Chương 42 : Đánh Người
Đình Trọng tan ca về thành phố, chuyện đầu tiên làm chính là đi đại học X tìm Thành Chung.
Lần này tới đây, anh đi thẳng đến ký túc xá của Thành Chung.
Dọc theo đường đi, anh đã dự định tốt nhất, sau khi tìm được Thành Chung sẽ cố gắng tâm bình khí hòa nói chuyện, chuyện của Văn Kiên và hắn Đình Trọng cũng không quản được, nhưng hi vọng hắn có thể trả lại một trăm triệu đã mượn.
Nếu hắn chơi xấu không chịu trả, thì tất nhiên phải dạy dỗ một chút.
Đối phó với loại nhóc con hai mươi này, anh vẫn có tự tin. Hôm nay anh cũng coi như không phải chạy tới không công, vừa lên tới tầng ba đã tìm được người.
Xa xa nhìn thấy Thành Chung cùng vài thanh niên tuổi xấp xỉ đứng ngoài hành lang nói chuyện phiếm, cười đùa vui vẻ, căn bản không giống người con số khổ có mẹ bị bệnh nặng.
Đình Trọng chau mày, vẻ mặt không vui đi lên phía trước, lúc gần tới chỗ hắn, chợt nghe tiếng Thành Chung nói làm anh dừng bước, "Ông chú kia ấy à, sớm đá đít đi rồi, nói dễ nghe thì là nhà thiết kế thời trang, kỳ thật trên người chẳng có bao nhiêu tiền, còn muốn tìm sinh viên chơi, mở mồm là honey, ghê tởm chết em."
Thanh niên bên cạnh cười hỏi, "Phắc, vậy chẳng phải em theo không?"
Thành Chung bĩu môi, vẻ mặt khinh thường, "Làm gì có chuyện! Lừa hắn..." giơ ra một ngón tay, "xong liền đá."
Một thanh niên khác đấm vào bả vai hắn một cái, hưng phấn nói, "Em được đấy, haizz, hôm nay phải mời!"
Thành Chung nhàm chán than nhẹ một tiếng, "Đi ra ngoài chơi một vòng cũng tiêu không còn bao nhiêu, nhưng mà, chút tiền mời các anh vẫn phải có, đợi lát nữa đi cùng em luôn! haizz, em nói các anh nghe, em vừa đi Phú Quốc chơi, chỗ kia cũng không tồi..."
Những lời nói kế tiếp Đình Trọng không nghe rõ, nhưng này đó đã đủ làm anh "nhiệt huyết sôi trào", nếu anh đoán không sai, người Thành Chung nói chính là Văn Kiên.
Văn Kiên ơi là Văn Kiên, Thành Chung bảo bối của cậu ở bên ngoài giày xéo cậu như vậy, cậu biết không?
Ông chú không có tiền, ghê tởm.
Đình Trọng khổ sở nhắm nghiền hai mắt, bên tai dường như lại vang lên những lời nói khiến anh đau đến tận xương tủy.
"Anh em nếu ai thấy nhàm chán, có thể tìm Đình Trọng đây giết thời gian."
"Nếu không, cậu giới thiệu vài người trong giới, tôi cũng không để ý vui đùa cùng cậu một chút, không phải cậu nói, yêu tôi sao?"
"Đình Trọng, nói yêu với một người đàn ông, cậu cũng thật đủ ghê tởm. Có nhớ tôi từng nói không, người chia làm ba bảy loại, vì sao mãi không nhớ được dạy dỗ, còn dám hi vọng xa vời với tôi, cậu cho là, cậu rốt cuộc ở tầng nào?"
Hô hấp nhanh dần, hai mắt Đình Trọng đỏ bừng, bước chân về phía Thành Chung nhanh hơn.
Những kẻ lừa đảo này, những thứ bại hoại cặn bã của xã hội này, đều nên chết đi!
Đi qua bên người một bạn học, đoạt lấy cây gậy trong tay cậu ta, trong tiếng kinh hô của người kia, Thành Chung quay đầu nhìn về phía bên này.
Hắn thậm chí không thấy rõ cây gậy kia nện vào đầu mình như thế nào, người đã ngã xuống.
Đình Trọng ném cây gậy dính máu trong tay đi, nhấc chân đá về phía bụng Thành Chung đang kêu thảm thiết.
Thành Chung thét lên chói tai, Đình Trọng nhấc chân tàn nhẫn đá vào xương sườn hắn vài cái.
"Mày muốn lừa đảo à, đứng lên đi, đứng lên tao cho mày lừa, một trăm triệu là cái gì, có giỏi mày đi làm ra một trăm triệu xem, đứng lên đi, đứng lên, mày cái đồ hèn nhát, khốn nạn..."Sự tình phát sinh rất đột ngột, bạn bè Thành Chung cả đám đều bị dọa đến sửng sốt, đứng ngốc một bên nhìn Đình Trọng ra tay độc ác không biết làm sao.
Lại cũng vừa may, cậu em vợ Văn Thanh cũng học đại học này, Văn Thanh phụng mệnh mẹ vợ, đưa chút đồ cho cậu em vợ, mới từ trong phòng đi ra, chợt nghe thấy động tĩnh ồn ào bên này, quay đầu nhìn lại, cả người cũng phát ngốc.
Hắn nhìn thấy Đình Trọng giống như mãnh thú phát cuồng, mắt long sòng sọc, miệng mang theo nụ cười dữ tợn, liều mạng đá một thanh niên nằm dưới đất.
Văn Thanh quả thật không thể tin vào hai mắt mình.
Đình Trọng, đó là Trần Đình Trọng sao? Nhìn lầm rồi phải không? Chỉ là người giống Đình Trọng thôi phải không? Mẹ, cậu ta điên rồi!!!
Không đợi Văn Thanh xông lên trước, mấy bạn học của Thành Chung kịp phản ứng, có người tiến lên kéo Đình Trọng, bị anh đấm cho một cái lui lại mấy bước. Mấy người khác thấy tình hình này cũng giận, chửi bậy xông lên trước.
Vài năm Đình Trọng học ở trường nghề kia đánh nhau không ít, cũng coi như có chút công phu, một đá vào đầu gối người xông lên trước, xoay người đấm vào mặt một người khác một cú. Thình lình sau lưng bị người đạp một cái, thân thể anh lảo đảo tiến về phía trước vài bước mới đứng vững, xoay người bắt lấy nắm tay người nọ kéo về phía trước, nhấc chân lên gối, tốc độ nhanh lực cũng mạnh, người nọ liền té trên mặt đất không đứng đậy nổi.
Đình Trọng không phải cao thủ, nhưng quả thật biết đánh nhau. Cũng khác mấy tên côn đồ ngu ngốc chỉ biết giơ nắm đấm, anh là lăn lộn trên đường phố vài năm mà đánh ra kinh nghiệm.
Cho nên, lúc nghênh chiến cái loại tiểu bá vương như Tiến Dũng, anh cũng không thua quá thảm.
Mấy bạn học còn lại vừa thấy kết quả nghiêng về một bên thế này, sợ hãi không dám liều lĩnh tiến lên, Đình Trọng liếc mắt xem xét những người vây xung quanh, chậm rãi bước đến Thành Chung vẫn còn đang ngã dưới đất.
Anh ngồi xổm người xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn vẻ mặt đầy máu của người thanh niên, "Thành Chung, tao mặc kệ mày là bán hay là cướp, tóm lại, một trăm triệu, nhổ ra cho tao, một đồng cũng đừng thiếu. Quên nói cho mày biết, mày đừng nghĩ ông đây dễ trêu, lần sau còn để tao nghe thấy mày nói cậu ấy cái gì," anh vươn một lóng tay ra đè lên miệng vết thương còn đang giật giật, vừa lòng nghe thấy tiếng hắn kêu thảm, buông tay ra, lau máu lên người hắn, đứng lên.
Một hồi đấm đá như vậy, bảo vệ trường học nghe được tin tức đã chạy tới.
Mắt thấy người tới đông đảo, Đình Trọng không ngốc, hảo hán không sợ thiệt trước mắt, không giãy dụa gì thêm mà theo người rời đi.
Văn Thanh đứng phía sau kêu anh vài tiếng đều bị tiếng người sôi trào bao phủ.
Văn Thanh nóng nảy, ban ngày ban mặt lại trước mắt nhiều người, Đình Trọng đánh người ta thành như vậy, việc này không phải nhỏ, phải vào cục cảnh sát là chắc chắn.
Tỉnh táo lại, Văn Thanh biết giờ không phải lúc tự hỏi nguyên nhân Đình Trọng làm như vậy, hắn hoang mang rối loạn lấy di động ra đánh một cuộc điện thoại. Hiện giờ có thể giúp Đình Trọng, cũng chỉ có cậu ta.
Quá xúc động!
Lúc ngồi xổm trong góc phòng đồn công an, Đình Trọng mới tỉnh táo lại tự hỏi hành vi của mình.
Sao có thể giống như tên nhóc mười bảy mười tám tuổi máu nóng dễ xúc động như vậy. Chỉ vì phát tiết cảm xúc, không hề suy xét hậu quả.
Cảnh sát hỏi anh trong nhà có những ai, anh đáp không được.
Xúc động mà đánh người, đánh xong, cả một người vì anh chạy trước chạy sau cũng không có.
Chú Câm và chú Trương không ở đây, dù bọn họ có ở đây, anh cũng không muốn gọi cho họ. Không muốn để họ nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình, không muốn lại làm họ thất vọng.
Văn Kiên, anh lại càng sẽ không liên hệ, không muốn để người kia sinh ra áy náy không cần thiết.
Còn có ai, còn có ai có thể tới liếc anh một cái, vì anh mà đưa tiền, đưa cho anh chút đồ.
Trong thành phố này chỉ có một người có quan hệ huyết thống với anh, chỉ tiếc, trong mắt người kia, chỉ có một đứa con trai.
Anh cam chịu nghĩ sang chuyện khác.
Rồi sẽ báo về đơn vị nhỉ, sau đó anh sẽ bị đuổi việc, không có tiền bồi thường hòa giải nói không chừng còn phải ngồi tù một thời gian, cuộc đời của anh còn thật sự nhiều màu nhiều vẻ.
Như vậy, cũng không có gì không tốt!
Ít nhất, rốt cuộc có thể có một lý do để anh kết thúc công việc kia, thoát khỏi địa phương không kém ngục giam là bao kia.
Bảy năm, lãng phí bảy năm, anh thống hận chỗ đó, lại cũng không có dũng khí bước một bước rời khỏi.
Như vậy cũng tốt, cũng tốt, hiện thực lựa chọn giúp anh, đường đời anh sau này có lẽ sẽ càng khó đi, nhưng ít ra có thể hít thở một chút không khí mới mẻ.
Hai mắt Đình Trọng nhắm nghiền.
Anh chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, không nghĩ gì cả, mặc cho số phận.
Anh không hối hận chuyện đã làm với Thành Chung, nếu thời gian lùi về đến giây phút kia, anh vẫn sẽ làm như vậy.
Cuộc đánh nhau này đánh rất sảng khoái, đem tức giận tích tụ trong lòng phát ra hết.
Văn Kiên có lẽ không phải người bạn tốt nhất của anh, nhưng là người bạn đáng giá kết giao nhất.
Vì người duy nhất đồng ý túc trực bên giường bệnh của anh ba ngày ba đêm, cẩn thận chăm sóc, những nắm tay đó vung ra thật đáng giá.
Nếu Văn Kiên có thể nhìn thấy màn kia, có lẽ, cũng sẽ cười xông lên trước, cùng anh sánh vai chiến đấu.
Nghĩ vậy, anh liền nở nụ cười.
Cười thật thoải mái.
Anh trải qua một buổi chiều ở trong tưởng tượng của bản thân.
Chạng vạng, Tiến Dũng đem người từ đồn công an mò ra, Đình Trọng nhìn thấy gã, trong nháy mắt hiểu được vì sao mình có thể dễ dàng được thả như vậy. Tiến Dũng là ai, Tiến Dũng chính là người có năng lực này.
Nếu anh ấu trĩ hơn một chút, có lẽ sẽ bật người quay về đồn công an.
Lúc này, Đình Trọng mệt mỏi không muốn làm ầm ĩ, đi theo gã cùng ra khỏi khu vực đồn công an.
Ra cửa, Tiến Dũng nói, "Lên xe, tôi đưa cậu về!"
Đình Trọng híp mắt nhìn ráng đỏ nơi chân trời, gian nan nói ra bốn chữ, "Tôi ngồi xe bus."
Đình Trọng đi xuống bậc thang, Tiến Dũng tiến lên nắm lấy tay anh, cứng rắn nói, "Lên xe!"
Đình Trọng bình tĩnh nhìn gã, thong thả mở miệng, giọng nói tràn đầy mỏi mệt, "Dũng, chuyện gì cũng không cần làm, tôi sẽ không tha thứ cũng không cảm kích cậu. Hiện tại chuyện duy nhất mà tôi sẽ làm, đó là đem cậu, từ nơi này," anh nâng ngón trỏ chỉ vào huyệt Thái Dương, "xóa đi, xóa không còn một mảnh. Tôi sẽ coi như chưa từng quen biết cậu. Còn," anh vô lực thở dài, "cậu muốn làm như thế nào, tùy cậu, tôi nghĩ, giờ không còn gì mà tôi không thể thừa nhận."
Tránh thoát nắm giữ của Tiến Dũng, anh quay đầu, đi đến trạm xe bus phía trước.
Đình Trọng tìm người thay hai ca đêm, chuyện đánh nhau cho rằng phiền phức lại dễ dàng được cho qua.
May mà Thành Chung bị thương không phải quá nặng, sau khi tỉnh lại thấy Tiến Dũng vẻ mặt tối tăm đi vào phòng bệnh.
Ngày hôm sau phía trường học rút đơn kiện, chuyện này coi như xong.
Đình Trọng nhận được tin tức cười khổ một phen, xem ra, Tiến Dũng quả nhiên là một nhân vật không thể trêu chọc.
Sau buổi trưa nhận được điện thoại của Văn Thanh, Đình Trọng mới biết được lúc đánh người Văn Thanh cũng có mặt, là hắn gọi điện thoại cho Tiến Dũng.
Đình Trọng giải thích là tên nhóc kia quá thiếu đánh, lừa một người bạn của anh trăm củ không trả, anh thật sự không nhịn được mới động tay, chỉ là có chút xúc động, xuống tay hơi nặng.
Văn Thanh kêu lên sợ hãi, "Như cậu mà gọi là có chút nặng à! Nếu không phải nhờ Dũng, cậu còn phải ở tù!"
Đình Trọng nửa nói giỡn mà nói, "Có chuyện gì lớn chứ, cậu lại gọi điện thoại cho hắn, cậu xem, tôi khi không lại nợ hắn một lần, một kẻ không có gì như tôi, biết lấy gì trả cho người ta! Em trai à, anh thật sự không muốn trêu chọc loại thiếu gia này. Lần sau đừng gọi, có được không?"
Quả nhiên Văn Thanh ở đầu kia điện thoại mắng anh ăn cháo đá bát cả ngày, cuối cùng căm giận cúp điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro