Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 100: NHỚ ĐẾN ALICE

EDITOR: YUKI NGÂN HÀ


Từng ngày trôi qua, rất nhiều học sinh của Hogwarts đều đến Hẻm Xéo, bởi vì không bao lâu nữa thì sẽ khai giảng.

Cái kỳ nghỉ này, Harry và Ron viết thư với nhau, tuy nhiên bởi vì Errol mỗi một lần đưa thư đều phải nghỉ ngơi rất lâu mới có thể khôi phục được, cho nên bọn họ viết cũng không nhiều lắm nhưng số lượng thì chắc chắn nhiều. Mà thư của Hermione thì thiếu so với đời trước khi cậu quen biết cô nàng —— có lẽ một đời này cậu vẫn xem cô ấy là bạn bè, nhưng vẫn cách khá xa trình độ bạn thân của đời trước.

Nói thật, Harry vì chuyện này mà rất đau khổ, tuy nhiên cậu nghĩ rằng Ron sẽ càng đau khổ hơn so với cậu. Lo lắng của cậu hòa tan đau khổ của cậu, làm cậu tỉnh táo lại tinh thần, luôn luôn chuẩn bị để kịp thời an ủi Ron.

Ở ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, bọn họ hẹn nhau tập hợp ở trong Tiệm kem Florean Fortescue.

Ron trông kỳ lạ khiến người khác khó có thể tin.

"Này, Harry, Draco, Leo —— oh, Alice." Ron mỉm cười chào hỏi với bọn họ, hắn nhìn Black đang ngồi ở bên cạnh Harry, lộ ra biểu cảm vô cùng khiếp sợ, "A! Harry —— con chó này ——?"

"Đúng vậy, đúng vậy." Harry cho Ron một ánh mắt chắc chắn, "Hắn —— uh, nó kêu White."

Ron ngây ngốc nhìn Harry, "White? Harry, cậu nói nghiêm túc?"

"Đây là tên do Draco đặt." Alice tức giận nói, "Đây là thú cưng của Leo, có quan hệ gì với Potter chứ?"

Alice vẫn luôn nghi ngờ rằng Harry đã nói thân phận thật sự của nàng cho Ron biết, cho dù Harry đã nhiều lần đảm bảo với nàng rằng không có việc này, nhưng bởi vậy nên nàng không hề cho Ron sắc mặt tốt nào —— nếu Ron không biết dù sao nàng cũng không thích cậu ta, nếu cậu ta biết đó chính là làm bộ không biết để đùa giỡn nàng. Điều này làm cho nàng càng thêm bực bội.

So với Draco, Alice đương nhiên càng phù hợp với hình tượng về người của gia tộc Malfoy ở trong lòng của Ron. Ron trông rất quen thuộc với cách thức nói chuyện của nàng, hắn cũng không đến mức tức giận với một cô gái mười mấy tuổi.

Bọn họ ngồi ở bên ngoài cửa hàng cái ô che nắng có màu sắc rực rỡ, mỗi người đều kêu một phần kem cho chính mình.

"Oh, khi ba mẹ của mình nhận được thiệp mời từ trang viên Malfoy, quả thực không thể tin được vào đôi mắt của bọn họ ——" Ron nói, "Đương nhiên rồi, bọn họ không đồng ý để một mình mình đi đến trang viên Malfoy —— tuy nhiên ba mẹ mình không có khả năng đi cùng với mình. Ah, Draco, chúc cậu sinh nhật vui vẻ."

"Cảm ơn." Draco hiểu biết mỉm cười với Ron.

"Ngoài ra, Harry viết thư nói cho mình về chuyện của các cậu......" Ron liếc mắt nhìn Draco và Leo, biểu cảm của Draco trở nên rất mất tự nhiên trong nháy mắt, "Mặc kệ nói như thế nào, đây tính là chuyện tốt."

Leo nhìn liếc mắt nhìn Draco một cái, không nói chuyện.

"Nha, đây là quà của mình đưa cho cậu." Ron móc từ trong túi ra một chiếc nhẫn, "Mình mua từ Ai Cập —— được rồi, có lẽ nó đối với các cậu mà nói thì nó rất rẻ, tuy nhiên mình cảm thấy cái này rất thú vị." Hắn nhìn thấy Alice lộ ra vẻ mặt khinh thường.

Nhưng Draco rất vui vẻ cầm lấy nó, "Nó trông rất đáng yêu."

Ron nhún vai, cười khúc khích, "Nghe nói đeo chiếc nhẫn này trên ngón áp út, sau đó thề với người yêu thì lời thề kia nhất định sẽ thành hiện thực."

Tay Draco đang cầm chiếc nhẫn dừng một chút, hắn đem nó bỏ vào túi, xấu hổ mỉm cười.

Alice và Harry nhìn hắn và Leo, lại liếc mắt nhìn nhau một cái.

"Oh," một lát sau, Ron bỗng nhiên có chút ngượng ngùng nói, "Đợi chút mình muốn đi đến cửa hàng sinh vật thần kỳ, các cậu có muốn đi cùng không?"

Có lẽ có thể gặp được Hermione đang đi mua thú cưng.

—— Harry đoán ra được Ron đang suy nghĩ cái gì.

Harry sờ sờ đầu của Black, khác với vẻ gầy gò ốm yếu lúc mới ra tù hiện tại Black càng thêm cao lớn và khỏe mạnh. "Gần nhất B...... White ăn có chút nhiều, khả năng tiêu hóa có chút vấ đề...... Chúng ta cũng đi xem đi."

Ron nghe thấy tên này, vẻ mặt kỳ quái liếc mắt nhìn Black một cái.

Leo do dự một chút, nói y muốn đi cửa hàng độc dược, mà Alice muốn đi cửa hàng bán các dụng cụ Quidditch, cuối cùng chỉ có Harry, Black, Draco và Ron đi cùng nhau.

Vì vậy bọn họ trả xong tiền kem rồi tách nhau ra, nhóm Draco đi xuyên qua đường cái và bước vào cửa hàng sinh vật thần kỳ.

Không gian cửa hàng không lớn, lại hôi lại ồn ào, nữ Phù thủy đang đứng ở sau quầy và đang nói cho một vị Phù thủy nam làm sao để chăm sóc cá cóc hai đuôi, Ron khẽ gọi một tiếng, "Nhìn xem, Harry, là Crookshanks!"

Bọn họ nhìn qua, nhìn con mèo rất lớn trong lồng sắt, nó có bộ lông màu vàng nghệ vừa dày vừa mềm mại, tuy nhiên vẫn trông đáng ghét y như cũ.

"Những người thông minh thì thường không giống với người bình thường." Harry nói.

Bọn họ ngồi ở một bên, nhìn Crookshanks, chờ đợi Hermione đến để mua nó.

Draco ngồi ở một bên vô cùng hứng thú mà quan sát từng con động vật ở trong lồng sắt —— có một con cóc có đôi mắt màu tím rất lớn, "Màu sắc làn da của nó cũng rất lộng lẫy." Động vật được Draco nói là lạ —— là một con rùa đen có mai rùa được khảm đá quý và đang bò đến gần cửa sổ để khoe ra, "Ah, cái này trông có vẻ rất đau." Draco cười toe toét —— một con ốc sên màu cam có độc chậm rãi bò ra ngoài từ trong rương pha lê, Draco cảm thấy rất hứng thú nhìn chằm chằm chúng nó —— một con thỏ trắng mập mạp không ngừng biến thành một cái mũ lụa đội trê đầu rồi lại biến trở về, phát ra âm thanh phốc phốc rất lớn, Draco quay đầu lại hỏi ý kiến của Harry và Ron, "Các cậu cảm thấy Alice sẽ thích con thỏ này không?"

Harry nhìn chằm chằm con thỏ kia trong chốc lát, "Cô ấy không nuôi sống được nó."

Draco suy nghĩ một chút, cảm thấy lời nói Harry có lý, hắn tiếp tục nhìn các con mèo có màu sắc khác nhau, cuối cùng hắn ngừng trước những con rắn có màu sắc rực rỡ —— những con rắn được nhốt ở trong lòng, nói về thân thể thì có vẻ vừa lười biếng vừa lạnh lùng —— có một con rắn màu đỏ, trông vô cùng nguy hiểm và độc ác, còn có một con rắn màu xanh lam trông đáng yêu ngoài dự đoán.

Harry cũng nhìn theo trong chốc lát, không bao lâu thì sau lưng cảm thấy lạnh cả người, "Mình chán ghét rắn, đặc biệt chán ghét khi nhìn thẳng vào đôi mắt của chúng nó ——" cậu xoa xoa cánh tay oán giận nói.

Bọn họ đợi trong chốc lát, cho đến khi Leo mua xong tất cả dược liệu mà y cần, Alice cảm thấy mỹ mãn rời khỏi cửa hàng bán dụng cụ Quidditch, Ron mới rầu rĩ không vui tiếp nhận tin tức Hermione không có tới này. Draco nhìn vẻ mặt ủ rũ của Ron, cuối cùng mua một con cá vàng có thể đổi màu và con mèo lớn màu vàng nghệ kia.

"Ah," Ron nhìn Crookshanks, hắn mỉm cười với Draco, "Đây là một con mèo rất thông minh."

"Mình nghĩ, thật sự là như vậy." Draco ôm nó, Crookshanks thoải mái gáy khò khè ở trong lòng ngực của Draco, "Màu lông của nó rất xán lạn, có đúng hay không?" Hắn mỉm cười, "Các cậu gọi nó là gì? Crookshanks đúng không?"

Đêm cuối cùng cả nhà Ron sẽ ngủ qua đêm ở quán Cái Vạc Lủng, Harry muốn đi theo Ron đi gặp bà Weasley, Draco và Leo, còn có Alice vì vậy trước tiên quay về trang viên Malfoy.

Harry mang theo Black và Ron cùng nhau đi vào quầy rượu của quán Cái Vạc Lủng, ông Weasley đang ngồi ở đó và đọc 《 Nhật Báo Tiên Tri 》.

"Harry!" Ông Weasley ngẩng đầu mỉm cười nhìn Harry, "Con có khỏe không?"

"Rất tốt, cảm ơn ngài." Harry và Ron và ông Weasley ngồi cùng với nhau, ông Weasley đặt tờ báo xuống, Harry thấy tờ truy nã cực kỳ quen thuộc kia của Sirius —— ảnh chụp Sirius đang hung hăng trừng mắt nhìn cậu, bỗng nhiên mở miệng rít gào lên.

Black không nhìn thấy báo chí đặt ở trên bàn, hắn ngồi trên mặt đất bên cạnh Harry, một bước cũng không chịu rời khỏi Harry.

"Oh, các con khẳng định đều đã biết." Ông Weasley giống như chú ý đến tầm mắt của Harry, có vẻ rất lo lắng, "Sirius Black, đúng vậy, hắn ta vừa mới vượt ngục từ Azkaban."

Black nghe thấy được tên của hắn, hắn tò mò đứng thẳng thân thể lại, hai cái chân trước đặt ở trên bàn, sau đó hắn nhìn thấy tờ báo chí kia.

Hắn làm ông Weasley cảm thấy hoảng sợ.

"Đây là thú cưng của Leo ——" Harry vội vàng giải thích, "Nó...... Nó kêu White."

Ron nghẹn cười ở bên cạnh, Black rất là ủy khuất liếc mắt nhìn Harry một cái, Harry vội vàng xoa xoa đầu của hắn.

"Oh," Ông Weasley rất ngạc nhiên nói, "Ta chưa từng gặp qua con chó lớn như vậy —— đây là chủng loại của nước Đức sao?"

Black lôi tờ báo kia xuống dưới bàn, đặt ở trên mặt đất và cẩn thận nhìn, trong lúc đó bức ảnh không ngừng rít gào không tiếng động về phía hắn. Black phát ra tiếng gầm nhẹ từ trong cổ họng, hắn tức giận cắn tờ báo kia thành từng mảnh nhỏ.

Chỉ chốc lát sau, bà Weasley bước tới quầy rượu, trên tay cầm rất nhiều đồ vật mới vừa mua xong. Đi theo ở sau lưng bà là cặp song sinh Fred và George, ngoài ra còn có Percy người vừa mới nhận chức Huynh trưởng và Ginny.

Ginny vừa nhìn thấy Harry thì có vẻ vô cùng xấu hổ —— như vậy không thể không làm cho Harry nghĩ đến Draco —— khuôn mặt của nàng đỏ bừng, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu "Xin chào", lại không dám nhìn cậu. Nhưng Percy lại vươn tay ra một cách trang trọng, giống như hắn chưa bao giờ gặp qua Harry và nói, "Harry, rất vinh hạnh khi được gặp em." Hắn cố làm ra vẻ nói, giống như hắn trở thành Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật vậy —— ồ, đúng vậy, đời trước Percy thật sự trở thành Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, tuy nhiên làm hắn bực bội chính là mỗi lần tranh cử thì cho dù Harry không tham gia thì số phiếu của Harry cũng cao hơn hắn rất nhiều.

Cặp song sinh rất nhanh đã đẩy Percy ra, bọn họ bắt chước giọng điệu của Percy và chào hỏi với Harry, Fred khom lưng nói, "Ồ, Harry, rất vui khi được gặp em ——"

"Thật sự không phải rất vinh hạnh." George đẩy Fred ra, "Mà là cực kỳ cực kỳ vinh hạnh ——"

Harry và Ron nghẹn cười nhìn bà Weasley tức giận với cặp song sinh.

Harry vẫn luôn rất hâm mộ sự ầm ĩ của nhà Weasley —— có lẽ nhìn sơ qua thì quan hệ của bọn họ trông không được tốt, nhưng Harry biết tình cảm của bọn họ sâu đậm đến cỡ nào ——

Khi ở cùng với gia đình Weasley, Harry luôn nhịn không được mà nhìn Fred —— khi anh ấy cười rộ lên luôn khiến Harry nhớ lại bộ dáng khi chết của anh ấy. Lúc ấy, trên mặt anh ấy còn tươi cười còn chưa biến mất trông giống như vẫn đang còn sống vậy, cái chết giống như chỉ là trò đùa dai của anh ấy vậy ——

Có lẽ do cậu mải mê nhìn lén nên cho đến khi Ron đá cậu một chân, Harry mới phát hiện Ginny đang ngồi ở đối diện cậu —— mà người vừa mới ngồi ở chỗ đó là Ron —— rất rõ ràng Ron đang chế tạo cơ hội cho bọn họ, nhưng Harry nhìn thoáng qua Ginny người không dám ngẩng đầu lên, cậu buồn bực phát hiện ra cậu hứng thú với Fred nhiều hơn rất nhiều so với Ginny......

Cậu thử nói chuyện với cô nàng, nhưng Ginny lại rất căng thẳng đến mức làm Harry cảm thấy xấu hổ —— bỗng nhiên cậu rất nhớ Alice.

...... Từ từ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không hề tốt...... Harry cảnh giác nói với chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro