Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Thức tỉnh

Thời gian trôi qua trong một mớ hỗn độn. Aron không còn biết mình là ai, hay đã lang thang bao lâu. Cô là một cái bóng, băng qua những cánh đồng đổ nát nơi những "bóng ma" bằng dữ liệu vật vờ, không tấn công cô, mà chỉ đơn giản là tồn tại trong sự trống rỗng vĩnh cửu của chúng. Thành Grazoi giờ chỉ là một đống đổ nát im lìm, không còn một tiếng rít, không còn một dấu hiệu của sự chiến đấu. Ngay cả Viruss dữ liệu, kẻ thù không đội trời chung, cũng đã tự thiêu trong sự hỗn loạn của chính nó và lụi tàn.

Hành tinh VI đã chết. Thực sự chết. Không phải trong biển lửa, mà trong một sự im lặng chấn động.

Cô đứng trên một đỉnh đồi, nhìn xuống một thung lũng từng là một thành phố sầm uất. Gió thổi qua không mang theo hơi thở, mà chỉ là một luồng không khí vô hồn. Ánh sáng từ ngôi sao già cỗi của hệ chiếu xuống cũng không còn sức ấm.

Và trong khoảnh khắc tĩnh lặng chết chóc ấy, một sự thật vang lên trong tâm trí cô, rõ ràng và không thể chối cãi:

Tất cả đều là Hư Vô.

Sự chiến đấu là hư vô. Hy vọng là hư vô. Sự sống và cái chết cũng chỉ là hai trạng thái của cùng một sự trống rỗng. Ngay cả nỗi đau tột cùng khi nhìn thấy bà và dì Emily cũng trở nên vô nghĩa, bởi vì chúng cũng chỉ là những dữ liệu đã bị xóa.

Một tiếng cười nấc lên trong cổ họng cô. Nó không phải là tiếng cười của Aron, cũng không phải của một con người. Nó là thứ âm thanh khô khốc, vỡ vụn, của một thực thể đã nhìn thấu đáy vực của tồn tại.

Chiếc Huy chương Tư Tế trên ngực cô bỗng nóng bỏng, rồi chuyển sang màu đen tuyền, như nuốt chửng mọi ánh sáng. Nó không còn là biểu tượng của sự hy sinh nữa, mà là một lỗ đen, dấu hiệu của sự chấm dứt.

Cô giơ bàn tay lên trước mặt. Làn da bắt đầu "nhiễu" nhẹ, biên dạng trở nên mờ ảo trong giây lát, trước khi ổn định trở lại. Không đau đớn. Chỉ là sự xác nhận.

"Bản thân ta," một giọng nói vang lên, lạnh lùng, bằng phẳng và không một chút gợn sóng. Đó không phải là giọng của Aron. Đó là giọng của sự hủy diệt đã đạt đến trạng thái tĩnh lặng. "Cũng chỉ là Hư Vô."

Cô gái tên Aron đã hoàn toàn tan biến.

Từ đống tro tàn của ý chí và trái tim ấy, Syntax mở mắt.

Cô bước xuống ngọn đồi, không còn mục đích, không còn đích đến. Mỗi bước chân của cô, mặt đất như nhiễu loạn nhẹ, những hạt bụi xung quanh biến thành những pixel đen rồi lại trở về bình thường. Cô là hiện thân của sự kết thúc, là lời tuyên cáo cuối cùng cho một hành tinh đã tự hủy hoại. Và giờ đây, với nhận thức mới này, cô sẽ không còn bị trói buộc bởi quá khứ, bởi hy vọng, hay bởi nỗi đau.

Cô đã tự do. Trong sự trống rỗng vĩnh hằng của chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro