CHƯƠNG 1: VỀ NƠI CHỐN RAU CẮT RỐN
Trần Quốc Thịnh, 23 tuổi, đang ngồi chờ máy bay cất cánh ở hạng Thương gia của hãng Vietnam Airlines. Nhớ lại những chuyện vừa xảy ra trong một năm vừa rồi, cậu ta nhếch mép cười đểu.
Sau khi trúng giải độc đắc Powerball trị giá 1.28 tỷ USD (khoảng 30.000 tỉ đồng), cậu vốn định nằm trên đống tiền mà hưởng thụ, nhưng suy đi tính lại miệng ăn núi nở, đây không phải lối sống mà cậu hướng đến. Mở công ty thì lại lười điều hành. Nên cậu bỏ ra 12 tỷ đồng để mua chức công ty đầu tư tư vấn quốc tế xuyên quốc gia lớn nhất tại Mỹ INVESTMENT COMPANY LIMITED (tên viết tắt IIC), rồi bảo ông ta điều cậu về trụ sở Việt Nam đảm nhiệm chức giám đốc đầu tư. Cuối cùng có ngày cậu áo gấm về làng, đây cũng là lúc cậu thỏa sức ăn chơi và tụ tập với các bạn nơi chôn rau cắt rốn. Nghĩ đến cũng đủ làm cậu hứng thú rồi!
Một cô gái tiến đến ngồi bên cạnh ghế cậu, cậu quay sang nhìn cô, hai người mắt chạm mắt gật đầu chào hỏi xã giao. Đây là một cô gái Việt, tóc dài ngang vai nhuộm màu vàng hoe, khuôn mặt khá mĩ miều. Cô mặc một chiếc áo ba lỗ hở bụng, ngực không to lắm, dưới lớp áo ba lỗ không mỏng không dày lấp ló hiện khe ngực khá căng tròn. Bên dưới mặc một chân váy chữ A màu trắng ngắn đến tận đùi non, chỉ cần cựa quậy chút nữa thôi là hở quần trong. Đôi chân trắng thon dài mịn màng, kết hợp đôi giày xăng đan đáng yêu.
"Ái chà chà, gái xinh. Tiếc là bị ảnh hưởng bởi văn hoá Châu Âu! Nhưng nếu cho không cũng được, xin ngay và luôn! Cái hở bạo của phương Tây kết hợp với đặc điểm của phương Đông, cũng hay phết ấy chứ. Mà trên máy bay bay tận mười mấy tiếng ngồi không, chẳng bằng nói chuyện với người đẹp cái đã." Thịnh nghĩ một hồi trong đầu.
"Hi, chào người đẹp. Anh tên là Thịnh. Mình làm quen được không? Ngồi cả mười mấy tiếng trên máy bay, có người nói chuyện vẫn hơn. Đằng ấy tên gì nhỉ?"
"Chào anh Thịnh, em tên Ngọc."
Đúng là ảnh hưởng con gái phương Tây có khác, cởi mở thật! Mà Thịnh cũng khá thiện cảm với cái tên Ngọc, vì cậu duy nhất chỉ yêu một người cũng có tên là "Ngọc".
Đúng lúc máy bay tăng tốc cất cánh, thì Ngọc nắm chắc lấy tay cầm, mắt cô nhắm chặt lại, biểu cảm nhăn nhó. Thịnh vội vã hỏi: "Em làm sao ấy? Anh gọi tiếp viên đến nhé?", "Không sao đâu, em có tật là sợ ngồi máy bay, cứ lên máy bay là hoa mày chóng mặt, chẳng qua lần này về nước mới phải chịu ngồi máy bay đấy!" Ngọc cười ngại nhìn cậu.
"Anh có thuốc chống say máy bay này, em có muốn uống không? Thuốc này hiệu nghiệm lắm, anh cũng bị say máy bay, 10 phút trước vừa uống xong một viên, giờ không làm sao hết. Em xem, giờ mình có bị say gì đâu?" Cô gái đáng yêu, nhưng trình cô còn xanh và non lắm, không có kinh nghiệm xã hội, lại không phòng thủ, cô chẳng thể nào ngờ người đàn ông trước mặt lại là thằng vô lại đất Hà thành từng được học hành đàng hoàng cơ chứ?!
Thịnh lôi một lọ thuốc từ trong túi áo ra, đưa cho Ngọc một viên "Thuốc này ngọt như đường ý, cậu thử nhai xem." "Ngọt thật." Ngọc cười tỏ ý cảm ơn nhìn về phía cậu. Nhưng cô chẳng hề hay biết, thứ mà cô uống chẳng phải thuốc chống say, mà là một loại thuốc gây ảo giác nồng độ cao.
Thịnh chỉ muốn lôi loại thuốc này ra thử nghiệm trên người cô, để xem có hiệu quả như trên bao bì giới thiệu hay không. Trên bao bì ghi rõ loại thuốc này làm cho phụ nữ mất lý trí nhưng không hôn mê, vẫn có phản ứng kích thích với tác động bên ngoài, thuốc có tác dụng trong vòng 4 giờ, sau đó tỉnh dậy sẽ mất đi ký ức, chỉ nghĩ bản thân vừa ngủ một giấc. Sau 5 phút, ánh mắt của Ngọc lờ đờ, nước bọt chảy dài ra hai bên mép.
"Ngọc ơi, không sao chứ?" Thịnh sát lại gần cô hỏi han. "Không... sao... đâu..." Giọng của cô dần máy móc và chậm chạp.
"Mẹ nó, thuốc đéo gì mà hữu dụng ghê chứ!" Cậu hưng phấn đến lạ, ôm Ngọc vào lòng, môi đè lên đôi môi đỏ hồng của cô, cậu bắt đầu tham lam mân mê hút trọn nước bọt ngọt ngào của cô thiếu nữ.
Lưỡi của cô vô thức luồn sâu vào miệng của cậu ta, lưỡi hai người quấn lấy nhau. Giống như một cặp tình nhân đang độ mặn nồng, hai bên đều hít hà nuốt trọn nước miếng của đối phương. Hai tay Ngọc ôm lấy cổ của cậu, râm ran tiếng mũi thở nhẹ khổ sở. Tay trái của cậu ôm lấy vai của cô, tay phải sờ vào trong chiếc váy ngắn của cô, mân mê chiếc đùi non trắng nõn.
Ngọc mặc một chiếc quần lót lọt khe, bờ mông tròn vo đã bị rơi vào đôi bàn tay quỷ dữ. Một cô tiếp viên bước qua hai người, thấy hành động thân mật này thì chỉ biết lắc đầu, thầm nghĩ: "Đúng là mấy thanh niên từ nước ngoài về sống thoáng, vừa mới nói chuyện với nhau được vài câu đã thế này rồi." Hai người hôn được một lúc lâu, cậu mới rời khỏi đôi môi của cô.
Mắt cô nhắm tịt lại, đôi môi hờ hững, hơi thở hơi gấp gáp, gò bồng đào phập phồng theo từng nhịp thở. Thịnh nhìn xung quanh một lượt không ai để ý, ôm Ngọc vào lòng, kéo lấy thân thể mềm nhũn của cô rồi vào phòng vệ sinh.
"Đm, hạng thương gia đúng là khác với hạng thường, đến nhà vệ sinh cũng rộng gấp đôi. Có tiền có khác, đi ỉa cũng phải đi chỗ to. Nhưng thế lại hay, chỗ này vừa hay đủ để mình "vào việc" Thịnh vừa mắng mà chẳng hay bản thân chính là người có tiền!
Thịnh nhấc cô dựa vào cửa phòng, cắn nhẹ lên tai mềm của cô, cậu đưa lưỡi vào sâu trong lỗ tai cô. Chân trái của cậu tách đôi chân cô ra, nhấc đầu gối trái lên, cọ xát vào chỗ kín của cô, gò mu nõn mềm nhô lên như khêu gợi cậu mau đến khám phá. Tay phải cậu kéo áo lót mỏng sang một bên, bắt đầu nắn bóp từ từ, kích cỡ ngực vừa đủ một bàn tay, không to không nhỏ, độ đàn hồi làm cậu phấn khích đến lạ. Cậu nhẹ nhàng dùng ngón trỏ khẩy nhũ hoa, đợi đến khi nó căng tròn như hoa anh đào nở rộ cậu mới dừng tay.
Ngọc nhíu chặt hàng lông mày, biểu cảm khó nói, đôi môi nhỏ xinh khẽ kêu lên tiếng "ư ư". Thịnh cúi đầu nhẹ liếm lên bờ cổ trắng ngần, rồi từ từ hôn xuống gò bồng đào bên trái, đầu lưỡi bú cuộn tròn quanh đầu ngực đỏ hồng. Cậu dùng hai tay đút vào miệng cô, khuấy đảo liên tục. Ngọc đang trong cơn hoang mang, hút lấy ngón tay của cậu.
Đúng lúc này, Thịnh đã cảm thấy đầu gối quần tây của cậu ướt đẫm, biết cô bé đã chuẩn bị sẵn sàng để cậu thăm dò. Nhưng cậu không vội, cậu bỏ hai ngón tay xuống, ngồi xổm, hay tay nắm chặt bờ mông nhỏ cong lên của cô, mơn trớn hôn lên chiếc quần lót màu hồng phấn. Môi hoa cứ tuôn trào ra những dòng nước mật, ướt ngấm dần vào miệng cậu.
Cậu từ từ kéo quần lót của Ngọc xuống, trước mắt cậu hiện ra bộ âm hộ tuyệt đẹp, âm thần của cô hồng đỏ đẹp y như màu của nhũ hoa, nó có chút hé mở, giữa đôi môi âm đạo ẩn hiện ra phần thịt tròn tròn, nó giống hình cái hạt be bé đang ngoi đầu lên, lông mu xoăn nhẹ, rõ là đã được cắt tỉa gọn gàng, hiện thành hình tam giác ngược. Thịnh liếm nhẹ qua đôi môi âm đạo từ trên xuống dưới, ngậm thứ hạt tròn tròn vào trong miệng, dùng lưỡi khiêu khích cô bé.
Đôi chân thon dài của Ngọc cùng lúc thẳng tắp, phần cơ mông căng khít lại, phần dưới cơ thể cứ từ từ hướng thẳng về phía mặt cậu, như đang thôi thúc lưỡi mau tiếp tục xâm chiếm cơ thể cô, miệng cô kêu lên một tiếng "a". Thịnh bắt đầu dùng lưỡi xâm nhập sâu hơn trong đường âm đạo, tách môi âm đạo ra làm đôi, liếm vờn trớn, cũng như đang thưởng thức một loại mỹ vị của đất trời.
Âm đạo của Ngọc như có sinh mệnh, nó không ngừng kẹp chặt lấy dị vật đang thâm nhập vào cửa mình. Nhìn phản ứng của cô, Thịnh biết cô không phải dân lão làng trên giường. Ở đất Mỹ, đẹp ngọt ngào mà lại giữ mình thanh thuần như này quả khiến cậu có đôi chút rung động.
Cậu cũng không hoàn toàn là kẻ xấu, có lúc, tình cảm vẫn là đấng thiêng liêng nhất. Cậu bỗng có chút do dự, chỉ vì thỏa mãn dục vọng của bản thân mà làm nhục con gái nhà lành, cậu có hối hận hay không? Cậu vừa nghĩ, đầu lưỡi cùng dần dừng lại trước cửa âm hộ.
Lúc này, Ngọc nũng nịu nói: "Đừng... đừng dừng lại... buồn..." Thịnh ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, đôi mắt to tròn đáng yêu nhưng sau khi ngấm tác dụng của thuốc mà trở nên vô hồn mất vài phần, nhưng làn thu thuỷ ấy vẫn như đang kêu gọi đưa tình, đầu lưỡi cô đang liếm láp đôi môi đỏ hồng mềm mọng, nước bọt cứ thế chảy xuống tận bộ ngực trắng mơn mởn.
Cạnh tưởng này quả là thánh nhân cũng chẳng tài nào kìm hãm lại được chứ đừng nói kẻ háo sắc như Thịnh. Cậu ấn đầu cô vào bồn rửa mặt, kéo khóa quần ra, để lộ ra dương vật cương cứng, cậu đeo bao cao su vào (Thịnh hồi ở trong nước không bao giờ dùng bao, nhưng cô gái trước mắt là ở Mỹ, cậu không muốn mắc HIV. Mặc dù bảo gái Việt không hoàn toàn là hàng sạch, nhưng cậu chơi có chọn lọc, tìm con nhà lành mà chơi, thậm chí cậu còn cảm thấy gái Việt là sạch sẽ nhất trên thế giới. Ờm, cậu ta vốn yêu nước, yêu người Việt một cách lạ lùng như thế!) chuẩn bị vào ở thế doggy.
Cậu cúi đầu xuống nhìn, thấy lỗ nhị giữa bờ mông cong vút ấy là màu hồng đỏ, cậu còn thấy nó đang nhúc nhích nhè nhẹ, đúng là đỉnh điểm của khêu gợi sắc dục. Thịnh không kiềm chế sức mê hoặc kỳ lạ của nơi lỗ nhị ấy, cậu phải lùi bước tấn công. Cúi đầu xuống, tách bờ mông làm đôi, đưa đầu lưỡi ra mơn trớn nhấm nháp cửa hậu của cô. Mùi hương sữa tắm xộc thẳng vào mũi cậu, chẳng có lẽ gái đẹp đến đít cũng thơm?!
Những cái vần vò thể xác này khiến Ngọc khó chịu đến tận cùng: "Đừng... đừng mà ... buồn... xin đấy..." Thịnh từ từ đưa ngón tay cái vào hang động nơi cô, cậu từng chút từng chút móc nhẹ, lưỡi vẫn đang trườn qua trườn lại ở đáy mông. Cậu phát hiện cô là gái "còn trinh", cậu sờ thấy một màng trinh mỏng dính đang co lại trong lỗ âm đạo.
Phát hiện bất ngờ khiến cậu bé to lên vài phân. Ngọc cũng bất giác đẩy đưa vòng eo nhỏ, cặp đào tiên trước ngực cũng lắc qua lắc lại đều từng nhịp. Thịnh không kiềm được mà đứng phắt dậy, tay giữ chặt lấy dương vật, cọ sát trên âm hộ cô. Ngọc quay đầu lại, ánh mắt ai oán, dường như thêm nét cầu xin mời gọi cậu mau hành động.
Ánh mắt này có thể giết chết toàn bộ đàn ông trên thế giới. Thịnh dùng lực eo, dương vật thô bạo tiến thẳng vào một nhịp, bụng dưới đập thẳng vào bộ mông căng mướt của cô. Chỉ mới đút vào, cậu đã suýt nữa xuất tinh. Âm đạo cô chặt quá, giữ trọn vẹn cả dương vật, cái lỗ kia không ngừng thu hẹp, mà bao quy đầu lại chạm đúng cổ tử cung. Âm đạo cô tựa như đôi môi nhỏ xinh đang hút chặt lấy cậu, còn thứ nước nhờn kia như mật của nhuỵ hoa chúm chím, thật là kích thích!
Cậu ngay lập tức định thần lại tâm trí, khoá chắc ống dẫn tinh, bóp chặt mông cô, tiến một hơi thật sâu vào âm hộ. Nhưng trong lúc cậu đang sung sướng thì cũng là lúc Ngọc đau đớn. Lúc cậu thâm nhập vào, cô từ khoái cảm tê dại bị kéo rầm xuống địa ngục, nỗi đau thể xác như xé thành trăm mảnh. Cô kêu một tiếng thật to "A... đau...", nước mắt giàn giụa rơi xuống gò má.
Thịnh vì muốn giảm cái đau đớn của cô, cố gắng kìm lại ham muốn, hạ người đưa tay trái xoa bóp bộ ngực ngọc ngà của cô, tay phải bắt đầu lần dò hạ bộ, xoa ấn âm hạch, cậu còn để dương vật ma sát xung quanh. Cậu vừa hôn lên sống lưng ướt đẫm thơm hương mùi mồ hôi, vừa nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan, đừng khóc, anh thương, lúc nữa là hết đau rồi, ngoan." Ngọc cắn môi, phát lên tiếng "ưm ưm", cứ như cô đang hiểu những điều cậu nói.
Thịnh liên tục chòng ghẹo sờ mó, biểu cảm của Ngọc cuối cùng cũng từ đau khổ sang dễ chịu, âm đạo cũng tiết ra chất nhầy ám muội. Thịnh cũng bắt đầu nhẹ nhàng đưa đẩy đều đặn, tốc độ ngày một nhanh, khoái cảm cũng dần được đẩy lên cao trào. Ngọc theo bản năng lắc lư từng nhịp mông, phối hợp với cái ra vào của người đàn ông phía sau, cái đê mê tràn đầy cơ thể, từ cầu xin sang thế hưởng thụ.
Mỗi lần bụng dưới của Thịnh áp sát vào mông cô là cô lại kêu lên một tiếng. Hai cơ quan sinh dục ma sát tạo thành tiếng của nước tình, từng giọt nước tinh khiết kia pha chút với màu hồng hồng trơn trượt xuống chân đôi chân dài bóng nhẵn rồi rơi xuống nền máy bay, càng kích thích đôi nam nữ giao phối.
Thịnh kéo người của cô lên, cậu cúi người về đằng trước, một tay giữ lấy đầu cô, bên dưới nhịp nhàng ra vào, bên trên điên cuồng khoá môi, nước bọt rơi xuống sàn tích thành từng bãi nhỏ.
Một lúc sau, thân thể của Ngọc bỗng mềm oặt lại, cô co giật lên rồi kêu một âm "a" cao chót vót, từ trong tử cung trực trào ra một lớp tinh dịch nóng hổi, trắng trong như sữa, tưới đẫm trên quy cầu của cậu. Cho dù có đeo bao nhưng cậu vẫn cảm nhận rõ mồn một độ ấm nóng và sức mạnh của nó.
Thuần khiết biết bao! Ngay cả lúc cô lên đỉnh trong thăng hoa cũng chỉ biết kêu lên một tiếng "a" để khỏa lấp cái sung sướng tê mê, chẳng hề bị vấn đục những ngôn ngữ thô tục hay mất liêm sỉ. Cô nằm trườn trên bồn rửa tay, cánh tay đã mất toàn bộ sức lực, gò bồng đào bị đè xuống thành như cái đĩa tròn úp ngược, nếu không phải Thịnh đỡ lấy eo thon gọn thì cô đã quỳ xuống đất mất rồi.
Thịnh vẫn chưa xuất tinh, sau khi tận hưởng màn kinh giật âm đạo lên đến cực khoái của Ngọc, cậu lại dùng lực nhấp nháy đẩy đưa. Có điều lần này Ngọc không có hồi âm gì, cô kêu thành tiếng cũng chẳng có phản ứng cơ thể. Thịnh nhìn kĩ lại, hoá ra cô bị cậu làm tình sướng đến nỗi hôn mê mất rồi. Thịnh lại dùng lực đưa đẩy liên tục rồi phóng tinh dịch ra.
Cậu nằm trên lưng Ngọc, vừa hôn nhẹ lên đôi má cô, vừa vuốt ve làn da ngọc ngà mềm mại trắng mởn, cậu không bỏ qua dù chỉ một tấc. Sau khi đắm chìm trong cái vuốt ve sau khi làm tình, Ngọc dần tỉnh lại. Thịnh tỉ mỉ giúp cô vệ sinh qua, sau khi bảo đảm không còn lưu lại bất kì dấu vết gì cậu còn yêu thương bông hoa nhỏ đang sưng ửng hồng phồng nhẹ lên bằng một nụ hôn đầy quyến luyến.
Đúng là không còn cách nào để làm cho âm đạo cô hết sưng chỉ mong cô không để ý, nhưng nhỡ may cô có cảm nhận thấy chắc cũng ngại không dám nói ra đâu. Thịnh ôm lấy eo Ngọc, nán lại hôn đôi môi mềm, rồi kéo cô ra khỏi phòng vệ sinh.
Quay về chỗ ngồi, Thịnh để cái gối lên vai, rồi để cô dựa vào người mình. Cậu cứ hôn lên trán, mặt và cả môi cô, cho đến tận khi thuốc hết tác dụng. Ngọc ngủ được hai tiếng mới tỉnh dậy. Cô quả thực không nhớ được chút gì, Thịnh lừa cô bằng một giọng văn không thể hoàn mỹ hơn. Cậu bảo cô sau khi uống thuốc xong thì ngủ một giấc ngon lành, cô cũng tin là thật, rồi còn ngại ngùng xin lỗi vì đã dựa vào vai anh. Thịnh cười thầm: "Tôi đè cô còn nặng hơn thế nhiều."
Ngọc vừa mới tỉnh dậy, khoan khoái đầy sức sống, cô cứ thế nói chuyện với Thịnh cho đến khi máy bay hạ cánh. Nói chuyện mới biết cô là một nhân tài, năm nay vừa tròn 18 tuổi, nhưng đã là sinh viên đại học năm 3. Năm nay nhân dịp kì nghỉ hè cô về thăm bố mẹ. Hai người nói chuyện rất hợp ý, Thịnh hơn cô 5 tuổi, nên cô cứ luôn miệng gọi "anh Thịnh". Cậu cũng không muốn hỏi về gia cảnh nhà cô, nhưng cũng thừa biết gia đình cô khá có điều kiện, một cô học sinh mà có tiền ngồi hạng thương gia vậy thì cũng đủ hiểu gia thế như thế nào. Thịnh cũng rất yêu quý cô gái nên cũng không để tâm đến chuyện đó.
Hai người sau khi trao đổi số điện thoại còn hẹn về sau phải giữ liên lạc. Sau khi bước ra đến sân bay, Thịnh quỳ sụp xuống đất, cúi đầu hôn lên mặt đất, cậu chẳng thèm để ý đến ánh mắt đầy ngạc nhiên của các hành khách, cậu ưỡn ngực hướng mặt lên trời kêu lên thật to:
"Ôi, Đất mẹ Việt Nam. Ôi! Hà nội thân yêu, Con về rồi đây! Con hứa sẽ chẳng bao giờ rời xa nơi đây nữa!"
"Hihi. Anh thú vị thật đấy." Ngọc đứng bên cạnh tủm tỉm cười.
"Ừ, anh lúc nào chẳng thú vị. À, về nước em nhớ đừng nhuộm tóc nữa đấy, để màu đen cho giống gái Việt. Màu tóc đen là màu tóc biểu tượng cho người Việt mình đấy, em rõ chưa?" Thịnh đứng dậy nhìn vào mắt cô nói. "Vâng, em biết rồi, em nghe anh." Đến ngay cả Ngọc cũng không hiểu tại sao đến bố mẹ cô khuyên ngăn cô được cả một năm mà cô chẳng để vào đầu, mà giờ đây chỉ với một lời nói của một người đàn ông mới quen mười mấy tiếng cô lại răm rắp nghe theo. Chắc có lẽ con gái sẽ đều như thế, trong tiềm thức mách bảo cô rằng, đây chính là người đàn ông có vị trí quan trọng nhất trong suốt quãng đời sau này .
Thịnh tiễn cô ra đến cửa chờ sân bay, cô bước lên một chiếc xe Audi A6 biển hiệu cảnh sát.
"Cô gái này cũng được quá nhỉ. Để phát triển dần dần vậy." Thịnh nhìn chiếc xe cảnh sát đi xa, trong lòng nhẩm bụng.
"Anh Tư"
"Mẹ thằng Thịnh tò te này, mày làm gì mà đứng ngây ra thế?"
Mấy người thanh niên tiến đến gần cậu. Thịnh quay người lại, khoé mắt rưng rưng, cậu vứt hành lý xuống đất, chạy lại ôm mấy người anh em. Tình cảm của đàn ông, người ngoài chẳng mấy ai hiểu được...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro