BẠN THÂN - 1
Từ khi cái trùm đầu được gắn lên đầu tới giờ, Nhân hoàn toàn chìm trong bóng tối, xúc giác của anh bây giờ đã phát huy tối đa để cảm nhận mọi thứ xung quanh. Đi đâu, chuyện gì xảy ra tiếp theo, cơ thể anh sẽ gánh chịu những thứ gì nữa, Nhân hoàn toàn không có một gợi ý nào. Nhưng hiện tại, Nhân biết rõ một điều là cơ thể mình đang thèm muốn, thèm muốn cái dục vọng đã được Duy khơi mào từ sáng tới giờ. Mặc dù cu đã bị khóa, và lại còn xuất tinh vì được nhún trên một cây hàng ấm nóng. Nhưng bây giờ cu của anh vẫn rỉ rã nước nhờn và co giật bên trong chiếc khóa, mỗi khi có một cơn gió len vào cái áo khoác mà mơn trớn lên những chiếc kẹp. Hay là một dằn sóc kiến cái vật trong đít anh ma sát lên thành ruột, nơi đang được Duy huấn luyện để làm thêm một chức năng nữa cho anh.
Duy chở Nhân về lại nhà của anh, mục đích của Duy hôm nay thật ra chỉ là vui đùa với Nhân tí xíu thôi, chứ với hắn, những thứ trang phục Nhân đang mặc trên người hoàn toàn không phải là sỡ thích của hắn. Vẫn như cũ, hắn thì đi, còn Nhân thì bò theo sau chân hắn. Nhân quỳ thẳng người theo hướng của sợi xích trên cổ mình, Duy thì thầm vào tai Nhân căn dặn.
- Cái khóa là mày tự nguyện đeo vào, nên khi nào tháo ra là quyền của tao, nhưng có vẻ nó hơi khó khăn cho mày, tao sẽ đổi lại cái khác.
Nói xong, Duy thay cái khóa Nhân đang đeo bằng 1 cái khóa khác, chỉ có chìa nhưng không có ổ. Cái vòng và cái chụp bên ngoài có vẻ nhỏ và ngắn hơn nên khi đeo vào, Nhân cảm thấy chật chội hơn khi nãy rất nhiều.
- Bây giờ có vẻ ổn hơn rồi nhỉ. Bây giờ mày di chuyển sẽ không phát ra âm thanh nữa. Cái vật nhét vào đít mày phải luôn thường trực trong đít, nên nhớ điều đó. Những cái quần lót mày nhận được, thích thì mặc, không thích thì thôi vì mày chỉ được mặc những cái quần đó mà thôi.
Nghe tới đây, Nhân như cứng người, mấy cái quần đó, có mặc cũng như không mặc. Chúng chỉ có 1 miếng vải nhỏ xíu thì làm sao che đậy được cái khóa kia cơ chứ. Thà không mặc có vẻ sẽ ổn hơn nhiều. Căn dặn thêm một số thứ khác, Duy bỏ ra về, như vậy là đã kết thúc một ngày cuối tuần đối với Nhân. Anh nhẹ nhàng tháo từng cái kẹp ra khỏi cơ thể mình. Mỗi cái kẹp được tháo ra là một cơn đau truyền tới, kèm theo đó là luồng điện truyền lên não, rồi lại quay ngược xuống cu, kiến nó lại co giật và rỉ nước như khóc than cho cái thân phận của chính chủ nhân của nó. Cơ thể đau nhức đầy những dấu kẹp đỏ hỏn vì tụ máu. Cơn dâm vẫn còn vì lỗ của anh vẫn còn cảm thấy ngứa ngáy khó chịu. Nhân vệ sinh cơ thể nhem nhuốc của mình rồi gắn cái vật màu đen kia vào đít, với hi vọng làm giảm đi sự ngứa ngáy đó.
Nằm trên chiếc giường thân quen của mình, anh suy nghĩ về cuộc đời, về sự nghiệp và về con người mình. Quả thật anh đã trỡ nên dâm đãng hơn rất nhiều. Anh đã thay đổi suy nghĩ từ thích đụ sang bị đụ. Cái lỗ của anh bây giờ, đang thèm muốn có vật thật to vào ra để mà thỏa mãn nó. Và bản thân anh cũng tự nhận ra một điều là kỹ thuật bú cu của anh, có lẽ đã tốt hơn trước và anh cảm thấy thích thú hơn với việc ngậm, mút cái vật đàn ông ấy. Bằng chứng là việc anh hay nhìn vào ngã ba của đồng đội mình, lâu lâu lại có suy nghĩ muốn xem cái vật ấy như thế nào, to hay bé, có như của anh không, và có khi nào cái vật đó cũng đang trong một cái khóa nhựa giống anh bây giờ. Đó là những suy nghĩ của anh sau một ngày đầy đam mê, dục vọng. Anh không biết chiyện gì sẽ đến với anh vào những ngày tiếp theo. Nhưng anh biết chắc một đều là kẻ bịt mặt kia sẽ không dễ dàng gì buông tha cho anh và anh chìm vào giấc ngủ với một bớ bồng bông ấy.
Một ngay làm việc mới bắt đầu với Nhân bằng sự uể oải trong người, anh thèm ngủ nướng hơn bao giờ hết, nhưng hôm nay là thứ hai đầu tuần phải chào cờ tại cơ quan nên không thể nướng thêm tí nào được. Vệ sinh cá nhân, mặc lên người bộ quân phục thường ngày. và đúng như người kia nói, cái khóa không còn phát ra tiếng cạch cạch như hôm trước, nó cũng tạo sự thoải mái trong di chuyển vì không còn phát ra âm thanh ấy nữa. Nhưng được thoải mái vì không phát ra âm thanh thì không thể so sánh với sự tự do được. Nhưng giờ sự tự do đó, chính tự tay anh đã bóp nát nó khi anh đeo cái khóa kia vào buổi sáng định mệnh ấy. Nhưng đó đã là quá khứ rồi, bây giờ phải vương mình heo tương lai mà sống, vì có tiếc nuối cũng có quay lại được đâu. Hơn nũa, bản thân anh bây giờ đang dần dần có cảm giác thích thú với những trò mà kẻ kia mang đến cho anh.
Buổi sáng đầu tuần diễn ra bình thường, hôm nay Duy đến cơ quan Nhân trình phiếu thu kho bạc để nhận lại giấy phép của công ty, hoàn thành thủ tục. Nhân tiếp Duy mà không khỏi sự ngại ngùng, lúng túng. Đâu đó xong xuôi, Duy thì thầm vào tai Nhân "vào toilet làm một nháy không đồng chí". Nghe xong, Nhân chỉ muốn độn thổ mà thôi, mặt anh đỏ như một trái cà chua chín, còn Duy thì cười ha ha rồi bỏ đi. Nhân lặng người ngồi một hồi rồi cũng lẳng lặng đi vào toilet, không biết là do ham muốn bản thân hay không, nhưng đâu đó trong anh lại có ý muốn lặp lại chuyện đó một lần nữa. Và toàn bộ câu chuyện, cũng như những biểu hiện của Nhân và Duy đều được kẻ nhiều chuyện thu vào tầm mắt. Thấy Nhân bước ra khỏi phòng, kẻ kia cũng âm thầm di chuyển theo phía sau anh.
Nhân bước vào buồng toilet hôm trước, đóng cửa nhưng không khóa như chờ đợi Duy. Còn kẻ nhiều chuyện kia thì bước vào phòng kế bên để nghe ngóng. 10 phút trôi qua nhưng không thấy ai bước vào, một cảm giác hụt hẫn trong anh. Không ai đến thì thôi vậy, chắc là Duy chỉ đùa anh mà thôi nên anh bước ra bên ngoài, về nơi làm việc với một vẻ mặt thất vọng. Phía bên kia, kẻ nhiều chuyện cũng vậy, cũng thất vọng giống như anh vì không thực hiện được kế hoạch mà hắn muốn. Nhưng khi hắn vừa đứng lên chuẩn bị bước ra khỏi buồng toilet thì có 1 mẫu giấy chuyển vào. "7h tối, tại nhà người trong cuộc", nội dung chỉ vỏn vẹn như vậy nhưng lại gây một sự hoang mang thật sự cho kẻ nhiều chuyện đó.
Kẻ nhiều chuyện nhận được mẫu giấy mà thừ người trong căn buồng đó. Như vậy là hắn đã bị phát hiện, nhưng tại sao người đưa tờ giấy đó lại ghi rõ thời gian, địa điểm rõ ràng, lại còn là tại nhà của Nhân nữa. Rõ ràng là hắn quan sát thấy Nhân và kẻ kia chỉ vừa mới gặp nhau tuần rồi, không lẽ 2 người họ có gì đó? Kẻ nhiều chuyện bắt đầu suy nghĩ về mối quan hệ của Duy và Nhân, rồi suy nghĩ riêng về Nhân, đồng đội của hắn, người anh em từng chung khóa học, nay chung cơ quan, chung phòng công tác. Nhân mà hắn biết trước đây là một thanh niên chuẩn men, lịch lãm, nay sao lại bú cu người đàn ông khác, hơn nữa lại là một người lạ mặt, lại còn nghe người kia nói về cái khóa, cái khóa gì cơ chứ. Hắn muốn biết nguyên nhân từ đâu đến, từ bản thân Nhân hay vì một nguyên do khác. Những suy nghĩ đó và thêm vào là lời mời gọi từ mẫu giấy kia khiến hắn suy nghĩ nguyên cả buổi chiều, khiến công việc của hắn cũng không đâu vào đâu.
- Nhân, nay rãnh không, đi làm vài chai coi, nay buồn quá. Hắn cố tình bắt chuyện với Nhân.
- Không được mày ơi, nay tao mệt quá, công việc ngập đầu kìa.
- Tao với mày chung phòng, công việc mày nhiều hay ít, không lẽ tao không biết, thôi đi làm vài chai đi, còn mày mệt thì qua nhà mày cũng được, tao với mày thôi.
- Thôi, quán thì còn may ra, chứ nhà tao có gì đâu mà chơi.
Thật ra chính bản thân Nhân biết rõ, nhà anh không còn là nơi an toàn cho mấy việc này nữa. Nhất cử nhất động của anh, kẻ kia đều biết. Hơn nữa, nếu qua nhà, lí thằng bạn thân phát hiện ra những bí mật trên người anh thì sao? Giải thích với hắn như thế nào... và muôn vàn lí do.
- Thôi, hôm khác đi, nay tao mệt rồi, tao về trước đây.
Vừa nói vừa cười, và nhanh chóng Nhân biến khỏi phòng, để lại kẻ nhiều chuyện đứng hình vài giây, vậy coi như cái kế hoạch thực hiện lời mời gọi đó của hắn đã không thành rồi. Ngồi lại vào ghế, hắn bắt đầu lại suy nghĩ xem coi như thế nào để có thể đến nhà Nhân một cách đường hoàng nhất có thể. Và hắn đã có cách.
Nhân về đến nhà, vẫn thói quen cũ, anh lại thoát y, trần truồn đi lại sinh hoạt trong căn nhà ấy. Căn nhà đã không còn một tia sáng nào len qua vì bị bít kín bởi những tấm màn che hoàn toàn. Cả căn nhà chìm trong bóng tối, như chính cuộc đời của anh. Không phảianh thích bóng tối, nhưng chí ít, thì với việc tối đen này, ít ra kẻ kia cũng khó quan sát được hành động của anh, cho anh một cảm giác tự do ít ỏi trong chính căn nhà mình.
6h30, tiếng chuông cửa nhà anh vang lên, ai lại đến nhà mình lúc này chứ. Nếu là kẻ bịt mặt, thì có lẽ hắn đã mở cửa mà vào luôn rồi, cần gì phải bấm chuông như vậy. Thắc mắc là thế, nhưng Nhân vẫn tròng vội bộ đồ lên người và tiến ra mở cửa. Là Nghĩa, kẻ nhiều chuyện trong câu chuyện này đang đứng trước cuat nhà Nhân với một vài bịch đồ ăn đang treo trên xe.
- Bây giờ thì khỏi trốn nhé, tao chuẩn bị hết rồi, làm vài cái rồi nghỉ, xả stress đi cu, nhà cửa gì mà tối thui vậy, tiết kiệm điện dữ vậy?
Vừa nói, Nghĩa vừa tự nhiên như nhà hắn mà kéo của lớn, đẩy xe vào trong nhà Nhân trong sự ngạc nhiên và đầy vẻ lo lắng của Nhân. Đây không phải lần đầu tiên Nghĩa đến nhà Nhân, vốn là bạn bè thân quen và cả 2 người cũng hay nhậu nhẹt tại nhà nên Nghĩa hầu như quen thuộc từng ngóc ngách trong căn nhà này. Mở đèn, xuống bếp bày đồ ăn ra, lấy nước đá, ly chén đũa..... chuẩn bị cho bữa tiệc nhỏ của 2 thằng bạn, mà Nghĩa có biết đâu đây là bữa nhậu định mệnh của hắn với người đồng đội đang đánh lô tô trong bụng kia. Nhân lo lắng không biết chuyện gì sẽ đến, lỡ kẻ bịt mặt kia đến nhà trong lúc này thì sao? Lỡ Nghĩa phát hiện ra những thứ Nhân đang đeo trên người? Hay lỡ..... Quá nhiều cái lỡ và nếu làm cho Nhân ngồi thừ người, còn thằng bạn thì cứ như nhà của hắn.
- Ê, làm gì ngồi đó hoài vậy? Nhà mày có phải nhà của tao đâu mà mày ngồi như khách vậy?
Câu nói của thằng bạn kéo Nhân về thực tại đau lòng này. Nhìn lại thì Duy đã chuẩn bị đầy đủ trên chiếc bàn nhỏ, Nhân chỉ biết than khổ và thầm ao ước là mọi chuyện sẽ diễn ra bình thường như không có gì cả, chứ lỡ có gì thì anh không biết phải nói sao nữa. Tiếng khui bia báo hiệu cho cuộc ăn uống bắt đầu, Nghĩa rôm rả nói chuyện như không có gì, mặc dầu trong đầu hắn lại đang mong chờ cuộc hẹn đó.
- Tan ca là mày chạy đi mua đồ qua đây luôn à, sao không về nhà thay đồ đi? Nhân hỏi, vì thấy trên người Nghĩa vẫn còn đầy đủ bộ quân phục.
- Ừ, về tao chạy đi luôn, chứ mà về nhà thì lười lắm mày biết nhà tao mà, đi là bị hỏi à. Đâu sướng như mày, một thân một mình, khỏe.
Khỏe ư, phải chi anh cũng được ở chung với gia đình, thì có lẽ kẻ kia sẽ buông tha cho anh được một ít, chứ không phải là tự nhiên mà hành hạ anh trong chính cái tổ ấm của anh như bi giờ.
Cả 2 vẫn vui vẽ cười nói, cạn bia với mỗi một tâm trạng và suy nghĩ trong đầu. Nhưng chả ai biết rằng toàn bộ cuộc ăn nhậu đó có người đang quan sát và toan tính điều gì đó. Một người uống cũng được 3 lon, đang ở lon thứ tư thì có tiếng chuông cửa lại vang lên, Nhân rơi vào hoảng loạn thật sự, điều anh lo lắng nhất lại xảy đến sao? Kẻ kia...?
- Nhà mày, mày ra mở cửa đi, chứ ngồi đó chi hả?
Nghĩa thúc giục, vì hắn đang chờ coi chuyện gì sẽ đến theo cuộc hẹn kia. Nhân ra mở cửa mà tay run run, khi cánh cửa mở ra thì là Tín, người cận thận của kẻ bịt mặt, người đã khiến anh lên bờ xuống ruộng không biết bao nhiêu lần. Tín xuất hiện tại đây, đồng nghĩa với việc nhận được lệnh của kẻ kia. Vậy là xong, điều anh lo lắng nhất đã thành hiện thực, Nhân như khụy người đi vì sự lo lắng ấy. Lo lắng cho anh và cho chính đồng đội của anh. Còn Tín thì vô cùng tự nhiên, chào hỏi rồi bước vào nhà một cách thoải mái. Nhân còn đang không biết giới thiệu đây là ai, thì Tín đã lên tiếng.
- Chào anh, tôi là Tín, bạn dưới quê của Nhân, anh là đồng nghiệp của Nhân à?
- Đúng rồi, tôi là Nghĩa, chung phòng với Nhân. Nghĩa trả lời mà hơi thất vọng, người hắn muốn đến là Duy, người đàn ông mà Nhân đã ngậm cu trong toilet cơ quan, chứ không phải người này.
- Mày chơi xấu ha Nhân, ăn nhậu mà không rủ tao nha. Tín cất lời trách móc trong khi Nhân xuống bếp lấy vài vật dụng lên cho Tín.
Bây giờ, trong 3 người, Nhân thì đang lo lắng, hay nói đúng hơn là sợ hãi., Nghĩa thì có đôi phần thất vọng vì đều hắn muốn có vẻ không được thực hiện, nhưng khi nó đựơc thực hiện thì cũng chính là lúc mà hắn sẽ phải ao ước thời gian được quay trỡ lại. Còn Tín thì không ai biết hắn đang muốn gì, mà với vẻ tự nhiên đến lạ lùng ấy lại khiến Nhân thêm phần lo lắng và Ngjiax thì thất vọng hơn nữa. Uống thêm được một vài lon, Tín vờ xin đi toilet, Nhân cũng vờ đi xuống bếp lấy thức ăn để theo sau Tín.
- Tại sao anh lại đến đây, người đó ra lệnh, hắn muốn gì?....
Và một tràng câu hỏi đến Tín nhưng hắn chỉ trả lời duy nhất một câu.
- Cái gì cũng có nguyên nhân của nó, tôi đang bảo vệ anh đó. Nhỏ nhỏ cái miệng đi.
Là sao, bảo vệ, bảo vệ anh ư, câu trả lời đó kiến anh còn bối rối hơn nữa. Nếu như đúng như Tín nói, thì không lẽ Nghĩa đã biết gì đó, hay Tín bảo vệ anh trước kẻ bịt mặt. Tín đã quay lên, lần này tới Nghĩa đi toilet, và nhanh như cắt, li bia của Nghĩa bị Tín cho vào đó một ít thuốc ngủ không màu. Nhân quay lên trên với dĩa thịt nguội mà lòng thì như tơ vò, và anh cũng không hề biết là trong li bia của Nghĩa đã được thêm gì vào trong. Và mọi chuyện lại được tiếp diễn như cũ khi Nghĩa quay lại bàn tiệc. Như không có gì xảy ra, và chỉ vừa khui lon thứ 7 thì Nghĩa đã đổ sụp, vì thuốc đã ngấm. Nhân biết rõ tửu lượng của Nghĩa, bình thường thì chục lon còn chưa là gì, mà nay mới có lon thứ 6 mà Nghĩa đã sụp.
- Mày cho gì vào li bia của Nghĩa, mày muốn gì?
Nhân hùng hỗ nhào tới Tín thì bị hắn xô ngã vào ghế, 6 lon bia, dù không thể kiến Nhân mất đi lí trí nhưng cũng đủ khiến anh hơi loạng choạng. Còn Tín thì chỉ mới hơn 2 lon, nên hắn vẫn chủ động hơn anh nhiều.
- Mày có biết nếu tao vào ông chủ không can thiệp, thì sau đêm nay, cả cơ quan của mày sẽ nhìn mày với anh mắt như thế nào khi mà cái thằng nhiều chuyện này nói ra cái bí mật của mày thì chỉ có trời mới biết đó.
Vừa quát lại, Tín vừa đưa tay nắm ngay vùng hạ bộ của Nhân kiến anh quặp người vì thốn và vì câu nói ấy.
- Đau, buông ra đi, đau.
- Bình tĩnh chưa, mày mà còn manh động thì đừng trách tao. Tín cần điện thoại và bật chế độ rung nhẹ cho cái vật trong đít Nhân hoạt động khiến anh thất thần. Bây giờ phụ tao đem thằng nhiều chuyện này vào phòng, nhanh. Tín lớn giọng ra lệnh.
Khi cả 2 đem Nghĩa vào phòng, cũng chính là lúc mà kẻ bịt mặt mở cửa bước vào. Một tràng pháo tay từ kẻ đó tán thưởng cho nhiệm vụ của Tín đã hoàn thành. Còn Nhân thì thật sự hoảng vì sự xuất hiện ấy.
Vẫn như mọi khi, kẻ bịt mặt bước vào nhà Nhân với một túi đồ, không ai biết bên trong là gì ngoại trừ hắn. Nói gì đó với Tín, ra lệnh cho Nhân vệ sinh thân thể cho cuộc truy hoan tối nay. Khi Nhân trần truồn bước ra từ nhà vệ sinh thì thấy đồng đội anh đã bị trói gô vào tư thế của một con chó đang nằm ngữa, với những lằn dây trói ôm sát cơ thể, 2 thanh sắt cố định khiến tay và chân Nghĩa không thể nào khép lại được và Nghĩa thì vẫn đang say giấc. Hình ảnh người đồng đội của mình đang trong tư thế đó cũng những lằn dây khiến Nhân nhớ đền hình ảnh của bản thân anh lúc trước, nhưng không hiểu sao trong tâm trí anh lại có một phần kích thích, hay nói cách khác là sự phấn khích. Anh rất muốn biết xem người đồng đội của mình khi rơi vào hoàn cảnh này thì sẽ như thế nào, phản ứng ra sao,...? Bằng chứng cho cái sự phấn khích đó là con cu anh co giật và chảy ra những dòng dâm thủy ra khỏi chiếc khóa.
- Nhìn cái gì, lo mà thay bộ đồ mà tao đã chuẩn bị cho mày đi, nó sắp tỉnh dậy rồi đó.
Duy lên tiếng kéo Nhân về lại thực tại, lại bộ đồ xanh đó, bộ đồ đã kéo anh vào vũng lầy nhơ nhuốc này, chính do anh nhận định. Nhưng cũng chính bộ đồ xanh đó lại khiến anh thích thú, khi nó trên người của đồng đội anh. Thay bộ đồng phục ấy vào người, anh được lệnh thay cái pugg rung trong đít bằng chiếc đuôi chó như lúc ban đầu, rồi vào đúng tư thế ở một góc giường. Còn Tín và kẻ bịt mặt thì đang lật Nghĩa vào tư thế giống anh, nhưng lại là ở trên giường. Dù rằng đang ngủ, nhưng với những mối buộc cùng với thanh sắt kia đã dựng cố định cơ thể của Nghĩa vào đúng tư thế. Đâu đó xong xuôi thì Tín quỳ sang một góc giường giống như Nhân. Kẻ bịt mặt đánh thức Nghĩa dậy bằng những cú vả bốp bốp vào mặt. Do tác dụng của thuốc kèm với bia nên một hồi sau Nghĩa mới tỉnh giấc. Mắt mũi vẫn còn chưa thấy rõ được thực tại nhưng Nghĩa lại cảm nhận rõ rằng cơ thể anh không còn được tự do như trước nữa mà đã bị cố định vào một tư thế thật khó chịu. Khi lấy lại được sự tỉnh táo, nhìn rõ mọi vật xung quanh thì Nghĩa mới nhận ra hoàn cảnh thật sự của mình lúc này.
- Tỉnh rồi phải không trung úy Nghĩa?
- Lũ khốn, thả tao ra, còn mày nữa Nhân, sao mày lại quỳ ở đó. Chuyện gì xảy ra với mày, bọn này là ai? Tại sao mày lại hại tao hả Nhân.
- Mày đừng trách con chó đó. Có trách thì nên tự trách bản thân mày đã quá nhiều chuyện thôi, không phải mày đến đây vì điều mày muốn biết sao. Vừa nói, Duy vừa vỗ vỗ vào mặt Nghĩa.
- Thằng khốn, lấy cái tay bẩn thỏi cuat mày ra, có ngon thì thả tao ra rồi nói chuyện.
- Mày nghĩ mày có quyền nói điều đó với tao sao? Mày không đủ trình đâu nhóc. Bây giờ thì xem cái bí mật mà mày muốn biết đi. Tín, làm cho tốt đó.
Nhận được lệnh, Tín đứng lên di chuyển đến chỗ của Nhân. Còn Nhân, anh vẫn đang lặng người suy nghĩ về những điều mà Duy nói với Nghĩa, bí mật, kẻ nhiều chuyện... Tín đến bên cạnh Nhân, như một phản xạ, Nhân liền cúi xuống hôn lên đôi chân của Tín. Nghĩa ngỡ ngàng khi nhìn thấy hành động đó của Nhân. Tiếp theo đó là một cuộc truy hoang của Nhân. Anh quỳ thẳng lên, miệng anh ngan với khóa quần Tín, dụi mặt vào đó cứ như là báu vật bên trong. Để Nhân dụi đầu, hôn hít cái báu vật của bên lớp ngoài quần một hồi, Tín mới móc cây hàng nóng của hắn ra. Nhân đón nhận và bắt đầu mút lấy mút để, như một đứa trẻ đang mút kem một cách ngon lành. Có lẽ Nhân đã quá quen với việc này, anh làm một cách thành thạo, nhịp nhàng. Liếm ngay đầu khấc, mút trọn cây hàng vào miệng, đánh lưỡi.... Và điều đó khiến Tín bắt đầu cất lên tiếng rên thỏa mãn. Được một lúc thì Tín rút hẳn cây hàng nóng của hắn ra, để Nhân vẫn quỳ ở đó trong sự thèm thuồng và tiếc nuối. Anh đã trỡ nên thèm cặc đến như vậy rồi sao? Hay là do lời nói của Duy, bú ngoan thì mới được đụ đã khai sáng cho anh? Vì giờ với anh, cái lỗ đã trỡ nên rất mẫn cảm và luôn thèm có cặc bên trong, vào, ra, chà xát, kích vào điểm G nhảy cảm.
Nghĩa thì vẫn há hốc mồm trong kinh ngạc khi xem toàn bộ cảnh truy hoan nhẹ nhàng ấy của Nhân. Bên trong quần của Nghĩa, thằng nhỏ cũng đã thức tỉnh vì những đoạn phim trực tiếp nãy giờ. Bắt gặp được sự kích động trong suy nghĩ của Nghĩa thông qua ánh mắt của anh, Duy ra hiệu cho Tín dừng lại và cho Nhân cảm giác hụt hẫn đó.
- Mày thấy đồng đội của mày sao nè? Nó làm tốt lắm đúng không?
- Lũ khốn tụi bây đã làm gì Nhân?
- Yên tâm, từ từ rồi mày cũng sẽ được hưởng. Mày có biết người ta làm như thế nào để giữ bí mật không?
- Đó là biến bí mật đó thành bí mật chung của nhiều người. Để Nghĩa suy nghĩ tí rồi Duy mới nói điều này.
Nhân nghe câu này thì ngước qua nhìn Nghĩa, theo câu nói của kẻ bịt mặt, thì chắc chắn ngày hôm nay, Nghĩa sẽ chịu những việc mà kẻ bịt mặt đó đã làm với anh. Anh không muốn điều đó xảy ra với Nghĩa, người bạn, người đồng đội của anh. Nhưng anh không biết phải làm gì để ngăn cản chuyện mày trong khi chính bản thân anh cũng chưa có một lối thoát.
- Lũ khốn tụi bây, có ngon thì thả tao ra... "BỐP", câu nói chưa dứt thì một bạt tai như trời giáng vào mặt Nghĩa khiến anh hoa cả mắt.
- Lũ chó tụi bây, nếu không dùng bạo lực thì không biết nghe lời đâu nhỉ.
Kết thúc câu nói, Duy lấy cái vòng cổ có kích điện mà hắn đã dùng để huấn luyện Nhân đeo vào cổ Nghĩa. Sau đó là một sợi dây nối vào cái vòng ấy. Hắn nắm sợi dây lôi cổ Nghĩa cho dựng thẳng người lên vào tư thế quỳ, và được cột chặt vào thành giường kiến Nghĩa không thể nào khum người lại được. Với Nhân, thì anh biết công dụng thật sự của cái vòng cổ đó, nhưng Nghĩa thì chưa. Nghĩa vẫn nghĩ đó chỉ là cái vòng cổ bình thường mà thôi, nhưng tí nữa thôi, anh sẽ biết công dụng thực của nó.
Trên người Nghĩa lúc này vẫn còn nguyên bộ quân phục như khi anh đến.
- Mày xem mày kìa, mới có như vậy thôi mà mày đã cứng ngắc rồi. Vừa nói, Duy vừa vỗ mạnh vào đũng quần Nghĩa khiến anh hự lên một tiếng vì thốn, và cũng vì thốn mà con cu anh dần dần mền xuống.
Duy lúc này mới kéo khóa quần và móc cây hàng đang mềm oặt của Nghĩa ra bên ngoài. Vừa mới bị vỗ một cái, 2 trứng vẫn còn thốn, nay con cu bị lôi ra bên ngoài khiến cho cạp quần lót ép vào 2 quả trứng khiến thôn hơn nữa. Duy sục cho con cu của Nghĩa cương cứng lên hết cỡ. Lúc này, Nghĩa cảm nhận thấy cơn sướng trào tới bên mình, anh cất lên những tiếng ư ư, a a đầy thõa mãn. Nhưng cứ khi gần tới đỉnh thì Duy lại táng vào cu anh khiến nó vì đau mà teo dần lại. Được vài lần, thì Duy móc luôn đùm dái của Nghĩa ra bên ngoài. Hắn đeo cái vòng khóa vào gốc, sau đó sục cho anh cương cứng lên hết cỡ, rồi khi đang cương cứng trong dục vọng từ bàn tay ma quái kia, Duy lấy cái lồng khóa cu và nhét trọn con cu của Nghĩa vào cái lôngg và khóa lại. Nhờ dịch dâm thủy từ Nghĩa tiết ra cùng với chất bôi trơn mà Duy đã chuẩn bị sẵn nên dù rằng cu Nghĩa cũng thuộc loại khủng nhưng lại chui vào lồng hết sức dễ dàng. Cảm giác đang cương cứng cao trào lại bị ép phải chui vào trong cái khóa như vậy, thật không biết cảm giác của Nghĩa như thế nào, chỉ thấy anh rên vì thốn đau, hự hự rồi hức hức, trên gương mặt điển trai ấy, đôi mắt đã đỏ ngầu và môi anh đã rớm máu. Vậy là xong, cu của Nghĩa đã bị khóa, như vậy cơn sướng của Nghĩa tới đây như đã dừng lại. Từ lúc cu Nghĩa được móc ra tới giờ, Nhân cứ nhìn chăm chăm vào nơi đó. Đây không phải lần đầu anh thấy hàng họ của Nghĩa, nhưng lần này cảm giác của anh có phần hơi khác những lần trước, những lần trong nhà tắm tập thể lúc đi học. Anh nhìn vào cái vật đàn ông đó và trong anh có cảm giavs muốn ngậm con cu đó vào miệng mình. Khi kẻ bịt mặt ép cái vật đàn ông ấy vào cái khóa thì anh cảm thấy hụt hẫn khi cơn thèm của anh bị dập tắt hoàn toàn như thế. Còn Nghĩa thì vẫn đang nhăn mặt vì cơn thốn và còn vì cơn nứng bị chặn lại như vậy. Đâu đó xong xuôi, Duy lấy 2 cái kẹp sắt kẹp vào vú của Nghĩa qua lớp áo, có lẽ hắn làm vậy, để giúp Nghĩa quen dần hơn với việc kẹp vú. Bây giờ trên người Nghĩa, với 2 cái kẹp trên ngực, cái khóa cu và cái vòng cổ kia, cộng thêm bộ quân phục màu xanh ấy thật là đẹp trong mắt những người có mặt tại đây.
- Hôm nay, mày sẽ biết được bí mật của Nhân, mày nên cám ơn vì tao đã nhẹ tay với mày đó.
Nói xong thì Duy ra lệnh cho Nhân bò đến mà khám phá cơ thể của đồng đội anh, điều mà nãy giờ anh đang thèm muốn, nhưng giờ cu của Nghĩa đã nằm trọn trong cái khóa kia rồi, thì còn làm gì được nữa cơ chứ. Nhân chầm chậm suy nghĩ, thôi thì cứ bò đến mút dái cho Nghĩa thôi chứ có làm được gì nữa. Khi 2 hòn dái đang bị ép chặt bởi cái khóa kia chui vào trong khoan miệng ấm nóng của Nhân, trong người Nghĩa như có một luồng điện chạy thẳng lên não khiến Nghĩa bật ra tiếng rên ư uh... kéo dài. Đây là tiếng rên của cơn sướng hay cơn thốn, thì chỉ Nghĩa là biết rõ nhất mà thôi.
Để Nhân mút một hồi, khi tiếng rên đứt quãng kia trỡ nên đều đều, thì Duy mới ra hiệu cho Nhân rời khỏi đùm dái ấy. Hắn lấy một chiếc đai tam giác, phía trước là một con cu giả cỡ lớn và đeo vào eo của Nghĩa.
- Làm cho nó trơn tí đi, không thì đau lắm đó.
Duy ra lệnh, Nhân làm theo, còn Nghĩa thì sựng người. Mục đích của kẻ bịt mặt là gì, Nhân thì còn đoán ra được nhưng với Nghĩa thì chưa. Nghĩa đâu biết chút nữa đây, sự tra tấn trong dục vọng sẽ lên đến cao trào khi mà đồng đội anh sẽ thành một con người khác, còn với anh là một sự hành hạ khác từ tinh thần đến thể xác. Và tất cả chúng đều do một bàn tay của kẻ bịt mặt sắp đặt cho cả 2, 2 người chiến sỹ, đồng đội và giờ thành 2 kẻ đồng hành dắt tay nhau vào vũng lầy dục vọng.
Cảm thấy cái vật kia đã đủ ướt do khoan miệng của Nhân bôi trơn, Duy tháo cái đuôi của anh ra.
- Đủ rồi, giờ thì tự thỏa mãn đi. Duy thì thầm vào tai Nhân rồi bước ra bên ngoài.
Nhân xoay người lại, 1 tay điều chỉnh cho cái dương vật giả kia chui từ từ vào cái lỗ dâm dật của anh. Dù đã bôi trơn, dù đã được nong nhiều lần, nhưng mỗi khi chơi với những vật như thế này, Nhân đều hết sức khó khăn và thốn. Khi mà cái vật đó vào lút cám thì Nhân bắt đầu di chuyển từ chậm tới nhanh, và cất lên những tiếng rên dâm đãng của bản thân.
Nghĩa thì hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, anh không hiểu tại sao Nhân lại có những hành động, biểu cảm như vậy, Nhân trong mắt anh là một người hết sức nam tính, mạnh mẽ. Mà nay sao lại thành một kẻ hứng tình buông xõa như thế. Liêm sỹ, tự trọng, nhân cách của người đồng đội mà anh biết đâu rồi? Câu hỏi này chính bản thân Nhân cũng không biết nữa, vì cơ thể anh không còn do anh làm chủ nữa rồi, chỉ cần những kích thích khơi màu thôi là cơn dâm trong người anh sẽ bộc phát. Mà những khi như vậy, thì Nhân như biến thành một con người khác, và còn thành gì nữa thì ai mà biết được. Có trách, cũng chỉ trách Duy, kẻ bịt mặt đã huấn luyện anh thành ra một con người như vậy, một kẻ đam mê vì dục vọng.
Và khi Nhân đang di chuyển cơ thể, thì phía ngoài, Duy cũng đã có 1 bộ ảnh lưu lại kỷ niệm của 2 người. Còn gì thú vị hơn cảnh 1 một thằng đàn ông đang dùng cu giả để đụ một thằng đàn ông khác, cảnh chỉ có của những nàng mis dùng để thỏa mãn tính thống trị. Mà hơn nữa, trên người cả 2 lại đang khoác lên mình bộ cảnh phục màu xanh nữa chứ, trên ngực người đang quỳ thì lại còn điểm thêm 2 cái kẹp phía trên và cái khóa cu phía dưới. Gương mặt của anh ta thì biểu cảm vô cùng xuất sắc, mỗi khi Nhân di chuyển nhanh, cái dương vật giả lại ép mạnh lên cái khóa khiến cho cái vật đàn ông của anh lại bị chèn ép hơn nữa. Và cũng những lúc đó, thì 2 cái kẹp lại bị dao động, khiến cho cơn thốn lại truyền lên não. Nhưng nói chung thì tất cả tác động từ bên ngoài đó, cũng không thể nào bằng cái thốn, khó chịu từ cái vật đàn ông của anh, nãy giờ nó đang nứng, và cố gắng trướng lên trong cái khóa chật hẹp ấy. Và thể hiện rõ nhất mà ai cũng biết, đó là từ trong cái khóa liên tục rỉ ra nước nhờn, trong suốt, đặc quánh kéo thành chỉ từ cái khóa đến drap giường. Nhân đang được thỏa mãn cơn hứng tình của bản thân, Nghĩa đang bị hành hạ vì cơn nứng, cả 2 chàng chiến sỹ của chúng ta đều đang trong hoàn cảnh cực kỳ éo le mà không một người nào có thể nghĩ tới.
- Trung úy Nhân, đủ rồi, đến đây nào.
Duy lên tiếng ra lệnh cho Nhân, chấm dứt đi cái sự sướng của anh. Nhưng đó là lệnh, và anh không thể nào không thi hành. Rút người ra khỏi cái vật kia, từ từ, chậm chậm như tiếc nuối, rồi bò đến bên cạnh Duy. Anh ngước nhìn Nghĩa, nhưng với một ánh mắt khác, ánh mắt của sự thèm thuồn và có lẫn đâu đó một sự lo lắng cho đồng đội của anh, nhưng chỉ là le lói.
- Mày thấy chàng trung úy của tao như thế nào? Đây là bản chất của nó và cũng là bí mật của nó, mày biết rồi đó.
- Lũ khốn,... hức... có ngon thì thả tao ra rồi nói, hức... hức....
Nghĩa không nói được trọn một câu, vì những khó chịu mà anh trãi qua nãy giờ và vì thốn từ cặp vú của mình.
- Ok, Tín, lại cởi trói cho nó, coi nó nói được gì nè.
Như đã nói với nhau từ trước nên Tín cũng không có biểu hiện gì bất ngờ cả, Tín tiến đến và cởi trói cho Nghĩa, 2 chân, rồi 2 tay. Vừa được cởi trói 2 cánh tay, Nghĩa đã vung tay cho Tín một đấm, nhưng điều đó là không thể vì tay amh nãy giờ đã mõi nhừ và tê cứng do bị trói nên động tác không còn nhanh nữa. Cũng chính vì thế mà chẳng những không đấm được Tín, mà ngược lại, Nghĩa còn bị Tín cho lại một cú vào bụng khiến anh co quắp người lại như con tôm luộc. Tín quay đi khi Nghĩa vẫn còn ôm bụng nằm đó.
- Mày thật là không biết điều, người ta cởi trói cho mày, mà mày lại còn hung hăn như vậy, đáng bị phạt không.
- Lũ chó chúng bây.
Duy vẫn ngồi đó nhìn Nghĩa, còn Nhân thì xót xa nhìn đồng đội của mình.
- Tiết khiệm lời nói, giữ gìn sức đi chàng trung úy à, cuộc vui còn dài đó, lại đây nào.
Khi Nghĩa vừa đứng lên bước xuống giường, lúc này anh mới nhìn tổng thể bản thân mình. Cổ đeo vòng, vú bị kẹp, cu bị khóa và lôi ra bên ngoài, lại còn thêm một cái đai với cái dương vật giả phía trươc. Thật là khệch cỡn với bao người bình thường nhưng với Duy lại vô cùng đẹp, thế nên có ngay một bức hình ngay lúc đó. Nghĩa bước đến gần bên kẻ bịt mặt kia, khi đến đủ gần, anh liền tung một cú đấm thẳng vào mặt Duy. Vì anh biết kẻ cầm đầu là ai, và khi hạ được kẻ cầm đầu, anh có thể có hi vọng được giải thoát khỏi tình thế này. Nhưng nắm đấm chưa chạm được mặt Duy thì đã nghe anh thét lên một tiếng rồi nằm co giật dưới sàn nhà. Phải, cái vòng cổ đã phóng ra một nguồn điện vừa đủ kiến anh phải đo đất. Duy thừa biết chuyện Nghĩa sẽ phản kháng lại nên việc đeo cho anh cái vòng cổ huấn luyện này là đương nhiên.
- Thấy không trung úy Nhân, những con chó hoang thì luôn luôn cần huấn luyện thật mạnh tay, chứ không, thì tụi nó sẽ không bao giờ ngoan được.
Vừa nói, Duy vừa vỗ vỗ vào đầu Nhân như người ta vỗ đầu nựng con thí cung của mình khi dạy bảo chúng. Nhân chỉ biết cúi gầm mặt, không dám nhìn hình ảnh đồng đội anh bị hành hạ, tra tấn, hay đúng hơn là hình ảnh của anh trong những ngày trước đó. Nghĩa sau khi qua cơn co giật thì đã biết phần công năng của cái vòng cổ, anh đưa tay tháo cái vòng xuống nhưng, làm sao tháo ra được khi mà cái chốt của cái khóa có hẳn một ổ khóa khóa chặt mọi thứ cơ chứ.
- Đừng cố gắng, tao mà không mở thì chả ai trong phòng này tháo nó ra được đâu. Biết điều thì ngoan ngoãn mà nghe lệnh, sẽ bớt đau đớn hơn đó.
Nghĩa trừng mắt với Duy, và điều đó khiến anh phải chịu hậu quả là một luồn điện tiếp tục phóng thẳng vào người anh. Đợi cho anh ngừng co giật, Duy mới tiến đến bên cạnh.
- Chống cự, không phải là cách tốt nhất trong chuyện này. Mà mày cũng biết, nếu chống cự không được thì sao lại không tận hưởng, đúng không?
- Thằng khốn.... Bốp, một cái tát vào mặt anh, 2 tiếng "thằng khốn" chưa kịp trôi khỏi miệng đã bị tiếng bốp kia gom lại vào trong.
- Đúng là không bạo lực, thí mấy con chó như tụi bây sẽ không biết nghe lời.
Trên gương mặt sáng sủa kia, in hẳn 5 ngón tay đỏ chót, Nhân nhìn cảnh đó, mà ngậm ngùi nhớ lại khoản thời gian trước của mình. Những cú táng, những luồn điện, rồi còn những hình ảnh lõa thể của bản thân anh... "Nghĩa ơi". Nghẹn ngào nhìn đồng đội mình bị chà đạp mà bất lực không thể giúp đỡ được gì. Nhân biết rõ một điều nếu giờ anh mà phối hợp với Nghĩa thì khả năng giải thoát được cho cả 2 là cực kỳ thấp. Trên cổ Nghĩa thì đang đeo cái vòng huấn luyện, chỉ một cái bấm tay, thì Nghĩa đã bị hạ. Chỉ còn mình anh, thì khả năng chống cự 2 người là không thể. Mà còn chưa kể đến trong tay kẻ kia còn có những đoann clip, những hình ảnh của anh, bao nhiêu bản sao, bao nhiêu nơi lưu trữ thì chỉ có hắn mới biết được. Đấu tranh suy nghĩ trong Nhân dằn co mãnh liệt từ lúc mà Tín cởi trói cho Nghĩa, nhưng cuối cùng, lí trí của anh đã cho anh biết thà im lặng và nhìn còn tốt hơn, hậu quả khi phản kháng không thành là cực kỳ khủng khiếp và anh không muốn cơ thể mình bị tra tấn thêm lần nào nữa.
Nghĩa bây giờ có lẽ đã chịu đủ đau đớn nên anh không còn chửi nữa mà chỉ im lặng. Lúc này Duy mới gắn một cái dương vật giả xuống đất.
- Bú nó đi, giống như đồng đội mày bú cho mày khi nãy ấy.
Nghĩa nhìn cái dương vật giả đang dính dưới nên nhà kia mà tỏ ra hết sức kinh tởm. Đừng nói cặc giả, cặc thật, Nghĩa không bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ để cái vật đó chui vào miệng mình. Hắn là đàn ông, hắn chỉ thích vục mặt vào lồn của những cô gái xinh đẹp vừa mắt hắn. Đó là việc của những đứa con gái dâm loàn hay lũ gay bệnh hoạn mà thôi. Không đời nào hắn làm chuyện đó. Và cũng như cách huấn luyện Nhân, Duy bắt đầu đếm. 1...2...3, khi tiếng đếm số 3 vừa dứt là một tiếng hét của Nghĩa, và khi Nghĩa hết co giật thì Duy lại bắt đầu đếm, cứ như vậy. Và khi tới lần thứ 6, có vẻ anh đã hết chịu nổi những cơn phóng điện kia mà chỉ mới tới 2 thôi, anh đã gập người xuống mà ngậm cái dương vật kia vào miệng mình. Nghĩa cố hết sức nhưng không thể nào để hết cái vật kia vào miệng mình được, anh chỉ ngậm nó vào miệng mình như ngậm một que kẹo. Và hình ảnh một chàng cảnh sát trẻ đang ngậm một con cặc giả dưới đất lại được thêm vào bộ suư tập của Dut.
- Cứ ngậm như vậy đi nếu mày vẫn muốn bị đau đớn, di chuyển cái đầu của mày và làm cho nó trơn thêm đi.
Vừa nhắc nhở, Duy vừa lắc lắc cái công tắc trên tay như nhắc nhở Nghĩa nên biết đều hơn.
"làm cho nó trơn thêm", nghe câu mày từ kẻ bịt mặt, Nhân lại nghĩ đến cảnh đựơc leo lên đó thỏa mãn cơn ngứa khó chịu nơi cái lỗ. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của Nhân, còn Duy thì lại nghĩ đến một hướng khác. Chỉ một cái gật đâu, Tín đã biết ý của Duy muốn điều gì, và anh làm đúng như vậy. Một cái chày rung được Tín bật hết công suất, dí thẳng vào ngay cái khóa cu đang được đeo trên người của Nghĩa. Và tiếp theo sau đó thì là một tràn rên hừ hự của Nghĩa. Lần đầu tiên, Nghĩa được tận hưởng cái cảm giác từ cái chày rung đó mang đến. Dí vào cái khóa được một lúc, Tín di chuyển cái chày rung đến nơi ngực của Nghĩa. Nơi mà nãy giờ đã tê buốt, nhưng cơn tê buốt đó không là gì so với luồn điện từ vòng cổ nên có lẽ Nghĩa đã quên nó đi. Bây giờ như một sự báo thức khiến cơn thốn đó quay lại nơi ngực của Nghĩa. Khoan miệng Nghĩa đang bị thồn chặt bởi cái dương vật giả kia, nhưng những tiếng rên rỉ vẫn len lõi để thoát ra bên ngoài. Cảm giác quá mới lạ đối với Nghĩa, vừa đau, vừa thốn, vừa tê, nhưng đâu đó lại có phần sướng le lói trong cảm nhận của anh. Và chứng minh cho điều đó chính là tiếng rên có phần thỏa mãn đang len lõi ra bên ngoài kia. Khi thấy rằng cái chày kia đã di chuyển khắp nới trên cơ thể của Nghĩa, Duy ra hiệu cho Tín ngừng lại. Cơn chấn động qua đi, còn lại cái sự tưng tức nơi cu vì sự chật hẹp, cơn thốn từ cặp vú đang bị kẹp tới tê cứng. Tiếng lạch cạch từ kẻ bịt mặt nhắc nhở Nghĩa phải tiếp tục công việc của hắn nếu không muốn chiếc vòng cổ phóng tiếp 1 luồn điện khác vào người.
- Đây là một trong những bí mật của thằng đồng đội mày đang giấu kín đó. Và vì mày đã muốn biết bí mật đó, nên từ giờ, nó sẽ là bí mật của mày luôn. Nếu có trách thì nên tự trách mình đã nhiều chuyện, chứ đừng trách tao, haha.
Duy đang nhắc cho Nghĩa biết hoàn cảnh của anh, nguyên nhân và kết quả, tất cả đều là do lỗi của anh, từ anh mà ra. Mục đích của Duy muốn cho anh hiểu rõ đó là do bản thân anh, chứ không phải do bất kỳ một ai tác động. Mà cũng đúng, nếu như anh không ham hố muốn bắt thóp Nhân, thì anh đâu phải rơi vào hoàn cản này. Đó là điều mà Duy muốn Ngjiax phải nghĩ, phải nhớ, để sau này nó sẽ theo anh đến cuối cuộc chơi. Duy ra hiệu cho Tín lại gần, thì thầm vào tai tín đều gì đó. Sau khi nhận lệnh, Tín tiến đến phía sau Nghĩa đang trong tư thế bò bốm chân đang ngậm cái dương vật giả ấy. Tín đưa tay cởi sợi dây nịt để cởi quần Nghĩa ra. Vì bất ngờ và vì cái gọi là tự tôn của một thằng đàn ông, Nghĩa rời khỏi cái vật đó, quay lại và thẳng chân đạp Tín. Đoạn anh nhào lên định đấm vào mặt Tín nhưng chỉ là định. Vì khi anh vừa nhào qua là Duy đã bật công tắc. Một lần nữa, sự phản kháng bất thành, Nghĩa lại co giật vì luồn điện vẫn còn. Duy biết rõ Nghĩa sẽ phản kháng lại hành động của Tín, nên hắn ngồi đó, vẫn đóng vai người chủ của cuộc chơi này. Còn Nhân thì bất ngờ trừng mắt nhìn đồng đội mình, lúc này Duy đưa tay vỗ vỗ đầu Nhân, như ý bảo anh nên im lặng và lấy đó làm gương.
- Đúng là mày chưa biết sợ mà. Trói 2 tay nó lại chp tao.
Ngay lập tức, 2 tay Nghĩa bị trói quặt ra sau, quần dài bị tuột tới đầu gối. Chỉ còn chiếc quần lót và con cu bị khóa đang nằm bên ngoài chiếc quần. Lúc này Duy mới lại gần.
- Tạm biệt với cái quần lót này đi nhé. Vừa nói hắn vừa cắt đứt chiếc quần CK mới cáu của Nghĩa. Lặt cho anh nằm sấp xuống, hắn tiêm vào đít anh một ống thuốc gì đó, chỉ thấy mặt Nghĩa nhăn nhói vì thốn. Ống thuốc đã vào hết trong đít Nghĩa thì hắn kéo quần và gài nút lại như bình thường, xong hắn quay lại chỗ cũ. Lần nay, Duy không ngồi lên ghế, mà hắn ngồi hẳn lên lưng của Nhân, khiến Nhân phải gồng người mà gánh khối tạ đó.
Nghĩa không biết kẻ kia đã tiêm vào đít anh thứ gì, nhưng phần bụng dưới của anh bắt đầu co thắt và đau quặn lên, cảm giác thật sự khó chịu đối với anh.
- Mày đã làm gì? Mày tiêm gì vào người của tao? Mày muốn gì?
Khác với sự ngoan ngoãn khi nãy, cơn đau quặn ở bụng dưới khiến Nghĩa mất kiểm soát. Kẻ bịt mặt vẫn im lặng ngồi trên lưng của Nhân, Tìn thì đang đứng ở một góc phòng chờ đợi mệnh lệnh từ kẻ bịt mặt. Nhân nhìn người đồng đội của mình đang nhắn nhó và anh cũng không biết ống thuốc kia là gì? Cơn quặn đau kia tăng dần và chuyển thành sự khó chịu, Nghiac cần đi giải quyết, anh cần phải vào nhà vệ sinh ngay.
- Muốn gì thì nói đi, tao sẽ đáp ứng cho mày, chứ nhăn nhó rồi đi đi lại lại hoài như vậy, nhìn ngứa mắt lắm.
Duy biết thừa cảm giác của Nghĩa lucd này, thật ra ống thuốc mà hắn bơm vào đít anh, chỉ là ống thuốc nhuận tràng, khiến Nghĩa sẽ phải mắc và phải đi.
- Mày không nói thì thôi nhé, lát nữa mặc đồ bẩn mà về nha.
- Thằng khốn.
- haha, muốn đi ỉa thì cứ nói, cứ năn nỉ đi, rồi tao giúp mày chứ có gì đâu. Ha ha ha
- Mày cởi trói cho tao, nhanh lên.
- Mày nghĩ mày có quyền ra lệnh ở đây à? Nói dễ nghe tí đi, chảng hạn như "Ông chủ cho phép con đi toilet" chảng hạn, ha ha.
- Thằng khốn... Uh...
- Tao đã nói rồi, nói dễ nghe xíu là được, còn không thì mặc bộ đồng phục với một mớ bầy nhầy mà về. À, mà một chiến sĩ công an ị đùm, mà còn không mặc quần lót, lại còn khóa cu đi ngoài đường thì sao nhỉ?
Câu hỏi của Duy khiến Ngjiax nghe mà đỏ mặt, nhưng không hiểu sao con cu trong lồng của anh lại co giật, hay do phải nhíu đít lại mãy giờ kích thích vào cu anh. Anh cũng chả biết nữa, vì giờ 2 chân anh đã quíu lại, cơn buồn ị đã dâng cao rồi, không kịp mất. Mà không lẽ anh lại để như lời hắn nói sao được.
- Xin anh cởi trói cho tôi được không?
- Nói lại.
- Làm ơn cởi trói cho tôi giúp. Giọng nói của Nghĩa teỡ nên gấp gáp hơn.
- Nói lại. Dễ nghe tí đi. Duy gằng giọng nhắc nhở.
- Ông chủ, cho phép tôi đi toilet.
- Nghe không vừa tai tí nào hết, cởi trói cũng tốn thời guan lắm đó, chỉ sợ không kịp thôi đó nha. Duy vừa nói vừa cười, nữa đùa nữa thật mà nhắc nhở Nghĩa.
- Ông chủ, cho con đi toilet. Nghĩa nói ra câu mày mà mắt anh nhắm nghiền lại, mặt thì đỏ ửng lên vì nhục. Không nhục sao được khi cả cái việc cơ bản ấy mà phải cầu xin sự cho phép của người khác. Mà lại còn xưng con gọi ông, như một nô bộc ngày xưa, nhưng có lẽ nô bộc ngày xưa còn được tự do hơn Nghĩa trong tình cảnh này, vì họ không cần phải xin phép để được giải quyết điều này. Đây chính là mục đích của Duy, hắn muốn hạ nhục anh, đồng thời thông báo cho anh biết cách xưng hô về sau. Và khi Nghĩa nói đúng như yêu cầu của hắn, và với thái độ đó, Duy biết hắn đã thành công được 1 phần nhưng hắn vẫn ra hiệu cho Tín cởi trói Nghĩa. Đơn giản là vì hắn không muốn cuộc chơi tối nay dừng lại vì những thứ trong ruột của Nghĩa. Vừa được cởi trói là Nghĩa lao người vào toilet để giải quyết. Lúc này Duy mới vò đầu Nhân và thì thầm với anh.
- Mày thấy đồng đội mày như thế nào? Mày có đụ nó không, phá nát cái lỗ của nó, cho nó cái cảm giác thăng hoa như mày đã từng hưởng thụ?
Nhân nghe mà nuốt nước bọt ừng ực, anh dao động và phần con trong anh trỗi dậy, cái bản lĩnh của giống đực trong anh trỗi dậy sau bao nhiêu ngày bị vùi dập. Nhưng, đụ Nghĩa, cũng là đồng đội anh, làm sao anh có thể làm được điều đó cơ chứ.
- Mạnh được yếu thua, đạo lý này muôn đời là vậy. Mày không đụ nó thì nó sẽ đụ mày, chọn đi. ĐỤ hay BỊ ĐỤ?
Duy đang nhồi nhét vào đầu của Nhân những suy nghĩ mà hắn muốn, hắn muốn anh trỡ thành một công cụ của hắn như Tín, nên việc đụ và bị đụ, anh điều phải làm thật tốt. Nhưng ngoài ra, còn một ý đồ sâu xa hơn nữa, mà có lẽ Nhân khó lòng mà nhận ra đựơc ngay tại thời điểm này, vì giờ anh chỉ còn 2 từ dục vọng mà thôi. Thế nên khi mà Duy hỏi anh đụ hay bị đụ, thì con quỷ trong anh đã trã lời giúp anh
- Dạ, đụ ạ.
- Giỏi, vậy mói đúng chứ, đợi tí rồi tao sẽ cho mày biết cảm giác đụ bạn thân nó như thế nào nhé.
- Dạ.
Nhân trả lời Duy mà gượng đỏ mặt, hay nói đúng hơn là xấu hổ, xấu hổ vì đã nhu nhược để ra nông nỗi này, mà giò lại còn có thể nói là tiếp tay đưa đồng đội mình vào kiếp đọa đày này. Nhưng neus nhu kẻ kia nói, đây là cơ hội duy nhất của anh thì sao, chả phải bây giờ đến cả khả năng cương cứng cũng còn phải lệ thuộc vào kẻ kia, thì nói gì tới cái cảm giác kia. Có trách, thì trách Nghĩa đi, ai biểu xen vào chuyện của người khác làm gì. Phải, đúng rồi, do Nghĩa, do Nghĩa thôi, chứ anh hoàn toàn không có lỗi gì hết. Sự đấu tranh, rồi lấp liếm, rồi đỗ lỗi... trong suy nghĩ Nhân diễn ra liên tục. Sự đưa ra quyết định này đã ghi một dấu ấn vào tâm trí Nhân mà có lẽ cũng là ý muốn của Duy.
Tiếng xả nước trong toilet và một anh công an oai vệ bước ra, nhưng ai biết được hình ảnh đó sẽ như thế nào trong thời gian tiếp theo của cuộc đời anh. Có thể nói bây giờ cơ thể Nghĩa hoàn toàn tự do, với sự ức chế nãy giờ, khả năng Nghĩa sẽ tiến tới và chống cự quyết liệt với người chủ của cuộc chơi này. Tuy nhiên, anh bước đến bên cạnh Duy hết sức nhẹ nhàng và điềm tĩnh, vì sao thì có lẽ ai cũng biết. Vì anh biết rằng trên cổ mình vẫn còn cái dụng cụ để Duy thao túng anh, nếu anh chống trả lại tại thời điểm này, chẳng khác nào mang lại sự đau đớn cho bản thân mình, mà nãy giờ anh đã nếm qua rồi. Vậy nên sự ngoan ngoãn đó chính là điều tốt nhất mà anh có thể làm ngay tại thời điểm này. Đến bên cạnh Duy, anh đứng, hắn ngồi trên lưng Nhân, với vẻ mặt mang sự ức chế đó, vẻ mặt mà khiến Duy vô cùng thích thú, vì việc huấn luyện môt con thú hoang trỡ nên ngoan ngoãn là mục tiêu của hoạt động đó, chứ nếu như đã ngoan rồi thì cần gì tới sự huấn luyện này. Vì thế mà Duy rất thích thú với vẻ mặt này, Duy muốn biết với vẻ mặt đó, tâm trạng đó khi đã chìm đắm trong vũng lầy nhục dục mà hắn tạo ra sẽ như thế nào. Duy rời khỏi tấm lưng của Nhân tiến về phía chiếc giường.
- Mày muốn tự nguyện bò lên giường hay muốn tao giúp mày?
Duy ra lệnh và Nghĩa bước đến và vào tư thế bò 4 chân trên chiếc giường khi nãy, một sự xúc phạm đối với Nghĩa nhưng biết làm sao mà chống cự đây. Duy tiến ra phía sau của Nghĩa, xoa bóp cặp mông căng tròn bên trong lớp quần màu xanh kia. Và cũng chung số phận như chiếc quần của Nhân hôm trước, một cái rãnh dài được Duy rọc ngay đường chỉ, mở ra một cái lỗ đầy lông đang kép chặt.
- Đến và giúp cho nó mềm ra đi, không mày sẽ làm đau đồng đội của mày đó Trung úy Nhân.
Nghe đến đây, Nhân biết đã đên lúc thực hiện nhiệm vụ của mình. Anh bò đến bên cạnh và bắt đầu le lưỡi và liếp láp quanh cái lỗ. Một điều đáng ngạc nhiên là anh không thấy ghê sợ mà lại còn có sự thích thú khi làm việc đó. Nhân le lưỡi chọt thẳng vào cái lỗ đang kép chặt kia. Sụ kích thích từ chiếc lưỡi của Nhân khiến Nghĩa không kiểm soát được mà bật lên những tiếng rên rĩ, đây là lần đầu tiên anh được người khác bú đít của mình, cảm giác rất lạ. Nhột nhạt, ngứa ngáy, rồi khi Nhân xoáy lưỡi vào trong cái lỗ thì lại hơi thốn, nhưng gộp chung cả thẩy lại chỉ một từ, sướng. Được một lúc, Duy kéo đầu Nhân ra khỏi cái lỗ kia và đeo vào một cái gag mà phía trước nó là cái dương vật mà Nghĩa đã bú mút khi nãy.
Sau khi điều chỉnh ngay ngắn đâu vào đấy, Duy ra hiệu cho Nhân làm cái việc khai thông cái lỗ cho Nghĩa, cho Nghĩa câu trả lời vì sao Nhân lại thèm muốn cái cảm giác được thông lỗ như khi nãy. Nhân biết rõ một điều là phải thật chậm, nếu không đồng đội anh sẽ bị đau, nhưng đó là anh nghĩ và muốn, chứ không phải điều mà Duy muốn. Thế nên khi Nhân đã điều chỉnh ngay cái lỗ và nhẹ nhàng rướng người vào thì Duy đã nắm đầu Nhân mà đẩy mạnh vào, rồi ra liên tục. Nghĩa thì cũng như Nhân lúc đầu, anh hét lên một tiếng rồi nhăn mặt, cảm giác bị xé cơ thể ra làm 2, thật quá kinh khủng, 2 mắt anh đỏ ngầu và không biết vì sao mà nước mắt, nước mũi, nước miếng tuôn ra. Duy muốn Nghĩa phải cảm nhận giống như Nhân về lần đầu tiên bị thông đít như vậy, cảm giác đau đớn đó sẽ ghi dấu ấn mãi mãi về lần đầu, và bên cạnh đó là chỉ có hàng thật mới mang cảm giác lên đỉnh mà thôi. Và hình ảnh 2 chiếc áo xanh, 1 đang bò chổng mông, 1 đang dùng miệng với cái gag để đụ người kia, thật quá đẹp mà, thế là Nhân và Nghĩa lại thêm một tấm hình nhục nhã nữa.
Được một lúc thi Duy mới kéo Nhân ra, khi mà biểu hiện trên gương mặt Nghĩa không còn nhăn nhó vì cảm giác đau đã qua đi. Hắn tháo cái khóa ku của Nhân ra, chỉ vài cái lên xuống nhẹ nhàng, cu của Nhân đã cương cứng ngắc.
- Phá nát cái lỗ xinh xinh kia đi nè. Duy thì thầm vào tai Nhân khích lệ anh.
Nhân hào hứng vì đây là lần đầu tiên anh được đụ, mà hơn nữa lại là Nghĩa, đồng đội của anh. Cái suy nghĩ tội lỗi khi nãy đã không còn, thay vào đó là cái ham muốn thể xác, ham muốn thõa mãn và thống trị của giống đực. Duy và Tín bước ra 1 bên để chứng kiến cảnh tượng đẹp đẽ đầy kích thích kia. Một bộ phim sex trực tiếp luôn khiến người ta khích thích hơn cả thẩy. Và từ những giây phút Nhân rê cu trước cái lỗ, tới khi anh động đậy vùng eo để di chuyển cây hàng nóng của anh, đều được camera ghi lại toàn bộ. Một đoạn clip ghi lại khoảnh khắc nhục nhã của Nghĩa, thỏa mãn của Nhân, và khích thích với người xem, 2 chiếc áo xanh đang dẫn nhau vào cũng lầy của nhục dục.
Nhân đụ Nghĩa, cảm giác của anh bây giờ là sự sung sướng, rần rần nới đầu khấc, cả cây hàng của anh được bao bọc trong một cái lỗ ấm nóng, chật hẹp. Cảm giác này chưa bao giờ anh đựơc hưởng qua. Còn Nghĩa, cảm giác vị xé cơ thể ra làm đôi lúc đầu, với cây hàng giả kia đã trôi qua, và bây giờ, không hiểu sao trong đầu anh lại có cảm giác rất lạ. Khi cái vật đàn ông của Nhân vào ra cái lỗ, chà xát vào thành ruột, rồi chạm vào một điểm nào đó bên trong, khiến Nghĩa cảm thấy có một sự khích thích lên não. Phải anh đã cảm thấy cái gọi là sướng khi bị chơi lỗ đít, nơi mà bất kỳ thằng đàn ông nào cũng mặc định chỉ có một công dụng, nay anh đã biết được thêm một công dụng khác của chiếc lỗ ấy. Những tiếng rên rĩ cuả 2 chàng chiến sỹ bắt đầu vang lên trong căn phòng nhỏ, tiếng rên của sự thoải mái, tiếng rên của sự sung sướng. Và tiếng rên của sự khó chịu vì cái khóa kia, chật chội, tưng tức, bực bội bên trong suy nghĩ cuat Nghĩa, anh đưa tay xuống để sục cây hàng trong cái khóa, sự bức bối ấy tràn đầy trong anh. Cu Nghĩa co giật và rỉ rả nước nhờn trong chiếc khóa, thêm vào đó là những tiếng rên riết rỉ ra, chứng tỏ rằng cơ thể anh đã chấp nhận điều đó. Và chính Nghĩa cũng không hiểu, khi nãy cơ thể anh đau đớn, anh cố gắng bài xít cái vật đang công phá cái lỗ của minh. Thế nhưng bây giờ, chẳng những không bài xít, mà ngược lại, anh còn cảm thấy thích thú và thõa mãn. Mỗi lần cái vật kia chui sâu vào bên trong cơ thể anh, là mỗi lần cái sự thăng hoa kia được đẩy lên thêm một bậc. Và khi những cú thúc của Nhân mạnh dần, nhanh dần, thì cái cảm giác lạ lẫm kia cũng tỷ lệ thuận mà tăng dần. Và khi Nhân thúc một cú cuối đầy mạnh mẽ và cất lên tiếng A..... kéo dài cùng cơ thể co giật. Thì bên dưới, Nghĩa cũng Á... lên một tiếng thật dài, anh cảm nhận rõ ràng từng đợt, từng đợt tinh dịch mà Nhân đã phóng vào đít anh, như vậy là đã xong, kết thúc buổi hành xác tối nay, và anh sẽ được giải thoát, Nghĩa thầm nghĩ như thế. Nhưng đó là anh nghĩ thôi, bởi vì con sói đang ngồi xem hết 30 phút thăng hoa của cả 2 đâu dễ gì buông tha cho 2 con thỏ non nớt kia được.
Nghĩa cảm nhận rõ rệt cái vật bên trong đít anh bắt đầu teo nhỏ dần dần. Khi Nhân rút hẳn cu mình ra khỏi đít Nghĩa, nhìn cái lỗ phập phồng khép vào rồi mỡ ra, trong đầu Nhân cảm thấy một sự thích thú lạ thường. Toàn bộ cảm giác nãy giờ là cảm giác được đụ thôi ư? Không biết cảm nhận của Nghĩa như thế nào khi được mình đụ nhỉ? Mình đụ như vậy, Nghĩa có sướng không, rồi Nghĩa có thèm được đụ giống mình không?... Vâng, rất nhiều câu hỏi trong suy nghĩ của Nhân khi anh nhìn thấy cái lỗ đang phập phồng và những tiếng rên dâm đãng của Nghĩa khi nãy. Nhưng nhiệm vụ đã xong, anh đã được đáp ứng như cầu của giống đực. Nhân bây giờ, cảm giác ngứa ngáy ở lỗ đít, bức rức ở đầu khấc đã được giải tỏa. Anh quay trỡ lại bên cạnh kẻ bịt mặt kia, để Nghĩa vẫn trong tư thế ấy. Để nguyên con cu bên ngoài bộ đồng phục xanh, Nhân bò đến bên chân Duy như một con chó.
- Giỏi lắm, cảm giác rất sướng đúng không, nhưng giờ xong nhiệm vụ rồi thì phải khóa lại, không thì mày lại làm bậy nữa. Duy thì thầm vào tai Nhân rồi ra hiệu cho Tín.
Tín tiến tới khóa cu Nhân lại, Duy tiến đến bên cạnh Nghĩa, cầm con cu giả kia chọt thẳng tay một phát lút cán vào lỗ của Nghĩa một cách không thương tiêc. Cũng may là từ nãy giờ cái lỗ của Nghĩa đã được Nhân làm cho giãn ra nhiều, nên khi cái vật kia chui vào trong với một lực như vậy, anh cũng chỉ hự lên một tiếng mà thôi.
- Mày thấy không, đồng đội của mày phá trinh mày rồi, giờ mày là gì, trai hay ....?
- Thằng khốn.... Bốp
- Tao nói rồi, ngoan thì sẽ không bị đau, tới giờ mày vẫn chưa hiểu điều đó hay sao? bây giờ mày có 1 cơ hội, đụ lại thằng đồng đội của mày, biết cảm giác đụ trai là như thế nào. Chịu không?
Nghĩa nhìn lại Nhân giờ đang bò cúi gầm mặt xuống đât, Nhân nghe Duy nói mà không dám ngẩn mặt lên nhìn Nghĩa, một sự dằn vặt trong suy nghĩ của Nhân. Nghĩa nhìn nhân, đây là đồng chí, đồng đội của mình hay sao? Nó bị khống chế hay là do nó muốn? ... Nghĩa nhìn Nhân và từ những suy nghĩ tích cực dần chuyển thành tiêu cực, anh nghĩ đến tiếng rên của Nhân khi Nhân đụ mình. Phải, đó là do bản thân Nhân muốn, vậy thì đây là cơ hội để trả lại cái mà Nhân muốn. Nghĩ là làm, Nghĩa luồm cuồm bò xuống giường và bước đi thẳng thừng đến bên cạnh Nhân. Nhân vẫn đang cúi gầm mặt không dám đối diện với Nghĩa, thế nhưng đến khi bước ra phía sau của Nhân rồi nghĩa mới sực nhớ ra một vấn đề. Sự tức giận từ những suy nghĩ tiêu cực kia đã khiến anh quên đi một điều rất quan trọng. Đó là muốn đụ được Nhân, thì ít nhất con cu anh phải được tự do đã, chứ giờ nó vẫn còn trong cái khóa thì trả thù bằng niềm tin à. Lúc này Nghĩa mới nhìn qua kẻ bịt mặt đang ngồi kia, còn Duy thì nhìn Nghĩa chờ đợi biểu hiện của Nghĩa. Gương mặt Nghĩa đang thể hiện rõ ràng sự bối rối, anh không biết phải nói như thế nào hay xưng hô ra làm sao để kẻ kia tháo cái khóa ra. Biết được điều Nghĩa đang bối rối, Duy không vội tấn công, hắn chỉ quan sát Nghĩa, xem biểu hiện của anh như thế nào.
- Ông muốn tui đụ, nhưng vầy sao được. Nghĩa líu ríu cất tiếng.
- Ha ha, mày chịu lên tiếng rồi à. Ok ok, mày muốn đụ thì cu mày phải cứng. Đúng không?
- Ừ. Nghĩa trã lời Duy một cách cộc lốc và điều đó khiến cho Duy cảm thấy hơi khó chịu
- Tín, mở khóa cho nó. Hắn ra lệnh và Tín nghe theo, khi cái khóa được tháo ra, con cu Nghĩa vẫn còn mềm xèo nhưng anh lại cảm thấy thật thoải mái. Toan đưa tay sục để nó căng lên thì.
- Khoan, tao tháo ra cho mày đụ nó, nhưng cách để làm nó cứng lên là bằng một cách khác chứ không phải cách này. Mày không được dùng tay, mà dùng cái này.
Duy bấm công tác vừa để chặn lại hành động sục cu của Nghĩa, vừa làm cho anh đau để che đi cái hưng phấn. Hắn thẩy một cái dương vật giả, cái mà khi nãy được đeo lên người anh khi anh đụ Nhân. Gượng người ngồi dậy, anh nhìn cái vật đó mà bối rối. Không lẽ hắn muốn anh dùng cái vật này để cương lên, làm sao được cơ chứ. Cầm cái vật đó trên tay, xoay qua xoay lại một lúc thì Duy lên tiếng.
- Cái vật đó có thể giúp mày cương lên được, còn không biết làm như thế nào thì để tao giúp mày.
Nghĩa cảm thấy rùng mình khi nghe chữ giúp từ tên kia, anh đã cảm nhận được cơn đau xé đôi cơ thể khi Nhân đụ anh. Và anh không muốn cơn đau đó lặp lại, nên nếu anh tự xử, thì có lẽ sự nhẹ nhàng chìu chuộng bản thân sẽ giúp anh đỡ đau hơn.
- Tôi tự làm được, không cần nhờ tới ông. Nghĩa cứng rắn trả lời Duy, nhưng anh nào biết đây mới là điều hắn muốn. Hắn muốn anh phải tự hạ thấp bản thân, nứng cặc vì tự nhún người lên cái dương vật giả kia. Nếu anh ngoan ngoãn hơn, lễ phép hơn, có lẽ Duy đã để anh tự sục, nhưng chính vì sự cộc lốc khi anh trã lời đã khiến hắn ra quyết định nay. Nghĩa nằm ngã ra, để cái dương vật giả ấy ngay mép lỗ và từ từ nhét nó vào. Dù ràng nãy giờ anh được Nhân thông lỗ, đã giản ra khá nhiều nhưng khi nhét cái vật này váo cơ thể mình, anh vẫn cảm thấy đau. Anh đau vì nhiều lẽ chứ không phải chỉ do riêng cái vật đó mang lại. Đau về thể xác thì ít nhưng tinh thần thì nhiều hơn. Khi cái vật đó đã vào hết trong cơ thể anh, thì anh bắt đầu di chuyển tay để cho cái vật đó ra vào trong lỗ của mình. Và trong đầu Nghĩa, khoảnh khắc này là một sự nhục nhã lớn nhất đời anh. Nhưng đó là do anh nghĩ thôi, chứ sau này, còn bao nhiêu cái nhục nữa anh đâu thể ngờ. Nhưng đến lúc đó, có lẽ anh cũng như Nhân, khi sự nhục nhã kia bị cái nhục dục bao phủ, che đi sự minh mẫn trong trí óc, thì những sự nhục nhã đó có là gì nữa.
Từ lúc Nghĩa ngã người để nhét cái dương vật giả vào đít anh, cho tới lúc anh tự di chuyển cái vật đó, Duy đã ghi lại toàn bộ và thấy rõ từng biểu cảm, từng cái nhăn mặt hay thở dốc của anh. Đoạn clip dù ngắn ngủi ấy nhưng đã ghi lại toàn bộ những khoản khắc nhục nhã nhất của anh trong lúc bộ đồ màu xanh ấy vẫn còn trên người. Bây giờ thì Nghĩa cũng như Nhân, chống cự, phản kháng còn có ích gì khi mà chính tự bản thân mìn làm những điều nhục nhã đó, những hành động dâm loàn đó cơ chứ. Cái dương vật giả mới đầu chiu vào lỗ khiến anh cảm thấy đau đớn, nhưng khoing hiểu sao, mà khi anh di chuyển cho nó vào ra được một lúc, thì càng ngày anh càng di chuyển nó nhanh dần, nhanh dần hơn. Một loại cảm giác phê phê, ngứa ngáy nơi cái lỗ dần dần lan tỏa. Và cứ như khi anh di chuyển càng sâu hơn, thì cái sự phê đó càng dần rõ nét hơn, dần dần chuyển thành cảm giác sướng. Cái cảm giác mà khi nãy Nhân đụ anh dường như chỉ là khơi mào, và nay, nó càng rõ nét hơn nữa. Bằng chứng là cơ mặt anh đã giãn ra, không còn nhăn nhúm khó coi như khi nãy, và xon cu dần dần cứng lên. Tất cả các biểu hiện đó đã chứng tỏ một điều, anh đã cảm giác sướng đến như thế nào.
- Đủ rồi, giờ chứng minh mày là một người đàn ông đi. Nhưng đừng rút nó ra nhé.
Khi cảm thấy đã đủ, Duy ra lệnh cho Nghĩa, và kèm theo đó là cái nhấn mạnh để cái dương vật giả kia chui hẳn vào bên trong cái lỗ của anh. Lúc này, nhìn lại Nghĩa mới sững người vì thấy cu mình đã cương cứng từ lúc nào, thâm chí còn rỉ nước nơi đầu khấc. Và giay phút sững sờ đó, một hạt giống nhận thức mới trong đầu anh nảy sinh đúng như ý của Duy, cùng với cái cách mà anh gieo những thứ đen tối đó và giúp chúng nãy nở trong Nhân. Gượng người ngồi dậy, Nghĩa tiến đến bên Nhân, không như đồng đội anh khi nãy, chỉnh sữa ngay đúng điểm và một cú nhấp, nguyên cây hàng nóng của Nghĩa chui hẳn vào lỗ của Nhân. Do gần như đã quen với cảm giác thô bạo này, nên Nhân đón nhận không quá khó khăn, anh chỉ hự lên một tiếng rồi bắt đầu tận hưởng từng cú dập của Nghĩa.
Quả là kinh nghiệm tình trường của Nghĩa hơn hẳn Nhân, cú nào ra cú nấy, lúc nhanh lúc châm, có lúc rút ra hết cây rùi lại lút cán khiến Nhân tê lỗ vô cùng. Nhưng Nhân đâu biết rằng Nghĩa cũng đang như anh, mỗi cú dập vào là y như rằng cái vật phí sau như quán tính lại chui vào, khi rút ra thì lại chui ra, Nghĩa bây giờ trong trạng thái vừa đụ và được đụ. Lần đầu tiên rơi vào tình cảnh như thế này, sự kích thích diễn ra liên tục từ nhìu nơi trên cơ thể đã đánh sụp đi cái bãn lĩnh của anh. Khi chưa được bao lâu, những cú thúc của Nghĩa mạnh dần, nhanh dần và kết thúc khi anh gầm lên một tiếng và nhấn sâu cái vật đàn ông của mình vào bên trong cơ thể Nghĩa, phóng thích những đợt tinh trùng được kích tạo ra từ nãy đến giờ. Nghĩa đổ sập lên người Nhân, anh đã được thõa mãn. Còn Nhân, anh cũng vậy. Nhưng trong tiềm thức của cả 2 thì là những suy nghĩ khác nhau về buổi tối hôm nay, buổi tối đánh dấu sự thay đổi theo một hướng mà không người nào mong muốn.
Bốp bốp bốp, tiếng vỗ tay vang lên trong sự hổn hển của 2 chàng trai tráng.
- Tốt lắm, cảm giác không tệ đúng không trung úy Nghĩa. Đúng là những con chó dâm khoác lên người sự mạnh mẽ mà. Đêm nay, tao cho 2 đứa tụi bây sướng tới nóc.
Ra hiệu cho Tín, cả Duy và Tín cùng tiến tới, lôi 2 cái xác đang nằm sóng xoài kia ra khỏi nhau. Lôi cả 2 lên giường và trói quặt 2 tay và 2 chân họ lại. Lúc bấy giờ, cả Nhân và Nghĩa điều đã quá mệt mỏi xũng như hiểu rõ kết cục của sự chống cự, nên đều buông lõng cho 2 người kia muốn làm gì thì làm. Trói xong 2 cơ thể lại như 2 con chó bò 4 chân với bộ đồ ấy. Tín dán chặt keo lên đầy mặt họ, kiến cả 2 rơi vào trong bóng tối, miệng thì bị thồn chặt vớ sau khi đã được nhét một viên thuốc kích dục vào miệng. Cả 2 chàng chiến sĩ giờ đều rơi vào cùng một hoàn cảnh. Cu bị khóa, miệng bị thồn đầy vớ, và cả gương mặt đều bị bịt kín bởi một lớp keo dầy, cơ thể thì nóng rang do tác dụng của viên thuốc và cùng trong tư thế bò 4 chân như vậy. Điều chỉnh cho 2 cái cơ thể quay ngược lại nhau,một cái dương vật 2 đầu hơn 50cm dần dần được chia đều và biến mất vào trong cơ thể của 2 chàng công an. Sắp xếp cho 2 chiến sĩ đâu đó đàng hoàng rồi thì cũng hơn 12h tối, Duy cất lời.
- Hôm nay nhẹ nhàng như vậy thôi, tui bây ráng tận hưởng cảm giác này chung với nhau, sáng tao sẽ tới cởi trói cho tui bậy. Nếu có ngứa quá thì cứ tự thõa mãn.
Dứt lời, hắn và Tín rời khỏi căn nhà, khóa cửa cẩn thận và biến mất khỏi khu vực. Còn 2 chàng chiến sĩ thì cứ trong tư thế đó, giữ nguyên trong suốt cả một đêm. Nhưng trong đếm đó, không biết cả 2 đã chảy ra biết bao nhiêu dâm thủy khi mà ngọn lửa dục do viên thuốc hoành hành. Cả 2 liên kết với nhau bằng cái dương vật 2 đầu đó và cứ người tiến thì kẻ lùi, cú như vậy cho tới sáng ngày hôm sau.
Hai con người đang kết nối với nhau bởi cái vật thuôn tròn kia, mỗi người một cảm giác, mỗi người một cảm xúc. Nhưng vô hình chung cả 2 cơ thể đó vẫn đang hừng hực lữa, mỗi người đều cố gắng hết sức nhỏ tiếng, sợ đối phương nghe đựơc tiếng nức nỡ của bản thân, mỗi khi cơn hứng tình nổi dậy mà tự lùi về sau hay rướn lên phía trước. Không biết bao lâu, chỉ biết tận hưởng, hay hứng chịu sự tra tấn, hay kích thích này. Khi tiếng lạch cạch của khóa cửa vang lên, cả 2 như mừng húm vì có lẽ mình sắp được giải thoát khỏi tình thế này. Cả 2 đều đã qúa mõi mệt vì trong tư thế này cả đêm. Những sợi dây trói 2 chân Nhân được tháo ra hoàn toàn, anh đã đổ sụp xuống ga giường giờ đã ướt một mảng khá lớn. Và kèm theo đó là tiếng hự của anh vì cái vật kia đã tuột ra khỏi đít. Một cảm giác trống trãi nơi cái lỗ đang vô cùng mẫn cảm của Nhân. Và tiếp theo sau đó là tiếng hự của Nghĩa, rồi tiếp nhóp nhép, tiếng rên cất lên thành lời kéo dài của Nghĩa. Được một lúc thì những âm thanh đó cũng ngừng vang lên khi một tiếng A... thật rõ ràng và kéo dài vang lên. Rồi Nhân cảm nhận đựơc những sợi dây trên tay anh đựơc cởi bỏ, 2 tay anh được tự do, nhưng vì đã quá tê nên anh chỉ cố gắng nhẹ nhàng mà duỗi tay, rồi xoa bóp đôi cánh tay ấy nhẹ nhàng. Rồi tiếng mở cửa và khóa cửa vang lên, báo hiệu kẻ lạ mặt đã rời đi. Nhân nằm đó, một lúc sau thì anh mới lò dò trong bóng tối tìm cách mở bỏ những thứ trên gương mặt anh. Ánh sáng quay lại sau một khoản thời gian dài khiến Nhân nhướng mắt một hồi và anh hoảng hồn khi thấy hình ảnh của Nghĩa,Nghĩa vẫn đang trong tư thế như ban đầu, tay và chân đều bị trói và bên dưới chiếc quần thì bê bết và rách một lỗ khá to. Lúc này anh mới mở trói cho Nghĩa, loay hoay một hồi thì miếng keo bịt mặt cuối cùng cũng được tháo xuống. Cũng giống như anh, Nghĩa cũng đổ sụp xuống chiếc giường kia và nằm thở cũng như xoa bóp tay chân một hồi. Cả 2 không nói gì, chỉ nhìn nhau với ánh mắt ngại ngùng. Nhưng với Nghĩa còn có sự tức tối cũng như sự xấu hổ khi nhìn Nhân, người đồng đội, người anh em,... Không một thanh âm nào cất lên, Nghĩa sau khi cử động tay chân cho bớt tê, anh gượng người dậy và ra về, bỏ mặt Nhân trong căn nhà ấy. Cả 2 người chiến sỹ, từng là anh em trong lớp học, là đồng đội tại cơ quan và nay chung kiếp nô lệ. Không biết tương lai sẽ như thế nào nhưng hiện thực có lẽ khó chấp nhận đối với Nghĩa. Anh không nghĩ mình sẽ rơi vào tình cảnh này, chỉ vì vài giây phút tò mò, và chính sự tò mò đó đã kéo anh vào chung số kiếp với Nhân bấy giờ. Bây giờ, anh phải đối mặt với Nhân như thế nào đây? Và câu hỏi này không chỉ mình anh, cả Nhân cũng đang suy nghĩ. Nhìn bóng hình của Nghĩa lê từng bước chân nặng nhọc, mệt mỏi và cả phần khó chịu do cái khóa mang lại khiến Nhân càng thêm ray rức. Cả ngày hôm đó, Nhân và Nghĩa dù đối mặt nhau trong cơ quan, nhưng cả 2 không dám nhìn thẳng vào nhau mà chỉ len lén nhìn phía sau. Ngày thứ ba kết thúc trong sự uể oải, căng thẳng đối với cả 2. Về đến nhà, Nghĩa vẫn theo thói quen cũ là tắm rữa sạch sẽ rồi mới ăn cơm tối cùng gia đình anh. Nhưng nay, khi cởi đồ ra, nhìn cái vật đàn ông của mình bị bó buộc trong cái lồng nhựa chật hẹp đó, một sự tủi nhục và bức bối trong anh nổi lên. Anh tìm cách để tháo cái khóa ra khỏi cu mình, nhưng loay hoay mãi thì đâu cũng vào đấy. Vẫn chẳng thể nào có thể tháo nó ra, dù anh đã cố gắng và chịu đau hết thảy. Và rồi anh đành bất lực mà nhìn cái nam tính, cái đàn ông của anh bị cầm tù trong cái lồng nhỏ bé ấy. Rồi anh lại suy nghĩ về Nhân, không biết đồng đội anh đã mang cái vật đó bao lâu rồi, cảm giác như thế nào,....? Nhiều câu hỏi của anh về Nhân được đặt ra, nhưng câu trả lời chỉ có Nhân mới biết, nhưng có lẽ cũng có những câu mà Nhân không thể nào giải thích được. Cố gắng giải thoát bản thân không thành công, Nghĩa đành chấp nhận với thực tại, và khi kỳ cọ cơ thể, bất giác anh lại chạm vào cái nơi mà ngày hôm qua, lần đầu tiên anh được trãi nghiệm một công năng mới. Ngón tay anh gãi gãi ngoài mép lỗ, rồi một ngón tay chọt vaog. Anh muốn tìm lại cái cảm giác ngày hôm qua, đúng vậy, cái cảm giác tưng tức, cái cảm giác ngứa ngáy khó chịu nhưng lại có phần mang đến cho anh cảm giác sướng lạ. Rồi lại rùng mình vì sao mình lại có hành động đó, không, không ổn tí nào đối với một thằng đàn ông nam tính mạnh mẽ như anh. Nhanh chóng kết thúc cái việc vệ sinh cơ thể, chấm dứt những suy nghĩ, những hành động mà anh cho là bệnh hoạn đó, trỡ về với cuộc sống mà anh cho là bình thường ở thực tại. Vậy đó, kết thúc một ngày của Nghĩa đơn giản là vậy, nhưng có phải là vậy không? Khi bên nhà của Nhân, đang có một cuộc truy hoan kịch liệt. Nghĩa nên cám ơn vì ít nhất, nhà anh hiện tại vẫn còn là nơi an toàn chứ không như Nhân, nơi đó trỡ thành một điểm hoan lạc cho Duy và những nô lệ, những con chó trong lốt người làm nơi hoan lạc, nơi mà chàng trung úy nghiêm chỉnh, oai nghiêm ngày nào trỡ thành một thứ đồ chơi tình dục cho những người còn lại trong cuộc chơi của Duy. Tại ngôi nhà yêu dấu của Nhân, bây giờ anh đang phải phục vụ cho Tín, người được Duy giao nhiệm vụ biến anh thành một thằng đàn ông mê cặc, với một cái lỗ lúc nào cũng thèm có vật đâm vào chọc ngoáy. Bắt Nhân quỳ, bú cặc chán chê, Tín lại đè anh ra đụ, đụ xuất tinh xong, hắn lại lấy những cái dương vật giả đủ kích cỡ bắt anh tự nhún lên đó. Khi thấy rằng việc Nhân đã bị cơn sướng từ cái lỗ làn lu mờ dần lí trí, Tín lại bắt anh rời khỏi cái vật kia, làm cho anh rơi vào sự thiếu thốn khó chịu, và việc đó cứ lập đi lập lại, đến khi Nhân vì con cặc giả kia với sự tiếc nuối và thèm thuồng thì Tín mới bỏ mặc Nhân và ra về. Vì Tín biết chắc chắn, Nhân sẽ tự nhún lên những con cặc giả đó đến khi xuất tinh trong chiếc khóa đó mà thôi. Quả thật là như vậy, với đồng chí Nhân bây giờ, việc được xuất tinh với anh là mục đích cuối cùng, vì sự hành hạ, kích thích nãy giờ đã khiến lí trí của anh bị lu mờ, chỉ còn lại cái gọi là dục vọng bản thân mà thôi. Nên khi Tín ra khỏi nhà, anh tự mình nhún lên con cặc giả kia, tới độ bắn ra trong cái khóa, và chẳng những như thế, sau khi bắn tinh xong, anh còn tiếp tục nhún một lúc sau, như để thỏa mãn bản thân một cách triệt để nhất có thể. Và sau đó, trên vũng tinh nhầy nhụa của bản thân, anh gục lên đó và ngủ ngon lành một giấc tới sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro