Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Comm/Trade] Un monde où nos rêves deviennent réalité

Comm mình trade với bạn Vilien Lee
https://www.facebook.com/profile.php?id=100089001834053
Nếu có nhu cầu hãy liên hệ để ủng hộ bạn ấy

*

Tiếng đàn nguyên cát trong không trung vốn đã quên lãng nay bất ngờ khởi lên trong khuôn viên ngày đêm âm u có mù sương. Dan Feng đứng trong hành lang đài bác của Lân Uyên Cảnh, ánh mắt sâu lắng chết lặng nhìn vào một bàn thờ.

Trên đó, đám âm cư phủ che đối di hình như bóng ma của Yingxing. Tộc đoản sinh đã đến hồi kết thúc nhanh hơn tất cả mong đợi. Gương mặt Dan Feng trông bình thản, nhưng ánh mắt anh tiết lộ ra nỗi đau đớn chán chường.

"Nguyện lực nào có thể tái sinh Yingxing?" Dan Feng nghiến răng, giọng nghèn nghẹn.

"Tộc Vidyadhara không bao giờ đụng chạm luân hồi sinh tử. Vi phạm nguyên tắc này, ngươi sẽ trở thành kẻ phản nghịch của toàn tộc," giọng một người Vidyadhara già của thư viện trả lời, điềm tĩnh như một đắc lệnh.

Dan Feng nhìn thẳng người đang cản trở trước mình, trong ánh mắt anh không chỉ có sự kiên định mà còn đặng tràn đầy nỗi đau dằn xé. "Ta là Long tôn. Ta sẽ định đạt vận mệnh tộc mình và người thân thiết nhất với ta."

Câu chuyện độc đáo bắt đầu khi Dan Feng bí mật truy tìm những quyển kinh nguyên bị cấm trong thư viện cổ. Mỗi trang sách mà anh lật qua mang đầy những hứa hẹn nguyền rủa. Trong bóng đêm dài, anh dần dần ghép nối những mảnh ghép tri thức cổ xưa, một nghi thức huyền bí đã dần dần hiện hình trong đầu anh.

Những ký ức giữa Dan Feng và Yingxing lại ùa về. Anh nhớ đến lần đầu họ gặp nhau, khi ánh mắt của Yingxing đầy sức sống, lòng nhiệt thành của anh ta với công việc rèn luyện. Họ đã không chỉ là đồng đội mà còn là bạn tri kỷ. Yingxing luôn là người cười lớn nhất, người sống động nhất trong nhóm. Khi nhóm bạn năm người tụ tập bên những chén rượu, Dan Feng luôn cảm thấy một sự an yên không thể diễn tả được. Thế nhưng, mọi thứ dần trở thành quá khứ khi vòng đời đoản mệnh của Yingxing đi đến hồi kết.

Trong đêm đen kết mùa, Dan Feng chuẩn bị nghi thức cổ. Ánh trăng như bị che phủ bằng đám mây xám mịt. Khu vườn ngập tràn ánh sáng ma quái từ những ngọn đèn cây tàn, gọi nhớ lại bầu không khí hậu nguyên tại Xianzhou Luofu. Anh đặt thanh Kích Vân — vũ khí biểu tượng cho trách nhiệm Long tôn — trên bàn thờ, kết hợp với một tấm phù văn cổ xưa, các đường khắc trên phù văn nhường chói đỏ rực khi anh chạm tay vào.

Khi nghi thức bắt đầu, không gian xung quanh như bị bóp nghẹt. Đất trời trở nên ngầu nghiệt, ánh sáng nhạt nhòa dần biến mất trong làn sương bò sát, và những cơn gió thâu xương rền rĩ khắp cả khu vườn. Dan Feng nghiêm trang nhập tâm, lời triệu hồn phách phá ra từ lòng ngực anh, những điệp từ ma quái càng thốt ra càng vang vọng trong không gian.

Tất cả nỗ lực của Dan Feng đều hướng về Yingxing. Trong những dẫn dụ và sợ hãi đang làm mờ đi cái nhìn trong môi trường bao quanh, một bóng hình mơ hồ trôi nổi dần hiện lên từ bóng tối. Dan Feng thật sự thấy Yingxing — đôi mắt đỏ như hoàng hôn, sâu thẳm như những đám mây chiều rực cháy. Ánh mắt ấy chứa đựng sự mạnh mẽ và bí ẩn, như thể đang mang theo cả những nỗi buồn và khát vọng không thể đạt tới. Vòng ngực vạm vỡ dưới ánh sáng lờ mờ của nghi thức, như thể sẵn sàng bước vào một cuộc chiến không hồi kết. Mái tóc đen dài buông lơi, như màn đêm bất tận, phản chiếu chút ánh sáng yếu ớt tựa những mảnh vụn của ký ức đã tan vỡ. Nó như một biểu tượng của sự tái sinh, vừa lạnh lẽo, vừa mang sắc thái của sự đau thương. Bóng hình ấy như đang vươn tới ánh sáng, nhưng lại bị những sợi dây vô hình kéo lùi, mắc kẹt giữa hai thế giới, không thể bước tiếp.

Dan Feng tiến lên một bước, đôi tay run rẩy đưa ra. "Yingxing...Là ta đây. Ngươi trở lại với ta rồi..."

Nhưng Yingxing, hay đúng hơn là thực thể bị triệu hồi, không đáp lại. Đôi mắt hắn đã mang màu hoàng hôn đỏ rực, trống rỗng không còn sự sống. Đó không phải là ánh tím tử đằng từng nhìn Dan Feng với sự tin tưởng và thân thiết. Bóng hình ấy chỉ đứng đó, bất động, như một lời nhắc nhở đầy tàn nhẫn về những điều đã mất.

Dan Feng quỳ xuống, bàn tay chạm vào không trung, như thể muốn níu lấy bóng hình kia. "Ngươi ở đây...Nhưng không phải thật. Ta đã sai rồi sao?"

Từng kỷ niệm ùa về trong đầu Dan Feng, như những con sóng không ngừng vỗ bờ. Tiếng cười của Yingxing, ánh mắt ấm áp, những đêm dài họ ngồi bên nhau, nâng chén rượu nói về những ước mơ và hoài bão. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là dư âm nhạt nhòa.

"Không...Không thể nào!" Dan Feng gào lên, đau đớn ngập tràn. Những sợi xích sắt xung quanh Yingxing đột ngột siết chặt, kéo hắn chìm sâu vào bóng tối. Dan Feng lao tới, nhưng đã quá muộn. Yingxing tan biến, như một giấc mơ thoáng qua.

Tiếng gió ngừng thổi. Ánh sáng ma quái trong khu vườn cũng dần lụi tàn, để lại Dan Feng quỳ trên mặt đất lạnh lẽo, đôi tay anh bám chặt vào nơi bóng hình kia vừa biến mất. Trái tim anh như vỡ vụn thành từng mảnh. Từ sâu trong tâm trí, một giọng nói vang lên. "Ngươi đã phạm vào điều cấm kỵ, Long tôn. Sự táo bạo của ngươi sẽ không được tha thứ."

Không gian xung quanh Dan Feng biến đổi. Anh bị kéo vào một chiều không gian khác, nơi mọi thứ tối đen và lạnh lẽo. Những trưởng lão của Vidyadhara xuất hiện trong dáng vẻ uy nghiêm, ánh mắt họ đầy phán xét.

"Ngươi đã dám thách thức luân hồi, phá vỡ mọi quy tắc thiêng liêng," một trưởng lão lên tiếng. "Dan Feng, ngươi không còn xứng đáng mang danh Long tôn tộc chúng ta."

Dan Feng cúi đầu, không đáp lại. Trong lòng anh, mọi thứ đã sụp đổ. Những gì anh làm, tất cả đều vì Yingxing, nhưng cuối cùng chỉ còn lại sự trống rỗng và tuyệt vọng. Anh bị kết án lưu đày, phải rời khỏi quê hương và mang theo tội lỗi của mình đến cuối đời.

Trong những năm tháng lưu đày, hình bóng Yingxing luôn hiện hữu trong tâm trí Dan Feng. Anh lạc bước qua những miền đất xa lạ, mang theo ký ức nặng nề như một gánh nặng không thể trút bỏ. Nhưng dù thế nào, ánh mắt của Yingxing trong khoảnh khắc cuối cùng vẫn là điều duy nhất giữ anh không gục ngã. Đó là lời nhắc nhở rằng, dù đau đớn đến đâu, anh đã yêu và chiến đấu cho tình yêu ấy đến cùng. Trong những đêm dài cô độc, Dan Feng thường nhìn lên bầu trời đầy sao, tự hỏi liệu Yingxing có đang ở đâu đó, trong một dạng thức mà anh không thể chạm tới. Đôi mắt anh giờ đây đã mất đi sự trong sáng, thay vào đó là vẻ mệt mỏi và già nua của một kẻ đã mất tất cả. Nhưng sâu thẳm bên trong, ngọn lửa của ký ức vẫn cháy sáng, như một ngọn đèn dẫn lối trong bóng tối vô tận.

Anh biết rõ, nếu bước vào con đường này, anh sẽ trở thành tội nhân của cả thế giới, bị những người cùng tộc nguyền rủa. Nhưng liệu anh có thể sống tiếp nếu thiếu Yingxing? Mỗi ngày trôi qua sẽ là một chuỗi dài của hối hận, của trống rỗng và vô nghĩa. 

"Ta đã thề sẽ bảo vệ người ấy, bất kể giá nào." Dan Feng lặp đi lặp lại lời hứa đó trong đầu, như một sự biện minh cho hành động mà anh sắp làm.

Khi ánh sáng từ nghi thức bắt đầu tỏa ra, lòng anh vừa sợ hãi vừa tràn đầy hy vọng. Anh không biết mình đã đánh mất bao nhiêu phần linh hồn trong khoảnh khắc đó, chỉ biết rằng mỗi tia sáng mang theo một phần máu thịt, một phần lý trí của anh. Nhưng khi cơ thể Yingxing bắt đầu động đậy, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống từ khóe mắt Dan Feng.

"Ta làm được rồi," anh thầm nghĩ. Nhưng sâu thẳm trong tim, anh cũng nhận ra rằng, thứ anh vừa mang trở lại không còn là Yingxing nữa. Và từ đây, cả hai sẽ phải đối mặt với những hậu quả mà anh chưa từng dám nghĩ đến.

Dan Feng đứng lặng trước bóng hình tái sinh của Yingxing, giờ đây không còn là con người, mà là một thực thể bất tử mang sức mạnh của Trù Phú. Không khí xung quanh như đông cứng lại, chỉ còn tiếng thở dốc của cả hai vang vọng trong căn phòng u ám. Bóng tối che phủ đôi mắt đỏ rực của Yingxing, nhưng ánh nhìn ấy chẳng chứa chút ấm áp nào. Thay vào đó, nó ngập tràn sự phẫn nộ và đau đớn.

"Ngươi đã làm gì với ta, Dan Feng?" Giọng Yingxing vang lên, không còn chút gì của người thợ rèn đầy nhiệt huyết ngày nào. Thay vào đó là âm vang sắc lạnh, như mũi dao đâm thẳng vào lòng ngực Dan Feng. "Ngươi không để ta yên nghỉ, ngươi biến ta thành...thứ này?"

Dan Feng nuốt khan, không thể đáp lại ngay. Trong ánh sáng lờ mờ, anh nhìn thấy cơ thể Yingxing dường như luôn trong trạng thái tự hồi phục. Những vết rạn nứt trên da thịt anh ta nhanh chóng liền lại, nhưng chẳng thể che giấu được sự khắc nghiệt mà sự bất tử này mang lại. Dan Feng cố gắng mở lời, nhưng cảm giác tội lỗi như đè nặng lên từng từ ngữ.

"Ta...ta không thể mất ngươi," Dan Feng thì thầm, giọng anh run rẩy. "Ngươi là tất cả đối với ta. Ta làm điều này để giữ ngươi lại."

"Giữ ta lại?" Yingxing nhếch mép cười, nụ cười đầy cay đắng. "Ngươi nghĩ đây là cứu rỗi sao? Nhìn ta đi, Dan Feng! Ta chẳng là gì ngoài một con quái vật? Ta không còn là chính mình nữa, và tất cả là lỗi của ngươi!"

Dan Feng cảm thấy như trái tim mình bị bóp nghẹt. Những lời nói của Yingxing cắm sâu vào anh, từng từ một là một nhát dao, không ngừng đâm vào tâm hồn anh. "Ta chỉ muốn cứu ngươi...Ngươi là người thân thiết nhất với ta. Làm sao ta có thể để ngươi ra đi như vậy?"

"Ngươi không có quyền quyết định điều đó!" Yingxing gầm lên, tiến lại gần Dan Feng. Đôi mắt đỏ của anh như bốc cháy, tràn ngập sự phẫn nộ. "Ngươi đã tước đi sự yên nghỉ của ta, tước đi lựa chọn của ta. Ngươi không cứu ta, Dan Feng. Ngươi hủy hoại ta."

Những lời nói đó khiến Dan Feng không thể thốt lên được nữa. Anh lùi lại, nhưng không phải vì sợ hãi. Anh biết rằng Yingxing nói đúng. Quyết định của anh, dù xuất phát từ tình yêu và nỗi đau mất mát, đã khiến Yingxing phải chịu đựng một số phận mà anh không hề mong muốn.

"Ta xin lỗi," Dan Feng cuối cùng cũng nói, giọng anh nghẹn ngào. "Ta không biết điều này sẽ xảy ra. Ta không biết...nó sẽ khiến ngươi đau khổ như vậy."

Yingxing nhìn anh, ánh mắt dịu đi trong chốc lát, nhưng rồi lại trở nên lạnh lẽo. "Xin lỗi? Ngươi nghĩ xin lỗi là đủ sao? Không gì có thể thay đổi những gì ngươi đã làm. Ngươi đã biến ta thành một kẻ không thể chết, không thể sống đúng nghĩa. Ta không cần sự xin lỗi của ngươi, Dan Feng. Ta cần ngươi trả giá."

Những lời cuối cùng của Yingxing như một lời phán quyết. Dan Feng cảm thấy đầu gối mình khuỵu xuống, không còn sức lực để chống đỡ. Anh không thể biện minh, không thể giải thích. Tất cả những gì anh làm đều vì tình yêu, nhưng giờ đây tình yêu đó chỉ còn lại nỗi đau và sự hối hận.

Ngày Dan Feng bị đưa đến trước hội đồng trưởng lão của Vidyadhara, ánh mắt của mọi người đều hướng vào anh với sự phán xét lạnh lùng. Họ không nhìn thấy một Long tôn uy nghiêm, mà chỉ thấy một kẻ phản bội, một tội nhân đã phá vỡ mọi quy tắc thiêng liêng của tộc.

"Dan Feng, ngươi đã phạm vào điều cấm kỵ lớn nhất," một trưởng lão lên tiếng, giọng nói trầm tĩnh nhưng đầy quyền uy. "Ngươi đã thách thức luân hồi, sử dụng sức mạnh của Trù Phú để biến một người đã khuất thành tà vật. Ngươi có gì để biện minh cho hành động của mình?"

Dan Feng im lặng. Anh không thể nói gì để bào chữa. Tất cả những gì anh làm đều xuất phát từ tình yêu dành cho Yingxing, nhưng anh biết rằng điều đó không đủ để tha thứ cho tội lỗi của mình.

"Ngươi đã mang đến sự ô nhục cho tộc Vidyadhara," một trưởng lão khác nói, giọng đầy phẫn nộ. "Ngươi không còn xứng đáng mang danh Long tôn. Từ giờ trở đi, ngươi sẽ bị giam cầm, chịu hình phạt để chuộc lại tội lỗi của mình. Và khi tất cả kết thúc, ngươi sẽ lột tân tái sinh, mất đi mọi ký ức, trở thành một người hoàn toàn khác."

Dan Feng cúi đầu, chấp nhận phán quyết. Anh không có gì để phản đối. Đây là cái giá mà anh phải trả cho những sai lầm của mình.

Khi anh bị dẫn đi, ánh mắt anh lướt qua Yingxing, người đứng trong bóng tối, nhìn anh với ánh mắt không rõ là căm hận hay tiếc nuối. Dan Feng muốn nói gì đó, nhưng không thể thốt lên lời. Anh biết rằng giữa họ, mọi thứ đã hoàn toàn tan vỡ.

Trong ngục tối, Dan Feng chịu đựng những hình phạt khắc nghiệt nhất. Lớp lân của anh bị lột bỏ, từng mảnh từng mảnh, như một biểu tượng cho sự mất đi danh dự và quyền uy của anh. Những cơn đau xé toạc cơ thể anh, nhưng điều khiến anh đau đớn nhất không phải là hình phạt thể xác, mà là những ký ức về Yingxing, về những gì anh đã làm.

Khi thời khắc cuối cùng đến, Dan Feng nhắm mắt, chấp nhận sự tái sinh. Những ký ức của anh dần mờ nhạt, như cát bị cuốn trôi bởi dòng nước. Anh biết rằng mình sẽ mất đi tất cả, nhưng có lẽ đó là điều tốt nhất. Một khởi đầu mới, một cơ hội để chuộc lại những sai lầm của mình, dù anh không còn nhớ gì về chúng.

Khi anh mở mắt lần nữa, anh không còn là Dan Feng. Anh là Dan Heng, một con người mới, mang trong mình một linh hồn đã được tái sinh. Nhưng dù không còn ký ức, trong sâu thẳm tâm hồn anh, vẫn còn đó một nỗi đau mơ hồ, như một vết sẹo không bao giờ lành.

Trong những ngày đầu của cuộc đời mới, Dan Heng thường ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao. Mỗi ngôi sao lấp lánh trên nền trời như một mảnh ký ức lạc mất trong bóng tối vô tận. Anh không hiểu tại sao mình lại cảm thấy cô đơn đến vậy, tại sao mỗi đêm dài lại trở nên nặng nề với những giấc mơ mơ hồ và nỗi buồn không rõ nguyên nhân.

Yingxing, dù ở một nơi nào đó, giờ đây cũng không còn là chính anh nữa. Hắn lang thang giữa bóng tối và ánh sáng, không thuộc về bất kỳ thế giới nào. Sự bất tử mà Dan Feng trao cho hắn là gông xiềng mãi mãi, và từng bước đi của hắn như một lời nguyền không thể phá bỏ.

"Ta không thể tha thứ cho ngươi, Dan Feng," Yingxing thì thầm, ánh mắt đỏ rực nhìn vào khoảng không trước mặt. "Nhưng ta cũng không thể quên được ngươi. Đó là điều đau đớn nhất."

Trong bóng tối vô tận của ngân hà, Yingxing – giờ đây được biết đến với cái tên Blade – cơ thể chỉ còn là một thứ vũ khí ngập sát khí, bước đi không mục đích trên một hành tinh hoang vu. Thời gian dường như không còn ý nghĩa đối với hắn. Từng ngày trôi qua, hắn vật lộn với sự bất tử của mình, cơ thể tự tái tạo không ngừng ngay cả khi hắn tự hủy hoại nó. Những vết thương chí mạng, những lần tan xương nát thịt, tất cả đều là vô ích. Mỗi lần như vậy, hắn chỉ cảm nhận được nỗi đau đớn dữ dội, rồi tất cả lại hồi phục như thể chưa từng xảy ra.

Trong những cơn đau đớn và điên loạn, ký ức của Yingxing mờ nhạt dần theo thời gian. Gương mặt Dan Feng, đồng đội, người yêu thương từng thân thuộc nhất, giờ đây chỉ còn là một bóng hình nhạt nhòa trong tâm trí. Nhưng cảm giác thù hận không bao giờ nhòa phai. Hắn không còn nhớ rõ vì sao mình căm ghét Dan Feng đến thế, chỉ biết rằng ý nghĩ muốn giết chết anh ta là thứ duy nhất giữ  hắn tồn tại. Và sau khi hoàn thành điều đó, hắn sẽ kết thúc cuộc đời mình một lần nữa – lần cuối cùng.

Những năm tháng lang thang biến Blade thành một huyền thoại kinh hoàng trên những hành tinh hắn đi qua. Người ta kể về một kiếm khách bất tử, đôi mắt đỏ như lửa hoàng hôn, mang trong mình sức mạnh hủy diệt nhưng đầy đau khổ. Hắn không nói nhiều, chỉ xuất hiện như một cơn bão và rời đi trước khi ai kịp hiểu điều gì xảy ra.

Rồi một ngày, trên một hành tinh xa lạ, Blade gặp một người phụ nữ bí ẩn. Người đó tự xưng là Kafka, một thành viên của hội thợ săn Stellaron. Kafka không tỏ ra sợ hãi trước Blade, dù ánh mắt của hắn lúc này đầy điên loạn. Thay vào đó, cô mỉm cười, một nụ cười vừa ấm áp vừa bí hiểm.

"Blade," Kafka lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy quyền uy. "Anh có muốn tìm một mục đích sống không? Anh có muốn chấm dứt vòng luân hồi đau khổ này không?"

Blade không đáp lại ngay. Hắn nhìn Kafka, đôi mắt đỏ rực ánh lên sự cảnh giác. Nhưng sâu trong lòng, những lời của cô đã chạm đến một góc khuất trong hắn – khát khao tìm kiếm một lối thoát, một ý nghĩa trong cuộc đời vô định này.

"Ta không cần mục đích," Blade nói, giọng hắn khàn đặc. "Ta chỉ muốn giết Dan Feng."

Kafka mỉm cười lần nữa, như thể cô đã đoán trước được câu trả lời. "Nếu anh gia nhập chúng ta, có lẽ anh sẽ tìm được anh ta. Và có lẽ, anh sẽ tìm được thứ mà anh không biết mình đang tìm kiếm."

Lời đề nghị của Kafka gieo vào tâm trí Blade một hạt giống nhỏ. Sau một hồi suy nghĩ, hắn đồng ý gia nhập hội thợ săn Stellaron. Dù sao đi nữa, việc tham gia một tổ chức bí ẩn cũng không tệ hơn việc lang thang vô định. Và hơn hết, nó có thể đưa hắn đến gần hơn với mục tiêu của mình.

Trong khi đó, ở một góc khác của ngân hà, Dan Heng đang bước đi trên con đường của riêng mình. Sau khi bị giam cầm và tái sinh, anh không còn là Dan Feng, Long tôn của Vidyadhara, mà là một con người mới, mang trong mình linh hồn của kiếp trước nhưng không có ký ức rõ ràng về nó. Anh rời khỏi Xianzhou, mang theo một trái tim nặng nề và đôi mắt mang vẻ mệt mỏi của người đã trải qua quá nhiều đau khổ.

Lang thang từ hành tinh này qua hành tinh khác, Dan Heng không tìm kiếm gì cụ thể. Anh chỉ đơn giản là chạy trốn khỏi quá khứ, khỏi những gì anh không thể nhớ nhưng vẫn khiến anh day dứt. Anh không biết mình là ai, không biết mình nên đi đâu, và cũng không biết ý nghĩa của sự tồn tại này là gì.

Một ngày nọ, khi đang dừng chân tại một trạm không gian nhỏ, Dan Heng bắt gặp đội tàu Astral. Đội tàu này, do Himeko lãnh đạo, là một nhóm những kẻ lữ hành du mục, đi khắp vũ trụ để tìm kiếm và giải quyết những bí ẩn vì mục đích khai phá. Sự nhiệt tình và lòng tốt của họ khiến Dan Heng bị cuốn hút. Anh quyết định gia nhập đội tàu, không hẳn vì anh tìm thấy mục đích, mà vì anh cần một nơi để thuộc về.

Trong những ngày tháng đồng hành cùng đội tàu Astral, Dan Heng dần cảm thấy bản thân thay đổi. Anh học cách mở lòng hơn, dù chỉ là một chút, với những người đồng hành như March 7th hay Caelus. Nhưng sâu thẳm trong lòng, anh vẫn cảm thấy một khoảng trống không thể lấp đầy. Anh không nhớ về kiếp trước, nhưng những giấc mơ mơ hồ về một người đàn ông với đôi mắt đỏ rực luôn ám ảnh anh.

Blade và Dan Heng, mỗi người một con đường, đều tìm kiếm điều gì đó mà chính họ cũng không thể định nghĩa. Nhưng số phận, như một sợi chỉ vô hình, đang dần đưa họ lại gần nhau.

Blade, dưới sự hướng dẫn của Kafka và Elio, tham gia vào các nhiệm vụ thu thập Stellaron. Dù không quan tâm đến mục đích của tổ chức, hắn dần nhận ra rằng những hành động của mình đang để lại dấu ấn khắp vũ trụ. Cơn cuồng nộ và sức mạnh bất tử của anh trở thành huyền thoại, khiến nhiều người vừa sợ hãi vừa tò mò, thưởng truy nã mỗi lần hoàn thành một nhiệm vụ lại một tăng.

Dan Heng, ngược lại, cố gắng tránh xa những rắc rối và tập trung vào việc giúp đỡ đội tàu Astral. Nhưng trong một lần khám phá một hành tinh xa xôi, anh và đội tàu đã vô tình chạm trán với Blade. Cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa họ không hề êm ả. Blade, nhận ra linh hồn quen thuộc trong cơ thể Dan Heng, lập tức lao vào tấn công.

Trong bóng tối rực cháy của trận chiến, Blade lao tới như một ngọn lửa cuồng nộ, kiếm của hắn rít gào xuyên qua không khí, ánh sáng đỏ như máu từ đôi mắt hắn ánh lên sự quyết tâm tàn bạo. Hắn không thấy gì khác ngoài Dan Heng – người mà hắn luôn tin là hóa thân của Dan Feng, kẻ mà hắn căm thù hơn bất kỳ ai trên đời.

"Dan Feng!" Blade gầm lên, giọng hắn vang dội như tiếng chuông tử thần. "Ngươi không thể trốn khỏi ta. Không kiếp này, không kiếp nào khác! Ta sẽ giết chết ngươi!"

Dan Heng cố gắng tránh những đường kiếm sắc bén, nhưng trong mỗi bước né tránh, trái tim anh đập loạn nhịp, một cảm giác khó hiểu len lỏi vào tâm trí. Sự quen thuộc từ ánh mắt của Blade, từ từng đường kiếm hắn ta vung lên, giống như một mảnh ghép đã mất từ lâu đột nhiên xuất hiện, khiến lòng anh dậy sóng.

"Dừng lại!" Dan Heng hét lên, giọng anh tràn ngập sự bối rối. "Tôi không phải là Dan Feng! Tôi không biết anh đang nói gì!"

"Đừng đóng kịch với ta!" Blade rít qua kẽ răng, lưỡi kiếm lóe sáng rực rỡ khi hắn lao vào. "Ngươi không thể quên! Ngươi là kẻ đã biến ta thành con quái vật này! Ngươi cướp đi sự tự do, cướp đi nhân tính của ta! Và giờ ngươi còn dám chối bỏ tất cả ư?"

Dan Heng lùi lại, từng lời nói của Blade như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tâm trí anh. Cảm giác đau đớn kỳ lạ từ sâu trong tim khiến anh gần như không thể thở nổi. Dù anh không nhớ gì về quá khứ, nhưng nỗi đau trong giọng nói của Blade khiến anh cảm thấy một sự đồng cảm không rõ nguồn gốc. Anh không hiểu, nhưng một phần nào đó trong anh biết rằng, những lời nói ấy mang theo sự thật.

"Anh hận tôi..." Dan Heng thì thầm, đôi mắt anh dao động, tràn ngập cảm xúc. "Nhưng tôi không biết tại sao. Tôi không thể nhớ...Tôi không biết tôi đã làm gì..."

Blade ngừng lại trong chốc lát, đôi mắt đỏ bừng nhìn xoáy vào Dan Heng. "Ngươi không biết?" Hắn bật cười, tiếng cười khô khốc và đầy mỉa mai. "Làm sao ngươi có thể không biết? Làm sao ngươi có thể đứng đây, nhìn ta, mà không nhớ những gì ngươi đã làm?"

Blade siết chặt chuôi kiếm, cảm xúc dâng trào không thể kiểm soát. Hận thù đã gặm nhấm hắn suốt bao năm, nhưng giờ đây, khi đối mặt với Dan Heng – hay chính xác hơn, Dan Feng – sự tức giận trong hắn không chỉ là về quá khứ. Nó còn là sự bất lực. Hắn đã chờ đợi ngày này quá lâu, tưởng rằng khi gặp lại, mọi thứ sẽ được giải quyết. Nhưng giờ đây, nhìn thấy ánh mắt bối rối và đau đớn của Dan Heng, Blade chỉ cảm thấy trống rỗng.

"Ngươi không xứng đáng được tha thứ." Blade nói, giọng hắn lạnh lùng như băng. "Và ta không cần ngươi nhớ. Ta chỉ cần ngươi chết."

Dan Heng không biết phải trả lời thế nào. Anh cảm thấy mình bị cuốn vào một cơn lốc cảm xúc mà anh không thể hiểu được. "Nếu những gì anh nói là sự thật...Nếu tôi thực sự đã làm gì đó để khiến anh đau khổ..." Anh ngừng lại, cố gắng tìm từ ngữ, nhưng không thể. "Tôi...xin lỗi."

Blade đứng sững lại. Đôi mắt đỏ rực của hắn lấp lánh, nhưng không phải vì giận dữ mà vì sự mâu thuẫn. Một phần trong hắn muốn hét lên rằng lời xin lỗi là không đủ, rằng không gì có thể xóa bỏ những đau khổ hắn đã trải qua. Nhưng một phần khác, sâu thẳm trong hắn, lại cảm thấy lời xin lỗi ấy – dù nhỏ bé và ngập ngừng – mang theo một điều gì đó chân thật.

"Tất cả chỉ là dối trá," Blade thì thầm, giọng hắn khàn đi. "Ngươi không thực sự hối hận. Ngươi chỉ không nhớ. Nhưng ta sẽ khiến ngươi nhớ, Dan Feng. Ta sẽ khiến ngươi cảm nhận tất cả những gì ta đã chịu đựng."

Với một tiếng hét xé toạc bầu không khí, Blade lại lao lên, kiếm của anh vung xuống với toàn bộ sức mạnh và cơn thịnh nộ. Nhưng lần này, Dan Heng không chỉ phòng thủ. Anh phản công, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm dù vẫn còn hoang mang.

Trong từng đường kiếm giao nhau, cả hai đều cảm nhận được sự quen thuộc kỳ lạ. Blade cảm thấy mỗi bước di chuyển của Dan Heng giống như một bản sao mờ nhạt của Dan Feng. Còn Dan Heng, dù không hiểu vì sao, lại thấy mỗi đòn tấn công của Blade đều mang theo một nỗi đau và sự tổn thương sâu sắc mà anh không thể phớt lờ.

Cuộc chiến kéo dài trong bóng tối của hành tinh xa lạ, để lại những vết thương không chỉ trên cơ thể mà còn trong tâm hồn họ. Nhưng cuối cùng, cả hai đều kiệt sức, đứng đối diện nhau trong im lặng.

Blade nhìn Dan Heng, đôi mắt hắn vẫn bùng cháy trong hận thù, nhưng giọng nói đã dịu đi phần nào. "Ta sẽ không tha thứ cho ngươi, Dan Feng. Không bây giờ, không bao giờ. Nhưng hãy nhớ, dù ngươi có chạy xa đến đâu, ta cũng sẽ luôn tìm thấy ngươi."

Dan Heng không nói gì, chỉ nhìn Blade với ánh mắt phức tạp. Anh không thể hiểu tất cả những gì đã xảy ra, nhưng một điều anh biết chắc chắn: đây chưa phải là lần cuối cùng họ gặp nhau.

Cuộc đối đầu kết thúc trong bế tắc, với cả hai đều bị đội tàu Astral và thợ săn Stellaron can thiệp. Nhưng lần chạm trán này đã để lại dấu ấn sâu đậm trong tâm trí cả hai. Dan Heng bắt đầu tự hỏi liệu anh thực sự là ai, còn Blade nhận ra rằng sự trả thù không hề dễ dàng như hắn tưởng.

Và trong vũ trụ rộng lớn này, hành trình của họ vẫn tiếp tục, với những sợi dây số phận dần siết chặt, kéo họ lại gần nhau hơn, cho đến khi sự thật cuối cùng được hé lộ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro