Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37: Giáo huấn của Lăng Hàn

Lăng Hàn nhìn chằm chằm vào chậu hoa nhỏ vừa được nhân viên phục vụ tưới nước đặt trên bậu cửa sổ. Thực ra, anh chẳng nhìn thấy gì cả, bởi Giang Dương với chiều cao 1m87 đã đứng chắn ngang hoàn toàn che khuất tầm mắt của đặc công ưu tú tư Bộ An ninh Quốc gia. Lăng Hàn thầm tưởng tượng trước mặt có một bông hoa nở rộ, yếu ớt, xinh đẹp, giả vờ không nhìn vào đôi mắt lạnh lùng màu hổ phách của đối phương. Tô Triêu Vũ thì giữ Mộ Chiêu Bạch đứng im lặng ở cửa, dường như đã luyện tập nhuần nhuyễn việc giấu hơi thở đi.

"Hai cậu ra ngoài, khóa cửa lại." Giang Dương nói một cách bình tĩnh, ngồi phía sau bàn làm việc tạm thời, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn, nhìn Lăng Hàn lạnh lùng.

Sau khi nhanh chóng đáp "Rõ, thưa trưởng quan." Tô Triêu Vũ lập tức kéo Mộ Chiêu Bạch ra ngoài, rồi lịch sự cài then cửa, nhẹ nhàng đóng lại.

"Thêm một người nữa bị tôi hại rồi." Mộ Chiêu Bạch hối hận, suýt đập đầu vào tường.

"Không phải lỗi của cậu," Tô Triêu Vũ thở phào, "Dĩ nhiên, với điều kiện là cậu không biết tài xế chính là Mạnh Phàm."

"Tôi tất nhiên là không biết!" Mộ Chiêu Bạch giận dữ nhảy dựng lên, "Tôi không nhận ra cậu ta! Mãi cho đến khi cậu ta xoay lấy chìa khóa xe!"

"Vậy sao cậu không báo cáo?" Tô Triêu Vũ nhìn Mộ Chiêu Bạch, không có ý trách móc, nhưng vẫn mang theo một chút chất vấn.

Mộ Chiêu Bạch buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng một lúc lâu, rồi chậm rãi nói: "Tôi suýt nữa đã hét lên. Nhưng tôi nghĩ..." Trong khoảnh khắc đó, vẻ hài hước, hoạt bát và phóng khoáng của Mộ Chiêu Bạch hoàn toàn biến mất, trông cậu yếu đuối vô cùng, tay ôm chặt lấy mình, lưng dựa sát vào tường. Tô Triêu Vũ vỗ vai cậu an ủi.

"Tôi không biết cảm giác sẽ như thế nào khi nhìn một người sống sờ sờ trước mặt lại chết đi. Triêu Vũ, các cậu là chiến binh, đã trải qua sinh tử, còn tôi là dân văn phòng, tôi chưa sẵn sàng để đối mặt với tất cả chuyện này... Cậu nghĩ xem, một... một người từng rất thân thiết, sống động đầy sức sống, bỗng chốc trở thành cái xác, không thể nói chuyện, không thể cười nữa—Mạnh Phàm là như vậy, những người Mạnh Phàm giết cũng là như vậy—tôi thực sự rất ghét con người hiện tại của mình, thật đấy, Triêu Vũ."

Tô Triêu Vũ bất lực nhún vai, đứng tựa vào tường, móc từ túi ra một viên kẹo bổ sung vitamin C và cung cấp năng lượng, đưa qua: "Vị bưởi đấy, không ghét chứ."

"Không." Mộ Chiêu Bạch cau có nhận lấy và ăn qua loa, "Phòng hậu cần lại đổi vị cho đội Phi Báo rồi, những món tốt thế này chẳng bao giờ đến lượt căn cứ."

"Vì đội Phi Báo là con cưng mà." Tô Triêu Vũ cười nhạt, "Gần đây tâm trạng của anh ấy rất tệ, vụ cải tổ của đội Phi Báo đang được các sĩ quan cấp thấp khởi xướng, lãnh đạo cấp cao lên kế hoạch, tạo ra sức ép lớn khiến nguyên soái Giang phải ký, nhưng tiến triển vẫn rất khó khăn; cộng thêm kế hoạch Zero... À, cậu vẫn chưa nói chuyện với Diệc Hàm à?"
Trong lúc nói, từ trong phòng vang lên tiếng đập bàn, Giang Dương hét lên: "Đây là lý do sao?".

Mộ Chiêu Bạch giật mình, rồi khẽ nhún vai, giơ tay lên: "Tôi không chạy, tôi đảm bảo—chúng ta có thể đổi chỗ ngồi không? Tôi thật sự không muốn nghe lần thứ hai."

...

Lăng Hàn tự biết mình có lỗi, hầu như không nói gì, chỉ nhìn vào ánh mắt của Giang Dương. Giang Dương biết rõ mình là cấp trên, đã lâu tâm trạng không tốt, lại nhỏ hơn Lăng Hàn hai tuổi, vì thế anh cũng không nói gì nhiều, chỉ nhìn đối phương—hai người cứ nhìn nhau, cuối cùng một trong hai thợ săn cũng cẩn trọng lùi lại nửa bước: "Thưa cấp trên, tôi không ngờ Mạnh Phàm lại dám ngồi ngay cạnh tôi, gần đến mức như vậy. Tôi tưởng cậu ấy bị thương, sẽ hành động kín đáo hơn..."

Giang Dương gần như dồn hết sức mình đập mạnh xuống bàn: "Đây là lý do sao?"

"Không, thưa cấp trên."

"Vậy sao cậu còn nói ra, trung tá Lăng Hàn?"

Trong đôi mắt đen của Lăng Hàn lóe lên chút sợ hãi, theo phản xạ đặt tay lên thắt lưng, hạ thấp giọng nói: "Đây chỉ là trình bày sự thật khách quan, chứ không phải là ngụy biện, thưa cấp trên."

Giang Dương không nói gì, nhưng có vẻ không hài lòng, khẽ hừ một tiếng. Lăng Hàn lập tức tháo thắt lưng của mình, cẩn thận lấy dây thép dùng trong nhiệm vụ ra, rồi cầm chặt trong tay. Anh do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: "Những sai lầm liên tiếp khiến tình thế trở nên bị động, niềm tin biến thành thất vọng, tôi xin lỗi, thưa cấp trên, 30 lần."

"Đánh đến mức không có bác sĩ quân y đỡ thì không đứng dậy nổi à?" Giang Dương nghiến răng.

Chân mày Lăng Hàn khẽ động, những ký ức tưởng như đã xa mà lại không quá xa đang quay lại ám ảnh anh. Anh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng, bước tới đặt thắt lưng ngay ngắn trên bàn của Giang Dương: "Xin lỗi, thưa cấp trên."

"Nói cho tôi nghe, trung tá Lăng Hàn, với chiếc thắt lưng này, cậu đánh một người đến không đứng nổi cần bao nhiêu cái quất?"

"Tối đa là 10 roi, thưa cấp trên."

"Vậy tôi cũng không cần nhiều hơn." Biểu cảm của Giang Dương dịu đi đôi chút, điều này khiến Lăng Hàn hiểu rằng đối phương đang kiềm chế cơn giận, chứ không phải định áp dụng gia pháp ngay.

"Cần bao nhiêu để giải quyết vấn đề?"

Lăng Hàn ngập ngừng liếc nhìn đối phương, rồi nói thật: "Tôi từng khiến một gián điệp hai mang khai ra số điện thoại liên lạc ở roi thứ 27."

Giang Dương khẽ cười nhẹ: "Cậu chịu được bao nhiêu roi? Tôi biết cách cậu được huấn luyện để chịu đựng."

Lăng Hàn hoàn toàn bị phương thức và nội dung cuộc nói chuyện của đối phương làm rối loạn suy nghĩ. Cựu đặc công "Kim Châu" đứng đầu về năng lực tổng hợp của Bộ An ninh Quốc gia, từng đạt thành tích đáng tự hào với 98 điểm trong môn logic, nhưng giờ lại như lạc lối trước logic của vị chỉ huy trẻ hơn mình hai tuổi. Điều này khiến anh rất thất vọng, tự trách mình, và thậm chí, có chút giận dữ không rõ lý do. "Phản ứng giới hạn sinh lý, tính toán ra là 67 roi, nhưng gia pháp..."

"Số đó tôi còn rõ hơn cậu."

"Nếu tôi không muốn nói, chết cũng sẽ không nói." Lăng Hàn nhấn mạnh từng chữ.

Cuối cùng, Giang Dương gật đầu: "Xem ra tôi đoán đúng. Cậu và Tô Triêu Vũ không giống Lâm Nghiên Thần, cả hai đều tự cao, dễ nổi nóng. Tô Triêu Vũ thì vì kinh nghiệm chưa đủ phong phú và điều kiện quá tốt, cần 'gia pháp' để cắt đứt những điểm yếu—còn cậu? Đặc công chính thức nhận nhiệm vụ từ năm 18 tuổi, không thua kém 15 trưởng khoa của Bộ An ninh Quốc gia hiện nay; và quá trình huấn luyện đặc công khiến cậu chịu đủ gian khổ—tại sao cậu cũng kiêu ngạo và dễ nổi nóng?"

Lăng Hàn cuối cùng cũng hiểu ý của đối phương khi vòng vo, nhưng đã quá muộn. Anh đã theo kế hoạch của Giang Dương tự đặt mình vào một cái bẫy lớn, giờ chỉ có thể nhảy vào mà không chút do dự. Người biết điều thì mới là người khôn ngoan, nếu anh không tự nhảy vào, ngay lập tức sẽ có người đá anh vào. Anh tin chắc điều đó. "Kiêu ngạo khắc sâu vào tận xương tủy, khiến tôi mất bình tĩnh khi gặp đối thủ xứng tầm; nôn nóng muốn gỡ lại thất bại, khiến khi thất bại khác cận kề, tôi lúng túng rối loạn."

"Còn nữa..."

"Xin lỗi, thưa chỉ huy, điều đó có liên quan nhưng không lớn, khiến ngài thất vọng." Lăng Hàn mạnh dạn ngắt lời đối phương, và như dự đoán, Giang Dương không tức giận, mà còn gật đầu với vẻ hiểu biết. "Cũng là do tôi chưa suy xét kỹ. Sau sẽ bù đắp. Nhưng liệu tôi có chỉ thất vọng một chút thôi sao?"

Lăng Hàn cúi đầu, im lặng.

"Nếu Mạnh Phàm cho nổ xe, chúc mừng cậu, cậu có thể được phủ cờ quốc gia rồi đấy." Giang Dương đứng dậy, bước tới trước mặt anh, đột ngột cao giọng, "Đây không phải là đóng phim, tôi không phải đạo diễn! Đối thủ dùng chiêu trò gì không phải đã được sắp đặt sẵn, mà liên quan đến tính mạng của mọi người. Một khi thua Kế hoạch Zero, tình thế khiến hàng triệu người phải chiến đấu có thể chỉ vì cậu 'mất bình tĩnh' và 'rối loạn'. Đây chưa bao giờ là điều cậu muốn, nhưng vào khoảnh khắc quyết định, lòng kiêu ngạo của cậu lại lên tiếng, phải không?"

"Xin lỗi, thưa chỉ huy."

"Xin lỗi cũng vô ích. Cậu sẽ mất toàn bộ trợ cấp, tiền lương trong thời gian 'dưỡng thương' và cơ hội nghỉ phép trong ba tháng tới, trung tá Lăng Hàn. Đây là một hình phạt nghiêm khắc, với cậu, còn hiệu quả hơn nhiều so với việc chịu 30 roi."

"Vâng, thưa chỉ huy." Câu trả lời của Lăng Hàn trở nên ngắn gọn, thẳng thắn. Anh cũng đoán rằng sau khi Giang Dương mắng xong sẽ để anh đi, rồi lại gọi người xui xẻo tiếp theo vào. Nói thật, vào lúc này gặp ngay tâm trạng của vị chỉ huy này, Lăng Hàn cảm thấy quyết định của mình quả thực không sáng suốt.

Giang Dương ngừng lại một chút: "Trong vòng 4 tiếng nữa, đại đội sẽ quay lại đội Phi Báo. Trong thời gian đó, tôi cho cậu cơ hội để chuộc lỗi. Trên đường đi, tôi muốn đọc báo cáo đầy đủ về sự việc lần này của cậu, từng chi tiết nhỏ, sâu sắc và ngắn gọn."

"Rõ, thưa chỉ huy." Lăng Hàn đứng nghiêm chào, rồi gắn lại dây thắt lưng vào quân phục, sẵn sàng chờ đợi Giang Dương tức giận quát: "Gọi Mộ Chiêu Bạch vào đây." Hoặc là: "Kéo cậu ta vào đây cho tôi." Không ngờ người thanh niên với đôi mắt màu hổ phách chỉ đơn giản thu dọn một chồng tài liệu không rõ công dụng trên bàn mình và nói: "Giúp tôi gọi thiếu tá Mục vào đây."

"Sao vậy?" Lăng Hàn buột miệng, hoàn toàn quên mất mình vừa bị mắng đến mức không dám đáp trả.

Giang Dương lắc đầu với vẻ chua xót: "Không có gì, đau dạ dày thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro