Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(16)

Tuệ Nhiên cắn chặt môi đứng dậy

Rồi hắn nhìn chằm chằm vào Thanh Minh, lấy lại thái. Thanh Minh dùng ánh mắt lạnh như băng đáp lại hắn

Ớn lạnh
.
.
.
Thanh Minh nhìn Tuệ Nhiên bằng ánh mắt lạnh như băng

Hắn không ưa

Ánh mắt liêm khiết đó

Ánh mắt cương nghị không chút dao động của kẻ tin chắc vào con đường mình chọn đúng là khiến ruột gan Thanh Minh đảo lộn

'Ngươi không nên là kẻ có ánh mắt ấy'

Các môn đồ Hoa Sơn mới là người phải có ánh mắt như vậy

Ánh mắt tự hào mãnh liệt về những việc tiền nhân đã gầy dựng, về ý chí mà họ phải bảo vệ

Đúng vậy

Thứ đó phải là của Hoa Sơn

"Các đệ tử của Hoa Sơn vẫn chưa bao giờ quên đi sự hy sinh đó của tổ tiên. Và các để tử vẫn luôn tự hào khi trở thành đệ tử của Hoa Sơn"

Huyền Tông dõng dạc nói. Thanh Vấn hơi khựng lại trong chốc lát, những giọt nước mắt của sự tội lỗi bỗng trở thành niềm hạnh phúc, ông nặn ra nụ cười

"Cảm ơn các ngươi"

'Đánh bật ư? '

Đánh bật nguyên khí hóa hình của La Hán Quyền một cách đơn giản như vậy sao?

Ánh mắt của hắn hướng về phía tay phải của Thanh Minh. Luồng nguyên khí lục sắc đang tỏa ra từ bàn tay của hắn sắc bén hệt như một lưỡi kiếm
.
.
.
"Đứng dậy"

Thanh Minh vung tay

Ánh mắt lạnh lùng của Thanh Minh xuyên qua Tuệ Nhiên nhìn thẳng về Pháp Chỉnh đang ở sau hắn

"Cái này chẳng là gì so với những gì Hoa Sơn đã trải qua đâu"

Đây gần như không thể coi là một trận đấu giữa các hậu khởi chi tú được nữa. Từng suy nghĩ, từng hành động của hắn không khác nào đang đi đòi nợ, một món nợ phải trả bằng máu và mạng sống

Giống như hắn muốn thông qua Tuệ Nhiên để nói với tất cả bọn họ rằng, chính bọn họ đã khiến chuyện này sảy ra và thất bại này chính là do bọn họ tự mình chuốc lấy

Hắn muốn khiến cho toàn bộ những người thuộc Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia phải cảm nhận được những thống khổ và đau đớn mà Hoa Sơn đã phải trải qua trong suốt bao năm

Hắn muốn-

"Thanh Minh à"

Huyền Tông từ lúc nào đã đi tới chạm nhẹ vào vai hắn, Kiếm Hiệp bừng tỉnh, hắn chậm rãi quay sang nhìn ông, Huyền Tông khẽ nói

"Con bình tĩnh lại đi, con đang tỏa sát khí trong vô thức nữa rồi"

Lúc này hắn mới liếc nhìn xung quanh, trừ Trường Nhất Tiếu vẫn dửng dưng như chẳng cảm nhận được gì, còn những người khác đã sớm tái mặt và run rẩy cắn môi

"Hay con ra ngồi cùng ta nhé, chỗ này không hợp với con đâu"

"... Được"

Ông kéo tay hắn đứng dậy, lập tức Bạch Thiên đi tới bê giúp cái ghế của hắn đặt tại trung tâm các đệ tử Hoa Sơn

Hắn có thể nhìn thấy Tuệ Nhiên đã lặng lẽ chuyển ghế ngồi ra phía rìa của nhóm người Hoa Sơn như thể không muốn Kiếm Hiệp thêm phần chán ghét

Từ miệng hắn phát ra một tiếng thở ngắn

"Không cần phải làm vậy đâu"

"... Vâng"

Tuệ Nhiên vẫn cúi đầu hơi mím môi rồi trở lại chỗ ngồi của mình

"Đứng dậy! "

Tuệ Nhiên giật mình theo bản năng lập tức vực cơ thể dậy

Mồ hôi lạnh toát chảy ròng ròng trên trán hắn ta

'Bách Bộ Thần Quyền không có tác dụng với hắn ta'

Đây là việc mà hắn chưa từng nghĩ đến
.
.
.
"Kết thúc thôi nào"

Xoẹt

Thanh Minh nhẹ nhàng, cực kì nhẹ nhàng rút thanh kiếm ra

Bộp!

Hắn ném vỏ kiếm xuống dưới đất, buông thõng Mai Hoa Kiếm xuống phía dưới rồi lặng lẽ nhìn lên bầu trời

'Chưởng môn sư huynh'

Huynh đã kêu đệ không được đánh trẻ con

Nhưng đệ nghĩ rằng những việc đệ đang làm lúc này cũng chẳng người lớn chút nào

Nhưng mà

Nhưng mà...

Thanh Minh khẽ nhắm mắt lại

Sự im lặng trong giây lát

Ngay giây phút Thanh Minh mở mắt ra

Thanh kiếm hắn cầm trên tay bắt đầu tạo nên những đường cong mền mại tựa như ảo ảnh

Tất cả các ánh mắt đều bị hút vào đường cong tuyệt đẹp đó

Có lẽ bây giờ mọi người đã hiểu vì sao mỗi lần nhắc đến Cửu Phái Nhất Bang hay Ngũ Đại Thế Gia hắn lại tỏ ra khinh thường đếm thế

Nếu thử đặt bản thân vào vị trí của hắn mà xem, có khi bọn họ còn không thể giữ được bình tĩnh như hắn được mà lao vào xâu xé lũ người giả nhân giả nghĩa đó rồi

Đương nhiên, trong chuyện này không thể nói là lỗi của bọn họ bởi vì từ đời tổ tiên đã như vậy rồi. Thanh Minh cũng biết bản thân không thể đòi hỏi bọn họ phải chịu trách nhiệm về những việc không phải do bọn họ làm, hắn chỉ cần một câu nói thôi, chỉ cần một câu là mọi chuyện đã có thể giải quyết êm đềm

"Nếu lúc đó ngươi không tới kịp, Hoa Sơn thật sự bị xóa sổ, hẳn là ngươi sẽ không giữ được cái bản tính con người đó đâu nhỉ? Lúc đó ngươi sẽ làm gì đây 'bản thân' của ta? "

Kiếm Tôn phá tan bầu không khí im lặng bằng một câu nói, và câu nói này hướng tới Kiếm Hiệp ở phía sau

Hắn nhìn bóng lưng thẳng tắp đang ngồi phía trước, đột nhiên môi hắn vẽ ra nụ cười nhưng không hề mang ý cười trong đó, sát khí vừa được thu lại lập tức được giải phóng và lan ra cả khán đài, sắc đỏ hơi nổi lên trong mắt hắn

"Nếu chuyện đó thật sự xảy ra, hoặc nếu ta tới chậm hơn dù chỉ một ngày. Ta đảm bảo với ngươi, chính tay ta sẽ hủy diệt tất cả. Đừng nói đến lũ Cửu Phái Nhất Bang, kể cả là hủy diệt Trung Nguyên ta cũng sẽ sẵn sàng để bản thân bị nhấn chìm bởi biển máu thêm lần nữa, dù có phải trả bất kì cái giá nào ta cũng chấp nhận chỉ cần trả được nỗi oán hận này"

Thanh âm hệt như Vạn Niên Hàn Băng, tất cả mọi người đều câm nín trước câu trả lời của hắn, Kiếm Tôn nghe thế thì bật cười thành tiếng, y hoàn toàn hài lòng với câu trả lời này, nụ cười trên môi dần trở nên gian ác

"Vậy mới chính là ta chứ"

"Thanh Minh à... "

"Được rồi mà... "

Thanh Vấn và Huyền Tông đồng thời lên tiếng cố xoa dịu cả hai Thanh Minh trước khi tất cả mọi người bị bóp nghẹt bởi cỗ tử khí lạnh như băng của cả hai

Sát khí được thu về, Kiếm Tôn và Kiếm Hiệp lại nâng ly rượu đưa lên môi như thể chuyện hồi nãy chỉ là ảo giác

'Chỉ được từng này?'

Các ngươi bỏ mặc kiếm của Hoa Sơn

Chỉ để làm những thứ này thôi sao?

Vậy thì phải cho bọn họ thấy

Bọn họ đã để vuột mất những gì

Bọn họ đã vứt bỏ những gì

Kiếm của Thanh Minh vẽ một đường cong mềm mại từ dưới lên

Mở đầu là vòng tròn

Hoàn hảo đến mức khó có thể diễn tả bằng lời

Thanh kiếm của Thanh Minh vẽ một hình bán nguyệt rồi dừng lại, chỉ thẳng lên bầu trời

Rồi chậm chậm hạ xuống

Ðường cong vô cực kết hợp lại thành một hình tròn được chia hai nửa âm dương, tạo thành biểu tượng thái cực

Không lâu sau, mũi kiếm của hắn hướng về trung tâm rồi dừng lại

Dương ứng Thiên, Âm ứng Ðịa

Kẻ duy nhất ở giữa trời và đất chỉ có thể là con người
.
.
.
"Nở hoa đi thôi"

Cuối cùng, mũi kiếm của Thanh Minh họa nên một đóa hoa

Họa chính bản thân hắn

Họa một Hoa Sơn

Dù trong màn tuyết đông lạnh giá hay trong nắng xuân ấm áp, hay là trong chưởng khí của một Phật tử đánh mất chính mình

Một bông hoa cuối cùng đã nở rộ

Trên thế gian này, có nơi nào mà hoa lại không nở đâu chứ?

'Ðó không phải là sự hy sinh vô nghĩa'

Chưởng môn sư huynh

Ở nơi thế gian mà huynh đã dốc lòng bảo vệ, Hoa Sơn sẽ lại lần nữa nở hoa

Ngay cả khi không ai trên thế gian này biết đến

Giống như rễ cây vươn mình trong lòng đất thì không ai có thể thấy được, nhưng đến cuối cùng, nó sẽ nảy mầm, đơm hoa, kết trái

Nó sẽ không vô nghĩa

Vậy nên, huynh phải dõi theo đấy

Một bông hoa nhỏ được vẽ lên trong không trung

Nụ hoa nhỏ bé bắt mắt nhưng lại vô cùng cô độc và trơ trọi

'Không phải ta'

Cảnh tượng mê hoặc lòng người, tựa như một bức họa về nơi thiên đường ngập tràn cánh hoa mai, tất cả mọi ánh nhìn không thể dứt ra được khỏi thứ kiếm pháp hoa lệ mĩ miều đó

Sự tuần hoàn, vòng lặp của thời gian không bao giờ dừng lại. Dù chỉ là một bông hoa mai nhỏ bé nhưng nó vẫn kiêu hãnh mà nở rộ rực rỡ khi mùa xuân đến

Tuy nhiên, từ mũi kiếm của hắn, những bông hoa mới lần lượt nở rộ

Chỉ có một mình hoa mai đã nở là trơ trọi ở đó

Thế nhưng, nếu bên cạnh có vô số loài hoa đang đua nở thì hoa mai lại điểm tô màu đỏ cho ngọn núi và điểm thêm sắc đỏ cho cả nhân gian

Ánh mắt Thanh Minh lặng lẽ nhìn về một hướng. Bọn họ đang dõi theo

Những sư thúc, sư huynh của hắn

Và cả những lão sư đáng thương của hắn, vị chưởng môn nhân mới của hắn

Hắn siết chặt nắm tay, cắn chặt môi và nhìn bọn họ. Giống như đang hậu thuẫn sau lưng hắn

'Nở hoa nào'

Từng cái từng cái đều là hoa mai của Hoa Sơn. Bây giờ chẳng qua chỉ là những nụ hoa nhỏ bé nhưng rồi một ngày nào đó, những nụ hoa này sẽ điểm tô sắc thắm cho Hoa Sơn và nhuộm đỏ thiên hạ

Một nụ cười nở trên môi Thanh Minh

Chưởng môn sư huynh có thấy vui không? Vui vì hoa mai của hắn?

'Sẽ không'

Không bao giờ có chuyện đó

Bởi vì hoa mai của Thanh Minh chẳng khác gì một vong linh cả

Nó là thứ đã mất và đáng ra phải biến mất đi rồi, chẳng qua chỉ đang tồn tại vất vưởng như một vong linh mà thôi

"Không phải như thế! "

Thanh Vấn đương nhiên không chấp nhận suy nghĩ này của Thanh Minh, ông quay lại nhìn hắn với gương mặt kiên quyết

"Những bông hoa mà đệ vẽ ra chính là những bông hoa xinh đẹp nhất, không chỉ vậy, những bông hoa đó cũng mạnh mẽ và rực rỡ hơn bất cứ bông hoa nào. Và bởi vì những bông hoa đó được đệ thổi hồn vào nên chúng không phải một vong linh"

"... "

"Chính vì vậy ta phải nói điều này... "

Thanh Vấn khẽ mỉm cười rồi nhìn cả hai Thanh Minh, giống như khi đó, Thanh Vấn đã nhìn thấy đóa hoa trác tuyệt nhất trên đời

"Hoa mai của đệ là đẹp nhất, ta rất tự hào về đệ đấy Thanh Minh"

"... Ha, huynh có thấy bản thân nói ra câu này có hơi muộn rồi không"

"... Đúng thật là, sư huynh nghĩ đệ đã bao nhiêu tuổi rồi chứ"

"Với ta đệ vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi"

Hai người họ phì cười nhìn Thanh Vấn

Vậy nên huynh ấy không thể vui mừng vì nó được. Nhưng mà

Chiêu Kiệt chắc hẳn lại đang siết tay thành nắm đấm khi thấy những hoa mai nở rộ này

Lưu Lê Tuyết hẳn là sẽ vỗ tay tán thưởng

Bạch Thiên không biết chừng sẽ rơi nước mắt cho mà xem

Những bông hoa mai mới sẽ nở rộ đẹp đẽ trên mảnh đất Hoa Sơn khô cằn này. Những nụ hoa mới sẽ dùng chất dinh dưỡng từ những cánh hoa đã tàn, để rồi nở rộ

Vậy nên, sao có thể nói những cánh hoa kia rơi xuống là vô ích được chứ?

'Sư huynh'

Hoa mai đua nhau nở rộ trên mũi kiếm của Thanh Minh

Từ hoa nhỏ, hoa lớn, vừa hé nở cho đến nở rộ. Không một cái nào giống cái nào

Như tập hợp những con người khác nhau tạo thành môn phái, những bông hoa mai không hề giống nhau này cũng tụ lại tạo thành một rừng mai
.
.
.
Giữa những cánh hoa mai đang phủ kín mọi thứ, kiếm của Thanh Minh như đang thêu dệt một cách lưu loát trong không trung. Bộ dạng múa kiếm nhưng lại giống như đang say rượu của hắn trông không khác gì đang vẽ tranh

'Ảo tưởng là gì, thực tại là gì'

Chỉ một điều như thế thôi

Ðúng vậy

Chỉ hiển nhiên như thế thôi

Những cánh hoa lướt qua người Tuệ Nhiên như ảo ảnh

Hoa mai tỏa hương không ngớt tràn ngập cả khoang mũi, cánh hoa mai ngẫu nhiên nhuộm đỏ khắp nơi

Không lâu sau

Khi những quang cảnh mà hắn không biết được là thật hay giả vừa biết mất

Một thanh trường kiếm có khắc hoa mai vô cùng bắt mắt chĩa thẳng vào cổ kẻ được cho tuyệt thế thiên tài tiếp nối tinh hoa Thiếu Lâm

"Oaaaa! "

"Thắng rồi! "

"Thanh Minh của chúng ta là giỏi nhất! "

Xung quanh náo nhiệt trở lại, những tiếng vỗ tay và la hét vang lên không ngừng

Kiếm Hiệp đang ngồi thưởng rượu tự nhiên bị vây chật kín, các môn đồ Hoa Sơn bao vây lấy hắn liên tục tung hô vô cùng phấn khích, hắn bị nhấc bổng lên cao rồi được họ ném lên trên không trung trong trạng thái hoang mang

"Này! Thả ta xuống! Mấy tên nhãi ranh này! "

Ngũ Kiếm tới giúp kéo từng người ra, hắn ngồi dưới đất xoa xoa cái mông đáng thương mới được mặt đất dịu dàng đỡ lấy

"Hửm? "

Bọn họ đồng loạt đưa tay về phía hắn ý muốn nói họ có thể trở thành điểm tựa cho hắn và hắn có thể nhờ cậy vào bọn họ, trong ánh mắt ngây thơ của bọn họ, hắn bật cười tươi rồi tự động đứng dậy mà không cần người giúp, hắn kéo ghế rồi ngồi xuống vắt chéo chân

"Các ngươi chưa đủ sức để ta nhờ giúp đỡ đâu"

"Con lại nói vớ vẩn rồi"

"Đừng coi thường bọn ta chứ? Kéo đệ lên mà bọn ta còn không làm được sao? "

"Thôi mà, để thử ỷ lại vào bọn ta xem nào"

"Vậy là mấy đứa đang coi thường ta không thể tự mình đứng dậy chứ gì? Đúng là ngạo mạn mà, sau này phải tích cực cho ăn hành thôi"

"Ơ! Sao lại như vậy"

"Khoan đã Thanh Minh, bọn ta không có ý đó đâu"

Nhìn đám trẻ nhà mình đang ồn ào vui vẻ, các huyền tử và vân tử cũng phì cười theo

Đúng là Hoa Sơn chưa bao giờ được yên tĩnh, nhưng hắn đặc biệt yêu thích một Hoa Sơn tràn đầy sức sống như vậy

__________
325,326,327

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro