Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vào Khuôn Khổ - PHẦN 2

Một buổi sáng thứ 2 đầu tuần với biết bao công việc, Nhân thức dậy mệt mỏi sau 2 ngày bị hành xác trong khoái cảm tuôn trào. Như một thói quen vào buổi sáng, sau khi làm vệ sinh cá nhân đâu đó xong xuôi, khi cầm đến bộ đồng phục để đến cơ quan, anh mới bất giác nhớ đến lời kẻ kia về những vật dụng anh phải đeo lên người mình. Một lần nữa, anh đứng trước gương nhìn lại cái cơ thể của mình, vú anh giờ đỏ tấy và còn đeo 2 cái khoen tạ, đít thì bị nhồi nhét một thứ đen ngòm có thể ngọa nguậy công phá anh bất cứ lúc nào. Và chỉ mới nhìn hình ảnh của chính bản thân anh phản chiếu trong tâm gương thôi, mà con cu anh đã có những dấu hiệu của sự thức giấc. Quả thật bây giờ, anh đã không còn là một thằng trai thẳng nữa rồi, trước đây, cũng chính chiếc gương này, và còn nhiều chiếc gương khác, anh nhìn hình ảnh của mình với 1 tâm thế khác, một niềm tự hào dâng lên đối với thằng con trai trong gương, còn nay là sự tủi nhục, sự xấu hổ vì tấm thân nhơ nhuốc, vì cái cơ thể của bản thân anh lại có thể phản bội anh bất cứ lúc nào. Nhìn mình trong gương, anh không còn thấy hình ảnh của một người công an nhân dân mạnh mẽ, kiên cường nữa, mà nay nó đã trỡ thành một thứ gì đó dơ bẩn, hình ảnh của một con đĩ mê cặc, chỉ muốn có một con cặc thô to chọc ngoáy vào cái lỗ dâm tiện phía sau. Một niềm chua chát cho chính bản thân anh lúc này, trên cơ thể anh, vẻ ngoài khoác lên bộ đồng phục xanh lá mà bao người thầm ngưỡn mộ, nhưng phía sau nó là gì? Người khác sẽ nghĩ gì khi phát hiện những thứ đang đựơc gắn lên người anh lúc này? Còn những hình ảnh, nhữnh đoạn clip ghi lại hình ảnh của anh đang thỏa mãn, rê rỉ khi bú cặc người khác, khi chổng mổng cho một thằng con trai khác chọc ngoáy thì sao...? Những suy nghĩ đó trước đã làm cho con cu anh cương lên cứng ngắc, thậm chí còn tươm ra một ít dịch trong suốt khiến anh càng thêm xấu hổ và nhục nhã. Và cũng có lẽ đó là điều mà kẻ giấu mặt kia mong muốn.
Cứ nghĩ ngày thứ hai đầu tuần, công việc, họp hành đã cuốn anh vào guồng quay khiến anh quên đi cái vật trong đít mình? Nhưng không, cứ mỗi bước đi, mỗi khi đứng lên ngồi xuống, là cái vật trong đít lại va chạm, kích thích nơi sâu thẩm trong cơ thể anh. Cộng thêm đó là ma sát từ chiếc áo lên 2 đầu vú vẫn còn ê ẩm sau ngày hôm qua. Cả thẩy những tác động ấy khiến cho thằng em anh luôn trong tình trạng bán cương cứng, và với việc không mặc quần lót, thì rủi ro bị đồng nghiệp khác phát hiện đã khiến cho anh có những hành động cũng như biểu hiện hơi khác ngày thường. Và sự khác lạ ấy đã bị một người trong cơ quan anh để mắt tới, cũng chỉ là sự vô tình mà thôi, vì người đồng nghiệp này cũng có thể nói là khá thân với Nhân trong cơ quan. Những biểu hiện của anh trong tuần qua, sau chuyến du lịch định mệnh ấy đã bị người đồng nghiệp này chú ý và lưu dấu. Và cũng chính vì cái sự tò mò đó của anh ta đã khiến anh phải rơi vào hoàn cảnh vô cùng éo le, mà không chỉ có anh, còn thêm một vài người nữa, nhưng đó là chuyện của tương lai, không ai biết được sẽ như thế nào cả.
Cái vật trong đít Nhân cứ lâu lâu lại run lên, khiến anh vô cùng bối rối, hay nói đúng hơn là lo sợ. Bỡi lẽ ngay chính trong ngôi nhà của anh, nhất cử nhất động đều bị kẻ kia theo dõi, nay trong cơ quan không lẽ cũng vậy. Và nếu cái vật kia rung lên, chứng tỏ kẻ kia đang ở rất gần anh nên mới có thể điều khiển vật ấy được. Nhưng anh đã lầm, thật ra Duy vẫn phải đi làm, và mấu chốt vì sao cái vật kia lại rung lên chính là do công nghệ của cái vật đó, Duy có thể điều khiển nhờ vào sóng wifi, mà chính chiếc điênn thoại của anh là cầu nối cho cái sự thao túng này, đó chính là điều anh không thể ngờ đến. Và chính vì cái không ngờ ấy mà anh luôn trong cảm giác hồi hợp và bối rối như vậy, nỗi lo bị phát hiện, nỗi lo vì bị kẻ kia kiểm soát và vô vàn thứ trong đầu anh lúc này.
Cái vật trong đít anh rung lên bất chợt, lúc nhanh lúc chậm, lúc mạnh lúc yếu, khiến anh không biết chống đỡ như thế nào. Lúc anh đang ngồi làm việc thì còn đỡ, chứ những lúc anh đang đi, cái vật đó rung lên là khiến cơ thể anh một trận chấn động mạnh, và con cu anh đang trong tình trạng bán cương thì lại cứng ngắc lúc đó khiến anh chỉ muốn độn thổ, phải chạy nhanh vào toilet để tránh bị phát hiện ra. Có những lúc, anh muốn lấy cái khóa cu luôn mang trong cốp xe mà khóa lại, để tránh cái tình trạng cương cứng bất chợt này, theo như lời kẻ giấu mặt đã thì tháo với anh. Nhưng đâu đó trong anh lại không dám làm điều đó, còn chút đắn đo và suy nghĩ, một chút ương bướng còn sót lại trong lí trí của anh. Không một thông báo, không một mệnh lênh nào đến với anh, chỉ có cái rung lắc mạnh mẽ của cái vật trong đít anh diễn ra mà thôi, và có lẽ nhiu đó thôi đã khiến anh khổ sỡ vô cùng.
Thứ hai, thứ ba, thứ tư, đã 3 ngày trong tuần trôi qua như thế với Nhân, khó chịu cùng cực, và mỗi ngày trôi qua, cái sự rung lắc ấy càng diễn ra thường xuyên hơn, mạnh mẽ hơn và kéo dài hơn nữa. Sự ngoan cố nào rồi cũng bị vùi lấp mà thôi, cuối cùng thì Nhân cũng đã đầu hàng. Khi trong buổi sáng ngày thứ năm nay, một đợt rung chấn mạnh mẽ kéo dài hơn 15 phút đã kiến anh đầu hàng. Trong lúc vừa nộp báo cáo cho sếp và về vị trí làm việc, cái vật trong đít anh rung lên ở mức cao nhất kiến anh gần như ngã quỵ, anh nhanh chóng lao vào toilet mà trân người chịu đựng, anh không dám cất lên những tiếng rên dâm dục của bản thân vì sợ người khác phát hiện, chỉ còn lại những tiếng nấc nhẹ len lén thoát ra mà thôi. Con cu anh cương lên cứng ngắc, rỉ rả nước nhờn ướt cả một mảng quần. Mấy ngày nay, ngày nào quần anh cũng như vậy, cũng bị ướt một mảng nhỏ, và mau chóng khô đi để lại một vệt ố. Và hôm nay cũng như vậy, khi con rung lắc qua đi, cơ thể Nhân gần như không còn tí sức lực nào cả, anh buông người ngồi lên bàn cầu mà thở dốc, mồ hôi tươm ra cứ như anh vừa phải lao động cực lực vậy. Anh không muốn đều này tiếp tục diễn ra, anh biết kẻ kia đanv muốn anh tự động đeo cái khóa ku lên người, tự nguyện giao phó cuộc đời tự do của anh vào tay hắn, thế nên hắn mới hành hạ cái lỗ đáng thương của anh như vậy. Nghĩ đến đây, Nhân không chần chừ nữa, anh quyết định phải làm theo lời thì thầm của kẻ kia, để chấm dứt hay hạn chế bớt đi cái sự hành hạ này. Tiếng tách của chiếc khóa vang lên, báo hiệu cho cuộc đời tăm tối của anh sẽ không còn một tia sáng. Mà thật ra thì anh đã chìm vào trong cái bóng tối ấy rồi còn đâu, ngay khi anh cất tiếng rên rỉ cầu xin người khác đụ mình, hay khi anh tự nhún trên con cu giả để tìm cảm giác khoái lạc, nay có chăng chỉ là anh bước thêm một bước nữa vào con đường u tối đó mà thôi.
Và một tấm hình cảnh một chàng công an với con cu bị khóa bên ngoài bộ quân phục được gửi đến tài khoản zalo DB như là một báo cáo mà kẻ kia căn dặn anh. Đáp lại chỉ vỏn vẹn 1 từ "ngoan" kiến anh càng thêm phần nhục nhã hơn. Anh bước ra khỏi nhà vệ sinh và đến vị trí làm việc, một ngày yên bình đến với anh đúng như những gì anh đã nghĩ.
Phía bên kia, Duy cũng thầm cười vì cuối cùng, điều hắn muốn đã đạt được. Chính tự tay Nhân trao cái tự do của anh cho hắn một cách tự nguyện. Duy đang có một kế hoach dành cho Nhân vào ngày thứ sáu này, nên hắn đã tìm cách để đẩy nhanh cái tiến độ để đạt được mục đích bản thân. Và cú hit sáng nay đã phá nát cái ương bướng cuối cung trong Nhân, khiến anh phải tự nguyện làm đều mà hắn muốn. Cũng nhờ sự hả hê này mà Nhân có được một buổi chiều nhẹ nhàng, không bị cái vật trong đít hành hạ. Tuy nhiên, do việc mới đeo nên sự vướng víu, chật chội khiến anh vô cùng khó chịu. Không phải lần đầu tiên anh đeo khóa cu, nhưng lại là lần đầu tiên anh mang như một phụ kiện. Những lần trước chỉ là vì mục đích kìm hãm anh, nhưng với vai trò là một phụ kiện thì chiếc khóa cu vô cùng khác. Và như thế, vừa được thoát khỏi sự hành hạ trong đít, nay anh lại bị hành hạ nơi vật đàn ông của mình. Chỉ là sự thay đổi nơi hành hạ, chứ thật ra, anh có được buông tha đâu. Cuộm, cấn, chật chội, bức rức... và vô vàn cảm giác của anh lúc này kiến anh không thể nào hoàn toàn tập trung được. Và cũng vì thế mà buổi chiều thứ năm này kéo dài như vô tận với anh.
Nhân kết thúc ngày làm việc với sự khó chịu từ cái khóa mang đến. Sự vướng víu và chật chội, cộng thêm sự lo lắng bị phát hiện khiến anh trỡ nay khó chịu với mọi thứ xung quanh. Hoàn tất bộ hồ sơ cuối cùng cũng là lúc hết giờ làm việc, anh bước nhanh ra bãi xe để đi về mà không một lời chào mọi người như thường lệ kiến nhiều người thắc mắc đến sự thay đổi kỳ lạ ấy. Về đến nhà, Nhân liền khóa chặt cửa và tự thoát y, anh thừa biết rằng bây giờ, bất cứ hành động nào của anh trong căn nhà này đều bị kẻ kia theo dõi. Nhưng thôi, mình tự giải thoát bản thân khỏi sự vướng víu trước cái đã. Làm những việc cần thiết đối với cuộc sống độc thân và tự lập sau một ngày làm việc, trong tình trạng khỏa thân như vậy, thì việc đôi khi bắt gặp hình ảnh bản thân mình trong gương là không tránh khỏi. Và có đôi lúc, cu Nhân co giật trong cái khóa mỗi khi anh nhìn thấy hình ảnh của mình trong gương. Anh tự hỏi mình đã trỡ thành cái thể loại gì rồi đây. Không một câu trả lời cho anh, chỉ có Duy, kẻ bịt mặt kia là có đáp án vì đây hoàn toàn là chủ đích của hắn mà. Kết thúc một ngày yên bình với sự vướng víu, bức rức, chật chội...
Sáng thứ sáu bắt đầu với Nhân bằng cảm giác thốn thốn nơi đầu cu, sáng sớm thì thằng nào chả chào cờ, nay cái sinh lý tự nhiên ấy lại bị bó buộc trong cái khóa chật chội ấy. Nhưng Nhân đâu hề biết ngày hôm nay, anh sẽ phải làm một việc mà có lẽ cả đời này anh không bao giờ dám nghĩ tới chứ đừng nói là phải làm, và việc đó là việc gì?
Như vậy là Nhân đã tự nguyện bước thêm một bước nữa vào chiếc lưới mà Duy đã giăng ra dành cho anh. Và kế hoạch ngày thứ sáu mà Duy dành cho Nhân là gì? Mời các bạn đón xem vào phần sau nhé.

Đến sỡ làm với sự chật chội và vướng víu khó chịu đã khiến cho gương mặt Nhân trỡ nên không còn tươi tắn được nữa. Cũng phải mà, làm sao mà quen được khi anh chỉ mới đeo nó được vài giờ đồng hồ. Nhưng thà khó chịu như vậy, còn hơn là cái sự rung lắc đến quặng ruột, nhíu đít hay rỉ rả nước nhờn tới ướt quần kia. Anh thầm tự trấn an mình rồi từ từ cũng sẽ quen thôi, và điều đó đã đúng khi sau này, không có cái khóa là Nhân lại cảm thấy khó chịu hơn.
- Trong sáng nay, mày phải xin để được bú cặc 1 người mặc áo somi đen, quần trắng, chụp hình gửi cho tao, nếu không thì nguyên buổi chiều nay, tốt nhất nên xin nghỉ ở nhà.
Nhân nhận được tin nhắn từ Duy mà mồ hôi anh đổ đầy trán, vẻ thất kinh hồn vía. Anh không tin là kẻ giấu mặt kia lại giao cho anh nhiệm vụ như vậy. Và nếu anh thực hiện điều đó, làm sao, làm sao mà có thể, trong chính cơ quan, nơi mà anh đang công tác. Mọi người mà phát hiện ra thì sao, rồi người dân mà anh xin để làm đều đó sẽ nói gì....? Nhân lo lắng lộ rõ trên gương mặt, cả người anh nóng phừng vì lửa giận, vì lo lắng, vì lo sợ. Quá nhiều nổi lo đến với anh, anh không biết phải làm gì? Mà nếu hôm nay không có ai mặc như vậy thì sao, kiếm ai đây? Nhân lặng người suy nghĩ, anh thất thần vì cái nhiệm vụ quái gở nhà kẻ kia thông báo đến anh. Anh ngồi đó như tượng mà suy nghĩ, tay thì run run cầm chiếc điện thoại của mình. Nhưng anh đâu biết rằng hôm nay sẽ có một người ăn mặc đúng như vậy đến gặp anh, và kẻ đó không ai khác, chính là Duy, kẻ chủ mưu của toàn bộ âm mưu đen tối này.
Không biết đã bao lâu trôi qua, chỉ biết anh đang ngồi đó lặng thin, mồ hôi lạnh thì thi nhau lăn dài trên gương mặt điển trai ấy.
- Này, làm gì mà đổ mồ hôi dữ vậy, nóng à?
Khương, cậu đồng nghiệp nhìn thấy vẻ mặt ấy của Nhân nên quan tâm hỏi thăm, và kéo anh về với thực tại chua xót ấy.
- À, không có gì, tại nãy chạy vội quá nên vậy á mà. Hihi...
Anh cố gắng trả lời cho qua câu hỏi của bạn mình, như để che bớt đi sự lo lắng của anh cũng như không biết làm cách nào để làm được điều mà kẻ kia giao phó. Thôi thì cứ kệ đi, không được thì đành chấp nhận hình phạt, Nhân thở dài ngao ngán.
- Cho hỏi phải đồng chí Nhân không vậy?
- Tôi đây, anh gặp tôi có chuyện gì?
Một người đàn ông đến hỏi Nhân, và khi Nhân ngước mặt lên thì kẽ giật mình, một người đàn ông, sơmi đen, quần tây trắng đang đứng trước mặt anh.
- Tôi là Duy, Trưởng phòng nhân sự của công ty X mà 2 tuần trước bị lập biên bản, nay đến ngày hẹn.

- À, tôi nhớ rồi, anh đợi tôi một tí. Đây là quyết định xử phạt của công ty anh. Bây giò anh đến kho bạc nộp phạt, rồi mang biên lai đến đây để nhận lại giấy đăng ký kinh doanh của công ty. Cám ơn anh.

Nhân trao đổi với Duy về công tác, mà trong lòng rối bời, anh không biết làm cách nào để có thể xin người kia được bú cu anh ta, để có thể hoàn thành nhiệm vụ được giao. Còn Duy, hắn thừa biết chàng trung úy trẻ kia đang như thế nào, nhưng hắn vẫn như vậy, chờ xem chàng trung úy trẻ kia sẽ hành động như thế nào. Nhưng dù gì, cũng nên giúp con chó mới của hắn một chút để nó hoàn thành nhiệm vụ chứ nhỉ..., nghĩ thế Duy hỏi nhỏ Nhân.

- Anh cho hỏi WC ở đâu vậy?

- À, anh đi tới cuối hành lang, bên cạnh cầu thang là WC.

- Cám ơn anh, trung úy Nhân.

Lần này, Nhân mới để ý, anh cảm nhận được có gì đó quen thuộc, giọng nói này như anh đã nghe đâu đó rồi, nhưng bây giờ là phải tìm cách để có thể hoàn thành nhiệm vụ, còn nếu không, thì hậu quả sẽ như thế nào, Nhân cũng không biết nữa. Đắn đo, suy nghĩ, tính toán thiệt hơn, ......... một mớ bồng bông trong đầu anh. Đồng hồ đã điểm 10h rồi, nếu người đó đi đóng tiền xong, quay lại thì cũng là 11 giờ, nhưng nếu người đó không vào WC thì làm sao anh có cơ hội, còn bây giờ người đó đang trong WC, có lẽ đây là cơ hội cho anh. Thôi đành liều vậy, Nhân đứng lên đi vào WC, trống ngực anh đánh thình thịch, ruột gan như một mớ bồng bông. Vừa vào bên trong, Nhân thấy Duy đang đứng rữa tay, anh vờ như đụng vào mông của Duy để bắt chuyện.

- Xin lỗi anh, tôi sơ ý quá. Nhân bắt chuyện trước.

- À, không sao.

- Tôi xin lỗi chuyện công ty hôm trước, nhưng cái này là nhiệm vụ thôi, do bên anh có những sai phạm đó....

- Không có gì đâu trung úy Nhân, đây là do bên tôi có sai phạm, không có chuyện gì đâu.

- Uh, cám ơn anh, có một chuyện, tôi có thể nhờ anh giúp được không. Nhân lấy hết can đảm mở lời với Duy, tim anh càng đạp mạnh hơn nữa.

- Chuyện gì, tôi có thể giúp được gì cho anh chứ? Duy nói theo kiểu trách móc với Nhân mà hắn thầm cười trong bụng.

- Sếp của tôi ngoài xã hội, muốn tôi phải làm một việc cho ông ấy, nhưng tôi không biết phải nói với anh như thế nào cho phải. Nhân cẫn còn chần chừ, anh không biết phải mở miệng nói như thế nào với người thanh niên kia.
- Anh cứ nói, nếu tôi giúp được tôi sẽ giúp.
Nghe đến đây, Nhân mới bấm bụng làm liều mà nói với Duy, kẻ chủ mưu trong lốt một nhân viên mẫu mực.
- Anh có thể cho tôi... ngậm... cu... của anh được không.
Nhân cuối gầm mặt xuống khi nói lên điều đó, mặt anh lúc này đỏ như trái cà chua chín, sự xấu hổ và nhục nhã bao trùm lấy anh, nuốt chửng anh lúc này.
- Anh nói gì, tôi nghe không rõ lắm? Duy tỏ vẻ ngạc nhiên vì đề nghị của Nhân mà trong lòng thì như đi hội vậy. Vì Duy hiểu rõ dù rằng Nhân đã có ham muốn bị đụ, nhưng Nhân vẫn chưa chấp nhận điều đó, và anh cũng chưa có ham muốn gì về việc bú cặc hay liếm giày, ngửi vớ để phục vụ hắn. Những lần trước đều là do bị ép buộc nên bây giờ phải khơi gợi cái ham muốn ấy cho Nhân, để anh đi theo đúng con đường mà hắn đã vạch ra cho anh.
- Tôi có thể bú cu... của anh... được không? Nhân nói lớn hơn, nhưng vẫn không tránh khỏi sự ngại ngùng và xấu hổ trong anh.
- À, ra anh là gay, và là một thằng gay thèm bú cặc đúng không? Nếu vâyh thì đến đây, trung úy Nhân.
Vừa dè bỉu, Duy vừa nhấn thêm cho Nhân một cú nữa, Nhân là gay, lại là một thằng gay thèm cặc, danh dự của anh đã bị hắn một lần nữa mà chà đạp, dày xéo đến tan thương. Anh đâu phải như vậy, anh không phải gay, và anh cũng không thèm cặc, vậy cớ sao anh phải làm điều này, vì sao lại rơi vào tìn cảnh này?
Thấy Nhân vẫn còn ngập ngùng với câu nói ấy của mình, Duy tiếp thêm sức mạnh cho anh bằng cách bóp vào đũng quần Nhân, khiến anh càng bàng hoàng hơn. Xin một người lạ mặt cho phép bú cặc, nay còn để người đó phát hiện ra mình đang mang khóa cu trong lúc đi làm như vậy, thử hỏi danh dự của anh như thế nào, người ấy sẽ đánh giá anh thành cái thể loại gì nữa đây.
- Đúng là một thằng gay dâm dật, sợ nứng cặc sảng nên đeo khóa cu luôn hả. Cởi quần mày ra đi rồi tao cho mày bú.
Duy thay đổi cách xưng hô và ra lệnh cho Nhân. Bây giờ, anh còn lại được gì ngoài sự nhục nhã ê chề như vậy? Anh cúi gầm mặt từ từ cởi chiếc quần xanh ra, còn Duy thì bước vào bên trong buồng WC, móc con cu đang mềm xèo của hắn ra khỏi chiếc quần trắng lịch lãm. Nhìn chiếc quần xanh được kéo tới gối, lộ ra con cu đang căng cứng bên trong chiếc khóa mà hắn thầm cười vì sự phục tùng của Nhân.
- Đến đây và làm điều mà sếp xã hội của mày yêu cầu đi con chó.
Nhân đỏ mặt, không dám ngước mặt lên mà tiến vào buồng vệ sinh, nơi mà kẻ kia đang móc vật đàn ông của hắn ra ve vãn trước mặt anh. Duy khóa cửa cẩn thận, đè vai Nhân cho anh quỳ xuống ngang với con cặc hắn. Mùi khai nồng nơi đầu khấc tỏa ra khiến Nhân có phần ngượn ngùng.
- Có muốn bú không, không thì tao đi ra đấy? Duy tỏ vẻ bực bội, toan nhét cu vào quần thì Nhân giữ lại, anh từ từ há miệng, ngậm cái vật đàn ông của Duy vào miệng một cách từ từ. Anh bắt đầu chuyển động để vật đó vào ra trong miệng mình và cảm nhận nó càng ngày càng to và cứng trong khoan miệng của mình. Duy thì đang tận hưởng cái cảm giác được thỏa mãn cũng như thống trị của mình. Và mặc dù đang tận hưởng cảm giác đó, nhưng hắn vẫn không quên dùng chân mình mà kích thích cái khóa cu cùng cái lỗ dâm đảng của Nhân. Hắn muốn Nhân vừa bú cu hắn vừa phải cất lên tiếng rên đĩ thỏa của anh, cho cái kẻ đang lén lút theo dõi cuộc truy hoan của hắn và Nhân nãy giờ.
Cảm thấy cái vật trong miệng mình đã phìn to hết mức có thể và lắp đầy khoan miệng của mình, Nhân nhả ra lấy hơi và cất lời cầu xin người đối diện.
- Anh có thể cho tôi chụp một tấm hình được không? Sẽ chụp không thấy mặt anh, chỉ thấy mặt tôi thôi.
- Okie, mày cứ chụp, tao cho phép đó, thằng đĩ dâm dật.
Nhân móc điện thoại ra, chụp lấy cái cảnh anh đang ngậm con cặc kia trong miệng. Khi vừa cất điện thoại vào túi thì Duy nắm đầu anh mà dọng thẳng con cặc hắn vào miệng anh, lút cán. Những cú dập không thương tiếc vào tận sâu cuống họng khiến Nhân bị ngộp, một lúc thì Duy rút hẳn ra cho Nhân lấy hơi rồi lại tiếp tục. Mắt Nhân lúc này đỏ hoạch vì cơn nhợn ói, nước mắt thì ứa ra nơi khóe mắt. Nhìn anh lúc này, có ai nghĩ mới hơn 10 phút trước, anh còn đang mạnh mẽ ngồi nơi bàn làm việc. Mà nay, trỡ thành một thằng gay bệnh hoạn đang bú cặc người là tới nghẹn họng đỏ mắt như thế kia.
Dập được một lúc thì chuyện gì tới cũng tới, Duy nắm đầu Nhân, đút thật sâu cái vật đàn ông của mình vào sâu cuống họng Nhân và bắn xối xả vào đấy. Không còn cách nào khác, Nhân phải nuốt hết toàn bộ thứ dịch nhầy nhội kia vào bụng. Và Duy còn khốn nạn hơn khi hắn rút ra và bắn thêm 1 2 đợt tinh nữa lên mặt anh. Câmg con cặc vừa mới trút hết toàn bộ tinh túy của giống đực, Duy vỗ vỗ vào mặt Nhân. Mặt Nhân bây giờ như một quả cà chua đúng nghĩa, đỏ quặt cả 2 tròng mắt và bê bết tinh dịch. Lúc này hắn mới móc điện thoại ra và chụp lấy khoảnh khắc này của Nhân. Khoảnh khắc nhục nhã nhất của Nhân lúc này.
- Muốn được đụ, phải tập bú cho giỏi, khi mày bú giỏi, chủ nhân của mày sẽ đụ mày chứ không phải cái vật đang nong đít mày như bây giờ, hiểu chưa?
Nói xong, hắn chỉnh quần áo lại bình thường và bước ra bên ngoài, bỏ mặt Nhân vẫn còn đang quỳ trong phòng toilet ấy. Bần thần, nhục nhã, xấu hổ,... và không biết còn bao nhiêu cảm xúc trong anh lúc này. Phải, anh đã thích thú với cái cảm giác bị đụ, nhưng trong lòng anh vẫn còn thắc mắc vì sao kẻ bịt mặt kia không đụ anh, chỉ toàn là những kẻ tay sai của hắn. Thì nay, có lẽ lời nói từ cái người tên Duy, kẻ đã đụ miệng anh tới ngộp thở kia như khai sáng cho anh. "Muốn được đụ, phải bú giỏi", đấy có lẽ là câu trả lời cho thắc mắc trong anh về kẻ bịt mặt kia. Khi cảm nhận thời gian đã đủ lâu, anh mới lồm cồm đứng dậy, chỉnh chu lại quần áo, len lén bước ra và tiến nhanh đến bên lavabo để rữa sạch những vệt tinh còn dính trên mặt mình. Cảm thấy đã sạch sẽ thì Nhân quay trỡ lại vị trí làm việc của mình như không có chuyênn gì xảy ra. Nhưng anh đâu biết ở buồng kế bên, khi anh vừa đi khỏi WC thì có một người cũng bước ra khỏi nơi đó phía sau anh. Một cậu đồng nghiệp chung phòng với anh, và sau này, nếu thời gian quay trỡ lại, anh ta sẽ ước rằng mình đừng nhiều chuyện mà phát hiện ra bí mật này. Bí mật của Nhân, sau này cũng trỡ thành bí mật của anh và của một số người nữa.
Khẻ nhiều chuyện bước ra khỏi WC, mà không biết rằng bên dưới góc khuất của cầu thang, Duy đã đứng lại quan sát và ghi lại hình ảnh của kẻ nhiều chuyện theo dõi cuộc truy hoan của hắn và Nhân. Rời khỏi sỡ làm của Nhân, Duy tự vạch ra một kế hoạch cho kẻ nhiều chuyện đó, kẻ đó sẽ phải hối tiếc vì đã phát hiện ra bí mật này.
Nhân vẫn làm việc bình thường, và không quên gửi tấm hình nhục nhã của anh đến tài khoản DB kia, một báo cáo nhanh về nhiệm vụ được giao sáng nay của anh. Ngày hôm nay, tại nơi làm việc của mình, anh đã phải làm cái việc tự hạ nhục bản thân mình, bây giờ anh không còn biết nơi nào là nới an toàn cho mình nữa. Nhà ư, cơ quan ư, cả 2 nơi mà anh cho rằng là an toàn nhất nay đã trỡ thành địa ngục với anh. Anh không còn biết đâu sẽ là nơi có thể trú ngụ an toàn cho anh, mọi nhất cử nhất động trong căn nhà ấy, đều bị kẻ kia theo dõi. Cơ quan thì bị kẻ kia hành hạ tới rung chân, mất kiểm soát, nay lại còn bị hắn làm nhục đến như vậy. Anh không biết rồi những ngày tháng sau này sẽ còn những chuyện gì xảy đến với anh nữa, một tương lai vô định. Ngồi thẫn thờ, suy nghĩ mông lung về cái tương lai đó của mình mà không hề có một gợi ý đáp án cho anh. Cả buổi chiều anh không thể tập trung vô bất cứ việc gì. Hôm nay đã là ngày thứ sáu, 2 ngày cuối tuần vừa qua đã ám ảnh anh, đeo bám cả tuần đầy khổ sỡ. Không biết ngày mai, anh sẽ phải hứng chịu điều gì từ kẻ lạ mặt kia. Hắn sẽ dùng những trò gì để hành hạ cái thể xác đáng thương đã bị vùi dập trong lũng lầy nhơ nhuốc đó.

Có lẽ chính bản thân Nhân bây giờ đã không nhận ra sự thay đổi trong cuộc sống của bản thân mình. Về đến nhà, anh liền cởi bỏ tất cả quần áo trên người, cứ trần truồn như vậy, điều mà trước đây anh chưa bao giờ làm dù rằng anh sống 1 mình. Quần áo với anh bây giờ chỉ mang lại cảm giác vướng víu, hay là do chính cái khóa cu kia đã đấy sự vướng víu ấy lên cao hơn. Việc phải vệ sinh cái lỗ thật sạch sẽ cũng trỡ thành một thói quen với anh vào buổi sáng. Hay cái pugg rung kia, những ngày đầu, anh còn cảm thấy thốn khi nhét vào, mà nay anh lại cảm thấy khó chịu khi thiếu nó. Chỉ mới có 1 ngày đeo khóa và 5 ngày phải đeo pugg, mà anh đã có những chuyển biến mới lạ đến như vậy hay sao? Một sự chuyển biến mà anh không hề cảm nhận được, anh chỉ biết phải như vậy để tự giải thoát bản thân và để thực hiện điều mà kẻ kia muốn.
Cả ngày thứ 7, anh trần truồn quanh quẩn trong căn nhà của mình, không làm gì cả, cứ quanh quẩn như một con chó chờ lệnh, một tên nô lệ ở trong căn nhà như ngục tù. Một ngày thứ 7 trôi qua trong nhẹ nhàng, êm ái. Không một sự rung động nào từ cái vật trong đít anh. Không một tin nhắn hay cuộc gọi nào thông báo nhiệm vụ. Và có lẽ sự hành hạ chỉ đến, khi anh vô tình nhìn thấy bản thân mình qua tấm gương, cu anh kẽ cương lên và co giật trong sự chật chội của cái khóa. Không biết từ bao giờ anh lại có cái ý nghĩ muốn biết cái vật bên trong chiếc quần của các chàng trai anh mà anh vô tình bắt gặp. Việc thích nhìn vào cái ngã ba dâm đảng ấy đến với anh vô tình như một điều hiển nhiên đến lạ.
Và đúng là lạ thật, khi mà nguyên cả ngày thứ 7 trôi qua yên bình đến lạ lùng như thế. Bản thân Nhân thì cứ lo lắng không biết chuyện gì, anh cứ bần thần ra vào, cầm theo điện thoại như chờ đợi sự hành hạ đến với mình. Và anh chỉ thật sự yên tâm mà nhắm mắt ngủ khi đồng hồ đã chỉ 12h giờ đêm. Quả thật là một ngày yên bình sau chuỗi ngày đầy sóng gió vừa qua.
Thức giấc vì tiếng gõ cửa, ai mà mới 7 giờ sáng đã đến gõ cửa người khác như vậy cơ chứ. Nhân tròng vội cái quần sọt vào chạy ra mở cửa, nhưng kỳ lạ là không có một ai cả. Thay vào đó là một bịch màu đen. Trong đầu anh lại ngán ngẩm, việc này đã đến với anh một lần rồi. Vậy là hôm nay, anh sẽ lại phải khổ sỡ nữa rồi đây. Anh sách cái túi màu đen vào nhà mà trong lòng ngao ngán, hồi hộp không biết bên trong là gì. Nhìn từng món đồ bên trong mà Nhân đỏ cả mặt, những thứ này, mình sẽ phải mặc lên người hay sao.
Một bộ đồ lót dính liền từ áo lót tới quần màu da người mỏng lét, mà đặc biệt là ngay phía trước của cái quần lot là một cái lỗ, một cái quần mà chỉ có lưng và 2 cái ống. Cùng nhiều cái sịp dây như của nữ, chỉ có một miếng vải nhỏ xíu phía trước, lọt khe có, nâng mông có.
Reng..... Reng.......
Tiếng chuông điện thoại vang lên, và là số của kẻ lạ mặt kia.
- Mặc bộ đồ da và cái quần dài vào, mày có 5 phút để thực hiện. Tút tút tút...
Vẫn như vậy, thông báo nhiệm vụ và cúp máy, không để cho người nghe kịp phản ứng, buộc người nhận nhiệm vụ phải thực hiện mà không một lời cầu xin nào cả. 2 thứ mà hắn bắt anh phải mặc lên người, có mặc cũng như không mặc, vì đồ lót gì mà mỏng sát da, phía trước cái quần thì bị đục lỗ và lòi cu ra bên ngoài. Còn cái quần dài, chỉ có 2 cái ống, còn phần cần che thì lại chẳng thể che được. Nhìn hình ảnh bản thân mình trong gương lúc này, Nhân mình thành ra cái thể loại gì nữa, và anh không hiểu nỏi tại sao kẻ bịt mặt kia lại có những suy nghĩ điên rồ đến như vậy. Nhìn Nhân trong bộ trang phục này, có ai dám nghĩ anh là một chiến sỹ công an nhân dân hay không, hay chỉ là một thằng đàn ông bệnh hoạn, không một đánh giá nào có thể nói nên lời lúc này đối với anh.
Tiếng mở cửa kéo anh về với thực tại, kẻ bịt mặt bước vào bên trong nhà anh như vào nhà hắn, tự nhiên kèm theo đó là những tiếng vỗ tay tán dương.
- Cũng vừa quá nhỉ, đẹp mà đúng không, đẹp đến nỗi con cu mày đang rỉ nước vì mày quá thích nó. đúng không?

Vừa nói, Duy vừa cầm họa mi trong lồng của Nhân mà lúc lắc, quả thật là Nhân đã vì hình ảnh của bản thân trong gương mà rỉ rả nước nhơn như thế đấy. Nhân vẫn đứng đó, Duy thì đứng sau lưng anh, 2 tay hắn thì vờn vờn 2 đầu vú anh, và cũng vì cái áo quá mỏng khiến cho việc đụng chạm đó lại càng kích thích hơn. Và thêm một điều nữa mà Nhân không biết về cơ thể anh, nó đã trỡ nên dâm đảng và nhảy cảm hơn bao giờ hết, những cú vờn nơi đầu vú kia lại khiến cu của anh co giật và thậm chí còn chảy nhiều nước hơn bản nãy. Sự thốn đau và chật chội khiến anh vô cùng khó chịu nhưng so với sự kịch thích từ người bịt mặt kia đã khiến cho anh gần như quên đi cái cảm giác chật chội kia. Kích thích cho Nhân một tí, như để kích lệ anh, Duy cho anh rơi tụ do xuống vục thẩm khi bất chợt vỗ một cú vài ngay cái lồng khiến Nhân quặng đau mà khụy xuống.

- Nhiêu đó đủ rồi, bây giờ thì mặc thêm cái này vô.

Hắn đua cho anh một cái áo khoác măng tô đen qua khỏi đầu gối, khi anh cài nút lại đàng hoàng thì nhìn có vẻ không có gì đạc biệt, vì nó hầu như đã che lại hết những chỗ cần che, che luôn cả cái dâm đảng của Nhân lúc này.

- Nhìn lại bản thân mình lần cuối trong ngày hôm nay đi nào, hãy ghi nhỡ những hình ảnh của bản thân mày, chàng trung úy dâm đãng.

Anh nhìn bản thân mình trong gương, còn Duy thì tiến ra phía sau, trên tay hắn là một cái hood bằng cao su, có 2 ống thông hơi nơi mũi, và một ring ngay miệng. Cảm giác dầu tiên khi Nhân phải đeo cái hood này là đau, vì 2 cái ống thông hơi kia chọt thẳng vào mũi anh, tiếp theo đó là cái ring khiến miệng anh không ngậm được, và khi cái hood được đeo hoàn chỉnh lên mặt thì xung quanh anh chẳng còn một chút ánh sáng nào cả. Và theo như những gì kẻ kia nói khi nãy, thì hôm nay, anh sẽ phải chìm hoàn toàn vào bóng tối.

Duy đứng ra phía xa xa nhìn lại tác phẩm của mình, một thanh niên hay gì đó không biết, nhưng là một co thể sống của một người trưởng thành. Đầu bị trùm hood cố định và kính hết khuôn mặt, mặc chiếc áo măng tô dài, và một chiếc quần da . Nhưng có ai biết được phía sau cái lớp áo đó là gì, chỉ có anh và kẻ bịt mặt kia là biết điều đó mà thôi. Nhân cảm nhận được kẻ kia đang cởi từng cái nút của chiếc áo khoác ra, hắn muốn gì nữa đây, Nhân cười khổ vì cái sự biến thái và bệnh hoạn của hắn, cũng như cười nhạo cái thân thể đáng thương của mình. Một cái vòng cổ được đeo lên cổ anh, rồi nhân cảm nhận sự thốn đau nơi đầu vú, và theo kinh nghiệm của anh thì đó có lẽ là 2 cái kẹp được đeo lên người mình. Sau đó là cảm giác cực kỳ thốn nơi bìu dài, anh cảm nhận được 1,2,3,... và không biết là bao nhiêu cái kẹp được đeo lên bìu dái mình, nhưng anh lại biết là bìu dái mình đang bị những cái kẹp kia chi chít nơi bìu dái. Duy vỗ vỗ đầu Nhân như vỗ đầu một con thú cưng. Sau đó, hắn di chuyển đầu anh, và mỗi khi cái đầu anh di chuyển là cảm giác thốn đau từ 2 đầu vú và bìu dái lại tăng thêm. Như vậy có thể hiểu là cái vòng cổ và những chiếc kẹp kia đã được liên kết với nhau. Đâu đó xong xui, Duy mới cài lại áo cho anh, chiếc nón bảo hiểm được đội lên bên ngoài một chiếc mũ, nhìn Nhân bây giờ không khác gì một người bình thường đi ra bên ngoài trong cái không khí nắng nóng như thế này.

Giữa cái không khí nóng bức như thế này, nên chả ai muốn ra khỏi nhà, thế nên khu phố chả có ai, Duy lôi sợi xích kéo Nhân đi theo hắn, lên xe và chở anh đi đến nơi mà hắn muốn. Nhân ngồi sau, những cơn gió cứ vô tình cứ đạp lên chiếc áo là khéo theo đo là cảm giác thốn vì 2 cái kẹp nơi đầu ngực. Rồi những khi kẻ kia tăng ga, cơ thể anh bị giật về sau khiến cho toàn bộ cơ thể anh lại đau rần lên toàn bộ. Hay những lúc bị vấp ổ gà....... Nhân không biết đoạn đường bao xa nhưng anh biết một điều, cả cơ thể anh đang trong tình trạng thốn đau vì bị hành hạ suốt cả đoạn đường đó. Và Duy, kẻ đang cầm lái kia cũng biết rõ điều đó nên việc vấp ổ gà, tăng ga, giảm ga đều được hắn thực hiện luân phiên trên suốt chặn đường dài như vô định đó.

Đoán là đã đến nơi cần đến vì thấy tốc độ giảm dần và ngừng hẳn, lúc này Nhân mới thật sự hồi hộp vì không biết chuyện gì sẽ đến với mình. và các bạn có hồi hộp giống Nhân không, dón xem phần sau nhé.

Vận tốc của chiếc xe giảm dần, Nhân đoán có lẽ cũng đã đến nơi cần đến và anh sắp phải hứng chịu những trò hành hạ biến thái của kẻ kia. Chiếc xe dừng hẳn, vừa bước xuống là cái sợi sích trên cổ anh bị lôi đi, kèm theo đó là toàn bộ những chiếc kẹp cũng bị kéo theo. Cả cơ thể nhói đau vì những cái kẹp, tiếng la nhói đau đó của anh xuyên qua cái ring nơi cửa miệng chỉ còn là tiếng the thé mà thôi. Nhân nhanh chóng bước theo hướng kéo của cái vòng cổ nhàm để giảm cơn đau thốn đó. Nhưng anh càng di chuyển nhanh thì sụ rung lác của những cái kẹp càng nhiều hơn. Nhưng nếu di chuyển chậm thì lục kéo kia lại làm cho những cái kẹp kia như xé da thịt mình. Cách nào thì cũng kiến cho cái cơ tể đáng thương kia càng thêm đau đớn mà thôi. Nhan bây giờ, trong hoàn cảnh này chỉ còn biết trân người ra chịu đựng theo kẻ bịt mặt. Nhưng có một điều anh an tâm hơn cả, là dù gì đi nữa thì có lẽ kẻ kia cũng dẫn mình đến một nơi an toàn, không có người phát hiện. Vì nếu có người phát hiện, thì cơ may anh được giải cuus một cách vô tình này sẽ đỡ nhục nhã hơn là tự mình giải cứu mình. Và nếu anh tự giải cứu mình thì có lẽ nguy cơ như kẻ kia nói, có lẽ cao hơn, nên bây giờ anh lại muốn có người phát giác ra điều này và giải thoát cho anh. Nhưng làm sao có ai có tể phát giác ra điều đó, khi mà hiện giờ, anh và Duy đang trong nhà của chàng đại úy hôm trước ( xem ngay 4(2)). Nhân bị hắn lôi vào phòng khác của ngôi nhà, ấn đầu Nhân, ra hiệu cho anh quỳ xuống. Như một bản năng hay do anh đã quá thuộc bào, mà khi vừa bị ấn đầu, Nhân lập túc quỳ xuống và chống 2 tay xuống đất, vào tư thế doggy.

Mỉm cười vì sự tự giác của Nhân, Duy bỏ đó và di chuyển đến bên cạnh chàng đại úy của hắn. Người đang bị hắn quấn thành một con mummy từ tối qua đến giờ. Trên người của anh ta đang có 2 cái ống, 1 cái là ống thông tiểu kiến cho toàn bộ nước tiểu của anh tự động chảy vào một cái xô, một cái ống kia được gắn vào miệng anh và một đầu là nơi cái xô đựng nước thải của anh. Như vậy là cả một đêm kia, anh a hoàn toàn được cấp nước đầy đủ nên không bị khát. Còn con cu của anh ta thì sao, bị ống thông tiểu đi sâu vào tận bàng quang, còn bên ngoài thị cũng chẳng khác gì chủ nhân của nó, bị một lớp keo quấn toàn bộ lại dính với cả đùm dái. nư vậy thì cả chủ lẫn tớ đều trỡ thành mummy một cách toàn diện. Duy đến bên cạnh, nhẹ nhàng tháo lớp keo quấn xung quanh con cu của chàng đại úy, rút ống thông tiểu ra khỏi người của anh ta. Ống thông tiểu vừa được rút ra là thấy ngay cái cảm giác đau đớn của anh đại úy. Nhưng sau đó, chỉ vài cái vuốt ve mà con cu của anh ta đã cứng ngắc, như chưa hề có sự đau đớn nào. Nắm sợi xích và lôi Nhân đến bên cái xác sống đó, nhấn đầu anh vào con cu đang trong giai đoạn bán cương này, cho cái dương vật kia vào sâu trong cuốn họng anh. Lúc này cả căn phòng vang lên 2 tiếng rên, một là từ chàng đại úy vì sự nóng ấm của khoan miệng Nhân, thú hai là từ Nhân vì con cu ấy đã lèn chặt tới tận họng. Vì cái ring đang gán chặt cào miệng anh nên anh không thể nào mím môi hay ngậm miệng mà chỉ có thể để 1 cái lút cán vào tận cuống họng mình, cảm giác nhợn như mắc ói kéo đến. Duy bỏ đầu Nhân ra sau cú ấn đó, như hiểu ý, Nhân tự động di chuyển đầu mình để cái vật kia ra vào khuôn miệng mình một cách đều đặn. Duy bỏ mặt 2 người, một đại úy xác sống và một trung úy dâm loàng. Không biết đã bao lâu trôi qua, mà đầu, cổ, miệng Nhân mỏi lừ, và vì cái ring kia nên chẳng thể nào có thể làm cho cai xác sống ấy lên đỉnh được., dù cho anh có di chuyển nhanh hay chậm đi nữa. Còn chàng đại úy kia thì cực kỳ khó chịu vì cái cảm giác cú lưng lửng trời, tức... trướng muốn nổ cặc.

Cảm thấy đã đủ thời gian, Duy tiến đến bên cạnh, lôi đầu Nhân ra khỏi con cặc kia, dựng anh đứng thẳng lên. Biết chắc chắn tình cảnh của cả 2 ngay thời điểm này, nên Duy đã chọn một cách tốt nhất cho cả 2 nguoif mà nói nhỏ vào tai Nhân.

- Tự tìm cách mà nhún lên con cặc kia đi, nếu không thì sẽ tội cho cái lỗ của mày lắm đó.

Vừa nói, hắn vừa gãi nhẹ vào cái lỗ của anh, nơi mà cái vật đen ngồm đang chiếm trọn cái lỗ của chàng trung úy tội nghiệp. Và nãy giờ, với những tác động từ nhũng thứ trên cơ thể Nhân, cùng với sự tập luyện bữa giờ, con cu Nhân cũng đã rỉ rã khá nhiều nước và cái lỗ cũng đang rất thèm muốn bị vật gì đó ra vào. Bất giác trong đầu anh hiện ra câu nói của Duy, người mà anh đã gặp tại sõ làm và cũng chính là kẻ đã thì thầm vào tai Nhân khi nãy: "bú tốt thì mới được đụ". Như vậy có nghĩa là anh đã làm tốt rồi hay sao, thật là một sự mỉa mai cho anh mà.

Mò mẫn trong bóng tối, cuối cùng Nhân cũng định vị được vị trí của con cu kia, cái đích mà anh đang tìm kím. Một tay nắm cái vật đàn ông kia, một tay tự rút cái vật màu đen kia ra khỏi đít mình, mà anh không tránh được cái sụ trống trãi khi cái vật ấy ra khỏi đít mình. Chỉnh sữa tư thế, tự dò dẫm, tính toán theo những cảm nhận từ xung quanh, Nhân vô cùng khó khăn khi nhét cái vật đàn ông kia vào đít mình. Khi cái vật ấy vào hản trong đít mình, Nhân bát đầu nhún và cảm nhận sự thoải mái từ cái vật đàn ông kia mang lại. Một cảm giác mà anh đã quá quen thuộc và gần như có thể nói là anh đang thèm cái cảm giác đó. Thèm cái sự lắp đầy, chật cứng và sâu bên trong, chứ không như cái pugg kia. Nhân nhún lúc đầu thì còn nhè nhẹ, chậm rãi, càng về sau, anh càng nhanh và thô bạo hơn. Có lúc thì anh nhổm cao hơn và dập mạnh xuống, cũng có lúc thì lại đều đều, chắc là do mệt nên anh mới như vậy. Được nhún trên một con cặc thô, to, gân guốc như vậy, bên trong Nhân lại có một điều gì đó rất khó diễn tã. Cảm giác sướng ngay cái lỗ là chuyện đã đành rồi, nhưng lại còn một cảm giác gì đó rất lạ, mà anh không thể diễn tả nó như thế nào. Còn về chàng đại úy, sau khi bị nhún và đè nén như thế, chuyện gì đến cũng đến với anh thôi. Anh đã bắn xối xả vào đít Nhân, trong khi Nhân vẫn nhún không ngừng nghỉ. Và khi vừa bắn tất cả tinh túy vào bên trong Nhân, lại bị anh nhún liên tục thì thay vào cảm giác sướng tê cu lúc nãy là cảm giác thốn, eát, rần rần nơi đầu khấc khiến anh cực kỳ khó chịu. Nhưng vì đã bị bó thành một mummy, lại còn bị cố định trên giường khiên anh không thể nào chống cự hay phản kháng mà chỉ biết trân người mà chịu đựng. Nhân không biết mình đã nhún được bao lâu, nhưng trong anh cảm giác rất sướng và lại thêm 1 lần nữa, anh đã bắn tinh khi bị khóa và bị đụ. Thật anh đã trỡ nên dâm đãng tới dường nào, bây giờ cảm giác thèm đụ đít đã thống trị suy nghĩ, lý trí và cảm giác của anh. Một bước tiến thật sâu vào địa ngục khoái cảm của bản thân, biến anh từ một trai thẳng thành một bot thèm đụ ngay lúc này.
Thấy Nhân ngồi thừ người trên mình con mummy sau khi bắn tinh xối xả, Duy biết anh đã kiệt sức rồi nên nhẹ nhàng kéo sợi xích, như một dấu hiệu để anh rời khỏi cái vật kia và di chuyển theo hắn. Duy dắt Nhân đến bên một góc nhà, dán lên gương mặt điển trai nhưng bị một lớp cao su đen ngòm bịt kín một đôi vớ của chàng đại úy kia. Cứ mỗi lần bị bắt phải hít cái mùi giày vớ này là Nhân đều muốn ói, nhưng hôm nay, có lẽ do đang trong cơn kích thích mà anh hít lấy hít để cái mùi đó thông qua 2 cái lỗ thở một cách rất đỗi bình thường. Còn Duy thì tiến thới giải thoát cho anh đại úy khỏi mớ keo quấn quanh người anh ta từ tối qua tới giờ. Trên cơ thể anh ta là một lớp mồ hôi cú như người vừa đi xông hơi ra. Anh lã người nằm trên giường mà thở dốc.

- Sướng không đại úy Trung, cảm giác từ tối qua tới giờ như thế nào.

Đại úy Trung không đáp lại lời mà chỉ nằm đó thở, mặt thì đỏ gay lên. Có lẽ vì đã quá mệt mỏi khi một đêm bị bó chặt thân thể không thể cử động đã khiên anh thành ra như vậy.

- Cả 2 đứa đều đã được thõa mãn rồi, thì bây giờ tao cũng cần được thỏa mãn chứ, đúng không? Và mày biết phải làm gì rồi đó.

Duy thay đổi cách nói chuyện Trung, và như hiểu ngụ ý của hắn, Trung lồm cồm bò dậy, vục mặt vào cái ngã ba dâm đãng của Duy. Thực hiện như một chuyện rất đỗi bình thường và quen thuộc, chàng đại úy của chúng ta từ từ dùng miệng để cởi quần, rồi ngậm con cu Duy vào miệng. Thực hiện một cách rất bài bản và chuyên nghiệp. Chẳng mấy chốc, từ một con cu mềm oặc, nay đã trỡ nên căng cứng trong miệng của Trung. Duy nhám mắt tận hưởng cái cảm giác ấm nóng đến từ khuôn miệng của Trung. Có lúc thì Duy để cho Trung tự di chuyển, có lúc thì hắn mạnh bạo nắm đầu Trung mà đâm thật mạnh, thật sâu vào miệng anh. Và những lúc như vậy thì Trung ho sặc sụa và đớp hơi như cá mác cạn. Được một lúc, Duy rời khỏi khoan miệng của Trung, tiến tới phía Nhân, điều chỉnh tư thế và một phát lút cán. Cả co cu cúng ngắc, mạnh mẽ khoan sâu vào cái lỗ mà không hề có một sụ cản trỡ nào cả. Nhân thì chỉ kịp hự lên 1 tiếng vì cơn thốn bất ngờ, nhung sau đó lại là cái cảm giác thảo mãn, phấn kích râm rang nơi cái lỗ và cả trong suy nghĩ của anh. Có đôi lúc anh không hiểu sao mình lại thích cái cảm giác này đến như vậy, như một sự thật hiển nhiên, điều mà anh nghĩ chỉ có những thằng bê đê mê đụ mới có. Còn anh là một thằng trai thẳng, một chiến sĩ công an nhân dân mà sao lại thích và thèm cảm giác này cơ chứ.

Đụ Nhân một cách thõa mãn nhất có thể, Duy cảm nhận ngày mà hắn đạt được thành công như hắn đã mong muốn đang cận kề, nên bây giò hắn mới đụ anh như vậy. Trước đây, khi đang trong quá trình đào tạo, hắn vẫn rất hạn chế việc đụ anh, không phải hắn không muốn, mà là hắn cần phải để dành sức mà làm nhũng việc cần thiết khác quan trọng hơn cho anh và những con chó, những tên nô lệ mà hắn đang sỡ hữu. Chuyện gì tới rồi cũng tới, Duy bắn hết oàn bộ tinh lực của hắn vào trong thân thể của chàng thanh niên tội nghiệp bên dưới. Còn Nhân thì cũng sung sướng mà tận hưởng cái khoái cảm mà anh đang thèm muốn này. Vừa rút cu ra khỏi lỗ của Nhân, Duy liền nhét cái pugg rung đen kia vào lỗ để ngăn không cho tinh dịch trào ra ngoài. Đi đến bên chàng đại úy của hắn, bàn bạc điều gì đó với Trung xong, thì Duy lôi sợi xích kéo Nhân đi theo hắn. Và cũng che dậy một cách đầy đủ nhất có thể, Duy lại chở Nhân đi đến một nơi. Nơi mà sau này trong suy nghĩ, Nhân cũng không bao giờ dám nghĩ đến nơi đó. Và đó là nơi nào, các bạn đón xem phần sau nha.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro