
Phần 13: Xích mích
Tiếng chuông reo lên thông báo buổi học dài đã kết thúc.
Mọi người trong lớp nhanh chóng thu dọn sách vở ra về. Trên gương mặt ai nấy đều hiện sự mệt mỏi nhưng vẫn tươi cười trò chuyện, âm thanh rộn rã vang lên khắp lớp.
Hạ Vân nhanh chóng đứng dậy, cầm chiếc cặp lên khoác lên trên vai. Động tác kéo cao mơ hồ lộ ra chút cơ bắp xinh đẹp, anh cười vẫy tay:
"Duệ ca! Phùng Hưng, tao ra sân bóng trước nha." Nói rồi nhanh chóng bước ra khỏi lớp.
Trần Thanh Vũ từ từ ngồi dậy, vuốt mấy cộng tóc tán loạn trước trán, gương mặt uể oải chậm rãi thu dọn sách vở.
Thiên Hạo đã dọn xong đứng một bên đợi cậu. Cả hai cùng sóng bước đi xuống sân trường.
Buổi chiều, ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu lên khoảng sân trường màu cam nhạt. Trong sân trường tiếng cười nói xen lẫn tiếng bóng rổ đập trên sân trường náo nhiệt.
Ánh chiều phủ lên khuôn mặt Trần Thanh Vũ ánh cam nhàn nhạt, khiến khuôn mặt cậu nhu hoà hẳn đi. Mái tóc cũng ngả sang màu nâu cam, mềm mại bồng bềnh.
"Hôm qua mày không ngủ được sao? Nhìn mày xanh xao quá." Thiên Hạo nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu, lo lắng hỏi.
Trần Thanh Vũ gượng cười, xua tay:
"Không sao, tí về ngủ một giấc là được."
Thiên Hạo vẫn nhìn chằm chằm mặt cậu, lúc sau mới cất giọng khẳng định:
"Tâm trạng mày đang rất tệ. Có chuyện gì sao?" Dù gì hắn cũng đã chơi thân với Thanh Vũ rất lâu rồi, chút chuyện này mà không nhận ra thì còn đáng mặt bạn bè à.
Nụ cười của Trần Thanh Vũ tắt ngúm, cậu thở dài
"Tao.. cãi nhau với nhị ca."
Thiên Hạo cười, nhẹ vỗ vai cậu:
"Tưởng chuyện gì. Cứ xin lỗi anh ấy là được, anh ấy hiền như vậy, sẽ không giận mày đâu."
Trần Thanh Vũ lắc đầu, uể oải nói:
"Mày không hiểu đâu."
Chợt một quả bóng rổ từ xa bay tới, va thẳng ngay vào vai Thiên Hạo.
Thiên Hạo la lên một tiếng, đau đớn ôm lấy vai của mình.
"Ây, ném bóng lại đây giùm" Vừa lên tiếng là một anh chàng cao to, tầm 1m9 lên tiếng. Cậu ta mặc chiếc áo ba lỗ bóng rổ, để lộ cánh tay màu đồng cơ bắp cuồn cuộn.
Trần Thanh Vũ lạnh lùng liếc nhìn hắn.
Thiên Hạo xoa xoa cánh tay, ánh mắt hiện lên chút tức giận.
"Chơi bóng kiểu gì vậy?" Thiên Hạo bực bội la to.
"Haha, lỡ tay thôi mà. Làm gì ghê vậy" Cậu chàng kia cười to, không hề nói lấy một câu xin lỗi.
Trần Thanh Vũ từ từ nhặt quả bóng ở dưới sân lên. Cậu đập đập vài cái làm quả bóng nảy lên nện xuống đất, âm thanh cũng dần phát ra to hơn, mạnh hơn.
Cậu chàng kia nhíu mi, cất giọng la:
"Làm gì vậy, ném lại đây."
Trần Thanh Vũ ngước mắt lên nhìn, tầm mắt sắc bén và lạnh lùng làm cậu chàng kia im bặt. Hắn không thể hiểu nổi sao cậu thiếu niên trông gầy gò nhu nhược này lại có ánh mắt đáng sợ đến vậy.
"Trả à? Được thôi." Trần Thanh Vũ cười khẩy, cất âm thanh nhẹ nhàng.
Sau đấy cậu cầm quả bóng lên, dùng lực lớn ném thẳng quả bóng vào vai người kia. Quả bóng với lực xoáy cực mạnh, đập thẳng chính xác vào vai cậu chàng kia làm hắn la to một tiếng.
"Ồ? Xin lỗi nhé, lỡ tay." Trần Thanh Vũ nhướng mi, trong mắt không có một tia hối lỗi nào, kiêu ngạo đến cùng cực.
Cậu chàng kia có lẽ bị cậu chọc giận. Gương mặt hắn ta đỏ lên, gân xanh hằn lên trán. Hắn ta bẻ khớp cổ tay của mình, tức giận nói:
"Mày dám làm vậy à?"
Thiên Hạo nhìn anh em ra mặt thay mình, cảm thấy rất thoả mãn nhưng hắn không muốn vừa vào học lại phải lôi Thanh Vũ dính vô mấy vụ lùm xùm. Hắn lôi cậu lại, thì thầm:
"Thôi Vũ, kệ đi."
Nhưng Trần Thanh Vũ không muốn kệ. Thiếu niên mà, máu nóng dễ dâng trào. Không ai bị khiêu khích mà nín nhịn cả. Cậu thấp hơn người kia đến gần một cái đầu mà không hề e dè chút nào. Trần Thanh Vũ đã từng "ngán bố con thằng nào" đâu?
Cậu ngước cằm, để lộ hình dáng khuôn cằm xinh đẹp, cất cao giọng:
"Sao tao lại không dám? Sao? Muốn đánh nhau à."
Cậu chàng kia nóng giận bước tới, bước chân của hắn ta nặng trịch, tưởng chừng có thể rung động cả sân.
Trần Thanh Vũ không chút e dè. Tâm trạng cậu đang khó chịu, có người đem thân đến cửa cho cậu phát tiết thì không thể nào tốt hơn.
Thiên Hạo đứng một bên lắc đầu. Hắn không cản được Thanh Vũ, chỉ có thể cầu phúc cho cậu bạn kia. Chọc tới ngay lúc Thanh Vũ tức giận thì thật xui xẻo.
"Thành Nghị!" Âm thanh vang lên cắt ngang trận đánh sắp diễn ra. Hạ Vân chậm rãi bước tới gần. Anh mặc chiếc áo thun trắng, bên ngoài khoác chiếc áo bóng rổ màu lam có số 18.
Có vẻ như anh vừa chơi bóng xong, mồ hôi thấm đầy lên trán, làn da trắng nõn cũng trở nên đỏ ửng. Trên trán anh có đeo một chiếc băng đô, vén hết tóc mái đen tuyền thấm mồ hôi để lộ vầng trán cao trắng nõn. Dáng người cao gầy xinh đẹp, mồ hôi làm áo dính sát vào người mơ hồ lộ ra từng đường nét cơ bắp như ẩn như hiện.
Sau lưng anh có mấy thành viên chơi bóng rổ cũng lục tục lại gần. Trong đó còn có cả Phùng Hưng và lớp tưởng Từ Duệ vẫn mang đồng phục học sinh, có lẽ cậu ấy không chơi bóng.
Hạ Vân cau mày bước tới gần. Nhìn bầu không khí căng thẳng ở nơi đây, nhỏ giọng hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
Trần Thanh Vũ tất nhiên chả thèm để ý tới anh. Cậu trai tên Thành Nghị lúc này đang tức giận thở phì phò, cũng không đáp lại. Đám người đi theo Hạ Vân cũng im lặng, không khí hết sức căng thẳng.
Hạ Vân nhìn sang Thiên Hạo đang đứng một bên.
Thiên Hạo thở dài, giải thích:
"Nãy cậu ấy chơi bóng va sang chỗ chúng tôi. Không xin lỗi nên Thanh Vũ mới tức giận."
Hạ Vân nhíu mi nhìn sang cậu bạn Thành Nghị, thấp giọng nói:
"Xin lỗi đi."
Thành Nghị nhướng mày ngạc nhiên vì anh em không bênh cho mình. Tức giận nói:
"Cậu ta cũng ném lại tao. Tại sao tao phải xin lỗi"
Hạ Vân trầm giọng nhắc lại:
"Xin lỗi! Do mày sai trước."
Thành Nghị vẫn bực bội, muốn cãi lại nhưng nhìn ánh mắt đã trầm xuống, toát ra sự cảnh cáo của Hạ Vân thì thôi. Một cậu trai cao lớn tới 1m9 lại tỏ ra e dè một chàng trai gầy thấp hơn mình vài cm. Hắn ta bực bội quay sang, nhỏ giọng nói với Thiên Hạo:
"Xin lỗi. Tôi đã lỡ đập bóng phải cậu."
Hạ Vân cũng quay sang, nở nụ cười:
"Xin lỗi nha. Tính tình cậu ta hơi thô lỗ xấu tính chút."
Thiên Hạo hào phóng xua tay, nói không sao. Trước giờ hắn không bao giờ là người mang thù dai.
Trần Thanh Vũ thờ ơ liếc nhìn Thành Nghị, không nói một lời.
Hạ Vân nhìn cậu một cái, tươi cười nói:
"Cậu ta đã xin lỗi rồi. Cậu cũng nên hết giận đi chứ."
Trần Thanh Vũ lạnh nhạt nhìn anh, rồi quay đầu qua hướng khác.
Hạ Vân bị bơ cũng không tức giận, sờ mũi cười cười.
Tư Duệ bước tới, đẩy cặp kính gọng tròn lên cao, nhỏ giọng:
"Đều là người cùng một trường, hoà giải rồi thì nên cho qua đi. Mọi người giải tán được rồi, đứng đây giống tụ tập đánh nhau quá."
Hạ Vân cười khoác tay qua vai Tư Duệ, đồng ý:
"Đúng rồi. Giải hoà, hết việc. Mọi người giải tán đi." Nãy đến giờ đông người đứng đây cũng thu hút tầm nhìn của học sinh trong trường. Đã có khá nhiều người đừng ngoài nhìn vô chỉ trỏ. Trông rất giống mấy vụ tụ tập ẩu đả đánh nhau.
Nhưng mà có vẻ không kịp. Thầy giám thị đi tới, gương mặt thầy cau có đáng sợ. Thầy tức giận hét to:
"Mấy em kia. Dám tụ tập đánh nhau à. Đi lên phòng giáo vụ với tôi."
Chàng thiếu niên vô tội xông xáo làm việc nghĩa Hạ Vân đỡ trán, thở dài. Chuyện lớn tới rồi đây.
"Thưa thầy, tụi em không có đánh nhau." Thiên Hạo nhanh nhảu lên tiếng thanh minh.
Thầy giám thị nhìn thấy Hạ Vân, Thành Nghị, Trần Thanh Vũ,.. toàn là những gương mặt có tiền án ở trường cũ. Thầy quyết đoán lôi cả đám lên phòng giáo vụ, thà trách lầm còn hơn bỏ sót.
Cả đám không hiểu chuyện gì mà bị lôi lên phòng giáo vụ.
Thành Nghị vẫn còn bực bội, nhỏ giọng thì thầm:
"Mày không bênh anh em mà làm như vậy coi được à?"
Hạ Vân nhún vai, thì thầm nói lại:
"Chịu thôi. Mày sai trước thì làm sao tao bênh. Với lại không có tao là mày ăn no đòn rồi đấy."
"Ai? Cậu ta." Thành Nghị nhìn dáng người dù cao nhưng gầy gò mảnh mai của Trần Thanh Vũ đi trước, tỏ vẻ rất khinh thường.
Hạ Vân lắc đầu, tỏ vẻ rất bất đắc dĩ về sự thiếu hiểu biết của bạn mình. Anh nhỏ giọng nơi:Cậu ấy từng một mình đánh 7,8 người đám Vương Quan đo ván. Mày nghĩ mày đánh lại không?"
Thành Nghị sửng sốt, ngạc nhiên hỏi lại: "Thật sao?"
Hạ Vân lại nhún vai, không trả lời.
Thành Nghị nhìn lại cơ thể gầy gò của cậu thiếu niên, bất giác sinh ra cảm giác sùng bái.
Thầy giám thị kêu giáo viên chủ nhiệm có học sinh trong đám người lên lãnh lại. Diệp Liễu cũng bị gọi tới, cô bước vào phòng, trông thấy ngay chàng thiếu niên cao gầy đang đứng dựa lưng vào tường, cô tức giận đưa tay chỉ vào anh:
"Hạ Vân!! Lại là em à."
Hạ Vân cảm thấy thực sự oan ức. Anh không làm gì hết cả??
"Em làm sao? Em không làm gì hết."
Hạ Vân cất giọng nói tràn đầy tủi thân, trên gương mặt đẹp trai còn vài giọt mồ hôi lấm lem, trông rất đáng thương.
Đám người xung quanh cũng thấy oan ức cho anh, nhao nhao vỗ vai anh cảm thông.
Diệp Liễu dùng ánh mắt hết sức nghi ngờ nhìn về phía anh.
Hạ Vân chỉ biết ngẩng mặt than trời. Tiền án quá lớn, bây giờ chuyện gì cũng đổ lên đầu anh được. Cho dù lần này anh làm việc tốt, chỉ ra mặt giải hoà, khổ hết sức.
"Thưa cô, lần này Hạ Vân không làm gì hết ạ. Cậu ấy chỉ đứng ra giải hoà thôi." Tư Duệ bước lên cạnh Hạ Vân, nhẹ nhàng giải thích thay bạn mình.
Hạ Vân giả vờ tổn thương gạt giọt nước mắt không có thật, gật đầu lia lịa tỏ vẻ oan ức.
"Thôi được rồi, đừng giả vờ nữa. Là tôi trách nhầm anh, được chưa?" Diệp Liễu thở dài, cô cũng không muốn nghi Hạ Vân. Cậu học trò này thực sự, vừa đẹp trai vừa thành tích tốt, tính cách cũng tốt. Trước giờ dù bị giáo viên mắng mỏ thế nào anh vẫn cười hì hì, không tức giận, cũng không cãi lại.
Thế mà không hiểu tại sao lại hay đánh nhau như vậy? Mà lần nào đánh cũng lớn trận, đánh cho người ta nhập viện.
Trước kia Hạ Vân không học ở trường này, nhưng anh có tham gia thi đại diện cho tỉnh. Diệp Liễu được phân dạy cho đội tuyển đấy. Trong vòng mấy tuần ngắn ngủi, mà Hạ Vân xảy ra xích mích rất nhiều lần, nặng nhất là đánh nhau. Lần đấy là đánh nhau với cậu học sinh lớp 11 Nhất trung. Anh mới lớp 9 thôi đã đánh người kia đến chảy máu đầu, phải nhập viện.
Nhưng do gia thế của Hạ Vân rất tốt, cậu học sinh kia cũng không làm gì được, phải ngậm hồn bò làm ngọt.
Diệp Liễu có ấn tượng không tốt về Hạ Vân, nhưng không ghét anh được.
Trông Hạ Vân y chang cậu học sinh ngoan điển hình, lúc nào cũng cười vui vẻ, rất ngoan ngoãn. Anh lúc nào cũng lễ phép với cô, điển hình là cô vừa mới trách oan anh, anh không hề tức giận, chỉ giả vờ đáng thương.
Nhưng Diệp Liễu vẫn không nhịn được gặp chuyện là nghi ngờ anh, có lẽ là vì thói quen và ấn tượng ban đầu.
Tư Duệ giải thích lại hết mọi chuyện cho Diệp Liễu nghe. Cô nghe xong, gật đầu. Thành Nghị không phải cô chủ nhiệm, nên cô cũng không tiện trách móc. Cô quay sang Trần Thanh Vũ, bắt đầu dạy dỗ:
"Em! Quá nóng tính. Chuyện không lớn như vậy, em chỉ cần nhịn một chút là xong. Suýt chút nữa là xảy ra đánh nhau rồi."
Trần Thanh Vũ ngước đôi mắt đen trong sáng, không nhịn được nói lại:
"Cậu ra ném bóng trúng người Thiên Hạo, không một lời xin lỗi còn buông lời cợt nhả nữa."
Thiên Hạo ở bên cạnh huých nhẹ cậu một cái, ý bảo đừng cãi lại cô.
Diệp Liễu trừng mắt, cô cất cao giọng:
"Dù là vậy nhưng đây là trường học. Không được phép đánh nhau. Các em lớn rồi, đừng hở tí là động tay động chân. Ấu trĩ."
Trần Thanh Vũ ngước mắt nhìn chỗ khác, không tiếp lời.
Diệp Liễu thở dài, đây lại là một đứa bé có gia thế tốt. Cô được nghe kể lại cậu cũng có nhiều vụ đánh nhau ở trường cũ nhưng không hề bị xử phạt.
Tư Duệ nhìn qua nhìn lại bầu không khí căng thẳng giữa hai người. Cậu cất giọng nhẹ nhàng:
"Thưa cô. Chuyện này là do bạn Thành Nghị sai trước. Em nghĩ Thanh Vũ chỉ nhất thời xúc động thôi. Cô đừng trách móc nặng nề ạ."
Diệp Liễu lại thở dài, đành thế thôi. Cô tiếp nhận bậc thang lớp trưởng Từ Duệ đưa cho, cô nhẹ giọng:
"Sau này có gì thì bình tĩnh. Không có gì là lời nói không giải quyết được, đừng hở tí là giơ tay lên động thủ. Em về nhà viết một bảng kiểm điểm cho tôi là được."
Trần Thanh Vũ nhíu mi, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Diệp Liễu quay sang nhìn đám Hạ Vân, xua tay:
"Giải tán đi."
Thiên Hạo và Trần Thanh Vũ bước ra ngoài phòng giáo vụ. Lớp trưởng Từ Duệ đi đến bên cạnh họ. Cậu ấy ngập ngừng một lúc, như đang lựa lời. Lúc sau mới từ tốn lên tiếng:
"Tớ biết chuyện này cậu không sai. Nhưng cô Diệp là giáo viên chủ nhiệm, cô phải có trách nhiệm. Có thể cô hơi quá lời, nhưng cô chỉ có ý tốt thôi."
Trần Thanh Vũ nhìn thấy thiện ý từ Tư Duệ. Cậu mím môi, nhẹ cười:
"Tôi biết."
Hạ Vân đi ra từ sau, bước tới đứng sau lưng Tư Duệ. Dáng người của Tư Duệ nhỏ con, chỉ đứng tới gần vai Hạ Vân, trông như một cặp cha con.
Hạ Vân kéo Tư Duệ ra sau mình, ý tứ bảo vệ rõ ràng. Anh thấp giọng:
"Có chuyện gì?"
Làm như kiểu Trần Thanh Vũ vừa bắt ép gì Tư Duệ vậy? Trần Thanh Vũ nhíu mi, không đáp.
Tư Duệ né khỏi Hạ Vân, nhích ra nói:
"Vân ca, không có gì. Tôi tìm Thanh Vũ nói chút chuyện."
Hạ Vân khẽ liếc nhìn Trần Thanh Vũ một cái. Lát sau anh mỉm cười nhìn Tư Duệ:
"Vậy thôi, mình đi"
"Ừm." Tư Duệ gật đầu, vẫy vẫy Phùng Hưng ở gần đấy rồi cùng ra về.
Thiên Hạo nhìn theo bóng lưng họ, nhỏ giọng nói thì thầm.
"Sao người hiền lành như lớp trưởng lại chơi chung được với Hạ Vân vậy?"
Trần Thanh Vũ cũng nhìn theo, không đáp lời. Lát sau cậu vỗ vai Thiên Hạo, nhẹ nói:
"Về thôi, trễ rồi."
P/s: đoán kèo ai trên ai dưới di mn. Ai đoán đúng đầu tiên có thưởng nè
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro