Lệ thuộc (1)
Nghĩa về tới nhà, chỉ kịp vệ sinh sơ cơ thể rồi cứ trần truồn như thế mà leo lên giường miên man trong mớ bồng bông mà anh vừa trãi qua qua, quá đau đớn và nhục nhã tự anh trao cái tự do của mình cho người khác. Anh không biết khoản thời gian sau này anh sẽ thành ra cái thể loại gì nữa? Nghĩa chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay và bị cơn đau từ cái khóa đánh thức vào sáng sơm. Bình thường thì sau khi tự giải tỏa vào buổi tối, thì sáng sẽ không bị tình trạng này, nhưng rõ ràng tối qua anh đã bị người kia vắt tới không còn giọt nào, mà sao sáng nay lại bị tình trạng nứng sáng này. Nghĩa không hiểu được, không lẽ do cái khóa hay do bản thân anh đã thay đổi. Nhưng gì thì gì, thực tế vẫn là thực tế, con cu thì đang nứng trong cái lồng chật hẹp đó và cơn đau cứ le lói và tê rần nơi lỗ sáo, nhìn con cu trong cái lồng đó mà Nghĩa không khỏi chán nản.
Tình cảnh của Nghĩa là thế, còn Nhân thì sao, đêm qua anh đã trãi qua những gì, chắc có lẽ chỉ mình Nhân là hiểu rõ nhất. Duy đến căn nhà đó để đón Nhân về theo đúng lịch hẹn, khi đến đây, Nhân với trang phục phẳng phiu, lịch lãm mặc dù một số nơi trên cơ thể anh bị che đậy kỹ càng. Nhưng bây giờ thì ngoại trừ cái hood trên đầu anh là còn như cũ, còn lại thì.
- Tính ra thằng này cũng ngoan đó, được bao lâu rồi. Người đêm qua nhận Nhân từ tay Duy, đang dẫn anh ra vì anh vẫn còn đang chìm trong bóng tối.
- Được hơn 2 tháng thôi, ngon không?
- Hàng tốt, đây, đếm coi đủ không? Vừa nói hắn vừa trao cho Duy một xấp tiền.
- Haha,khỏi đếm, có bao giờ là không đủ đâu.
Bấy nhiêu đó thôi, cũng đủ để Nhân hiểu đêm qua anh đã bị kẻ kia bán vào tay một người khác, thật chua xót mà, công an, cảnh sát đi bắt những người bán dâm, nay anh lại rơi vào tình cảnh đó. Mà đều đáng nói ở đây là anh bị bắt ép, cứ như một món hàng và không hề biết giá trị của mình như thế nào. Duy nhìn Nhân một lượt rồi dẫn anh ra xe, trong bộ dạng này của anh, Duy thừa biết đêm qua đã xảy ra những gì. Con cu trong lồng thì đang cương cứng và tím tái, tướng đi thì xiu vẹo và cái quần thì bị rách một đường tới tận thắt lưng. Vẫn để con cu bên phía ngoài quần, Duy chở Nhân về nhà. Nhân bây giờ dường như đã không còn cảm xúc hay nhục nhã gì nữa, anh biết một đều là cho dù anh có phô dâm như thế nào thì cũng không ai biết mình là ai nhờ cái hood kia, nhưng những gì diễn ra với anh tối hôm qua quả đúng là địa ngục và có lẽ đêm qua là một bước ngoặc quan trọng của anh.
Về đến nhà, Duy cởi cái hood trùm đầu, cho Nhân nhìn lại ánh sáng. Hắn ra lệnh cho anh vệ sinh sạch sẽ, đưa cho anh cái chìa khóa để mỡ cái khóa ku ra. Nhân bước ra khỏi nahf tắm, tướng đai của anh vẫn chưa bình thường nhưng vẫn toát lên vẻ khỏe mạnh, cường tráng vốn có dù rằng đã bị tàn phá đến cùng cực. Cơ thể trần truồn, Nhân bước đến ben Duy, không nói không rằng, anh tự động quỳ xuống.
- Đêm qua như thế nào, thích không?
- Tôi đã làm gì anh, mà anh lại làm những chuyện như thế này đối với tôi? Không trả lời, Nhân nói len câu hỏi lớn nhất trong chuyện này đối với Duy.
- Làm gì? Tao đã làm gì mày? Tất cả là do mày tự chọn mà. Mày nhớ lại đí, cái khóa là chính tự tay mày đeo vào đúng không? Chính tự bản thân mày luôn trần truồn khi ở nhà đúng không? Tao cũng đã cho phép mày mặc lại quần lót mà, đâu bắt mày thả rông đâu, chính tự mày thả rong cơ mà.....
Một loạt câu hỏi cho Nhân, như nhăc nhớ chính anh đã tự chọn những chuyện này. Lại một tràng câu nếu trong đầu anh đáp lại những câu hỏi đó nhưng Nhân không dám thốt ra, anh sợ rằng anh sẽ phải đến nơi tối qua một lần nữa, anh sợ kẻ kia sẽ hành hạ cơ thể anh bằng những thứ còn ghê gớm hơn, anh sợ....
Sao? Không trả lời được à?
Nhân không trả lời, anh chỉ biết im lặng và cúi gầm mặt như những đứa nhóc làm sai chỉ biết im lặng nghe người lớn dạy bảo.
- Phải chi tối qua, tao để mày được tự do, không khóa cu, không bịt mặt thì chắc giờ này mày sẽ không ở đây mà trách móc tao nhỉ.
Câu nói khéo của Duy khiến Nhân giật mình, phải, nếu không có cái khóa, thì chắc có lẽ con cu anh bây giờ không có sưng tím vì cương cứng trong lồng, mà có lẽ nó đã bị hành cho tới nơi tới chốn rồi. Còn nếu không có cái trùm đầu kia, không biết ai trong số những con người kia, có biết anh không, hay rồi bọn chúng sẽ uy hiếp anh với những tấm hình như kẻ trước mặt từng làm đối với anh. Câu nói đó của Duy như đánh động vào suy nghĩ non dại của Nhân, khiến trong anh lại le lói một xíu suy nghĩ về sự an toàn mà người kia sẽ mang lại cho anh nếu anh chịu nghe lời hắn, ngoan ngoãn với những mệnh lệnh của hắn. Với những thể hiện của Nhân ngay lúc này, Duy biết hắn đã thành công trong việc tiêm nhiễm điều gì đó vào đầu của anh rồi.
- Xem cái này đi. Duy cho Nhân xem đoạn clip nhỏ của Nghĩa tối qua và đợi anh xem hết đoạn clip đó Duy mới tiếp lời. mày thấy không, đồng đội mày cũng giống mày, cũng tự nguyện mà đeo cái khóa ấy vào người, mà có khi nào mấy đứa trong cơ quan mày đều như vậy không? Hay 2 đứa bây thử công khai xem kết quả như thế nào? Chúng sẽ đeo chung giống tụi bây, hay chúng sẽ đè đầu cỡi cổ tụi bây?
- Không, không được đâu.
- Yên tâm, nếu tụi bây ngoan thì chắc chắn sẽ không có gì đâu, mà biết đâu sau này tụi bây sẽ có thêm bạn thì sao ta, mày vừa mới có thêm Nghĩa đó thôi.
Nhân nghe tới đây, anh hoang mang nhưng cũng kèm phấn kích, có thêm bạn như Nghĩa, không lẽ tên này muốn thêm một người đồng đội nữa của anh sao? Không, chắc chắn không, Nghĩa chỉ là trường hợp ngoại lệ mà thôi, chứ không thể.
- Mày nghĩ sao mà bần thần vậy? không muốn à?
- Dạ không, xin ông đừng làm vậy mà?
- Haha, hi sinh mình để bảo vệ đồng đội à, mày xem đi, chúng chỉ biết lo cho chúng thôi, chứ mày thì chả có nghĩa lý gì đâu, vì đâu phải ai cũng có thể hi sinh cho nhau được.
- Nhưng họ còn có gia đình, có tương lai nữa.
- VẬY MÀY CÓ TƯƠNG LAI KHÔNG
Câu hỏi của Duy đánh thẳng vào tâm lý của Nhân, tương lai của anh ư, là gi? Tối tăm hay sáng lạng, anh không biết nữa, nhưng anh biết chắc chắn sẽ chẳng có một tia hi vọng nào nếu như kẻ kia để những thông tin này ra bên ngoài. Công việc, danh dự của anh sẽ chẳng còn gì nữa? rồi gia đình anh sẽ như thế nào, cha mẹ ở quê, rồi bà con chòm xóm thì sao? Nhân thừ người trước câu nói nhấn mạnh của Duy
- Biết khôn thì ngoan ngoãn nghe theo tao, rồi mày sẽ vẫn có công việc, vẫn giữ nguyên được những gì mày đang có, tao chỉ thêm vào đó tí xíu gia vị của cuộc sống để giúp mày thôi, được không?
- Dạ, thưa ông chủ. thế là xong, chấm dứt hết tất cả, Nhân đã thua, anh đã đầu hàng cho cái số mệnh của anh trước những gì mà con sói kia tung ra. Anh đã đầu hàng giao cái tương lai của anh cho kẻ kia sắp đặt và đó cũng là mục đích của Duy.
- Ngoan lắm, mày cũng giống như Trung, Tín, rồi Nghĩa cũng sẽ giống mày mà thôi, bây giờ tao cần phải chăm sóc cho nó nữa. Hôm nay, coi như là phần thưởng cho mày, nhưng tối mai thì sẽ có quà cho mày. Ok không/
- Dạ, nhưng ông chủ cho con biết mặt ông được không?
- Cái đó chưa phải lúc, nhưng rồi mày cũng sẽ biết, khi mày thật sự ngoan, thì tao sẽ cho mày biết.
Kết thúc câu nói, Duy bước đi ra bên ngoài, bỏ mặt Nhân trong căn phòng kia, cho anh được tự do sau những giây phút ở cái nơi như địa ngục kia. Leo lên giường, lăn qua lộn lại rồi chìm vào giấc ngủ một cách mệt mỏi, đêm qua qủa thực đã quá sức với anh.
Vệ sinh cơ thể, Nghĩa nhận được tin nhắn từ số máy lạ với nội dung "12h, nhà Nhân", chỉ nhiu đó thôi, anh cũng đủ biết người nhắn là ai và mục đích là gì. Loay hoay cả buổi sáng, rồi cũng tới giờ, anh dắt xe, chạy một mạch đến nhà Nhân trong tâm thế lo lắng, bồn chồn, bất an. Đến nhà Nhân, anh bấm chuông, đẩy nhẹ cửa thì thấy cửa không khóa nên anh đi vào luôn. Trong nhà thì vắng và không có ai, chỉ thấy Nhân đang nằm trần truồn trên giường ngủ mê mệt, Nghĩa đoán chắc tối qua cũng là 1 đêm kinh khủng đối với Nhân. Nghĩa bước vào đến bên giường của Nhân, nhing thấy cơ thể đồng đội mình trần trường như thế, với con cu được tự do, trong lòng anh không khỏi dâng lên một cảm giác bức rức khó tả. Phải, anh đang nứng, đang nứng vì nhìn thấy thân thể thằng bạn, đang nứng vì thấy con cu tự do kia, và đang nứng vì anh đang muốn trãi nghiệm lại cái cảm giác mà hôm trước Nhân đã đụ anh. Bao nhiêu là cái muốn khiến anh nứng, nhưng nứng làm sao được khi mà cái lồng vẫn còn, vừa đau vừa nứng, khiên Nghĩa nóng hết cả người, bức rức khó chịu. Nhìn ngắm cảnh đó, không biết bao lâu thì có một nhân ảnh bước vào trong ngôi nhà ấy, đó là Duy và vẫn với cái trùm đầu kín mặt. Thích không mà sao nhìn ngắm tới thất thần vậy trung úy Nghĩa. Nghĩa giật mình khi nghe tiếng nói cất lên của Duy, anh quay lại nhìn kẻ bịt mặt kia, khẽ nuốt ực rồi chấp nhận chờ đợi những diến biến sẽ đến với mình.
- Đến đây.
Nghĩa bước đến bên cạnh Duy khi hắn đang ngồi nơi chiếc ghế sopa trong nhà, Nghĩa đứng còn duy thì đang ngồi.
- Cởi hết đồ ra rồi quỳ xuống.
Duy ra lệnh, Nghĩa lần lượt làm theo, giày, áo, quần... lần lượt được Nghĩa cởi ra, để lộ cai thân hình săn chắc, với từng bó cơ trên người, và vẫn đặc biệt là cái khóa cu bó gon con cặc khủng của chàng trung úy gương mẫu, điển trai, menly nhưng giờ đang trong giai đoạn thuần hóa thành một nô lệ chuyên nghiệp.
- Tướng cũng được đó, nhưng tại do mày và cũng chính mày muốn điều này.
- Mày ... mới mở miệng ra là Nghĩa lãnh ngay một cái tát lên mặt, mặt anh đỏ gay lên vì tức. Anh vừa đình chồm lên để trả đũa cho cú tát vừa rồi nhưng sực nhớ điều gì đó nên anh lại thôi, vẫn giữ nguyên tư thế quỳ đó. Đúng, anh nhớ lại rằng trên cổ anh vẫn còn cái vòng cổ kia, chỉ một cái nhấn là anh sẽ nằm tê liệt dưới nhà. Lúc đó phản kháng không thành, mà có khi lại còn phải hứng chịu thêm một mớ sự đau đớn khác mà kẻ kia sẽ giáng xuống anh.
- Sao, ai dạy mày cái thói mất dạy kia hả? Ngoan thì có thưởng, hư thì có phạt, mày thừa biết rồi đó, đừng để tao nhắc lại lần thứ 2 về cách xưng hô, ứng xử mất dạy như vậy với chủ nhân của mày.Có lẽ với Nghĩa, Duy có phần mạnh tay và nhanh đưa anh vào thế hơn so với Nhân, nhưng lí do vì sao thì chỉ có hắn mới biết.
- Dạ. Nghĩa lí nhí đáp lời Duy.
- Quỳ ở đây và đợi Trung đến, tao sẽ thưởng cho 2 đưa.
Nói rồi Duy tiến vào trong phòng, nhìn thằng nô lệ đang ngủ say xưa một cách rất an bình khiến Duy nở một nụ cười, nhưng nụ cười này không phải là nụ cười khoái trá, nó rất khác. Có lẽ đã quá lâu rồi, hắn chưa nhìn thấy lại cái an lành của một gương mặt khi ngủ như thế này, nhưng đó là chuyện của dĩ vãng rồi.
Đang trong vài giây suy nghĩ thì tiếng rít của cánh của vang lên, Trung đã tới. Duy bước vội ra bên ngoài và ngồi lại vào vị trí khi nãy.
- Mày vào kêu thằng kia dậy, ngủ nhiu đó đủ rồi.
Duy ra lệnh cho Nghĩa, cò Trung thì vẫn đứng kế bên hắn. Nhân thức dậy, thấy 3 con người kia trong nhà, anh không khỏi lo lắng vì nhà anh bây giờ, đã như một căn nhà vô chủ, ai muốn tới cũng được, không còn là chốn yên tĩnh riêng tư như trước. Nhân rửa mặt sạch sẽ rồi tiến ra bên cạnh Duy, dĩ nhiên vẫn với tư thế 4 chân như đã được dạy và khi thấy Nhân như vậy thì Nghĩa cũng hành động như Nhân. Đúng là khi có một con chó hướng dẫn thì con chó thứ hai cũng sẽ ngoan ngoãn mà bắt chước thôi. Duy ra hiệu rồi thì thầm gì đó vào tai Trung, Trung tiến đến bên cạnh Nghĩa, rồi cả 2 vào phòng của Nhân và đóng cửa lại. Bên ngoài chỉ còn có Nhân và Duy, lúc này Duy mới lấy ra cho Nhân một mớ sịp mà hăn sđã chuẩn bị. Những cái sịp này, Nhân nhìn qua thì hỡi ơi, có mặc cũng như không. Hầu như chúng chỉ có một mảng vải nhỏ phía trước để che, còn lại đều hở, thế thì mặc cũng như không. Duy lấy một cái, ra lệnh cho Nhân mặc vào. Nhìn thặc là cệch cỡn, miếng vải tam giác kia như có như không, không thể nào che hết bộ ấm chén của anh. Lúc này Duy mới sờ nắn để kích thích cho cái vật kia cương lên hết cỡ, điều chỉnh cho cu Nhân chĩa thẳng ra phía trước, rồi Duy mới đục một cái lỗ trên miếng vải tam giác nhỏ bé kia, Sau đó hắn đẩy cho cu nhân chui ra khỏi cái lỗ của chiếc sịp ấy. Nhìn lại tổng quan thì cái quần ấy khỏi mặc có vẻ còn ổn hơn, chứ mặc sịp làm gì mà chỉ để che lại bùi dái, chứ còn lại chả che được gì cả, thật là cẹch cỡn mà.
- Mặc bộ đồng phục mà ta đã chuẩn bị cho mày đi. Duy ra lệnh cho Nhân.
Nhân răm rắp làm theo, không một phản ứng, nhưng trong thân tâm anh lại thấy mình thật hết sức nhu nhược. Khi mà bộ đồ ngành mặc lên người, nhìn thì có vẻ bình thường đó, nhưng sau lớp đồ kia thì... Duy ngoắc tay, Nhân bò đến bên cạnh, hướng cho Nhân quỳ người và quay lưng vào Duy. Hắn đưa 2 tay măn mê 2 đầu vú của anh, lúc ngắc, lúc bóp... chẳng mấy chốc, phía trước của Nhân nhô lên một túp liều nhỏ.
- Sau này đi làm, mày phải mặc những thứ mà tao chuẩn bi như vầy, còn việc hình ảnh mày tạo ra như hiện tại hay như khi nãy thì là do mày nhé. Bây giờ thì theo tao.
Duy dắt nhân đi vào phòng, nơi mà Trung với Nghĩa đang hoang lạc, bước vào trong thì đập vào mắt Nhân là cảnh Trung đang hành hạ, chơi đùa với thân thể của Nghĩa, trong khi đồng đội của anh thì đang quỳ trân người ra chịu đựng. Duy ra hiệu, thảy cho Trung cái chìa khóa. Như hiểu ý của Duy, Trung tiếp nhận, cởi quần và tháo cái khóa cu mà anh đang đeo. Một cảm giác thoải mái lan truyền khắp cơ thể Trung. Không biết là bao nhiêu lâu Trung chưa được tháo cái khóa này ra rồi, 2 tuần hay 3 tuần, hay cả tháng rồi, Trung cũng không nhớ nữa. Nhưng đây là phần thưởng mà Duy đã nói khi anh hoàn thành nhiệm vụ mà Duy giao cho anh. Hôm nay, Trung phải giải tỏa toàn bộ tinh túy của mình vào cái lỗ của Nghĩa, anh nghĩ vậy nhưng có phải như vậy không thì phải đợi hiệu lệnh từ Duy, kẻ bịt mặt chủ mưu.
Nắm đầu Nghĩa và thúc cái dương vật đang dần căng cứng của mình vào miệng Nghĩa, sau bao ngày bị giam cầm và nay được một khoan miệng của một chàng hot boy ôm ấp, chẳng mấy chóc đã cương cứng và chọt thẳng tới cuống họng của Nghĩa, khiến anh cứ nhợn lên muốn ói. Đụ miệng Nghĩa một hồi, Trung cũng rút ra để cho Nghĩa lấy hơi như cá mắc cạn, anh toang xoay người Nghĩa lại để thông cái lỗ phía sau nhưng Duy ngăn lại.
- Từ từ đã, nóng thế đại úy, Nhân, đến giúp đồng đội của mày đi, nó xìu rồi kìa. Duy ra lệnh và trao chìa khóa để Nhân giải thoát cho con chim đại bàng to lớn đang bị nhốt trong lồng se sẽ kia.
Nhân bò tới bên Nghĩa, cái vẻ sượng sùng ngày trước như đã không còn, anh nhẹ nhàng cho con cu đang ỉu xìu của Nghĩa vào miệng mình mà bú mút. Bây giờ kỹ thuật bú mút của Nhân đã tăng lên thấy rõ, anh đã có thể nuốt trọn con cu cũng thuộc dạng khủng của Nghĩa vào miệng mà không còn nhợn như trước. Trong khi Nhân bú cho Nghĩa thì Trung cũng tự sục cho chính mình, khi mà nhân chuyển tư thế nằm ngữa để bú thì cu Nghĩa đã cương cứng hoàn toàn và dấu hiệu sướng tê đã hiện trên gương mặt Nghĩa, Duy mới ra hiệu cho Trung.
Nghĩa chỉ kịp hự lên một tiếng khi Trung một phát lút cán vào lỗ của Nghĩa, cơn đau truyền thẳng lên đại não của Nghĩa, cảm giác đó, Nhân cũng hiểu rõ, nhưng có lẽ từ từ Nghĩa cũng sẽ quen như anh thôi. Con cu đang cương cứng trong miệng Nhân, có lẽ vì con thốn kia mà dần mềm và teo top trong miệng Nhân. Nhân lúc ấy lại lấy tay se đầu vú cho Nghĩa, kèm theo đó là bú mút, đánh lưỡi nhiều hơn. Ở tư thế 69 này, Nhân thấy rõ từng cú nắc cảu trung vào đít Nghĩa, đùm dái lòng thòng di chuyển theo thân người, hình ảnh kích thích đó kiến cu Nhân cũng dần cương cứng và chống một cái liều nơi đũng quần.
Một người trong bộ cảnh phục nằm ngữa trong tư thế 69 với một chàng trai đang bị một con cặc khủng nắc phầm phặp ở phía sau. Dưới lưng quần của bộ cảnh phục thì có một cái lều nhỏ đang nhô lên ngay gương mặt điển trai của chàng trai trần truồn phía trên. Một phân cảnh thật hấp dẫn nhỏ, nếu như cả 3 đều đang trong bộ cảnh phục thường ngày của mình thì sao, chắc còn hấp dẫn nhiều hơn nữa chứ, Duy ngồi xem mà thầm cười trong lòng. Duy biết Trung thì đã hoàn toàn lệ thuộc vào hắn, Nhân thì đã không còn phản kháng và ngoan hơn khi mà những điều hắn dạy dỗ như đã là bản năng, là tiềm thức của anh. Chỉ còn Nghĩa, người mới, thời gian chưa đủ nhưng rồi cũng sẽ sớm thôi, con người ấy rồi cũng sẽ phải nghe theo hắn như một con robot, hay một tên nô lệ, hoặc thậm chí là một con chó ngoan ngoãn dưới chân Duy mà thôi.
Dường như thời gian bị khóa đủ lâu khiến cho kích thích dồn nén, chính vì thế mà chưa đầy 20 phút, Trung đã bắn toàn bộ tinh túy anh "dành dụm" trong suốt khoản thời gian qua vào đít của Nghĩa. Hay cũng có thể vì cơ vòng của Nghĩa chưa giãn nở mà co bóp, xiết chặt con cặc khủng kia nên đã ép nó phải xuất tinh. Không ai biết chính xác là như thế nào, nhưng chỉ thấy sau vài cú nắc mạnh bạo thì Trung rên lên thỏa mãn rùi đổ sập lên người Nghĩa. Còn Nghĩa thì sau những cú nắc quyết định ấy cùng với cái miệng ấm nóng của Nhân thì cũng xả đầy vào miệng của Nhân bên dưới. Nhân nuốt hết toàn bộ tinh trùng mà nghĩa bắn vào miệng mình, tinh của Nghĩa hôm nay lõng và không nồng như trước, đều đó chúng tỏ tối qua Nghĩa cũng đã bị vắt đến khô dái như mình lúc trước, Nhân thầm nghĩ, dúng là có kinh nghiệm thì hiểu rõ mà.
Duy thấy cuộc vui có vẻ đã kết thúc, nhưng còn Nhân thì vẫn nằm phía dưới chịu trận với 2 thân hình hộ pháp phía trên. Như vậy đã đủ, phần thưởng cho Trung, làm nhục Nhân, hạ gục thêm một phần ý chí chiến đấu của Nghĩa, tiếp theo là gì? Để cho 3 con người kia nằm đè lên nhau nghỉ ngơi được một lúc, Duy vỗ tay vài cái báo hiệu cả 3 đã hết giờ nghỉ ngơi sau phút giây thoải mái này. Cả Trung và Nghĩa lần lượt vào toilet vệ sinh, rồi trần truồng bước lại bên Duy, cả 2 đều đứng, còn Nhân thì đang quỳ bên cạnh. Duy lần lượt đeo khóa lại cho cả Trung và Nghĩa, nhưng cái khóa của Nghĩa thì lại không giống với Trung, không còn là loại khóa như bình thường nưa, mà là loại khóa bằng vân tay, có Bluetooth mở chế độ rung và kích điện. Cả Trung và Nhân nhìn cu Nghĩa chui vào trong cái khóa với kiểu dáng lạ lùng ấy nhưng không biêt được công dụng thật sự của nó, chỉ đoán chắc là một loại khóa mới có khả năng chống mở tốt hơn mà thôi. Nhưng khi đâu đó hoàn chỉnh, Duy tháo cái vòng cổ và với một cú chạm vào điện thoại, thì Nghĩa đã co quắp người, run bần bật, khé rên rỉ đau đớn kèm chút phấn khích. Lúc này, cả 2 người mới biết công dụng thật sự của cái khóa, thầm cám ơn vì không bị ép buộc đeo cái khóa như vậy.
- Bây giờ thì bỏ đi cái ý định phản kháng hay trốn thoát, mà thay vào đó, tao nghĩ mày nên ngoan ngoãn mà trỡ thành con chó ngoan cho tao đi, nếu mày không muốn cảm giác khi nãy lập lại. OK? Duy nhấn mạnh câu hỏi đối với Nghĩa, trong khi anh thì đang tê tái dưới nền nhà.
- Dạ, dạ ... dạ.... con rõ, con rõ rồi... Nghĩa đáp lại trong con thốn khi mà đầu khấc của anh đang rất nhạy cảm, nay lại hứng chịu tác dụng từ dòng điện của cái khóa kia.
- Tốt, giời thì mặc đồ và về nhà đi, nhiệm vụ của mày xong rồi, nhớ kỹ những lời tao dặn đó, tao kiểm tra mà không đúng thì đừng trách.
Nghĩa lầm lũi mặc lại bộ đồ mà khi nãy anh mặc đến và bước ra khỏi căn nhà như địa ngục kia. Anh không về nhà ngay, anh di chuyển xe hướng về một công viên vắng người, ngồi bênh cạnh hồ nước trong công viên mà suy nghĩ. Nếu anh không vì chút tò mò quan sát Nhân, nếu anh không đến nhà anh vào ngày hôm đó, vaf rất nhiều cái nếu.... thì có lẽ anh bây giờ đã khác. Có lẽ anh sẽ vẫn lòa một thằng công an đẹp trai, làm bao nhiêu cô gái rên rỉ mỗi khi bị anh đụ, và cuộ sống tự do, không có một sự quản thúc. Còn bây giờ thì sao, vì chút tò mò ấy mà anh đã trao cái bản năng đàn ông của mình, trao luôn cái sự tự do mà ba mẹ đã ban cho anh cho một người khác quản lý. Và không biết hăn sta còn làm gì với anh nữa, hắn sẽ biến anh thành "thứ" gì, chắc có lẽ chỉ có mình hắn biến mà thôi. Nhưng từ giờ tới đó, có lẽ cuộc sống này với anh sẽ như thế nào, gia đình, bạn bè, công việc,... Những dòng suy nghĩ miên man trong đầu anh, sóng mũi kẽ cay, mắt anh hơi ướt, gặm nhắm sự tuyệt vọng một mình không bao giờ mang lại hướng đi tốt hơn, mà lại còn mang đến cho người trong cuộc sự tuyệt vọng và tiêu cực nhiều hơn nữa. Nhưng rồi anh lại nghĩ đến Trung, tên đại úy đã hành hạ anh từ hôm qua đến nay, anh thầm nghĩ ra một điều tươi đẹp hơn, có lẽ như lời kẻ bịt mặt, "ngoan" thì sẽ ổn. Nếu anh ngoan thì chắc có lẽ anh cũng sẽ có một cuộc sống ổn hơn lúc này, vẫn đi làm và vẫn sinh hoạt như bình thường. Nhưng nếu vậy thì anh phải tập làm quen dần rồi, quen với cái khóa, quen với sự hành hạ, quen với việc bị đụ đít và quen với cái gì nữa thì anh cũng không lường trước được. Nhưng trong suy nghĩ của Nghĩa đã có sự chuyển biến, anh đã dần chấp nhận với hiện thực, hiện thực mà anh không bao giờ nghĩ đến nay anh phải chấp nhận nó. Nghe theo lời kẻ chủ mưu có lẽ sẽ mang đến kết quả ổn hơn là đối đầu với nó, việc thỏa mãn bản thân phải lệ thuộc vào quyết định của người kia cũng sẽ là một điều anh chấp nhận. Dù việc bị đụ đít đã mang lại cho anh cảm giác thỏa mãn bản thân nhưng anh chưa chấp nhận được điều đó, nhưng chỉ là sớm muộn mà thôi, chả phải Nhân bạn anh đã dần thành một thằng đàn ông thèm bị cặc thông lỗ hay sao. Suy nghĩ một cách tiêu cực và không tìm ra được lối thoát cho bản thân mình, Nghĩa chán chường lê thân về lại ngôi nhà thân yêu của mình. Tính ra thì anh vẫn còn có nơi gọi là nhà, nơi mà anh có thể yên tâm sẽ không có ai có thể làm gì anh, chứ không như Nhân, không còn một nơi an toàn để nghỉ ngơi, có thể bị người khác đến bất cứ lúc nào.
Nghĩa đi khuất, lúc này Duy mới lên tiếng:
- Mày thấy cái khóa đó như thế nào hả Trung úy Nhân. Mày có muốn thử nó không. Vừa nói, Duy vừa móc ra một cái khóa I chang cái của Nghĩa khi nãy, Nhân xanh mặt vì anh không nghĩ kẻ kia có sẵn như vậy.
- Dạ không, không.
- Tốt, loại này chuyên dùng để huân luyện những con chó lì lượm, nếu mày ngoan ngoãn thì tao sẽ cho mày được thoải mái, còn không thì mày cũng hiểu kết quả rồi đó.
Trung đứng kế bên thì thầm cám ơn vì có lẽ từ lúc bắt đầu, anh đã ngoan, hoặc lúc đó chưa có loại khóa này nên Duy chỉ sữ dụng những loại khóa thông thường. và anh cảm thấy thương cho Nhân và Nghĩa, 2 chàng công an còn quá trẻ để mà phải chịu những hình phạt này, họ có tội tình gì mà Duy lại muốn huấn luyện họ thành những con chó, những tên nô lệ như thế? Có phải là vì sỡ thích hay vì một lí do nào khác, Chỉ Duy biết rõ hết tất cả. Trung thì đang miên mang suy nghĩ cho 2 số phận kia, còn Duy, hắn đang soạn lại mớ sịp mà hắn đã chuẩn bị cho Nhân.
- Tao đã chuẩn bị cho mày mớ sịp này, thì mày phải sữ dụng chúng, cứ coi như ân huệ tao ban cho mày vì mày còn được mặc sịp và không mang khóa, nếu tao kiểm tra mà phát hiện mày sữ dụng loại khác thì đừng trách tao đó, biết chưa?
- Dạ, con không dám. Nhân trả lời Duy trong khó khăn, thật sự, anh nhìn mớ sịp đó, thà không mặc còn hơn, chứ ai mà phát hiện anh mặc loại sịp này, có mà độn thổ chứ nói chi.
- Giỏi, mặc thì như tao đã chỉ, nhớ đó.
Nói xong, Duy ra hiệu cho Trung ra về chung với hắn. Còn lại một mình Nhân trong căn nhà của mình với nỗi trống trãi cô quạnh. Anh nhìn mớ sịp mà ngán ngẩm, bình thường thì chúng cũng chả giúp được gì, mà nay lại mặc theo cái kiều mà kẻ kia chuẩn bị. Cái kiểu mà mặc cũng như không mặc này nó khiến cho người ta một cảm giác khó chịu và vô cùng bức bối. Thà là thẻ rong mà bị phát hiện còn dễ giải thích hay né tránh, chứ kiểu này thì không biết nói như thế nào. Nhân thở dài trong mệt mõi, nhưng anh lại có phần nào đó khi không phải đeo cái khóa kia, bởi anh đã trãi qua cái cảm giác bị kiểm soát và kích thích từ xa rồi nên anh hiểu thời gian tới đối với Nghĩa sẽ là sự tra tấn còn kinh khủng hơn những gì mà đồng đội anh đã nếm trong thời gian qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro