
- 10 -
Bạch Nhiên hít sâu một hơi rồi nhắm chặt hai mắt, chờ đợi ngọn roi kia đáp xuống hai bên mông trắng trẻo của mình. Bạch Nhiên sợ a..
Chát...
- Một, cảm ơn anh...
- Lớn tiếng một chút.
Chát...
- Hai... Cảm ơn anh...
Lần này không giống như những lần trước đó. Minh Nguyên xuống tay rất chậm, nhưng roi nào ra roi đấy rõ ràng. Cũng không nói gì trong quá trình hạ tay xuống cả, trong căn phòng lúc này chỉ nghe được tiếng nấc nho nhỏ từ Bạch Nhiên, tiếng roi chói tai từ Minh Nguyên, và thêm tiếng đếm kia nữa.
Chát...
- Mười ba... Cảm ơn anh...
Giọng đứa nhỏ bắt đầu lạc đi, anh biết là đứa nhỏ đã khóc rồi.
Nâng bước chân tiến lại gần em hơn, một tay cầm roi, tay còn lại nhẹ nhàng xoa hai bên mông đã nóng rát. Diện tích bị sát phạt không quá rộng, chỉ có một vùng ở gần đỉnh mông. Từng lằn từng lằn đỏ chót, thậm chí có vài roi đánh chồng vài nhau nhiều lần khiến cho chỗ da đấy bầm tím.
- Anh... Hức...
- Trừng phạt chưa kết thúc đâu, hửm?
Rời bàn tay khỏi bờ mông đỏ rực của em, anh rút lấy một ít khăn giấy từ hộp trên bàn nhẹ nhàng lau đi nước mắt tràn ra vì sự đau đớn.
- Em... Em xin lỗi... Anh nhẹ tay một chút...
Hôm nay Bạch Nhiên rất ngoan, trừ cái " quy tắc trước đây " ra thì còn là vì em cảm thấy hôm nay Minh Nguyên có phần khó chịu. Có lẽ là vì anh đã nói nhiều lần, nhưng bản thân Bạch Nhiên vẫn cố chấp nhiều như vậy. Hơn nữa, anh đã cưng chiều cậu một thời gian khá lâu, cho dù có trách phạt cũng vô cùng nhẹ nhàng. Anh là ghi sổ để hôm nay tính với em a...
Cây roi mảnh đó một lần nữa đặt trở lại trên mông nhỏ của Bạch Nhiên. Đợi em điều tiết được cảm xúc của mình rồi, một lần nữa Minh Nguyên lại hạ tay đánh xuống.
Minh Nguyên xuống tay rõ là không giữ lại lực bao nhiêu, roi chạm xuống mông liền để lại một vệt trắng sau đó liền nhanh chóng chuyển sang màu đỏ chói mắt. Cứ vậy, từng roi từng roi song song nhau được " khắc" lên đôi mông nhỏ của em.
Được hơn hai mươi roi, hai tay chống trên bàn của Bạch Nhiên đều run rẩy dường như chống không nổi nữa. Cả người như muốn đổ sụp xuống mặt bàn vậy.
Hai bên trán mồ hôi đã chảy từ lúc nào, vì đau đớn sao?
- Tay.
- Anh... Em chống không nổi nữa, xin anh...
Đặt roi trên tay mình xuống mặt bàn, anh tiến lại gần Bạch Nhiên đỡ cậu đứng thẳng lên. Hai tay rời khỏi mặt bàn liền được thả lỏng, đau nhức tới khó chịu.
- Mượn sức?
- Dạ...
Thay vì chỉ đơn thuần chống đỡ trên mặt bàn, vì để nhịn xuống sự đau đớn, bao nhiêu lực phát sinh ra em đều trút xuống hai cánh tay nhỏ ghì chặt xuống mặt bàn. Hai cánh tay dùng lực một lúc lâu, cơ tay đương nhiên mỏi rồi...
Minh Nguyên nắm lấy một bên cánh tay em, nhẹ nhàng xoa đều. Hành động của anh rất chậm, sau đó lại đổi sang tay còn lại.
Một hành động nhỏ như thế, làm Bạch Nhiên cảm thấy có lỗi hơn nhiều. Minh Nguyên đã suy nghĩ vì em nhiều như thế, nhưng em lúc nào cũng làm cho anh buồn cả.
- Anh...
- Trừng phạt chưa kết thúc, anh tha thứ cho em một lần không có nghĩa lại có lần thứ hai đâu. Bạch Nhiên.
- Em xin lỗi.
Buông cánh tay nhỏ của em ra, Bạch Nhiên cũng thấy thoải mái hơn nhiều lắm.
- Tựa người sát vào mặt bàn đi, hai tay duỗi thẳng áp xuống mặt bàn.
Bạch Nhiên ngoan ngoãn làm theo tức cái một, tới cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn tự tách hai bên chân ra ngang vai.
Trong quá trình trừng phạt, trừ lúc anh hỏi em không được lên tiếng nói bất cứ gì ngoài trừ đếm số. Em có thể khóc, nhưng anh không vui khi nghe thấy tiếng khóc lớn của em. Minh Nguyên trước kia nói thế, bây giờ thì cũng không rõ nữa, nhưng Bạch Nhiên vẫn ngoan ngoãn tuân theo.
- Bao nhiêu rồi?
- Hai mươi sáu ạ...
Chát...
- A... Hai mươi bảy, cảm ơn anh...
Bị đánh lúc không để ý, em liền khó khăn thét lên một tiếng sau đó lại kìm xuống tiếng khóc mà đếm số. Minh Nguyên cũng không để ý tới, liên tục hạ roi.
Lần này, anh ra tay không còn mạnh như những roi trước nữa, nhưng tốc độ khá nhanh. Em vừa đếm xong sẽ lại đánh tiếp, anh đánh xong em chưa đếm roi mây sẽ nhịp nhịp đe dọa. Nếu còn không tức thời đếm ngay, người chịu khổ chính là em rồi.
Chát...
- Ba mươi bảy... Hức... Cảm ơn anh...
Chát...
- Ba mươi tám... Cảm ơn anh...
Chát...
- Ba mươi chín... Cảm ơn anh...
Chỉ còn một roi cuối cùng, nhưng Minh Nguyên chỉ đặt roi ở mông đứa nhỏ. Yên lặng nhìn đứa nhỏ đang chật vật lén lút dụi nước mắt vào hai bên bắp tay. Đợi tới khi em bình tĩnh rồi, đầu nhỏ cũng không còn ngọ nguậy nữa anh mới lên tiếng. Cùng với đó là một roi đau đớn thật sự cắt ngang bờ mông vốn chẳng còn lành lặn gì.
Chát...
- Anh hy vọng em nhớ tới ngày hôm nay. Đã rất lâu anh không có nghiêm khắc với em như vậy, vì anh tin rằng em có chừng mực. Nhưng lần này, bài kiểm tra vì sự cố chấp của em mà điểm kém. Vì sự cố chấp của bản thân mà lơ đi lời của anh nói, anh không chấp nhận. Nếu như không muốn chịu sự quản thúc của anh, thì em nói anh sẽ không bao giờ như vậy vố em. Nếu đã đồng ý, anh không muốn em không nghe lời.
- Em... Hức... Em xin lỗi...
Một roi cuối này, vậy mà lại đánh trùng vào một vệt đã sưng tấy trên mông nhỏ của em. Khiến nơi đó lại càng đau nhức hơn, nóng rát hơn nhiều. Nhưng không hề bật máu...
- Đứng lên.
Em vừa động đậy, cái đau đớn phía sau đã truyền tới kéo đi hết sức lực hiện tại trong cơ thể. Em gần như không thể chống dậy được rồi, đưa mắt nhìn anh, anh không có thay đổi gì. Ngọn roi lạnh lẽo vẫn nhịp nhịp trên mặt bàn chờ em đứng lên.
Khó khăn, đau đớn. Cuối cùng em cũng đứng dậy được, dù có hơi chật vật.
- Nên nói cái gì?
- Em xin lỗi anh. Sau này em sẽ nghe lời anh, không bỏ lơ như vậy nữa.
- Ghi nhớ được trừng phạt rồi?
- Dạ...
Cây roi trên tay anh cuối cùng cũng được đặt xuống trên bàn, thấy anh vươn tay ra em liền bước tới ngã vào lồng ngực ấm áp của anh.
Cả hai đều chỉ vừa mười bốn, nhưng anh lại trưởng thành hơn.
Cả hai chỉ vừa mười bốn, nhưng anh đã học được cách che chở và dạy dỗ em.
Cả hai đều mười bốn, nhưng anh chính là chỗ dựa tinh thần của em.
Em yêu anh, Minh Nguyên.
---------
#1271 từ
Không có after care là tại tôi không viết, chứ vẫn có nha mọi người =))) Bạch Nhiên là cục cưng của anh đấy.
Tôi rất thích đọc cmt, nhưng không ai cmt gì cả, rất tủi thân 😭
[13/04/2020]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro