Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

HTT

Họa Trung Tiên

Tên: Họa Trung Tiên

Tác giả: Seata Sunghun

Thể loại: Trung đoản thiên, Đậu Hoa, huyền huyễn

Translator: Samatha/ Beta: Hyemie

 Tiết Tử

Một mũi tên bay tới, cắm phập vào cánh cửa đỏ bên cạnh nam tử áo trắng. Y nhìn ra sau, chỉ thấy thái giám cùng cung nữ đang hết sức hoảng loạn, lửa lớn theo cầu đá bạch ngọc lan qua cả Khúc Giang Trì*. Một thái giám bị tên bắn trúng hét thất thanh một tiếng rồi ngã xuống, bốn phía đều là tiếng kêu gào, la hét. Bạch y nam tử được một thị nữ kéo chạy sang một bên, vòng quanh một hồi liền chạy đến “Thị Nữ Lâu”.

Người thị nữ kia muốn kéo nam tử chạy lên lầu thì sau lưng đột nhiên truyền tới nổ lớn, cửa lớn phía đại sảnh Thị Nữ Lâu bị phá tan, một mũi tên bay vút tới, thị nữ liền ngã xuống. Nam tử hoảng loạn, vội vã tiến vào bên trong đóng chặt cửa lại, theo cầu thang chạy lên trên lầu.

Ở tầng trên cùng, khăn thêu thùa cùa các cung nữ chưa hoàn thành còn đặt trên bàn. Nam tử đẩy cửa sổ nhìn về phương xa, trong tầm mắt y tất cả đều đang oằn mình giữa biển lửa, quân phản loạn đã đánh vào trong. Nam tử rơi lệ khép cửa sổ lại, xoay người lấy ra một dải lụa trắng vắt lên xà ngang.

Đá chiếc ghế, hoạ quyển trong ống tay áo của nam tử liền rơi trên mặt đất. Hoạ quyển mở ra, hé lộ bức họa một mỹ nam tử áo trắng.

*Khúc Giang Trì: Hồ Khúc Giang

Chương 1.

BGM (click vào để nghe): Sảnh (Xinh đẹp, tươi đẹp, thường dùng tả nụ cười của mỹ nhân)

Hoạ quyển rơi xuống, lăn tròn đến bên tường, Trịnh Duẫn Hạo nhặt lên, cằn nhằn trợ lí bên cạnh hai câu, rồi anh bỏ vào túi vô trùng giao cho nhân viên. Duẫn Hạo cởi bỏ bao tay của mình, cúi đầu nhìn đồng hồ. Lúc ngước đầu định nói gì đó thì nhìn thấy trợ lý há miệng vừa định ngáp, bị anh nhìn, vị trợ lí kia liền nuốt luôn nửa cái ngáp còn lại vào bụng. Trịnh Duẫn Hạo bất lực cười, kêu mọi người rằng đã xong việc. Hiện tại là hơn mười hai giờ khuya, cho dù bản thân anh là tên cuồng công việc, còn muốn tiếp tục làm, nhưng mấy đứa nhỏ trong nhóm nhất định chịu không nổi. Phất tay bảo mấy đứa về trước, còn anh tự mình ở lại trong “Thị Nữ Lâu” thu dọn đồ vật.

Mọi người về rồi, trong lầu liền yên tĩnh hẳn, bên ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi tí tách vang lên, khí trời xuân tháng ba thật lạnh lẽo, thở cũng ra khói trắng. Hiện tại chưa đến mùa du lịch, nên không thể làm lỡ tiến độ tu sửa, anh chỉ có thể tranh thủ lúc viện đóng cửa mà đẩy nhanh công tác. Thu dọn lại đồ đạc xung quanh anh liền ra khỏi Thị Nữ Lâu, men theo hành lang dài xuyên qua Khúc Giang Trì, trời lạnh tới mức làm mặt hồ đóng băng, trời còn đang mưa lất phất, Trịnh Duẫn Hạo không khỏi xiết chặt áo bông trên người.

Đang bước đi, đột nhiên trước mắt có một thân ảnh màu trắng mơ mơ hồ hồ.

Trịnh Duẫn Hạo dừng bước, muốn tìm đèn pin ra rọi xem. Viện đã đóng cửa đã gần bốn tiếng đồng hồ, nếu còn người thì chỉ sợ chính là trộm. Lúc đang cúi đầu tìm đèn pin trong túi, thân ảnh màu trắng đó đã tiến đến trước mặt anh, mang theo hàn khí.

“Công tử, cho hỏi Quan Tuyết Đình đi hướng nào?”

Người thanh niên khoác một bộ bạch sa cổ trang, nghĩ kĩ lại, thật đúng là kiểu dáng của triều Đường. Trịnh Duẫn Hạo trên dưới đánh giá y một lúc, trong lòng liền nghĩ có lẽ là diễn viên đóng vai mô phỏng ở đây, yên tâm một chút, đèn pin trong tay liền nhét lại vào túi, cúi đầu nhìn đồng hồ.

“Viện đã đóng của lâu như vậy rồi sao cậu còn ở đây, khuya quá không an toàn đâu.”

“Xin hỏi Quan Tuyết Đình đi hướng nào, chỗ này thay đổi quá nhiều, tôi nhận không ra.”

Ánh mắt nam tử kia phiêu đãng nhìn ra xa, sắc mặt trắng bệch, mang theo một thân lạnh lẽo, đứng trong mưa gió lại không hề chật vật, bạch sa trên người đơn bạc dường như lộ rõ cả da thịt, chỉ là da thịt bên dưới lớp bạch xa dường như cũng trắng như tuyết, nên không cảm thấy y phục mỏng manh. Trịnh Duẫn Hạo cúi đầu hà hơi vào hai tay cho bớt lạnh, lại chà xát hai tay với nhau, mở túi công cụ tìm bản đồ, vừa tìm vừa thấp giọng nói chuyện với người thanh niên đó.

“Phù Dung Viện này đã trùng tu ba lần rồi, đi vòng quanh một hồi nhất định sẽ lạc đường, lần sau cậu xong việc thì nên trở về luôn … Quan Tuyết Đình này không chắn gió cũng chẳng chắn được mưa, cậu để quên cái gì rồi sao…”

Lúc tìm thấy bản đồ rồi, quay thì người thanh niên đó đã không thấy đâu, Trịnh Duẫn Hạo nghi hoặc nhìn bốn phía, tìm thế nào cũng không thấy thân ảnh màu trắng kia.

“… Thật là kì quái.”

“Có chuyện gì kì quái chứ, nếu không phải gặp ma thì chính là anh đang nằm mơ, đêm qua nhiệt độ xuống tới âm ba độ, chắc chắn là anh bị lạnh tới mơ màng rồi.” Thẩm Xương Mân tay ôm lấy bình trà thiết quan âm vừa pha ngồi ở góc tường, ngước đầu nhìn Trịnh Duẫn Hạo mang bao tay vô trùng quẹt lớp màu thứ hai cho bức tranh trên tường. Trịnh Duẫn Hạo cười cười, quay đầu nhìn cậu, cởi bỏ bao tay rồi nhét hai tay vào trong túi áo giữ ấm, Thẩm Xương Mân đưa qua một điều thuốc, Trịnh Duẫn Hạo lắc đầu cự tuyệt, đưa tay lấy đi bình thiết quan ấm bốc khói trong tay Thẩm Xương Mân rồi ôm vào lòng.

“Nhưng người đó nhìn thật sự rất quen, không biết gặp qua ở đâu.” Trịnh Duẫn Hạo mở nắm bình muốn uống trà liền bị bỏng miệng, đành đóng nắp bình bặm chặt môi.

“Nam hay nữ?”

“Nam, nhìn khá đẹp.”

Thẩm Xương Mân muốn cười, nhịn đến cơ mặt giật giật, cuối cùng vẫn là quyết định không cười. Lấy lại bình ôm vào lòng, cậu đứng dậy đi ra ngoài.

“Em qua Tử Vân Lâu xem xem có việc gì không đây.”

“Được rồi, cậu bận thì đi đi.”

Trịnh Duẫn Hạo đứng dậy, tới bên bức tường đặt tranh minh họa, đẩy cửa đứng ở hành lang hít thở không khí, lành lạnh, nhưng rất trong lành. Trên Thị Nữ Lâu có thể nhìn toàn cảnh đại sảnh Phù Dung Viện, rất đẹp; cúi đầu nhìn Thẩm Xương Mân đang lắc lư đi ra khỏi viện, vì muốn tránh gió tránh mưa nên cậu nhóc đi phía trong hành lang, lật đật đi như thế, nhìn thật buồn cười.

Trịnh Duẫn Hạo lắc lắc đầu, xoay người trở lại làm việc.

Hơn mười hai giờ đêm, Trịnh Duẫn Hạo hắt hơi một cái, thu dọn lại mọi thứ rồi chuẩn bị về nhà. Đi ra khỏi viện, đắn đo một chút liền giương dù đi về hướng Quan Tuyết Đình. Quan Tuyết Đình đối diện Tử Vân Lâu, ở giữa ngăn cách bởi Khúc Giang trì, bên đình có một ít thuyền nhỏ thường ngày cho thuê, vì trời lạnh nên khá lâu chưa ai dùng tới. Trịnh Duẫn Hạo nhìn quanh một lát, đột nhiên phát hiện người thanh niên áo trắng tối qua đang ngồi trong đình. Gió thổi mưa rơi, vẫn là bạch sa đó, thật khiến người ta đau lòng.

Trịnh Duẫn Hạo tiến lên, đem áo bông khoác lên người y, người thanh niên liền quay đầu nhìn anh.

“Lạnh như vậy cậu còn ngồi ở đây, chưa về nhà sao?”

Người thanh niên khuôn mặt thanh tú, nhìn thấy Duẫn Hạo, nhàn nhạt cười.

“Hoàng thượng thích nhất là du tuyền, tôi đến giúp người chọn một chiếc, nhưng thuyền ở đây đều có hình dạng kì quái, trông rất buồn cười.”

Giọng cười trong trẻo, người thanh niên cúi đầu che miệng lại, bộ dạng như tuyệt thế giai nhân, thật khiến Duẫn Hạo vui vẻ theo. Chỉ là đã nửa đêm, hai người dầm mưa trải gió ngồi trong một cài đình trống trải cười thật có chút kì quái, lời của người thanh niên này cũng kỳ quái, hình như không được bình thường, Duẫn Hạo đứng dậy giương dù, quay đầu nhìn y một lần.

“Áo cậu cứ mặc, ngày mai tôi đến lấy, trời đã khuya lắm rồi, cậu nên nhanh chóng về nhà đi.”

Nói xong bản thân cũng tiến lên trước hai bước định đi về, nhưng trong lòng nghĩ có gì đó không đúng, quay đầu lại nhìn, người thanh niên đã không còn ở đó, lúc này trong lòng anh mới loạn lên, nhanh chóng rời khỏi viện.

.

Lại là ban đêm.

Cửa viện đóng chặt, không gian yên tĩnh, lúc Trịnh Duẫn Hạo gần kết thúc công việc trong lòng nhớ lại chuyện tối qua mà bắt đầu lo sợ, nhanh chóng anh liền thu dọn đồ đạc rồi ra về. Tắt nguồn điện của Thị Nữ Lâu, khi vừa quay đầu lại thì nhìn thấy người thanh niên đó đứng ngay trước mặt mình, Trịnh Duẫn Hạo bị doạ tới ngây người, ngay lập tức muốn bỏ chạy. Vừa lùi một bước thì đụng phải cửa lớn sơn đỏ của Thị Nữ Lâu.

Trên tay người  thanh niên là chiếc áo bông màu xanh quân đội của Trịnh Duẫn Hạo hôm qua, y nhẹ nhàng mỉm cười.

“Cám ơn công tử hôm qua đã sẻ chia ấm áp, chỉ là tôi đã lạnh lẽo quá lâu, hiện giờ đã không còn cảm thấy lạnh nữa. Chiếc áo này xin trả lại cho công tử.”

Trịnh Duẫn Hạo do dự đưa tay ra đón lấy, ngập ngừng một chốc mới hỏi:

“Cậu rốt cuộc là thuộc bộ phận công tác nào, suốt ngày cứ ăn mặc như thế nửa đêm vẫn chưa chịu về nhà. Cậu còn tiếp tục như vậy tôi sẽ báo cáo với cấp trên của cậu.”

Người thanh niên cúi đầu cười:

“Hoàng thượng thích du ngoạn, trong Phù Dung Viện này khắp mọi nơi tôi đều đã đi qua. Chỉ là chỗ này thay đổi quá nhiều, tôi đều nhận không ra, muốn tìm nơi chôn thân cũng tìm rất lâu…. Công tử, người dẫn đường giúp tôi được không?”

Nói tới đây, Trịnh Duẫn Hạo cuối cùng cũng hiểu rõ, trợn to mắt nhìn người thanh niên trước mặt, chân nhũn ra ngã ngồi xuống đất, toàn thân đều không kiềm được run rẩy.

“Cậu… cậu là người hay là ma?”

Người thanh niên biểu tình bi thương, hai mắt nhìn Trịnh Duẫn Hạo như muốn rơi lệ.

“Tôi vì tình mà đau khổ, chu du giữa ngũ đạo không thể siêu sinh, Bồ Tát nói tôi phải trở về giải quyết duyên nợ trần gian, nhưng hiện tại ngay cả đường tôi cũng không nhớ ra. Công tử, người giúp tôi dẫn đường có được không?”

“AAA….”

Trịnh Duẫn Hạo cuối cùng không nhịn được mà la lớn, cầm lấy dù hoảng loạn chạy vào trong cơn mưa, vừa chạy vừa hét lớn:

“Oan có đầu nợ có chủ, tôi bình thường không làm chuyện xấu, ban đêm cũng không sợ ma gõ cửa, cậu nên tìm người khác đi. Mà tôi theo đạo thiên chúa đấy….”

Trịnh Duẫn Hạo càng chạy càng xa, đến chỗ hành lang, quay đầu nhìn, đã không thấy người thanh niên kia, thở dài một tiếng, xoay người tiếp tục đi.

Chương 2

BGM: Đoạn Ngân Oánh – Mỹ Nhân Ngâm

Trịnh Duẫn Hạo hôm sau trước khi đi làm liền đến Đại Ân Tự cầu một miếng ngọc quan âm được làm phúc để đeo. Quầng đen dưới mắt anh hiện rất rõ, Trịnh Duẫn Hạo đứng trước cửa sổ vuốt ve mảnh ngọc quan âm đang đeo trên cổ, giống như đã uống thuốc an thần mà yên tâm tiếp tục làm việc. Thẩm Xương Mân nhắn tin nói muốn về nhà sớm, Trịnh Duẫn Hạo cởi bao tay nhắn trả lời xong, vừa xoay người lấy bao tay không cẩn thận làm mặt dây chuyền va xuống nền, vỡ thành hai mảnh. Anh cúi người nhặt lên, lại nghe thấy tiếng cửa sổ bị gió thổi mở ra, ngẩng đầu đã thấy nam tử nọ đứng trước cửa.

Trịnh Duẫn Hạo bị doạ tới lui lại vài bước, hoảng loạn đưa ra mặt dây chuyền.

“Đừng qua đây!”

Y cười cười, tiến lên một bước, quay người đống cửa sổ lại, đi vào bên trong nhìn quanh, dường như phát hiện nhiều thứ mới mẻ, quay người nhìn nhân vật trong bức hoạ trưng bày trong tủ kính, trong mắt lưu chuyển, đưa tay áp lên tủ kính, ngữ khí mang theo đau thương.

“Lúc chết không mang theo nó vào ngũ đạo, bây giờ âm dương cách biết, chỉ còn cách ngắm nhìn từ xa.”

Xem ra không phải cố ý, Trịnh Duẫn Hạo chậm rãi bình tĩnh lại, lớn mật liếc nhìn người trong tranh, cuối cùng hiểu ra.

“Người trong tranh là cậu?”

“Lúc hoạ sư vẽ bức tranh này, tôi khoảng hai mươi tám niên hoa, bây giờ thì chỉ là hồn ma du lãng đất trời.”

Hồn ma quay đầu nhìn về phía Duẫn Hạo, anh liền lập tức lùi lại.

“Chẳng trách tôi cảm thấy cậu rất quen… cậu là quan văn đời Đường Huyền Tông?”

Hồn ma gật đầu.

“Chỉ là một thị lang nhỏ nhoi trông coi kho sách không đáng nhắc tới.”

“Nếu là một thị lang nho nhỏ, Đường Huyền Tông sao lại vời hoạ sư vẽ tranh của cậu? Cậu chắc không phải là đại quan nào đó mà sử sách quên ghi chép lại chứ?”

Hồn ma không trả lời, chỉ nhìn quanh phòng, nhìn thấy bức vẽ Trịnh Duẫn Hạo làm mấy ngày nay, cúi đầu che miệng cười, quay đầu nói:

“Thị nữ du xuân đồ?”

Trịnh Duẫn Hạo gật đầu.

Hồn ma đứng trước cửa sổ, nhìn những khu phố náo nhiệt tràn ngập ánh đèn bao quanh Phù Dung Viện, trong mắt vừa hiếu kì vừa bi thương.

“Tôi du lãng trong ngũ đạo, bồ tát gọi tôi trở về giải quyết duyên nợ trần gian, hiện tại trở về, đời đã qua nghìn năm. Thương hải tang điền*, bảo tôi đi đâu tìm, làm sao giải quyết duyên nợ trần gian?”

* Thương hải tang điền là nói tắt từ câu “tang điền biến vi thương hải” (Nương dâu hóa biển xanh), hình dung biển lớn trở thành đất trồng, đất trồng lại trở thành biển lớn, vạn vật luôn biến đổi, không có gì là vĩnh viễn. Trong truyện Kiều có câu ”Bãi bể nương dâu” chính là mang nghĩa này.

Nghe y nói đến bi thương, Trịnh Duẫn Hạo trong lòng cũng thầm đồng cảm, muốn đưa tay vỗ vai y, tay vừa đưa ra liền do dự thu về, hồn ma lại quay đầu cười với Duẫn Hạo:

“Công tử có thể dẫn tôi dạo một dòng quanh viện không?”

.

Nửa đêm nửa hôm, cùng một hồn ma đi dạo trong khu viện cổ xưa cảm giác thật quái dị, chưa kể hồn ma này lại xinh đẹp như vậy. Trịnh Duẫn Hạo đi rồi dừng, chốc chốc lại quay đầu nhìn hồn ma. Hồn ma trở về chốn cũ, đâu đâu cũng quen thuộc, nơi nơi đều lạ lẫm, chốc chốc dừng lại cẩn thận nhìn ngắm. Đi đến trước Quan Tuyết Đình, hồn ma dừng bước, cúi người lau ghế đá rồi quay đầu cười nói với Duẫn Hạo:

“Công tử, mời ngồi.”

Trịnh Duẫn Hạo khách khí cười cười, bản thân sau khi ngồi xuống cũng giúp hồn ma phủi ghế.

“Cậu đừng cứ gọi tôi là công tử suốt, tôi tên là Trịnh Duẫn Hạo, cậu gọi tôi Duẫn Hạo là được rồi, muốn hỏi cậu cao danh quý tánh?”

“Tôi họ Kim, danh Cửu Nhi, tự Tại Trung, công tử có thể gọi tôi là Tại Trung.”

Duẫn Hạo cười lớn, vừa định mở miệng nói, hồn ma liền sửa lại:

“Duẫn Hạo huynh.”

Hai người nhìn nhau cười, một chút sợ hãi còn lại trong lòng Duẫn Hạo cũng tan đi.

Đi dạo trong viện vào đêm khuya thanh tĩnh cũng thật có một phong vị khác, Duẫn Hạo vào viện làm việc vẫn luôn vội vã, chưa từng ti mỉ dạo quanh Phù Dung Viện. Dẫn đường cho Tại Trung, nghe y nói cái gì thay đổi, cái gì vẫn còn, mất đi cái gì, xây thêm cái gì, cũng khá thú vị. Đi đến Phượng Kiều đình, Tại Trung dừng bước, quay đầu như trẻ nhỏ không ngừng kể với Duẫn Hạo, nói lúc đó hoàng thượng thường đến đây xem đấu vật, cạnh Khúc Giang Trì, là một nơi thích hợp mùa hè đến để nghỉ ngơi.

Bên cạnh hồ nước, chính là Thị Nữ Lâu, Trịnh Duẫn Hạo đứng bên hồ thở dài một hơi, thật không ngờ tới mình sẽ dạo quanh viện cùng một qủy hồn.

“Nói chung cũng giống năm đó, chỉ là gần hơn, gian trên cũng nhỏ hơn chút, ngay cả Khúc Giang trì cũng không lớn bằng một phần ba năm đó.”

Tại Trung ngồi trên cầu đá, quay đầu hào hứng nói với Duẫn Hạo.

Trịnh Duẫn Hạo cười, cũng ngồi xuống cạnh y:

“Cánh rừng quanh viện năm đó Đường Huyền Tông du ngoạn, giờ đã là khu phố náo nhiệt. Từ khu phố nào nhiệt này tìm lại hình ảnh nghìn năm trước, đã không còn đơn giản nữa.”

Vừa nói xong, trên mặt Tại Trung liền hiện ra biểu tình cô đơn, mắt nhìn về phía mặt hồ, nhẹ nhàng thở dài:

“Thay triều đổi đại, thương hải tang điền, thế gian đã không còn chỗ cho tôi tồn tại.”

Nhìn Kim Tại Trung đứng trên cầu đá giữa hồ, Trịnh Duẫn Hạo cuối đầu kiểm tra điện thoại, gọi lại cho Thẩm Xương Mân.

“Trịnh đại ca, sao anh còn chưa về kí túc xá?”

“Nói cậu cũng không tin, tôi đang ở cùng một hồn ma.”

“…Nhảm vừa thôi, mau về kí túc xá, mẹ anh đã gọi đến vài lần rồi, em bảo anh đi tắm, đi vệ sinh, đi giặt đồ, ăn khuya đều đã nói một lượt rồi, anh nhanh lên!”

“Gì?! Anh thật sự đang ở cùng với hồn ma!”

“Em mặc kệ anh đang ở cùng ma hay quỷ, anh còn không về thì tới phiên em sẽ bị mẹ anh vần cho thành quỷ luôn! Thế nhá!”

Thẩm Xương Mân không do dự cúp máy, Trịnh Duẫn Hạo thu lại điện thoại, quay đầu nhìn về phía cây cầu, nhưng không thấy Kim Tại Trung đâu, nhanh chóng chạy sang, gọi hai tiếng, cũng không thấy trả lời. Trịnh Duẫn Hạo thở dài, một mình đi ra ngoài.

.

Lúc Kim Tại Trung xuất hiện lần nữa, lại là một đêm khác. Vào giờ đóng cửa, nửa giờ sau du khách đều dần ra về, bức tranh trên Thị Nữ Lâu của Trịnh Duẫn Hạo cũng đã xong, anh đang luyện chữ trước cửa sổ. Vào đêm mưa cũng đã nhỏ đi, chỉ là có chút gió lạnh, cửa sổ hơi mở, cánh cửa khẽ lay động, Duẫn Hạo biết Tại Trung đến rồi. Đứng dậy quay đầu nhìn, liền thấy Kim Tại Trung đứng trước cửa, nhìn Duẫn Hạo mỉm cười.

Duẫn Hạo đặt bút lông xuống, đứng trước bàn đưa tay về phía y. Kim Tại Trung đẩy cửa đi vào, đặt tay mình vào lòng bàn tay của Duẫn Hạo, quả nhiên là nhiệt độ lạnh lẽo thấu xương, Duẫn Hạo chưa kịp nắm tay lại, Kim Tại Trung đã đột nhiên rút tay lại, đứng trước bức tranh vừa hoàng thành hai mắt ngây ngốc. Bức vẽ điệu nhảy cổ đại, thị nữ thân thể uốn lượn, cầm sư cùng nhạc sư cũng được vẽ ra, ở giữa màn sa chính là nhất đại giai nhân Dương Ngọc Hoàn.

“Hôm nay sao lại đến sớm như thế.”

Nghe thấy lời Duẫn Hạo, Tại Trung quay người lại, một tay đặt lên trên giấy tập viết chữ:

“Muốn anh đưa tôi dạo quanh viện.”

Âm thanh vừa dứt, Duẫn Hạo liền đưa tay nắm lấy tay Kim Tại Trung, quả nhiên ngón tay thon nhỏ đã bị dính mực đen. Trịnh Duẫn Hạo luôn mang theo một chiếc khăn tay đã hơi cũ, lấy ra giúp y lau chùi ngón tay. Kim Tại Trung đưa mắt nhìn biểu tình tỉ mỉ của anh, khoé miệng nhàn nhạt tiếu ý, lúc Trịnh Duẫn Hạo ngước đầu, liền thấy bộ dạng mỉm cười của Kim Tại Trung, xuân sắc khắp viện tử dường như đều đặt bên khóe mắt y.

Tiếng mưa bên ngoài dường như đã dứt, hai người liền nhìn ra ngoài, Duẫn Hạo đột nhiên cười.

“Không thể ngờ có ngày tôi sẽ cùng một hồn ma ngắm mưa.”

Tại Trung cũng cười, sau khi cười một chốc liền kéo tay Duẫn Hạo đi ra ngoài, Duẫn Hạo bị y nắm, một tay còn lại nắm lấy cây dù trên bàn, liền bị Kim Tại Trung kéo đến hành lang.

Trên người Kim Tại Trung là tấm áo phiêu phiêu dật dật, sa mỏng theo không khí ẩm ướt sau cơn mưa dán lên chân, nhiệt độ trên tay lạnh lẽo như băng, tình cảnh này khiến tim đập nhanh, nhưng nghĩ đến người trước mặt là hồn ma, tốt nhất vẫn là từ từ kéo giãn khoảng cách.

“Duẫn Hạo huynh có nguyện cùng tôi ngắm mưa đêm không?”

Kim Tại Trung cười nhìn Duẫn Hạo.

Duẫn Hạo bị lời nói của y làm ngây ngốc, tim vẫn còn đang đập nhanh, không đợi anh trả lời, Kim Tại Trung liền nắm lấy eo của anh, bỗng nhiên cảm thấy bên tai truyền đến tiến gió, hồi thần lại bản thân đã ở bên ngoài Thị Nữ Lâu.

Chương 3

BGM: Thiếu Niên Phong Nhã 

Duẫn Hạo trong lòng có chút khẩn trương đưa tay ôm lấy eo Tại Trung, bên người là tiếng gió thổi lồng lộng, hai người đã bay ra ngoài Khúc Giang Trì, hướng về phía Tử Vân Lâu. Dưới chân là nước hồ lạnh lẽo, trên tay ôm lấy hồn ma nghìn năm, Trịnh Duẫn Hạo không kiềm được sự sợ hãi, trong lòng bàn tay đã có một tầng mồ hôi lạnh. Tại Trung đưa mắt nhìn anh, nhẹ giọng cười. Đưa tay phóng ra một mảnh sa trắng, buộc lấy cột của Tử Vân Lâu, hai người liền dừng lại. Trịnh Duẫn Hạo liền thở dài một tiếng, nhìn Khúc Giang trì trước mắt, quay đầu cười với Tại Trung. Kim Tại Trung thu lại bạch sa, xoay người để vòng eo thoát khỏi cái ôm của Trịnh Duẫn Hạo, dựa vào cột gỗ đỏ bên cạnh, ngẩng đầu nhìn bảng tên Tử Vân Lâu viết bằng mực vàng trên nền xanh, y khẽ giương ngón tay, đèn vàng dưới mái nhà liền bật sáng, ánh sáng vàng nhạt chậm rãi phủ xuống trên người hai người.

“Thật là đủ kích thích, dạo viện tử trên không, quả là một trải nghiệm mới mẻ.”

Trịnh Duẫn Hạo lau đi vồ hôi trên chán, cười khổ nhìn Kim Tại Trung.

“Trải nghiệm?”

“Kệ cái đó đi, chúng ta xuống dưới xem xem.”

Trịnh Duẫn Hạo kéo theo tay của Kim Tại Trung, theo từng bậc thang đi xuống lầu dưới của Tử Vân Lâu, hai người đi xuống lầu một mới hát hiện cửa lớn đã khoá, cả đại sảnh đều tối đen, Trịnh Duẫn Hạo cúi đầu lấy ra điện thoại soi sáng, Nhìn thấy khuôn mặt ảm đạm của Kim Tại Trung trong ánh đèn mờ nhật, trong lòng đột nhiên có một chút chua xót.

Tại Trung đưa tay che đi ánh sáng, một tay khác kéo lấy Duẫn Hạo.

“Chúng ta ngồi ở đây đi.”

Mưa dừng lại mây liền tan đi, mặt trăng rất nhanh liền xuất hiện, ánh trăng sáng bạc trải dài trên bậc thang, rọi lên đỉnh đầu của Tại Trung, Trịnh Duẫn Hạo nhìn y đến ngây ngốc, Kim Tại Trung vừa cười vừa đưa tay, ngón tay chạm nhẹ vào khuôn mặt của Duẫn Hạo. Bàn tay lạnh lẽo, dường như cuộc đời này chưa từng được ai giữ chặt lấy.

Duẫn Hạo muốn nắm tay y, nhưng chỉ nhìn chầm chầm cần cổ trắng như tuyết như ẩn như hiện trong cổ áo, ngón tay muốn đưa lên, rồi lại đặt xuống. Kim Tại Trung cảm nhận được ánh nhìn của anh, liền đưa tay xoa nhẹ cổ mình, trên mặt dường như có chút ửng đỏ. Trịnh Duẫn Hạo tự biết bản thân thất lễ, liền chuyển ánh mắt, nhìn hoa văn dưới sàn nhà không lên tiếng.

“Tôi là thám hoa được ban thưởng năm Thiên Bảo thứ mười ba, lúc ban thưởng hoàng thượng khen tôi thanh tú, gọi tôi tiến lên ba bước, khảo tôi một số thơ từ về ái tình, tôi đáp không được, hoàng thượng liền cười lớn, bảo tôi không hiểu ái tình, làm sao mà vì người trị quốc bình thiên hạ.”

Tại Trung đứng dậy, tiếp tục theo bậc thang đi xuống, để lại cho Duẫn Hạo một bóng lưng.

“Vậy cậu nói sao?”

Duẫn Hạo mở miệng hỏi.

Tại Trung quay người, mỉm cười với Duẫn Hạo.

“Tôi nói, tôi không hiểu ái tình, nhưng lại đọc rất nhiều sách thánh hiền, đại trượng phu một lòng vì quốc gia, không đặt tâm tư lên mấy chuyện hoa tiền nguyện hạ. Triều thần liền nổi giận, có người nói tôi bất kính với hoàng thượng, hoàng thượng chỉ cười lớn, nói người cảm thấy đáng tiếc cho tôi không hiểu nhân tình thế thái, ở trong quan trường sẽ không có kết cục tốt, liền ban cho tôi chức quan lục phẩm, ở lại kho sách trong cung làm tả thị lang.”

“Hạnh Viện là nơi tôi ở năm đó, yên tĩnh giúp hoàng thượng dọn dẹp kệ sách, nữ nhân hậu cung không thể vào, thời gian qua lâu liền trở thành nơi phẩm trà, đánh cờ, ngâm thơ, làm đối của tôi và người.”

“Thế nhân chỉ biết “Thiên lí tống lệ chi”, nhưng lại không biết ngâm thơ, làm đối trong Hạnh Viện.”

“Thiên lí tống lệ chi” là một bài thơ của Dương quý phi làm cho vua Đường Huyền Tông, ý ở đây là người đời chỉ biết đến mối tình giữa Dương Ngọc Hoàn với Đường Huyền Tông, nhưng không ai biết đến một Kim Tại Trung nhỏ bé.

Hai người tiếp tục im lặng bước đi,  theo bờ Khúc Giang trì đi về hướng bắc, đi vào trong Hạnh viện, ngẩng đầu lên nhìn thấy một hồ nước nông bên trong có vài phiến đá, bên trên viết ba chữ lớn “Hứa Nguyện Trì”.

Trịnh Duẫn Hạo đứng trước phiến đá, ném xuống một đồng xu, cùi đầu nhắm mắt ước nguyện, lại ngẩng đầu, liền thấy Kim Tại Trung đứng ở phía đối diện của hồ nước, mỉm cười nhìn anh.

“Tại Trung.”

Duẫn Hạo đưa tay về phía y.

Kim Tại Trung lùi lại một bước, sau đó nhè nhẹ bay ra phía sau.

“Trời sắp sáng rồi, Trịnh huynh, tôi phải đi đây.”

Không biết sao câu đó vừa nói ra, khiến cho Trịnh Duẫn Hạo có chút khẩn trương, Trịnh Duẫn Hạo không nhìn một chân đạp vào hồ nước, chạy về phía Kim Tại Trung, đưa tay năm lấy, chỉ nắm được một mảnh bạch sa, Kim Tại Trung đã biến mất. Trịnh Duẫn Hạo cúi đầu hít nhẹ bạch sa, liền ngửi thấy hương hoa đào nhè nhẹ, trong lòng thầm nghĩ, Kim Tại Trung nhất định là ra đi trong một mảnh rừng hoa đào, nếu không sao lại mang mùi hương này. Nghĩ lại nghĩ lòng liền chua xót, nhưng lại không biết vì sao lại sinh lòng cảm thương.

Sau khi trở về Trịnh Duẫn Hạo liền sốt cả một tuần, ở trong kí túc xá tịnh dưỡng luôn có đàn em đến thăm bệnh, đến đến đi đi không ngừng, còn cơn sốt thì hành anh phải vừa uống thuốc, vừa chuyền dịch mới chịu hạ nhiệt. Chườm khăn lạnh ở trong kí túc xá ngủ thêm hai ngày, Duẫn Hạo không nhịn được nữa, liền trở lại làm việc, đội công tác nhìn thấy anh đều khen anh chuyên nghiệp. Trịnh Duẫn Hạo chột dạ cười, cứ ngây ngốc đi đến Thị Nữ Lâu, nhanh chống hoàn thành công việc ngày hôm đó. Trời vừa tối liền đi loanh quanh trong viện, vòng vo một vòng Tử Vân Lâu, Quan Tuyết Đình, Hạnh viện, vẫn không thấy thân ảnh của Kim Tại Trung. Hai ba du khách cuối cùng cũng rời đi, Trịnh Duẫn Hạo ngồi trong đình buồn chán hút thuốc. Thẩm Xương Mân xong việc, xa xa liền nhìn thấy anh, bảo anh mau về nhà. Trịnh Duẫn Hạo ậm ừ, sau đó đem đầu thuốc bỏ vào thùng rác, chỉnh trang lại áo khoác định đi sang bên đó, vừa đi ra Quan Tuyết Đình, tay liền bị giữ lấy, vừa quay đầu liền nhìn Kim Tại Trung nhợt nhạt, đứng trong gió.

“Cậu sao thế?”

Trịnh Duẫn Hạo cũng không nhớ y là ma, giương áo bông ôm lấy y.

“Loạn đảng xông vào kinh thành, người không đến cứu tôi.”

Hai dòng nước mắt trong suốt chảy dài trên khuôn mặt Tại Trung, Duẫn Hạo trong lòng liền đau, ôm chặt lấy y, Thẩm Xương Mân ở phía sau gọi anh về kí túc xá, anh liền đáp lại bảo cậu nhóc về trước, sau đó ôm lấy Kim Tại Trung đến Thị Nữ Lâu. Thẩm Xương Mân thấy anh cứ là lạ, ôm lấy không khí đi rất nhanh, trong lòng khó hiểu một hồi, nhưng cuối cùng cũng bỏ cuộc trở về.

Kim Tại Trung vừa nhìn thấy bờ tường, liền liều mạng lùi lại, Trịnh Duẫn Hạo kéo lấy y, nhìn y hoảng loạn bản thân anh cũng hoảng loạn theo, kéo kéo đẩy đẩy một hồi, Kim Tại Trung chui vào lòng anh hai tay ôm lấy eo anh rên rỉ.

“Tôi không muốn chết.”

Kim Tại Trung nhỏ giọng rên rỉ, một câu liền khiến Duẫn Hạo cũng muốn rơi lệ, dường như nỗi đau của quỷ hồn nghìn năm đã truyền đến trên người anh.

“Loạn đảng cướp cung tôi không thể không thể khống chế, hoàng thượng nói người sẽ đến cứu tôi, nhưng người không có tới, Trịnh huynh cứu tôi.”

Kim Tại Trung khóc đến lệ đầy mặt, hai tay giữ lấy khuôn mặt của Trịnh Duẫn Hạo, bi thảm như muốn nhìn rõ gì đó. Trịnh Duẫn Hạo nhíu mày thở dài một tiếng, năm lấy đôi tay lạnh lẽo của y nhét vào trong túi áo của mình.

“An Lộc Sơn nói giết xong quý phi người tiếp theo chính là ta, muốn đem ta quăng ra ngoài cổng thành để cảnh cáo những người khác, vì bảo vệ danh tiết ta chỉ có thể chết… ta không muốn chết, ta không muốn chết….”

Trịnh Duẫn Hạo ôm y thật chặt, để y xoay người nhìn khắp viện:

“Tại Trung, Tại Trung, cậu tỉnh tỉnh… thế gian đã qua nghìn năm, không có An Lộc Sơn không có Quý phi nương nương….”

Tại Trung nhìn Khúc Giang trì, thân thể lay động, không phát ra nữa lời, nghe Duẫn Hạo gọi y, chậm rãi xoay người, trong mắt tỉnh táo lại. Tại Trung cười nhẹ, cuối đầu vuốt nhẹ tóc của mình.

“Xin lỗi, Trịnh huynh, tôi thất lễ rồi.”

Duẫn Hạo nhìn y, trong lòng thật chua xót, đưa tay giúp y lau đi nước mắt.

“Tại Trung, cậu tại sao lại trở về nhân gian, nhân gian có quá nhiều chuyện đau lòng, sẽ làm thương tổn cậu.”

“Anh không nghĩ rằng tôi nói dối sao?”

Tại Trung hỏi, Duẫn Hạo liền im lặng, không biết nói gì.

“Một đời phong lưu Đường Huyền Tông, độc sủng Dương Ngọc Hoàng, ba nghìn giai lệ trong mắt chỉ có một, lục cung đều ảm đạm, sao lại có thêm một thị lang trông coi kho sách nho nhỏ chứ?”

Khoé mắt Kim Tại Trung đỏ lên, hai mắt đều muốn hỏi Trịnh Duẫn Hạo. Trịnh Duẫn Hạo trong lòng lo lắng, đau khổ chua xót, ngay cả hai câu an ủi cũng không thoát ra khỏi miệng được. Kim Tại Trung buồn bã nhìn anh, liền cười khổ, xoay người đi ra khỏi Thị Nữ Lâu, không bao lâu liền biến mất.

Duẫn Hạo một mình đứng trước Thị Nữ Lâu, ngây ngốc một chốc, dường như bị Tại Trung đưa đến thời đại đó rồi không trở về được, mất hồn đi dạo trong Phù Dung Viện, mơ mơ màng màng cũng không để ý đường, lúc hồi thần lại đã đi vào Đường Thi Giáp (nơi lưu trữ thơ đường) ngẩng đầu nhìn “Trường Hận Ca” Bạch Cư Dị khắc trên phiến đá đỏ, chậm rãi đọc vài câu.

“Lục cung phấn đại vô nhan sắc

Xuân hàn tứ dục Hoa Thanh trì

Ôn tuyền thuỷ hoạt tẩy ngưng chi

Thị nhi phù khởi kiều vô lực

Thuỷ thị tân thừa ân trạch thì

Vân mấn hoa nhan kim bộ dao

Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu

Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi

Tòng thử quân vương bất tảo triều

Thừa hoan thị yến vô nhàn hạ

Xuân tòng xuân du dạ chuyển dạ

Hậu cung giai lệ tam thiên nhân

Tam thiên sủng ái tại nhất nhân…”

Tình cảm sâu đậm, nước mắt liền rơi xuống.

Trịnh Duẫn Hạo một mình ngồi trong Phù Dung Viện, khóc rất lâu.

________________________

Chú thích:

Trường Hận Ca – Bạch Cư Dị: Tìm hiểu thêm tại đây

Chương 4

BGM:Nhã Nam

Lần bắn pháo hoa trước khi chiếu phim lần này rất thành công, Trịnh Duẫn Hạo cùng vài nhân viên khác đứng trên Tử Vân lâu xem pháo hoa, không nhịn được vỗ tay tán dương. Trịnh Duẫn Hạo vừa xuýt xoa như trẻ con vừa đưa máy ảnh chụp hình, click, một tiếng lưu lại hình ảnh hoa lệ của pháo hoa. Vừa đặt máy ảnh xuống anh liền cảm thấy khí tức quen thuộc sau lưng, quay đầu lại quả nhiên nhìn thấy Kim Tại Trung, khuôn mặt ngây ngẩn, nhìn từng đoá từng đoá pháo hoa đang nổ tung trên bầu trời, miệng lộ nụ cười mơ hồ.

“Tại Trung?”

Duẫn Hạo gọi y.

Tại Trung lưng dựa vào lan can, ánh mắt chuyển đến trên người Duẫn Hạo. Đã hai ba ngày từ lần cuối cùng hai người gặp nhau, gặp lại vẫn không cảm thấy xa cách. Duẫn Hạo nhìn y, chỉ cảm thấy như gặp lại người quen, liền nở nụ cười, đưa tay kéo lấy y, Tại Trung lùi về sau, đứng trong góc khuất sáng. Duẫn Hạo liền dừng lại, quay đầu nhìn đồng nghiệp đang tản ra, sau đó quay lại tìm Tại Trung,  người đó đã không còn đứng ở chỗ ban nãy, mà đang chậm rãi đi dạo trên cây cầu gỗ tùng đỏ trên Khúc Giang trì. Duẫn Hạo đứng trên tử vân lâu nhìn y, mưa xuân day dứt, tí tách tí tách, một bóng lưng trắng ở giữa khúc giang trì rộng lớn thật khiến người ta cảm thấy nhỏ bé đơn đọc.

Trịnh Duẫn Hạo trong lòng thở dài, sau khi tạm biết đồng nghiệp liền đi về phía Tại Trung.

Kim Tại Trung đi đi rồi lại dừng, Trịnh Duẫn Hạo cũng theo đó mà dừng lại, Kim Tại Trung chốc chốc lại quay đầu nhìn anh, tay khẽ vuốt ve cầu gỗ, rất nhanh đi đến bờ bên kia, sau khi dừng lại liền nhìn Duẫn Hạo, ánh mắt ôn tình. Duẫn Hạo thấy y không đi nữa, liền tiến lại gần vài bước, nắm lấy tay y nhét vào túi áo của mình,vẫn là bàn tay mang nhiệt độ lạnh thấu xương, ủ thế nào cũng không ấm lên được.

“Ba ngày không gặp, Trịnh huynh sao nhìn có vẻ mệt mỏi như vậy?”

Tại Trung đưa tay chạm vào râu lún phú dưới cằm Duẫn Hạo, nhưng lại bị anh giữ lấy sau đó liền bị nhét vào túi áo. Kim Tại Trung cúi đầu nhìn tay mình được anh chặt chẽ nắm lấy đặt vào trong túi áo, ánh mắt có chút lơ đãng, nhẹ nhàng thở dài, thu lại hai tay, lui ra sau.

“Ủ thế nào cũng không ấm được.”

Duẫn Hạo không để ý, tự mình đưa tay kéo lấy, đem hai bàn tay ấy đặt trong lòng, vừa cười vừa kéo lấy vai Tại Trung:

“Kim Thị Lang, lâu ngày không gặp, hạ quan hết sức tưởng niệm, xin hỏi ngài có nguyện ý cùng hạ quan dạo quanh viện không ah?”

Hai người mười ngón lồng vào nhau chậm rãi đi dạo trong viện, Tại Trung đi rất chậm, Duẫn Hạo chốc chốc lại thả chậm bước chân đợi y, nhìn kĩ thì thấy Tại Trung đi đường hai chân đều không chạm đất, lúc đầu biết được thân phận của y chỉ cảm thấy ngạc nhiên, bây giờ lại không hề sợ hãi, ngược lại cảm thấy thân thiết, một ngày không gặp tựa tam thu. Kim Tại Trung vừa ngắm cảnh vừa nhìn người đàn ông nắm lấy tay mình. Rõ ràng biết mình là quỷ hồn, nhưng một chút cũng không xa cách, nhìn anh nắm tay mình chặt như vậy, trong lòng cũng âm thầm vui vẻ.

Duẫn Hạo nhìn y cười, tim liền đập liên hồi, ngay cả ngực cũng không che giấu được tiếng tim đập. Trịnh Duẫn Hạo một tay ôm ngực, nhìn Kim Tại Trung đang cụp mắt giấu đi ý cười, đưa tay trêu đùa cá vàng trong hồ. Trong ngực anh liền tựa như mặt nước, vừa ngứa ngáy vừa mát lạnh, Trịnh Duẫn Hạo nhìn khuôn mặt y, tự nghĩ bản thân lần đầu nảy sinh tình cảm với người khác, nhưng lại là một quỷ hồn, nhịn không được bật cười.

Tại Trung quay đầu nhìn y.

“Đang cười gì thế?”

“Tôi cười bản thân có lẽ đang tự mình làm khổ mình.”

Duẫn Hạo thở dài, một tay giữ lấy vai của quỷ hồn, đi theo hành lang có ánh đèn, phiến đá trước cửa ghi bốn chữ lớn, “Lục Vũ Trà Xã” . Trà Xã bốn phía đều được tre bao quanh, chỉ có vài ánh đèn vàng dưới đất dẫn đường, trúc trắc đi đến trà xã. Bên trong trà xã là bàn tre, ghế tre, có mệt hồ nước nông, bàn đá ghế đá bên hồ đều thấm đẫm nước mưa, một bên treo ba chiếc lồng đèn đang theo gió mà đung đưa. Gió thật lạnh lẽo, Trịnh Duẫn Hạo run nhẹ, đưa tay kéo lấy người bên cạnh, người đó đang đứng dưới mái hiên vẫy tay với anh.

Duẫn Hạo ngẩng đầu, thì ra cơn mưa lại bắt đầu, cuối cùng chạy nhanh đến bên Tại Trung, mưa rất nhanh liền nặng hạt hơn, cả hai ngẩng đầu nhìn mái hiên, rồi cùng nhau bật cười. Duẫn Hạo xoay người ôm y, Tại Trung cũng không vùng ra,  đưa tay ôm lấy bờ vai anh, Duẫn Hạo bất mãn với cái ôm trên vai liền rút tay xuống vòng quanh eo y. Tại Trung nâng mắt nhìn anh, chỉ bĩu môi, chưa không oán giận.

“Cứ thấy trong phim cổ trang nói cái gì mà trong lòng ôm mỹ nhân, anh đây mới là trong lòng ôm mỹ nhân.”

Duẫn Hạo cười nói.

Tại Trung bật cười: “Trịnh huynh là đoạn tụ?”

Lần này Duẫn Hạo không cười với y, ôm chặt lấy eo đáp trả, muốn nói nhưng bản thân lại ngại, cuối đầu làu bàu:

“Tôi thích em.”

Tại Trung khẽ chớp động hàng mi, lại ngước lên, mím chặt môi, để mặc bản thân trong vòng tay của Duẫn Hạo, một câu cũng không nói. Trịnh Duẫn Hạo vẫn như cũ im ắng, hai tay ôm lấy eo y, thấp giọng nói, âm thanh khàn khàn phát ra giữa hai người, mang theo tia run động, khiến vành tai của Tại Trung tê dại.

“Hai ngày này tôi đều đang nghĩ chuyện của em, Bồ Tát bảo em hoàn giải quyết duyên nợ trần gian, nhưng trên nhân thế đã qua ngàn năm, em phải đi đâu giải quyết duyên nợ trần gian? Vậy mà em lại cứ như thế xuất hiện trước mặt tôi… Tại Trung, tôi nghĩ, tôi chính là trần duyên của em.”

Tại Trung ngước mắt nhìn anh, khoé mắt mang ý cười, nhưng tròng mắt đều phiếm đầy lệ quang.

“Em ngây ngốc đợi nghìn năm, đều vì tìm tôi, tôi chính là trần duyên của em.”

Duẫn Hạo cẩn thận nhìn ánh đèn ở phòng làm việc, kéo tay Tại Trung tiến vào trong phòng của trà xã. Căn phòng có cửa sổ hướng ra Khúc Giang trì, một phong cảnh đẹp đẽ, Duẫn Hạo xoay người khoá cửa, ngồi xuống bên cạnh Tại Trung. Tại Trung vuốt ve cạnh bàn, lại lướt sang phía Duẫn Hạo đang tiến lại gần, y chậm rãi ngẩng đầu mỉm cười, nhìn ra Khúc Giang trì. Duẫn Hạo nhìn cần cổ lộ ra của y, đưa tay đặt lên bờ vai nhỏ của y, đưa đầu qua muốn hôn y.

Tại Trung trong mắt chớp động, Trịnh Duẫn Hạo không chần chừ, cảm thấy nếu lúc này người trước mặt như một người sống khoẻ mạnh chứ không phải một quỷ hồn, thì đúng là chuyện tốt, nhưng anh lại mê đắm y, một kẻ mang thân phận quỷ hồn. Anh mắt của Trịnh Duẫn Hạo du đãng trên bờ môi của Kim Tại Trung, trong đầu nghĩ đi nghĩ lại trăm lần, nếu bản thân thật sự là trần duyên của y, vậy khi giải quyết xong thì sẽ ra sao. Tại Trung nhìn y chần chứ, đưa tay ôm lấy vai Duẫn Hạo.

“Anh sợ sao?”

“Anh sợ gì?”

Duẫn Hạo hồi thần đáp lại.

Tại Trung bị anh hỏi liền ngây ngốc cười:

“Đúng vậy, anh có gì phải sợ chứ.”

“Anh sợ.” Duẫn Hạo chau mày càu nhàu, “Anh sợ chúng ta giải quyết xong trần duyên, thì duyên phận liền cạn.”

Tại Trung nghe xong, ánh mắt như cũ trốn tránh, quay đầu sang một bên, nhẹ nhàng tự cởi bỏ vạt áo.

“Trần duyên cạn rồi, chắc Trịnh huynh sẽ không còn tự tìm phiền não nữa.”

“Anh chính là tự tìm phiền não, muốn thiên trường địa cửu.”

Duẫn Hạo giữ lấy tay y, ngăn cản động tác cởi y phục của y.

Kim Tại Trung thở dài, rồi đứng dậy, nhìn về phía ánh đèn ngoài cửa sổ, lại chậm rãi quay lại nhìn Duẫn Hạo. Duẫn Hạo không nhìn thấy biểu tình của y, cũng không biết y đang nghĩ gì, chỉ biết từ khi anh quen biết hồn ma nghìn năm này thì trái tim đều bị hồn ma này mang đi, trong trái tim trong đầu đều là y, cảm thấy bản thân vừa hiểu rõ, lại vừa mờ mịt. Anh không hiểu tại sao Kim Tại Trung lại xuất hiện trước mặt mình, tưởng chừng như hiểu rõ Kim Tại Trung muốn làm gì, nhưng vẫn luôn mơ hồ không rõ ràng. Anh muốn thiên trường địa cửu, nhưng Kim Tại Trung dường như chỉ nghĩ đến đoạn tuyệt trần duyên. Nếu như là vậy, sau một đêm xuân tiêu, liền li biệt sao?

Suy nghĩ qua lại, khiến Trịnh Duẫn Hạo trong lòng xót xa, chỉ cảm thấy quỷ hồn trước mặt đáng thương, đáng giận lại đáng hận.

“Trịnh huynh, tôi không hiểu chuyện phong hoa tuyết nguyệt, khiếp trước hoàng thượng thường dùng những lời này trêu đùa tôi, tôi đều không hiểu.” Tại Trung chậm rãi đi sang phía anh, cuối người sát gần mặt anh, mang theo hàn ý, “Anh không thể hiểu cảm giác này, người thiếu đi thất tình lục dục, không thể đầu thai, không thể hoàn dương, Tôi nghìn năm nay, đều du đãng bốn phương, không có nơi dựa dẫm, không có chỗ cung phụng cúng điếu, cũng không có chỗ dung thân, chứng kiến thương hải tang điền, thay triều đỏi đại, loạn thần tặc tử cướp đi đại đường của tôi giết minh quân của tôi. Tôi lại không thể làm gì. Trịnh hyunh, anh nhìn bên ngoài đèn lửa trăm nhà, tôi cũng chỉ mong được đầu thai làm người, quên đi chuyện kiếp trước, được vào luân hồi. Tôi vừa hoàn dương liền nhìn thấy anh, anh bảo vệ tranh vẽ của tôi, tôi liền biết. Anh là người có duyên với tôi, Trịnh huynh, đại ơn đại đức của anh, Kim mỗ sẽ mãi mãi hông quên, chỉ có thể kiếp sau báo đáp.”

“Từng câu từng câu của em đều như muốn lấy đi mạng sống của anh.”

Trịnh Duẫn Hạo khoé mắt đỏ lên, đưa tay áp lên khuôn mặt Kim Tại Trung, kéo y về phía mình.

“Em đến để tuyệt duyên, cùng anh một đêm xuân tiêu, đầu thai làm người, để lại một mình anh.”

Tại Trung cười nhẹ, kéo lấy tay Duẫn Hạo áp lên khuôn mặt của mình, dẫn dắt anh.

“Nhờ kĩ hình dáng của em, bên dưới mắt trái của em có ba khỏa lệ, trên cổ có một cái bớt. Đợi khi em đầu thai, anh phải đến tìm em.” Nói xong liền chua xót trong lòng, nước mắt liền rơi, chạm vào lòng bàn tay của Duẫn Hạo, một mạt ẩm ướt.

Trịnh Duẫn Hạo hôn nhẹ lên trán y, nhắm mắt để ngăn cản nước mắt rơi.

“Đợi khi em đầu thai, anh sẽ đến tìm em. Nhưng em phải nhớ, không được đi quá xa.”

Chương 5

BGM:Nhất Nhân Tĩnh

Lúc trời gần sáng, cơn mưa rốt cuộc cũng ngừng rơi, những hạt mưa còn đọng lại trên cửa kính trở thành từng vệt nước chảy dài trên mặt thuỷ tinh rồi biến mất. Tại Trung chống người ngồi dậy, cánh tay của Duẫn Hạo vẫn còn đang vòng qua eo y, Kim Tại Trung đưa tay kéo lấy quần áo vương trên ghế, nhưng lại phát hiện cánh tay mình trở nên trong suốt dưới anh mặt trời. Nước mặt không kiềm được chảy dài, quay đầu nhìn Duẫn Hạo, lại không đành lòng gọi người đang say giấc tỉnh dậy. Tại Trung cúi đầu, đưa tay vuốt ve khuôn mặt Duẫn Hạo, lại hôn lên trán anh, nhưng làm thế nào cũng không thể nâng lấy khuôn mặt anh.

Tại Trung thử ôm anh, nhưng hai tay liền xuyên qua cơ thể của Duẫn Hạo. Tại Trung thất thanh khóc nấc lên, nước mắt rơi trên khuôn mặt Duẫn Hạo. Trịnh Duẫn Hạo chậm rãi tỉnh lại, nhìn thấy khuôn mặt khóc nức nở của Tại Trung, ý thức đưa tay sang ôm lấy. Nhưng lại xuyên qua một tầng không khí, Duẫn Hạo liền hoảng loạn, nâng người ngồi dậy, ngơ ngác nhìn thân thể đang trở nên trong suốt của Tại Trung.

“Tại Trung…. em sao vậy… Tại Trung.”

“Hãy nhớ kĩ bộ dạng của em, dưới mắt trái có ba giọt lệ tích, trên cổ có một vết bớt, đợi em đầu thai, anh đến tìm em, Duẫn Hạo, anh phải đến tìm em…”

Ánh mặt trời bên ngoài càng ngày càng toả sáng, từng dòng từng dòng xuyên thấu qua thân thể của Tại Trung, rọi lên trên người Duẫn Hạo. Duẫn Hạo cố gắng chạm vào y, nhưng cái gì cũng không nắm bắt được, chỉ có thể nhìn y càng ngày càng trở nên trong suốt, dường như biến mất.

“Anh còn có chuyện muốn nói, Tại Trung, anh vẫn còn có chuyện muốn nói, không được, anh vẫn còn…”

Duẫn Hạo lệ rơi đầy mặt, chỉ có thể nhìn khuôn  mặt đầy nước mắt của Tại Trung, ngay cả đầu ngón tay của y cũng không nắm bắt được.

Lại một tia nắng mặt trời rọi vào, bàn tay vuốt ve khuôn mặt Duẫn Hạo của Tại Trung cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất, giống nhưng một làn khói, biến mất dưới anh mặt trời. Duẫn Hạo đưa tay với, chỉ thấy tay mình xuyên qua từ luống tia nắng mặt trời.

Lại là một ngày nắng sau cơn mưa dài.

Duẫn Hạo cô độc ngây người ngồi trên ghế, nhìn bầu trời không chút vết tích của cơn mưa hôm qua, dường như vừa tỉnh khỏi một giấc mộng.

Chỉ là giấc mộng này, khiến người ta xiết bao đau đớn?

Hơn bảy giờ, công tác chuẩn bị mở cửa viện hoạt động đã xong, Duẫn Hạo một mình đi dạo trong viện, nhìn nhân viên công tác đi đi lại lại, thỉnh thoảng có người quen biết anh, liền chào hỏi rồi lại tiếp tục làm việc.

Thẩm Xương Mân ôm lấy giấy vẽ ngồi xe vào, từ xa nhìn thấy anh đang thất thần lạc phách đi về phía Thị Nữ Lâu, tài xế hỏi cậu có muốn sang đó xem sao không, Thẩm Xương Mân thở dài, bảo tài xế cứ tiếp tục chạy.

Thị Nữ Lâu vẫn như cũ, chỉ là mỹ nhân đồ trong tủ kính rơi xuống, nằm chung với một đống khăn màu tím bên dưới. Trịnh Duẫn Hạo mở tủ ra, nhặt lại bức mỹ nhân đồ treo lên. Mỹ nhân vẫn như cũ, bên dưới mắt trái có ba giọt lệ tích, trên cổ có vết bớt. Duẫn Hạo kiềm không được bật cười, càng cười thì đầu mũi càng cảm thấy chua xót.

Việc trùng tu căn bản đã hoàn thành, công nhân viên đều tản ra ngoài, chỉ để lại những công trình sư ở lại chỉ đạo công đoạn cuối cùng, Trịnh Duẫn Hạo ngồi trên Quan Tuyết Đình, rót cho bản thân một li rượu ấm do công nhân viên đem từ nhà đến, Thẩm Xương Mân nhìn thấy anh, quay qua nói một tiếng với đồng sự rồi đi sang bên này.

“Dạo này anh sao thế?”

Thẩm Xương Mân tự động ngồi xuống, cướp lấy bình rượu trong tay Trịnh Duẫn Hạo, hớp một ngụm mới trả lại cho anh:

“Cái này uống không say đâu, mượn rượu giải sầu không hợp với anh đâu thật đấy.”

“Đau khổ vì đánh mất tình yêu, tim như đao cắt.”

Trịnh Duẫn Hạo đột nhiên bật cười, cười miễn cưỡng so với khóc không đẹp hơn được bao nhiêu.

Thẩm Xương Mân nhìn anh thâm trầm, cúi đầu cười, cũng rót cho bản thân một li.

“Còn được gặp lại không?”

“Không biết, rất khó.”

“Có cơ hội còn hơn là không, không phải sao?”

Thẩm Xương Mân uống cạn li trong tay, chùi miệng đứng dậy, lại đi về hướng đồng nghiệp, Trịnh Duẫn Hạo ngẩng đầu nhìn theo, ánh mắt sau đó lại chuyển đến Tử Vân Lâu, dường như lại nhìn thấy nụ cười nhẹ của Tại Trung, bạch y phiêu phiêu. Trịnh Duẫn Hạo thật muốn khóc, nhưng lại hiểu tình cảnh không thích hợp, liền cố gắng kiềm lại nước mắt, nỗi đau đớn khắc sâu lan ra trong cơ thê, đồng nghiệp bên cạnh gọi, anh cũng không đáp lại.

Thẩm Xương Mân cùng đồng nghiệp cười cười nói nói, lại đi qua, vỗ vai anh.

“Vợ của anh Hàn sáng nay vừa sinh, ông chủ nói mọi người gộp tiền lại sau khi xong việc đến bệnh viện thăm nhóc con mập mạp đó, ngay ở bệnh viện Không Quân, không xa, anh có xe, bọn em liền ngồi ké xe anh vậy.”

Trịnh Duẫn Hạo nuốt lấy nước mắt, lắc đầu:

“Anh không có tâm trạng, phần tiền của anh mọi người đem đi đi, anh muốn về nhà ngủ.”

Nói xong cúi đầu tìm bóp tiền.

Thẩm Xương Mân tặc lưỡi một phát, trừng anh.

“Ai cần tiền của anh chứ, em là lo anh đi nhảy hồ, được rồi, sau khi tan ca thì chở mọi người đi, còn tí tiền đó thì anh cứ giữ lại đi, cứ quyết định như vậy.”

.

Đồng nghiệp trên xe cười cười nói nói, Duẫn Hạo nắm vô lăng trong tay, nhưng một chút cũng không chú tâm, đang lúc giờ tan tầm cao điểm, xe trên đường qua lại đông nhịt. Từ Phù Dung Viện chạy ra, theo dòng xe từ Đại Từ Ân Tự đi ra đường Nhạ Tháp, với theo hướng bệnh viện đi, kẹt xe hơn một tiếng. Đồng nghiệp trên xe không chán nản, chủ đề từ kết hôn sinh con, đến cách dạy dỗ vợ, Duẫn Hạo cười lớn theo mọi người, nhưng khóe mắt lại ngập nước, chỉ có thể mở cửa sổ để gió hong khô nước mắt.

Van niệm câu hôi, sinh vô khả luyến (mọi ý niệm đều hoá thành tro bụi, cuộc sống không còn gì vương vấn)

Lúc đến bệnh viện, mọi người đều vào phòng bệnh xem chị dâu cùng đứa trẻ mập mạp, nhưng bị y tá cản lại, chỉ cho vài người vào, Duẫn Hạo lập tức nhường cho người khác, bản thân đi dạo trong hoa viên rộng rãi trước cửa bệnh viện, tìm thấy một gốc ghế đá ngồi xuống, rút ra điều thuốc để hút, nhịn cả ngày nước mắt cũng rơi, thân là một đàn ông cao lớn, nhưng lại ngồi trên ghế đá trong gốc nhỏ, tay cầm điếu thuốc, một tay che mặt, cúi đầu nức nở. Một cặp mẹ con đi dạo nhìn thấy, đứa nhỏ kéo lấy gấu áo của mẹ đưa tay chỉ về phía Duẫn Hạo.

“Mẹ xem, chú đang khóc.”

Lúc đó người mẹ liền kéo theo tay con gái, đi trở về.

Duẫn Hạo vừa rơi lệ vừa ngẩng đầu, nhìn bệnh nhân đang qua lại, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn anh, Duẫn Hạo cũng cố gắng xem ai dưới mắt trái có ba vết lệ tích, trên cổ có bớt? Người đó đầu thai đến nơi đâu, tên gì, là nam hay nữ, ở gần đây, hay ở nơi xa? Nếu chỉ là một đêm xuân sắc, tại sao lại có chân tình. Để lại cho bản thân một nổi đau thương dai dẳng, cô hồn nghìn năm, chờ đợi đến thương hải tan điền, chẳng lẽ chỉ vì một gặp gỡ thoáng qua? Quá nhiều câu hỏi bi thương trong lòng, khiến Duẫn Hạo mê mang, hít nhầm khói thuốc, thiếu chút nôn ra. Duẫn Hạo bụm miệng đứng dậy, dập tắt đầu thuốc, cuối đầu theo đường đá bệnh viện đi trở về.

Chẳng cơ là một giấc mộng, một giấc mộng.

“Duẫn Hạo anh đi đâu thế, đang tìm anh đây.”

Thẩm Xương Mân đi đến, vỗ vai anh rồi kéo lên lầu.

“Mọi người sắp về rồi, anh đi chào hỏi chị dâu một tiếng, tiện thể xem xem tên nhóc đó, bình thường anh với chú Hàn thân như vậy, người ta sinh con trai, anh không đi thăm thì thật kì lạ….”

Bên tai đều là tiếng léo nhéo của Xương Mân, Trịnh Duẫn Hạo không chú tâm theo cậu đi vào thang máy.

Cửa phòng bệnh vừa mở ra, bên trong đều là tiếng cười nói của đồng nghiệp, chị dâu thường ngày rất vui vẻ đang nằm trên giường, tay bế một đứa trẻ, Duẫn Hạo diện vô biểu tình đi vào, chỉ cười với vợ chồng anh Hàn. Anh Hàn vui vẻ, bế đưa con đi sang, vừa cười vừa nắm tay nhỏ của đứa bé ngoắt ngoắt Duẫn Hạo.

“Lại đây, bảo bổi nhỏ để cha nuôi xem xem, Duẫn Hạo, nhìn xem con nuôi của cậu, sau này lễ tết phải gói lì xì nha!”

Tiếng cùa nói của tất cả mọi người đều mơ hồ, mọi lực chú ý của Duẫn Hạo đều đặt lên người đứa trẻ sơ sinh.

Bên dưới mắt trái có ba vệt lệ tích, trên có có một vết bớt.

“Là em…”

Duẫn Hạo khó tin cười, đưa tay vuốt ve khuôn mặt của bé con.

Trên đường về, Duẫn Hạo lái xe chở đồng nghiệp về, vẫn như cũ cười nói, đèn đỏ liền hạ thấp cửa kính xe, gió đêm thổi khô khuôn mặt đầy ngước mắt, trong ánh nhìn của đồng nghiệp liền khóc lớn.

Thật may rằng em đi không xa, thật may mắn.

_The end_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: