Chương 56: Mật mã
Trình Diệc Hàm không kháng cự cái ôm của người yêu. Cậu lặng lẽ ôm chặt vai của Mộ Chiêu Bạch cho đến khi cả hai cảm thấy khó thở mới thả ra. Mộ Chiêu Bạch nói: "Anh nghe nói Mạnh Phàm đang ở đó, lần liên lạc tiếp theo, anh sẽ tìm cách."
Tô Triêu Vũ từ xa bước đến, dừng lại trước mặt Trình Diệc Hàm và giơ tay chào theo đúng nghi thức quân đội: "Báo cáo cấp trên, Tô Triêu Vũ cho rằng bất kỳ sự trợ giúp nào vào thời điểm này đều có thể giúp chỉ huy giành lấy một cơ hội sống sót, nên đã mời trung tá qua đây, mong ngài thứ lỗi."
"Còn tốt hơn tôi tưởng tượng." Trình Diệc Hàm đáp, "Cảm ơn, thật sự, dù xét theo tư cách bạn bè hay đồng đội đều vậy."
Tô Triêu Vũ mỉm cười, sau đó nói: "Tôi muốn đi gây náo loạn."
"Cái gì?" Trình Diệc Hàm ngẩng lên, "Điều này rất mạo hiểm. Gây ra bất kỳ hỗn loạn nào đều sẽ mang đến cho chỉ huy cả cơ hội lẫn nguy hiểm."
Tô Triêu Vũ phất tay, La Xán từ đội 5 Dạ Ưng đang chờ lệnh đứng dậy, chạy đến chỗ họ, chào theo nghi thức và đưa ra một bình xịt cỡ lớn: "Trong kho W4 của đội 7 Dạ Ưng có 1 kg dung dịch tan chảy kim loại K025 nồng độ cao, đã có người mang đến rồi."
Trình Diệc Hàm nhìn họ, không nói gì.
"Tôi đã tính toán rồi, kết cục lý tưởng nhất của Giang Dương... ừm, chỉ huy, là nghĩ cách đưa con tin ra ngoài trước khi vụ nổ xảy ra, sau đó anh ấy sẽ đi cùng bọn khủng bố đến biên giới. Nhưng cậu và tôi đều biết, anh ấy sẽ không đi." Tô Triêu Vũ nói với giọng rất bình tĩnh, đôi mắt xanh biển ẩn chứa sự sắc bén. Cậu nhìn tòa nhà, nghiêm túc nói: "Tôi hy vọng có thể xịt dung dịch tan chảy kim loại lên khung cửa sổ kim loại ở tầng trệt. Cửa sổ kính trong tòa nhà này đều được thiết kế đặc biệt, khi nổ sẽ không dễ dàng vỡ nát, khiến việc thoát hiểm rất khó khăn. Mặc dù dung dịch này chỉ có thể làm mòn nhẹ thép cường độ cao và gây biến dạng tương đối lớn, nhưng có lẽ có thể giúp anh ấy tranh thủ được một giây đồng hồ trong lúc..."
"Một giây giữa sống và chết." Trình Diệc Hàm lập tức hiểu ra, "Tôi đồng ý. Trung tá Lâm Nghiên Thần..."
"Không, tôi tự mình đi, La Xán và Tiêu Hải sẽ yểm trợ." Tô Triêu Vũ quả quyết nói, nghe như đang ra lệnh, "Tôi vừa thử nghiệm qua, cũng đã tham khảo các lưu ý từ kỹ thuật viên, tôi sẽ làm cẩn thận hơn bất kỳ ai."
"Không được phép, thiếu tá Tô Triêu Vũ." Trình Diệc Hàm lập tức đứng dậy, "Cậu biết vị trí của ranh giới an toàn đều do chỉ huy đích thân quy định ── vượt qua đó rất có thể sẽ lọt vào tầm ngắm của tay súng bắn tỉa của đối phương!"
Tô Triêu Vũ nhìn đồng hồ dã chiến của mình rồi nhìn mặt trời: "Trong 7 phút nữa, góc của ánh nắng sẽ buộc tay súng bắn tỉa ở đó phải xoay ít nhất 15 độ về phía 6 giờ, tôi sẽ có 5 đến 7 phút để hoàn thành công việc và rút lui an toàn. Tôi đã chuẩn bị tất cả rồi."
Ngồi bên cạnh, Lăng Hàn và Lâm Nghiên Thần đứng sau lưng cậu đã bị cuộc trò chuyện của họ thu hút. Lâm Nghiên Thần nói: "Tôi sẽ đi cùng cậu." Lăng Hàn đá vào chân của sư trưởng Phi Báo: "Rồi bên kia dùng ống nhòm phát hiện chúng ta bốn người thiếu mất hai à?" Sau đó Lăng Hàn nói: "Tôi và Tiểu Mộ sẽ cố gắng kéo dài thời gian nói chuyện với đối phương, thu hút sự chú ý của chúng. Cậu hãy cẩn thận mọi thứ."
Tô Triêu Vũ gật đầu. Lăng Hàn đã tập trung trở lại vào những thiết bị phức tạp đó và gọi Mộ Chiêu Bạch đến hỗ trợ, không quên buông một câu: "Tốt nhất là mang một cái mũ bảo vệ, màu xanh biển đẹp quá, tôi cũng sẽ đố kỵ với màu tóc này đấy."
Tô Triêu Vũ không nhịn được mà bật cười. Ngô Tiểu Kinh mang ba cái mũ bảo vệ đi đến: "Đội trưởng, để tôi đi cùng nhé."
"Không được." Tô Triêu Vũ từ chối dứt khoát.
"Tôi đã sẵn sàng rồi!" Ngô Tiểu Kinh lẩm bẩm, "Đừng cản trở tôi trở thành anh hùng chứ."
"La Xán giỏi phán đoán mai phục, khả năng bắn di động cũng là tốt nhất; Tiêu Hải bắn xa gần đều giỏi, thích hợp cho nhiệm vụ này. Kỹ năng cận chiến của cậu không giúp ích gì, cứ ở đây chờ tôi, sớm muộn gì cũng có cơ hội cho cậu lập công." Tô Triêu Vũ vừa nhận chiếc mũ bảo vệ, vừa nói vừa dẫn Tiêu Hải và La Xán vào trong xe cứu thương – nơi đối phương không thể nhìn thấy – để thay đồ. Ngô Tiểu Kinh sốt ruột đi theo sau, còn cố gắng giải thích gì đó, lo lắng đến mức dậm chân.
Mạnh Phàm đang đeo tai nghe, nhưng hiện tại, những thiết bị công nghệ cao này đã hoàn toàn mất tác dụng khi bên đối phương kích hoạt hệ thống truyền tin bằng người. Tuy nhiên, Mạnh Phàm không nói điều này với 01, cậu ngồi cúi đầu, trông có vẻ bận rộn, bề ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng lại vô cùng hoảng loạn.
"Mạnh Phàm?" Tiếng nhiễu tín hiệu trong tai nghe đột nhiên im bặt, giọng của Mộ Chiêu Bạch vang lên, khiến Mạnh Phàm giật mình, theo phản xạ liếc nhìn bốn cựu gián điệp của đế quốc Nạp Tư – rõ ràng là bốn người họ đều đang tập trung vào vị trung tướng của đế quốc, vì vậy cậu dùng ngón út gõ nhẹ một cái vào micro.
Giọng của Mộ Chiêu Bạch ở đầu dây bên kia có chút nghẹn ngào, cậu hỏi: "Vẫn theo quy tắc cũ chứ?"
Mạnh Phàm gõ một cái nữa.
"Được, giờ nói cho tôi biết, con tin vẫn ổn chứ?" Giọng của Mộ Chiêu Bạch có phần sốt ruột.
Mạnh Phàm cố gắng hít thở sâu, trong không khí vẫn còn vương mùi máu tanh không tan, thi thể của phu nhân Mặc Bội Ninh đã lạnh ngắt và bắt đầu cứng lại, máu chảy trên sàn phần lớn đã đông đặc, dần chuyển sang màu đỏ đen.
Hai tiếng gõ, ngắn gọn, nhanh chóng.
Không chỉ Mộ Chiêu Bạch, mà cả Lâm Nghiên Thần, Lăng Hàn, thậm chí là Trình Diệc Hàm cũng biến sắc, dù sao, tất cả bọn họ đều đã nghe thấy tiếng súng kinh hoàng đó.
"Trình... Trung tướng Trình Phi, còn sống không?" Trình Diệc Hàm ngồi im không động đậy, nhưng khi nghe câu hỏi này từ Mộ Chiêu Bạch, cậu lập tức quay đầu lại nhìn.
Một tiếng gõ nhẹ vang lên, Mộ Chiêu Bạch nắm chặt tay đầy căng thẳng chờ đợi rất lâu, nhưng âm thanh gõ không vang lên nữa. Trình Diệc Hàm lại đưa ánh mắt về phía tòa nhà, không nói một lời nào.
"Mạnh Phàm, tôi..." Mộ Chiêu Bạch không biết nói gì tiếp. Cậu muốn nắm tay Trình Diệc Hàm, nhưng Trình Diệc Hàm đột ngột đứng dậy một cách có vẻ vô ý và đi về phía bên kia của đường giới hạn an toàn, gọi Khang Nguyên lại và dặn dò gì đó. Mộ Chiêu Bạch đành cố gắng tiếp tục: "Cậu còn nhớ ám hiệu chúng ta dùng khi làm bài kiểm tra hồi trước không?"
Phía bên kia im lặng một hồi lâu, sau đó Mộ Chiêu Bạch nghe thấy rõ ràng một tiếng gõ nhẹ nhưng chắc chắn. Lăng Hàn đã tìm đến một bộ tai nghe khác, tập trung lắng nghe cuộc đối thoại kỳ lạ này.
Mộ Chiêu Bạch loay hoay trên bàn điều khiển, Lâm Nghiên Thần tinh tế đưa giấy bút để cậu ghi chép. Lăng Hàn nhìn Mộ Chiêu Bạch đang viết, lắc đầu bất lực, tháo tai nghe xuống và nói với Lâm Nghiên Thần: "Hoàn toàn không hiểu được, đây không phải mã truyền tin nào. Đối phương chắc là đang dùng ngón tay cọ vào bộ lọc gió trên micro, theo kiểu dài ngắn và nặng nhẹ, chỉ có hai người họ mới hiểu được ám hiệu này, đấy là đoán vậy."
Lâm Nghiên Thần nhìn lên bầu trời, sau đó bất chợt cầm ống nhòm đeo trước ngực lên và quan sát kỹ lưỡng tòa nhà, đáp lại vài tiếng lơ đễnh. Lăng Hàn thấy bực mình, nhìn theo hướng mà Lâm Nghiên Thần đang quan sát, thấy trời quang mây tạnh, không một bóng chim.
Lâm Nghiên Thần nhìn khoảng 20 giây, đột nhiên ra lệnh: "Lập tức gọi đội trực thăng, thu hẹp bán kính an toàn ít nhất 07 mét, hạ độ cao bay xuống 15 mét! Nhanh lên!"
Lăng Hàn biết đối phương nghiêm túc, không dám chậm trễ, lập tức đích thân cầm cờ truyền tin, ra tín hiệu truyền đạt lệnh vừa rồi đến đội trực thăng. Lâm Nghiên Thần quan sát đội trực thăng điều chỉnh vị trí, mới thở phào nhẹ nhõm và nói: "Chết tiệt thật, tuyến tuần tra của A2 vừa đúng che mất ánh sáng mặt trời. À, Tiểu Hàn, vừa nãy anh nói gì?"
"Không có gì." Lăng Hàn hiểu chuyện, trả lời, "Có lẽ Tiểu Mộ sẽ cho chúng ta thêm vài tin tức."
Lâm Nghiên Thần tiến lại gần gọi Trình Diệc Hàm: "Diệc Hàm, chỗ đó cậu vẫn nên giám sát, lần này Tô Triêu Vũ đi quá nguy hiểm, để tôi bảo vệ cậu ấy thì thích hợp hơn."
Trình Diệc Hàm gật đầu, các tay súng máy ở vài điểm xung quanh hiển nhiên đã vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu, chuẩn bị sẵn sàng cho hỏa lực yểm trợ. Lâm Nghiên Thần gọi lính truyền tin đến bên cạnh mình, tay chắp sau lưng tỏ vẻ thong thả quan sát.
Thiếu tá với mái tóc màu xanh biển mặc bộ đồ dã chiến màu xám tiệp màu mặt đất, cùng với lính của mình và sĩ quan chỉ huy hiện tại, ẩn nấp, nằm rạp, rồi tiến lên, che chắn, tiếp cận tòa nhà, sau đó bắt đầu nhanh chóng và cẩn thận xịt chất ăn mòn kim loại có nồng độ cao vào từng khung cửa sổ thép gia cố kính chống đạn.
"Thật như một trò chơi." Lâm Nghiên Thần lẩm bẩm, "Nhưng trò này lại chơi bằng chính mạng sống của mình."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro