Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 63: Tôi về rồi

Đêm dài vô tận, bóng tối lạnh lẽo nhất và sâu thẳm nhất cuối cùng cũng sẽ qua đi, ánh mặt trời lúc 26 tuổi nhất định sẽ rực rỡ. Tô Triêu Vũ nửa mơ nửa tỉnh, để cho bản thân mình chạy đua giữa hiện thực và ký ức, bên tai ngoài tiếng gió, chỉ có âm thanh của những công binh đang dọn dẹp đống đổ nát, tiếng xẻng sắt va vào đá vụn, thỉnh thoảng có tiếng trò chuyện khe khẽ, tất cả bị gió đêm thổi thành những âm tiết tản mát, đứt quãng truyền vào tai cậu.

Bầu trời đen tối từ từ mất đi màu sắc, những ngôi sao sáng dần trở nên mờ nhạt, thời điểm trước bình minh luôn là lúc lạnh nhất. Tô Triêu Vũ cuộn người lại, rồi đột nhiên, cậu nghe thấy một chuỗi âm thanh gõ nhẹ rõ ràng và yếu ớt.

Tách tách tè. Tách tách, tách tách tè.

Áo giác, Tô Triêu Vũ nghĩ, hoặc có thể là trùng hợp. Cậu ngồi dậy, đội trưởng đội công binh đang hét lên để cho các đội viên nghỉ ngơi một chút, phân phát nước nóng và bữa khuya cho họ. Một vài người còn châm thuốc, vừa hút vừa trò chuyện với đồng đội.

Tách tách tè. Tách tách, tách tách tè.

Tiếng động lại vang lên, Tô Triêu Vũ cảm nhận rõ ràng nhịp tim của mình đập không đều, mạnh mẽ đến mức thậm chí cậu cảm thấy khó thở.

Tô Triêu Vũ cúi người xuống, nín thở, dùng cách đếm im lặng để tính thời gian.

Năm mươi bảy.

Năm mươi tám.

Năm mươi chín.

Sáu mươi.

Tách tách tè. Tách tách, tách tách tè.

Ba ngắn, hai dài, ba ngắn, cách nhau sáu mươi giây, lặp lại, tín hiệu cứu hộ quốc tế SOS!

Tô Triêu Vũ đưa tay đeo nhẫn lên chạm vào vị trí trái tim, cố gắng để bản thân suy nghĩ và phán đoán một cách bình tĩnh và khách quan.

Từng bước, cẩn thận tiến lại gần nguồn phát ra tiếng động, Tô Triêu Vũ quỳ một gối, một tay đỡ vào một mảnh kim loại hình vuông lạnh lẽo, một nửa lộ ra ngoài, một nửa bị chôn vùi trong đống đổ nát. Khi tiếng động vang lên lần nữa, đầu ngón tay cậu ngay lập tức cảm nhận được một chút rung động. Tô Triêu Vũ nhanh chóng dùng chiếc khóa giày quân sự vẫn cầm trong tay gõ ba cái, chờ sáu mươi giây rồi lặp lại một lần nữa — tín hiệu cứu hộ quốc tế, "Đã hiểu."

Bên trong im lặng một lúc, Tô Triêu Vũ cảm giác trái tim mình sắp nổ tung, cảm giác căng thẳng này thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả khi cậu tự tay cho nổ tung cả tòa nhà, thậm chí còn hơn cả khi Lâm Nghiên Thần giao chiếc khóa giày quân sự cho cậu.

Tách tách tách tách tách tách, cách nhau sáu mươi giây, lặp lại lần nữa, tách tách tách tách tách tách. — Tín hiệu cứu hộ quốc tế, "Xin cứu giúp."

Người sống sót! Chắc chắn là người sống sót!

Tô Triêu Vũ đột ngột nhảy lên, la hét với đội công binh đang nghỉ ngơi, yêu cầu họ ngay lập tức dọn dẹp đống đổ nát và gạch đá xung quanh. Trong phòng nghỉ riêng cạnh văn phòng của đội trưởng, Lâm Nghiên Thần và Lăng Hàn đang ngủ nhẹ cũng thức dậy, còn ba con Trình Diệc Hàm trắng đêm canh giữ giờ cũng đứng lên. Ánh đèn trong tòa nhà đội bộ lần lượt bật sáng, đèn pha trên sân tập cũng bật sáng ầm ầm, đội công binh vài chục người ngay lập tức bắt đầu một vòng đào bới mới. Tô Triêu Vũ đứng ở vị trí gần nhất với hiện trường, xe cứu thương gào rú lao tới, thiếu tá Mục cùng với 12 y tá đã chuẩn bị sẵn cáng và tất cả các dụng cụ cấp cứu.

"Đó là công sự phòng không dưới lòng đất!" Lâm Nghiên Thần không kìm được, ôm chặt Lăng Hàn, người từng là đặc công xuất sắc nhất của Bộ Quốc phòng, để mặc anh hành động như vậy trước hàng trăm người, chỉ chăm chú nhìn vào mỗi lần xẻng sắt bay lên xuống.

"Còn nhớ ví của em không?" Trình Diệc Hàm, người luôn nghiêm túc, đột ngột kêu lên, "Bị ăn trộm rồi! Họ đã lấy thẻ, chắc chắn lúc đó đã mở nơi này, và đã chặn cơ quan, khiến nó không thể khóa lại được nữa."

Trung tướng Trình Phi sắc mặt thẫn thờ, hai quầng thâm đen sâu đậm dưới mắt, sau khi nguyên soái Giang nghe xong tất cả báo cáo, chỉ nhìn người anh em suốt mấy chục năm nói: "Cậu về là tốt rồi, tôi rất... vui..." Nói xong liền vội vàng cúp điện thoại, Trình Phi biết, tính mạng của mình là đổi bằng sinh mạng 25 tuổi của con trai trưởng nhà họ Giang, vợ và con của Mặc Bối Ninh cũng đã chết. Ông không thể không đổ trách nhiệm cho sự hấp tấp nhất thời của mình, đơn từ đã nộp lên rồi, ông nghĩ, mình thật sự già rồi.

Cổng công sự phòng không nhanh chóng lộ ra, máy quẹt thẻ đã hỏng từ lâu, đội công binh đặc chủng mất trọn nửa giờ để tháo bỏ cơ cấu khóa, di chuyển cánh cửa thép cứng dày 14cm. Lâm Nghiên Thần ra hiệu cho các công binh lùi lại, vài vị sĩ quan cấp cao tụ tập lại, không ai lên tiếng, họ vừa nóng vội vừa sợ hãi, sợ dưới đó không phải là lão đại của họ, sợ hy vọng mới dấy lên lại bị dội một gáo nước lạnh.

Tiếng khóc của trẻ con đột ngột vang lên, mọi người không khỏi nắm chặt tay nhau, Trình Diệc Hàm kiên quyết ngăn không cho ba mình xuống, Lâm Nghiên Thần cầm loa phóng thanh hét lên: "Các người đã bị bao vây, vui lòng bỏ vũ khí ngay lập tức, chúng tôi sẽ phái nhân viên cứu hộ vào tìm kiếm. Lặp lại lần nữa..."

Chưa nói xong, một vật thể đột ngột bay tới theo tiếng gió, không biết là trùng hợp hay cố ý, chính xác đập vào cổ tay Lâm Nghiên Thần, rồi rơi xuống đất. Mặc dù lực không lớn, nhưng vẫn làm mọi người giật mình. Lăng Hàn cúi đầu nhìn, rồi không nhịn được cười: "Là bánh quy nén mà bộ phận hậu cần mua lần trước, Giang Dương nói món này 'có mùi bí đỏ thối'."

Tô Triêu Vũ đã vứt bỏ chiếc áo dài quân đội cồng kềnh, cắn đèn pin mắt sói, leo xuống theo thang thép, Lăng Hàn và Lâm Nghiên Thần cầm súng bảo vệ hai bên.

Lúc này, bầu trời xám xịt chỉ còn lại một ngôi sao cuối cùng, sao mai đang sáng lấp lánh ở đường chân trời xa xôi.
Công sự phòng không sâu 6 mét, khi Tô Triêu Vũ đặt đôi ủng quân đội xuống đất mềm, ngón tay cậu vẫn siết chặt vào thang sắt. Cậu thậm chí không dám quay người lại, chỉ cần chưa nhìn thấy lần cuối, thực ra, hy vọng vẫn sẽ luôn có trong lòng.

Vì em, anh tin vào kỳ tích, anh ấy nói.

Tin anh đi, chia sẻ vận may của em cho anh nào, anh ấy nói.

Tô Triêu Vũ hít một hơi thật sâu, từ từ quay lại. Đôi mắt cậu đã dần thích nghi với bóng tối dưới này, tiếng khóc của đứa trẻ như ngay bên cạnh, có một giọng nói quen thuộc mang theo nụ cười nói: "Cuối cùng cũng đợi được em, cậu lính nhỏ của anh."

Bịch, chiếc đèn pin thép rơi xuống đất, Tô Triêu Vũ không động đậy, đó là mơ, đừng để em tỉnh dậy trong nước mắt, đó là mộng, khi em mỉm cười quay lại, anh sẽ từ biệt em. Có phải nếu em không động đậy, anh sẽ mãi ở lại đó, Giang Dương của em?

Có thứ gì đó mang theo tiếng gió bay tới, Tô Triêu Vũ không tránh, không động, thanh sô-cô-la năng lượng mạnh mẽ đập vào vai của quán quân lục chiến tinh anh rồi rơi xuống đất, nơi bị đập đau nhói. Nhắm mắt lại rồi mở ra, vẫn là công sự phòng không dưới lòng đất, tiếng nức nở của đứa trẻ vẫn vang lên, thật sự, không phải mơ.

Tô Triêu Vũ đột ngột quay lại, đôi mắt hổ phách, với nụ cười quen thuộc nhất, đang lấp lánh cách cậu chưa đến ba mét.
Tô Triêu Vũ như một con mèo nhanh nhẹn, vọt tới, dùng hết sức đá và đánh người trước mặt, nắm tay chạm vào cơ bắp ấm áp và đàn hồi, khiến cậu yên tâm, cậu biết mình còn sống, và người đó cũng vậy. Giang Dương, người vẫn ngồi im dưới đất, không tránh không né, chỉ đơn giản ôm chặt Tô Triêu Vũ vào lòng, siết chặt, lặp đi lặp lại: "Em đã tìm thấy anh rồi, Triêu Vũ của anh, anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa."

Tô Triêu Vũ nghiến răng chặt, nhưng ngón tay lại vô thức siết chặt vào lưng Giang Dương, không nói lời nào, chỉ siết càng lúc càng chặt, hai người dính sát vào nhau, đều cảm thấy khó thở nhưng vẫn không muốn buông tay.
Không có gì khiến người ta nuối tiếc hơn là tình cảm quý giá mất đi rồi lại tìm lại được, và cũng không có gì khiến người ta vui mừng hơn khi tìm lại được tình cảm quý giá đã mất.

"Nếu anh không quay lại, em sẽ không yêu anh nữa."

"Chỉ cần anh quay lại, chân trời góc biển, sống chết sẽ luôn bên nhau."

Họ dựa trán vào nhau, tay nắm chặt, ánh mắt trao đổi một câu nói tình cảm đầy ngọt ngào, rồi cả hai cùng cười. Giang Dương chỉ vào mắt cá chân phải và vai trái của mình, đều bị thương nặng, không thể cử động, nên ra lệnh: "Gọi Nghiên Thần, hai người, một cáng cứu thương."

Tô Triêu Vũ chẳng thèm để ý, chỉ lo tháo súng phòng vệ ở thắt lưng, vứt xuống đất: "Không cần, em cõng anh lên trên."

Giang Dương nhanh chóng tưởng tượng một cảnh tượng trong đó một anh trung tướng nằm trên vai của một anh thiếu tá, nhướng mày và giọng đầy nghiêm khắc: "Cái món nợ khi em lao vào tòa nhà vẫn chưa tính xong đâu! Anh ra lệnh..."

"Em nhận phạt!" Tô Triêu Vũ, người vừa tìm lại được người yêu, mặt mày rạng rỡ, chẳng quan tâm đối phương giả vờ nghiêm khắc dù trong lòng đau đớn gấp trăm lần, một tay liền bế Giang Dương lên, để anh ôm đứa bé vẫn đang khóc mà không được dỗ dành, nhanh chóng leo lên thang sắt.

Ánh sáng mặt trời đầu tiên của Tô Triêu Vũ, lúc anh cậu tuổi, đã chiếu rọi khắp mặt đất, ấm áp xoa dịu cơ thể mọi người, trong ánh sáng buổi sáng, tiếng chim hót vang lên, tiếng cười đùa rộn ràng.

Lâm Nghiên Thần lập tức gửi điện tín đến Bộ quân sự Thủ đô và phủ nguyên soái: "Kế hoạch Zero an toàn, trung tướng Trình Phi an toàn, trung tướng Giang Dương an toàn!"

"Tôi về rồi." Giang Dương nằm trên cáng cứu thương, nhìn quanh căn cứ của mình, các thủ hạ, binh sĩ, anh em, và người yêu, nhẹ nhàng nói: "Tôi về rồi. Mọi người đều đã vất vả rồi."

.

.

.

Lời của Lạc Nhi: Hehe mọi người còn nhớ chương 42 quyển này "Không nhặt của rơi" hong? Dìa dia đó đó, chi tiết quan trọng ảnh hưởng đến đại cục nè hehe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro