Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Gấp đôi

Giang Dương vừa xoa huyệt tình minh của mình vừa trả lời điện thoại: "Dạ, hạ quan sẽ lập tức chuẩn bị." Anh đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng khi giọng nói ở đầu dây bên kia có vẻ không hài lòng khi nghe thấy chữ "hạ quan", anh liền nhỏ giọng nói: "Con biết rồi, ba." Sau khi cúp điện thoại, tướng quân trẻ tuổi của đế quốc cầm lấy tài liệu được fax qua mười phút trước, cẩn thận đọc. Câu nói của ba: "Đừng bạc đãi bản thân" khiến anh bỗng cảm thấy ấm áp trong lòng.

Đã ba ngày kể từ khi Đội 5 của Dạ Ưng trở về, thậm chí cả Ngô Tiểu Kinh cũng đã tỉnh lại từ vết thương nặng và có thể ăn cơm trong bệnh viện, nhưng Giang Dương vẫn chưa gặp lại Tô Triêu Vũ. Một phần là vì anh bận rộn không ngừng nghỉ: những vụ ám sát liên tiếp đã gây ra áp lực tâm lý lớn cho quân đội, chỉ một tài liệu mật bình thường của kế hoạch Zero cũng tự nhiên trở thành bảng câu hỏi kiểm tra sức mạnh quân sự của đế quốc Bố Tư, vô cùng quan trọng; một phần khác, Giang Dương thực sự hy vọng các chiến sĩ của mình có thể ngủ một giấc thật ngon trong vài ngày, gột rửa đi sự mệt mỏi và có một kỳ nghỉ dài thoải mái. Trong những ngày Đội 5 của Dạ Ưng rời đi, thỉnh thoảng anh sẽ tưởng tượng ra cảnh mình nhận được tin "Tô Triêu Vũ hy sinh", cơ thể anh rùng mình, sau đó không biết phải làm gì trong vài giây tiếp theo. May mắn là tâm trí của Giang Dương đã vượt xa so với những người đồng trang lứa 25 tuổi, anh nhanh chóng dùng lý trí làm rối loạn những tưởng tượng ngây thơ của mình, rồi lập tức gọi điện cho Trình Diệc Hàm để xác nhận tình hình thực tế.

Vụ ám sát ở ga tàu vẫn chưa kết thúc, trung tướng Trình Phi đang vội vã đến viện nghiên cứu ở thị trấn Thanh Thủy cách căn cứ một tiếng lái xe, nhưng Đội 5 lại thương tích đầy mình, gần như không thể hoạt động thêm lần nào nữa──Giang Dương đau đầu nhíu mày, đầu bút nhẹ nhàng gõ lên bàn.

"Báo cáo, thưa ngài, thiếu tá Tô Triêu Vũ đang chờ ngoài cửa, nhưng cậu ấy không có cuộc hẹn..."

"Cho vào." Giang Dương gần như không cần suy nghĩ đã trả lời ngay với báo cáo của lính gác.

Thiếu tá có mái tóc xanh biển bước vào một cách vững vàng, mặc trang phục tác chiến đặc biệt của Dạ Ưng, hơn nữa cậu ấy gầy hơn một chút, càng làm nổi bật lên dáng vẻ thẳng tắp, gọn gàng. Tô Triêu Vũ đứng cách xa khoảng cách bảo mật, mỉm cười chào: "Báo cáo ngài!"

Không ngờ Giang Dương đã nhảy lên, một tay bắt lấy cậu ném xuống sofa, nhưng cố ý vô tình bảo vệ rất tốt cho vết thương vẫn còn băng bó. Trung tướng có mái tóc hổ phách giống như một con sói đói, đè thiếu tá không kịp trở tay xuống gối tựa: "Biết sai chưa?"

Tô Triêu Vũ hoảng hốt vùng vẫy hai cái: "Sai? Ừm..."

Giang Dương hạ thấp người, tỏ ra dữ dằn: "Tôi muốn gấp đôi."

"Xin lỗi, thưa ngài..." – Tô Triêu Vũ cả người run rẩy, nửa mơ hồ nửa nghi ngờ nói – "20 cái, thưa ngài, vì..."

Câu nói chưa dứt, Giang Dương đã cười xấu xa, đôi mắt hổ phách tràn đầy niềm vui chiến thắng: "Tại sao? Gấp đôi." Nói rồi liền hôn xuống, vẫn bá đạo như thường. "Gấp đôi, mười phút, hôn đến khi em biết sai."

Tô Triêu Vũ ôm chặt vai người yêu, đột nhiên cảm thấy sợ hãi khi nghĩ đến cuộc chiến sống chết hôm đó ở ga tàu.

Giang Dương luôn nói là làm được, quả thật đã hôn đến khi Tô Triêu Vũ không nhịn được nữa, miễn cưỡng đẩy đối phương ra, mơ hồ hỏi: "Sai ở đâu, Giang Dương..."

"Em quên yêu cầu của anh, coi thường sức khỏe của bản thân." Giang Dương ôm cậu, đẩy một cái gối mềm vào sau lưng, rồi tự mình chỉnh sửa trang phục, "Gầy đi, còn bị thương nữa nè."

Tô Triêu Vũ cười khổ: "Thời kỳ đặc biệt, không phải diễn tập──Dạ Ưng không phải là trò đùa, ngươi cũng biết."

Giang Dương pha cho anh một ly trà sữa: "Đợi việc này xong xuôi, em phải về thủ đô kiểm tra sức khỏe toàn diện, anh không muốn có một người yêu giống như thủy tinh..." Anh lại cười xấu, "Thỏa chí anh hùng không?"

Tô Triêu Vũ hơn Giang Dương nửa tuổi lại bị nói tới mức mặt mày đỏ bừng, chỉ cúi đầu uống trà sữa, chẳng dám hó hé một tiếng. Giang Dương cũng không để tâm, thoải mái bưng một cốc nước ấm ngồi bên cạnh đợi. Đợi vài giây, Tô Triêu Vũ mới bất đắc dĩ ngẩng đầu: "Em không đến đây chỉ để hôn anh , Giang Dương...". Cậu chỉnh lại mái tóc rối bời, nói nghiêm túc: "Về vụ ám sát ở ga tàu, em có một vài ý tưởng, điểm mấu chốt rất kinh ngạc."

"Hả?" – Giang Dương giơ tay lấy bút và giấy ra, có chút trách móc – "Sao không nói sớm?"

"Anh có cho em cơ hội nói không?" Tô Triêu Vũ phồng má nói, biểu cảm chẳng hợp với một thành viên tinh nhuệ của Dạ Ưng chút nào.

Khi Tô Triêu Vũ nói, luôn rất rõ ràng logic.

Trước khi lên đường, quân đội đã gửi thẳng một lô thiết bị liên lạc cao cấp đến Đội 5 Dạ Ưng từ thủ đô: nhỏ gọn, trong suốt, có thể gắn dưới da hoặc mang trên trang phục, thiết bị điều khiển giống như đồng hồ đeo tay của nam giới bình thường, nhưng lại có nhiều chức năng cao cấp, thậm chí có thể kết nối không dây với mạng lưới quân đội để tìm kiếm thông tin đơn giản. Chỉ riêng với trí thông minh của Tô Triêu Vũ, khi nhận được tài liệu dày cộp như tiểu thuyết viễn tưởng, cậu cũng đã phải đau đầu rất lâu mới có thể hiểu hết cách sử dụng. Nhưng vấn đề nằm ở chính lô thiết bị liên lạc này, cao cấp như vậy, đế quốc Bố Tư thậm chí còn chưa bao giờ sử dụng qua, vậy mà sao lại dễ dàng bị một sát thủ phá giải?

"Hắn ta thậm chí còn ra lệnh bên trong." Trình Diệc Hàm đã nói như vậy. Sau đó Tô Triêu Vũ mới biết, lý do Ngô Tiểu Kinh dừng lại, lý do anh ta ném ra bản vẽ để dụ địch, đều là do "mệnh lệnh của Tô Triêu Vũ" trong thiết bị liên lạc──mà nhóm Khang Nguyên cũng nghe thấy một lệnh từ một giọng nói "rất giống Tô Triêu Vũ". Do trước đó quảng bá quá tốt về hệ thống liên lạc này, khiến tất cả Dạ Ưng không nghĩ rằng đối phương có thể dễ dàng kiểm soát họ như vậy.

"Vì vậy, không thể loại trừ khả năng nội gián." Tô Triêu Vũ nói, "Tất cả những người xử lý thiết bị liên lạc đều có thể là, hoặc ít nhất đã cung cấp tần số liên lạc cho đối thủ."

"Chưa chắc như vậy." Giang Dương trầm tư một lúc, "Tần số cũng có thể tìm kiếm được."

Giang Dương trầm ngâm, bút lăn nhẹ trên mặt giấy, liên tục vẽ những hình thù không biết là gì. Cuối cùng, anh vứt tờ giấy đã viết nhiều điểm quan trọng vào máy hủy giấy, duỗi người, và dựa lưng vào ghế sofa nhắm mắt lại.

"Em có thể đảm bảo rằng đội viên của em rất trung thành..."

Tô Triêu Vũ ngừng lại, tiếp tục nói nhưng bị Giang Dương cắt ngang bằng tiếng cười: "Làm sao mà đảm bảo được?"

"Họ đều là những quân nhân rất tốt, ngay thẳng, dũng cảm, và tốt bụng..."

Giang Dương mở to mắt, hơi mỉa mai: "Tốt bụng đến nỗi muốn anh đánh em trước mặt bọn họ?"

Tô Triêu Vũ cười khổ: "Giang Dương, anh biết đấy, những người này đều là những người xuất sắc hiếm có."

"Anh sẽ tiến hành điều tra sâu về những nghi vấn mà em đưa ra." Giang Dương thở dài, "Nói thật, đau khổ hết sức, anh không muốn nghi ngờ bất kỳ ai làm việc cùng anh, nhưng lúc này lại buộc phải liệt kê tất cả mọi người vào danh sách nghi vấn, kể cả em, thiếu tá Tô Triêu Vũ."

"Em biết. Em cũng biết việc xảy ra chuyện như vậy sau khi đội Phi Báo tái tổ chức là một thử thách lớn cho anh. Trung tướng Giang Dương cuối cùng cũng có sơ hở cho người khác bắt được, chắc hẳn những người đang nhòm ngó vị trí của anh và vinh quang của nhà họ Giang đang mừng thầm trong lòng."

Giang Dương do dự gật đầu, chăm chú nhìn vào thiếu tá trẻ tuổi trước mặt. Anh đột nhiên nhận ra, nền tảng của cuộc trò chuyện này là sự tin tưởng và hiểu biết lẫn nhau không hề giấu giếm, bao gồm cả khi đối phương ở trong tình huống khó khăn nhất, vẫn giữ được sự thông cảm tối đa trong những hành động không thể tưởng tượng nổi. Anh nhẹ nhàng cười, Tô Triêu Vũ cũng vậy. Trung tướng đế quốc 25 tuổi mở rộng vòng tay, Tô Triêu Vũ liền tự giác tựa vào, không ngờ Giang Dương lại nói trước: "Anh mệt quá."

"Em cũng vậy." Đôi mắt màu xanh biển của Tô Triêu Vũ ánh lên sự kiên định, "Chờ khi mùa xuân qua đi, chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi một kỳ dài nhé?"

"Đi đâu?"

"Đi đến nơi mà chúng ta yêu thích."

"Làm gì?"

"Làm những việc mà chúng ta nên làm." Tô Triêu Vũ nói từng chữ một, mặt đầy vẻ tinh nghịch. Câu trả lời hờ hững của Giang Dương bị chặn lại, gương mặt anh đỏ lên trong vài giây. Anh nhìn Tô Triêu Vũ một cái, chỉ có thể nhỏ giọng đáp: "Được... được...", rồi ôm chặt người lính nhỏ mà anh không ngừng nhớ nhung.

.

.

.

Lời của Lạc Nhi: Bình yên trước cơn giông bão đó, nhưng mà khúc này chuche, đọc tới đây đi ngủ rồi qua tuần mới làm việc học tập vui vẻ nè mọi người. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro