Bạn Thân (2)
Ban ngày, cả 2 đều là những chiến sĩ dũng mãnh, nhưng đến đêm về thì mỗi người một hoàn cảnh: Nhân thì bị dày vò, hành hạ lên bờ xuống ruộng, tới nỗi cứ về tới nhà là anh lấy ngay con cu giả kia cắm vào người rồi cứ trần truồng mà di chuyển trong căn nhà của mình để chờ đợi một cuộc truy hoan trong căn nhà ngỡ là nơi yên bình; còn Nghĩa thì càng ngày, sự bức rức vì cái khóa cu và sức trai tuổi sung mãn khiến anh khó chịu, khó ngủ, và trỡ nên cáu gắt với mọi người xung quanh. 2 con người khác nhau, 2 hoàn cảnh sống khác nhau, nhưng nay lại chung một cảnh ngộ, nhưng ít ra, Nhân cũng đã quen dần. Còn với Nghĩa, anh không chấp nhận được sự thật này, một sự thật rằng anh đang bị người khác thao túng, bị người khác đối xử như với một con bóng rẻ tiền, một thằng gay bệnh hoạn. Vì dù gì, trước ngày định mệnh ấy, anh vẫn là 1 thằng trai sát gái cơ mà. Anh không biết mình phải trong hoàn cảnh như thế này bao lâu nữa, nhưng 3 ngày, kể từ cái đêm định mênh đó, ngày mà con cu anh bị cầm tù, còn bản thân anh thì dường đã phát điên vì sự bức bối, và nó đã dẫn đến một quyết định sai trái tiếp theo, mở màn cho sự thay đổi cả cuộc đời anh về sau.
Tối thứ sáu, toàn bộ sự bức rức đó dường như đã lên đỉnh điểm đối với Nghĩa, anh tìm đến nhà Nhân để nói chuyện, cứ nghĩ sẽ tìm được một cách gì đó có thể giải thoát. Nhưng đến nhà Nhân là một sai lầm, hơn nữa lại là vào khoản thời gian cuối tuần này. Việc Nghĩa đến nhà Nhân vào buổi chiều này khiến anh cũng hết sức bất ngờ, có phần lo sợ, và cũng có phần chờ đợi. Nhân vẫn còn nhớ cái cảm giác khi anh đụ Nghĩa, lần đầu tiên của anh, và cũng là lần đầu tiên Nghĩa bị đụ, khi thấy Nghĩa đến nhà mình, thì một suy nghĩ vu vơ về cái lỗ kia thoáng qua trong tâm trí anh. Một không gian yên lặng cho cả hai người, rồi không đợi Nhân mời, Nghĩa thẳng bước tiến vào nhà Nhân, như nha của mình, đó là quyết định sai lầm của Nghĩa trong buổi tối cuối tuần, ngày mà Nhân biết sẽ có nhiều đau đớn và cũng nhiều khoái lạc sẽ đến với anh. Vẫn nguyên bộ cảnh phục trên người, cả 2 chiến sĩ ngồi vào ghế sopha, không ai lên tiếng mặc dù trong tâm trí 2 người đầy rẫy những thắc mắc và vô số câu hỏi dành cho đối phương.
- Làm sao để tháo cái vật này ra? Nghĩa lên tiếng phá vỡ cái bầu không khí ngột ngạt ấy.
- Tao cũng không biết nữa, nhưng mày nên về đi, những ngày cuối tuần, trong căn nhà này là địa ngục đó.
- Có chuyện gì mà mày lại muốn tao về, đám đó sẽ tới đây hả?
- Không, tao không biết, nhưng sẽ không hay nếu mày ở lại đây.
- Mày không nói, tao càng muốn ở lại.
tin tin..., tiếng báo hiệu tin nhắn trên điện thoại của Nhân, là Duy: "Mang cái vòng cổ trong tủ cho Nghĩa, nếu nó muốn tháo cái khóa". Tin nhắn chỉ vỏn vẹn như vậy, nhưng bản thân Nhân thì biết cái vòng cổ đó như thế nào, đắn đo 1 hồi, Nhân cho Nghĩa xem tin nhắn.
Nghĩa không biết sự lợi hại của cái vòng cổ kia, nhưng bây giờ, việc được giải thoát khỏi cái khóa là sự khao khát của anh, nó đã khiến anh bức rức và khó chịu quá rồi. Thế là không chần chừ, Nghĩa yêu cầu Nhân đeo cái vòng cổ cho anh. Một tấm hình của Nghĩa với cái vòng cổ cùng ổ khóa bóp chặt, mà chỉ có Duy mới có thể mở được cái vòng đó ra được gửi cho Duy.
" nói nó vệ sinh đi, rồi tao sẽ qua mở khóa cho nó"
Nghĩa làm theo, nhưng chỉ là tắm rữa sạch sẽ cho khoan khoái, chứ anh không biết 2 chữ vệ sinh trong tin nhắn kia là bao gồm luôn cả cái lỗ hậu của anh. Nghĩa thì đang hồi hộp, và có phần mong chờ được giải thoát cũng như là tính toán cách để trả đũa những người bịt mặt đã hại anh trong đêm đó, còn Nhân thì nhìn bạn mình với ánh mắt lo lắng và có phần ham muốn. 2 con người, 2 tâm trạng, 2 suy nghĩ khác nhau, và cái không khí im lặng ấy cuối cùng cũng được phá vỡ bởi tiếng mở cửa. Duy đã đến, và cũng như mọi lần đều rùm kín mặt trừ 2 con mắt. Vừa thấy Duy, cả 2 con người đều đứng bật dậy, nhưng nhanh chóng, Nhân đã cuối xuống vào đúng tư thế, còn Nghĩa thì vẫn đứng và bất ngờ với hành động của Nhân.
Duy bước đến, vỗ vỗ đầu Nhân tỏ vẽ hài lòng, và nhìn Nghĩa với anh mắt hờ hững khiến Nghĩa cảm thấy mình thật sự bị coi thường. Duy thì thầm vào tai Nhân rồi đừa cho anh chiếc chìa khóa. Nhân ngậm chiếc chìa khóa trên miệng, bò đến bên Nghĩa, đưa tay mở khóa quần, lôi nguyên đùm cu dái của Nghĩa đang bị khóa ra bên ngoài, mở khóa và giải thoát cho Nghĩa. Cảm giác thật thoải mái, nhưng có điều gì đó không ổn trong lúc này, ngay khi cái vòng nơi gốc cu được Nhân tháo ra khỏi cơ thể, Nghĩa nhào tới tấn công Duy nhưng... Cú đấm chưa tới gần được Duy thì Nghĩa đã khụy xuống, khèm theo đó là 1 tiệng hự rõ to. Cả người Nghĩa co giật và nằm bẹp dưới nền nhà, lúc này thì Nhân đã bò đến bên cạnh Duy. Một tay xoa đầu Nhân, tay còn lại thì vẫn là chiếc công tắc mà Nhân đã khá là quen thuộc.
- Hình phạt dành cho những đứa thích phản kháng, chống đối là không tốt đâu chàng trung úy.
Nghĩa luồm cuồm ngồi dậy sau cú giật điện kia, anh hiểu được vì sao kẻ kia lại muốn anh đeo chiếc vòng cổ này. Đợi khi Nghĩa đã hoàn toàn tỉnh táo, Duy liền bặt công tắc thêm một lần nữa, và vẫn như khi nãy, Nghĩa nằm co giật dưới nên nhà. Cứ như vậy, tới lần thứ 5, khi Duy vừa giơ cái công tác ra thì Nghĩa liền lên tiếng:
- Đừng,.... làm ơn,..... đừng bật nữa, ... Nghĩa nói một cách khó nhọc, 4 lần giật điện kia đã khiến cơ thể anh cảm thấy sợ cái công tắc kia.
- Cuối cùng mày cũng chịu lên tiếng rồi à, tao cứ nghĩ lũ công an bọn bây phải chịu được tới lần thứ 7 8 gì chứ, mới có 4 lần thôi mà.
- Đừng, ông muốn tôi làm gì cứ nói, chứ đừng bật nữa.
- Tao muốn gì à, cái đó tao chưa biết, nhưng trước hết, tao muốn mày phải "ngoan" giống nó đã. Bây giờ thì quỳ thẳng người lên cho tao.
Nghĩa có vẻ chần chừ trước yêu cầu đó của Duy, nhưng chính cái sự chần chờ đó đã khiến cho anh phải một lần nữa chịu sự đau đớn. Lần này thì luồng điện có vẻ mạnh hơn, đau đớn kéo đến nhiều hơn, cơ thể anh tê liệt và co giật, mãi một lúc lâu sau anh mới tỉnh lại. Trong khoảng thời gian Nghĩa đang nằm đó co giật vì luồng điện từ cái vòng cổ quái ác kia, thì Duy lại ra lệnh cho Nhân moi ra một mớ dụng cụ mà hắn đã chuẩn bị trong chiếc túi. Nghĩa dần dần hồi phục, và chỉ với 1 cái nhìn nhẹ nhàng của Duy, anh nhanh chóng quỳ thẳng người lên. Nghĩa thấy Duy nói thì thầm gì đó vào tai Nhân, rồi Nhân bò lại bên cạnh Nghĩa, cuối người và ngậm nguyên con cặc đang mềm oặc của Nghĩa vào miệng. Nghĩa kinh ngạc vì hành động của Nhân, đây gọi là "ngoan" đó sao . Và dần dần con cu mền oặc của Nghĩa cũng dần dần có phản úng với chiếc lưỡi và khuôn miệng dần linh hoạt của Nhân. Cái độ tuổi sung mãn của 1 thằng con trai, mà lại bị giam cầm, kiềm hãm mấy ngay quả như là một cực hình, nay được giải thoát, lại cong được sự kích thích mạnh như thế này, tất cả những dồn nén trong Nghĩa nay như được châm ngòi. Anh cất lên tiếng rên đầy thõa mãn mỗi khi Nhân lướt chiếc lưỡi điêu luyện của mình qua đầu khấc căng cứng kia, hay mỗi lần Nhân đánh lưỡi nơi lỗ sáo của Nghĩa. Đôi mắt Nghĩa lim dim, hơi thở nặng nhọc, miệng thì cất lên những tiếng ư ư a a ... Phải, Nghĩa đang sướng, sướng vì được Nhân kích thích, sướng vì được giải thoát, sướng vì cái cảm giác ấm nóng và ướt át từ khoan miệng Nhân mang lại. Trong khi Nhân đang bú mút, chăm sóc cho Nghĩa, thì Duy cũng bước đến phía sau Nhân, dùng chân kích thích cái lỗ mẫn cảm của chàng trung úy. Cái miệng thì đang làm nhiệm vụ một cách hăng say, còn bên dưới thì bị kích thích một cách nữa chừng khiến Nhân vô cùng khó chịu, những tiếng rên khe khẽ, len lén lách ra khỏi cái vật đang bịt kín miệng Nhân thoát ra bên ngoài. Khi cảm thấy cái vật đàn ông của Nghĩa đã căng cứng, Nhân nhả cái vật đó ra rồi nép sang một bên, bất ngờ và có phần hụt hẫn khi những kích thích kia rời khỏi cơ thể. Nhân quỳ thẳng người, kéo chiếc quần xanh xuống để lộ con cu đang trong chiếc khóa, mà cứ co giật và chảy nước nhờn ra bên ngoài. Nhân chủ động và một câch thành thục, nhẹ nhàng và từ từ lùi thân mình cho đến khi cái lỗ của anh nuốt trọn cu của Nghĩa. Nhịp nhàng di chuyển để thỏa mãn cái lỗ dâm đãng bản thân, hay chính cái sự dâm đãng mà Duy đã gieo vào trong trí não anh và bây giờ nó đang phát triển vượt bậc. Nhìn cảnh tượng trước mặt, Duy thật sự hài lòng vì kết quả mà hắn đã tạo ra, và cũng không lâu nữa, người đang quỳ thẳng người kia cũng sẽ như vậy, và sẽ còn nhiều người nữa sẽ phải như vậy.
- Sướng nhiêu đó được rồi, mày đến đây.
Nhân dường như đã biết thân phận của anh, thay vì đứng dậy và đi đến thì Nhân bò 4 chân đến bên cạnh Duy, hắn thì thầm gì váo tai anh và anh bò vào phòng mình. Chỉ còn mình Nghĩa đang bị tuột hứng vì cái miệng điêu luyện của Nhân đã rời khỏi con cu đang cương cứng của anh sau gần 1 tuần trong chiếc khóa, Nghĩa vẫn quỳ đó, nhìn về phía Duy với sự căm tức và bất lực, anh rất muốn nhào tới mà cho Duy một trận, nhưng cái vòng cổ kia đã nhắc nhở anh về kết quả đó. Một lúc sau Nhân bước ra với trang phục chỉnh tề, lần này anh không mặc đồng phục xanh như những lần trước, mà là một bộ somi quần tây lịch lãm, chiếc áo somi trắng body ôm sát cơ thể anh, khoe ra những đường nét mạnh mẽ, chiếc quần tây kiểu Hàn Quốc ôm sát khoe ra đôi chân thon dài, bờ mông căng tròn và phía trước thì u u, ẩn hiển dấu tích của cái khóa. Kết hợp cùng gương mặt sáng và có phần đẹp trai của Nhân, bây giờ nhìn Nhân như một nam thần chứ không phải là một chàng công an, và càng không ai nghĩ anh đang trên con đường thuần hóa thành một con chó, một tên nô lệ cực phẩm. Nghĩa nhìn Nhân mà ngơ ngơ mặt, không ngờ thằng đồng nghiệp, thằng bạn mình body đẹp thế mà mình lại không để ý tới, nhưng trong môi trường quân đội, có gì của nhau mà họ chưa khám phá đâu, cái khó hiểu là sao nay Nghĩa lại có cái cảm giác như thế này.
- Vừa vặn quá, không uổng công tao chuẩn bị cho mày. Vừa tấm tắc khen, Duy vừa tiến tới bên cạnh Nhân mà sờ sờ vào cái ngã ba của Nhân, khiến anh cảm thấy khó chịu và hơi thở trở nên có phần nặng nề hơn.
Nhìn ngắm, sờ nặn, bình phẩm xong thì Duy tiến bên cạnh Nghĩa, lần lượt từng món đồ trong chiếc túi của hắn được lôi ra và gắn lên người của Nghĩa. Nhân đứng đó, hình ảnh của anh mấy tuần trước, lúc mà anh mới rơi vào tay Duy, đau đớn, nhục nhã là thế, nhưng sao bây giờ anh lại có phần hứng thú, không phải nói là thích luôn ấy nhỉ. Cứ mỗi cái nhăn mặt của Nghĩa, là anh cảm thấy bồn chồn và anh cảm nhận cu anh đang co giật, và chắc có lẽ cũng đang rỏ rã nước nhờn đầy ra ấy chứ. Đây là những gì mà kẻ kia đã mang lại cho anh đấy sao, cảm nhận của anh đã thay đổi, từ ghê sợ đến thích thú, từ đau đớn thành kích thích, đó chính là Nhân tại thời điểm này.
Sau khi những món đồ mà Duy chuẩn bị được gắn hết lên người Nghĩa, thì nhìn anh như một con ma nơ canh treo đồ, nhưng không phải là quần áo mà là những món đồ BDSM. Một anh công an trong tang phục xanh truyền thống, với một mớ kẹp trên trên ngực, cổ đeo vòng, rồi còn thêm một sợi xích với cái ổ khóa dính, cu bị móc ra bên ngoài kem cái tạ dái, đầu cu thì một có cái chụp mũ kèm nút bít niêu đạo, 2 tay của anh thì bị còng 2 ngón cái kết hợp với một thanh sắt cố định, khiến anh không thể nào di chuyển tay mình đến gần cơ thể. Một Combo hoàn hảo để một giam lỏng một người trong tình trạng tự do di chuyển. Sự tra tấn dành cho Nghĩa bây giờ mới là đỉnh điểm, khi mà anh không thể làm gì để giúp cho cơ thể mình được giải tỏa, khi luôn bị kích thích với cường độ cao như thế. Tuy nhiên có thể thấy cái lỗ nhỏ của Nghĩa vẫn còn được tự do, chưa có gì bên trong, Duy quên nó ư, hay đây là mục đích của hắn? Chỉ Duy biết điều đó mà thôi.
Chuẩn bị cho Nghĩa đâu đó đầy đủ, Duy quay sang với Nhan, người đang bồn chồn, hồi hộp, lo lắng, hay đang bị kích thích cao độ từ nãy giờ, chứng minh cho điều đó là ngay ngã ba dâm đãng của chiếc quần trắng kia là một vệt nước nhỏ, dâm thủy thấm ra ngoài quần như thế cho thấy Nhân đang phấn khích cao độ đến như thế nào, và điều đó làm sao có thể lọt qua con mắt tinh tường của Duy cơ chứ.
Duy tiến đến bên Nhân, 2 chiếc vớ được nhét vào miệng, tiếp đó là một quả bóng và ngoài cùng là một lớp băng keo được bọc quanh khuôn miệng Nhân. Rồi một vòng keo được quấn quanh mắt của Nhân xung quanh anh chỉ còn một màu đen. Một cái hood trùm kín mặt được trùm lên đầu anh, một cặp kiếng đen và chiếc nón bảo hiểm ¾ , tổng quan nhìn Nhân bây giờ. Hình ảnh của Nhân bây giờ chỉ còn là một body hoàn hảo, với gương mặt được bịt kín bằng chiếc nón bảo hiểm, và hình ảnh đó cũng làm cho Nghĩa thấy thích thú hơn.
- Xong, bây giờ đi chơi với tao một xíu nhé, còn mày thì ở đây mà tận hưởng đi. Duy lên tiếng thông báo cho cả 2, và không quên bấm công tắc cho cái trùm đầu cu kích điện kia hoạt động. Nghĩa bây giờ chỉ biết rên siết khi những luồn điện kia truyền thẳng vào ngay đầu cu đầy nhạy cảm của anh, lúc nhanh, lúc chậm, lúc thì một tràng dài, lúc thì như kiến cắn. Và càng đau khổ hơn khi muốn mà không thể nào chạm vào cơ thể mình, và cứ mỗi lần cố chạm tay vào cơ thể thì lại vô tình chạm vào mấy cái kẹp, khiến anh không chỉ đau bên dưới, mà còn cả phía trên. Những luồn điện đó không quá mạnh, nó chỉ vừa đủ để kiến cho cu anh cương cứng, kích thích mạnh hơn, kiến cho cảm giác muốn bắn càng dâng cao hơn, nhưng cái nhét niêu đạo lại làm cho việc đó thành một điều không thể. Và tổng thể, những Nghĩa chỉ có thể chịu đựng sự hành hạ này, Nhân chỉ có thể làm theo lệnh của Duy vì xung quanh anh chỉ còn bóng tối.
Nhân không biết Duy đưa anh đi đâu, ngồi trên xe mà tim anh đập mạnh, hơi thở thì dồn dập. nếu chỉ như lần trước, thì kẻ kia có cần chuẩn bị cầu kỳ đến như vậy không, tại sao lại như vậy, đến đâu và làm gì? Đó là tất cả những câu hỏi của Nhân trong giay phút này. Nhưng lo lắng hay hồi hộp làm gì khi mà anh có thay đổi được gì đâu, thôi thì nên tận hưởng hết tất cả những gì mà kẻ bịt mặt kia mang đến đi. Một hơi thở bất lực của anh trôi ra khỏi cơ thể, sự buông xuôi làm cho anh cảm thấy nhẹ nhàng và bình tĩnh hơn phần nào.
Không biết mình được đưa đến đâu, chỉ cảm nhận được là cả một khoản thời gian và quãng đường dài thăm thẩm đầy đen tối như chính cái số phận của anh lúc này. Xe chạy chậm dần, Nhân đoán đã tới nơi cần tới, anh khé rung mình và hồi hợp với chuyện sẽ xảy đến với mình. Xuống xe, di chuyển từng bước chân nagwj nề theo hướng kéo của sợi xích mà Duy vừa đeo lên cổ anh. Tiếng chuông vang lên, và tiếng mở cửa.
- Tới rồi à, tôi chờ ông nãy giờ rồi đấy. haha... chà chà, hàng ngon nhỉ, sao ông không sài mà đem qua đây cho tôi thế.
- Đêm nay tới 2 đứa lận, nên đem qua cho ông một đứa để mà chơi, nhưng chơi gì thì chơi, đừng lột cái hood với cái khóa ra là được, ông cứ tùy nghi mà dùng, sáng mai tôi tới rước nó.
- Ok, vái vòng cổ kèm cái hood kia nguyên bộ, sao mà tháo ra được, ông cứ kéo lo.
Duy trao sợi dây xích cho người kia rồi ra về, bỏ mặt Nhân tại ngôi nhà đó, với một người xa lạ. Trong tận đáy lòng anh dâng lên nổi lo lắng cực độ, anh muốn thét lên, muốn cầu xin kẻ kia, nhưng với cái miệng bị dồn đầy vớ và lại còn dán kín keo như thế kia, thì làm sao mà anh có thể cất lời van xin được cơ chứ. rồi người kia là ai, anh có biết hắn không, hắn sẽ làm gì anh, sẽ hành hạ anh như thế nào đây...? Muôn vài câu hỏi khiến từng bước chân của Nhân cứ rung rung, như là anh sắp bước không nổi.
- Yên tâm đi, tối nay, tao sẽ không làm gì quá đáng với mày đâu, haha...
Cái giọng cười ây, thật sự còn khiến Nhân lo sợ hơn cả thẩy nữa chứ đừng nói là trấn an anh, đôi chân của anh như không còn là của anh nữa.
Trao sợi xích cổ của Nhân cho bạn mình xong, Duy lấy xe ra về. Vừa chạy xe, hắn vừa suy nghĩ coi sẽ làm gì Nghĩa tiếp theo, một thằng trai thẳng, đầy rẫy kinh nghiệm tình trường thì chắc sẽ dễ dàng huấn luyện hơn một đứa non tơ như Nhân. Khi cơn nứng dâng trào thì lí trí của chắc chắn sẽ chả còn lại gì, chứ đừng nói là muốn phản kháng, rồi mày cũng sẽ phải làm tất cả theo ý muốn của tao giống như đồng đội của mày mà thôi. Duy kẽ cười thầm cho cái số phận của kẻ nhiều chuyện đẹp trai kia.
Tính từ lúc Nhân và kẻ bịt mặt kia ra khỏi nhà tới giờ cũng đã hơn 1 giờ đồng hồ, nhưng đối với Nghĩa thì đấy như là cả một thế kỷ. Cơ thể anh mõi nhừ vì cứ phải trong tình thế nữa đứng nữa quỳ, muốn nằm cũng không được mà đứng cũng không xong. Cơ thể thì đau đớn từ trên xuống dưới, những chiếc kẹp rùi cái chụp ku và nhét niêu đạo. Cu anh cương cứng như sắp sữa nổ tung tới nơi vì sự kích thích từ cái kích điện, mà nhét niêu đạo kia đã bịt kín cái niêu đạo rồi. Và trên tất cả là 2 tay anh không thể nào chạm vào cơ thể được, và cứ mỗi lần đôi tay ấy di chuyển thì lại vô tình va chạm vào các nơi mẫn cảm nhất trên cơ thể anh lúc này.
Nghe tiếng mở cữa, Nghĩa như kích động thật sự vì anh nghĩ rằng anh sắp được giải thoát khỏi tình cảnh này, nhưng anh đã lầm. Suy nghĩ của anh là thế, nhưng suy nghĩ của Duy thì là khác, một mớ những trò chơi, những lời nói được Duy nghĩ ra trên quãng đường về đủ để đánh gục hết tất cả những rào cản của Nghĩa, khiến anh sẽ phải ngoan ngoãn nghe theo lời của hắn, phục tùng hắn và chấp nhận làm nô lệ cho hắn. Cải tạo một con người đã niếm trái cấm rồi luôn luôn dễ hơn cải tạo những đứa ngoan hiền, vì những đứa ngoan hiền sẽ không định nghĩa rõ được tất cả các cảm giác mà chúng nếm trãi, do đó cần phải cho chúng hiểu và ghi nhớ. Còn với những người như Nghĩa, thì chỉ cần chuyển hướng cho chúng biết cảm giác mới sẽ mang đến cho chúng những gì, và chúng sẽ tiếp nhận một cách dễ dàng hơn. Tuy nhiên, cả 2 đều cần thời gian để có thể cải tạo được. Và giờ đây, cơ thể của Nghĩa sau 1 giờ trãi nghiệm đã đạt đủ cả về thể xác lẫn tinh thần, thời điểm thích hợp để huấn luyện Nghĩa đã đến.
Cơ thể Nghĩa bây giờ đã đạt đến độ mẫn cảm nhất có thể, Duy bước vào nhà mà hết sức hài lòng khi nhìn thấy biểu cảm khổ sỡ của anh. Bước đên bên cạnh, lướt nhẹ tay lên những chiếc kẹp khiến Ngĩa rên siết vì đau, nhưng Duy biết chắc chắn một điều là cái đâu đó trong trí não là cảm giác lạ mang đến từ 2 đầu vú. Quay qua phía sau, Duy sờ nắm cặp mông căng tròn, kèm theo đó là những cái miết , gãi, chà xát xung quanh chiếc lỗ của Nghĩa. Sự kích thích từ phía sau mà Duy mang lại khiến Nghĩa nhớ đến lần đầu tiên anh bị đụ mà như vô thức, cái lỗ bỗng trỡ nên ngứa ngáy khó chịu. Nhưng giờ Nghĩa có nghĩ được gì đâu, khi mà cơ thể anh bây giờ, con cu đã làm lu mờ trí não, bây giờ với anh, mong muốn được bắn, được giải thoát khỏi tình cảnh này là mong muốn duy nhất, cơ thể anh đã quá mỏi mệt rồi.
- Cảm giác không tệ chứ? Vừa hỏi, Duy vừa chạm tiếp vào những chiếc kẹp trên ngục anh một lần nữa.
- Ư ... ư... thả tôi ra đi, tôi năn nỉ anh đó. Ư... ư.......
- Cũng được thôi, nhưng tao sẽ giải thoát cho mày từng phần nhé. Đầu tiên.
Vừa nói, Duy vừa cởi từng chiếc cúc áo, và không một sự báo trước, Duy giựt mạnh 2 tà áo ra 2 phía, kéo theo là những chiếc kẹp văng ra khỏi cơ thể Nghĩa cùng với tiếng hét thất thanh của anh. Ngay khi tiếng thét cất lên chưa dứt thì Duy đã tọng vào họng con cu giả, món đồ chơi của Nhân hàng ngày khi bị khóa cu khiến cho tiếng hét khi trôi nguocj lại bào họng của nghĩa. Cơ mặt anh nhăn xiết lại thay cho tiếng hét, tiếp sau đó là những tràng hơi thở hồng học như một vận động viên vừa điền kinh vừa kết thúc phần thi của mình.
- Hét lớn quá nha, mày có muốn tao nhét cái vật kia vào miệng mày không?
Vừa hỏi, Duy vừa chỉ cho Nghĩa cái gag có một phần lồi hình đầu khấc dài hơn 7cm. Vừa liếc qua đó, Nghĩa chợt rung mình vì cái phần kia mà nhét vào miệng anh thì không biết làm sao mà thở nữa. Thấy Nghĩa đã im lạng và bớt nhăn nhó vì đau, Duy mới bắt đầu lấy một ít dầu massa, xoa đều lên 2 bầu ngục đã ửng đỏ và đầy dấu kẹp. Khi đôi tay đầy dầu massa mát lạnh của Duy chạm vào bầu ngực của Nghĩa, thì dường như có một luồng điện chạy xẹt qua cơ thể và truyền thẳng đến não của Nghĩa, một cảm giác lâng lâng khó tả đối với chàng công an với kinh nghiệm chinh chiến. Đây là lần đầu tiên mà Nghĩa có cảm giác này, cảm giác phấn chấn và có phần tê liệt, cực kỳ khó tả. Rồi Duy xoa nắm phần ngục của Nghĩa, đùa giỡn nơi 2 đầu vú đang dần cứng lên, và Nghĩa cũng bắt đầu cất lên những tiếng rên khe khẽ, báo hiệu cho sự sụp đỗ của những hàng rào chống cự của Nghĩa trước những khoái cảm mà Duy mang đến. Dường như cái cảm giác ấy đã khiến Nghĩa trỡ nên mụ mị và mất dần đi nhận thức. Bằng chứng là khi đôi tay Duy rời khỏi cơ thể Nghĩa, anh đã bất ngờ như người đang ngủ say bị đánh thức một cách bất ngờ. Trong Nghĩa bây giờ dâng lên một cảm xúc khó tả, cơ thể anh bây giờ đang thèm muốn những cái va chạm từ đôi bàn tay ma quái kia, nhưng anh không thể nào cất lời để yêu cầu kẻ bịt mặt kia thỏa mãn anh, một chút gì đó của lòng tự tôn trong anh vẫn còn sót lại. "Không, mình không thể như Nhân mà cầu xin hắn như vậy", Nghĩa thầm nghĩ trong đầu mình như thế, nhưng sẽ sớm thôi, những lời cầu xin của anh sẽ phải thốt ra mà thôi, làm soa anh có thể chống cự lại một con người có quá nhiều kinh nghiệm như Duy. Chính chàng đại úy, một ông chủ huấn luyện không biết bao nhiêu tên nô lệ kia, cuối cùng cũng phải khuất phục trước tay hắn kia mà.
Từ nãy giờ, cái máy massa ngay đầu khấc đã không còn hoạt động, thế nhưng cu của Nghĩa vẫn cương cứng, co giật liên tục bởi những va chạm đó. Bây giờ Duy mới tháo cái chụp mũ, cái nhét niêu đạo ra khỏi đầu khấc, cả cơ thể Nghĩa như được giải thoát, cái nhét niêu đạo kia giống như một cái chìa khóa, khi được tháo ra liền như trút bỏ được một gánh nặng đeo bám, giam cầm, kìm hãm Nghĩa cả tiếng vừa qua.
- Mày có tin một thằng đàn ông như mày, chỉ cần chạm vào bầu ngực thôi cũng đủ để khiến mày phải bắn không không.
Vừa nói, Duy vừa chạm vào bầu ngực đang phập phồng của Nghĩa, từ phía sau, cả cơ thể Duy áp chặt vào cơ thể anh, đôi bàn tay thì nhào nặng bầu ngực ấy. Người Nghĩa bây giờ nóng đến cực độ, nóng vì con cu cứng lên, nóng lên vì đôi bàn tay của kẻ bịt mặt, nóng lên vì hơi nóng từ cơ thể Duy tỏa ra, và trên tất cả là vì nóng lên vì cả cơ thể anh đang bị kích thích tới cực độ như vậy. Kết hợp thêm với việc bị kích thích liên tục hơn 60 phút vừa qua. Cuối cùng, chuyện gì đến cũng đến, cã cơ thể Nghĩa căng cứng, cu Nghĩa co giật liên hồi và từng đợt, từng đợt tinh bắn ra liên tục, cơ thể Nghĩa gần như đổ sụp xuống nếu như không có Duy. Thời điểm cơ thể anh căng cứng xuất tinh, trong đầu Nghĩa không khỏi bang hoàng vì việc đó, chỉ vì đôi bàn tay kia nhào nắn ngực mình thôi mà đã khiến cả cơ thể anh như vậy sao? Cơ thể anh bây giờ đĩ thõa đến vậy sao?.... và nhiều câu hỏi trong đầu anh vì sự thay đổi của cơ thể, nhưng cái mà Nghĩa không hề biết là anh xuất tinh được như vậy là do tổng thể của cả một quá trình. Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là Duy đã làm cho anh phải nghĩ như thế.
- Mày thấy mày đĩ tới cỡ nào chưa, đàn ông con trai gì mà như lũ đàn bà, mới bóp vú xíu mà đã bắn xối xả như vậy. Duy thì thầm vào tai Nghĩa những lời nói mỉa mai, nhục mạ cái cơ thể đĩ thõa của anh.
Duy tháo bỏ sợi sích móc vào cái vòng cổ của Nghĩa, cả cơ thể Nghĩa đổ rạp xuống nền nhà. Cả cơ thể anh bây giờ đã quá mệt sau một giờ tra tấn như thế. Cứ nghĩ rằng anh sắp được trả tự do, nhưng không, Duy nắm vào thanh sắt nối giữ còng ngón tay và chiếc vòng cổ giựt để ra hiệu cho anh di chuyển đến bên ghế sopha. Ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế đơn, Duy trói cố định Nghĩa trên chiếc ghế. Tiếp tục cho lượt hành hạ tiếp theo, 2 chiếc kẹp sắt đc kẹp lên 2 đầu vú của Nghĩa, tiếp sau đó là một sợi dây trói chặt gốc cu Nghĩa và kéo đùm dái ra phía xa. Mặc dù vừa mới xuất tinh xong, nhưng với sự giúp đỡ của những lằn dây kia, cộng với cơn đau nơi đầu vú, cu Nghĩa chẳng những không mềm mà lại còn cương cứng rỉ ra vài giọt nước nhờn mỗi khi Duy chạm vào 2 chiếc kẹp kia. Tiếp sau đó là cái gag với phần lồi hình một cái dương vật được nhé vào miệng và cố định bởi vòng dây phía sau đầu. Nhìn ngắm tác phẩm của mình lần cuối, và chắc chắn rằng Nghĩa không thể nào thoát khỏi mớ hỗn độn kia, Duy mới tắt hết đèn, rồi bỏ mặt Nghĩa trong ngôi nhà của Nhân.
Một lần nữa tiếng mỡ cửa vang lên, báo hiệu cho cuộc vui lần thứ 2 bắt đầu đối với Nghĩa. Nghĩa không biết đã bao lâu vì với anh bây giờ thì thời gian cứ như ngưng đọng lại, trôi chầm chậm như từng cơn đau cứ âm ỉ trên toàn cơ thể anh. Trong cái không gian im ắng, tối tăm kia, mà nếu có mở đèn thì với anh cũng chỉ có bóng tối vì cái bịt mắt đã chắn hết rồi, từng cơn đau gặm nhắm cơ thể anh. Một cái chạm nhẹ lên bầu ngực đang ê buốt khiến Nghĩa giật bắn người vì sự tê dại ấy. Một cảm giác lạ lẫm, hay nói cách khác là cái sướng le lói trong cái đau truyền đến đại não anh, tiếp theo sau đó là sự mò mẫm, kích thích anh tới cực độ. Mà chứng minh cho chuyện đó là cu co giật và rỉ ra những giọt nhờn hiển thị cho cái gọi là sướng ấy. Những tiếng rên khe khẽ lọt ra khỏi cái gag kia càng làm cho kẻ đang mò mẫm cái cơ thể anh thêm phần kích thích và hưng phấn.
Một chuỗi hành động và phản ứng liên tiếp diễn ra, khi một chiếc kẹp được tháo ra, thì ngay lập tức một khuôn miệng ấm nóng được áp và nút, liếm như một sự an ủi, làm dịu đi cơn đau nơi đầu ngực, rồi lại bị kẹp trỡ lại sau khi rời khỏi chiếc lưỡi kia. Một tiếng hự vang lên khi chiếc kẹp được tháo ra và sau đó là tiếng a... kéo dài rồi chuyển sang ơ ơ... rồi lại một tiếng hự. Một chuỗi những phản ứng đó đã chứng tỏ rằng Nghĩa đang sướng tới nhường nào khi mà đầu ti của anh đang được một khoan miệng ấm nóng và một chiếc lưỡi đêu luyện massage tới cực đỉnh như vậy. Từng bên, từng bên một, khi cả 2 bên đầu ti đều được chăm sóc kỹ lưỡng thì đâu lại hoàn đấy, 2 chiếc kẹp kia vẫn được kẹp chặt trên khuôn ngực vạm vỡ ấy. Nhưng cái cảm giác bây giờ không như khi nãy, cái đau sau cái sướng, cảm giác nó khác hoàn toàn mà còn có phần gì đó khá là kích thích. Tận sâu trong suy nghĩ của Nghĩa, anh cứ muốn thêm, thêm và thêm nữa, vì cái sướng này là lần đầu tiên anh được cảm nhận và trãi nghiệm. Nó quá mới đối với Nghĩa, quá kích thích và như đã dồn anh vào một trạng thái lấp lững, khoãn giữa của cái gọi là lý trí và dục vọng. Phần dục vọng thì muốn thêm, nhưng lí trí thì mách bảo anh phải giữ lại cái gọi là tự trọng, là danh dự của 1 chiến sĩ công an, của một thằng trai thẳng. Nhưng rồi sẽ sớm thôi, cái gọi là tự trọng của Nghĩa sẽ sớm đổ sụp trước cái những kích thích từ Duy mang tới.
Khi 2 đầu ti của Nghĩa đã được chăm sóc kỹ càng, người kia tháo cái gag có phần lồi đã chiếm trọn cái khoan miệng của Nghĩa từ nãy tới giờ. Cái gag được tháo ra, cả khoan miệng của Nghĩa tê cứng, cứ đơ đơ ra, chưa ngậm miệng được hẳn. Một lực mạnh đè đầu Nghĩa cuối xuống phía dưới, một cái dương vật giả được tọng ngay vào miệng anh, kèm theo đó là thanh gỗ bắt ngang qua sợ dây sích nối giữa 2 chiếc kẹp nơi đầu ti. Như vậy, nếu Nghĩa muốn 2 đầu ti giảm bớt lực kéo từ 2 chiếc kẹp thì anh phải cuối thấp xuống, đồng nghĩa với việc phải tọng sâu cái dương vật giả kia vào miệng, còn không thì 2 đầu ti của anh sẽ bị chiếc kẹp kia hành hạ đau đớn mỗi khi anh muốn nhã cái vật kia ra. Một hình ảnh thật kích thích người xem, và người tạo ra tác phẩm đó cũng vậy, tuy nhiên người đó thì lại có một sự khổ sỡ khác mà không phải ai cũng biêt.
Để Nghĩa trong tư thế đó và điều chỉnh camera sao cho tiàn bộ khung hình một cách hoản hảo nhất, ghi lại những thước phim đẹp cho chàng trung úy. Cảm thấy thời lượng của đoạn clip đã đủ, người bí mật kia mới tiến tới, đè đầu Nghĩa cho cái dương vật kia lút cán vào miệng anh và giữ đó. Khi mà giới hạn đã tới, Nghĩa vùng vẫy vì cái dương vật kia đã bít đường thở của anh thì người kia mới buông tay. Theo quán tính, Nghĩa ngoc đầu dậy và do lực quá mạnh khiến cho 2 cái kẹp bị kéo bung ra, giải thoát 2 đầu ti khỏi 2 chiếc kẹp. Một tiếng hét thất thanh vang lên, chặn luôn cả cơn buồn nôn khi nãy. Sau tiếng thét, Nghĩa thở hồng hộc như thể xung quanh không còn không khí. Nhưng không hiểu sao, cu anh lúc đó vẫn cương cứng, thậm chí còn rỉ ra nhiều nước nhờn hơn, điều đó chứng tỏ cơ thể anh đã dần dần thích ứng với trò chơi mà người kia sắp đặt cho anh.
Khi thấy hơi thở của anh dần dần ổn định thì trò đó lại tiếp tục lặp lại, lần 2, lần 3, tới lần thứ 4, thì dường như đã tới giới hạn của anh, khi người kia sờ nắn để gắn lại 2 chiếc kẹp lên ngực thì anh đã vùng vẫy dữ dội. Đoán được phản ứng của anh, người kia liền thì thầm vào tai anh.
- Nếu không muốn đau đớn thì cuối xuống mà bú mút cái vật kia đi.
Tiếng nói này, lạ quá, như vậy không phải kẻ bịt mặt, đó là ai, Nghĩa lo lắng vì anh sợ sẽ có thêm người biết bí mật của anh, cũng giống như Nhân trong những ngày đầu, tâm lý chung của những chàng trai sợ bị phát hiện bí mật động trời này. Thấy Nghĩa còn có vẻ chần chừ, người kia liền kẹp 1 chiếc kẹp lên đầu ti bên trái của anh như nhắc nhở. Cơn thốn nơi đầu ti đã đánh thức Nghĩa khỏi mớ hỗn độn trong đầu anh, không muốn đầu ti cuat mình phải chịu đựng sự hành hạ này một lần nữa, Nghĩa liền cuối xuống mà ngậm cái vật kia vào miệng anh một cách nhẹ nhàng. Khá là hài lòng với hành động của Nghĩa, người kia cũng đưa tay tháo cái kẹp mà hắn vừa kẹp, như một phần thưởng nho nhỏ cho hành động của Nghĩa.
- Nếu mày chỉ ngậm nó không thì đừng trách tao đó, di chuyển cái đầu của mày đi.
Nghe nhiêu đó thôi, Nghĩa liền di chuyển đầu mình lên xuống theo lời của người kia. Anh không muốn một cơn đau nào nơi đầu ti nữa. Nghĩa cảm giác như 2 đầu ti anh sắp đứt ra khỏi bầu ngục của anh vậy. Ngoan ngoãn làm theo là thế, nhưng cứ thi thoảng, người kia lại ấn mạnh đầu anh xuống cho lút cán cái dương vật kia. Và cứ mỗi cái nhấn như thế thì anh lại nhợn lên vì cái vật ấy chui sâu vào tận cuống họng. Nhưng cảm giác buồn nôn lúc này không như khi nãy, nó nhẹ nhàng hơn, ít hơn, giống như cơ thể anh đang dần quen với việc có vật lạ chui vào cuống họng vậy.
Bú mút cái dương vật giả ấy không biết bao lâu, nhưng càng bú mút nó thì trong tâm trí Nghĩa lại le lói ý niệm thèm thuồng, và có thời điểm, không cần đợi người kia đè đầu mình, Nghĩa tự động cúi thấp người hơn, cho cái vật kia chui sâu nhất có thể, và giữ đó một lúc rồi mới di chuyển đầu đi lên. Như vậy có thể nói người kia đã thành công trong việc tập và giúp Nghĩa thích cảm giác bú cu, thích trò deepthroat. Cảm thấy việc bú mút kia đã đủ để làm trơn cái vật ấy, người kia liền kéo cái vòng cổ của Nghĩa như báo hiệu cho anh dừng lại. Tháo phần dây trói dưới chân cho anh đứng lên, rồi lại đè đầu bắt anh khom lưng cuối người ra phía trước, đồng nghĩa với nguyên phần mông của anh sẽ đẩy ra phía sau. Lúc này, Nghĩa cảm thấy lo lắng hơn, anh vẫn còn nhớ lần đâu tiên, khi mà cái lỗ của anh bị xâm hại, cảm giác đau thốn đến cùng cực. Và rồi chuyện gì đến cũng đến, lại một chiếc quần nữa của anh bị cắt, một khoản hở để lộ ra cái sip CK trắng mới cáu. Một ngón tay chà xát chiếc lỗ thông qua lớp quần lót, một cảm giác khó chịu, ngứa ngáy khi nơi thầm kín của mình bị người khác đụng chạm như thế. Nghĩa uốn éo cơ thể, một chút kháng cự yếu ớt của anh ngay lúc này. Chà xát, gãi, rồi đôi khi lại ấn ấn, toàn bọi một chuỗi hành động như thế lại đẩy cơ thể Nghĩa vào một cảm giác khác khó tả. Bất giác anh lại nhớ đến thời điểm mà Nhân đưa đẩy bên trong anh, cảm giác lạ lẫm có phần kích thích kia khiến Nghĩa muốn người kia ấn ngón tay sâu hơn nữa. Lúc mới bắt đầu, Nghĩa lắc lư thân mình như để tránh ngón tay kia, nhưng sau một lúc thì anh lại có phần đẩy hông ra sau mỗi khi ngón tay kia ấn vào cái lỗ. Hành động đó đã tố cáo cơ thể cũng như ý thức của anh đang muốn ngón tay kia chui sâu vào bên trong cho người kia biết. Và cái hành động ấy của Nghĩa làm sao bị bỏ sót được chứ, một nụ cười nơi cửa miệng hiện lên trên gương mặt của người kia.
Rồi chuyện gì tới cũng tới, cảm giác mát mẽ nơi cái lỗ báo hiệu cho anh biết chiếc sịp kia cũng chung số phận với chiếc quần xanh bên ngoài, một cảm giác mát lạnh nơi lỗ và ngón tay ấn sâu hơn vào trong. Nhưng chỉ là bên ngoài thành thôi, điều đó là không đủ với anh, những kích thích người kia mang đến cho anh đã khiến cho cái lỗ kia ngứa ngáy cực độ. Ấn nhẹ nhẹ vài cái như khởi động cho anh, kẻ kia lại nắm chiếc vòng cổ lôi anh vực dậy. Nghĩa gồng cứng người vị lo lắng cho cái lỗ đáng thưng của anh.
- Thả lõng người ra đi, không mày sẽ khổ lắm đó,
Câu nói báo hiệu cho việc kẽ kia sẽ làm, như vậy là một lần nữa, cái lỗ đáng thương của anh sẽ bị công phá, cơn đau xé da xé thịt sẽ quay lại, Nghĩa kẽ rung mình vì lo sợ, nhưng anh lại thả lõng người theo lời kẻ kia vì anh sợ cơn đau kia sẽ quay lại. Một lượng nhỏ chất bôi trơn được nhỏ lên đầu của cái dương vật giả mà anh đã bú mút từ nãy giờ. Điều chỉnh cơ thể Nghĩa ngay ngắn, khi đầu dương vật đang kề trước chiếc lỗ đang co rút, lo sợ như chính chủ nhân của chiếc lỗ ấy. Và một cái nhấn khống quá mạnh cũng không quá nhẹ lên đôi vai của Nghĩa, chỉ vừa đủ lực để toàn bộ nguyên khối dương vật ấy chui sâu vào chiếc lỗ. Một tiếng hét thất thanh từ khoan miệng của Nghĩa, cơn đau thốn tới cực độ khi cả cơ thể anh như bị chiếc dương vật giả kia xé ra 2. Sau tiếng hét, đôi chân Nghĩa quíu lại, cả người anh run run, hơi thở thì khô hốc và như cá mắc cạn.
Để Nghĩa ngồi trên cái dương vật ấy được một lúc như để anh làm quen với nó, khi hơi thở của anh dần trỡ lại bình thường và đôi chân giãn ra. Thì người kia mới lại gần và cởi trói cũng như bịt mắt cho anh. Do bị bịt mắt quá lâu, khi cái bịt mắt được tháo ra thì anh phải một hồi sau mới làm quen lại được với ánh sáng. Và trước mắt anh hiện ra một thân ảnh, cũng trong bộ cảnh phục như anh, nhưng người này lại có 4 sao, hơn hẳn anh 2 cấp. Về tướng tá, người này nhing có vẽ cũng chỉ tầm 30 tuổi, nhưng body anh ta lại có vẻ còn cơ bắp hơn anh, chắc chắn cũng tập luyện rất chăm chỉ. Nhưng trong đầu anh hiện lên một câu hỏi, tại sao người này lại có mặt ở đây và lại tham gia vào cuộc chơi này?
- Suy nghĩ nhiu đó đủ rồi, tao mỡ trói cho mày để mày vào vệ sinh cái lỗ, chứ không phải để ngồi đó mà nhìn tao, để nguyên cái vật ấy trong đít vào toilet, và khi đi ra thì tự mà nhét vô, còn không thò tao sẽ nhét vào như khi nãy đó.
Câu nói của ông Đại úy kia khiến Nghĩa giật mình, nãy giờ anh quên dần cái lỗ đáng thương của anh đang bị cái dương vật kia cắm sâu vào bên trong, nay nghe những lời đó khiến anh cảm thấy nhói nhói phía bên dưới. Lê từng bước chân đau đớn cùng với cái dương vật đang cắm sâu vào lỗ, Nghĩa bước vào toilet một cách khó khăn. Vừa rút cái vật đó ra, thì một mùi hôi bốc ra, dính đầy phân trên thân cái vật ấy. Cùng với điều đó là con buồn nôn lẫn cảm giác trống rỗng phía bên dưới. Nghĩa thẫn thờ vì cảm giác trống rỗng kia nơi lỗ hậu, nơi mà mới đây vừa hứng chịu cơn đau xé da xé thịt, nay lại thấy thiếu hụt vì cái vật kia. Lắc lắc đầu xua đi những cái suy nghĩ trong đầu, anh liền vệ sinh cái cơ thể nhem nhuốc của bản thân. Đồng thời cũng không quên tra cứu thông tin làm thế nào để vệ sinh sạch sẽ bên trong cái lỗ. Vệ sinh sạch sẽ cơ thể, Nghĩa từ từ nhét cái vật quá khổ kia vào lại bên trong. Không có chất bôi trơn, cơn đau rót buốt thẳng lên não Nghĩa. Nhớ lại khi nãy kẻ kia bắt anh bú mút để làm trơn, nhưng khi nãy là do bắt buộc, còn bây giờ là mình tự chủ, không, không được. Nhưng càng nhìn vào cái vật ấy, sự đắn đo trong suy nghĩ của anh và ký ức về việc bú mút nó lại đấu tranh với nhau. Kết quả cuối cùng, cái ký ức về việc bú mút nó khi nãy đã chiến thắng, anh muốn tự mình ngậm cái vật đó vào miệng giống như Nhân. Anh muốn biết vì sao Nhân lại có thể bú mút cái vật đó một cách thèm thuồng như vậy? Và từ từ, từng chút một, anh cho cái vật ấy vào miệng mình, đưa đẩy, di chuyển đầu mình. Khi cái vật kia hoàn toàn biến mất vào khuôn miệng anh, một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng, và càng di chuyển, cảm giác thích thú càng dâng trào và cu anh lại một lần nữa vương lên cứng cáp mà chính anh cũng không thể nào lí giải được. Được một lúc, anh mới nhổ một bãi nước bọt ra tay và thoa vào cái lỗ, từ từ từng chút một, anh nhét cái vật ấy chui lại vào lỗ của mình. Khi tự thân mình cày phá cái lỗ của mình, cảm giác đau đớn như khi nãy dường như giảm xuống, chỉ còn đau đớn nhẹ và có lẽ cũng nhờ vào việc anh bú mút bôi trơn, mà cái vật kia chui vào bên trong một cách dễ dàng hơn khi nãy. Khi đã nhét được vật ấy vào bên trong, Nghĩa mới xả người một lần nữa, rồi lau khô và bước ra bên ngoài. Từng bước chân, một cách đau đớn và khó chịu, cứ mỗi bước chân thì cái vận kia lại cạ vào thành ruột, lại tạo ra những cơn sóng ngầm trong dục vọng của anh. Và tất cả đều được thể hiện ra bên ngoài thông qua con cu đang cương cứng, chĩa thẳng ra phía trước một cách ngạo nghễ. Cơ thể trần truồng săn chắc bước ra từ cửa toilet, với con cu cương cứng đã khiến cho chàng Đại úy Nguyễn Hoàng Trung nóng cả người cùng với cơn đau từ phía dưới mang đến cho anh.
Nghĩa bước ra khỏi toilet, đến bên cạnh Trung, Trung nhìn Nghĩa mà nuốt nước miếng đánh ực, cùng với sự rạo rực trong người nhưng bây giờ Trung đâu còn được tự do như những ngày trước. Có bao nhiêu người biết được anh cũng đang khổ vì cái vật đàn ông của anh đang bị cầm tù mà người trước mặt thì phải nói là một món mĩ vị. Nếu không vì những lời dụ dỗ, không phải vì một chút tò mò, hay chính do cái tôi quá lớn mà giờ đây, Trung cũng giống như Nhân hay Nghĩa mà thôi. Có chăng là anh đang được ở một vị trí tương đối cao hơi một chút mà thôi. Sờ nắm khuôn ngực của Nghĩa, cảm nhận độ săn chắc và trơn láng của một làn da sạch sẽ, cả người Trung nóng rừng rực cũng với cơn đau buốt do cái vật đàn ông đang trong lồng mang đến.
- Mày có muốn biết vì sao mà đồng đội của mày lại trỡ thành một con người khác hay không? Từ từ mày sẽ hiểu, bây giờ thì quỳ xuống.
Trung ra lệnh cho Nghĩa, khi anh quỳ xuống thì Trung tiến hành quấn băng keo vào 2 tay và 2 chân của anh quặt lại vào nhau. Bây giờ anh chỉ có thể 1 là quỳ, 2 là bò, không thể nào đứng lên được. Tiếp theo sau đó là chiếc máy đụ được lôi ra, kề sát vào ngay lỗ của anh. Rút cái dương vật giả ra khỏi lỗ và nhìn chiếc lỗ co bóp một hồi, như để cho anh cảm nhận cái sự trống trãi khi cái lỗ cũa anh bị thiếu vật kia. Trung mới nhét cái dương vật giả nối với cái máy đụ, điều chỉnh cho cái máy chỉ có thể ra vào một chút phía trước chứ không đâm sâu vào chiếc lỗ, Trung muốn kích thích Nghĩa, khơi lại cái cảm giác bị thông lỗ cũng như sự khó chịu khi cảm giác nữa vời mang lại. Công tắc được bật lên, một cảm thốn và khó chịu từ lỗ hậu truyền thẳng lên não của Nghĩa. Nhưng cảm giác thốn đó dần dần được thay thế bằng cảm giác ngứa. Phải, rất ngứa, nó cứ thiếu thiếu, trong đầu Nghĩa lại thoáng qua cái suy nghĩ muốn sâu hơn nữa, chạm vào cái nơi mà lần trước Nhân đã đâm trúng. Sự thiếu thốn đó càng lúc càng tăng trong suy nghĩ của Nghĩa, Nhưng cái lí trí trong anh vẫn còn tồn lại ngnaw cản anh không cầu xin kẻ kia giúp anh, anh cố gắng chịu đựng nó.
Trung để đó, để cho Nghĩa chịu đựng sự dày vò từ cái máy đụ mang lại, và Trung cũng chưa muốn thực hiện tiếp nhiệm vụ của mình. Bởi vì anh biết những nhiệm vụ mà Duy giao cho anh sẽ khiến Nghĩa phải khổ sỡ nhiều hơn nữa, nhưng bên cạnh đó thì anh cũng chịu chung số phận giống Nghĩa mà thôi. Nghĩa khổ 10 thì anh cũng khổ 7 cơ mà, chứ có sung sướng gì đâu. Có nỗi khổ nào bằng khi mà "mỡ treo mà mèo nhịn đói" cơ chứ. Nhưng rồi Trung cũng sẽ phải làm và hứng chịu, bởi vì chính bản thân anh đã gần như chap nhận với việc đó rồi, bởi từ cái ngày mà anh đã buông xuôi và trao thân cho Duy, đánh dấu cho sự thay đổi cuộc đời của anh.
Chừng hơn 20 phút, Trung tiến tới giải thoát cho Nghĩa khỏi cái thiếu thốn nãy giờ. Hắn lật anh nằm ngữa ra trên chiếc ghế sopha, rồi cho cái máy đụ nghiên thanh trục góc 60 độ đâm thẳng vào đít Nghĩa. Lần này, Trung để cho nguyên chiếc dương vật vào sâu nhất có thể vào trong đít Nghĩa. Nhưng lại điều chỉnh cho chiếc máy hoạt động ở mức chậm nhất có thể, điều đó lại một lần nữa khiến Nghĩa rơi vào hoàn cảnh thốn cực. Chảng những không có cảm giác sướng, mà trái lại, cảm giác thốn vì bị cái vật kia chui ra chui vào một cách chậm rãi, cứ giống như anh đang rặn đi cầu mà lại không được. Khi thấy cu Nghĩa bắt đầu có dấu hiệu teo lại, Trung liền nắm cu Nghĩa và tiến hành sục cho anh. Lúc nhanh, lúc chậm, cùng thêm một ít gel bôi trơn, rất nhanh, cu Nghĩa lại trở về tình trạng cương cứng như ban đầu. Trái ngược hoàn toàn với ciếc máy đụ kia, Trung sục cho Nghĩa càng ngày càng nhanh, và chuyện tiếp theo đến rồi cũng đến. Nghĩa xiết chặt cơ mông và bắn tinh xối xả. Vừa thấy Nghĩa có dấu hiệu sắp bắn tinh thì Trung ngưng tay, và để cho cái máy đụ kia hoạt động và cho Nghĩa lên đỉnh với cảm giác bị đụ như thế. Khi đợt tinh dịch cuối cùng được bắn ra khỏi cu Nghĩa, Trung lại tiếp tục sục, lúc này cu Nghĩa cực kỳ mẫn cảm và cứ mỗi cái vuốt của Trung là anh lại rần rần cả người, khó chịu cực kỳ. Thêm vào đó là chiếc máy đụ được Trung bật lên ở chế độ trung bình, khiến cho Nghĩa rơi vào vòng kích thích mà không thể nào chống cự lại được. Tình trạng lại tiếp diễn, và khi đợt tinh thứ 2 và là thứ 3 từ nãy giờ được bắn ra, Trung bật chiếc máy hoạt động ở mức nhanh hơn. Nghĩa bây giờ bị kích thích lỗ hậu cực độ, điểm G trong đít Nghĩa liên tục bị tấn công thô bạo, kèm theo đó là cái cảm giác cực khoái khi bị đụ dần khiến đầu óc anh mụ mị đi. Lần này lượng tinh dịch bắn ra ít hơn và không còn xa nữa, Nghĩa nằm trên ghế mà thở hồng hộc, mệt lã người vì những gì anh đang gánh chịu.
- Mày có 2 lựa chọn, một là bắn tinh đến khô dái và liệt luôn, hai là tự nguyện đeo cái khóa tao đang để trên bàn kia. Khi nào chịu hết nổi thì nói tao nhé, còn không nói gì thì coi như mày đang chọn phương án số 1 nha.
Thông báo cho Nghĩa biết tình cảnh của anh, nhưng thời điểm hiện tại, lí trí của anh không cho phép anh đeo cái khóa ku kia trỡ lại. 1 tuần qua đã khiến anh dỡ sống dỡ chết rồi, bây giờ mà đeo lại, thì khi nào mới được tháo ra, rồi những cuộc vui gái gú của anh thì sao. Trung biết thừa những suy nghĩ phản kháng của một thằng trai từng thẳng anh, nhưng có lẽ cũng sẽ sớm thôi, hoặc là sau ngày hôm nay, Nghĩa sẽ chả còn thích gái nữa. Mà thay vào đó, Nghĩa cũng sẽ giống như Nhân, một thằng công an thèm cặc, thèm đụ. Lần thứ 2 của Nghĩa vừa kết thúc thì Trung lại tiếp tục, Nghĩa lại bắt đầu quằn quại, lúc thì co giật lúc thì rên ư ử... Với kinh nghiệm bản thân, cũng với chiếc máy đụ đang tàn phá và liên tục kích thích điểm G trong đít Nghĩa. Nhanh chóng lần thứ 3 và thứ 4 của Nghĩa cũng đến, đến lần thứ 4 thì gần như Nghĩa chỉ còn có thể bắn ra được 1 2 giọt tinh nơi đầu khấc. Lúc bắn ra thì đầu cu đau buốt tê cả người, đít anh thì giờ cũng rơi vào tình trạng đau rát. Dù chiếc máy cứ đâm chọt vào điểm G của anh, nhưng khi những kích thích sung sướng đã dâng quá cao thì lại chuyển thành sự tra tấn. Việc xuất tinh liên tục và kích thích điểm G đã khiến cơ thể Nghĩa tê dại, đầu óc anh mất dần suy nghĩ, điều khao khát nhất đối với anh lúc này là được giải thoát khỏi tình cảnh hiện tại.
- Sao, muốn ngừng lại thì nói nha, ngày hôm nay mày bắn 5 lần rồi đó.
Trung nhắc nhỡ Nghĩa về tình cảnh của anh, để anh biết mình đang như thế nào. 5 lần trong một buổi chiều, hơn nữa lại là cái cảm giác lên đỉnh nhưng không trọn vẹn, và tổng quan mọi thứ gom lại tói lần thứ 5 anh lên đỉnh liên tục đã hạ gục mọi suy nghĩ của anh. Lần thứ 5 của Nghĩa chỉ còn là cái giật giật mà không còn tí nước nào nữa. Lần này, khi Nghĩa vừa đạt cực khoái, Trung liền chà sát ngay đầu khấc, Trung biết chỉ cần kích thích nơi này, thì chắc chắn Nghĩa sẽ đồng ý cầu xin anh hắn chọn phương án thứ nhất ngay thôi. Và đúng như Trung nghĩ, những kích thích từ đầu khấc khi vừa xuất tinh xong đã khiến đầu óc Nghĩa không thể chịu nổi.
- Tôi đeo,.... tôi đeo...., đừng sục nữa...., xin anh...., tôi đeo.... Hu huhu
Nghĩa thốt lên, kèm theo đó là 2 hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt. Nghĩa khóc vì những đau đớn, tê dại và cũng khóc vì sự nhục nhã, mới hơn 20 phút truocs anh còn đủ tỉnh táo để mà đấu tranh, thế mà nay, anh lại phải tự nguyện cầu xin kẻ kia để được đeo cái khóa kia, trỡ lại tình trạng đau khổ như 1 tuần vừa qua. Anh khóc vì có lẽ hình tượng người chiến sĩ anh dũng của anh sau bao năm gầy dựng lúc này đã sụp đổ. Anh khóc vì.........
- Coi kìa, khóc cái con mẹ gì, muốn đeo hay muốn tiếp. Trung nhắc lại cùng với việc chà xát lên đầu khấc nay đã gần như chuyển sang màu đỏ như máu của anh.
- Tôi đeo, tôi đeo mà...
- OK, vậy thì bò đến đó đi. Trung ra lện, hắn bắm tắt cái máy đụ và rút nó ra khỏi đít Nghĩa, để anh bò đến bên chiếc bàn.
Trung tháo băng keo trả tự do cho đôi tay của Nghĩa. Đôi tay anh rung rung đeo cái khóa cu vào. Lần trước là anh bị kẻ kia đeo cho và khiến anh phải chịu đựng 1 tuần trong khổ sỡ. Hôm nay, chính tự đôi tay anh đeo vào, một nỗi nhục nhã cùng với đau đớn đánh úp đi suy nghĩ của anh. Nếu anh không nhiều chuyện, và muốn khám phá ra điều bí mật của Nhân, thì có lẽ anh đã không rơi vào tình cảnh như hiện tại. Ngay khi chiếc chìa khóa được rút ra, đánh dấu sự giam cầm thì Nghĩa biết một điều, cuộc đời anh đã rơi vào vực thẳm tâm tối của cuộc chơi, mà những kẻ cầm cương kia đã mang đến cho anh, hay nói một cách mỉa mai hơn là chính cái sự tò mò của anh đã mang đến cho anh.
- Tốt, bây giờ tự cởi trói rồi mặc đồ lại đi về đi, làm nhanh trước khi tao thay đổi ý định, đừng để tao đè mày ra hiếp mày tiếp đó. Trung bấm gửi đoạn video Nghĩa tự mang khóa cu qua cho Duy, như vậy nhiệm vụ của anh đã hoàn thành. Trung nói là nói thế thôi chứ giờ mà có ai banh đít kêu anh đụ thì anh cúng không thể làm được. Đụ đéo gì khi mà con cu anh cũng đang giống như Nghĩa, cũng đang trong chiếc khóa bé xíu và đang đỏ lên vì liên tục cương trong cái khóa kia.
Nghĩa lê từng bước chân nặng nhọc, tướng đi của anh không còn như bình thường, thất thần, tê dại, đau nhức, mệt mỏi là toàn bộ những biểu hiện trên cơ thể anh. Dắt xe ra khỏi căn nhà Nhân, chạy về cái tổ ấm của mình trên con đường vắng lúc 23 giờ khuya. Con đường từ nhà anh tới nhà Nhân bình thường không quá xa, mà nay anh cứ như xa lắm, đi mãi không thấy tới nơi. Một nỗi hận dâng lên trong lòng anh, anh hận Nhân, anh hận tên đại úy kia, anh hận kẻ bịt mặt, anh hận kẻ đánh thuốc mê anh trong tuần rồi,...... nhưng anh có biết được đâu khi bây giờ, tại ngôi nhà kia, đồng đội của anh còn khổ sỡ hơn anh nhiều.
Còn Trung, đoạn clip vừa gửi đi thì được hồi đáp: "tốt lắm, khóa cửa rồi về đi, mai tao sẽ thưởng cho mày". Chỉ vỏn vẹn như vậy thôi mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro