Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

LỜI HỨA ẤY..

Nghi Luân gặp Khắc Dương lần đầu tiên vào một chiều thu, khi những tán lá vàng phủ kín con đường dẫn vào khu rừng. Khi đó, Nghi Luân chỉ mới tám tuổi, đang chơi trốn tìm với bạn bè gần nhà. Cậu chạy quá xa, lạc vào khu rừng rực rỡ nhưng xa lạ. Trời dần tối, bóng cây trải dài trên mặt đất, cơn gió lạnh thổi qua khiến cậu hoảng sợ bật khóc, gọi mẹ trong tuyệt vọng.

“Mẹ ơi... Con ở đây!” Cậu nức nở, tiếng gọi yếu dần giữa những âm thanh xào xạc của lá khô.

Bỗng, một giọng nói trầm khàn vang lên từ trên cao:
“Cậu khóc vì sợ ma à?”

Nghi Luân giật mình ngẩng lên, thấy một cậu bé lớn hơn mình một chút đang ngồi trên cành cây. Khuôn mặt cậu lấm lem đất nhưng đôi mắt lại sáng rực, sắc sảo và lạnh nhạt. Khắc Dương – khi đó chín tuổi – nhìn xuống cậu với vẻ thờ ơ, tay cầm một chiếc que nhỏ gãy ngang như một thanh kiếm.

“Cậu là ai? Sao cậu ở đây?” Nghi Luân lí nhí hỏi, hai mắt vẫn còn ngân ngấn nước.

Khắc Dương nhảy xuống từ cành cây, đáp một cách lạnh lùng: “Tớ sống gần đây. Hay vào đây khi không muốn về nhà. Còn cậu, sao lại lạc?”

Nghi Luân kể lại chuyện đang chơi trốn tìm rồi vô tình đi quá xa. Khắc Dương nhìn cậu chăm chú một lúc, rồi bất ngờ chìa tay ra:
“Đứng lên. Tớ sẽ đưa cậu về.”

Trên đường ra khỏi khu rừng, Khắc Dương bước đi chậm rãi nhưng luôn cẩn thận nhìn quanh, như để đảm bảo không có gì làm Nghi Luân sợ. Nghi Luân, dù vẫn còn sợ hãi, bắt đầu cảm thấy an tâm hơn.

“Cậu có hay vào đây không?” Nghi Luân hỏi.

“Ừ, đây là nơi tốt nhất để trốn,” Khắc Dương đáp, giọng trầm đều.

“Trốn cái gì?”

Khắc Dương không trả lời, ánh mắt nhìn xa xăm qua những tán lá. Khi đến rìa khu rừng, trước khi rời đi, Khắc Dương quay lại nhìn Nghi Luân, khẽ nói:
“Đừng lạc lần nữa. Nhưng nếu cậu lạc, tớ sẽ tìm cậu.”

Nghi Luân đứng yên, nhìn theo bóng dáng của Khắc Dương khuất dần, lòng đầy ngạc nhiên và ngưỡng mộ. Khoảnh khắc ấy, cậu không ngờ rằng người con trai với ánh mắt lạnh lẽo kia sẽ trở thành một phần quan trọng nhất trong cuộc đời mình.

Sau đó Khắc Dương bỗng góp mặt vào vùng ký ức  Nghi Luân, họ cùng lớn lên ở cùng một thị trấn nhỏ, cách biệt bởi hai thế giới khác nhau. Khắc Dương có vẻ ngoài lạnh nhạt, ít nói nhưng bên trong lại ôn nhu và sâu sắc. Cậu sống trong một gia đình đầy mâu thuẫn, nơi tiếng cãi vã và sự thờ ơ là điều thường trực. Ngược lại, Nghi Luân hòa đồng, ngây ngô, và luôn khiến người khác cảm thấy thoải mái. Gia đình cậu tràn ngập tình yêu thương, và điều đó cũng lan tỏa đến Khắc Dương.

Từ nhỏ, Khắc Dương đã quen thuộc với việc lẻn qua nhà Nghi Luân để tránh những cuộc cãi vã không hồi kết ở nhà mình. Bố mẹ Nghi Luân luôn đón nhận cậu với vòng tay rộng mở, dành cho cậu những bữa ăn mà cậu hiếm khi có được ở nhà. Trong lòng Khắc Dương, gia đình của Nghi Luân chính là nơi mà cậu khao khát thuộc về.

Hai người thường chơi đùa trong một khu rừng gần nhà Nghi Luân – nơi mỗi mùa thu lá vàng trải dài như một tấm thảm. Khu rừng ấy không chỉ là nơi để họ trốn khỏi thế giới thực tại mà còn là nơi lưu giữ những ký ức đẹp nhất của tuổi thơ.

Khi cả hai bước vào năm cuối cấp, mọi thứ dần thay đổi. Khắc Dương trở nên ít nói và giữ khoảng cách hơn, dù vẻ ngoài vẫn như cũ. Nghi Luân thì ngày càng nhận ra sự khác biệt trong cảm xúc của mình. Cậu bắt đầu chú ý đến từng cử chỉ của Khắc Dương, từ ánh mắt thoáng buồn đến những lần cậu im lặng nhìn ra cửa sổ.

Một ngày nọ, trong khi dạo chơi trong khu rừng, họ phát hiện ra một cây cầu gỗ cũ kỹ dẫn đến một khu vực mà trước đây chưa từng thấy. Ở trung tâm khu vực đó là một tảng đá lớn với dòng chữ khắc mờ nhạt:
“Những trái tim lạc lối sẽ tìm được câu trả lời nơi đây.”

Nghi Luân tò mò, nhưng Khắc Dương chỉ cười nhạt, nói rằng đó có lẽ là trò đùa của ai đó. Dù vậy, cậu không ngăn được cảm giác kỳ lạ len lỏi trong tim.

Một buổi chiều, khi nắng vàng trải dài trên những tán lá, Nghi Luân bất ngờ hỏi:
“Dương, cậu có từng nghĩ chúng ta sẽ như thế này mãi mãi không?”

Khắc Dương dừng lại, ánh mắt thoáng dao động. “Mãi mãi không tồn tại, Luân à.”

Câu trả lời ấy khiến Nghi Luân bối rối. Nhưng trước khi cậu kịp nói thêm gì, Khắc Dương đã quay lưng đi, để lại Nghi Luân với những cảm xúc không thể gọi tên.

Những ngày sau đó, Khắc Dương dần tránh mặt Nghi Luân. Cậu ít đến nhà cậu ấy, cũng không xuất hiện ở khu rừng nữa. Nghi Luân lo lắng nhưng không dám hỏi, vì sợ câu trả lời sẽ khiến mọi thứ thay đổi mãi mãi.

Vào một ngày mùa đông, Khắc Dương đột ngột chuyển trường mà không để lại lời từ biệt. Nghi Luân tìm kiếm cậu khắp nơi nhưng vô ích. Những ngày tháng tiếp theo, cậu chìm đắm trong nỗi cô đơn và nhớ nhung.

Một năm sau, Nghi Luân tình cờ đọc được một bài báo về một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng. Trong danh sách những người tử vong, cậu thấy tên Khắc Dương. Tin tức ấy như một cú đánh mạnh vào trái tim cậu.

Cậu quay lại khu rừng mùa thu, nơi giờ đây chỉ còn lại những ký ức của hai người. Trên tảng đá ngày xưa, cậu tìm thấy một lá thư cũ được cất giấu kỹ lưỡng:
“Luân, tớ xin lỗi vì đã rời đi mà không nói với cậu. Gia đình tớ nợ nần, và tớ không muốn kéo cậu vào rắc rối. Cảm ơn cậu vì đã là ánh sáng trong cuộc đời tớ. Nếu có kiếp sau, tớ mong chúng ta sẽ gặp lại nhau, nơi tớ không cần phải buông tay.”

Nhiều năm sau, Nghi Luân trở thành một nhà văn nổi tiếng. Tác phẩm nổi bật nhất của cậu là “Mùa thu không trọn vẹn”, kể về một tình bạn, một tình yêu dang dở giữa hai chàng trai. Dưới mỗi trang sách, cậu luôn ký tên mình bên cạnh một cái tên khác: Khắc Dương.

Cậu trở lại khu rừng. Ngồi dưới gốc cây cũ, nơi Khắc Dương từng xuất hiện lần đầu tiên. Lá vàng rơi đầy mặt đất, nhưng khu rừng không còn rực rỡ như trước.

Cậu lẩm bẩm: “Dương, cậu đã hứa sẽ tìm tớ, nhưng lần này, cậu bỏ tớ lại rồi.”

Nhìn chiếc lá cuối cùng rơi xuống, Nghi Luân khẽ mỉm cười, nước mắt lăn dài:
“Nhưng không sao, nếu có kiếp sau, tớ sẽ tìm cậu trước.”

Câu chuyện kết thúc, để lại dư âm về một lời hứa dang dở trong khu rừng mùa thu đầy kỷ niệm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro