Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lam |01|

Lam, suốt chặng đường mà em đi qua đều rất ngưỡng mộ những người có đam mê, có mơ ước để phấn đấu.

Mười bảy năm cuộc đời của em đều là bình bình đạm đạm trôi qua, em chưa từng nghĩ sau này mình sẽ làm gì, em cũng chẳng có một sở thích nhất định nào đó. Em biết, đây là một cuộc sống vô nghĩa đến chừng nào.

Mười hai năm đến lớp, đối với em, Lam, em chỉ muốn giành được kết quả thật cao, đấu tranh vì những thứ mà em biết rõ sau này sẽ chẳng dùng đến. Nhưng em bám víu vào điều đó để sống, vì em chẳng có một đam mê nào nữa cả.

Em là một đứa trẻ sinh ra trong một gia đình có điều kiện ổn định, đủ ăn đủ mặc, lớn hơn em còn có một người anh trai, hơn em tận năm tuổi. Ba mẹ của em vì lăn lộn cho cuộc sống này, đa số thời gian cũng là để cho em và anh hai tự mình lớn lên. Em chẳng biết được vì sao anh hai có thể tìm kiếm cho mình một ước mơ, một đam mê. Còn em thì tìm hoài chẳng thấy.

Dần dần, em bắt đầu chán nản. Em chẳng biết mình thích gì, cần gì và muốn làm gì. Em bây giờ chỉ thích ở yên một chỗ, nhìn ngắm cuộc đời vẫn đang trôi qua mà thôi. Vô nghĩa không?

Nhưng mà Lam...

Cho dù em không muốn thế, thì em cũng đang sống rất là vô nghĩa.

Sự lười biếng bỗng chốc ăn mòn trong con người em, em chẳng muốn làm bài tập, chẳng muốn học hành. Em cảm giác như, em muốn nổi loạn, muốn vươn ra xa hơn ở thế giới ngoài kia. Em không muốn đặt chân trong vùng an toàn này nữa, em muốn đi, em muốn nhìn ngắm mọi thứ.

Học hành càng ngày càng kém đi, em nhìn thấy, em cảm nhận rõ ràng, em muốn khắc phục nó. Nhưng phải nói làm sao đây? Lam nó chết rồi sao? Nó chẳng muốn vùng vẫy đứng dậy trong thế giới nhỏ bé này nữa, nó muốn chạy ra nơi khác mất rồi.

Đóng vai một đứa nhỏ lớn lên không có đam mê, em chẳng biết mình phải lựa chọn thế nào trên cái ngã rẽ này nữa...

"Lam, kết quả của em lại tệ hơn trước rồi."

Em có một người anh trai, một người anh trai em quen được qua những cuộc vui chơi. Anh tên Phương, một người con trai tuổi hai tư, ấm áp và thành thục. Nhiều lúc em tự hỏi bản thân, làm sao để có thể như anh bây giờ?

Em gục xuống mặt bàn cứng nhắc, mặt bàn làm bằng gỗ tráng một lớp gì đó em chẳng hề biết, nhưng lạnh lắm.

"Em không biết, em không muốn đến lớp nữa."

Phương là một chàng trai ấm áp bởi vì cho dù mới quen biết, anh đều rất kiên nhẫn lắng nghe em. Anh luôn có những hành động nhỏ nhặt nhưng khiến em vô cùng dễ chịu. Ví như... Xoa đầu em như bây giờ.

"Không muốn đến lớp, sau này em định làm gì?"

Nhiều lần em tự hỏi mình như thế, nhưng bây giờ em có đến lớp, có nghiêm túc học tập, em cũng chẳng biết ngày mai em có thể làm cái gì nữa. Chọn bừa một ngành nghề nào đó học cho xong? Mỗi ngày đến văn phòng vì miếng cơm manh áo mà chẳng suy nghĩ gì về sở thích? Em chẳng muốn vậy tí nào.

"Không cần nản chí như vậy, ngày mai trở về lớp học đi"

Phương rút tay trở về đặt trên bàn gỗ, nghiêng đầu nhìn em đang nằm dài. Em trắng lắm, trắng như một viên bột nhỏ, nhưng cũng giống như viên bột, em lại để cho người ta mặc sức nhào nắn. Em còn chưa tìm được hình dạng phù hợp nào của mình đi?

"Em không theo kịp nữa"

Lam không phải là một người dễ chán nản trong việc học, nhưng đến thế này là do em chẳng còn tìm được chút vui vẻ nào cho việc đến lớp nữa rồi.

Phương đẩy vai em ngồi dậy, đối diện bản thân mình, "Nghe anh nói, nếu em không học, sau này em sẽ càng mất phương hướng hơn" giọng Phương đột nhiên nghiêm túc lên, hai bàn tay cũng hơi dùng sức nắm chặt lấy bả vai Lam, làm em có chút đau mà nhíu mày. "Vẫn còn rất lâu cho đến khi em phải điền nguyện vọng, trước tiên nên học tốt đi đã. Nếu không, tới lúc đó em tìm được ngành mình muốn học lại chẳng đủ điểm đỗ đâu."

Lam hiểu, những thứ này chẳng cần ai nói em đều hiểu. Việc buông tay này của em sẽ khiến bản thân em mắc vào nguy cơ chẳng đỗ được ngôi trường đại học bảo cho ra hồn.

"Em không muốn đến lớp học thêm." Lam vẫn còn nhớ, trong trí nhớ của thầy cô em luôn là một học sinh chăm ngoan học giỏi. Kết quả của em đi xuống dần khiến em bị chê trách bỏ bê việc học, em chẳng thích nghe mấy lời thế này. "Nhưng em thật sự không theo kịp nữa."

Quán trà sữa nho nhỏ này là nơi em vẫn thường xuyên tới lui, vì em cảm thấy thoải mái khi ở gần Phương, mà trùng hợp, quán này của anh.

"Sau này sau giờ học thì đến quán, anh giúp em."

Lam lắc đầu, em muốn giữa em với anh đơn thuần cơ, không muốn nợ anh gì cả. "Em không có tiền trả anh đâu."

Phương thả lỏng hai tay, nghiêng người tựa lưng vào thành ghế cười, "Chuyện đó thì em không cần lo." Phương hút một chút trà sữa trong ly, thoải mái trêu, "Học hành không vừa ý anh thì anh bắt em làm phục vụ cho quán. Phạt em đến khi nào học hành tốt thì tha."

Lam đột nhiên nghiêm túc suy nghĩ, có lẽ em vẫn nên làm cái gì đó. Em muốn để bản thân nhìn thấy sự khắc nghiệt của cuộc sống, có lẽ, chỉ có như thế em mới có động lực hơn một chút.

"Năm giờ em tan trường đi? Năm giờ ba mươi, đến muộn anh sẽ phạt đó." Phương đứng lên dọn đi hai chiếc ly đã cạn trên bàn gỗ, "Nhưng nếu học tốt, anh có thể thưởng cho em."

"Anh cho em cái gì?"

Phương không đáp, anh mang hai chiếc ly đã cạn rời đi. Có lẽ, một chút ẩn ý có thể gây sự tò mò cho Lam.

Ba mẹ mặc dù sẽ quản em đi đâu, nhưng nếu em nói ba mẹ sẽ đều tin. Cũng không tính là nói dối, em nói ba mẹ em đi học nhóm.

Lam cảm thấy em cũng không thật sự quá ngốc nghếch, nhưng đến khi học cùng anh, em cảm thấy mình sắp điên đến nơi rồi. Hôm nào cũng thua cược làm phục vụ cho quán mấy tiếng đồng hồ.

"Anh đang tính bẫy em đúng không?" Lam giận dỗi nói một câu, xoay người bưng ly nước đặt vào bồn nước. Thuần thục mở vòi rửa sạch. "Chẳng có hôm nào em thắng cược."

Phương cười, anh cần đi tính toán một thằng nhóc như Lam sao?

"Em cố gắng thêm một tí nữa là thắng cược rồi." Phương lại gần, phụ em rửa bớt đi phần ly đã sử dụng.

Quán cũng không to, quanh đi quẩn lại cũng tầm ba bốn người. Nhưng hầu hết đều lớn hơn Lam, anh trai lớn nhất là Quân, bằng tuổi Phương. Quán trà sữa này là anh Quân và anh Phương mở, hai người là bạn tốt của nhau. Nghĩ nghĩ, em lại chợt nhận ra, hình như mình chẳng có người bạn thân nào.

"Ngày mai em không cần đến." Chiếc ly thủy tinh được đặt ngay ngắn trên kệ, Phương chậm chậm lau tay khô. "Anh có việc trên trường, có lẽ sẽ không qua kịp. Xem như cho em nghỉ ngơi một ngày."

Đột nhiên em có chút hụt hẫng, chẳng biết đây là cảm giác gì nữa. "Vậy thì hôm sau anh phải đền bù cho em, không được phạt."

Nhìn Lam tận dụng thời cơ đến thế, Phương không đáp. Chỉ là trong lòng anh cười đến nội thương mất thôi.

Năm giờ ba mươi em đến quán nhưng bình thường đều là năm bốn lăm mới học được. Mặc dù có người nhưng chỉ cần không có Quân ở quán, Phương đều không yên tâm. Xoay tới xoay lui sắp xếp ổn thỏa mới học cùng em. Thỉnh thoảng còn để em làm bài tập mà chạy đâu mất. Sau đó đều là học đến bảy giờ ba mươi, thua cược liền làm việc đến tám giờ ba mươi rồi trở về nhà. Hai tháng trời, cuộc sống của em đều mà như thế.

Em gặp Phương cả tuần chừa ra mỗi ngày chủ nhật, có những tuần còn họp nhóm đi chơi cùng nhau, hai người lại gặp nhau tiếp. Lam cảm tưởng, nếu như chẳng nhìn thấy Phương chắc chắn sẽ rất thiếu vắng.

Phương sau ngày dặn em không cần đến quán liền mất tích. Đúng, là mất tích!

----

#1601 từ

chuyên mục liên tục đào hố =)))) đương nhiên là hố Dĩnh Hiên sẽ nghiêm túc lấp đầy. Còn "Lam" là ngẫu hứng đêm khuya thui, sẽ rất nhanh liền end. Ohohoho (。・ω・。)ノ♡

"Счастливее всего, когда ты любишь меня."

|13042021|

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro