Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41 + 42

Bốn mươi mốt

Tạ Cư tránh những vết thương, trực tiếp bế đứa nhỏ lên đi vào phòng của chính mình, đặt đứa nhỏ vào trên giường.

"Thuốc này là của anh Tề Hành, đối với vết thương bị rách da hiệu quả rất tốt chỉ là sẽ có chút đau. Nhịn một chút."

Tạ Cư một tay lấy bông một tây lấy bình thuốc, nước thuốc nhẹ nhàng thâm vào trên vết thương. Đụng phải chỗ bị rách da, Hứa Lam phản ứng kịch liệt, tay phải chống dậy nửa thân trên, chịu không nổi mà trốn đến bên cạnh. "Không... không cần... đau... anh ơi đau quá..."

Phạt cũng phạt xong, nhìn em trai thảm hề hề Tạ Cư nào có thể làm mặt lạnh được, ôm người đến gối đầu trên người mình, ôn nhu không chấp nhận chống cự, đối mặt với đứa nhỏ vẫn khóc nức nở bôi xong thuốc. Lại bôi thuốc vào lòng bàn tay bị thương nghiêm trọng của đứa nhỏ một lần, chính bản thân anh cũng mệt mỏi đến cả người toàn mồ hôi.

Thuốc này vừa bôi xong không bao lâu liền có cảm giác mát lạnh, Hứa Lâm hít thở khó khăn, nhìn Tạ Cư bận trước bận sau trong lòng có chút hụt hẫng.

Tạ Cư dọn xong bình thuốc, cầm lấy khăn lông ấm áp lau xong "mặt mèo" của đứa nhỏ lại nhìn thấy bên sườn mặt của đứa nhỏ lại lăn xuống một giọt nước mắt.

Tạ Cư cầm khăn lông lau một lần, "Còn rất đau sao?"

Nước mắt rơi càng dữ dội hơn, "Anh... Em nói câu kia không phải có ý như vậy... Thật xin lỗi... anh đừng giận em..."

Tạ Cư biết Hứa Lâm nói tới chuyện gì, chính mình lúc ấy thật sự đau lòng nhưng bất quá anh từ sớm đã không so đo. Ai cũng có thời điểm khống chế không được cảm xúc, huống chi chỉ là một đứa nhỏ.

"Anh không trách em." Tạ Cư bất đắc dĩ giúp đứa nhỏ lau nước mắt, "Được rồi, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai không cần dậy sớm."

"Anh..." Hứa Lâm đỏ mắt gọi Tạ Cư đã đi đến cạnh cửa, "Muốn anh ngủ cùng em."

Tối hôm trước bận rộn đến hơn nửa đêm, Tạ Cư tắt hết toàn bộ chuông báo thức vốn là định phóng túng một lần, cùng đứa nhỏ ngủ đến khi nào tự nhiên tỉnh giấc. Nhưng chuông điện thoại vang lên lại là di động của Hứa Lâm.

Hứa Lâm cũng mở mắt ra nhìn đến điện thoại, theo bản năng mà liếc nhìn Tạ Cư, biểu tình trên mặt chính là "Anh Cá con."

"Nghe đi, mở loa." Ngữ khí của Tạ Cư thật chân thật.

"Anh Cá con..."

"Lâm, xin lỗi, anh... Anh còn thiếu một ít tiền, em có thể cho anh mượn thêm một ít không... anh..."

Tạ Cư trực tiếp cầm lấy điện thoại, "Thẩm Dư phải không? Tôi là anh trai của Hứa Lâm. Cậu lại nhà tôi đi, muốn mượn bao nhiêu tôi cho cậu mượn. Hứa Lâm chắc là đã nói cho cậu biết địa chỉ rồi."

Bên kia trầm mặc một lúc lâu, "Được, cảm ơn."

"Anh..." Tắt điện thoại, Hứa Lâm sợ hãi nhìn về phía anh trai mình, không biết nên nói cái gì.

"Nếu cậu ấy dùng làm chuyện chính đáng anh sẽ giúp cậu ấy. Đừng nghĩ nhiều, ngủ thêm một chút, làm xong bữa sáng anh gọi em."

Hai người ăn xong bữa sáng được một lúc thì tiếng gõ cửa liền vang lên. Hứa Lâm không muốn mất mặt trước Thẩm Dư, cố gắng xuống giường.

Tạ Cư mở cửa nhìn thấy chính là sửng sốt, khôn nghĩ tới người mình luôn lo lắng lại là một đứa nhỏ không lớn hơn Hứa Lâm bao nhiêu. Sau đó lại giật mình, đứa nhỏ này tựa hồ có chút quen mặt.

Người đứng trước mặt gầy đến bất ngờ, sắc mặt tiều tụy giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống. Tạ Cư không nghĩ nhiều, mời người vào nhà.

Thẩm Dư nhìn thấy Tạ Cư, đôi mắt lại có một chút sắc thái phức tạp.

"Cảm ơn cậu thời gian qua chiếu cố cho Tiểu Lâm, giúp cậu là đạo nghĩa không thể chối. Bất quá tôi muốn biết cậu vay tiền để làm gì?"

Tạ Cư đi thẳng vào vấn đề, đây là cái anh cần làm rõ ràng nhất.

Hứa Lâm đứng ở bên người anh trai cũng không dám nói nhiều.

"Tôi không cẩn thận tông người bị thương, người nhà đồng ý giải quyết riêng." Thẩm Dư thẳng tắp nhìn Tạ Cư, lời nói đơn giản rõ ràng nói tóm tắt một lần. Nếu người này có tâm giúp thì nói như vậy cũng đủ rồi.

"Cậu có bằng lái không?" Đứa nhỏ trước mắt này nhìn thế nào cũng không giống một người trưởng thành.

"Không có, bất quá tôi đã mười tám."

Tạ Cư trầm ngâm một chút, lấy từ trong phòng ra hai ngàn, "Nếu còn cần hỗ trợ có thể tìm tôi."

Trong lòng thiếu niên dâng lên cảm giác cảm kích, nói cảm ơn rồi lại đem ánh mắt nhìn về Hứa Lâm, nhìn cậu lung lay sắp đổ trong lòng nhói lên một chút. Bước nhanh tiến tới quả nhiên thấy được vết thương ở tay dọa người, nếu không dám ngồi thì vết thương phía sau nhất định cũng không nhẹ. Rõ ràng hôm qua lúc nhìn thấy cậu vẫn còn chưa bị thương nặng như vậy.

"Xin hỏi Tạ tiên sinh, Lâm bị đánh là bởi vì cho tôi vay tiền sao?"

"Có thể nói như vậy." Tạ Cư cũng không che giấu.

Thẩm Dư cảm thấy có một lực mạnh đánh thẳng vào tim lại vọt vào trong óc, lập tức mang tiền ném len bàn trà. Ánh mắt nhìn Tạ Cư bỗng nhiên thay đổi, "Là tôi có lỗi với Lâm, tiền của các ngươi ta không cần. Cáo từ."

Các ngươi? Tạ Cư không kịp nghi hoặc vội ngăn lại, "Không phải giống cậu nghĩ, tôi thật sự nguyện ý giúp cậu."

"Tránh ra!" Thẩm Dư tức giận nhìn Tạ Cư, "Không cần các ngươi giả bộ đồng tình, tôi không cần bố thí. Anh và Tề Hành đều là giống nhau."

Tề Hành? Tạ Cư chấn động, rốt cuộc biết vì sao thấy đứa nhỏ này quen mặt.


Bốn mươi hai
Này lại là chuyện xưa, cùng Tề Hành có chút quan hệ.

Khi đó Tạ Cư còn ở cạnh Tề Hành học tập chính mắt thấy sự kiện đó. Một nữ nhân mang theo con của cô ấy đến tìm nhà, nói đứa nhỏ là con trai của cha Tề Hành, là em trai ruột của Tề Hành. Chuyện này tựa hồ có chút giống chuyện của Tạ gia nhưng lại khác một trời một vực.

Năm đó Tề lão gia còn sống, nói nếu thật là đứa nhỏ của Tề gia thì cũng không thể bị ủy khuất, Tề gia nhiều năm thanh bạch, gia phong là chuyện cực kỳ quan trọng, có thể nghe được những lời này từ Tề lão gia đã là chuyện khó có được. Kết quả giám định lại là đứa nhỏ này cùng với Tề gia hoàn toàn không có quan hệ gì.

Hết thảy đều là chuyện hoang đường, mẹ của Tề Hành qua đời sớm, nữ nhân kia còn có chút tâm tư muốn là nữ chủ nhân của Tề gia, thấy không có cơ hội lại ném xuống đứa nhỏ vốn không có chút cảm tình nào rồi mất tích. Tề lão gia thiện tâm, nói đứa nhỏ đáng thương nên Tề gia đã nuôi đứa nhỏ đến lúc thành niên, coi như cũng không thẹn với tâm mình.

Khi đó Tề Hành đã có thể tự mình đảm đương một phía, đứa nhỏ kia cũng cùng với Tạ Cư đi theo Tề Hành. Ai ngờ bất quá qua mấy tuần đột nhiên cũng mất tích, tìm mấy ngày cũng không tìm được, từ đó về sau không thể làm gì khác.

Tạ Cư phục hồi lại tinh thần, nhăn mày. "Cậu là... đứa nhỏ lúc trước kia?" Đúng rồi, Tạ Cư mới nhớ đến đứa nhỏ kia tên là Thẩm Dư.

"Ngài là quý nhân dễ quên một số chuyện, tôi chính là vừa nhìn thấy đã nhận ra."

"Khi đó vì sao không từ mà biệt? Chúng tôi tìm cậu rất lâu."

"Tìm tôi? Có cái gì để tìm? Tôi và các người không có một chút quan hẹ gì càng không cần các người giả từ bi."

"Thẩm Dư, sao cậu có thể nói như vậy?" Tạ Cư có chút tức giận, "Đoạn thời gian cậu ở Tề gia, chí phí ăn mặc so với chúng ta có điểm nào khác nhau, anh Tề Hành cũng thật thích cậu, anh ấy..."

"Dối trá! Dối trá nhất chính là Tề Hành." Thẩm Dư trực tiếp đánh gãy lời nói của Tạ Cư, "Nếu không phải tôi nghe được lời của Tề Văn, tôi suýt chút nữa cũng tin lời giả nhân giả nghĩa của mấy người. Lặp lại một lần, chúng ta về sau không có quan hệ, chuyện hôm nay là ngoài ý muốn, về sau sẽ không gặp lại."

Nghe đến đó Tạ Cư cũng minh bạch được một ít, Tề Văn là em họ của Tề Hành, đứa nhỏ bị sủng tới hư, mấy ngày đó ở chỗ Tề Hành làm khách. Nháo tới đau đầu, sợ là đối với Thẩm Dư nói cái gì đó không nên nói.

"Cậu dễ dàng tin tưởng lời nói của người khác như vậy sao? Thẩm Dư, lúc trước chúng tôi thật sự muốn xem cậu giống như gia đình."

Thẩm Dư yên lặng một lúc sau đó cười lạnh, "Đúng vậy, không dễ dàng tin tưởng lời nói của người khác. Bao gồm cả anh và Tề Hành."

Thẩm Dư quay mặt đi, trộm nuốt xuống hốc mắt đã ướt nóng, trong lòng giống như có một tảng đá đè xuống, nghẹn đến mức cả người đều khó chịu. Sở dĩ kích động như vậy thạt ra là bởi vì cậu thật sự quá tham luyến mất ngày ấm áp cùng hạnh phúc nhỏ nhoi ở Tề gia, đó là những thứ mà cậu chưa từng được nhận kể từ lúc sinh ra. Những thứ đó đột nhiên bị chọc phá, Thẩm dư hỏng mất liền rời xa Tề gia, không nghĩ lại trở về. Đây đã là cái khóa trong đáy lòng của cậu nhiều năm nay.

Càng làm cho Thẩm Dư không biết nên khóc hay cười chính là cạu vốn không có tư cách yêu cầu bất kỳ cái gì.

"Không cần nhiều lời, Tạ tiên sinh, cảm ơn ý tốt của anh, tiền anh cứ giữ lấy tôi dùng không nổi."

Thẩm Dư xoay người đi ra cửa, Tạ Cư còn chưa kịp ngăn đã thấy thân thể gầy ốm kia ngã xuống trên mặt đất. Mấy ngày bôn ba, Thẩm Dư đã sớm cạn kiện sức lực, hiện tại kích động một lúc đã không chịu nổi nữa.

"Anh Cá con!" Hứa Lâm từ ngây ngẩn trở nên thanh tỉnh, gấp đến mức nước mắt đều rơi.

Tạ Cư một bên an ủi em trai, một ben mang Thẩm Dư ôm vào trong phòng ngủ. Trong lúc lơ đãng làm quần áo xốc lên, Tạ Cư cúi đầu nhìn đến làn da của Thẩm dư liền ngẩn người, đem đứa nhỏ trong lòng ngực đặt xuống trên giường.

Vén lên quần áo, Tạ Cư và Hứa Lâm đều hít sâu một hơi, toàn bộ lưng đều là những vết thương đáng sợ. Đây không giống như thước gỗ roi mây có thể đánh ra được, đây là vết roi, mơ hồ mỗi roi đều có thể lấy máu. Tạ Cư cũng từng trải qua tư vị như vậy, liếc mắt một cái liền có thể nhận ra.

Vết thương này không bình thường, không thể đến bệnh viện. Tạ Cư nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng vẫn là gọi Tề Hành đến. Vốn định chờ một khoảng thời gian mới chậm rãi nói cho Tề Hành, nhưng trạng thái này là vô pháp kéo dài thời gian.

Tề Hành còn chưa tới Thẩm Dư đã tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro