Chương 7: Luật Chơi Của Slytherin
Kẻ Mạnh Là Kẻ Định Đoạt
Hogwarts có luật lệ của nó.
Nhưng Slytherin lại có những quy tắc riêng.
Tôi nhận ra điều này ngay trong tuần đầu tiên ở trường.
Slytherin không giống như Gryffindor—nơi mà những kẻ liều lĩnh được tán dương. Cũng không như Hufflepuff—nơi lòng trung thành là trên hết. Ở đây, sự mạnh mẽ, thông minh và tham vọng mới là điều quyết định địa vị của một người.
Không ai trong Slytherin tôn trọng kẻ yếu.
Cũng không ai tin tưởng vào những thứ như tình bạn vô điều kiện.
Mọi mối quan hệ đều dựa trên lợi ích.
Và nếu muốn đứng đầu, tôi cần phải khiến tất cả bọn họ hiểu rằng tôi không phải một kẻ vô danh tiểu tốt.
Trò Chơi Quyền Lực
Bắt đầu từ tuần thứ hai, tôi đã hiểu rõ ai là những nhân vật quan trọng trong nhà Slytherin.
Lucius Malfoy—người thừa kế của gia tộc Malfoy, luôn xuất hiện với vẻ tự tin đầy ngạo nghễ.
Narcissa Black—thông minh, sắc sảo, và nguy hiểm theo một cách tinh tế.
Bellatrix Black—một kẻ điên cuồng với niềm đam mê kỳ lạ dành cho Hắc thuật.
Ngoài họ, còn có Severus Snape—một kẻ trầm lặng nhưng có năng khiếu phi thường về Độc Dược.
Mỗi người đều có tham vọng, mỗi người đều có con đường riêng.
Nhưng nếu muốn tồn tại, tôi phải tìm được vị trí của mình giữa những kẻ này.
Và tôi đã không mất quá lâu để làm điều đó.
Thử Thách Đầu Tiên
Slytherin không chấp nhận người ngoài.
Một quý tộc Muggle như tôi, dù có năng lực đến đâu, vẫn là một kẻ ngoại lai trong mắt họ.
Và vì thế, một số người muốn thử thách tôi.
Buổi tối hôm đó, khi tôi đang rời khỏi thư viện, tôi nhận ra có ai đó đang theo dõi mình.
Tôi không quay lại ngay. Tôi tiếp tục bước đi, băng qua hành lang dài và tiến vào một góc khuất—nơi mà ánh sáng từ những cây đuốc không thể chiếu tới.
Rồi tôi dừng lại.
"Ra đi," tôi nói, giọng điềm tĩnh.
Có tiếng bước chân vang lên.
Bốn nam sinh Slytherin bước ra từ bóng tối. Tất cả đều là đàn anh năm hai và năm ba.
Một trong số họ, một kẻ cao lớn với đôi mắt sắc bén, cười nhạt.
"Alexander Lancaster, đúng không?"
Tôi không đáp. Tôi chỉ nhìn hắn, chờ đợi.
"Tôi nghe nói cậu là một thiên tài," hắn tiếp tục. "Một Muggle dám bước vào nhà Slytherin và nghĩ rằng mình có thể ngang hàng với bọn ta."
Tôi chậm rãi đặt cặp sách xuống sàn.
"Thẳng vào vấn đề đi," tôi nói.
Ánh mắt của hắn hơi tối lại.
"Cậu cần phải hiểu rõ vị trí của mình," hắn gằn giọng. "Ở đây, quyền lực mới là thứ quyết định ai có thể đứng đầu. Và một kẻ như cậu—"
Hắn chưa kịp nói hết câu, tôi đã hành động.
Một Bài Học Đáng Nhớ
Tôi không cần đến đũa phép.
Tôi lao đến trước khi hắn kịp rút đũa, cú đấm của tôi giáng thẳng vào bụng hắn với một lực vừa đủ để khiến hắn mất thăng bằng.
Hắn loạng choạng lùi lại, kinh ngạc.
Tôi không cho hắn cơ hội thứ hai.
Tôi xoay người, quật mạnh khuỷu tay vào mặt một tên khác đang định tấn công tôi từ phía sau. Hắn ngã ra đất, miệng rỉ máu.
Hai kẻ còn lại chần chừ, nhưng tôi đã nhấc đũa phép lên, nhắm thẳng vào chúng.
"Expelliarmus."
Đũa phép của một trong số chúng bay khỏi tay.
Bây giờ, chỉ còn lại tôi và một kẻ cuối cùng.
Hắn do dự. Tôi bước lên một bước, mắt nhìn thẳng vào hắn.
"Ở Slytherin," tôi nói chậm rãi, "người chiến thắng là kẻ mạnh nhất. Nếu muốn kiểm tra tôi, hãy làm tốt hơn lần sau."
Tôi có thể thấy sự tức giận trong mắt hắn, nhưng hắn không dám phản kháng.
Một phút sau, cả bốn người họ biến mất vào bóng tối.
Tôi nhặt lại cặp sách của mình, phủi nhẹ vết bụi trên áo, rồi tiếp tục bước đi như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Tôi không sợ bọn họ.
Bởi tôi biết—sau tối nay, sẽ không ai dám coi thường tôi nữa.
Góc Nhìn Của Lucius Malfoy
Ngày hôm sau, trong phòng sinh hoạt chung của Slytherin, Lucius Malfoy lơ đãng xoay nhẹ ly rượu táo trong tay, mắt nhìn về phía cô gái ngồi ở góc phòng.
Alexander Lancaster.
Hắn đã nghe về cuộc chạm trán tối qua.
Và sự thật là—hắn không hề ngạc nhiên.
Từ lần đầu tiên gặp cô ta, hắn đã biết Alexander Lancaster không phải một kẻ bình thường.
Cô ta có điều gì đó mà không phải ai cũng có—một sự tự tin không thể lay chuyển.
Một người không cần dựa vào bất kỳ ai.
Lucius mỉm cười nhạt.
Có lẽ... cô ta có thể trở thành một quân cờ thú vị trong trò chơi quyền lực này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro