Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 50 : Cửa Hàng Mới

Văn Kiên nghi hoặc nhìn anh.

Đình Trọng cắn một ngụm bánh bao, nói mơ hồ, "Trời không tuyệt đường người, tìm không được việc làm, chúng ta liền tự mình mở cửa hàng, cậu chẳng phải vẫn định làm việc này sao, chẳng qua là sớm vài năm mà thôi."

Văn Kiên trừng lớn mắt, "Ỉn, cậu nói cái gì thế?"

Đình Trọng bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn, "Quán bánh bao sau này muốn mở lúc nào thì mở, trước tiên mở cửa hàng quần áo cho cậu đã, toàn bộ tự cậu thiết kế tự tay chế tác, dán nhãn tên Văn Kiên cậu, chúng ta bán những thứ độc nhất vô nhị."

Văn Kiên không thể tin nhìn anh, "Cậu, cậu..."

Đình Trọng nở một nụ cười tin tưởng mười phần, học theo hắn nói: "Thân mến, cậu phải gánh vác gia đình này đấy, về sau phải nhờ cậu nuôi tôi."

Tim Văn Kiên bị người ta đụng mạnh vào một chút, đau đến mức hắn chảy nước mắt.

Cơm nước xong, Đình Trọng buộc Văn Kiên tắm rửa một cái.

Tắm rửa xong thay quần áo làm xong tạo hình, Văn Kiên đẹp trai đến nỗi Đình Trọng hung hăng cắn một ngụm lên mặt hắn.

Gặm xong liền hối hận, Đình Trọng phun ra phì phì, "Rốt cuộc cậu đánh mấy tầng chất hóa học lên mặt vậy, cái vị này!!!"

Văn Kiên cười ôm thắt lưng anh, hôn anh một cái thật sâu, "Honey, tôi biết là cậu yêu tôi nhất mà, yên tâm, về sau chuyện nuôi gia đình để cho người đàn ông này đi làm, cậu chỉ cần yên ổn ở nhà nội trợ là tốt rồi."

Một bàn tay Đình Trọng đảo loạn kiểu tóc hắn tỉ mỉ tạo hình, "Cút đi!"

Dựa vào quan hệ nhiều năm của Văn Kiên, muốn tìm một cửa hàng mặt tiền xa hoa ở trên đoạn đường phồn hoa cũng không phải chuyện khó, chỉ vài ngày đã có tin tức. Kế tiếp chính là vấn đề tiền nong.

Đình Trọng mặt dày mày dạn tìm hai người chú Câm mượn một ít, lại gọi điện thoại cho mẹ, chắp vá lung tung cuối cùng cũng tìm được đủ tiền trang trải giai đoạn đầu.

Sau khi ký hợp đồng, ban ngày Văn Kiên vội vàng chuyện trang hoàng mặt tiền cửa hàng, Đình Trọng giúp hắn chạy công thương chạy thuế vụ buổi tối Văn Kiên về đến nhà vắt hết óc vẽ thiết kế, chuyện duy nhất Đình Trọng có thể làm chính là làm thêm vài món cho hắn bồi bổ thân mình.

Mấy ngày nay cho dù khổ chút mệt chút, nhưng trên mặt hai người đều vui vẻ, bởi vì ôm ấp hi vọng, giống như vửa mở mắt liền có thể nhìn thấy tương lại tốt đẹp.

Đình Trọng nói: Sau này quần áo của tôi đều giao cho cậu.

Văn Kiên nói: Yên tâm đi, sau này quần áo của cậu chính là độc nhất vô nhị, không ai sánh bằng, cam đoan khiến cho trăm phần trăm người quay đầu nhìn theo."

Đình Trọng quyết định, sau này vẫn nên ngoan ngoãn đi chợ bán sỉ mua quần áo thì tốt hơn.

Sau nhập thu, cửa hàng của Văn Kiên cũng sắp khai trương.

Văn Kiên đã đánh tiếng trước với nhóm các dì các bác, cũng được họ cam đoan sẽ đến cổ động.

Tất cả đều thuận lợi vượt qua mức tưởng tượng, càng gần ngày khai trương, Đình Trọng lại càng cảm thấy bất an.

Một chút khủng hoảng khó hiểu bò lên trong lòng, nhìn bộ dáng nhiệt tình mười phần của Văn Kiên, anh lựa chọn im lặng.

Có lẽ là mình nghĩ nhiều, tất cả sẽ thuận lợi thôi.

Tiến Dũng...

Đình Trọng lắc đầu, ngăn cản mình suy nghĩ đến khả năng kia.

Mặc kệ người kia làm gì, mặc kệ thủ đoạn ác độc thế nào, anh đều sẽ cắn răng chống đỡ, anh với Văn Kiên cũng không phải người dễ dàng khuất phục.

Giống như lời anh đã nói, không có gì là anh không chịu được. Cái thành phố này nếu không chứa nổi bọn họ, vậy đi nơi khác là được.

Việt Nam lớn như thế, anh không tin, chỉ một Tiến Dũng mà, anh lại không trốn được.

Kết quả tệ nhất anh cũng đã nghĩ đến, lại vẫn đánh giá thấp thực lực của Tiến Dũng.

Có đôi khi có thể đánh bại chúng ta không phải thiên tai nhân họa, không phải là bài tình cảm thân tình, mà là... chính bản thân chúng ta.

Ngày khai trương cửa hàng của Văn Kiên hôm đó, chỉ là bắt đầu.

Chọn một ngày đẹp trời sáng sủa, khai trương đại cát.

Sáng sớm Văn Kiên đã đến cửa hàng, điểm tâm Đình Trọng chuẩn bị sẵn cũng không để ý ăn.

Đình Trọng nhìn dáng vẻ khẩn trương của hắn, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Chuẩn bị cho bản thân xong, đóng gói phần cơm cuộn đã làm sẵn, Đình Trọng bắt xe đi đến cửa hàng.

Ban đầu mọi chuyện tiến hành thật thuận lợi, pháo nổ vang mấy dãy phố, vài cô gái xinh xắn ăn mặc đẹp đẽ nhảy múa cổ động, lẵng hoa chúc mừng đặt từ trong quán ra tới ngoài cổng, Văn Kiên vội vàng tiếp đón các vị phu nhân tiểu thư, Đình Trọng gọi hắn sang một bên nhét vài miếng cơm cuộn vào miệng hắn."Dù kích động hơn cũng phải ăn cơm, không có sức làm sao chống đỡ được mấy ngày này?" Vừa nói, vừa mở phích giữ ấm đem cháo ngũ cốc đưa cho hắn.

Văn Kiên phồng miệng nhai, khóe mắt mang cười, lúng ba lúng búng nói, "Vẫn là Ỉn nhà ta hiểu rõ tôi nhất, thật muốn hôn một cái."

Đình Trọng vừa định mắng hắn hai câu, chợt nghe bên kia có người gọi Văn Kiên.

Văn Kiên đáp một tiếng, vội uống một ngụm cháo, liền đuổi qua.

Đình Trọng thấy mình thật sự không giúp được gì, rõ ràng tách ra khỏi đám người trong cửa hàng nhìn náo nhiệt.

Vài cô em tóc xoăn vừa hát vừa nhảy thật high, khơi lên không khí náo nhiệt cho mọi người dưới đài.

Đình Trọng cũng hừ hừ theo hai câu, vừa định vỗ tay khen hay liền thoáng nhìn thấy mấy người đàn ông hùng hổ đi vào trong cửa hàng.

Đình Trọng thấy không thích hợp, không chần chừ, chen đám người đuổi theo vào trong.

Vừa mới vào đã thấy những người đó hung hăng đẩy Văn Kiên một cái, Văn Kiên lảo đảo té trên mặt đất.

Bạn bè bên cạnh Văn Kiên tiến lên phân xử, bị người cho một đấm, làm mấy quý bà tiểu thư bên cạnh hoảng sợ chạy ra ngoài.

Đình Trọng vội chạy lên trước, hét lớn một tiếng, "Các người muốn làm gì?!"

Vài tên lưu manh cười khẩy, trong đó một kẻ mặt mũi dữ tợn đi tới trước mặt Đình Trọng, vỗ vỗ ngực anh, "Anh bạn à, tôi còn muốn hỏi một chút các cậu muốn làm gì? Chiếm cửa hàng của người khác còn dám rêu rao như vậy?"

Đình Trọng nhíu chặt mày, oán hận nhìn người trước mặt, "Anh đang nói gì vậy?"

Người nọ cũng không để ý đến anh nữa, lấy từ trong ngực ra mấy tờ giấy đi đến trước mặt Văn Kiên, mở ra cho hắn nhìn, "Thấy rõ chưa, tên nhãi, cửa hàng này sớm đã bán cho tao, mày rốt cuộc là ai dám nghênh ngang cướp đoạt như vậy?"

Văn Kiên đoạt lấy tờ giấy kia, trừng mắt đọc từng chữ trên đó.

Đình Trọng lo lắng tiến lên nhìn đại khái nội dung trong đó.

Văn Kiên trợn tròn mắt, phẫn nộ nhắc đi nhắc lại không có khả năng không có khả năng, xông lên trước túm lấy áo người nọ, "Đây là giả, tao không tin mấy trò xiếc lừa đảo của mấy tên côn đồ bọn mày, cút cho tao, cút khỏi cửa hàng của tao, một đồng tao cũng không cho bọn mày, khốn nạn!"

Người nọ cũng không phải hiền lành gì, đẩy Văn Kiên ra liền đánh lên mặt hắn một cú.

Đình Trọng giận, tiến lên cùng với mấy người kia đánh đấm thành một đoàn.

Tiếp theo có chút hỗn loạn, cửa hàng vừa trang hoàng xong bị phá hủy hết, Văn Kiên ôm đầu ngã trên mặt đất bị những người kia quyền đấm cước đá.

Quần chúng vây xem báo cảnh sát, cảnh sát rất nhanh đuổi tới bình ổn trận phân tranh này.

Trong đồn công an, những tên côn đồ kia thêm mắm thêm muối trả lời về chuyện đã xảy ra. Đình Trọng trừng trừng nhìn bọn họ, giống như muốn đem bọn họ ăn sống nuốt tươi. Văn Kiên vẻ mặt ảm đạm ngồi một bên, không hề giận dữ.

Gây sức ép một phen xong, sự tình coi như cũng rõ ràng.

Chủ cho thuê nhà lừa Văn Kiên, trước lúc ký hợp đồng cho thuê nhà với hắn một ngày thì ký hợp đồng bán nhà cho người khác.

Chuyện cho tới lúc này, dù gọi cho người kia mấy trăm cuộc điện thoại cũng không tìm được người.

Đình Trọng khuyên nhủ Văn Kiên, nếu không được chúng ta lên tòa! Dù thế nào cũng sẽ tìm được chỗ có thể nói lý.

Văn Kiên lạnh lùng cười. Lên tòa án? Muốn kiện bao lâu? Một năm? Hai năm? Tiền nợ phải làm sao? Có phải chúng ta cũng nên làm như chủ nhà kia, tốt nhất nên chạy trốn mất dạng?

Đình Trọng ủ rũ tựa vào ghế sô pha, mệt mỏi nhắm hai mắt.

Quần áo Văn Kiên thiết kế tất cả đều là hàng hóa xa xỉ, nếu như không có cửa hàng này, ai sẽ dừng lại bên đường mà mua một bộ quần áo hơn một ngàn?

Giống như Văn Kiên nói, lên tòa án không biết phải kéo dài tới năm nào, mốt thời trang sẽ không chờ bọn họ, cho dù may mắn tranh được cửa hàng, những quần áo này cũng sớm bị đào thải.

Không bán được quần áo, bọn họ biết lấy cái gì bổ khuyết vào chỗ trống này?

Bọn họ cũng không có dư thừa tiền để xoay người.

Ván bài này, đã là thảm bại.

Đình Trọng lấy tay che mắt, ngọn đèn chói mắt làm anh thấy không thoải mái. Lúc này, anh chỉ muốn một chút yên tĩnh.

Văn Kiên ngồi một bên, sâu kín thở dài: "Ỉn cậu đã đồng ý với tôi, vĩnh viễn cũng không chia tay, đúng không?"

Đình Trọng cảm thấy không đúng, buông cánh tay xuống nhìn hắn.

Văn Kiên giống như đang ở trong mộng, một lần lại một lần lặp lại cậu nói kia.

Vĩnh viễn, cũng không chia tay, sẽ không, sẽ không.

Trong lòng Đình Trọng có chút tư vị không nói nên lời, tay anh giơ lên muốn vỗ vỗ lưng Văn Kiên an ủi hắn, nhưng chung quy vẫn không thể buông xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro