nowhere.
'tướng quân, tướng quân,' ngạn khanh vừa vào phòng đã kêu làm ngài giật mình tỉnh giấc. nhưng khi cảnh nguyên thấy đó là em bé nhà mình thì lại vươn tay ôm em rồi dụi vào cổ em làm ngạn khanh vội vàng đẩy đầu ngài ra.
'người khác thấy bây giờ,' em nói, 'ngài này. em đã nói bao nhiêu lần là không được làm vậy trong giờ làm việc mà.'
'thôi mà,' cảnh nguyên đáp, lại hôn lên bàn tay em, 'đâu có ai đâu.'
'vẫn không được,' ngạn khanh đứng lên rồi quy củ ngồi ở cái ghế kế bên ngài.
cảnh nguyên thở dài.
người thương của ngài lại hiểu chuyện đến đau lòng.
;
cả la phù đều biết tướng quân cảnh nguyên và trung úy ngạn khanh có một mối quan hệ rất gần gũi. hai người lúc nào cũng được thấy ở bên nhau. và cả la phù đều thấy bình thường vì tướng quân đã nuôi dưỡng ngạn khanh từ nhỏ.
nhưng mà, giữa hai người, vừa là tình thân, vừa là tình yêu.
đối với ngạn khanh, tướng quân là một hình mẫu em luôn muốn chạy theo trong lòng, là thầy, là gia đình và cũng là người em yêu.
sau khi trưởng thành vài năm, em đã nói với ngài lời yêu của mình.
ngạn khanh chưa bao giờ trông chờ vào việc được đáp lại cả. bởi vì, ở thời đại này, sẽ không ai chấp nhận em.
nhưng tướng quân lại cười rồi ôm lấy em, nói rằng chẳng sao cả. chỉ cần ta và em yêu nhau là đủ rồi.
nganh khanh không nhớ hôm đó mình đã khóc nhiều thế nào. sau đó lại còn chất vấn ngài sao lại đồng ý với em rồi xua đuổi ngài nói như thế này không được đâu.
chuyện tình của em và ngài sẽ chẳng đến đâu cả. tốt nhất là đừng nên bắt đầu. ngài chỉ nên là tướng quân và em chỉ nên là thị vệ của ngài mà thôi.
cảnh nguyên nói với em, 'nhưng em chưa từng hỏi ta muốn thế nào, ngạn khanh. ta là tướng quân, nhưng mà, ta cũng chỉ là một người bình thường thôi em à. ta cũng muốn yêu và được yêu. ta muốn được nắm tay rồi ôm em, cùng em trải qua năm tháng bình an.'
ngạn khanh mở to đôi mắt ướt nhìn ngài. đôi khi em đã quên mất điều đó, rằng tướng quân của em cũng chỉ là một người bình thường.
ngài lấy khăn lau đi nước mắt của em, 'vậy nên, em hãy đáp ứng ta nhé. và em đừng sợ, vì ta luôn ở đây bên cạnh em.'
hôm đó, em đã chết chìm trong sự dịu dàng của ngài và mãi sẽ chẳng thể thoát ra.
;
hôm ấy ngạn khanh từ chiến trường quay về. người em mệt lả và đôi mắt chẳng thể mở lên.
vừa thấy tướng quân là em đã dốc hết sức chạy đến bên ngài, cười híp mắt rồi chợt loạng choạng gật gù.
cảnh nguyên quay qua hỏi quân y, 'em ấy có sao không?'
'không đâu ạ. trung úy chỉ là mệt quá nên buồn ngủ thôi.'
ngài để em dựa lên vai rồi tình lấy thanh kiếm em đang cầm trong tay. nhưng mà ngạn khanh lại chẳng chịu buông tay làm cảnh nguyên cười.
đứa nhóc này ôm kiếm còn chặt hơn là ôm ngài.
cảnh nguyên vén tóc rồi chạm nhẹ lên má em, nghe em lẩm bẩm 'tướng quân, em cuối cùng cũng thắng rồi.'
'đúng thế. ngạn khanh của ta là giỏi nhất mà,' ngài nói rồi cõng em về phòng.
hơi thở của em ấm nóng phả bên cổ tướng quân làm ngài tưởng rằng sau này lần nào ngài cũng sẽ được ôm em như thế.
;
một đêm nọ, em và ngài nằm ôm nhau trong căn phòng ngập tràn ánh trăng.
'cảnh nguyên', em khẽ gọi. chỉ khi ở riêng với nhau ngạn khanh mới gọi tên ngài như thế.
ngài làm biếng 'hửm' một tiếng.
'ngài có nghĩ rằng ở một thế giới khác sẽ có một ngạn khanh và một cảnh nguyên khác không?' em hỏi.
'chắc là có đó em à.'
'vậy họ có hạnh phúc không?'
'có chứ,' ngài cười, 'ở mọi thế giới, chỉ cần có ngạn khanh bên cảnh nguyên thì đó là một nơi đẹp đẽ.'
'ngài sến quá đi mất,' ngạn khanh quay người lại nhìn ngài, 'nhưng sao ngài biết họ ở bên nhau? lỡ như không thì sao?'
'chẳng có lỡ như nào ở đây cả,' cảnh nguyên hôn má em, 'người yêu nhau sẽ luôn tìm được đường về với nhau, vì họ yêu nhau mà.'
đêm đó, ngạn khanh có một giấc mơ.
mơ về nơi em và ngài có thể nắm tay nhau ngoài phố, cùng nhau chụp hình với mimi và cùng sống hết một đời. mơ về nơi em và ngài sẽ chẳng bị ràng buộc bởi những quy tắc và thời gian.
em mơ.
;
dạo này xác nhập ma lại xuất hiện. ngạn khanh lại chuẩn bị ra tiền tuyến như mọi lần.
khi em dọn đồ đạc trong phòng, tướng quân hôn em thật lâu, như thể đó là lần cuối.
khi em hỏi, cảnh nguyên chỉ nói rằng linh cảm của ngài về trận chiến không tốt.
'ngạn khanh,' ngài dặn em, 'cho dù thế nào, em phải bảo vệ mình trước, nghe chưa? hứa với ta đi, em sẽ về nhà.'
'em hứa,' ngạn khanh móc lấy ngón út của tướng quân rồi hôn lên đó, 'em sẽ về nhà.'
;
khi cảnh nguyên nhận tin, ngoài tiền tuyến đã rất không ổn. xác nhập ma và tà vật chẳng biết thế nào mà cứ đến hết đợt này đến đợt khác.
một đội quân tiếp viện đã được phái đi hơn một tuần rồi nhưng tình hình chẳng khả quan hơn.
tướng quân vội điều thêm một đội quân cùng mình ra tiền tuyến.
khi đến gần, ngài thấy chiến trường toàn xác người. vì xác nhập ma khi chết sẽ tan biến nên xác người ấy đều là của vân kỵ sỹ.
cảnh nguyên bắt đầu cảm thấy một nỗi sợ không rõ từ đáy lòng mình.
khi vừa đáp, ngài vội điều động binh lính lên chiến trường.
'ngạn khanh đâu?' tướng quân hỏi tên lính được xếp ở lại bảo vệ căn cứ.
hắn rụt rè đáp, 'trung úy vẫn đang ở trên chiến trường. ngài ấy kiên quyết ra đó để bảo vệ căn cứ vì không còn đủ quân số để chống lại xác nhập ma nữa.'
trận chiến diễn ra ba ngày.
máu nhuộm đỏ đôi tay.
tướng quân từ chiến trường về, nhìn một vòng nhưng chẳng thấy em đâu. ngài vội lớn tiếng, 'ngạn khanh đâu?'
chẳng ai đáp lại cả. họ đều sợ hãi lắc đầu.
trong căn cứ chẳng còn bao nhiêu người sống sót. người thì mất cánh tay, người thì mất đôi chân.
cảnh nguyên sững sờ quay đầu nhìn chiến trường đầy xác.
;
ngạn khanh đang lơ lửng trên bầu trời.
đúng hơn là trên cái xác của bản thân em.
em nhìn thấy bản thân đã hóa bán trong suốt, từ từ suy nghĩ rồi mới 'à' một tiếng.
em chết rồi. ngạn khanh đã chết rồi.
nhìn xuống cái xác của bản thân, điều đầu tiên em nghĩ là sao mình lại chết xấu như thế. tóc tai bù xù bê bết máu mà thanh kiếm kế bên lại còn gãy nữa. thật là không thể chấp nhận nổi.
điều thứ hai là cảnh nguyên. ngạn khanh lỡ thất hứa với ngài rồi. sau này tướng quân sẽ như thế nào đây?
chẳng bao lâu sau, em thấy người yêu của mình chạy đến. đôi bàn tay đã từng vuốt ve em bao lần lại đang lật từng cái xác đã lạnh.
từng cái từng cái một. đến em.
'cảnh nguyên,' em gọi nhưng chẳng có tiếng động nào phát ra cả.
ngài nhìn em với đôi mắt đỏ ngầu. không có tiếng gào thét hay khóc thảm thiết như em từng đọc trong truyện nhưng ngạn khanh lại cảm thấy ngài đang đau gấp vạn lần.
ngài ôm em, chẳng quan tâm đến những vết máu mà ôm em thật chặt, thều thào nói với em 'ngạn khanh, ta dẫn em về nhà'
lúc ấy binh lính mới đuổi kịp ngài kêu 'tướng quân'
ngài chỉ ôm em, đi giữa họ, chẳng nói lời nào.
;
tướng quân từ chối chôn em ở nghĩa trang mà muốn hỏa táng. em tự thấy bản thân mình được đưa vào lò thiêu rồi hóa thành tro tàn, cảm giác như bị thiêu đốt từ bên trong, đau đến xương tủy.
ngài bỏ tro của em vào một cái bình nhỏ đeo trên cổ dưới lớp quần áo.
đám tang của em được làm chung với những binh lính đã bỏ mạng hôm ấy. em thấy những người quen của mình đến viếng, để một bó hoa trước hình của em rồi ôm tướng quân nói 'chia buồn'
cảnh nguyên là người về cuối cùng. ngài đứng nhìn hình của em thật lâu.
tướng quân không khóc. nhưng chẳng hiểu sao ngạn khanh lại thấy đau.
;
sau hôm ấy, mọi chuyện lại như bình thường. người sống vẫn phải tiếp tục.
tướng quân vẫn phê duyệt những giấy tờ hằng ngày, vẫn đến xem binh lính luyện tập. ban đầu, mọi người chẳng thấy gì sai cả.
nhưng họ nhận ra, tướng quân không ngủ gật nữa, cũng không còn cười nữa.
;
ngạn khanh vẫn luôn theo cảnh nguyên.
em thấy ngài nhìn đống giấy hằng giờ, đôi khi ngẩn ngơ như chìm vào một kí ức xưa cũ, rồi tiếp tục làm việc. ngày trước sẽ chẳng có chuyện này.
em thấy ngài thức trắng đêm, nhìn vào chỗ trống bên cạnh mình rồi ôm lấy hư vô như thể em vẫn đang ở đó.
em thấy ngài vào nơi cất kiếm của em, chạm vào từng thanh kiếm một rồi lẳng lặng bước ra ngoài.
phù huyền đến trao đổi công việc với ngài rồi hỏi rằng, 'sao dạo này không thấy ngài ngủ gật nữa?'
tướng quân lắc đầu, 'vì sẽ không có ai gọi.'
ngài đến chỗ bạch lộ xin thuốc. nàng hốt hoảng nhìn ngài, 'tướng quân bị thương ở đâu? thân thể không khỏe chỗ nào?'
ngài phẩy tay, 'chỉ là mất ngủ thôi.'
ngạn khanh lắc đầu, muốn nói ngài ấy đã thức trắng mấy ngày rồi, đâu phải chỉ mất ngủ. nhưng chẳng ai thấy em cả.
;
Dường như trước khi em tồn tại
Nắng sương hay mặt trời chưa từng có lý do ở lại(*)
;
đôi khi, ngạn khanh thấy ngài ngồi bên giường nhắm mắt. em dựa vào vai ngài, nghe ngài thì thầm.
'ngạn khanh ơi, em đâu rồi?'
'ngạn khanh, em ơi, sao em chưa về nhà? sao em lại thất hứa với ta?'
'ngạn khanh, ta không muốn làm tướng quân nữa. ta chỉ muốn làm người bình thường bên em.'
'ngạn khanh, đừng bỏ ta đi. ta chẳng còn có ai cả.'
em dịu dàng lau nước mắt chảy dài trên má ngài nhưng chúng lướt qua em rồi thấm vào da thịt ngài.
'ngạn khanh, hơn 700 năm trước, ta đã tự tay giết sư phụ mình. và ta đã cô độc trong một quãng thời gian dài đằng đẵng ấy. ta tưởng mình đã quen, cho đến khi em tồn tại. nhưng mà ngạn khanh, cuối cùng em vẫn bỏ ta như họ. ta chẳng còn ai cả.'
;
Dường như trước khi em tồn tại
Ánh sao đêm chỉ là những giọt nước cơn mưa để lại(*)
;
tướng quân vẫn tiếp tục tồn tại.
ngạn khanh chẳng biết đã qua bao lâu. dù gì em đã chẳng còn có khái niệm về thời gian cả.
mỗi ngày đều thấy ngài làm những việc tương tự nhau. nhưng mà, dường như, cảnh nguyên đang chết dần từ bên trong.
ngạn khanh cảm giác được điều ấy.
;
Trước khi em tồn tại anh tìm em khắp nơi đó đây
Theo gió đông gió tây em ở đâu?
Hóa ra em ở đây.(*)
;
ngạn khanh thấy cảnh nguyên nói chuyện với phù huyền rất lâu. em không có hứng thú với những chuyện giấy tờ nên ngồi ở ngoài đợi.
khi xong xuôi, trời cũng đã ráng chiều.
trước khi về, phù huyền đã nhìn tướng quân thật lâu rồi nói, 'chúc ngài bình an.'
em theo ngài, xem ngài chào tạm biệt những người quen của mình. họ đều sững sờ rồi lẳng lặng gật đầu.
một ngày nắng. ngài rời khỏi phủ thần sách, chỉ mang theo cây kiếm của ngạn khanh bên người.
em cùng ngài đi đến một nơi thật xa. một nơi chẳng có người mà chỉ có tà vật và xác nhập ma.
dường như chúng cảm ứng được đồng loại của mình nên chẳng bước lên tấn công ngài.
cảnh nguyên tìm một chỗ thoải mái rồi ngồi xuống dưới một tán cây. ngài tháo sợi dây chuyền bằng đôi tay đã bị biến đổi rồi dịu dàng nhìn đám tro tàn.
ngài ăn chúng, 'ngạn khanh, em không chịu về nhà nên ta sẽ đi tìm em nhé. xin lỗi vì đã để em đợi lâu như thế.'
rồi cảnh nguyên nhắm mắt, tay vẫn ôm thanh kiếm và sợi dây chuyền, trông như đang chìm vào một giấc ngủ dài.
ngạn khanh ngồi trong lòng ngài. em vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm của bàn tay ngài, của hơi thở ngài bên cổ khi ngài ôm em.
đến khi cảnh nguyên trở thành xác nhập ma, ngạn khanh vẫn ở trong lòng ngài.
em thấy người mình trở nên trong suốt hơn. lúc ấy em mới 'à' một tiếng. bấy lâu nay, em vẫn ở đây là vì ngài, vì tình yêu của ngài đã giữ em lại.
ngạn khanh tham lam những giây phút cuối mà hôn ngài thật lâu, cho dù bây giờ cả khuôn mặt ngài đã không còn giống trước. hôn lên đôi mắt dịu dàng mà em đã đắm chìm bao lần. hôn lên đôi môi đã thủ thỉ bao câu yêu với em.
em thấy ngài sững sờ nhìn em, rồi cơ thể em lại rõ ràng trở lại.
dẫu cho ngạn khanh biết, cảnh nguyên sẽ không nhìn thấy được em, nhưng em không khỏi hy vọng. ngài nhìn cái bình đã rỗng rồi hốt hoảng kêu lên.
ngạn khanh không còn có thể hiểu ngài đang nói gì. nhưng em lại thấy được sự thống khổ trong từng tiếng gào đó.
ở đâu? ở đâu rồi?
em lại ôm lấy ngài.
em vẫn luôn ở đây.
sau hôm ấy, cảnh nguyên trở thành xác nhập ma nhưng lại không giống những xác nhập ma khác. hình như đâu đó ngài vẫn giữ lại một tia ý thức.
cả ngày, ngài sẽ chỉ ngồi yên im lặng dưới tán cây. ngày này qua ngày khác. ngạn khanh bên cạnh lại trò chuyện với ngài dẫu cho chẳng có âm thanh nào phát ra cả.
một xác nhập ma ngẩn ngơ và một linh hồn ríu rít.
ngày qua ngày cứ an bình như thế.
đến một hôm, em thấy từng xác nhập ma gần đó tan biến. ngạn khanh ngẩn người, không biết bên kia tìm được cách gì để xác nhập ma tự tan biến như vậy.
em nhìn tướng quân, tựa trán mình vào trán ngài.
'tạm biệt ngài nhé,' ngạn khanh cười, 'kiếp sau, em nhất định sẽ đi tìm ngài.'
và rồi họ tan biến.
.
(*): lời bài hát "Trước Khi Em Tồn Tại" của Thắng.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro