Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Directeur d'hôpital psychiatrique (H)

Viện trưởng viện tâm thần Đan Phong x người bị ép trở thành bệnh nhân tâm thần Ứng Tinh

Người viết không hề có kiến thức gì về bệnh viện nói chung và viện tâm thần nói riêng (cả mấy trò BDSM và dụng cụ được viết), không hề có giá trị tham khảo không hề có giá trị tham khảo KHÔNG HỀ CÓ GIÁ TRỊ THAM KHẢO, chỉ dùng để sục. Pỏn không plot giải tỏa cơn nứng. Sếch tục (tôi đã cố gắng)

Cringe vl cứu.

1.

"Lương y như từ mẫu, giỏi giang, dịu dàng, tay nghề khéo léo, phán đoán hợp lý..." Vị bác sĩ tài năng. Một viện trưởng xứng đáng. Đan Phong đã nghe chúng bao nhiêu lần rồi. Người đàn ông hoàn hảo. Đó chính là anh, người hiện đang đứng đầu Đan gia, đồng thời là viện trưởng của bệnh viện tâm thần Tiên Châu La Phù. Ai ai cũng ngưỡng mộ, ai ai cũng tôn trọng, ai ai cũng tâng bốc lấy lòng anh.

"Nhưng thật bất hạnh, thật nghiệt ngã làm sao..." Giọng nói của anh trầm ấm, nhẹ nhàng khiến bao người rung động, như có một lực hút mê hoặc nào đấy khiến ai cũng phải lắng nghe, lấn áp đi cả những tiếng động kỳ lạ đang phát ra trong phòng riêng ở bệnh viện của anh. "Người mà anh ta yêu thương, quan tâm, trân trọng nhất lại là một kẻ bị điên, tinh thần của người ấy có vấn đề."

"Đó là một ngày bình thường của họ, nhưng người ấy lại có những biểu hiện kỳ lạ, cách người ấy đối xử với anh ngày càng không giống với chính mình, để rồi người ấy đề nghị với anh những thứ vớ vẩn không đúng với sự thật." Tiếng nói của Đan Phong vẫn tiếp tục, anh gấp lại cuốn sổ tay, tiến đến dịu dàng nâng cằm kẻ đang bị trói nằm trên giường kia.

Ứng Tinh cắn chặt miếng vải đang bị nhét trong mồm, cổ tay cũng bị vải trắng trói chặt không thể cử động được, hai đùi thon dài bị tay anh dang rộng để lộ toàn bộ khung cảnh dâm đãng ướt át bên dưới. Dương vật sưng to bị chặn lại không thể bắn ra, run rẩy trong không trung. Hậu huyệt bên dưới bị nhét trứng rung cùng thuốc viên kích dục, dâm thủy chảy ướt đẫm cả chăn đệm thấm bên dưới. Đồng tử màu hoa oải hương mờ mịt vì khoái cảm, nhưng cơn thịnh nộ trong đấy vẫn hiện hữu vô cùng rõ rệt. Nếu có thể mở miệng nói ngay bây giờ, Ứng Tinh sẽ không ngần ngại buông lời nguyền rủa tính mạng đến người yêu cũ của hắn đang tích cực quấy rối tình dục mình. Đan Phong dịu dàng, răng nanh gặm cắn cần cổ trắng bệch để lại chi chít dấu đỏ cùng vết thâm tím, ba ngón tay thon dài thản nhiên chọc vào lỗ hậu mềm mại ẩm ướt đã chứa đầy những thứ đồ chơi linh tinh kia.

Cả cơ thể Ứng Tinh run bần bật, những ngón chân co quắp lại vì khoái cảm tột độ tình dục mang tới, miệng dưới bị chèn ép căng cứng như sắp bị anh xé toạc ra. Đan Phong thậm chí còn không thèm cởi bỏ găng tay y tế, chất liệu cao su cọ xát vách thịt nóng rực mềm ẩm khiến hắn khó chịu ngứa ngáy tột độ. Hai cánh tay bị thắt lưng quấn vài vòng trói chặt, bả vai run rẩy cử động liên hồi vẫn không thể thoát khỏi tay anh.

Viện trưởng bệnh viện tâm thần lớn nhất Tiên Châu La Phù ấy thế lại là một kẻ tâm thần chính hiệu, chuyện cười nhạt nhẽo gì vậy chứ? Đã thế còn lợi dụng quyền lực che mờ mắt của tất cả mọi người xung quanh, để đẩy hắn vào cái nơi kinh khủng hơn cả địa ngục này. Hắn có chết tức tưởi đi nữa cũng nhất quyết không bao giờ để tên khốn nạn này đạt được mục đích của mình.

Nhưng mạnh mồm là thế, cơ thể sau một thời gian dài bị Đan Phong dạy dỗ từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đã hoàn toàn đắm chìm trong khoái cảm đê mê mà đối phương mang lại. Mặc cho sự giận dữ vẫn thể hiện rõ trong đôi mắt hắn, nhưng lỗ hậu ướt nhẹp rất tích cực mút chặt ngón tay gã bác sĩ, trái ngược hoàn toàn với vẻ ghét bỏ trên khuôn mặt đối phương. Sau khi đã đùa giỡn chán chê, anh liếm môi, cắn mạnh thêm một phát nữa lên phần cổ đã chi chít vết thương của hắn. Lúc nào cũng vậy, hành động mà anh thích làm nhất sau khi chọc cho Ứng Tinh đạt cực khoái đó là tích cực đánh dấu hắn bằng đủ loại dấu vết hôn cắn. Làn da trắng bệch tơi tả những vết thâm cùng dấu hôn cắn đỏ rực, răng nanh sắc nhọn chọc thủng khiến cần cổ gầy đầy vết thương nham nhở. Mùi máu cùng vệt đỏ nổi bật khiến anh càng thêm hứng lên.

Hắn nhìn thấy Đan Phong nở một nụ cười rất đáng đánh đòn, đồng thời nghe thấy tiếng khóa quần đối phương được kéo xuống.

2.

Ngoài việc hôn cắn Ứng Tinh như một cách để lại dấu hiệu sở hữu lên cơ thể hắn, một trong số những trò bệnh hoạn khác anh hay làm khi dở trò với hắn là dạy dỗ cách đạt cực khoái khi tham gia vào ngạt thở khiêu dâm. Đéo có thằng điên nào lại muốn cảm nhận đau đớn khi làm tình đã, hoặc ít ra đó là những gì Ứng Tinh hay nghĩ.

Đan Phong có một bàn tay rất đẹp, trắng trẻo mềm mại cùng những ngón tay thon dài. Thời gian trước, đôi bàn tay đó sẽ dịu dàng ôm lấy gò má hắn, nắm lấy bàn tay Ứng Tinh chỉ dạy từng nốt nhạc trên chiếc đàn piano, cẩn thận lau đi những giọt mồ hôi trên khuôn mặt xinh đẹp.

Rồi giờ đây vẫn là bàn tay ấy, ẩn dưới lớp găng tay bác sĩ, những ngón tay làm đủ trò đồi bại với cơ thể mà anh từng bảo sẽ nâng niu trân trọng nhất. Đan Phong thích nắm lấy cái lưỡi nhỏ mềm mại trong khoang miệng Ứng Tinh, cọ cọ nó trong khi kiểm tra răng của hắn. Đã không ít lần hắn cố tình cắn mạnh, nhưng những gì hắn nhận lại là khoang miệng trở thành ly tự sướng cho dương vật thô dài của đối phương. Và những ngón tay thon dài đó sẽ nhẹ nhàng chạm đến cổ Ứng Tinh, sau đó siết chặt lại. Lần nào anh cũng để lại dấu tay bóp thâm tím trên làn da ấy.

Một lần khác nữa, bàn tay ấy sẽ ghì chặt gáy hắn và dìm hắn vào bồn nước lạnh lẽo, để dòng nước xộc thẳng vào khoang mũi cùng cổ họng hắn. Mặc cho cánh tay bị trói chặt phía sau ra sức vùng vậy trong tuyệt vọng và miệng huyệt vẫn còn ngậm chặt lấy dương vật anh. Cảm giác lâng lâng hưng phấn cùng cực khoái tột độ diễn ra khoảnh khắc cổ họng nghẹn lại và hắn đang dần lịm đi vì mất không khí. Đến cuối cùng, hắn nức nở ngất lịm đi, dòng nước như thể đã lấp đầy hai lá phổi và ngập đến mức não hắn úng đi.

Đan Phong yêu Ứng Tinh, nhưng tình yêu của anh đáng sợ đến mức hắn chỉ muốn moi tim đối phương ra ăn tươi nuốt sống mới hả dạ mà chết đi được. Rõ ràng hắn đã nhấn mạnh rằng sau khi đạt được bằng tiến sĩ, sẽ lại trở về bên anh, nắm tay nhau kết hôn, sống đến đầu bạc răng long. Hắn còn cả một tương lai tươi sáng phía trước, khả năng của Ứng Tinh không thể bị hạn chế. Thế nhưng tên người yêu cũ tởm lợm của hắn đã phá hủy tất cả. Giờ đây trong mắt tất cả bọn họ, Ứng Tinh là một kẻ có vấn đề về tâm thần, bằng cấp cùng học bổng du học đều bị hủy bỏ toàn bộ, và rồi để hắn chết dần chết mòn trong địa ngục dâm loàn mà Đan Phong tạo ra.

3.

Trói buộc đình chỉ, hoặc còn cách gọi khác là hạn chế hành vi.
Những cuộc hoan ái mãnh liệt của họ luôn diễn ra và chưa bao giờ có sự đồng thuận của Ứng Tinh. Hắn sẽ luôn bị hạn chế hoàn toàn hành động của toàn cơ thể. Mặc cho là ở đâu đi nữa, sử dụng bất cứ dụng cụ gì, hắn vẫn luôn bị anh cố định lại bằng một thứ gì đó. Việc không thể hành động, nhúc nhích theo mong muốn luôn khiến Ứng Tinh khó chịu và bất lực, trong khi đôi mắt Đan Phong luôn cong lên cùng gò má ửng đó chứng tỏ anh hưng phấn đến mức nào.

Hắn không biết anh có bao nhiêu thứ đồ chơi đồi trụy này. Một trong số những thứ anh thích nhất là một chiếc vòng cổ nhìn chẳng khác gì dùng để xích thú cưng, với viên đá quý mang màu mắt của Đan Phong, có tác dụng nực cười là, đúng rồi đấy, siết chặt quanh cổ hắn mỗi khi anh muốn. Tất nhiên là anh rất thích nó, nhất là khi nó nằm trên cổ của thứ mà anh yêu nhất. Đó chính là bằng chứng, dấu vết sở hữu, thông báo cho tất cả lũ người kia biết Ứng Tinh là của ai. Đôi khi nổi hứng, hay Ứng Tinh thầm rủa là lên cơn, Đan Phong sẽ tự nắm chặt lấy cổ tay hắn thay cho bất cứ thứ dây rợ nào trói buộc, thích thú nhìn khuôn mặt mê man đầy nước mắt đỏ ửng thiếu khí, cái lưỡi đáng yêu thè ra, đồng tử đã tan rã của Ứng Tinh. Dương vật bên dưới cũng bị ruy băng quấn lấy, siết thành một cái nơ đáng yêu, sưng to như muốn bùng nổ. Hậu huyệt bị dương vật anh đâm cho sưng đỏ mềm mại, vòng thịt mút chặt rỉ đầy dịch thủy trong suốt nhờn nhợt rỉ ra từ nơi giao hợp làm ướt đẫm xuống cả con cặc Đan Phong. Cường độ vận động mãnh liệt đến mức Ứng Tinh không theo nổi. Dù có kiên cường chống cự đến mức nào, thì kết cục vẫn là ngất xỉu trong khi tinh dịch của đối phương xả đầy vào trong bụng hắn.

Điều an ủi duy nhất là Đan Phong không, hay nói đúng là chưa, điên đến mức sẽ cắt phăng tứ chi của hắn. Ứng Tinh không biết nên than khóc cho số phận của mình, hay cười mỉa mai vì anh sẽ luôn ân cần xoa bóp cho tay chân của mình, lải nhải về việc anh thích từng bộ phận trên cơ thể hắn như thế nào.

Mấy trò biến thái của Đan Phong thì kể hai ngày cũng chưa hết. Tuy chưa làm mấy việc kinh khủng như cắt tay chặt chân mổ bụng móc mắt thì anh vẫn dư sức dày vò Ứng Tinh.

4.

Những ngày đầu tiên bị nhốt trong văn phòng của Đan Phong, anh cố định hắn bằng cách trói Ứng Tinh trên một chiếc ghế. Bắt đầu quá trình dạy dỗ. Dòng điện đem lại hiệu quả kích thích rất tốt. Anh bắt đầu mở ngăn kéo, lôi ra đủ loại công cụ đặc thù dành cho bạo dâm, trong đó có cả dùi cui điện.

Đến tận bây giờ, Ứng Tinh vẫn không rõ làm sao mà mình sống nổi qua đợt tra tấn kéo dài tưởng chừng như vô tận đó. Cả cơ thể không nhúc nhích cũng chẳng phản kháng được, đôi mắt bị che lại bởi một mảnh vải, thị giác biến mất khiến các giác quan khác nhạy cảm lên gấp bội lần. Hắn dường như có thể nghe thấy tiếng thở của Đan Phong ở bên tai mình, rõ là ấm áp, nhưng lại làm trái tim Ứng Tinh nặng trĩu. Hai đùi bị thắt lưng quấn nâng lên cao, để lộ hoàn toàn nơi tư mật trước mặt anh. Đan Phong cúi đầu, cứ thế thản nhiên liếm láp giúp hắn thả lỏng, hoàn toàn không hề rung động, từ từ đẩy thẳng nguyên cái dùi cui điện vào trong lỗ hậu bị anh làm cho ướt nhẹp. Ứng Tinh không nhìn thấy gì cả, chỉ nghĩ là một thứ đồ chơi đồi trụy nào đó khác. Mãi cho đến khi anh vừa ngậm lấy một bên đầu vú đỏ hồng, vừa bắt đầu bật nút giật điện.

Cảm giác nhói lên tê dại toàn thân khiến Ứng Tinh sửng sốt, dương vật đang nằm trong tay Đan Phong cứ thế bắn ra, tinh trùng trắng vấy bẩn cả đồng phục bác sĩ. Mảnh vải đen che đi đôi mắt dần sậm thêm vì nước mắt thấm vào, nội tạng trong bụng đau đớn như thể đã bị giật cho tan nát, nhưng dương vật bị anh nắm lấy vẫn cương lên sưng đỏ.

Ứng Tinh chưa bao giờ có thể có một cuộc trò chuyện đàng hoàng với Đan Phong từ ngày bị nhốt vào phòng bệnh này.

Mọi thứ diễn ra quá chóng vánh, hôm qua vừa ngỏ lời tạm thời chia tay, ngay hôm sau hắn liền bị một đám y tá bác sĩ nắm tay bắt chân trói lại tống thẳng vào xe cứu thương của bệnh viện tâm thần. Vừa tỉnh dậy còn đang ngơ ngác đã bị người mà mình yêu thương tin tưởng nhất bây lâu nãy cưỡng hiếp đến mức la hét thảm thiết cũng chẳng ai ra tay giúp đỡ. Có lẽ tinh thần của Ứng Tinh cũng đã vỡ vụn từ giây phút đó rồi. Bình thường không bị bịt miệng nhét vải thì cũng đang ngậm thứ gì đó của anh, còn đâu sức mà chửi bới ngoài mồm. Tình yêu hoàn toàn tan biến, chỉ còn sự sợ hãi, căm ghét cùng hận thù. Thứ tình cảm vặn vẹo điên cuồng trong đồng tử Đan Phong khiến hắn kinh tởm, nhưng cơ thể này đã bị anh phá hủy.

5.

Khát khao trốn thoát khỏi nơi này chưa bao giờ dập tắt trong lòng Ứng Tinh. Dần dà, hắn bắt đầu ngoan hơn, thuận theo những yêu cầu của Đan Phong hơn, chèn ép tất cả sự buồn nôn xuống tận đáy lòng. Hắn sẽ rên rỉ nhiều hơn, sẽ mở miệng đáp lấy nụ hôn của anh, chủ động quấn quýt đối phương, vứt bỏ toàn bộ tôn nghiêm của mình, tất cả chỉ để chờ một cơ hội thích hợp.

"A Phong, em muốn..." Hắn nở một nụ cười dâm đãng, bẻ hai cánh mông mình ra, để hậu huyệt mềm mại hơi hé mở chờ đợi anh thúc vào trong. Muốn con mẹ nhà mày.

"Đầy quá rồi...Bên trong...Chỉ toàn là của anh thôi..." Hắn cười bẽn lẽn, hai má ửng đỏ xoa xoa vết sưng hiện rõ trên bụng mình, sẽ có ngày hắn chặt đứt của quý của đối phương.

"Ư...ưm...Của A Phong...Lớn quá...A...a....Sướng...Cho em thêm tinh dịch của anh...~" Hắn hơi ngẩng đầu, gò má ửng đỏ ngước nhìn anh trong khi hai tay vừa tuốt vừa ngậm lấy dương vật to khủng bố, hoàn toàn không thể nhét hết vừa vào miệng, trước khi kịp cắn đứt thì đã bị tinh trùng đặc sệt bắn vào khoang họng trôi thẳng xuống dạ dày.

Ứng Tinh thề sẽ lấy mạng bất cứ kẻ nào nghe thấy hắn thốt ra mấy câu rên rỉ gợi tình làm nũng kinh khủng đó. Nhưng người duy nhất nghe thấy chúng là Đan Phong.

Anh bắt đầu nâng cấp sự đa dạng trong quá trình 'chữa bệnh' của mình.

"...Cái này...sẽ không bị bỏng chứ?"

Hắn thều thào lên tiếng, nhìn hai hộp nến màu xanh ngọc lam trong tay đối phương. Mặc dù biết rõ Đan Phong rất coi trọng cơ thể này, nhưng hắn thật sự không muốn phải trải nghiệm mấy kiểu tình dục bạo dâm đáng sợ nữa đâu. Như hắn đã từng nói: Đéo có thằng điên nào lại muốn cảm nhận đau đớn khi làm tình đã.

"Tôi dùng loại nhiệt độ thấp chuyên dụng, đảm bảo an toàn," Nụ cười trên mỗi Đan Phong dịu dàng đến mức làm hắn lạnh cả sống lưng, "Hơn nữa, sao tôi có thể để búp bê của mình bị thương chứ?"

À phải rồi, Ứng Tinh cười, nắm đấm dưới chăn đã nổi gân xanh, còn mấy cái biệt danh biến thái này nữa. Mèo con, búp bê, thiên sứ,...Nếu một ngày nào đó anh đầu độc hắn và sau đó nhốt hắn vào một cái lồng thủy tinh chỉ để ngắm, hắn cũng không thấy lạ đâu. Nghĩ đến đã rợn cả người. Ai là kẻ đã cấp giấy phép hành nghề cho tên điên này, tại sao trước đó mình lại yêu trúng anh ta, có quà nhiều câu hỏi mà Ứng Tinh vĩnh viễn không nhận được lời giải thích. Hắn chỉ biết là cảm giác sáp nến hơi nóng bắt đầu đổ lên ngực thật sự rất khó tả, để rồi trước khi kịp cảm thấy đau đớn, khoái cảm ập đến đã khiến hắn chẳng còn cơ hội nghĩ ngợi nhiều.

Một điều may mắn nữa đã xảy ra, Đan Phong không còn lúc nào cũng hạn chế cử động với hắn nữa, giờ thứ duy nhất giữ hắn lại có có một sợi xích mảnh chắc chắn ở cổ chân.

6.

Đan Phong yêu Ứng Tinh, nhưng đối với anh, tình cảm đó còn mãnh liệt hơn thế. Một sự ám ảnh.

Anh yêu tiếng hát du dương và giọng nói ngọt ngào luôn bật ra những tiếng rên rỉ êm ái của Ứng Tinh, đôi môi mỉm cười dịu dàng và khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng của Ứng Tinh, đôi mắt màu oải hương mê hoặc đẫm nước mắt của Ứng Tinh. Tất cả mọi thứ khiến trong mắt Đan Phong, hắn không khác gì một con búp bê được chế tác tinh xảo xứng đáng được mình trao hết yêu thương nồng nàn.

Tuy rằng không quá thích những phương pháp có sử dụng dụng cụ nguy hiểm như dao hoặc kim tiêm, anh không muốn làm tổn thương làn da mịn đó. Thế nhưng biểu cảm của búp bê nhà anh khi áp dụng những trò này thật sự rất đáng yêu.

Lưỡi dao cà nhẹ lướt qua cánh tay cùng sống lưng khiến Ứng Tinh sợ đến mức không dám thở mạnh ra, cũng gần như không phát ra một tiếng động nào. Mặc cho đã cố giữ bình tĩnh, nhưng sự hoảng loạn trên khuôn mặt hắn khiến thân dưới Đan Phong đã có xu hướng ngẩng đầu trở lại. Cảm giác đau đớn kích thích về ảo tưởng bị đâm khiến hắn càng thêm nhạy cảm. Đan Phong nâng hai bầu ngực được anh chăm sóc thời gian qua đã căng lên, đầu vú đỏ hồng bị cắn nắn đến mềm xèo, tinh dịch bắn lên cả thân trên khiến ngực hắn như thể vừa phun sữa.

Anh biết Ứng Tinh có ý định gì, và cũng đã có giải pháp phù hợp để đối phó với hắn. Búp bê nghịch ngợm. Nếu không phải vì anh thích tất cả mọi thứ trên cơ thể Ứng Tinh, Đan Phong chắc hắn đã chặt chân hắn từ khoảnh khắc hắn được mang đến đây rồi. Anh chắc chắn phải luôn giữ đối phương ở bên mình, ràng buộc với nhau suốt đời. Lần này anh chỉ bắt hắn phải ngậm vài thứ cường độ nhỏ bên dưới hậu huyệt, sau đó dịu dàng xoa xoa khóe môi bị anh gặm sưng đỏ, đồng tử sâu không thấy đáy.

"Ngoan ngoãn chờ tôi về nhé, sao nhỏ."

Lại một biệt danh sến rện khác, Ứng Tinh nghiến răng, vẫn giữ nụ cười ngọt ngào trên môi. "Vâng, chờ A Phong về..." Hắn thậm chí còn không quên cởi một nút áo để lộ xương quai xanh. "...cho em thật nhiều tình yêu~"

Trong hai giây ngắn ngủi, Đan Phong có lẽ đã quyết định dẹp mẹ cái kế hoạch này mà đè hắn xuống chịch chết đối phương phang cho đến khi hắn mang thai mới thôi. Nhưng suy nghĩ đó lướt qua chỉ trong phút chốc, sự dịu dàng vẫn ở trên khuôn mặt điển trai.

Ngay khoảnh khắc tiếng chìa khóa rút khỏi ổ vang lên, tiếng giày của Đan Phong xa dần, nụ cười Ứng Tinh luôn giữ trên môi từ nãy đến giờ đột nhiên rộng đến tận mang tai. Hắn thẳng thừng lôi sạch đống trứng rung trong mông mình ra, ghét bỏ nhìn dâm thủy ướt nhẹp cả đồ chơi lẫn đệm giường, tinh dịch Đan Phong lúc làm hồi sáng thậm chí còn rỉ ra một chút. Hắn đã chú ý một tuần rồi, cũng đã lên kế hoạch được một tuần, đây là cơ hội duy nhất.

Ứng Tinh nuốt nước bọt, nhìn xuống sợi xích sắt dưới cổ chân.

Ngoài dao, kim tiêm và kéo, Ứng Tinh biết cái đống dụng cụ của Đan Phong không đơn giản như vậy. May mắn thay, anh yêu và muốn bảo vệ nâng niu cơ thể này, bởi Đan Phong cho rằng chỉ có anh mới được tự tay phá hủy nó. Trong một lần đang làm tình với nhau ngay bên cạnh tủ đồ đó, hắn đã lén lút lấy đi vài thứ có hữu dụng.

Đã cả tháng rồi hắn mới được rời khỏi căn phòng không khác gì địa ngục này. Nhưng mọi thứ vẫn chưa kết thúc. Đan Phong ở tầng cao nhất, xung quanh chỉ có phòng của nhân viên và các phòng quan trọng khác, nếu hắn không cẩn thận sẽ rất dễ bị phát hiện.

Thế nhưng mọi thứ lại yên tĩnh một cách kỳ lạ. Cả khu bệnh viện có biết bao nhiêu bệnh nhân bác sĩ, sao có thể im ắng không thấy một bóng người như vậy.

Ứng Tinh không nhớ mình đã chuyển từ việc đi bộ chậm rãi một cách thận trọng sang bỏ chạy trong hoảng loạn từ lúc nào. Nơi này quá rộng lớn, nhưng cũng quá trống trải. Hắn nghĩ mình thật sự đã phát điên. Tại sao hắn lại nhìn thấy hình bóng của anh khắp nơi thế này? Như một con ác quỷ dịu dàng bám theo hắn, ám ảnh tâm trí hắn. Trên những bước tường trắng bệch, khuôn mặt điển trai cứ hiện lên trong tâm trí hắn.

Ứng Tinh ôm ngang người, nhìn xuống cơ thể tàn tạ của mình, dù cho được Đan Phong săn sóc nuôi tưới nhiều đến mức nào, họ đều biết rõ hắn đang mục rữa dần từ bên trong. Từ trong ra ngoài, tất cả đều ngập trong dấu vết của Đan Phong. Đến lúc này, có gì trong đầu hắn vỡ nát.

'Thật độc ác...Thật kinh khủng...' Có lẽ Ứng Tinh thật sự đã điên rồi. Hắn gục đầu xuống ôm đầu gối khóc.

7.

"Bác sĩ Đan, có hồ sơ mới."
"Cảm ơn cô. Cứ để đó đi."

Nữ y tá cúi đầu, lịch sự rời đi.

Đan Phong cầm tập tài liệu lên, tay chống cằm còn mang theo một cái tay cầm, sợi xích chảy dài xuống gầm bàn làm việc bị che khuất. Ở dưới đấy, búp bê nhỏ đang rất tích cực lấy lòng anh. Khoang miệng đã quen với kích cỡ dương vật, dễ dàng nuốt sâu vào trong tận cuồng họng mà không hề bị nghẹn. Lưỡi đỏ liếm láp từ gốc đến ngọn, không quên mút mạnh đầu khấc, hai tay cũng không rảnh rối mà còn đùa giỡn với hai quả bóng nặng trĩu dưới đáy.

Anh nghiến răng, ghì chặt mái tóc trắng dài của người trước mặt sát rạt vào hạ bộ mình, nhúm lông rậm rạp khiến hắn có hơi khó chịu. Đôi môi mềm mút mạnh, nuốt sạch toàn bộ tinh dịch anh bắn ra, còn không quên liếm láp cặn kẽ những sợi trắng vẩn đục còn sót lại.

Có lẽ Ứng Tinh đã điên thật.

Đan Phòng đè hắn xuống bàn làm việc, trên người Ứng Tinh đã không còn thứ gì có thể hạn chế cử động của hắn nữa, đặt một bên đùi gác cao lên bờ vai anh, dương vật vừa được hắn chăm sóc xong lại cương cứng thêm một lần nữa. Ứng Tinh ôm cổ anh, tròng mắt trắng dã. Hắn chưa bao giờ cảm thấy sướng đến vậy. Con cặc của Đan Phong...Chiều dài lẫn kích thước đều hoàn mỹ, dễ dàng bắt nạt hậu huyệt đầy dâm thủy luôn sẵn sàng hầu hạ anh của hắn. Đầu khấc thô to liên tục chà đạp chèn ép điểm mẫn cảm, vách thịt bên trong ấm nóng như thể có hàng ngàn giác hút đang tích cực giữ cho anh ở bên trong hắn mãi.

Hai đùi hắn run rẩy, bám chặt lấy eo cùng vai anh, đôi môi lại bất giác tìm đến khuôn miệng đối phương. Kể từ ngày bị bắt nhốt vào đây, có lẽ Ứng Tinh đã không còn đường để trốn thoát. Đan Phong đã dành thời gian dạy dỗ, biến đổi hắn qua từng ngày, trở thành một con búp bê hoàn mỹ, món đồ chơi tình dục Đan Phong yêu thích, hậu huyệt nhạy cảm phun nước nhiều không khác gì miệng lồn của phụ nữ, trở thành bạn đời vĩnh viễn của anh. Anh cúi người, cắn lấy đầu vú vừa xỏ khuyên gần đây vãn còn mềm mại đỏ rực, bầu ngực to như có thể phun sữa. Găng tay y tế đã bị anh cởi bỏ từ bao giờ, hai ngón tay thon thả không chút tì vết nhẹ nhàng xoa xoa, nắn véo đầu vú còn lại.

Ứng Tinh nức nở, dương vật hắn sưng to, nhưng nếu trong hậu huyệt không có tinh dịch của Đan Phong, hắn không thể bắn được. Anh đẩy hông thúc mạnh, cả trọng lượng đè lên người hắn, lỗ hậu bị dương vật bắt nạt lại phun thêm dâm thủy, cuối cùng bị chất dịch trắng đục đặc sệt đó lấp đầy toàn bộ. Hắn có ảo giác bụng mình đang sưng lên, như thể đã có thai với anh. Thứ đó nhiều đến mức còn rỉ hết cả ra bên ngoài từ nơi giao hợp của họ. Và rồi Đan Phong cúi đầu, bóp má Ứng Tinh bắt hắn thè lưỡi ra, sau đó quấn quýt lấy nhau. Tâm trí hắn mờ dần, tầm mắt nhòe đi, hắn không muốn trở thành nô lệ tình dục của anh, không thể làm gì khác ngoài việc nằm xuống phe phẩy mông cho anh địt, hay trở thành cái bồn chứa tinh của anh ta, gục ngã trước kỹ năng điêu luyện của đối phương để rồi suốt ngày chỉ biết còn mỗi cặc cùng tinh trùng của Đan Phong.

"Tôi yêu em, Ứng Tinh." Nhưng Đan Phong rõ ràng là một tên tâm thần.

Hoặc có lẽ, cả hai bọn họ đều như thế.

"Em muốn anh, A Phong...~"
Đến cuối cùng, Ứng Tinh vẫn chưa bao giờ nói lời yêu đến Đan Phong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro