Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 61: Sinh nhật vui vẻ

Chương này dù vẫn đang trong lúc họ làm nhiệm vụ nhưng mình edit cách xưng hô là người trong nhà với nhau hết nhé, thương họ quá.

.

.

.

Hắn cố gắng mở to mắt quét nhìn từng người một, rồi lại nhìn về phía đống đổ nát, sau đó dùng chút sức lực cuối cùng phát ra một tiếng cười lạnh, một giọt máu lăn xuống từ sợi tóc trắng trước trán. Ngón tay hắn khẽ giật giật, Tô Triêu Vũ ghé sát vào tai hắn, nghe thấy hắn thấp giọng nói: "Tư Kiệt, em đến với anh đây..."

Tô Triêu Vũ bỗng nhiên cảm thấy toàn bộ dũng khí và sức lực của mình đã cạn kiệt. Không chỉ không thể gánh nổi sức nặng của nửa thân người kia, mà ngay cả chính trọng lượng của bản thân dường như cũng trở nên quá tải. Mọi người có mặt đều nhìn thấy rõ ràng, người đã từng là nhà vô địch trong cuộc thi lục chiến tinh anh quốc tế với phong thái ngạo nghễ, người trung úy đã một mình nhảy xuống từ độ cao nghìn mét, người thanh niên một mình lao vào hiện trường vụ nổ, cũng là người đó - bỗng nhiên đôi chân khuỵu xuống, quỳ trên mặt đất, ngón tay bấu chặt vào cửa xe, nhưng không thể gượng dậy nổi. Cuối cùng, một tiếng nghẹn ngào méo mó đột ngột phun trào như một con thú bị nhốt, con thú sắp cận kề tuyệt cảnh, mang vết thương chí mạng, tuyệt vọng lao về phía trước, từng tiếng nức nở khàn đặc ngắn ngủi và kìm nén, khiến mọi người không khỏi quay đầu đi, không ai nỡ nhìn hay nghe nữa. Trình Diệc Hàm cởi xuống quân phục, lặng lẽ đắp lên đôi vai đang run rẩy kìm nén bi thương của Tô Triêu Vũ.

Thiếu tá Diệp Phong, phó đội trưởng trong sư Phi Báo, luôn phụ trách công tác hỗ trợ, là người trầm tĩnh và đứng đắn, kiểu người mà người khác sẽ yên tâm giao phó hậu phương cho anh ta. Lần này, cũng như mọi khi, anh không phải là sĩ quan tuyến đầu nhưng đã điều phối xong tất cả nhân viên cứu hộ, 10 thành viên đội cứu hộ được huấn luyện bài bản đã sẵn sàng với những chú chó cứu hộ của họ. Diệp Phong ra lệnh: "Tìm kiếm mọi mục tiêu có khả năng sống sót cùng với cái két bảo hiểm màu đen có chứa kế hoạch Zero. Các tiểu đội trưởng chú ý duy trì liên lạc với trung tâm chỉ huy, mọi người lưu ý bảo vệ an toàn bản thân."

Người và chó phối hợp nhịp nhàng, cố gắng yên lặng nhất có thể khi lao vào hiện trường, Tô Triêu Vũ đã gắng gượng ổn định bản thân. Cậu chậm rãi đứng dậy, lấy ra bộ đàm từ túi áo và bình tĩnh ra lệnh: "Tiểu Kinh, mang đồ mà tôi giao cho cậu lúc trước đến đây."

Lâm Nghiên Thần và Lăng Hàn đã bị Trình Diệc Hàm quát mắng phải đi thay bộ quân phục ướt sũng trên người: "Các anh còn phải làm việc nữa, bị cảm sốt thì chẳng phải bắt em phải làm thay các anh hay sao?" Mộ Chiêu Bạch thì có nhiệm vụ đưa cô y tá về đội y tế. Hiện trường chỉ còn lại Trình Diệc Hàm ở bên cạnh Tô Triêu Vũ, dù biết rằng giờ phút này nên lập tức báo cho nguyên soái Giang, hoặc chí ít cũng nên trở về ở bên cạnh ba mình, nhưng cậu không muốn chấp nhận hay thậm chí công bố sự thật "Giang Dương hy sinh vì nhiệm vụ". Cậu càng không thể bỏ Tô Triêu Vũ lại một mình ở đây. Biểu hiện của Tô Triêu Vũ lúc này càng khiến cậu lo lắng hơn. Cậu bước tới một bước, nắm lấy vai Tô Triêu Vũ.

"Tôi không sao." Tô Triêu Vũ ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn tú của cậu tái nhợt nhưng đầy quyết tâm, "Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, tôi sẽ ở lại đây cùng anh ấy."

Trình Diệc Hàm lo lắng nhìn cậu, ngón tay bất giác siết chặt hơn: "Thiếu tá Tô Triêu Vũ..."

"Không sao đâu." Tô Triêu Vũ hời hợt đáp, gỡ bộ quân phục của Trình Diệc Hàm đang khoác trên vai mình xuống, lịch sự đưa trả lại, nhìn về phía đống đổ nát, "Trước đây, mỗi năm tôi đều chọn một tấm ảnh, cập nhật lệnh tìm kiếm Mộ Vũ. Tôi cũng đã từng nhận được nửa chiếc đồng hồ quân đội gửi lại sau vụ tai nạn của ba tôi, và chính tay tôi đã chôn cất mẹ mình, đặt chiếc đồng hồ của ba tôi vào một cái bình tro khác. Cậu... đừng lo."

Trình Diệc Hàm ngược lại không biết nên nói gì thêm, vừa lúc Ngô Tiểu Kinh cầm theo một chiếc túi nhựa bọc vô cùng nghiêm mật kín đáo xuất hiện, Tô Triêu Vũ tiến lên nhận lấy. Lúc này, Lâm Nghiên Thần và Lăng Hàn cũng kịp trở về. Sư trưởng Phi Báo tự mình đi bàn bạc phương án làm việc của xe xúc đất với phó sư trưởng, còn đội trưởng đội cảnh vệ Hoàng Kim thì vì lo lắng cho Tô Triêu Vũ mà vội vã quay lại, liền hỏi ngay: "Đây là gì?"

Tô Triêu Vũ lặng lẽ mở ra, rút ra bộ quân phục của Giang Dương, nói với Trình Diệc Hàm: "Anh ấy đã tính toán hết mọi khả năng từ lâu, đây chắc là để thuận tiện cho công việc của chó cứu hộ, tôi đoán thế. Những lúc này, mỗi giây đều có thể quyết định sự sống cái chết." Trình Diệc Hàm ngớ người, lập tức ra lệnh qua đường liên lạc. Chẳng mấy chốc, các thành viên đội cứu hộ mặc đồng phục màu vàng sáng cùng với những chú chó mặc áo giáp bảo hộ và giày bảo hộ cùng màu đã tập hợp đầy đủ. Tô Triêu Vũ cẩn trọng đặt bộ quân phục đã gấp gọn trên một tấm vải nhựa, rồi cùng với Trình Diệc Hàm và Lăng Hàn lùi lại vài bước.

"Nguồn nhân lực và chó cứu hộ đều thiếu hụt trầm trọng." Lăng Hàn thở dài bất lực, "Chó cứu hộ phải nghỉ ngơi sau mỗi ba mươi phút làm việc, đại đội cảnh khuyển đã bị giải tán, đây là tất cả những gì chúng ta còn lại."

Tô Triêu Vũ nhìn biểu tình nghiêm túc thành kính của những chú chó cứu hộ, bỗng khẽ mỉm cười, nói: "Làm hết sức mình, nghe theo thiên mệnh. Em tin rằng anh ấy cũng giống em, sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Em cũng tin rằng, cả đời không hổ thẹn với trời đất, cớ gì ông trời lại đối xử với em lạnh lùng đến vậy?"

Bản vẽ tòa nhà đã được sao chép thành vô số bản, dán lên tấm bảo vệ chống nước và phân phát cho các thành viên đội cứu hộ. Các thành viên đeo khẩu trang phòng bụi đang bận rộn tìm cách từ nhiều góc độ để hoàn thành công việc đào bới. Sau khi bị điều chỉnh, nguồn lực của Phi Báo trở nên vô cùng khan hiếm, chỉ có một máy xúc cỡ trung đang nặng nề vung cánh tay lên xuống.

Dù hiện trường đông người phức tạp, quan hệ giữa các cấp sĩ quan lại rắc rối, hơn nữa tất cả mọi người đều biết thi thể của chỉ huy đang ở dưới tòa nhà, không ai dám hành động liều lĩnh. Cộng thêm việc máy móc, cảnh vệ và sức người đều trở thành tài nguyên hiếm hoi, ban đầu Trình Diệc Hàm lo lắng rằng công việc dọn dẹp sẽ là một rắc rối không nhỏ không kém gì sự cố lần này. Tuy nhiên, phó sư trưởng Diệp Phong nổi tiếng là người cứng rắn trong việc thống nhất điều hành. 12 đội công trình luân phiên nghỉ ngơi và làm việc một cách nhịp nhàng, công việc dọn dẹp kéo dài đến đêm mà không hề có dấu hiệu mệt mỏi. Ánh đèn công suất cao từ khắp nơi chiếu sáng đống đổ nát, khiến màn đêm chẳng khác gì ban ngày. Vì chuyển mùa nên trời đêm rất lạnh, áo khoác quân đội đã được lính hậu cần mang đến cho các sĩ quan.

Tô Triêu Vũ bị buộc phải đứng ngoài đường ranh giới quan sát, Trình Diệc Hàm luôn ở bên cạnh cậu. Nhưng mỗi khi chó cứu hộ sủa dữ dội, Tô Triêu Vũ lại bất chấp mà lao vào hiện trường xem xét, tâm trạng kích động mạnh cuối cùng cũng nguội dần thành một sự bình tĩnh gần như tê liệt vào lúc nửa đêm. Đội trưởng phân đội vừa nhận nhiệm vụ giơ tay ra hiệu ở chỗ sáng, ngay lập tức có người truyền tin và ghi chép: "1 giờ 03 phút sáng, kết quả tìm kiếm, không có gì bất thường." Tô Triêu Vũ chỉ ngây người đứng nhìn, như thể không còn cảm giác.

Lăng Hàn với vẻ mặt mệt mỏi bước đến, nhét vào tay Tô Triêu Vũ một chai nước nhỏ xinh: "Uống chút nước ấm, nói chuyện với anh chút." Tô Triêu Vũ nắm chặt chai nước, ánh mắt lướt qua vai Lăng Hàn, từ đấu đến cuối vẫn không rời khỏi đống đổ nát và những đội công trình đang bận rộn.

"Thế này..." Lăng Hàn khẽ đề nghị với ẩn ý, "Đi ăn chút gì đó, rồi anh chuẩn bị cho em một bộ đồ và dụng cụ, em cũng vào làm."

Đôi mắt xanh của Tô Triêu Vũ cuối cùng cũng lóe lên nửa tia gợn sóng rồi nhanh chóng dịu lại: "Em sẽ không làm chậm tiến độ. Em chỉ muốn được gặp anh ấy sớm hơn, dù là thi thể, một sợi tóc, đôi giày quân đội... hay bất cứ thứ gì cũng được."

Lăng Hàn chỉnh lại chiếc áo khoác quân đội lỏng lẻo chỉ choàng cho có lệ trên người Tô Triêu Vũ để nó thực sự có thể chắn gió lạnh rồi vỗ vai cậu: "Cũng được, em cứ đi ăn trước đã."

"Em sẽ không đi ăn. Em chỉ muốn được gặp anh ấy sớm hơn, dù là thi thể, một sợi tóc, đôi giày quân đội... bất cứ thứ gì cũng được." Tô Triêu Vũ lặp lại, không chút biểu cảm.

Lăng Hàn sững người, quay sang nhìn Trình Diệc Hàm xin ý kiến. Sĩ quan phụ tá thở dài nhẹ đến mức gần như không nghe thấy: "Thôi vậy. Nhưng cậu đi nghỉ ngơi trước đi, rồi thay phiên với Nghiên Thần."

Gió mạnh hơn, một đội chó nghiệp vụ vừa nghỉ ngơi xong bước vào khu vực đổ nát, bộ lông dài dày trên cổ chúng phồng lên trong gió. Những lá cờ đỏ cắm vào các vị trí có vấn đề cần dọn dẹp phấp phới bay, Tô Triêu Vũ đứng sừng sững như một cây cột mốc, thoáng chốc như quay trở lại cái mùa hè oi bức đó. Cậu bước xuống tàu hỏa, bị một người thấp hơn mình 1cm trách mắng, đứng nghiêm thật lâu trên bãi huấn luyện trống trải, khi đó, đôi mắt màu hổ phách kia thỉnh thoảng lại xuất hiện qua cửa sổ, nghiền ngẫm, đánh giá. Tô Triêu Vũ vốn kiêu ngạo, đôi khi có thể nhìn thẳng vào đôi mắt đó trong một giây — sau này họ thường xuyên nhìn nhau, Tô Triêu Vũ dần quen, thậm chí còn dựa vào đôi mắt hổ phách ấy để tìm kiếm ý nghĩa của sự sống. Bây giờ, cậu cảm thấy hơi lạnh, nhưng nỗi sợ hãi khiến cậu không muốn quay bước tìm hơi ấm, như thể chỉ cần bước đi, thế giới sẽ đảo lộn. Cậu chỉ muốn đứng đó, chỉ muốn thấy được Giang Dương của cậu, dù là thi thể, một sợi tóc, đôi giày quân đội... bất cứ thứ gì, chỉ cần đó là Giang Dương của cậu, chỉ cần nhìn thấy.

Khi trời dần sáng, khu đổ nát được dọn sạch để lộ ra vẻ dữ dằn của nó. Các thành viên trong đội, sau khi uống sữa và ăn bánh mì, đã làm việc suốt đêm, ai nấy đều mệt đến mức không muốn nói gì, tranh thủ thời gian ăn sáng để nghỉ ngơi, chờ lệnh tiếp theo. Cuối cùng, Tô Triêu Vũ cảm thấy hơi mệt, thử uốn cong đầu gối, nhưng vừa cong xuống đã quỵ gối, may mà Lăng Hàn - vừa thay Lâm Nghiên Thần đi nghỉ - luôn để ý cậu, lập tức bước tới đỡ lấy thân hình cao 1m88 của cựu quán quân lục chiến tinh anh.

Lăng Hàn thở dài bất lực: "Nếu em không quay về nghỉ ngơi, anh sẽ đánh ngất cậu."

Tô Triêu Vũ cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra khắp người, trước mắt chỉ toàn là một cơn chóng mặt dồn dập, sự mệt mỏi sau trận chiến khốc liệt khiến cơ thể đòi hỏi nghỉ ngơi không ngừng, bất chấp cả ý chí của cậu. "Em sợ rằng vừa nằm xuống thì thần kinh lại thức tỉnh." Tô Triêu Vũ bình tĩnh nói, càng cố gắng chống đỡ để đứng lên.

Lăng Hàn không do dự, chém mạnh một cái vào bên cổ Tô Triêu Vũ, cậu lập tức ngất lịm trong vòng tay của Lăng Hàn. Cựu đặc công xuất sắc của Bộ An ninh Quốc gia, tuy trông nho nhã văn vẻ, lại có sức mạnh vượt xa cả những người to lớn, bế thốc cựu vô quán quân thế giới cao 1m88 lên vai, trực tiếp đưa vào phòng nghỉ riêng của Lâm Nghiên Thần. Sau khi bận rộn cả đêm, Lâm Nghiên Thần vừa mới chợp mắt thì mệt mỏi thức dậy, chỉ thấy người yêu đặt một tờ giấy dưới đáy ly trên tủ đầu giường, ra hiệu "Không gấp, tỉnh dậy rồi nói", mí mắt nặng nề của cậu liền khép lại, và cậu lại chìm vào giấc ngủ.

Thời gian trôi đi từng giây từng phút, đến khoảng giữa buổi sáng, mặt trời cuối tháng Năm đã dần làm cả khu đất nóng bức lên. Những chú chó chó nghiệp vụ Labrador, ban đầu còn tinh thần phấn chấn, giờ đã trở nên mệt mỏi vì phải làm việc lâu dưới nắng gắt, lưỡi lè dài ra vì khát. Trong công trường chỉ có tiếng bước chân và tiếng máy móc đào bới, ồn ào mà lặng ngắt.

Khu vực chỉ huy tạm thời dựng một mái che, Lăng Hàn vừa uống trà đắng vừa chỉ huy công việc, Trình Diệc Hàm cũng có mặt, im lặng gõ bàn phím.

"Đôi lúc anh lầm tưởng em đang viết tiểu thuyết." Lăng Hàn nghiêng đầu nhìn một chút, nhờ được huấn luyện đặc công từ nhỏ, anh có khả năng đọc trên 2800 chữ mỗi phút, chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết đây là báo cáo tổng kết nhiệm vụ, từng câu từng chữ khách quan, lạnh lùng, hoàn toàn đứng ở góc độ của người thứ ba, đánh giá công bằng, "Phải nói rằng, anh bắt đầu bội phục em rồi."

Trình Diệc Hàm vẫn chăm chú nhìn màn hình, ngón tay nhẹ nhàng thao tác: "Đây là nhiệm vụ của em. Vì đây là nhiệm vụ cuối cùng, nên phải làm cho tốt nhất."

"Cuối cùng..." Lăng Hàn nhìn Trình Diệc Hàm rồi gật đầu, "Chúng ta đều là những người quá kiêu ngạo, cúi đầu, cả đời chỉ một lần."

Trình Diệc Hàm không nói gì, chỉ cúi đầu tiếp tục làm việc. Thỉnh thoảng, máy tính phát ra âm báo lỗi, trong thùng rác dưới chân Trình Diệc Hàm, từng tờ khăn giấy bị vò nát chất chồng lên. Lăng Hàn nhìn Trình Diệc Hàm qua phản chiếu của màn hình — đôi mắt hơi đỏ, đầu mũi cũng hơi đỏ, nhưng trên mặt lại không có dấu vết của nước mắt.

Lâm Nghiên Thần bị tiếng chó sủa bên ngoài làm giật mình tỉnh giấc, cậu bật dậy, Tô Triêu Vũ bên cạnh cũng cảnh giác tỉnh dậy. Cậu hiểu rằng tiếng sủa của chó cứu hộ nghĩa là đã tìm thấy mục tiêu, vì vậy cũng không để ý đến sự ngại ngùng khi đang nằm chung giường với Lâm Nghiên Thần, vội vã với lấy bộ quân phục treo bên cạnh và khoác lên người.

Khi Lâm Nghiên Thần cầm lấy quần áo, liếc thấy mảnh giấy của Lăng Hàn, cậu hơi sững sờ, rồi vỗ vai Tô Triêu Vũ, nói: "Nè người anh em, cậu mặc nhầm rồi, nhìn cầu vai xem." Tô Triêu Vũ lúc này đầu vẫn đau tựa như muốn nứt ra, phán đoán không còn nhạy bén như bình thường, nghe vậy cũng không nghi ngờ, quay đầu nhìn thì lại cảm thấy phía cổ bên kia lại bị ai đó đập mạnh, cơ thể lập tức đổ gục xuống.

Lâm Nghiên Thần thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận đặt người thiếu tá đã kiệt sức vào chỗ thoải mái, thay bộ quân phục, đốt mảnh giấy của Lăng Hàn, nhìn dòng chữ "Khi Tô Triêu Vũ tỉnh lại, hãy đánh ngất cậu ấy thêm lần nữa, khóa cửa" dần biến mất trong tàn tro rồi mới vội vàng chạy xuống lầu.

Dưới tầng, tại khu chỉ huy tạm thời chỉ còn Mộ Chiêu Bạch ở lại trông coi, Trình Diệc Hàm và Lăng Hàn đều đã chạy về phía cánh tây của đống đổ nát. Khi Lâm Nghiên Thần bước đến thì người đầu tiên cậu thấy là Trình Diệc Hàm, Lăng Hàn đang đỡ vị sĩ quan phụ tá luôn sắc bén như một thanh đao, lúc này cậu ấy đang khom lưng, gần như nôn mửa.

Lâm Nghiên Thần vội bước nhanh đến, thi thể nạn nhân đã được dọn ra, phủ lên một tấm vải trắng. "Không phải lão đại." Với khả năng nhận biết chính xác số đo ba vòng của người khác chỉ qua lớp quần áo, Lâm Nghiên Thần không chút do dự khẳng định. Lăng Hàn đá vào chân cậu một cái, thấp giọng nói: "Linh ta linh tinh! Đó là phu nhân của Mặc Bối Ninh."

"Em nhớ dáng vẻ của cô ấy trong chiếc váy trắng." Trình Diệc Hàm từ từ đứng thẳng người, nói, "Một người phụ nữ xinh đẹp đầy đặn, ôm một bó cúc đại đóa đỏ rực."

Lăng Hàn vỗ vai cậu, nhưng Trình Diệc Hàm kiên quyết từ chối sự an ủi từ người anh em này, quay người bước đi lớn, lãnh đạm dặn dò: "Hãy làm theo quy định đi."

Lăng Hàn lập tức đuổi theo, trong khi Lâm Nghiên Thần không kìm được cúi xuống kéo tấm vải trắng lên — bên dưới là cơ thể đã bị các mảnh vỡ của công trình đè nát, nhưng được lắp ghép lại thành hình dạng tương đối hoàn chỉnh, lớp quần áo tả tơi không thể che nổi thân thể máu thịt be bét, trên nửa phần ngực còn lại có dấu vết viên đạn xuyên vào rõ ràng. Mùi tử thi nhàn nhạt làm người ta có chút buồn nôn.

Lâm Nghiên Thần đứng dậy, ra hiệu cho các thành viên tiếp tục công việc. Đôi mắt nhạy cảm với màu sắc của cậu bất chợt nhận ra rằng bốn chú chó cứu hộ đều mang giày cứu hộ màu vàng sáng, trên giày buộc dây trang trí khác màu: hai dây đỏ, hai dây đen. Dưới ánh mặt trời ấm áp, tim cậu chợt lạnh đi một nửa — màu đỏ đại diện cho chó được huấn luyện nhạy cảm với cơ thể sống, còn màu đen... là dành cho chó tìm kiếm thi thể.

Lúc Tô Triêu Vũ tỉnh lại lần nữa, mặt trời bên ngoài đã dần lặn. Cơ thể cậu sau cả ngày nghỉ ngơi bắt buộc đã hồi phục phần lớn. Cậu lính đặc nhiệm xuất sắc này chỉ mất 35 giây để mặc xong đầy đủ quân phục và lao đến trước cửa phòng nghỉ cá nhân của Lâm Nghiên Thần. Cậu kéo cửa hai lần mới nhận ra rằng nó đã bị khóa trái.

Tô Triêu Vũ bắt đầu điên cuồng đập cửa, những tiếng động mạnh vang lên nhưng không ai để ý. Hơn nữa, thực tế chứng minh rằng cánh cửa phòng nghỉ của sư trưởng Phi Báo đúng là sản phẩm chất lượng hàng đầu, ngay cả những cú đấm đá mạnh mẽ của nhà vô địch cũng chỉ là gãi ngứa một chút cho nó. Tô Triêu Vũ không khỏi bực tức, ấm ức và buồn bã tràn lên, cậu cắn môi, tựa vào cửa, bàn tay đeo nhẫn siết chặt trước ngực.

"Đội trưởng?" Một giọng quen thuộc vang lên ngoài cửa, Tô Triêu Vũ lập tức hét lên: "Ngô Tiểu Kinh, mở cửa cho tôi!"

Ngô Tiểu Kinh lập tức mở cửa sổ nhỏ trên cánh cửa, Tô Triêu Vũ nhìn rõ một chùm chìa khóa lấp lánh đung đưa rồi biến mất, tiếp đó là một chiếc xúc xích đã bóc vỏ được đưa vào, Ngô Tiểu Kinh nói: "Anh ăn trước đã."

Tô Triêu Vũ giận điên lên, nhưng cậu hiểu rõ sự tập trung và kiên định của Ngô Tiểu Kinh hơn bất cứ ai, vì vậy cậu liền nhận lấy chiếc xúc xích, nhai ba miếng nuốt vào như thể đang trút giận lên kẻ thù. Chưa kịp nuốt xong, hai lát bánh mì phết mứt dâu lại được đưa vào. Tô Triêu Vũ tưởng tượng chúng như là Lâm Nghiên Thần và Lăng Hàn, nhanh chóng nhét vào bụng.

"Này, nếu..." Tô Triêu Vũ vừa nhai vừa định đe dọa, nhưng một chai sữa uống 500ml đã được đưa vào, còn cắm sẵn ống hút cho tiện.

Tô Triêu Vũ bắt đầu hút sữa "rột rột" thì Ngô Tiểu Kinh nhanh chóng mở cửa. Đầy một bụng tức giận, đội trưởng Dạ Ưng đạp mạnh cửa, cánh cửa đã mở khóa lập tức bật ra, nếu không phải Tô Triêu Vũ nhanh nhẹn thì có lẽ đã bị trật hông. Ngô Tiểu Kinh nhảy ra ngoài và gọi lớn: "Em đi chăm sóc đội trưởng La Xán đây."

Tô Triêu Vũ tức giận ném chiếc chai đã uống hết vào người phó đội trưởng của mình, mặc dù không trúng mục tiêu, nhưng tất cả cơn giận của cậu đã được ném sạch trong cú vung mạnh ấy. Cậu đứng trong ánh hoàng hôn một lúc.

Những đám mây đỏ rực như lửa nhuộm một nửa bầu trời thành màu vàng đỏ đẹp đẽ, nhưng cơn gió đêm lạnh lẽo lại nổi lên một cách mạnh mẽ, thổi khiến người ta run lên từng cơn. Hầu hết các nhân viên đã tan ca, máy xúc cũng ngừng hoạt động, chỉ còn đội cứu hộ trực vẫn kiên trì tìm kiếm hy vọng cuối cùng.

Lâm Nghiên Thần đứng một mình trong bóng dáng dài của tòa nhà của Phi Báo, im lặng như một cây giáo.

Tô Triêu Vũ bước nhanh đến, Lâm Nghiên Thần quay người đối diện cậu rồi cười buồn, giơ tay trái ra, bàn tay mở rộng.

Một chiếc khóa giày quân đội đã bị mài mòn nặng nằm yên trong lòng bàn tay của cậu, Tô Triêu Vũ cảm thấy cảnh vật trước mắt mờ đi, ánh sáng vàng đỏ nhẹ nhàng của hoàng hôn bao phủ lên chiếc khóa bạch kim mờ, tạo thành một quầng sáng ấm áp. Tô Triêu Vũ cố gắng kiềm chế, dùng ngón tay duỗi ra để lấy chiếc khóa, nhưng cơ thể run rẩy mạnh mẽ khiến cậu không thể kiểm soát được, chiếc khóa bị rơi ra khỏi tay, Tô Triêu Vũ quỳ xuống nhặt lên, rồi nhìn thấy những giọt chất lỏng rơi xuống đất, không thể ngừng lại.

Đó là khi nào nhỉ, cậu từ sư Phi Báo chạy về trung tâm chỉ huy của căn cứ, người thanh niên mắt hổ mắt màu hổ phách vẫn còn đang bận rộn với công việc trong văn phòng vào cuối tuần, Tô Triêu Vũ chỉ có thể nằm trên ghế sofa, đắp chăn ngủ trưa để giết thời gian. Vì tủi thân và bực bội, cậu không thèm thay quân phục, quyết tâm trước bữa tối sẽ quay lại trại, để tên bạn trai cấp trên của mình cũng cảm nhận được cảm giác bị bỏ rơi.

Không biết đã ngủ bao lâu, khi tỉnh dậy trong ánh sáng ấm áp của buổi chiều, cậu nhận ra tình lang đã không còn ở bàn làm việc. Tô Triêu Vũ vừa ngồi dậy thì cửa mở, Giang Dương bước vào, tay xách một chiếc vali nhỏ, tay còn lại bưng khay trà: "Thức dậy rồi à?" Anh vừa nói vừa đặt khay trà lên bàn trà bên cạnh ghế sofa và rót trà đưa cho Tô Triêu Vũ.

Nước trà thơm mát, bánh ngọt ngon lành, Tô Triêu Vũ đang chuẩn bị vừa ăn vừa than phiền về sự lạnh nhạt của người yêu, Giang Dương đã ngồi xuống trước mặt cậu, không khách khí di chuyển chân trái của Tô Triêu Vũ đặt lên miếng da màu nâu phủ trên đầu gối của mình — để thể hiện sự tức giận, Tô Triêu Vũ thậm chí còn không thay giày trong nhà, đôi giày quân đội cũng đầy bụi bặm như chủ nhân của nó.

Tô Triêu Vũ lúc đó ngây người, nhìn chằm chằm vào người chỉ huy được 60.000 binh lính ngưỡng mộ, người thần thánh như vậy lại cẩn thận lau bụi trên giày quân đội của cậu bằng một miếng vải mềm, tháo dây giày ra, sau đó bôi từng miếng xi đánh giày bằng hạt đậu xanh lên những vị trí khác nhau, dùng một cây bàn chải giày màu nâu nhạt xoa đều lên khắp mọi ngóc ngách của chiếc giày, cho đến khi không còn chỗ nào thiếu bóng mờ. Anh làm mọi thứ thật tự nhiên, thậm chí còn trò chuyện với Tô Triêu Vũ về Phi Báo. Xi đánh giày tự làm không có mùi hóa chất, mà lại có một mùi thơm nhẹ như hạnh nhân ngọt. Sau khi đánh xong chiếc giày phải, Giang Dương rất nghiêm túc quan sát mức độ thấm xi trên chiếc giày trái, rồi hài lòng, lại tiếp tục đặt giày lên đầu gối mình, dùng bàn chải màu nâu nhẹ nhàng và đều đặn đánh bóng giày, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào, cho đến khi da giày bóng loáng như ngọc mới thôi.

Đối với đa số học viên tốt nghiệp từ các trường quân sự, việc đánh giày cho các đàn anh là một bài học bắt buộc, nhưng Tô Triêu Vũ chưa từng thấy ai làm công việc đơn giản này cẩn thận như Giang Dương. Người thanh niên mắt hổ phách từ chối dùng các sản phẩm hóa học như sáp giày, chỉ dùng một miếng vải nhung mềm, nhanh tay quét theo chiều từ mũi giày đến gót giày, cho đến khi đôi giày lại trở về trạng thái sạch sẽ và lộng lẫy như ban đầu, sau đó anh còn cẩn thận đánh xi lên dây giày, để khô rồi tự tay đeo giày vào, thắt chặt dây giày, cuối cùng mới hài lòng thu dọn dụng cụ, đứng lên, nói: "Anh đi rửa tay, chúng ta cùng đi ăn rồi anh sẽ gọi tài xế đưa em về."

Giống như một bộ phim chảy trong dòng ý thức, chỉ có âm thanh mơ hồ và những hình ảnh liên tục, không có nhạc nền, không có gì cả, tình cảm giữa họ không cần bất kỳ phương tiện phụ trợ nào để làm tăng thêm sắc thái. Giang Dương đầu ngón tay còn vương một chút xi đánh giày, Tô Triêu Vũ liền dùng dụng cụ làm móng tay cẩn thận lau sạch cho anh, thỉnh thoảng ngẩng đầu, dáng vẻ nghiêng của người yêu hiện rõ mồn một, vâng, rất rõ ràng, dù người không ở ngay trước mặt, dù Tô Triêu Vũ chưa từng học vẽ, nhưng cậu vẫn có thể phác họa được dáng vẻ nghiêng của người yêu, tập trung, đẹp đẽ, khuôn mặt phát ra ánh sáng mờ nhạt và rạng rỡ. Họ không nói gì, chỉ lặng lẽ thỏa mãn với hạnh phúc nhỏ bé, ánh sáng và bóng tối đều ngắn dài như thể đã được thiết kế sẵn, ấm áp, dịu dàng.

Tại đống đổ nát trước mặt, Tô Triêu Vũ nhắm mắt lại, trong ký ức của cậu là ngày hôm đó, bên ngoài cửa sổ cũng là hoàng hôn, bầu trời vàng đỏ, ánh sáng nghiêng chiếu xuống người cậu, cậu nằm dài trên ghế sofa không động đậy, cho đến khi người yêu bất đắc dĩ quay lại ôm cậu, cậu mới như một con hổ nhỏ nhảy lên mạnh mẽ và ấn người yêu không đề phòng xuống ghế sofa.

"Vì sao phải... như vậy?" Cậu thấp giọng hỏi, có chút hạnh phúc e thẹn bao bọc trong sự ngượng ngùng, "Anh học... từ lính thủy đánh bộ khi nào thế?"

Giang Dương đặt Tô Triêu Vũ vào tư thế nằm, trả lời một cách nhỏ nhẹ: "Không phải, trước kia dì giúp việc nhà dạy cho anh, dì ấy nói... lau giày cho người yêu, giống như là yêu một người theo cách riêng của mình, bỏ qua những quy tắc, chấp nhận khuyết điểm, toàn tâm toàn ý, chỉ như vậy mới có thể khiến hai người cùng nhau tỏa sáng."

Tô Triêu Vũ tiến lại gần hôn lên môi tình lang, Giang Dương thấp giọng nói: "Tiêu chuẩn rất cao, anh mãi không thể làm được, nên chỉ có thể dùng cách vụng về này..."

Giọng nói dịu dàng còn văng vẳng bên tai, nụ cười ấy và vòng tay ấm áp không còn tìm thấy nữa. Tô Triêu Vũ nhớ rằng trong những ngày sau đó, cậu đã cố gắng dùng cách tương tự để bày tỏ tình yêu với người yêu, nhưng An Mẫn, người chuyên trách nhiệm vụ, luôn nhanh chóng hơn cậu rất nhiều. Trong những ngày nghỉ ngơi tẻ nhạt như việc vắt hết kem đánh răng của người nghèo, Tô Triêu Vũ chỉ có thể thấy đôi giày quân đội bóng loáng của Giang Dương đứng uy nghiêm trên kệ giày bằng gỗ ở cửa, mặt giày, nút trang trí bạch kim, tỏa sáng một cách thanh thoát.

Tiếng gọi tỉnh dậy của Lăng Hàn khiến Tô Triêu Vũ bừng tỉnh, cậu cầm bản báo cáo kiểm tra, nói: "Một chiếc giày quân đội được tìm thấy ở đống đổ nát, đã được kiểm tra, không có dấu vết của mô cơ thể người, nhưng có phản ứng với khói thuốc súng khá mạnh."

"Chỉ là một chiếc giày thôi... huống hồ không phát hiện mô tổ chức... Lão đại không chắc là..." Lâm Nghiên Thần vỗ vỗ Tô Triêu Vũ để an ủi, "Ngày mai toàn bộ nền móng sẽ lộ ra, lúc đó kiểm tra các công sự phòng không bên trong..."

Đôi mắt của Tô Triêu Vũ chợt sáng lên, cậu ngẩng đầu lên hỏi: "Dưới đất có công sự phòng không sao? Tại sao không ngay lập tức kiểm tra vị trí đó, bắt đầu khai quật?"

Lăng Hàn thật sự muốn đánh người yêu của mình một trận — nếu hy vọng sau sự tuyệt vọng lại biến thành thất vọng, thì Tô Triêu Vũ phải làm sao để chịu đựng? Anh lắc đầu: "Không thể nào. Mặc dù ở căn phòng cuối cùng mà họ ở có một cửa vào công sự phòng không, nhưng nó được kiểm soát bằng khóa mật mã, chỉ có ba người có thẻ quyền mở cửa."
Tô Triêu Vũ im lặng lắng nghe, đèn đường lần lượt sáng lên, đôi mắt xanh của cậu lấp lánh, tay phải nhét trong túi quần, nắm chặt chiếc khóa giày, lòng bàn tay đau nhức.

"Chỉ huy trưởng, tổng tham mưu trưởng, và, các cán bộ trực luân phiên của sư Phi Báo." Lăng Hàn giải thích, "Hiện tại căn cứ không có tổng tham mưu trưởng thực sự, vì vậy tấm thẻ mở cửa đó vẫn nằm trong tay trung tá Trình Diệc Hàm, vừa xác nhận, ví của chỉ huy trưởng và tất cả các giấy tờ của cậu ấy đều ở trong két sắt văn phòng của trưởng đoàn, thẻ của trung tá Trình Diệc Hàm và Lâm Nghiên Thần - người đang làm nhiệm vụ luân phiên trong tháng này - đương nhiên cũng không có trong đó. Không thể nào có thể mở cửa mật mã trong vài giây để trốn vào đó."

Tô Triêu Vũ ngẩn người một lúc, cúi đầu suy nghĩ, rồi nói: "Em hiểu rồi."

Lăng Hàn và Lâm Nghiên Thần trao nhau một ánh mắt đầy lo lắng. Lăng Hàn vừa định tiếp tục khuyên, thì có tin mới từ đội tìm kiếm cứu nạn. "Phát hiện mục tiêu két bảo hiểm màu đen, vỏ hộp an toàn, xác nhận đúng với mô tả." Tiểu đội thứ tư lớn tiếng báo cáo. Lâm Nghiên Thần lập tức gọi trung tá Trình Diệc Hàm, người đang về thăm ba, quay lại tuyến đầu, yêu cầu cậu ấy tổ chức nhóm kỹ thuật mở hộp kiểm tra ngay lập tức. Đồng thời, tiểu đội thứ hai dẫn theo chó tìm tử thi bắt đầu sủa lớn, chẳng bao lâu sau, hai thi thể nam nữ bị các mảnh vỡ xây dựng đè nát chung một chỗ đã được đào lên, không thể nào phân ra nổi, vô cùng khủng khiếp. Pháp y đã lấy được báo cáo kiểm tra răng của Giang Dương, lập tức tiến hành đối chiếu phân tích, Tô Triêu Vũ vẫn đứng đó, không nhúc nhích, không nói một lời, chỉ lặng lẽ đợi chờ.

Vào lúc 7 giờ tối, tại hiện trường vẫn có khoảng mười người lính cứu hộ cùng chó nghiệp vụ của họ làm việc, tất cả các không gian có thể bao bọc người sống sót đã được kiểm tra và dọn dẹp cẩn thận, đống đổ nát của đống đổ nát đã được loại bỏ ít nhất ba phần tư, các chuyên gia kỹ thuật và đội chỉ huy phải tuyên bố từ bỏ việc tìm kiếm người sống sót, vì vậy sau ca đổi ca lúc 6 giờ, tất cả chó tìm kiếm đều được thay bằng chó tìm xác có dây đeo màu đen để nâng cao hiệu quả.

Điện thoại của Tô Triêu Vũ vang lên rất lâu, cuối cùng cậu mới bắt máy, là Tô Mộ Vũ. "Anh! Đang bận à?" Tô Mộ Vũ nghe có vẻ rất vui vẻ. Tô Triêu Vũ quấn chặt áo choàng dài quân đội mà Lăng Hàn vừa đưa cho cậu, cố gắng làm sao cho giọng mình không lộ ra chút buồn bã nào, thậm chí còn mỉm cười: "Không bận lắm đâu. Sao thế? Sao có vẻ vui vậy ta?"

Tô Mộ Vũ lập tức cười lớn một cách không dễ thương chút nào, nói: "Anh, anh lại lơ ngơ rồi, anh không biết hôm nay là ngày gì à? A-lô a-lô! Hôm nay là một ngày siêu siêu đặc biệt đó nha."

Tô Triêu Vũ trong đầu một mảnh trống rỗng, cậu thậm chí không thể nhớ hôm nay là ngày mấy, thứ mấy, Tô Mộ Vũ thở dài rất tức giận: "Quân đội đáng ghét! Hôm nay là ngày 30 tháng 5, sinh nhật của hai tụi mình đó anh!"

Tô Triêu Vũ cảm thấy cơ thể mình như bị một cú sốc mạnh, tất cả những gì cậu cố gắng chống đỡ bỗng chốc sụp đổ, tủi thân và buồn bã, bất lực và vô vọng như một ngọn núi vô hình đè nặng lên cậu, cậu nắm chặt chiếc móc giày, ngón tay một lần nữa lướt qua những chữ cái "J" rõ ràng bên trong, thầm than, Giang Dương, đây là món quà sinh nhật anh dành cho em đó sao?

Tô Mộ Vũ không nhận ra sự bất thường của anh trai mình, vui vẻ như một đứa trẻ, báo cáo: "Anh còn nhớ bà ngoại người nước ngoài với mái tóc bạc dưới lầu không? Bà ấy còn nhớ em, nhớ sinh nhật của chúng ta, đặc biệt nướng một chiếc bánh mousse sô-cô-la rất ngon cho chúng ta, trên đó còn gắn đầy 52 quả anh đào lớn. Bà ấy còn phàn nàn sao anh không về, dù sao cũng đã mười bốn năm rồi, đây là lần đầu tiên em tổ chức sinh nhật ở nhà đó! Anh à?"

Tô Triêu Vũ cắn môi đến rướm máu, nhưng giọng vẫn rất tự nhiên: "Xin lỗi, Mộ Vũ. Có lẽ anh sẽ phải đợi một thời gian nữa mới có thể về thủ đô."

"Không sao đâu!" Tô Mộ Vũ vội vàng nói, bên kia điện thoại vang lên tiếng mút ngón tay, "Bà nói sẽ nướng bánh cho anh khi anh về, lần này sẽ to hơn và ngon hơn nữa! Nếu anh mang Giang Dương về thì càng tuyệt."

"Được rồi, Mộ Vũ." Tô Triêu Vũ không thể kiểm soát được nước mắt, lệ châu trào ra, giọng nói có chút nghẹn ngào, "Chúc mừng sinh nhật."

"Anh à? Anh làm sao vậy?" Tô Mộ Vũ nhạy bén nghe ra sự bất thường của Tô Triêu Vũ, lập tức hỏi lại.

"Không có gì đâu, chỉ là rất vui... rất vui vì em về rồi." Tô Triêu Vũ hít sâu, cố gắng mỉm cười.

Tô Mộ Vũ cười tươi sáng: "Cơn ác mộng đã qua, bắt đầu một cuộc sống mới, anh à, em cũng chúc anh sinh nhật vui vẻ."

Tô Triêu Vũ tắt máy, bất ngờ quỳ xuống, nước mắt tuôn rơi. Cơn ác mộng đã qua, cuộc sống mới bắt đầu, sinh nhật vui vẻ... Em nên vui vẻ, Giang Dương, đây là điều anh hy vọng, phải không?

.

.

.

Chú thích:

Chữ "J" có nghĩa là gì? Đây là pinyin (bính âm) tên của Giang Dương á.

Giang Dương, tiếng Trung là 江扬, bính âm "jiāng yáng".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro