Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bóng Của Mùi Hương

Thiển cận, giả tạo, nhưng thông minh và sắc sảo là các từ phù hợp để miêu tả con người của Aventurine.

Tôi đã từng nghĩ vậy, và phần lớn tôi vẫn giữ nguyên quan điểm đó. Hắn là loại người khiến người khác phát bực vì sự trơn tru trong từng lời nói – như thể mỗi cuộc đối thoại đều là một canh bạc mà hắn luôn thắng. Một người vừa cười vừa đếm ngược tới điểm yếu của đối phương, chỉ để thỏa mãn ham muốn chiếm thế thượng phong. 1 con khổng tước loè loẹt lắm mồm.

Tôi từng gặp hắn nhiều năm trước – trong một cuộc họp tại tầng cao nhất của Ngân hàng Ngôi Sao. Hắn lúc đó, cũng như bây giờ: áo vest sáng màu, cà vạt lệch nhẹ, ánh mắt lười biếng nhưng không hề lơ đãng. Nhưng có một điều tôi nhớ rõ – rất rõ – rằng khi đó, dù là nói chuyện với bất kỳ ai, hắn vẫn như kẻ đứng ngoài mọi trò chơi.

Hắn không gắn bó với điều gì, không tin vào điều gì, và chẳng buồn giả vờ rằng hắn quan tâm. Còn giờ đây, khi tôi nhìn hắn đối đáp, khi tôi khoanh tay, nhíu mày bình luận về cái "mã" trên cổ hắn, khi tôi quan sát cách hắn dừng lại trước những câu hỏi tưởng chừng vô nghĩa... tôi thấy một điều gì đó khác biệt. Ánh mắt hắn có chút thay đổi từ lần cuối tôi nhìn vào nó, 1 thay đổi nhỏ nào đó.

Rất nhỏ. Nhỏ đến mức, nếu tôi không tinh ý, có thể đã bỏ qua.

Có một cái gì đó ánh lên trong mắt hắn – không phải của sự khôn ngoan, cũng không phải giễu cợt – mà là một tia do dự. Một khoảnh khắc quá ngắn để gọi là hối tiếc, nhưng đủ để hiểu rằng... hắn đã nghĩ lại.

Một thay đổi nhỏ, như một hạt photon – không khối lượng, không kích thước, nhưng lại là nguồn sáng đầu tiên trong vũ trụ tối tăm. Và tôi tự hỏi... liệu đó là ánh sáng sắp tắt, hay là thứ vừa mới hình thành?

Aventurine quay lưng đi, ánh mắt của Raito dõi theo từng chuyển động của hắn, con khổng tước này lại mưu mô lên kế hoạch nào đó mới rồi:

   — Raito, anh giúp tôi điều tra 2 người, được không? 1 người tóc tím tự xưng là Cảnh Binh Thiên Hà, người còn lại là [...], của 1 chuỗi cung ứng linh kiện điện tử

Aventurine quay lại, nhưng Ratio đã biến mất từ khi nào. Hắn cười nhẹ, nhún vai. Đúng là, mọi chuyện đành phải để tự hắn xử lý rồi. Mặc dù tên đầu tượng kia vẫn sẽ giúp thôi, nhưng không biết tên kia định giúp lúc nào.

§

Bạn đóng cửa khách sạn lại, ngồi trên giường, ánh mắt bạn như chứa cả 1 cơn lốc của những kí ức vừa qua. Tại sao bạn lại bị lôi vào đó? Tại sao tầng mộng Thời Khắc Hoàng Kim nhưng thứ bạn thấy lại không khớp với bất kỳ nền mộng nào được phê duyệt? Nếu giấc mơ là tái hiện tiềm thức, thì chính tiềm thức của bạn vừa bẻ cong một cấu trúc toàn mộng – hay là ai đó đã cài thứ gì vào bên dưới?

Bạn sờ tay xuống bên hông. Da không đau. Nhưng ký ức vẫn lưu trữ cảm giác. Quá thật. Thật đến mức chỉ cần nghĩ lại, tim bạn đã lệch nhịp một nhịp – điều mà một người luôn kiểm soát nhịp thở như bạn không thể bỏ qua.

Bạn đứng dậy, kiểm tra 1 vòng quanh Hồ Nhập Mộng, không thấy có gì khác cả, nghĩ ngợi 1 hồi bạn lại bước chân vào hồ, lần này bạn giữ chỉ ngồi trong đó, như đợi 1 thứ gì đó, đến khi nhịp tim của bạn gần như hoà làm 1 với dòng nước, bạn khẽ nhắm mắt. Lần này bình tĩnh hơn. Bạn còn việc phải làm.

Tích
Tích
Tích

Như tiếng chuông đồng hồ, bạn thấy bản thân như đang trôi nổi giữa không gian nào đó, mở mắt ra bầu trời đầy sao như đang bao lấy bạn, gió tạt qua mái tóc bay phấp phới. Xoay người lại, ánh sáng lấp lánh từ Cõi Mộng khẽ lay như nhũng đốm lửa đang nhảy múa. Thời Khắc Hoàng Kim, bạn đến đúng nơi rồi. Vậy thì, tại sao lần đầu lại tới 1 chiều không gian kia vậy?

Thời khắc hoàng kim ấy, dù chỉ tồn tại trong một cái chớp mắt của suy nghĩ, vẫn để lại dư vị ngọt đến lạ. Nhưng bạn biết rõ: đó không phải là thực tại. Không thể để mình trôi mãi trong thứ ánh sáng mạ vàng ấy được.

Bạn hít một hơi sâu, để mùi hương thành phố lùa vào phổi – mùi nước hoa đắt tiền trộn với khói thuốc điện tử, vị ngọt của bánh kẹo đường phố và chút cay nồng của tin đồn chưa kịp lắng xuống. Nhịp bước hòa cùng dòng người hối hả, bạn bắt đầu dạo một vòng, thu lại hình ảnh của một Penacony mà ai cũng biết nhưng chẳng ai hiểu.

Người qua lại, mỗi người đeo một kiểu mặt nạ – cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Có tiếng nhạc vẳng lên từ quảng trường gần đó, chen lẫn với tiếng người trò chuyện rôm rả, mà chẳng lời nào thật sự chạm được đến tai bạn. Bạn đứng giữa phố xá đông đúc mà vẫn thấy mình lạc lõng, như thể mình là một chương trình bị glitch giữa giấc mơ tập thể.

Tặc lưỡi, bạn quay đi. Bạn còn việc phải làm, hôm nay đến đây vì cần phải làm quen với nơi này, cành nhanh, càng tốt. Các dãy nhà, quán ăn, tiệm may đồ ăn vặt với ánh điện nhấp nháy mời gọi, chúng vụt qua mắt bạn 1 cách lạnh lùng. Nhưng ánh mắt bạn dừng lại ở 1 cửa tiệm: Cửa hàng Ký ức. Bạn khựng lại 1 chút, bán ký ức? Bạn, cũng có các ký ức mà bạn muốn xử lý chúng đi. 1 con mắt lớn mở ra khi thấy bạn dừng lại trước cửa tiệm:

   — Trao đổi ký ức đẹp, mua ký ức xấu, cô thuộc kiểu nào? Tôi là bác sĩ Edward, cô muốn bán hay mua?

Bạn khẽ nhíu mày, im lặng 1 hồi, bạn đáp:

   — Bán, tôi được gì?

Bác sĩ cười khúc khích

   — Điểm tín dụng, hoặc 1 ký ức khác

Bán ký ức, bạn cũng có 1 quá khứ vô cùng khó chịu muốn bỏ đi. Bạn tiến lại gần hơn, giọng nói có chút không chắc chắn:
 
   — Vậy tôi bán ký ức, của quá khứ - Bước vào vùng bán ký ức.

Vài giây sau, ký ức đen tối nơi xưa vọng về như 1 bản hoà ca bi đát, nhưng, đoạn cuối của bản hoà ca đấy lại vang lên giọng của Sunday, vẫn lạnh lùng, vẫn vô cảm, thậm chí có chút xa xăm:

"[...], em biết không, quá khứ đó giúp em mạnh mẽ, giúp em tiếp thu nhanh hơn. Đớn đau làm người ta rụt rè, giờ trong tay em lại thành vũ khí mạnh nhất, trân trọng nó đi, [...]"

Đó là lần đầu bạn được công nhận, bạn bộc bạch với Sunday về quá khứ của mình, khoảng 2 năm sau khi bạn được hắn nhặt về. Bạn ngồi ở 1 góc của thư viện, vô tình bị Sunday bắt gặp được khi đang rơi nước mắt trước 1 trang sách về sự giao thoa giữa thực tại và cõi mộng. Điều đầu tiên hắn làm không phải là chạy đến, mà là quay qua 1 hướng khác, đợi bạn lau hết nước mắt đi rồi mới nói.

Bạn chậm rãi lùi bước:

   — Tôi không bán nữa

Con mắt to đùng kia có vẻ hơi hụt hẫng nhưng cũng gật đầu:

   — Được rồi, người đổi ý vào phút chót cũng không hiếm, nhưng cô gái này, những ký ức đó, nếu bán cô sẽ hạnh phúc hơn

Bạn quay lưng đi:

   — Tôi không được tạo ra để có những thứ đó

Bạn nghe có tiếng cười khúc khích nhè nhẹ phía sau lưng, 1 bàn tay đặt lên eo bạn, kéo bạn lùi lại vài bước và cái giọng nhơn nhởn của Aventurine vang lên:

   — Cô nương ~ đang định bán ký ức nào hả

   — Aventurine, cậu ở đây làm gì ở đây?

   — Chuẩn bị để gặp cô ~

Bạn khẽ nhếch môi:

   — Vậy trùng hợp rồi, cậu cùng tôi đi chọn váy đi, xíu nữa tôi cần đi gặp đối tác

   — Hmm ~ 1 buổi hẹn định mệnh sao – hắn khẽ cười, nhún vai và đưa tay ta đợi bạn nắm lấy – Rất hân hạnh.

"Định mệnh à? Người như Aventurine có tin vào định mệnh không nhỉ?" – bạn thây gì đó trong tim mình hẫng nhẹ

Bạn gật đầu rồi nắm lấy tay hắn, hơi nhíu mày. Cử chỉ ấy... hình như khác với cần đầu bạn chạm tay hắn. Không có sự nhởn nhơ thường thấy, không có hơi thở chùng xuống vì nôn nóng. Bạn mỉm cười ẩn ý và hắn cười đáp lại. Có chút lạ, nhưng chắc do hôm đấy bạn say.

Hắn dẫn bạn đi qua các cửa hàng, dừng lại 1 tiệm váy nhỏ, không quá nổi bật với ánh đèn vàng nhè nhẹ trên biển và vài cái váy theo phong cách cổ điển được bày bán đằng sau tấm kính trong suốt. Đẩy cửa bước vào cùng 1 tiếng chuông nhẹ vang lên trên đầu, chào đón bạn là 1 bác gái lớn tuổi, đang may dở 1 bộ váy nào đó, cười, bạn nói:

— Bác ơi, giúp cháu chọn 1 bộ quần áo cho công việc với ạ. Cháu muốn loại nào đơn giản nhưng phải có vài điểm nhấn ạ

Bác gái ngước mắt lên, cười tươi:

— Vào đi, vào đi

Bác giới thiệu cho bạn về các mẫu đồ có trong cửa tiệm nhỏ trong khi Aventurine chọn cho mình 1 chỗ ngồi, chăm chú nhìn bạn coi qua từng mẫu thử. Giọng nói của bạn nhẹ nhà chân thật khi đối thoại với bác gái kia, dù cùng lắm bạn chỉ cười mỉm nhưng cũng khác so với người sắc lạnh ngồi trên bàn đàm phán. Nhưng dường như Aventurine không để ý đến phần đó lắm dù ánh mắt chỉ rời bạn khi bạn vào phòng thay đồ.

Bạn chọn cho mình 1 chiếc áo sơ mi mài vàng nhẹ với phần tay lửng và 1 chiếc nơ nhỏ thắt trên cổ, quần màu kaki sẫm ống loe nhẹ tôn lên đường cong của eo. Sơ vin lại, bạn toát lên 1 vẻ thanh cao nhưng lại vô cùng khiêm tốn. Khẽ quay qua Aventurine, bạn hỏi:

— Đẹp không?

— Đẹp. Ấn tượng. Nếu tôi là người đang đàm phán với cô... tôi sẽ không tin, nhưng tôi sẽ bị thuyết phục.

Bạn không nói gì. Chỉ quay qua bác thợ may, ngỏ ý muốn thít hơn 1 chút phần quần và nhắn với bà chủ phải chỉnh ngay vì bạn cần luôn. Trong lúc bác gái lấy số đo của bạn, bác khẽ hỏi:

— Cậu trai kia là bạn trai của con à?

Bạn liếc mắt qua, cười nhạt 1 cách đầy kì lạ:

— Vâng, rất đẹp ... phải không ạ

— Ừm, rất đặc biệt

Khi đợi bác gái chỉnh lại quần áo cho mình, bạn ngồi cạnh Aventurine Bạn mỉm cười. Nhẹ đến mức chính mình cũng không biết đang mỉm vì buồn hay vì thở phào. Không có mùi nghệ tây quen thuộc và những câu đùa nửa giả nửa thật. Ánh mắt bạn không hướng đến hắn, khoảng im lặng bao trùm cả hai người khi bạn khẽ lên tiếng:

— Buổi diễn rất đặc sắc, ấn tượng đấy. Nhưng màn cuối có lẽ ... hơi dài

Bạn nhìn hắn, qua tấm gương trước mặt

— Aventurine thật không "cảm xúc" đến thế. Và hắn luôn nhìn qua lăng kính của lợi ích và quyền lực.

___________
Ảnh trên: chưa rõ nguồn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro