Chương 19: Anh em
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Giang Dương lại một lần nữa mất đi tư cách trò chuyện với tất cả những người thân thiết. Anh suốt ngày ngồi ở bàn làm việc bận rộn tiếp nhận các cuộc gọi khác nhau, đọc các tài liệu đa dạng, sau đó từ đó rút ra phân tích của riêng mình, và tổ chức các phân tích thành những phương hướng hướng dẫn có thể thực hiện, rồi gửi xuống các nơi khác. Đây là một công việc phức tạp và nặng nề, không có sự hỗ trợ của Trình Diệc Hàm, công việc càng trở nên rối rắm hơn.
Trình Diệc Hàm đã bắt đầu triển khai phát triển "Kế hoạch Zero." Tám kỹ sư cao cấp lần lượt từ những góc độ khác nhau trình bày nội dung chính của Kế hoạch Zero ── để bảo mật, chỉ có ba của anh, trung tướng Trình Phi, là người duy nhất có thể điều phối toàn bộ kế hoạch Zero, dĩ nhiên, điều này không hoàn toàn chính xác, vì một Tổng Thanh tra khác đã thiệt mạng trong vụ ám sát. Kế hoạch Zero nhìn có vẻ không phức tạp, nhưng lại liên quan đến những thứ có thể ảnh hưởng đến toàn bộ nền tảng hệ thống vũ khí truyền thống, không chỉ là đổi mới hình thức và nâng cao công nghệ, mà gần như là "thuốc thần" để đảo ngược khả năng chiến đấu toàn cục, từ đó sinh ra các loại binh chủng mới và các kế hoạch tác chiến mới thì càng phức tạp hơn. Ngay cả những thiên tài kỹ thuật hàng đầu của đế quốc Bố Tân, Trình Diệc Hàm cũng bị những số liệu và nguyên lý phức tạp này làm cho đau đầu, thậm chí có đêm cậu hoảng hốt tỉnh dậy, luôn cảm thấy mình đã hiểu sai các yếu tố then chốt, đến mức khi Giang Dương mỉm cười mang bánh ngọt đến thăm vào một ngày nào đó, khuôn mặt u ám của Trình Diệc Hàm đã khiến người anh lớn hơn ba tuổi cảm thấy, bộ não của viên phụ tá này đã đến bờ vực sụp đổ.
"Mệt chết đi được, Giang Dương, thật sự đây không phải là một ý tưởng hay. Điều kiện ở thủ đô tốt hơn nhiều so với ở đây, Kế hoạch Zero nên được giữ lại ở trung tâm. Em là một sĩ quan phụ tá, không phải nhà khoa học... à, nói như vậy có vẻ hơi quá nhỉ, ừ thì đúng là em xuất thân từ ngành kỹ thuật. Nhưng Giang Dương, tất cả thiết bị đều ở thị trấn Thanh Thủy, đi trễ một ngày tức là thêm một ngày em phải tính toán những thứ mà chỉ máy tính mới có thể tính ra bằng cách sử dụng não người đó! Em nói với anh, khắp cả Dạ Ưng có phải chỉ có Đội 5 mới sử dụng được không vậy... Chuyến đi đến thị trấn Thanh Thủy..."
Giang Dương ưu tư nhìn cậu phụ tá, người trước đây luôn quyết đoán như một lưỡi dao, giờ đây lại lảm nhảm như một bà nội trợ, anh trước sau không nói gì. Trình Diệc Hàm nhận ra điều này, cười khổ ăn miếng bánh ngọt ngon lành: "Em mệt quá rồi, hơn nữa đã nhiều ngày em không gặp ba mình, tám kỹ sư hay những người khác. Chắc chỉ gặp lính canh ở cửa thôi quá."
"Từ lúc anh và Tô Triêu Vũ trở về, cũng chỉ mới có 8 ngày thôi!" Giang Dương giành lấy một miếng bánh pudding từ tay phụ tá, thú vị nhấm nháp, "Cố chịu đựng đi... Ngày mai, ngày kia sẽ để Đội 5 xuất phát. Trừ Ngô Tiểu Kinh không thể tham gia nhiệm vụ, chín người còn lại đều thuộc về em."
"Thuộc về ba em." Trình Diệc Hàm cười một cách yếu ớt, "Nói đi."
"Gì cơ?"
"Anh đến đây để làm gì?"
"Đến gặp em."
"Chỉ mang đồ ăn thôi à?" Trình Diệc Hàm nhướng mày, "Nếu giết Tô Triêu Vũ, em cũng không tin."
Giang Dương cười và giơ nắm đấm lên, khéo léo dừng lại trước mũi đối phương, đe dọa mà lắc lắc: "Đừng lôi cậu ấy vào." Trình Diệc Hàm thậm chí còn không tránh, chỉ lén cười.
"Ừ, có việc." Giang Dương nghiêm túc bảo, "Nói đi."
Trình Diệc Hàm ngớ người trong một giây, sau đó từ từ cúi đầu: "Thua rồi."
Hai anh em nhìn nhau, dùng cách thức không thể bị ngăn cách trao cho nhau một ánh nhìn hơi có vẻ khinh thường. Sau đó, họ chọn cách ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế sofa lớn ở ban công để tiếp tục cuộc trò chuyện. Những vấn đề mà Trình Diệc Hàm đã chịu đựng lâu nay cuối cùng cũng được thốt ra.
"Vậy có nghĩa là, từ khi vụ ám sát bất ngờ bắt đầu trước Tết Nguyên Đán năm ngoái, đây chính là một cái bẫy?"
"Đúng. Anh có lý do chính đáng để nghi ngờ, vào thời điểm đó, chú đã ở trong đó, thậm chí chính là mục tiêu tiếp theo ── sau đó, khi em bị Ủy ban Quân sự đưa đi, gia tộc Trình vô cớ bị đặt vào tâm điểm, vì vậy kế hoạch nhằm vào chú đã bị hoãn lại."
*Chú ở đây là chỉ ba của Trình Diệc Hàm, trung tướng Trình Phi.
"Căn bản là đúng như em nghĩ. Kẻ ám sát này... mỗi khi nhắc đến từ này, em lại muốn cười, giống như đã xuyên không 500 năm vậy." Trình Diệc Hàm nhấp một ngụm cà phê, mặt trở nên nặng nề, "Người này muốn Kế hoạch Zero, bất chấp việc phải đi một vòng lớn, em không hiểu."
"Không hiểu điều gì? Anh có thể viết nguyên một cuốn sách dày cộm về số quốc gia, tổ chức thèm khát Kế hoạch Zero cùng với lý do của bọn họ đó."
"Đã tốn công tốn sức như vậy, nhất định phải thắng, nếu không thì sao có thể tiêu tốn được?"
Giang Dương gật đầu.
"Vậy có nghĩa là, anh cũng đang suy nghĩ về vấn đề này?"
"Chắc chắn rồi. Thắng lợi là gì, đó là cốt lõi, chỉ đáng tiếc là không biết."
Trình Diệc Hàm thở dài. Cuối cùng, cậu hiểu được nỗi khổ tâm của Giang Dương, từ đầu đến cuối, người chỉ huy mạnh mẽ không hề tiết lộ cho cậu bất kỳ thông tin nào ngoài vụ ám sát, sợ rằng khi liên quan đến tình thân, em trai mình sẽ bất ngờ lúng túng. Bằng cách bảo vệ thầm lặng, Giang Dương nhẹ nhàng thông báo cho Trình Diệc Hàm về tình hình, rồi cử người mà anh quan tâm nhất đi theo để bảo vệ và đưa cậu trở về ── Giang Dương bằng sự kiên cường và bao dung của mình, đã dệt nên một chiếc áo choàng rộng lớn, chứa đựng tất cả những người mà anh cho là xứng đáng, chăm sóc họ một cách chu đáo.
"Chú chắc chắn phải chết." Giang Dương nắm chặt tay Trình Diệc Hàm, "Đây là mục tiêu cuối cùng, bởi vì đối phương biết lòng trung thành của chú, sinh mệnh và Kế hoạch Zero có mối quan hệ sống còn với nhau. Lúc này, anh không thể không nói ra sự thật này, Diệc Hàm, anh xin lỗi."
Trình Diệc Hàm cắn chặt cốc cà phê, không nói gì.
"Địch trong tối, ta ngoài sáng. Tô Triêu Vũ thậm chí nghi ngờ có nội gián. Anh kiên quyết phải bảo vệ chú cho bằng được, Kế hoạch Zero là thứ tiếp theo. Vậy nên, anh có hai việc này, hy vọng em có thể lắng nghe."
"Được."
"Việc thứ nhất, nếu chú có bất kỳ điều gì bất trắc, anh muốn nhờ em, người anh em tốt của anh, trong lúc không còn đường lui, tiếp quản Kế hoạch Zero, hoặc chỉ đơn giản là sống sót."
Trình Diệc Hàm nhìn những bông hoa trên ban công dưới ánh nắng rực rỡ, ánh mắt trong trẻo.
"Việc thứ hai, anh sẽ dốc sức ngăn chặn bất kỳ điều gì không cần thiết xảy ra, lấy danh nghĩa anh em mà tuyên thệ rằng anh không cần bất kỳ bảo đảm nào."
"Em tin." Trình Diệc Hàm nhanh chóng đáp lại câu này ── cậu thậm chí biết người kia sắp nói gì.
Giang Dương, người từ trước đến nay ngại ngần trong việc bày tỏ cảm xúc, đứng ở cửa ra vào với những món bánh ngọt, nhẹ nhàng khép tay lại, siết chặt các khớp xương của mình. Trình Diệc Hàm trong cơn đau đớn phải cắn chặt răng, rồi ngã lưng ra ghế sofa, như thể đã tiêu tốn toàn bộ sức lực.
"Giang Dương?"
"Ừ?"
"Em thật sự mệt mỏi. Anh có thể mang cho em một cái chăn không? Ở đây ấm quá, để em ngủ một chút."
Giang Dương nghe lời làm theo, rồi ngồi ở một khoảng cách cách cậu một cánh tay.
Anh muốn nói, Diệc Hàm, em nhỏ hơn anh ba tuổi, những chuyện này lẽ ra anh nên gánh vác thay em. Anh cũng muốn nói, Diệc Hàm, em nên nghỉ một kỳ dài, đến Iceland ngắm khỉ tuyết tắm suối nước nóng, đọc sách trước khung cửa sổ cổ kính trong lâu đài tại Ireland. Nhưng điều anh phải nói lại là, Diệc Hàm, em hãy chuẩn bị để trở thành một trong những nạn nhân đã được định sẵn trong âm mưu không thể nhìn thấy này. Thật tàn nhẫn. Nhưng còn tàn nhẫn hơn nữa là khi mọi chuyện xảy ra mà em không hề chuẩn bị tâm lý.
Người xấu ấy à, cứ để anh làm.
Khi anh quay lại nhìn, Trình Diệc Hàm đã rơi vào giấc ngủ nông, khuôn mặt vốn đã gầy gò giờ đây càng thêm u ám. Giang Dương không dám lên tiếng, chỉ lặng lẽ ngồi đó, bất chấp những tài liệu khẩn cấp và cuộc gọi trong văn phòng của mình đang gần như bùng nổ. Anh dùng tâm trạng của một người ngoài cuộc để quan sát gương mặt ngủ say của em trai, nhưng lại cảm thấy một nỗi buồn chưa từng có.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro