pha, mông tự nhiên nâng lên.
Lục Tranh vươn tay chạm tới eo Lục Minh Hiên, Lục Minh Hiên kinh hãi nghiêng người nhìn, bất giác nắm lấy bàn tay đang cởi thắt lưng của cậu, thanh âm run rẩy kêu một tiếng ba.
Lục Tranh không để ý tới, cởi thắt lưng gấp làm đôi, hướng tới phía dưới mông, Lục Minh Hiên vừa sợ vừa xấu hổ, nắm chặt sô pha. Trong lúc nhất thời, âm thanh duy nhất trong phòng là tiếng dây lưng rơi xuống.
"Chát....chát"
12.4
Đánh không nhiều không ít, nhiều lắm hai mươi, ba mươi, Lục Tranh liền ngừng tay, ném dây lưng xuống mở miệng nói.
"Con hiện tại lá gan thật càng lúc càng lớn, chuyện lớn như vậy con đều dám gạt ba."
Lục Minh Hiên đứng ổn, ảm đạm nói.
"Ba, con biết con không nên gạt ba, nhưng theo như ba nói, ba chắc chắn cũng sẽ không đồng ý, nhưng con cảm thấy quán bar, cũng không có gì là không tốt...."
Lục Tranh nhấc chân đá vào đùi Lục Minh Hiên: "Cho nên con liền tiền trảm hậu tấu, giấu trời qua biển?"
Lục Minh Hiên bị đá lảo đảo, chột dạ lại không cam lòng trả lời: "Không phải lúc trước ba nói sao, tùy ý con làm một số đầu tư kinh doanh nhỏ, lời lỗ ba đều mặc kệ....."
Lục Tranh giơ bàn tay giả vờ muốn đánh, Lục Minh Hiên theo bản năng co rụt cổ lại để trốn. Lục Tranh uống rượu vẻ mặt ủ rũ: "Con đây là đầu tư nhỏ sao? Con mở miệng nói thật nhẹ nhàng."
Lục Minh Hiên cúi đầu rũ mi không nói lời nào, mở quán bar này, giống ba cậu nói, thật không phải là "Kinh doanh nhỏ".
Chưa nói đến việc điều hành doanh nghiệp khó khăn như thế nào, đơn giản chỉ nói về các khía cạnh quản lý, thời gian, nhân sự đã tốn rất nhiều thời gian và công sức. Sở dĩ cậu phát triển quán bar nhanh như vậy, thật cũng chính là may mắn.
Kỳ thật, ông chủ trước đã làm rất tốt công việc của quán bar, nếu không vội vàng đi nước ngoài, cũng sẽ không dễ dàng chuyển nhượng. Lục Minh Hiên cũng biết rằng mình đã nhặt được một món hời lớn. Nói đi cũng phải nói lại, mặc dù có sẵn vị thế, có thể tiếp tay, cũng không phải là điều dễ dàng.
Nhìn thái độ nhận sai của Lục Minh Hiên, vốn không tức giận lắm, Lục Tranh giờ phút này lại mềm lòng: "Con trai, con muốn kinh doanh đầu tư là chuyện tốt, nhưng con phải từng bước, từng bước một a. Con một bước chơi lớn như vậy, thật đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp."
12.5
Lục Minh Hiên thấy thái độ của ba chuyển biến tốt đẹp, liền biết việc này đã qua, cậu cũng không ngờ lần này ba lại nói chuyện tốt như vậy. Cậu cho rằng như thế nào cũng phải đến ba ngày không rời được giường, kết quả nhẹ nhàng qua đi, thật không giống phong cách của ba ba.
Lấy lòng nói: "Con là hổ phụ sinh hổ tử, đi theo ba là mưa dầm thấm đất, nếu không làm được gì, không phải là lại làm ba mất mặt sao. Ba, đánh đều đánh rồi, ba cũng đừng nổi giận nữa ha."
Lục Tranh cười mắng: "Đây mà cũng coi là đánh sao, chính con nói, hôm nay ba ba đánh đau con không? Đánh tàn nhẫn sao?"
Lục Tranh lần này thật là phạt nhẹ để răn đe. Tuy rằng khi nghe cậu mở quán bar thật tức giận, lúc đầu muốn ngăn lại buộc cậu đóng quán, nhưng về sau lại nghĩ coi như rèn luyện, cũng không phải chuyện xấu gì. Giận là giận cậu lừa gạt chính mình, nếu lần này thật có chuyện gì, Lục Tranh cũng trở tay không kịp. Sở dĩ không thuận theo, nhất quyết phải đánh ở quán bar là cố ý hù dọa Lục Minh Hiên sợ hãi.
"Ba ba, con biết ba đau lòng con. Con bảo đảm sau này sẽ không giấu ba điều gì. Con cũng rất sợ thắt lưng của ba nha. Nó thật sự rất đau."
Mặc dù lần này Lục Tranh không thật ra tay, cũng chỉ đánh tượng trưng mấy dây lưng, lại cách quần, nhưng vẫn như cũ nóng rát, không cần nhìn cũng biết nổi cộm lên vài lằn. Buổi tối trở về khi tắm vừa thấy, quả thực phiếm tím.
12.6
"Này, Minh Hiên, Minh Hiên, ngủ sao?"
Giang Thụy Tề gõ gõ cửa phòng Lục Minh Hiên.
Cả hai đã quen với cuộc sống thiếu gia, không quen sống tập thể, ký túc xá trường học đối với bọn họ chỉ là quán cà phê.
Sau giờ học thì quay lại chơi game, nói chuyện vớ vẩn với bạn cùng lớp, ngày thường thì thuê nhà ngoài khuôn viên trường để ở cùng nhau.
"Cái gì?"
Giọng Lục Minh Hiên từ cửa truyền ra.
"Không có gì, quan tâm cậu thôi." Giang Thụy Tề đẩy cửa bước vào.
"Wow...Thật ngạc nhiên, hôm nay ba cậu không đánh bẹp cậu ha."
"Làm thế nào tôi lại coi cậu là bạn nhỉ, cậu thật đúng là anh em tốt của tôi, sợ thiên hạ không đủ loạn sao."
Lục Minh Hiên ôm chăn lười biếng.
"Thật đó thật đó, tôi thực sự lo lắng cho cậu. Lúc nhìn thấy ba cậu, tôi cảm thấy đất trời như sụp đổ. Tôi còn hoài nghi, cậu sẽ không nhìn thấy được mặt trời ngày mai, còn cân nhắc như thế nào tìm người đem cậu khiêng ra nữa. Mọi người hỏi tôi, tôi phải trả lời thế nào, cũng không thể trực tiếp nói với mấy nhân viên phục vụ kia rằng ông chủ của họ bị ba cậu ấy đánh thảm, phải trở về dưỡng thương. Cũng thật quá tổn hại hình tượng đại boss a. . . . . ."
Giang Thụy Tề càng nói càng hăng say.
"Thực xin lỗi, làm cậu thất vọng rồi."
Lục Minh Hiên trừng mắt một cái, cũng lười nói chuyện với Giang Thụy Tề.
"Nhưng mà ba cậu lần nào cũng đánh cậu tàn nhẫn sao, trông ông ấy là một người hòa ái nha. Sao có thể đánh con trai nặng thế được?"
Lục Minh Hiên nắm lấy chiếc gối bên cạnh, đánh hắn.
"Hơn nửa đêm cậu có thể đi về ngủ dùm tôi được không? Ba cậu mới đối với cậu tàn nhẫn a."
Hai người vui cười đùa giỡn một trận, Giang Thụy Tề liền trở về phòng ngủ.
Lục Minh Hiên tự mình cảm thấy hơi sững sờ, hôm nay thoát khỏi thảm cảnh, cậu vẫn không thể tin được.
Nhưng sau khi nghĩ lại, cậu vẫn không thể tìm ra ai là người báo tin cho ba mình.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
25/09/2022.
candiusvioleta
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro