Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1

"Tại sao ba mẹ không tin con?"

"Hai người ghét con như vậy sao?"

Đứa trẻ quỳ dưới sảnh lớn ngước mặt lên cao để nhìn xem hình bóng mình tìm kiếm nơi nào nhưng chỉ nhận lại một cánh cửa lớn luôn đóng kín. Nó giống như hoàng cung thời xưa tách biệt với thường dân ngoài kia.

Nó im lặng rời đi, hai đầu gối tê dại vì mỏi đau. Nó ở đây quỳ cả ba tiếng đồng hồ mặc cho quần áo trên người ướt nhẹp nước mưa. Thế mà ba mẹ lại không tin tưởng nó, lời nó nói ra giống như gió thoảng trôi qua vậy.

Chẳng có tiếng đáp trả xung quanh bây giờ chỉ còn lại một mảng yên tĩnh đến đáng sợ. Nó ngồi đó chôn mình trong lớp chăn mỏng bao phủ lấy nó là bốn bức tường vô tri vô giác.

Ba mẹ vẫn luôn như vậy, vẫn luôn chán ghét nó, lại không một lần tin tưởng nó, trên thế gian này có còn ai tin tưởng nó không? Có ai yêu thương nó không?

"Con hoang cũng phải sống sao?"

"Con hoang lại được dùng đồ xa xỉ như vậy?"

Nhìn khay cơm trước mặt nước mắt nó bướng bỉnh lại chảy xuống, luôn là vậy ngày nào cũng như thế! Bọn họ xem nó là kẻ dư thừa ở nơi này thà cớ gì lại nhận nó về? Mang nó về rồi lại hành hạ nó nhiều đến thế?

Trì Mộng không oán bởi vì nó sớm đã quen với cảm giác cô đơn, lạnh lẽo này. Họ cho nó một căn nhà tách biệt với nơi họ ở, họ cho nó đi học, cho nó tiền, cho nó đồ ăn chỉ nhận lại hai chữ "ân xá" nhưng mà vì sao lại cho nó cái ân đó?

Trì Mộng chưa từng biết mình là do ai sinh ra bởi vì người đời ngoài kia luôn nói nó rằng "có mẹ sinh nhưng không có mẹ dạy.", đến cái tên cũng là do người cha tùy tiện ban cho nhưng đối với Trì Mộng nó quá nhạt nhoà. Nó không nhớ rõ mặt mẹ lại chẳng nhận rõ khuôn mặt người ba mình chỉ cách nhau qua một cánh cửa.

"Trì Mộng, mày đâu ló mặt ra đây cho tao."

Cánh cửa bị bật mở một nam nhân đi vào quần áo hoa lệ, gương mặt thanh tú so với nó lại giống tới năm sáu phần nhưng điều khác lạ trên khuôn mặt đó là nét khinh thường giễu cợt.

"Vâng." Nó cúi đầu cố gắng bảo trì thân thế khỏi sự sợ sệt trong lòng. Nhánh roi ấy vẫn luôn là vật ngày qua ngày nó phải chịu đựng, nỗi đau giày xé mình từ tâm hồn lẫn thể xác.

"Thứ rác rưởi như mày chết rồi không biết ba có thương xót không? Hay ông ta sẽ hả hê cười đây?"

"Nhưng em trai à! Anh biết em dù có mục nát nơi này cũng chẳng ai mai táng."

Trì Mộng đau đớn khi tóc mình bị người anh trai cùng cha khác mẹ nắm kéo lên, lại trơ mắt nhìn từng nhúm tóc mình hòa lẫn vào không khí. Nó không dám phản kháng dù có thể nó cũng không dám bởi vì người mẹ kế kia sẽ đánh nó, sẽ nói xấu nó với ba để rồi sự chán ghét ấy lại nhân lên gấp bội.

Đối với nó nơi này chính là địa ngục trần gian càng lún sâu vào càng không có lối thoát.

"Mày bị câm sao?"

"Trì Mộng mày đang khinh thường tao hay đang thử sự kiên nhẫn đây?"

"Em xin lỗi."

"Xin lỗi? Mày chỉ có thể nói hai tiếng sáo rỗng đó? Nói xem em tao vì sao bị thương?"

Trì Mộng quỳ dưới sàn âm thầm rơi nước mắt, nó liệu rằng có thể biện minh không nhưng mà anh trai có thể tin tưởng nó?

Anh trai không nhận được câu trả lời lại vung roi liên tục vào thân thể đứa nhỏ, bên tai truyền đến từng đợt mắng chửi thô bỉ. Đau lắm! Toàn bộ cơ thể này đã không có ngày nào là không nếm phải đòn roi cả. Nó dường như nhận ra rằng chỉ cần nó còn nơi này họ sẽ tìm mọi cách hủy hoại nó như một món đồ chơi đã quá cũ cần loại bỏ.

"Mày ghen tị với với nó sao?

"Hay mày muốn giành vị trí của nó? Dơ bẩn thế à? Nó là em mày đấy."

Nó nghe được tiếng cười cợt của anh trai trong lòng bất chợt sinh ra chua xót. Nó thật tâm chưa từng nghĩ bản thân sẽ chiếm lấy vị trí của ai cả.

"Không có ạ."

"Nếu mày thừa nhận tao sẽ ngừng đánh, sẽ cho tiền mày đóng tiền học. Nghĩ coi mày không có tiền lấy đâu ra nuôi cái thân xác ghê tởm của mày?"

"Vâng là em ghen tị." Trì Mộng lại cúi đầu, dù đó chẳng phải là sự thật nhưng nó phải đồng ý vì đứa trẻ kia so với nó ở nơi này được sủng nịnh hơn nhiều.

Ngày nó về cũng là ngày đứa nhỏ ấy sinh ra. So với nó bị bỏ rơi góc nhà thì ngày đó trong nhà tràn ngập niềm vui sướng chào đón thành viên mới nhưng chẳng phải là nó...

"Mày có tư cách sao, đồ con hoang!"

"Mày chỉ là đứa trẻ được tạo ra bởi sự lạc thú ân ái sai lầm cần tiêu hủy, thế nhưng mày được sinh ra đã quá may mắn rồi còn ghen tị? Nực cười Trì Mộng ơi là Trì Mộng cho dù mày đẹp đẽ, cao thượng ra sao nhưng thân phận của mày quyết định tất cả."

Anh trai rời đi rồi sau khi đem toàn bộ những lời khinh thường, chế giễu ấy trút lên người nó. Xấp tiền của ảnh lại quăng thẳng vào mặt nó như cho đi thứ rác bẩn thỉu nào đó.

Nhìn những tờ tiền trên người bản thân không kìm nổi mà khóc lớn. Nó tủi thân lắm, lại uất ức vô cùng nhưng nó lại chẳng thể làm gì được. Bởi bản thân nó nơi này thân phận thấp kém hơn cả con chó nuôi trong nhà.

Đã quá lâu đến nỗi nó không nhớ mình chịu đựng cảm giác đau khổ này đến bấy nhiêu thời gian... một năm... hai năm hay đã mười năm nhưng thời gian nơi này thật sự rất dài, dài đến tận bây giờ nó không muốn tiếp tục nữa.

Bởi vì ký ức của nó vĩnh viễn chỉ là một mảng hỗn độn không rõ ràng với đầy những tiếng hét, tiếng khóc, tiếng ai oán của ai đó. Tất cả... tất cả chỉ có như vậy.

Nghe tiếng cửa khóa chốt Trì Mộng biết rằng mình cả đời sẽ như chú chim non bị hủy đi đôi cánh mãi mãi bị nhốt vào lồng sắt không được bay nhảy nơi thế giới rộng lớn ngoài kia.

Đồng hồ trên tường cứ kêu ting tong chẳng biết từ khi nào đã thành người bạn tri kỷ của nó, từng tiếng kêu ấy là lời an ủi động viên nó ở nơi bần cùng thối tha này. Từng vật dụng nơi này gắn liền với hình phạt khác nhau cũng như những vết sẹo đáng sợ trên người nó

Một vết... Hai vết... lại mười vết bao phủ trên lưng nó là chồng chồng chéo chéo từng vết tích do bạo hành mà lưu lại. Có thể là roi da cũng có thể do dao cắt nhưng ẩn ẩn hiện hiện đó đã từng xuất hiện những viên đạn phá đi hai chiếc xương sườn hay làm rạn nứt đi xương chân của nó.

Trì Mộng lặng lẽ nằm trên chiếc giường mục nát đầy lỗ thủng được bản thân vá lại tùy tiện, hai tay vô thức ôm chặt lấy thân thể gầy gò, yếu ớt đang không ngừng đau nhức của mình. Liệu rằng có thể một ngày nó rời xa cái nơi gọi là "nhà" này không? Vô tư vô lo như ngày trước cho dù cuộc sống có chút cực khổ.

Thật tâm nó luôn tình nguyện có một cuộc sống bình dị, có nghèo khổ mà thư thả chứ chẳng phải cuộc sống xa hoa, giàu có mà tù túng thế này.

Nơi mà người ngoài nhìn vào là một biệt phủ xa hoa tráng lệ lại tràn ngập ánh sáng nhưng có ai nhìn thấy sau cái hào quang ấy là một vùng trời tối tăm đầy tội lỗi dơ bẩn không?

Giam cầm một đứa trẻ ngay từ khi còn nhỏ lại chẳng mang tội lỗi gì, gieo rắc lên thân thể đứa trẻ là sự căm ghét vốn dĩ không dành cho nó. Hủy đi sự trong sáng tâm hồn trẻ thơ làm tổn hại linh hồn thuần khiết nhất để thỏa mãn sự thú tính của họ.

"Trên cao ấy là nơi bình yên nhất chăng?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro