Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19

Malfoy không thèm đến lớp mấy ngày; mãi đến xế ngày thứ sáu, khi học sinh nhà Slytherin và Gryffindor đang học chung hai tiết môn Độc dược, nó mới xuất hiện.

Draco nặng nhọc cất bước vào lớp,tay phải quấn gạc trắng đeo trước ngực.Theo nhận xét của Ron như thể là một kẻ sống sót đầy hào hùng sau một trận chiến kinh hoàng nào đó.

Pansy Parkinson nở nụ cười hết sức điệu, tràn đầy yêu thương hỏi "Đỡ chưa anh Draco?Chắc là đau lắm?",chạy nhanh đến Vương tử Slytherin.

Malfoy cười mỉm,lịch sự đáp "Không sao,giờ đã đỡ.Cảm ơn đã hỏi thăm.".Nhưng khi Pansy quay đầu sang hướng khác,con công bạch kim lại hướng về phía Harry.Đã gần một tuần do lão lai khổng lồ thấp hèn kia gây nên thương tích khiến nó phải ở bệnh thất suốt mấy ngày.Nhưng đau khổ nhất là Harry "bạn" nó tuyệt nhiên xả thân cứu lấy mạng nó,ân cần chăm sóc rồi chưa đến thăm bệnh nó lần nào.Mấy ngày nay nó rầu rã ruột,lén trốn khỏi bà Pomfrey mà đến lớp.Chỉ vì muốn gặp Đóa hồng Hogwarts tuyệt sắc.

Giáo sư Snape lơ đễnh bảo "Ngồi xuống".

Harry và Ron đưa mắt nhìn nhau tức tối. Nếu mà tụi nó bước vào lớp trễ thì đừng có mà hòng nghe thầy Snape bảo "Ngồi xuống." Ông cho tụi nó cấm túc ngay ấy chứ. Nhưng Malfoy thì luôn luôn thoát được bất cứ lỗi gì nó phạm trong lớp học của thầy Snape. Giáo sư Snape, chủ nhiệm nhà Slytherin, luôn luôn thiên vị rõ rệt và rất hào phóng đối với học sinh ông chủ nhiệm trước mọi học sinh nhà khác.

Hôm nay, bọn trẻ bào chế một món thuốc mới: Dung dịch Co rút.

Malfoy cố tình đặt cái vạc của nó cạnh bên vạc của Ron và Harry, để cả ba cùng chuẩn bị nguyên liệu trên một cái bàn. Malfoy kêu:

"Thưa thầy, con cần một người giúp con cắt mấy rễ cúc này, bởi vì tay của con..."

Thầy Snape không cần nhìn lên, nói ngay:

"Ron, trò cắt rễ cúc giúp Malfoy."

Mặt Ron đỏ nhừ. Nó rít vào mặt Malfoy:

"Tay mày có què cụt gì đâu!"

Malfoy ngồi bên kia bàn cười ngạo ngược:

"Ê, Ron, mày nghe giáo sư Snape bảo mà, cắt ba mớ rễ đó đi."

Ron chụp con dao, kéo mớ rễ cúc của Malfoy lại gần, bắt đầu băm vằm chúng thành những mẩu nham nhở đủ kích cỡ. Malfoy lại kêu lên bằng giọng nhừa nhựa:

"Thưa thầy, Ron nó băm vằm rễ cúc của con, thầy ơi."

Thầy Snape đến gần bàn của tụi nó, chĩa cái mũi khoằm của ông xuống mớ củ rễ, mỉm một nụ cười khó chịu với Ron qua mái tóc đen dài và bóng nhờn của ông:

"Ron, đổi rễ cho Malfoy."

"Nhưng, thưa thầy...!"

Ron đã tiêu hết mười lăm phút để mà tỉ mỉ tỉ mẩn gọt đẽo mớ rễ của nó cho có hình thù kích thước giống hệt nhau. Nhưng bằng giọng nói đầy nguy hiểm nhứt, thầy Snape bảo:

"Nào, đổi ngay."

Ron hất mớ rễ được cắt tỉa xinh xắn của nó qua mặt bàn về phía Malfoy. Nó lại chụp lấy con dao tiếp tục gọt tỉa nữa.

Công tử bạch kim rất cao hứng khi thấy người gặp họa.Từ từ tao sẽ khiến mày trả giá,Weasley.Nó cười dữ tợn,đôi đồng tử lam xám nheo lại tóe lửa.

Nam sinh tóc đỏ bi thương,hất đầu ra hiệu về phía thằng nhóc Slytherin và chủ nhiệm Nhà rắn cho Harry,biểu thị sự phân biệt rõ rệt.Đồng thời liếc liếc mắt sang Malfoy kiểu 'Bồ sáng mắt ra chưa Harry,Malfoy là một xấc láo,xấu xa hết mức'.

Harry khẽ lắc lắc cái đầu xinh xắn.Nó thật sự không muốn tin.Ánh mắt của Draco khi ấy là thật,hắn đối xử tốt với cậu,vui cười cùng cậu,...ngày đó là thật,nó đã chứng kiến hết thảy.Hôm ấy không phải là mơ tưởng của chính nó.

Nhưng vụ việc con Buckbeak vượt quá tầm tay.Con Bằng Mã nay bị xích lại,sắp chịu án phạt từ Bộ Pháp Thuật.Lão Hagrid,theo lần cuối cậu gặp,rất khổ tâm khóc sướt mướt làm con Fang cũng rũ tai,ủ dột theo.

Đã có lệnh khởi tố Buckbeak từ người Harry mong rằng sẽ không phải nhưng đầy thất vọng:MALFOY!

Nó rối bời không biết làm sao.Mình nên đứng về phía ai?Liệu mình quyết định thế là đúng?Có sai sót gì không?Harry cúi đầu tránh ánh mắt của mọi người,đáy mắt chất chứa tâm tư sâu kín che khuất thành công bởi hàng mi cong dài.

Mấy bữa nay đã không gặp Cậu-bé-Vàng nổi tiếng,Draco gấp gáp nói "Và thưa thầy, con cần người lột vỏ trái Sung-quéo cho con ạ."

Thầy Snape vội dừng tay,ngẩng lên hết nhìn con đỡ đầu và liếc sang nạn nhân mắt xanh kề bên,ném cho Harry một cái nhìn lạ lẫm,cũng còn sự căm ghét mà ông luôn luôn chỉ dành riêng cho nó nhưng thay dần với cảm xúc bi thương khác.

"Harry, trò lột vỏ Sung-quéo cho Malfoy đi."Bậc thầy Độc dược quay mặt,lãnh đạm ra lệnh.

FUCK!-Harry mắng thầm,nó không được một phút riêng tư sao Merlin?Không đợi tiếng thứ hai,Rồng nhỏ một tay lành lặn cầm giỏ Sung-quéo đứng kế Harry,cố ý tiếp cận.

Harry cầm trái Sung-quéo của Malfoy trong khi Ron chuẩn bị thử trau chuốt lại mớ rễ cúc mà nó đã băm vằm nham nhở. Harry lột vỏ trái Sung-quéo thiệt nhanh rồi quăng trả qua bên kia bàn cho Malfoy mà không nói lời nào. Malfoy toét miệng cười đắc ý hơn bao giờ hết.

Cố giữ vững thản nhiên,Draco mở lời "Harry,sao mấy bữa nay bạn của cậu-là tôi nằm bệnh mà cậu vô tình không vào thăm?"

"Bận,không rảnh"Harry đáp cộc lốc.Thao tác tay lột bỏ trái Sung-quéo để ở khu nguyên liệu.

"Mắc mớ gì tới mày!"Ron xen ngang cuộc hội thoại hòng phá bĩnh Malfoy,hai mắt nhát gừng vẫn ngước lên theo dõi hắc bào đáng sợ của ai kia.

Malfoy cười lạnh,giở giọng buồn rầu mỉa mai "Ba tao sẽ không lắm hài lòng với thương tích dọa người này,do một kẻ nào đó gây ra á...Nếu ba tao biết được sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu."Draco gằn nhấn mạnh âm tiết. "Ba tao vốn nằm trong Hội đồng quản trị nhà trường và chức vị lớn trong Bộ. Mày biết mà, ba tao có nhiều thế lực lắm. Và một vết thương lâu lành như vầy.."

Mặt Ron xanh mét,tay run rẩy hầu như sắp đánh rớt con dao khi tiếng thở dài to,giả tạo "... ai biết được là rồi đây tay của tao có lành lặn lại như xưa không?Mày nghĩ sao Weasley?"

Harry giận đến nỗi tay nó run lên, ngẫu nhiên mà cắt đứt đầu của một cái xác sâu bướm. Harry nói:

"Vậy đó..là cái cớ...Bày ra để đuổi bác Hagrid...Kể cả chuyện hai ta kết bạn cũ..ng..là một vở kịch..ha...rẻ mạt thôi sao?"Đôi đồng tử ánh lên những tia đau đớn kịch liệt,màu nước xanh lục như biển động.Ron đã đúng.Bọn Slytherin toàn là một lũ xấu xa,đê tiện.Nó chỉ biết mắng mình quá ngu si tin người.

Draco phát hiện mình thất thố,vội hạ giọng giải thích "Không..không Har,tôi chưa báo gì với ba cả...Thật đó,chỉ dọa Weasley một chút thôi..."Chàng trai bạch kim đau lòng nhận ra hành động vô tâm của mình làm tổn thương người trong lòng của nó.Đồng thời sự không rõ ràng trong lời nói đã khiến Đấng cứu thế hiểu lầm.NGHIÊM TRỌNG!

Ha!Hắn nghĩ mình là ai chứ?Một lần mắc mưu ắt sẽ không có lần sau.Đừng mong tôi đồng cảm với cậu.Không bao giờ!-Harry giận tím mày tím mặt,bỏ ngoài sau mọi lời "dối trá" của thằng xấu tính kia.

Weasley âm thầm cười manh,cắt lát con sâu bướm điềm đạm. 'Vố này tao thắng,Malfoy'

(Hu hu....Tình hoa chớm nở nay đã tàn lụi =.=)

...........

Cách đó vài cái vạc, Neville cũng đang gặp rắc rối. Hễ tới giờ học môn Độc dược là Neville thường xuyên khốn đốn đến te tua. Đó là môn nó học dở nhứt, và nỗi sợ hãi khủng khiếp đối với thầy Snape làm cho tình thế của nó thêm mười lần khốn đốn hơn. Món thuốc của nó, lẽ ra phải màu xanh tươi, đã ngả màu...

"Cam! Có thấy không, Longbottom?"

Thầy Snape quát. Ông cầm cái muôi múc thuốc lên rồi rót nó trở xuống cái vạc, để cho mọi người có thể nhìn thấy.

"Màu cam. Thử nói cho tôi nghe coi, ông tướng, cái sọ dầy mo của ông có hấp thụ được cái thứ gì không? Ông không nghe tôi nói sao, rất rõ ràng rằng, chỉ cần một cái lá lách của con chuột nhắt là đủ? Tôi đã chẳng trình bày hết sức hiển nhiên sao, rằng một chút xíu nhớt của con đỉa là đủ rồi? Tôi còn phải làm gì nữa để cho ông hiểu hả ông Longbottom?"

Neville run như cầy sấy và thẹn hồng cả mặt mũi. Trông nó như sắp òa khóc. Hermione nói:

"Thưa thầy, xin thầy vui lòng... vui lòng cho con giúp Neville sửa chữa lại ạ..."

Thầy Snape lạnh lùng nạt:

"Tôi nhớ tôi đâu có bảo cô khoe mẽ đâu, cô Granger."

Hermione cũng ngượng đỏ y như Neville. Thầy Snape nói tiếp:

"Longbottom, cuối buổi học này, chúng ta sẽ cho con cóc của trò nếm vài giọt thuốc này để xem chuyện gì xảy ra. Có thể điều đó sẽ cổ vũ trò làm ăn đúng đắn hơn."

Thầy Snape bỏ đi, để mặc Neville nín thở vì khiếp đảm. Nó rên rỉ với Hermione:

"Giúp mình với!"

"Ê, Harry!"Seamus chồm tới để mượn cái cân đồng của Harry,tranh thủ hở mười cái răng hòng quyến rũ người đẹp,gọi hỏi:

"Bồ có nghe chưa? Tờ Nhật báo Tiên Tri sáng nay đăng tin... họ cho là đã tìm ra dấu vết của Sirius Black."

Harry và Ron cùng nhanh nhẩu hỏi lại:

"Ở đâu?"

Bên kia bàn, Malfoy cũng dỏng tai lên nghe lóm. Seamus nói, có vẻ hồi hộp lắm:

"Cách đây không xa... Chính một Muggle đã nhìn thấy hắn. Dĩ nhiên tại bả không hiểu rõ vấn đề. Dân Muggle chỉ nghĩ hắn là một tội phạm thông thường, phải không? Cho nên bả gọi điện thoại cho đường dây nóng. Khi Bộ Pháp thuật đến nơi thì hắn đã chuồn mất rồi."

Ron nhìn Harry một cách đầy ngụ ý, lập lại:

"Cách đây không xa..."

Ron quay đầu lại, bắt gặp Malfoy đang nhìn Harry rất sát. Ron hỏi:

"Gì vậy, Malfoy? Cần lột vỏ cái gì nữa hả?"

Nhưng đôi mắt Malfoy đang sáng lên một cách nham hiểm và cứ nhìn chằm chằm vào Harry. Nó chồm qua bàn "Harry,cậu định bắt Sirius Black ư?"

"Tất nhiên!"Ron trả lời hộ,không khách sáo "Chúng tao sẽ tóm gọn và tống hắn lại vào tù."Nó đắc ý cơng mặt.

Malfoy phì ra một tiếng cười nhỏ, khinh khỉnh:

"Có lẽ mày không nên liều mạng làm gì. Cứ giao việc đó cho các viên giám ngục Azkaban, đúng không?Với sức kém cỏi như thế,chỉ sợ đã lăn ra ngất chứ trói bắt gì."

Giáo sư Snape bỗng lên tiếng "Tới giờ thì các trò đã tính toán thêm vô đủ các nguyên vật liệu rồi. Món thuốc này cần được sắc kỹ trước khi uống. Khi nào nó sủi tăm sắp sôi thì nhấc ra, lúc đó chúng ta sẽ thử nghiệm với con cóc của Longbottom..."

Crabbe và Goyle phá ra cười công khai. Hai đứa nó nhìn Neville toát mồ hôi trong lúc cố khuấy cái vạc thuốc như điên. Hermione đang lầm rầm đọc lời chỉ dẫn cho Neville, môi mép cô bé chỉ nhếch khẽ, đủ để cho thầy Snape không nhìn thấy. Harry và Ron dọn dẹp những nguyên vật liệu mà tụi nó không dùng nữa.Chợt khi Draco bước qua,Ron chơi bẩn định vung rác thừa khắp người tên kia nhưng Draco đã kịp thời tránh và ếm lên mình bùa phòng hộ khiến đống rác nước dơ đổ ào lên hai nam sinh Gryffindor

"Oẹ!"Ron nôn thốc thứ nước lọt trúng cổ họng nó rồi vấp cạnh bàn ngã nhào ra sau.Harry thì bị dính vào mắt,mơ hồ lòe nhòe khó thấy rõ cũng á kêu lên.

"Harry,Harry"Đám nam sinh nhân cơ hội ga-lăng cầm vạt áo tranh nhau lau cho cậu khiến nhất thời phòng học hỗn loạn.Draco sai hai tên tay sai to lớn đẩy mọi người sang hai bên cho con công bước đi.Không để Malfoy có cơ may,Crabbe và Goyle cùng lúc bị dẫm đạp tàn nhẫn,không thể thực thi nhiệm vụ mà nằm sát đất rên đau chịu trận.

Pansy thì cố níu chặt tay Draco,mặc cho nó vùng vẫy đòi thoát.

"Dừng hết!"Thầy Snape hung dữ gào to.Đám thú nhỏ Hogwarts run sợ đứng nghiêm ngay ngắn,trong lòng sợ té khói.

"Ron Weasley,âm mưu chơi xấu bạn học,trừ 40 điểm."Gương mặt gã nhìn đứa học sinh tóc đỏ với ánh mắt chán ghét.Harry mù mịt mò mẫn trúng một tấm vải dài,vội vàng lau mắt.

"HÍT!"Cả lớp rít lạnh,kinh hoàng trợn ngươi trắng dã.Đóa hồng Hogwarts ngây ngốc hạnh phúc lau sạch cặp mắt dính bẩn.

"Potter,có lẽ áo chùng ta đã xuất sắc thành khăn lau mắt cho mi rồi à.Có lẽ đầu Cậu-bé-Vàng bị cỏ lác quấn lấy mà không phân biệt nổi sự khác nhau ư?"

Mái tóc vẫn bóng nhờn như mọi khi, làn da vàng bệch như sáp nến, đôi mắt đen âm trầm không chút ánh sáng, tựa như một đường hầm trống rỗng, mặc một thân trường bào đen tuyền, khiến nhìn từ góc độ nào thì cũng hệt một con dơi bự chảng nhìn xuống sinh vật Harry Potter phía dưới.

"OÁI...Xin lỗi giáo sư!"Harry nóng bừng mặt,vội quay đi.Nó nay lớn mật dám lấy vạt hắc bào của lão dơi lau bẩn tự nhiên như cô tiên.Lộ vành tay trắng hồng phấn e lệ.

Nhìn thái độ khác thường của Harry, Snape có chút kinh ngạc.Y không ngờ Potter lại ngượng ngùng,đáng yêu đến vậy.Nỗi bực tức chóng bay đi mất.(Tài năng thao túng tâm lí)

Đôi mắt mèo kinh diễm phủ một tầng hơi nước xấu hổ,làm bọn trang lứa thần hồn điên đảo nhấp nhỏm chực trào tới.

Snape cau mày,cơn tức quay lại "Gryffindor trừ 2 điểm, bởi trò không tôn trọng giáo sư!" Y liếc nhanh khắp căn phòng "Mong rằng trò không phải cố ý muốn chiếm được nhiều sự quan tâm từ mọi người thì tối nay đến hầm cấm túc"-Án tuyên phạt hạ xuống như sét đánh ngang tai Cứu thế chủ dọa sợ xây xẩm mặt mày.

.........

Thầy Snape bước dài về phía Neville. Thằng bé co rúm lại bên cái vạc của mình. Đôi mắt đen của thầy Snape sáng lấp lánh. Thầy gọi:

"Mọi người hãy tụ tập lại đây và xem coi điều gì xảy ra cho con cóc của Longbottom. Nếu mà Longbottom đã xoay sở bào chế ra đúng Dung dịch Co rút thì con cóc sẽ co lại thành con nòng nọc. Nếu trò ấy làm sai, tôi không nghi ngờ khả năng này, thì con cóc sẽ trông như thể bị đầu độc."

Đám học sinh nhà Gryffindor nhìn mà chết khiếp. Còn đám học sinh nhà Slytherin thì khoái chí ra mặt. Thầy Snape bốc con cóc Trevor lên bằng tay trái, và nhúng một cái muỗng nhỏ vô vạc thuốc của Neville. Bây giờ món thuốc Neville bào chế đã có màu xanh. Thầy nhễu vài giọt xuống cổ họng con Trevor.

Trong tích tắc mà con Trevor nuốt mấy giọt thuốc, cả phòng học im phăng phắc. Rồi một tiếng nổ bụp vang lên, và con nòng nọc Trevor ngoe nguẩy bơi trong lòng bàn tay của thầy Snape.

Bọn nhà Gryffindor hè nhau vỗ tay hoan hô. Thầy Snape, vẻ cáu kỉnh hết chỗ nói, rút trong túi áo chùng của thầy ra một cái chai nhỏ, rót vài giọt lên con Trevor và con cóc thình lình tái xuất hiện, đã trưởng thành hoàn toàn.

"Trừ nhà Gryffindor năm điểm."

Tiếng thầy Snape vang lên làm tắt ngấm mọi nụ cười trên gương mặt học sinh nhà Gryffindor. Lý do trừ điểm là:

"Hermione, tôi đã bảo trò không được giúp Longbottom mà trò không chịu nghe. Lớp học giải tán."

Harry, Ron và Hermione trèo lên bậc thềm đến Tiền sảnh. Harry vẫn còn nghĩ lẩn quẩn về những điều Malfoy nói. Ron thì nổi cáu về vụ thầy Snape. Nó chì chiết Hermione:

"Trừ nhà Gryffindor năm điểm chỉ vì món thuốc được bào chế đúng! Tại sao bồ không nói dối, Hermione? Lẽ ra bồ phải nói là tự một mình Neville bào chế ra món thuốc đó chứ!"

Nhưng không nghe Hermione trả lời. Ron nhìn quanh quất:

"Ủa, bạn ấy đâu rồi?"

Harry cũng quay lại nhìn quanh. Bây giờ tụi nó đang đứng ở đầu bậc thềm, quan sát những học sinh khác đi ngang qua tụi nó đến Đại Sảnh đường để ăn trưa. Ron nói, giọng nghiêm trọng:

"Bạn ấy đi ngay đằng sau mình mà."

Malfoy đi ngang qua, hai bên là Crabbe và Goyle. Nó nở nụ cười hối lỗi với Harry rồi biến mất.Không đợi biểu hiện đáp lại.

Đột nhiên,Harry kêu:

"Kìa, bạn ấy kìa."

Hermione đang vội vã leo lên bậc thềm, thở hơi gấp một tý, một bàn tay cô bétúm chặt cái túi xách của mình, tay kia dường như giấu cái gì dưới vạt trướccủa cái áo chùng. Ron nói:

"Làm sao bồ làm được chuyện đó?"

Hermione nhập bọn với hai bạn, hỏi lại:

"Chuyện gì?"

"Mới phút trước bồ còn ở ngay phía saulưng tụi này, mà chỉ một phút sau bồ đã lại ở tuốt dưới bậc thềm cuối của cầuthang rồi.

Hermione có vẻ hơi bối rối:

"Cái gì? À... mình phải trở lại lấy một thứ. Ối, không..."

Một đường rách làm tét cái túi xách của Hermione. Harry không lấy làm lạ chútnào. Nó có thể thấy cái túi bị quá tải, với ít nhứt một tá sách dầy cui nặngịch nhét trong đó. Ron hỏi:

"Việc gì bồ phải vác hết những thứ này đi theo?"

Hermione nói hụt hơi:

"Bồ biết mình theo học bao nhiêu môn không? Bồ không thể cầm nổi mấy cuốn nàygiùm mình hay sao?"

Ron lật mấy cuốn sách Hermione đưa nó, thốt kêu:

"Nhưng... bồ đâu có học mấy môn này bữanay. Môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám có lớp vào chiều nay mà!"

Hermione đáp mập mờ:

"Ờ..."

Cô bé lại nhét hết sách vở vô túi xách như cũ. Rồi cô bé bỏ đi, hướng về phíaĐại Sảnh đường, nói thêm:

"Mình hy vọng bữa trưa nay có món gì ngon ngon. Mình đang đói muốn chếtluôn."

Ron lắc đầu,khoác vai Harry thân mật "Cậu ta thật kì lạ!".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro