Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 26

Mười phần hiểu chuyện, mười phần tri kỷ. Tề Hành mang đến cho Tạ Cư cũng là mười phần cảm giác an toàn mới có thể mang đến cho Tạ Cư sự tự tin cùng tín nhiệm. Tự tin chính mình ở trong lòng Tạ Cư có giá trị, tín nhiệm người kia đối với chính mình để ý cùng đau lòng. Lần đó cũng là lần đầu tiên Tề Hành hối hận việc đánh Tạ Cư.

Tề Hành đột nhiên nghĩ đến chuyện cũ không khỏi mỉm cười, rất nhanh chóng lại nghiêm túc, "An Chi, em hiểu chưa?"

Tạ Cư ngẩn người, không hiểu ý của Tề Hành là gì.

"Không hiểu? Anh hỏi em, chuyện của Hứa Lâm em sai ở chỗ nào?"

Tâm Tạ Cư lộp bộp vào cái, anh hôm nay đến đây vốn cũng là vì chuyện này.

Cẩn thận cân nhắc một phen, Tạ Cư mở miệng, "Một là xúc động, không thể khống chế tốt cảm xúc của mình đem việc dạy dỗ trở thành phát tiết. Hai là... vẫn là xúc động, sau khi đến mộ thì đối với Tiểu Lâm trách móc quá nặng nề. Hiện tại áy náy trong lòng thì lại chiều chuộng quá nhiều. Anh nói qua nếu như làm anh trai không đủ lý trí thì không chỉ có một người gặp họa."

Sau khi Tạ Cư nói xong, đối diện là ánh mắt không chút nào gợn sóng của Tề Hành trong lòng liền thấp thỏm. Anh Tề Hành không hài lòng đáp án như vậy sao?

Những lời này Tề Hành đã từng đối với Tạ Cư nói. Lúc đó, Tề Hành phạt đến tàn nhẫn, toàn bộ mông, chân của Tạ Cư không một chỗ nào lành lặn, quỳ rạp trên mặt đất hoạt động cũng khó khăn. Tề Hành cầm thước đứng yên lặng ở một bên. Dùng giọng nói không mang theo một chút cảm tình nào buộc Tạ Cư đang đau đớn cực hạn phải quỳ dậy.

"Còn có mười một thước, giữ vững."

Tạ Cư dùng con mắt tuyệt vọng nhìn anh trai của chính mình, "Anh, anh thật sự không đau lòng sao?

Lời nói của Tề Hành vẫn bình tĩnh như cũ, "Sẽ đau lòng, nhưng em nên chịu bao nhiêu cùng với anh không đau lòng không có quan hệ. Nếu như làm một anh trai không đủ lý trí thì không chỉ có một người gặp họa.

Trước nay Tề Hành phạt Tạ Cư đều vô cùng bình tĩnh cùng lý trí, không nuông chiều, không quá phận. Ở tốc độ vừa vặn làm Tạ Cư trở thành một Tạ Cư chân chính.

"Cho nên em sai ở chỗ xúc động?" Tề Hành chậm rãi mở miệng. "ại cho em một cơ hội nói lại."

Tạ Cư có chút hỗn loạn, trầm mặc một chút, "Thực xin lỗi, em không nghĩ ra được."

Tề Hành cũng không hề bức bách, lại nói, "Anh hỏi em một lần, em xem Tiểu Lâm là cái gì?"

Là cái gì?

"Em trai." Tạ Cư hoàn toàn ngốc.

"Em ấy là em trai của em, không phải vật thuộc quyền sở hữu của em"

Lời nói này cũng quá nghiêm trọng, sắc mặc của Tạ Cư có chút trắng bệch, "Em không có..."

"An Chi, năm đó Bác Tạ mang em đến nhà anh, ngẩn ngơ chính là tám năm. Anh tự nhận quản thúc em cực nghiêm khắc, thời điểm tàn nhẫn nhất phạt em đến mức một tuần không xuống được giường cũng từng có. Anh hỏi em, nhưng em có oán hận anh, có lúc nào nản lòng thoái chí cảm thấy anh không cần em?"

"Không có... anh đau lòng em, em biết..." Tạ Cư lẩm bẩm nói đột nhiên cả kinh, "Thực xin lỗi, anh Tề Hành..."

Tề Hành cũng không để ý, tiếp tục nói. "Em có nghĩ tới Tiểu Lâm tại sao lại như vậy hay không?"

Tạ Cư thật sự không rõ, "Là em đánh nặng, lời nói cũng nghiêm trọng, anh Tề Hành." Tạ Cư dừng lại một chút, "Đều là em sai."

Tề Hành lắc đầu, "An Chi, em vẫn là không hiểu."

Tạ Cư quỳ xuống.

Tề Hành rất ít khi giảng đạp lý cho anh, giống như bây giờ nói đến trình độ này mà anh vẫn không hiểu, thật là nên phạt.

Tề Hành không kêu anh đứng lên, đi đến bên bàn trà cầm lấy một cái ly không rồi đưa cho Tạ Cư. Tạ Cưu tiế[ nhận, lại thấy Tề Hành cầm ấm trà tiến lại.

"Cầm cho tốt." Tề Hành nói xong, nghiêng ấm trà, mới vừa châm nước sôi chưa lâu liền chậm rãi rót vào cái ly nằm trong tay của Tạ Cư.

Bàn tay sưng to chịu loại tra tấn này, Tạ Cư xém chút nữa là đem ly ném xuống đất, chung quy vẫn nắm chặt gắt gao. Thủ đoạn của Tề Hành rất nhiều, mỗi một lần đều không cho phép Tạ Cư làm trái, nếu không tất nhiên sẽ chịu gấp mười lần.

Tề Hành phảng phất như không nhìn thấy thống khổ của Tạ Cư, chậm rãi mở miệng, "Có còn nhớ rõ lần trước phạt em như thế là bởi vì cái gì không?"

"Nhớ rõ." Trên trán Tạ Cư vì đau mà đổ một tầng mồ hôi, đau thẳng vào trong lòng, ngay cả âm thanh đều mang theo chút run rẩy, "Khi đó tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, oán trách ba mẹ bỏ lại em rồi ra nước ngoài, cố ý bỏ bê việc học..."

Khi đó Tạ Cư mới vừa đi theo Tề Hành, Tạ Cư từ nhỏ đã ngoan ngoãn, Tề Hành đối với đứa em trai này cũng cực kỳ yên tâm. Ai ngờ mới nửa học kỳ chủ nhiệm lớp đã gọi điện thoại đến cho hắn. Đêm đó, Tề Hành bắt tạ Cư một tay nắm ly nước nóng hổi một tay viết kiểm điểm, Tề Hành nói, "Tạ Cư, em hãy nghe cho kỹ, không có bất luận ai hay chuyện gì có thể là lý do cho em tự sa ngã, giống như cái ly trong tay em hiện tại, vô luận nó mang cho em bao nhiêu đau đớn, em cũng phải làm tốt việc em nên làm mà không chịu ảnh hưởng từ nó. Tạ Cư, ai cũng không thể giúp em cả đời."

Tạ Cư từ trong hồi ức ngẩng đầu, "Anh Tề Hành, em hiểu rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro