Lệ thuộc (2)
Buổi sáng thứ hai đầu tuần bắt đầu vẫn với những việc bình thường như bao ngày, có chăng đối với 2 chiến sĩ trẻ thì hơi chật vật một ít. Với Nghĩa thì cũng còn đỡ hơn vì dù không được mặc quần lót nhưng với cái khóa kia, pjhaanf nào anh cũng yên tâm không sợ, chỉ sợ những giây phút vô tình đụng chạm hay đi toilet mà thôi. Còn với Nhân thì cực khổ hơn nhiều, vì dù anh được mặc quần lót nhưng có cũng như không, khi mà phía trước phải khoét cái lỗ để nguyên cái dương vật lọt ra phía bên ngoài, thêm vào đó là chiếc quần lot quá mỏng, thậm thí còn không đủ để bao trọn nguyên bộ hàng họ của anh lúc chưa cương. Cả 2 đều có những lo lắng riêng của mình, nhưng nhìn chung, họ đều không dám làm sai những gì mà kẻ bịt mặt kia căn dặn, có lẽ những gì mà tên kia căn dặn và hăm dọa đã giết đi cái ý chí kiên định mà những năm tháng trong quân ngũ đã đào tạo cho họ. Danh dự, tiền đồ, và còn nhiêu thứ khác đã làm cho 2 chiến sĩ trẻ bị đánh gãy từ những giây phút ấy rồi. mà cũng phải thôi, vì với kinh nghiệm của một tên chuyên thuần hóa những con thú hoan như Duy thì việc đánh gãy ý chí của những chiến sĩ trẻ này là điều đơn giản.
Cả 2 bước đến cơ quan với 2 tâm trạng lo lắng khác nhua, nhưng những thể hiện bên ngoài vẫn hết sức bình thường, cố gắng để không ai có thể phát hiện, nhưng cả hai vẫn không thể nào tự nhiên như bình thường, vẫn có những khác biệt nho nhỏ, phải để ý lắm mới phát hiện được. Và Duy vẫn giữ đúng lời hứa, vẫn để cho 2 chàng chiến sĩ có những hoạt động bình thường và thông tin vẫn bí mặt, tuy nhiên vẫn có sự kiểm tra, những yêu cầu oái oăm kiến cho cả 2 gặp không ít khó khăn trong giờ làm việc. Đó như là trò chơi của hắn, hắn muốn bỡn cợt 2 chiến sĩ kia, kiến cho cả 2 luôn trong tâm trí phục tùng, và làm theo tất cả những gì hắn muốn, từng bước từng bước biến cả 2 con người ấy thành những tên nô lệ, những con chó trong lốt người mà phục vụ hắn.
Và trong suy nghĩ của cả 2 chiến sĩ điều dần dần có những thay đổi, ý chí phản khán dần dần tan biến, thay vào đó là sự phục tùng và chấp nhận những gì Duy ban cho như một ân huệ. Đối với Nhân, cái cảm giác không còn bị cái lồng nhỏ kia giam giữ đã kiến cho dục vọng của anh càng ngày càng tăng thêm nữa. Lúc nào cái lỗ của anh cũng có cảm giác ngứa ngáy, còn con cu thì lúc nào cũng trong tình trạng bán cương do cứ bị cạ với lớp vải quần trong khi 2 hòn dái thì bị bao bọc lại. Tình trạng ở sở làm là như vậy, khi về đến nhà, thì việc trần truồn không mảnh vải lại là một thói quen, và dường như sau lần bị đụ tới xuất tinh, bắn nước tiểu đã kiến cho cơ thể anh luôn có sự thèm khát bị những vật to lớn vào ra nơi lỗ hậu.
Dường như Duy đã biết Nhân sẽ có những giây phút như thế này, nên hắn đã để lại nhà anh một cái dildo cỡ nhỏ, không phải nói đúng hơn là nơi hoang lạc, là hang ổ để dạy bảo chính ông chủ ngôi nhà thành một con chó cái lúc nào cũng nứng đụ, một tên nô lệ thèm cặc. Cởi hết lớp quần áo vướng víu trên người ra là ngay lập tức, Nhân vào toilet vệ sinh sạch sẽ rồi cắm cái vật ấy vào lỗ. Có những hôm cơn hứng tình dâng trào mà Nhân đã nhún, rồi cầm cái vật ấy thọc ngoáy vào tận sâu bên trong cái lỗ của chính mình để tìm lại cái khoái lạc mà Duy đã gieo rắc và nảy mầm trong anh. Đến bây giờ nó đã quá lớn, và gần như nhấn chìm những suy nghĩ trong cuộc đời của anh rồi. Và cả thẩy những hành động của anh trong căn nhà ấy đều được những chiếc camera mini mà Duy đã bố trí bên trong nhà anh ghi lại. Theo dõi camera mà Duy rất hài lòng vì chàng chiến sĩ công an kia đã dần dần thay đổi theo đúng mong muốn của hắn và sớm thôi, anh cũng sẽ như những tên nô lệ mà hắn đã đào tạo trước đây. Tuy nhiên, cái dildo ấy không thể nào mang lại cho anh được những cảm giác mà Duy, Tín, hay Trung, những con người đi theo kẻ bịt mặt kia mang đến cho anh. Đều đó càng khiến cho anh mong chờ hơn bao giờ hết để đến những ngày cuối tuần, những khoản thời gian mà những người kia mang đến cho anh những cảm giác thăng hoa, đê mê, tê tái đến dại người.
Còn với Nghĩa, thời gian trôi qua thật chậm với cái khóa ấy, chỉ mới 2 ngày mà sự bức rức trong anh càng diễn ra mạnh mẽ. Đánh thức anh dậy không phải là tiếng chuông báo thức mà là sự đau đớn khó chịu đến từ cái khóa kia. Với một thanh niên đang độ tuổi sung mãn mà bị kiềm chế trong cái khóa kia thì thật là một sự cực hình. Có đôi lúc, hình ảnh của Nhân bị đụ tới bắn tinh, bắn tiểu trong cái khóa chợt hiện ra trong suy nghĩ, và trong thời điểm đó là những cảm giác thống khổ mà sung sướng kia lại ùa về, kiến cho cái lỗ của anh boognx dưng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, nhưng phần đàn ông trong anh đã tạm thời kiềm chế để kiến anh không chạy qua nhà Nhân, để kêu Nhân đụ anh, mang cái cảm giác để mê đó quay trờ lại. Hi vọng có thể giúp anh xả bớt lượng tinh đang tồn đọng trong vài ngày qua.
Cứ như vậy, 1 tuần lễ trôi qua thật chậm rãi đối với 2 chàng trai và mỗi người có một mong muốn khác nhau rơi vào ngày cuối tuần. Nhân thì vẫn trần truồng trong ngôi nhà của mình, mong chờ kẻ bịt mặt kia sẽ đến để giúp anh thõa mãn cái ham muốn xác thịt. Còn Nghĩa thì lúc nào cũng cầm trên tay chiếc điện thoại mong chờ một tin nhắn từ kẻ kia. Và như người ta nói, càng hi vọng thì sẽ càng thất vọng. 2 ngày cuối tuần ấy diễn ra hết sức bình thường trong sự mong chờ của 2 chàng chiến sĩ. Không một tin nhắn, không một cuộc gọi và cũng không một yêu cầu nào từ kẻ bịt mặt kia. Sự hụt hẫng sâu trong suy nghĩ của cả 2, khi mà ngày chủ nhật diễn ra hết yên bình trong sự mong chờ một điều gì đó sẽ diễn ra.
Và như vậy là kết thúc tuần đầu tiên, sang đến tuần thứ 2 thì những khao khát đó lại trỗi dậy một cách mạnh mẽ hơn đối với cả Nhân và Nghĩa. Sự bức bối của Nghĩa dâng trào kiến cho thái độ của anh lúc nào cũng khó chịu và cơ thể thì luôn bức rức, cái lỗ thì càng ngày càng ngứa ngáy nhiều hơn. Nhân thì có hôn nhún trên cái dildo kia tới lã người, thọc tới khi cái lỗ gần như tê dại nhưng vẫn không thể nào mang đến cho anh cái cảm giác mà Duy mang lại.
Có lẽ 2 chàng chiến sĩ này cũng giống như Trung, đều roi vào một cái tình cảnh oái ăm kiếm cho đầu óc như dại đi, không còn khả năng suy nghĩ. Như với Nhân, anh dư sức có thể kiếm một cái dildo khác, to hơn, gân guốc hơn cái dildo cowx vừa mà Duy để lại, nhằm giải tỏa bớt những bức rức của bản thân. Hay với Nghãi, anh có thể liên hệ với Nhân để tìm ra cách gì đó giải tỏa những tồn đọng trong người kia. Nhưng không, cả 2 dường như đều không thể suy nghĩ được gì, giống như với Trung, chỉ một nhát cắt nhẹ nhàng đã có thể giải thoát bản thân mà anh không nghĩ ra, để bây giờ những trò đồi bại, những hạt giống đen tối nảy nở và biến anh trở thành con rối trong tay Duy. Có lẽ cảm giác lo lắng, sợ bị phát hiện và cái tôi lớn không đúng chỗ đã đưa cả 3 con người ấy rơi vào tình cảnh không đáng có như bây giờ. Tuần tiếp theo trôi qua với cả 2 chàng trai như cả năm trời, đặc biệt vào những lúc cả 2 chỉ ở một mình, thời gian từng giây trôi qua cứ như cực hình với họ.
Tại sao Duy lại để cho 2 chàng trai kia phải đau khổ, bức rức đến như vậy? Hắn muốn cả 2 chàng chiến sĩ ấy phải ghi nhớ một điều rằng họ phải luôn "lệ thuộc" vào hắn. Những cảm giác mà cả 2 đều đang thèm muốn đều chỉ có hắn mới có thể mang lại cho họ được, mục đích chỉ có thế mà thôi. Và khi những cảm xúc kia đang trào, hắn chỉ cần ban cho họ họ những thèm khát ấy, thì lúc đó, những ý chí phản kháng cuối cùng cũng sẽ không đánh mà tan, họ sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào hắn, một kỹ năng mà một kẻ chuyên đi làm những trò đồi bại này đã học được trong suốt thời gian qua.
Và ngày thứ bảy lại đến, sự mong chờ của cả 2 đã gần như đạt tới giới hạn. Thay vì nghỉ ngơi ở nhà, Nghĩa đã không ngần ngại có mặt tại nhà Nhân từ lúc sáng sớm. Vào nhà Nhân, Nghĩa không nói gì, chỉ lạng lẽ bước vào trong ngồi nghịch điện thoại mà tay chân, lỗ và cả con cu thì như lửa đốt. Còn Nhân thì cảm thấy cả 2 dường như có một khoản cách vô hình, việc Nghĩa rơi vào tình cảnh này anh vẫn cảm thấy có phần lỗi nơi anh. Dù trong cùng một ngôi nhà nhưng cả 2 lại hạn chế tiếp xúc với nhau, ở cơ quan thì còn có đồng nghiệp nên còn đỡ. Còn lúc này thì, ... cái không khí đặc mùi thuốc súng ấy như kiến cả 2 không dám chạm mặt nhau nữa. Nghĩa thì ngồi nghịch điện thoại ở ghế sopha, còn Nhân thì trần truồn trong phòng hay đâu đó trong nhà bếp. thời gian cứ diễn ra như vậy, đến khi cả 2 chiếc điện thoại cùng vang lên chuông báo có tin nhắn từ Duy, cả 2 như bùng nổ trong chính cái không gian ấy.
Tiếng chuông báo hiệu tin nhắn của Nhân vang lên trước, anh xem tin nhắn rồi khẽ nhăn mặt, còn Nghĩa thì có vẻ như hớn hở thích thú, bởi nội dung tin nhắn đến với Nghĩa như giọt nước tràn ly. Bởi suốt 2 tuần qua, con cu anh đã gần như bị tụ máu tụ dịch đến dại người, chỉ cần ai có thể giải thoát anh khỏi tình trạng hiện tại, có lẽ anh sẽ làm tất cả những gì họ muốn chứ đừng nói là yêu cầu của Duy.
Nghĩa đọc xong tin nhắn, anh trầm ngâm một xíu suy nghĩ rồi bước vào nhà bếp, nơi mà Nhân đang thừ người ra vì cái tin nhắn kia. Nghĩa không nói gì, tiến tới ôm chầm phía sau của Nhân, rồi anh di chuyển đôi tay mân mê cái vật nhỏ phía dưới của Nhân đang dần cứng lên do những đụng chạm từ đôi tay, và phần vì cái khóa của Nghĩa cứ cọ cọ vào cái lỗ đang rất ngứa ngáy của anh. Ngứa cũng phải thôi, vì đã 2 tuần rồi, nó có được thỏa mãn đâu, dù rằng Nhân đã cố gắng cật lực nhưng vấn không thể nào đáp ứng được.
Bình thường, có lẽ Nhân đã đảy Nghĩa ra, còn Nghĩa sẽ không bao giờ mà tự hạ thấp mình, chủ động chạy đến âu yếm "bạn tình" như vậy, Nhưng cả 2 đều đã đạt đến giới hạn của sự chịu đựng, sự cấm dục lâu ngày đã biến 2 chàng công an mạnh mẽ, hùng hực sức trâu kia thành 2 con người chỉ biết cấm đầu vào tình dục mà không một chút suy nghĩ hay do dự. Cu Nhân dần cương cứng trong tay của Nghĩa, Nghĩa dùng tay còn lại mân mê đầu vú của Nhân, sự kích thích cực hạn khi mà cả 2 nơi nhạy cảm trên cơ thể bị kích thích, còn cái lỗ phía dưới thì như bùng nổ vì sự lãng quên của Nghĩa đến nó. Cũng đúng thôi, cái Nghĩa cần là được giải phỏng, được xả tinh tích tụ 2 tuần nay, và một trong những thứ mà Duy, kẻ bịt mặt kia đã dạy cho anh đó là cái lỗ bên dưới nếu bị kích thích đến giới hạn thì có thể xả được dù không chạm đến. Dù ràng anh biết điều đó, nhưng phần vì nhungqwx đinh kiến, phần vì sống chung với gia đình và quan trọng hơn cả llaf cái gọi là tự tôn của bản thân đã ngăn cản, không cho phép anh sử dụng những dụng cụ hỗ trọ để cài phá nát cái lỗ và thỏa mãn bản thân. Để đến hôm nay, cái tin nhắn kia đã kiến anh không cần phải suy nghĩ, cân đó đong đếm quá nhiều, mà chủ động đến bên Nhân, mơn trớn. kích thích để cho cái vật đàn ông kia của Nhân sẽ giúp anh giải tỏa cơn nứng tình này.
Còn Nhân, cái tin nhắn ra lệnh kia, không giúp anh thỏa mãn cái dục vọng, cái mong muốn của anh, nhưng biết làm sao được khi đấy là mệnh lệnh từ kẻ kia. Nếu không thực hiện thì liệu chuyện gì sẽ đến với anh. Dù rằng những kích thích mà Nghĩa mang lại cũng tao sự khoái cảm cho anh, biểu hiện là con cu của anh đã cương cứng ngăc trong tay của Nghĩa. Những làn sóng dục vọng cứ cuộn trào trong trí não Nhân, sự thiếu thốn, khó chịu cứ càng ngày càng mãnh liệt hơn. Đó chính là mục đích của mệnh lệnh mà Duy giao cho 2 con người kia, hắn muốn đẩy cao hơn nữa cái dục vọng của cả 2, tang lên sự thèm muốn, khao khát và trên cả là sự lệ thuộc vào Duy. Hắn muốn tận sâu trong suy nghĩ của cả 2 con người này, và những người khác không may mắn rơi vào tay hắn, phải xem hắn là chân lý, là cội nguồn của những điều mà họ mong muốn, chỉ có hắn mới có thể giải tỏa những bức rức khó chịu của bản thân, mà những điều đó cũng chính do hăn gieo trồng, vun đắp trong chính những suy nghĩ của họ.
Cảm thấy cái vật kia đã cương cứng hết mức có thể, Nghĩa mới thì thầm vào tai Nhân: "Nhân đụ Nghĩa nha". Nghe câu nói này mà Nhân than trời, từ khi nào mà người đồng nghiệp này trỡ nên dâm loạn đến như vậy, từ khi nào mà anh ta lại muốn bị đụ đến như vậy? Bản thân Nhân cũng là người đang muốn được một vật to trong cày nát cái lỗ của anh, nhưng đó là cả một quá trình tích tụ, còn Nghĩa chỉ là mới đây thôi mà.
Không đợi Nhân lên tiêng, Nghĩa đã xoay người Nhân lại, rồi bú mút làm ướt cái vật ấy. Nhân rên xiết mỗi khi Nghĩa di chuyển và với tiếng xì xụp phát ra. Rồi anh xoay người, cho cái vật kia từ từ len lỏi và biến mất vào trong cái lỗ của Nghĩa. Nhân khó chịu và có vẻ như anh không muốn đụ người bạn này của mình, nhưng Nghĩa thì lại khác, anh tự di chuyển, tự lựa thế cũng như góc độ, sao cho cu của Nhân đâm đúng vào nới mang lại khoái cảm cao nhất cho anh. Và cũng chính nhờ sự cố gắng đó, đã giúp cho cái bản năng đàn ông còn sót lại trong Nhân trỗi dậy. Nhân bắt đầu đưa đẩy phần thân dưới, rồi nhanh dần và cuỗi cùng là tứng cú nắc cực lực của mình trong cái lỗ của Nghĩa. Nghĩa thì giờ cứ như một con đàn bà mê đụ, rên rỉ theo từng cú nắc của Nhân, gương mặt thì đờ đẫn. Cu của Nghĩa cũng cương lên hết mức có thể trong chiếc lồng ấy, dù rằng cũng đang rất bức bối vì sự giam cầm kia, nhưng việc bị kích thích liên tục bên trong cái lỗ đã kiến anh lướt qua cảm giác bức bối ấy, thay vào đó là cảm giác sướng trân người, sướng một cách mê muội. Và giây phút này đây, bên tận sâu trong tâm trí Nghĩa chỉ muốn những cú thúc của Nhân phải nhanh và mạnh hơn nữa vào chỗ đó, đúng chỉ chỗ đó thôi, nơi kiến cho anh trân người, xiết chặt cơ vòng và toàn bộ bộ những nhóm cơ nào anh có thể xiết, như muốn giữ chạt con cu của Nhân bên trong cái lỗ của mình. Nhân thì từ lúc lấy lại phần bản năng của mình đã ra sức nắc những cú cật lực, nhưng len lỏi bên trong, đâu đó anh vẫn còn nhớ cái cảm giác đó, cảm giác bị nong cái lỗ, bị khuấy tung phía bên trong tới xuất tinh bắn tiểu. Cái trí nhớ ấy đã thôi thúc con quỷ dâm dục trong anh, muốn anh cũng phải làm được điều đó với người nằm dưới kia, người kia cũng phải đạt cực khoái, đạt cao trào khi bị anh đụ, và càng lúc, những cú nắc của anh lại sâu hơn, mạnh mẽ hơn và cũng khiến Nghĩa phê hơn. Hơn 20 phút, Nhân gầm lên một tiếng rồi bao nhiêu tinh túy của anh đã dồn thẳng vào bên trong đít Nghĩa. Nghĩa cảm nhận rõ từng đợt, từng đợt tinh của Nhân bắn vào bên trong cơ thể mình. Cảm giác đau thốn lúc Nhân đút cu vào đít mình, rồi dần chuyển sang tê và cuối cùng là cảm giác phê vì sướng, nhưng nhìn chung thì cái cảm giác bức bối vì cái sướng nữa vời vẫn đang hành hạ anh, có chăng, nó còn đang tăng lên gấp bội với cái khóa kia. Nhân đổ gục lên người Nghãi, anh thở hổn hểnh vì cái cảm giác khó chịu, thiếu thốn, và trên tất cả chính là cái bản lĩnh đàn ông của anh đã được khơi gợi lại phần nào thông qua việc cày phá cơ thể Nghĩa. Nhưng anh có biết đâu, khi cái bản năng ấy vừa được ngoi lên một chút, thì nó sẽ bị vùi lấp đến mất dạng, đó là một phần trong kế hoạch chà đạp, huấn luyện những tên ngon trai kia thành những nô lệ ngoan ngoãn luôn vân lời hắn.
Cả 2 đổ gục trên nền nhà lãnh lẽo, người nằm trên thì thoải mái, còn người nằm dưới thì bức rức khó chịu vì chưa đạt được thỏa mãn . Cả 2 nằm đó nghỉ ngơi được đôi phút thì có tiếng chuông báo tin nhắn đến từ Duy, cả 2 xem tin nhắn mà mỗi người mỗi suy nghĩ. Và lần này là mệnh lệnh ngược lại, Nghĩa đụ Nhân, nhưng với con cu thật thì bị khóa, và thay cho cây hàng thật là bộ vòn đeo mà Duy đã để sẵn đó cùng với cái dildo mà Nhân vẫn sử dụng. Điều này kiến Nhân cảm thấy khó chịu, phần vì anh biết cái dildo đó không thỏa mãn được anh, phần vì anh vừa mới ra nên cơ thể trỡ nên rất mẫn cảm. Còn với Nghĩa thì lại là một thái cực hoàn toàn khác, anh không biết cảm giác của anh sẽ như thế nào nhưng việc đụ Nhân bằng cái dildo kia trong khi con hàng thật của mình thì đang trong cái lồng chật hẹp kia.
Nhưng dù là gì đi nữa, hơn ai hết, Nhân thừa biết căn nhà của anh thời điểm này như một phim trường, và nếu không thực hiện theo nội dung tin nhắn kia thì có lẽ cả anh và Nghĩa sẽ không biết phải đối mặt với điều gì. Rồi thì bộ đai và cái dildo cũng được đeo lên người Nghĩa, Nhân thoa ít bôi trơn lên cái dildo kia cho Nghĩa rồi xoay người lại, chờ đợi cái vật kia dưới tác động của Nghĩa mà chui vào cái lỗ đang ngày càng dâm đãng, thèm cặc của anh. Nghĩa cũng hết sức nhẹ nhàng vì có lẽ đây là lần đầu anh đụ đàn ông, hơn nữa lại là bằng cái dildo khá to so với anh (nhưng có lẽ là khá nhỏ với Nhân). Rồi anh cũng bắt đầu đưa đẩy thân, mặc dù cơ thể anh chỉ cảm nhận được sự khó chịu chứ chả có cảm giác sướng cặc là gì. Nghĩa cứ thế mà đưa đẩy nhẹ nhàng, còn Nhân bên dưới thì đang cảm thấy khó chịu cực kỳ vì cái nhẹ nhàng của Nghĩa. Nghĩa cứ đụ Nhân bằng cái dildo ấy, còn cu mình thì đang trương phìn trong cái khóa kia, sự bức bối khó chịu cứ tăng dần chứ không hề có sự giảm xuống. Ức chế tăng dần kiến cho những cú nắc của anh càng lúc càng mạnh, nhưng đó lại là mong muốn của Nhân, và thể hiện rõ nhất khi những tiếng rên dâm dục len lõi chui ra khỏi miệng của Nhân. Như giọt nước tràn ly, Nghĩa như bùng nổ khi nghe được tiếng rên ấy. Anh lật Nhân nằm ngữa ra rồi ra sức nắc thật nhanh và mạnh, dù rằng anh có nắc cật lực thế nào thì cũng chẳng thể mang lại được cái cảm giác sung sướng như khi được nằm trên cả. Tuy nhiên lúc này, trong anh lại le lói cái cảm giác thống trị, đúng là mặc dù không sướng về mặc thể xác, nhưng anh lại có được thỏa mãn về tinh thàn, khi mà thằng đồng đội mình đang rên rỉ, phê pha vì mình. Đó cũng là những cảm nhận mà Nhân có được khi anh đụ Nghĩa.
Với Nhân, anh thật lòng không hiểu vì sao cũng cái vật ấy, anh đã dùng nhưng không mang lại cho anh những cảm giác như lúc này, cái cảm giác cứ tưng tức, muốn bùng nổ này anh đã cố gắng nhưng không đạt được. Nhưng nay tại sao cũng là cái vật ấy mà cơ thể anh lại cảm nhận được và nó lại khiến cho cái thèm khát trong người anh dâng cao hơn. Thể hiện rõ nhất là khi Nghĩa chậm lại hay dừng nghỉ thì Nhân lại ra sức tự động bản thân để cái vật kia không dừng lại ra vào trong anh. Nghĩa sau một hồi cật lực, thì cơ thể anh cũng dần dần xuống sức, thế là Nhân chủ động đè Nghĩa nằm ngữa ra, rồi anh leo lên trên nhún như những con đĩ thèm cặc. Giá mà có tấm gương phía trước, để Nhân xem biểu cảm của mình lúc ấy đĩ thõa đến nhường nào. Nhân cứ nhún nhẩy trên cái dildo được gắn lên người Nghĩa như thế, điều chỉnh góc độ để những khoái cảm từ sâu bên trong lỗ hậu được kích thích truyền thẳng lên não mình. Và rồi lại một lần nữa, sau những cú dập dứt khoát, lút cán vào bên trong thì Nhân có phần chậm lại, con cu cứng ngắc chĩa thẳng trước mặt Nghĩa. "Nhân sẽ bắn nếu mình tiếp tục đâm vào chỗ đó", thoáng nghĩ trong đầu mà Nghĩa làm ngay, 2 tay anh vịnh eo Nhân rồi từ dưới, anh nắc liên tục vào bên trong Nhân. Bị mất ngờ và trúng nơi cần trúng, Nhân bắn lần thứ 2 một cách xối xả, bãi đáp đầu tuên là ngay mặt Nghũa, nhưng anh tránh đầu né được, còn lại vì vương cãi đầy người Nghĩa. Lúc này, toàn bọi sức lực của Nhân như theo dòng tinh kia mà thoát hết ra bên ngoài, một lần nữa, anh lại đổ gục lên người Nghĩa, nhưng lần này là cái dildo đang nằm trong lỗ hậu của anh một cách thõa mãn. Còn Nghĩa bên dưới, mặc dù cảm giác bức bối vì không được thõa mãn nhưng đâu đó anh lại cảm được việc hành hạ người khác bằng cái dildo kia. Đâu đó trong anh le lói cái thích thú ấy, vì hơn ai hết, anh biết có lẽ nếu dùng con hàng của mình thì có lẽ anh sẽ không trụ được đủ lâu để làm được điều đó. Không phải Nghĩa tự ti về khả năng của mình, nhưng những diễn biến mà anh vừa trãi qua, có lẽ nó đã phần nào hạ thấp cái bant lĩnh của anh.
Cả 2 nằm đè lên nhau như vậy, hít thở để bồi lại sức lực mà nãy giờ cả 2 đã tuôn ra như thế. Có lúc Nghĩa lại nghịch ngợm mà đưa tay bóp, hoặc se se vú cuat Nhân, còn Nhân thì lại rút vào người của Nghĩa mà hít hà cái hơi người toát ra từ Nghĩa. Nhìn vào cứ như một cặp tình nhân âu yếm nhau sau môth trận mây mưa kịch liệt, nhưng có ai biết đó lại là 2 tên nô lệ đang làm theo những chỉ định của một người đứng phía sau.
Không biết cả 2 người trong tư thế ấy được bao lâu, nhưng tiếng mở cửa đã kéo cả 2 về lại thực tại, tròn xoe đôi mắt nhìn ra phía cửa thì một thân ảnh quen thuộc, là kẻ đó, Duy – kẻ bịt mặt đã đảy cả 2 người vào tình thế này. Duy xuất hiện thời điểm này như một liều doping cho cả 2, người thì hứng khởi vì sẽ được thỏa mãn cái lỗ, người thì ước muốn được giải thoát sắp đạt được. Nhưng có được hay không thì không ai biết, tất cả chỉ là mong ước của 2 chàng chiến sĩ ấy thôi.
Duy thật sự hài lòng khi mà những mệnh lệnh, yêu cầu của hắn đều được cả 2 con người kia đap ứng và thực hiện một cách gần như là tự nguyện. Điều đó cho hắn biết là thời điểm mà cả Nhân và Nghĩa sẽ lệ thuộc vào hắn nếu muốn thỏa mãn cái dục vọng của bản thân. Bằng chứng là dù đang đụ người kia bằng cái dildo kia thôi, nhưng trên gương mặt Nghia đã thể hiện sự thỏa mãn và có phần kích thích. Còn Nhân thì sao, anh ta giờ còn chủ động đè đồng đội của hắn xuống để nhún nhảy trên cái dildo kia đó sao. Đó là một phần mà Duy muốn cả 2 thể hiện, tất cả mọi điều hắn muốn và điều hắn làm, dường như mọi điểm rơi đều đạt đúng ý muốn của hắn, và 2 chàng trai kia thì cứ như dầu chăm vào lửa, càng ngày càng cháy mạnh mẽ hơn ngọn lửa dục vọng của bản thân, những cuộc truy hoan hành lạc mà đầy đau đớn, tủi nhục.
- Nhiêu đó đủ rồi, 2 đứa đến đây.
Nhận được mệnh lệnh, Nghĩa toang đứng lên để đi đến bên Duy, nhưng chợt khựng lại khi thấy Nhân đang di chuyển trong tư thế bò bốn chân và anh cũng khum người xuống mà giống như Nhân. Điều Nghĩa mong muốn, chỉ có kẻ kia là đáp ứng, bây giờ làm hắn phật ý, chẳng khác nào mang lại sự hành xác mà anh không bao giờ mong muốn. Cái cảm giác mà cái khóa cu kia mang lại với anh, có lẽ tới giờ anh cũng không quên được. Duy xoa đầu Nhân như một người chủ xoa đầu thú cưng của mình khi chúng làm được điều gì đó thảo mãn chủ nhân. Còn với Nghĩa, dường như hắn không quan tâm đến, chỉ đưa chân đạp lên con cu đang thay đổi trong cái lồng kia của Nghĩa. Bất chợt những luồn điện nhẹ nhẹ kích thích ngay đầu khấc khiến Nghĩa vừa khó chịu, vừa để mê vì những kích thích ấy.
- Mày vào mặc lại quần áo đàng hoàng như bình thường, rồi Trung sẽ chở mày đến nói mà mày đang muốn. Duy ra lệnh cho Nhân. Còn mày, đến đây.
Nhận được mệnh lệnh, Nhân lập tức cuối đầu chào chủ rồi bò về phòng vệ sinh cơ thể và mặc đồ vào. Còn Nghĩa thì bò đến bên chân của Duy, mặt vẫn cuối gầm xuống nền nhà không dám ngước lên.
- Quỳ thằng lên. Nghĩa lập tức quỳ thẳng người lên, gương mặt nhingf thẳng vào người giấu mặt đang ngồi trước mình.
- Mày muốn gì, nói cho tao nghe coi.
- Dạ, .... Dạ con muốn ...
- Đừng lo, nói tao nghe mày muốn gì nè.
- Con muốn bắn, cái... cái... khóa nó chật quá... Nghĩa nói mà câu nói lắp bắp không trọn vẹn.
- Nếu tao tháo cái khóa ấy thì mày phải ngoan, và nếu mày muốn đeo lại, thì sẽ phải đeo lâu hơn đó, lần này là 2 tuần, lần sau là 1 tháng đó, nhắm chịu nổi không?
Hỏi thì hỏi thế thôi, chứ Duy muốn làm gì, thì Nghĩa làm sao cản được. Câu hỏi của hắn cơ hồ như một miếng mồi dẫn dụ con mồi tự chui đầu vào lưới mà thôi. Để rồi sau đó phải can tâm tự nguyện chấp nhận giao phần đời còn lại cho hắn vẽ những hướng đi theo đúng ý đồ. Nghĩa dù rằng cũng đã từng là một tay chơi, nhưng với con người này cùng với những tồn đọng trong cơ thể, lý trí của anh dường như đã lu mờ, chỉ còn lại là dục vọng thuần thúy của động vật mà chấp nhận ngay yêu cầu của Duy.
- Vậy mày có chấp nhận làm một thằng nô lệ, một con chó dưới chân tao không? Vừa hỏi, Duy vừa mở camera ghi lại khoảnh khắc nhục nhã này của anh.
- Dạ, con là con chó, là nô lệ của chủ nhân.
- Tất cả yêu cầu của tao, mày sẽ chấp nhận hết?
- Dạ, con chấp nhận.
- Tạm được, nếu mày đồng ý, thì tự đeo cái vòng này, để cho mày biết cái thân phận của mày. Duy thảy một cái vòng cổ chó, phía trước có một cái mặt ghi chữ SLAVE.
Nghĩa nhìn cái vòng mà run run, anh không biết cái vòng này có chức năng kích điện như trước hay không, nhưng khi anh đeo cái vòng ấy vào, thì coi như cuộc đời anh từ nay đã trao cho kẻ kia định đoạt, sự tự do của anh kể từ bấy giờ coi như chấp dứt mà phải lệ thuộc vào tay kẻ kia.Đôi tay Nghĩa run run đeo cái vòng ấy vào cổ, xong anh ngậm đầu dây xích bò đến trước mặt Duy, như trao quyền định đoạt cuộc đời mình cho người đối diện. Duy khá hài lòng vì hành động của Nghĩa, hắn xoa đầu anh và kết thúc video với một từ "NGOAN". Hắn thẩy cái chìa khóa xuống trước mặt Nghĩa.
- Tự tháo ra đi, cấm đụng vào nó sau khi tháo.
Nghĩa run run, từ từ tháo cái khóa cu kinh khủng ấy ra khỏi cơ thể, giải phóng cho cái vật mà anh luôn tự hào trước những cô gái dân chơi trước đây. Do tích tụ 2 tuần liên tục, cu của anh trỡ nên vô cùng mẫn cảm, việc tháo cái khóa ấy cứ như một cực hình với anh. Nhưng khi cái khóa được tháo ra hoàn toàn, một cảm giác lâng lâng khó tả, lập tức cu anh vương lên, cương cứng ngắc, thậm chí còn rỉ vài giọt dâm thủy dù rằng không có một sự đụng chạm, hay kích thích gì trên cơ thể anh.
- Mày thấy không, cơ thể của mày thật sự thích thú với việc này đó, có ai làm gì đau mà nứng đến chảy nước như vậy.
Nghĩa cuối gầm mặt, anh biết cơ thể mình đã có nhiều sự chuyển biến, rõ nhất là ngay lúc này đây, không có một sự khích thích nào, chỉ có sự xỉ nhực mà cơ thể anh lại như vậy, chẳng nhẽ anh lại thích thú và hứng tình với sự nhục nhã này. Duy để mặc cho những suy nghĩ sai lệch kia dày vò Nghĩa, khiến cho anh có những nhận định sai lệch, và từ những nhận định sai lệch đó sẽ kiến cho cuộc đời anh trượt dài theo những hướng đi mà Duy vẽ ra dành cho anh. Những biểu hiện của Nghĩa ngay lúc này đây đã cho thấy anh đang có những chuyển biến theo đúng như ý của Duy. Ngay lúc này đây, những lời nói dẫn dụ, những nhận định của Duy sẽ khắc sâu vào tâm thức của Nghĩa, để gắn chặt cuộc đời anh vào những nhận định kia, để đến khi nó trỡ thành một thói quen, một phản xạ không điều kiện thì lúc đó, chiến sĩ công an Nghĩa đã biến mất mà thay vào đó chỉ là một tên nô lệ, một con chó trong lốt chàng chiến sĩ ấy mà thôi.
- Mày thấy sao, cảm giác này như thế nào.
- Uhm, rất thoải mái.
Và ngay lập tức, một tiếng chát vang lên, gương mặt của Nghĩa in rõ 5 dấu tay đỏ lừ của Duy trên mặt anh. Một dòng máu nóng cuộn trào trong não Nghĩa dâng lên, 2 nắm tay xiết chặt, anh muốn phản kháng nhưng cái vòng cổ anh lại như nhắc anh lại những luồn điện từ nó.
- Ăn nói với tao như vậy hả?
- Dạ, rất... thoải mái, thưa... chủ nhân... Có lẽ cơn tức trong người vì cú tát ấy đã kiến cho câu nói của Nghĩa bị đứt quãn và chèn vào đó là sự bực bội, nhưng câu nói của Duy đã nhắc anh biết là phải cẩn trọng trong lời nói.
- Nhớ đó, nói chuyện với chủ thì phải nói cho phải phép. Vừa nói, Duy vừa xoa đầu Nghĩa, đúng cái kiểu sai thì phải phạt và đúng thì được khen, Duy biết như thế này sẽ kiến cho Nghĩa biết việc lễ phép trước mặt Duy là một sự bắt buộc, nếu như anh không muốn cơ thể anh phải chịu những sự đau đớn kia. Đôi tay của Nghĩa dần giãm ra cho thấy anh đã chấp nhận cái tát kia của Duy là đúng vì anh đã làm sai, đã hỗn với chủ nhân.
Duy đứng lên, moi trong balo của hắn ra mấy cuộn dây, sau đó hắn trói cố định 2 cổ tay của anh vào 2 cổ chân, khiến Nghĩa không thể nào đứng lên, hay đưa tay cầm nắm vật gì. Cùng lúc ấy thì Nhân cũng đã chuẩn bị xong và bước ra, vẫn với phong cách như lần trước, một chàng trai thanh lịch trong bô đồ văn phòng body tôn lên những đường cong của cơ thể anh. Nhưng lần này lại hơi khác một chút là trên cơ thể anh không hệ có phụ kiện gì cả.
- Đúng là một thằng đỉ hấp dẫn mà. Duy cảm thán rồi tiến đến bên cạnh Nhân, để mặc Nghĩa vẫn đang quỳ trong tư thế bó buộc đó.
Duy tiến đến bên cạnh Nhân, dùng keo quấn kín mặt Nhân, chỉ chửa miệng và mũi để anh có thể thở được, tiếp sau đó là một cái mũ bảo hiểm trùm kín đầu. Nhìn Nhân bây giờ ai cũng nghĩ anh là một anh chàng đam mê phượt với chiếc nón bảo hiểm nặng chịch và cơ thể thì thật nóng bỏng. Duy dắt Nhân đi ra cửa và được Trung chở đến một nơi mà có lẽ anh không bao giờ quên. Lần trước thì cái nơi đó với anh như địa ngục trần gian, cứ ám ảnh anh trong quãng thời gian sau đó. Nhưng lần này, Nhân lại thèm muốn được đi đến cái nơi địa ngục ấy, có lẽ là do một quãng thời gian dài liên tục không thỏa mãn được bản thân, nên thành ra trong suy nghĩ anh lại le lói cái ao ước muốn được đến nơi đó.
Chiếc xe của Trung chở Nhân đi khuất thì Duy đi vào, bắt đầu cuộc huấn luyện đối với Nghĩa, một chàng chiến sĩ đang khao khát được giải tỏa dục vọng. Duy lấy trong túi áo của mình một viên thuốc màu xanh lam nhạt rồi nhét vào miệng Nghĩa, dù đã cố gắng nhưng rồi thì viên thuốc ấy cũng trôi xuống cuống họng của Nghĩa. Lúc này anh lo lắng thật sự vì không biết viên thuốc kia là thuốc gì, tác dụng như thế nào.
- Yên tâm, không phải ma túy hay gì đâu.
Nghĩa nằm vật vờ trên nền nhà lãnh lẽo với 2 cánh tay bị trói, cơ thể anh dần dần nóng lên dưới tác dụng của viên thuốc kia. Duy thì bước vào bên trong lấy ra vài con cu bằng cao su và gắn dính lên đất theo thứ tự từ nhỏ đến lớn trước mặt Nghĩa. Cơ thể Nghĩa bây giờ đã nóng bừng bừng, ngọn lửa dục đang thiêu cháy anh từ bên trong, lan tỏa ra bên ngoài, rõ nhất là cu Nghĩa giờ đây đã cương cứng chĩa thẳng lên trời, nổi đầy gân xanh, co giật liên tục và rỉ ra nước nhờn nơi đầu khấc. Mặt anh bây giờ đỏ bừng còn cơ thể thì ngứa ngáy khắp nơi. Nếu tay anh không bị trói, có lẽ anh đã đưa tay mơn trớn cho cái vật đàn ông của mình, thế nhưng bây giờ, đó là điều không thể, anh chỉ biết cạ thân người vào nhưng nơi có thể hòng mang lại tí cảm giác cho mình. 2 tuần liên tục bị bó buộc trong cái khóa kìm hãm cái tính đàn ông, bao nhiêu là tinh lực đã dồn nén muốn vỡ cả 2 quả trứng, vừa rồi lại bị Nhân đụ tới rên rỉ vì sướng run người, lại còn phải mang cu giả để đụ Nhân, trong khi cu thật của mình thì lại bị dồn nén trong cái khóa nhỏ bé kia. Nay lại thêm tác dụng của viên thuốc kích dục kia, lý trí của Nghĩa dường như đã hoàn toàn bị lu mờ, hoàn toàn bị cái dục vọng lấn át. Bây giờ anh chỉ mong muốn được hành động theo đúng những gì gọi là bản năng của giống đực, của phần con trong anh. Nhưng đó hoàn toàn là điều không thể trong lúc này, và một phần lí trí le lói trong anh nhắc cho anh biết kẻ bịt mặt kia, chính là người có thể giúp anh có thể sống đúng với dục vọng. Nghĩa lết cái cơ thể đầy mẫn cảm của mình đến bên cạnh Duy, dịu đầu vào chân Duy như van nài một sự ban ơn giải thoát cho anh. Nhưng Duy lại xem như không, dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra, để đến khi những tiếng năn nỉ yếu ớt từ Nghĩa phát ra, hắn mới nhìn tới anh.
- Ông chủ, con nứng quá... trong Nghĩa vẫn còn tí lí trí khi cất lời vì cú tát khi nãy của Duy.
- Nứng, vậy tự nhún lên mấy cái vật tao chuẩn bị cho mày đi, mỗi cái nhún 30 nhịp và tự đếm to lên cho tao nghe. Vừa ra lệnh, Duy vừa chỉ vào 5 cái dương vật cao su đang gắn dưới nền nhà, cái cuối cùng khiến Nghĩa ngán ngẩm, hơn 30 cm đã đành, mà bề ngang, chắc cũng phải hơn 7cm chứ chẳng ích. Anh nuốt ực một tiếng rồi khẽ nhăn mặt mà di chuyển bằng 2 đầu gối đến bên dãy dương vật cao su kia. Một điều mà Nghĩa chắc chắn rằng nếu anh không làm theo như ý của kẻ bịt mặt kia, thì hậu quả đối với anh là khó mà tưởng tượng nổi. Thêm vào đó là trong lúc bị Nhân đụ, cảm giác sắp bắn tinh, hay nói chung là cái cảm giác sướng tưng tức nơi cửa hậu cũng phần cho anh một hi vọng là việc nhún trên những món đồ bằng su kia có thể giúp anh giải tỏa phần nào cơn nững của anh.
Và thế là cái dương vật đầu tiên, size nhỏ nhất được anh nhét vào cái lỗ một cách không quá khó khăn, vì cái vật ấy tính ra cũng ngang ngang với cu Nhân. Khi cái vật kia đã mất hút bên trong cái lỗ, Nghĩa bắt đầu nhún và đếm to, một... hai... ba..., đến tiếng thứ 15 thì cảm giác sướng khi nãy không còn nữa, mà thay vào đó là cảm giác khô rát nơi lỗ hậu kiến anh ngừng việc nhún trên cái vật đó.
- Đúng là thứ ngu mà, bú trước rồi nhún, nó sẽ giúp mày nhiều hơn đó.
Duy kẽ lên tiếng nhắc nhở Nghĩa, vì cơ bản 5 cái dương vật kia đã bị Duy lau khô, thì dù rằng lỗ hậu anh có tiết ra dịch nhầy đi chăng nữa cũng chẳng đủ để anh có thể nhún được tới 20 cái chứ đừng nói là chỉ tiêu 30 như Duy đã đưa ra. Một tia sáng trong đầu Nghĩa xuất hiện, anh lập tức bước ra khỏi cái cái dương vật giả rồi cuối xuống xì xụp mút cái dương vật giả ấy theo lời nhắc nhở của Duy, dù cho cái vật ấy vừa được rút ra khỏi cái nơi dơ bẩn nhất mà anh từng nghĩ trước đây một cách không do dự. Thật ra Duy không tốt đến độ nhắc nhở Nghĩa như vậy, hắn muốn tập cho những tên nô lệ của hắn cách phải bú cu một cách tự nguyện và dần chuyên nghiệp hơn, nhưng với mỗi đối tượng thì hắn có mỗi cách khác nhau để không gây nhàm chán. Bú mút một hồi, cảm nhậ đa đủ độ trơn, Nghĩa chồm dậy và leo lên nhún, lần này nhờ được bôi trơn bằng nước miếng của Nghĩa, nên việc hoàn thành 30 phát diễn ra trơn tru hơn. Khi tiếng đếm 30 vừa dứt thì đôi chân Nghĩa cũng đã bắt đầu có dấu hiệu mỏi, nhưng đồng thời cảm giác tuyến tiền liệt bị kích cũng đã bắt đầu xuất hiện, tiếng đếm 25 tới 30 của anh đã thể hiện điều đó, nhưng Duy chỉ cho phép tới con số 30 mà thôi nên Nghĩa đã tự động để cho cái vật kia trượt khỏi cái lỗ trong sự tiếc nuối. Tiếp theo là cái dương vật thứ 2, vẫn như cái thứ nhất, Nghĩa cũng bú mút rồi tiếp leo lên nhún, nhưng lần này cơn sướng đến nhanh hơn, phê hơn, đôi chân Nghĩ dần run run theo mỗi nhịp nhún, có chăng là vì sướng hay vì mỏi, chỉ mình Nghĩa biết. Liên tục đến cái thứ 3 và thứ 4, dường như với mỗi cái dương vật giả tiếp theo sau, độ lớn và độ dài tăng lên cũng đồng nghĩa với việc anh cảm nhận sự sướng tê tái đó ngày một rõ rệt, và Anh dần dần đê mê với cái cảm giác này, cái cảm giác bị một vật to lớn nong cái lỗ của mình, chui thọt tàn phá cái lỗ, cạ vào tuyến tiền liệt và quấy phá thành ruột của anh. Phải chăng anh đã mê đắm cái cảm giác này, cảm giác biij những con cu to lớn đụ mình như những đứa con gái từng bị anh đụ lên bờ xuống ruộng, phải rên rỉ năn nỉ anh. Nhưng 4 cái dương vật kia chả là gì với cái cuối cùng, cái đích mà Duy đặt ra cho anh. Nếu 4 cái đầu tiên chỉ hơn nhau về độ dài, thì cái thứ 5 này như một trời một vực cái thứ tư, về cả độ lớn lẫn độ dài, nên cũng có phần khiến cho Nghĩa cảm thấy hơi lo lắng. Miệng anh bú cố gắng lắm cũng chỉ được hơn một nữa cái vật đó thôi, mà lúc này, sau 4 cái phía trước, miệng anh đã dần khô hốc, tuyến nước bọt đã không còn đủ để có thể bôi trơn cho cái vật ấy. Nhún được trên đó quả là một thử thách đầy khó khắn đối với Nghĩa. Nhưng dường như cơn nứng đã dần lấn áp anh, thay vì lo lắng có thể nhét được cái đầu nấm kia vào hay không thì anh lại có cái cảm giác như là muốn chinh phục nó nhiều hơn. Hay chắc do lượng hóc môn tiết ra trong cơ thể anh đã khiến anh muốn cái cảm giác đó. Việc lên đỉnh nữa vời khi dừng lại ở tiếng đếm 30 khi nhún trên 4 cái dương vật kia đã tạo động lực cho anh chăng, cũng chẳng ai biết, dù thậm chí đó là Nghĩa đi chăng nữa. Mọi hành động của Nghĩa, mọi tiếng đếm và cả những tiếng rên sau mõi tiếng đếm của Nghĩa đều được Duy ghi lại, Duy cũng thầm thán phục trước độ lì của Nghĩa, vì với những tên nô lệ trước đây, như Tín, thì tới cái thứ 4 thôi đã bắn xối xả rồi. Nhưng với Nghĩa thì cái thứ tư này dường như chưa thỏa mãn mà chỉ khiến cu Nghĩa cương cứng rỉ rã nước nhờn nhiều hơn mà thôi. Trong suy nghĩ của Duy, hắn cũng muốn xem coi Nghĩa sẽ như thế nào với cái dương vật thứ 5 này, coi Nghĩa có thể hoàn thành được hay không ?
Bú liếm một hồi với cái số 5 này đã kiến miệng Nghĩa khô hốc, anh mệt mỏi điều chỉnh cơ thể rồi nhẹ nhàng hạ thấp thân thể xuống để đón nhận cơn đau xé người. Với 4 cái dương vật kia, cái lỗ của Nghĩa cũng đã được nới rộng ra một cách tương đối, nhưng lại chẳng thấm vào đâu với cái thứ 5 này, cơn đau thốn dần xâm chiếm đại não anh, khác với những khoái cảm mà cái thứ 4 mang đến, nó như rút đi hết toàn bộ sức lực trong cơ thể Nghĩa, khiến anh dần dần đuối sức. Sự cố gắng của anh cũng chỉ đến được hơn phân nữa của cái vật đó. Rồi Nghĩa bắt đầu nhún nhẹ nhàng để cho cái vật kia từ từ chui vào trong cơ thể anh một cách nhiều nhất có thể. Và Nghĩa bắt đầu đếm những tiếng đếm đầu tiên, thấy Duy không có phản ứng, anh vẫn tiếp tục đếm. Tiếng đếm thứ 10 vang lên khi mà còn tới gần 8cm nữa thì cái dương vật kia mới hoàn toàn biến mất thì Duy bước lại gần và lên tiếng.
- Nãy giờ bỏ hết, đếm lại từ đầu vì mày vẫn chưa cho hết cái vật đó vào mà, phải như vầy mới được tính nè.
Vừa dứt câu nói, Duy ấn mạnh tay lên vai của Nghĩa, kiến cả cơ thể anh hạ thấp xuống đột ngột, một cơn đau truyền thẳng đến đại não, anh chỉ kịp hự lên một tiếng và cả cái dương vật số 5 kia đã biến mất hoàn toàn trong lỗ của anh. Bây giờ, toàn bộ năng lượng trong Nghĩa đã không bị cú nhấn kia rút đi hết toàn bộ, cả người anh xụi lơ sau tiếng hự vừa rồi. Nhưng có 1 điều lạ là cu của anh thì chẳng những không xìu xuống, mà thay vào đó lại còn như cứng hơn, ngay đầu khấc còn tươm ra một ít nước nhờn.
- Đủ rồi, giờ thì thực hiện yêu cầu cảu tao, xong thì tao sẽ cho mày nghỉ ngơi, nếu không làm được thì mày chờ mà đón nhận hậu quả.
Nghĩa rùn mình, ráng vơ vét chút sức lực còn sót lại trong cơ thể nâng người lên rồi thả rơi tự do, và tiếng đếm yếu ớt của anh lại vang lên. Chậm, rất chậm vì sức lực trong anh đã gần như tiêu tan, nhưng cứ mỗi lần trượt xuống như vậy thì trong cơ thể anh lại có một cảm giác dâng trào rất khó tả. Nó không còn cái nỗi đau xé da xé thịt khi mà Duy nhấn người anh xuống nữa, mà thay vào đó là một chút đau đớn, một chút sảng khoái, một chút... Cảm giác này rõ rệt hơn rất nhiều so với cái số 4 khi m,à anh đã vượt qua khi nãy, cơn khoái cảm dâng trào càng lúc càng rõ rệt. Bằng chứng là sau tiếng đếm thứ 5 vang lên, cơ thể Nghĩa đã dần dần quen, cảm giác đau rát dường như đã giảm hẳn, thay vào đó là cảm giác thoải mái, khoan khoái và anh lại muốn cái cảm giác đó nhiều hơn, rõ nét hơn. Và để cho cảm giác đó rõ nét hơn, anh không còn tự thả rơi cơ thể nữa, mà thay vào đó là việc hạ thấp cơ thể một cách nhanh hơn. Lúc này, viên thuốc mà Duy ép anh uống khi nãy dường như đã hoàn thành xong nghĩa vụ của nó, nên những khoái cảm và mong muốn của anh chính thị là cái bản ngã mà anh đang mong muốn, chứ không còn là do tác dụng của viên thuốc nữa. Dưới con mắt sành sõi của mình, Duy biết thừa những khát khao trong con người Nghĩa. Khi Nghĩa đếm tới tiếng thứ 15, thì Duy lên tiếng ngừng cái công cuộc tìm kiếm cảm giác lạ của Nghĩa lại, như tạo cho anh chút thời gian để anh nghỉ và lấy thêm năng lượng cho 15 tiếng đếm cuối cùng này.
- Ngưng lại một xíu, coi như đây là ân huệ tao ban cho mày.
Nói đoạn, hắn bịt một bên mũi và cho Nghĩa hit một hơi gì đó từ một chai nhỏ, khi Nghĩa hít đủ 2 hơi từ 2 bên mũi, Duy bops mũi không cho anh thở ra, như để luồn khí đó thấm vào trong từng thớ mao quản trong phổi anh. Một cảm giác nóng đầu trỗi dậy trong Nghĩa, lỗ đít thì dần ngứa ngáy nhiều hơn.
- Nhún và đếm tiếp đi. Bỏ tay khỏi mũi Nghĩa, Duy ra lệnh.
Hơi thuốc từ chiếc lọ kia đã như mang lại cho anh một nguồn năng lượng nhiều hơn, và anh lại tiếp tục công cuộc chinh phục cái dương vật số 5 đó, cái cuối cùng trong ngày hôm nay. Những cú hạ người càng mãnh liệt hơn, cảm giác thoải mái khi nãy đã biến thành sự thống khoái, cảm giác mà có lẽ cả cuộc đời giường chiếu của Nghĩa chưa bao giờ có được. Thêm vào đó, cu anh càng cương cứng hơn, nước nhờn chảy ra càng nhiều hơn, cảm giác muốn được giải phóng cảng nhiều nhưng khi cơn thống khoái gần tới đỉnh thì cơ vòng của anh như xiết cặt hơn, nó muốn đẩy cái vật kia ra bên ngoài, điều đó lại hành hạ Nghĩa một cách vô cùng tàn bạo, khi mà chính tự cơ thể anh bài xít cái ham muốn của bản thân. Cố nhấn xuống thì lại là đau, mà không nhấn xuống thì lại ngứa lại thèm, điều đó kiến cho Nghĩa càng cảm thấy khó chịu nhiều hơn. Tiếng đếm thứ 30 vang lên cũng chính thức anh đã kết thúc thử thách của Duy dành cho anh, Duy cũng thầm than phục vì Nghĩa là người đầu tiên hoàn thành bộ 5 cái dương vật mà hắn ban cho Nghĩa. Nhưng với một trainer lão luyện, Duy muốn cho Nghĩa biết thêm một số thứ và khắc sâu vào tâm trí anh hơn nữa.
- Giỏi lắm, mày đã hoàn thành, giờ mày có muốn bắn không?
- Có, có, con muốn lắm, ông con bắn nha. Bây giờ mong muốn của Nghĩa chỉ là cảm giác sảng khoái bắn đi toàn bộ tinh túy mà anh đã tích trữ từ thời gian qua.
- Bú đi. Duy bước đến trước mặt, móc con cặc khủng của mình ra trước mặt Nghĩa, trong khi cái đương vật số 5 vẫn đang nằm gọn trong đít anh. Dục vọng trong Nghĩa đang dâng cao nên khi vừa thấy cu Duy trước mặt là anh đã cồm người tới bú mút một cách say mê như đứa trẻ mút kẹo. Cảm thấy đã đủ độ trơn, Duy mới ra hiệu cho Nghĩa bước ra bên ngoài. Khi anh đứng lên và thoát khỏi cái vật đang lèn chặt trong đít mình, một cảm giác trống trãi nơi lỗ hậu khiến Nghĩa nhăn mặt. Duy ra hiệu cho Nghĩa quỳ theo tư thế dog và không nói gì, chỉ một phát rướng người và toàn bộ con cặc khủng của Duy đã chui sâu lút cán vào đít Nghĩa. Cái cảm giác xé da xé thịt đã không còn, dường như cái số 5 vừa rồi đã khiến cơ thể Nghĩa them muốn cái cảm giác bị vật lạ tọng thẳng vào cơ thể một cách mạnh bạo như vậy. Nhưng có 1 điều mà anh không bao giờ hiểu được là mặc dù cu của Duy cũng thuộc dạng khủng, nhưng nếu so ra thì cũng lắm củng chỉ cỡ cái vật số 4 mà thôi, nhưng cảm giác mà cu Duy khi thúc từng cú thúc vào sâu trong cơ thể anh lại mang đến sự sảng khoái còn hơn cả cảm giác mà cái vật số 5 mang lại cho anh. Một cảm giác ấm nóng, trơn ướt và nó như chạm đúng vào nơi nhạy cảm sâu trong lỗ hậu của anh. Thậm chí anh còn tự thụt người xuống mỗi khi Duy kéo ra như không muốn cu Duy thoát khỏi lỗ hậu của mình. Và chuyện gì tới cũng tới, khi cảm giác gần lên đỉnh thì cơ vòng xiết chặt và đẩy cái vật đang đâm chọt vào bên trong ra lại xuất hiện. Nhưng lần này thì không phải là do anh chủ động mà là do Duy chủ động. Khi cảm nhận thấy việc cơ vòng xiết chặt đẩy cu mình ra, Duy biết chắc chắn Nghĩa đang sắp lên đỉnh, vậy là hắn càng dẩy những cú thúc mạnh mẽ vào bên trong, phá vỡ việc bài xít cu minh mà đâm thẳng vào những điểm nhạy cảm sâu trong lỗ của Nghĩa. Và điều hiển nhiên cho sự công phá đó là việc tinh dịch của Nghĩa đã bắn vương vãi khắp nơi, dù rằng anh không hề đụng vào cu mình. Và trong giây phút đợt tinh đầu tiên bắn ra khỏi cu mình, cảm giác thống khoái khi lên đỉnh vì bị đụ đã khiến cơ thể Nghĩa run lên, toàn bộ những khái niệm về giường chiếu của anh đã bị những cú đụ của Duy đạp đổ. Nghĩa đổ gục khi đợt tính cuối cùng được giải phóng khỏi cơ thể, tâm trí anh giờ trống rỗng, chỉ còn cảm nhận từng cơn khoái cảm đến từ những cú thúc của Duy. Thấy hình ảnh của Nghĩa lúc này, Duy vẫn cố thúc thêm vài cú dứt khoát vào lỗ đít Nghĩa, mục đích là để Nghĩa ghi nhận và khắc sâu vào trong tâm trí Nghĩa cảm giác lúc bị đụ, để cho khoản thời gian sau này của anh sẽ là chuỗi ngày trượt dại trong cái khoái cảm này. Thúc chừng chục cái nữa thì Duy rút cu ra, để mặc Nghĩa nằm ngập trong đống tinh do chính anh bắn ra.
Đó là câu chuyện của Nghĩa tại nhà của Nhân, còn Nhân thì lại một hoàn cảnh khác mà dường như đây lại là sự mong muốn của Nhân. Trung chở Nhân đến cái nơi mà anh từng cho là địa ngục, khi mà chỉ sau 1 đêm, cơ thể cường tráng của anh biến thành một cái giẻ rách, khi mà miệng anh vì bú quá nhiều tới đơ khớp miệng, đít anh thì đau đớn khó tả do những cú thúc từ những con người ở đây. Nhưng lần thứ 2 này lại là sự them muốn và mong chờ, vì sau 2 tuần và con cu giả mà Nghĩa dùng để đụ anh không đủ đáp ứng được khao khát trong bản thân anh. Vì thế mà những ham muốn cũng như dục vọng đã thôi thúc anh, khi Duy ra lệnh thì anh đã mau chóng thay đồ để được đi đến nơi này. Vẫn như lần trước, khi vào thì chỉnh chu, lúc ra thì như miểng giẻ rách, nhưng đối với Nhân đó lại là những giây phút mà anh đang thèm muốn trong khoản thời gian qua. Khoản thời gian 2 tuần bị Duy bỏ rơi khiến cả 2 rơi vào những hoản loạn, khao khát, mong muốn mà giờ đây không cần bất cứ yêu cầu hay bắt buộc mà Nhân đã tự nguyện, còn Nghĩa thì với liều thuốc kích dục ban đầu và cộng hưởng với những cú thúc đã khiến anh có những định nghĩa mới cho cuộc đời của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro