Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3. Thả nó đi.

Trong căn phòng tối tăm, Hứa Hi Hoa ngồi thu mình ở góc tường, đôi mắt đỏ hoe vì khóc. Cậu chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng đến thế. Căn phòng này giống như một cái bẫy kín, bốn bức tường bao quanh khiến cậu không cách nào thoát ra.

Thời gian dường như kéo dài vô tận, cho đến khi cửa lại mở ra. Lần này, không phải người đàn ông lạnh lùng kia mà là một người khác – một gã thuộc hạ với dáng vẻ bặm trợn. Gã ném xuống một cái khay đựng đồ ăn.

"Ăn đi. Đừng để tao phải nói lần hai." Gã nói, giọng nói mang theo sự đe dọa rõ ràng.

Hứa Hi Hoa ngẩng lên, gương mặt lấm lét. Cậu chần chừ nhìn khay đồ ăn, trong lòng tràn ngập nghi ngờ. Dù vậy thì vì bụng đói đã lâu, cậu chẳng còn lựa chọn nào khác.

Cậu run rẩy cầm lấy cái thìa, lặng lẽ ăn. Gã đứng đó nhìn, ánh mắt lạnh nhạt như thể đang quan sát một món đồ chứ không phải một con người.

"Ông chủ nói mày may mắn đấy." Gã đột nhiên lên tiếng, giọng cười khinh miệt.

"May, may mắn?" Hứa Hi Hoa nghẹn lại, ngẩng đầu nhìn gã.

"Ừ. Nếu không phải vì mày nhìn vô hại như thế, chắc bây giờ xác mày đã nằm dưới sông rồi."

Hứa Hi Hoa rùng mình. Cậu muốn phản bác, muốn hét lên rằng mình chẳng làm gì sai, nhưng đôi môi run rẩy không thốt nên lời.

"Ngài ấy thích thú với cái mặt ngây thơ của mày. Nhưng đừng nghĩ thế là an toàn. Lão đại ghét nhất là bị lừa. Nếu mày có gì giấu diếm, tao đảm bảo mày sẽ ước rằng mình chưa từng sống."

Gã cười nhạt rồi rời đi, để lại Hứa Hi Hoa chìm trong nỗi sợ hãi.

Ở một nơi khác trong tòa nhà, người đàn ông lạnh lùng ngồi trên ghế da, ly rượu trong tay lắc nhẹ. Ánh đèn vàng soi xuống gương mặt góc cạnh của hắn, khiến đôi mắt như ẩn chứa ánh sáng nguy hiểm.

"Nhóc con đó vẫn ổn chứ?" Hắn hỏi, giọng trầm thấp.

"Vâng, thưa lão đại. Nó không gây rắc rối gì." Một gã thuộc hạ đứng cạnh trả lời.

"Thật à?" Hắn nhếch môi cười, nụ cười ấy không hề mang theo sự ấm áp, "Một nhóc con nghèo hèn, nếu chỉ tình cờ giao hàng mà lại xuất hiện trong lãnh địa của tao vào đúng thời gian đó? Mày nghĩ tao ngu đến mức tin rằng nó vô tình?"

Thuộc hạ cúi đầu, không dám trả lời.

Hắn đặt ly rượu xuống, đứng dậy, từng bước tiến về phía cửa sổ lớn nhìn ra thành phố đêm, "Thả nó đi."

Gã thuộc hạ giật mình, "Ông chủ muốn thả cậu ta sao?"

"Phải." Hắn xoay người lại, ánh mắt sắc bén, "Nhưng trước khi thả, hãy để nó dẫn tao đến nơi nó muốn quay về. Tao muốn xem, con mồi này có thực sự vô tội hay không."

"Rõ."

Hắn hạ ánh mắt xuống ly rượu, môi khẽ nhếch lên. Trong thâm tâm, hắn đã nhìn ra chút gì đó khác thường ở thằng nhóc này – đôi mắt quá sạch sẽ, đôi tay vụng về. Nhưng liệu có thể hoàn toàn tin tưởng vào vẻ ngoài đó không?

"Nhóc con, tao muốn xem mày thật sự là ai."

Trong phòng, Hứa Hi Hoa được thông báo rằng cậu sẽ được đưa đi ngay lập tức. Tim cậu đập mạnh, xen lẫn giữa nhẹ nhõm và bất an. Cậu không biết tại sao họ lại thả cậu dễ dàng như vậy, nhưng cậu biết, bất kỳ hành động sai lầm nào cũng có thể khiến mình mất mạng.

Một chiếc xe đen đợi sẵn bên ngoài. Hứa Hi Hoa bị đưa lên xe, ngồi giữa hai gã to con, gương mặt chúng lạnh lùng như đá. Chiếc xe lăn bánh, ánh đèn thành phố lướt qua như những bóng ma.

Cậu không hề biết rằng, trong bóng tối phía sau, ánh mắt của người đàn ông kia vẫn luôn dõi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro