Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

QUYỂN 03 CHƯƠNG 05

QUYỂN 03 CHƯƠNG 05

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


"Ồ..." Ở lúc Ron thật vất vả có thể bò lên giường ngủ lại bị Thư Sấm lôi xuống giường, lại cuống cuồng lăn đến Phòng Yêu cầu, nhìn thấy Draco đồng dạng mang quầng thâm mắt thậm chí không kịp xử lý tóc bạch kim của mình, trong nháy mắt cảm thấy thế giới này vẫn như cũ là công bằng không thiên vị. "Có thể lần thứ hai nhìn thấy bộ dạng này của cậu, cho dù bị Hermione dùng Thư Sấm gọi tới, cũng đáng giá á."

Im lặng nhìn cái loại nụ cười quỷ dị này trên mặt Ron, Draco ngay cả tinh thần đánh trả cũng không có, trên thực tế cậu ta vừa mới cởi áo choàng ra nghĩ muốn vào phòng tắm thì nhận được Thư Sấm của Hermione.

"Đều đi vào cho tớ!" Mở cửa phát hiện hai người bạn tốt hình như lại dự định tới một hồi tranh chấp theo lệ cũ, Hermione trực tiếp vẫy đũa phép trói hai người lại cùng một chỗ sau đó trôi nổi đi vào, hoàn toàn không chú ý đến kháng nghị bạo lực không phải người của mình từ hai người bạn tốt. "Nếu như không phải là có sự việc quan trọng, tin tưởng tớ, tớ sẽ không muốn nhìn thấy hai thằng con trai áo mũ không chỉnh tề đâu."

Đỏ mặt nhìn thoáng qua dây lưng chính mình chưa kịp thắt tốt, Ron ở trong nháy mắt rơi xuống đất vội vàng quay lưng lại sửa sang lại quần xong. Mà Draco, thật bất hạnh cậu ta hiển nhiên bởi vì qua vội vội vàng vàng mà chỉ kịp mặc áo choàng lên —— chạy băng băng khiến cho cậu ta không chú ý tới lạnh giá, áo choàng lỏng lỏng lẻo lẻo hiển lộ ra lồng ngực, Draco không thể làm gì khác hơn là giống như Ron vậy xoay người sang chỗ khác.

Đợi đến hai cậu trai lần thứ hai xoay người, Hermione lúc này mới mở lòng từ bi vẫy đũa phép cho bọn họ mỗi người một ly cacao nóng.

"Được rồi, Hermione, nữ vương vĩ đại, hơn nửa đêm đến tột cùng là sự việc gì đáng giá cậu dùng Thư Sấm?" Thật sâu sắc mà cảm thấy chính mình chỉ sợ cả đời đều không phản kháng được thống trị của vị nữ vương này, Ron rất có loại xung động muốn cưới một cô nàng phải so với Hermione còn hung hãn làm vợ —— cậu ta không thắng được thì trông cậy vào vợ lại càng thêm nữ vương hơn đi.

[Ros: Sorry mn vì lọt chọt vào. Lỡ mà vợ liên kết với Hermione bắt nạt cậu thì Ron à, đời cậu tiêu rồi nhá!]

"Đầu tiên, lý do quan hệ tới sự dị thường của giáo sư Snape." Chú ý tới hai cậu trai bởi vì lời của chính mình mà lên tinh thần, Hermione mỉm cười. "Thứ hai, kết quả điều tra bước đầu có quan hệ tới việc trong lòng Harry có thật sự cất giấu một người trong lòng hay không."

"Ca ngợi nữ vương vĩ đại Hermione Granger bệ hạ, kỵ sĩ của ngài xin rửa tai lắng nghe." Dùng giọng ngâm nga bày tỏ kinh ngạc và hứng thú của mình, Draco lại một lần nữa vì lựa chọn đã từng của chính mình cảm thấy vui mừng. Nhìn xem, ngay cả cha đỡ đầu cũng không thể may mắn tránh khỏi khó khăn này.

"Giáo sư Snape đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn với Harry rồi, hơn nữa là theo phương hướng mà chúng ta hy vọng, tin tưởng các cậu không có dị nghị với điểm này." Nhìn thấy hai người gật đầu, Hermione ho nhẹ một tiếng —— cô vẫn như cũ không xác định chính mình có dũng khí nói ra quá trình suy luận kia hay không."Đây là lý do bắt đầu dị thường của thầy ấy, nhưng, cũng không phải là lý do duy trì liên tục thời gian dài như thế. Cho dù thầy ấy thay đổi cái nhìn đối với Harry, còn không hề cho rằng Harry chỉ là một Quỷ Khổng Lồ lỗ mãng xung động không có đầu óc nữa, vậy cũng không thể để cho thầy ấy sửa lại khẩu vị của ma độc dược đồng thời vẻ mặt ôn hoà với Harry, điểm này, tớ tin tưởng Draco có thể chứng minh."

"Cho dù tớ là con đỡ đầu của thầy ấy, nhưng tớ cũng chưa từng thấy qua... Severus Snape ôn hòa như vậy, phải biết rằng ấn tượng đầu tiên của tớ đối với cha đỡ đầu chính là nọc độc kinh khủng và ánh mắt lạnh như băng, cùng với chỉ cần có thầy ấy bên người tớ thì vĩnh viễn không cần lo lắng bị cảm nắng." Đau buồn phẫn nộ, Draco nhớ tới vỡ lòng ma độc dược khi còn bé thì có loại xung động muốn khóc, chính mình khi còn nhỏ vậy mà không có bị khí lạnh và nọc độc của cha đỡ đầu làm cho chết trẻ quả thực chính là tổ tiên qua nhiều thế hệ Malfoy phù hộ. "Mà bây giờ, gần như đã không có nọc độc, ma độc dược thì lại có khẩu vị bình thường, mỉm cười thường thường xuất hiện cùng với khí lạnh biến mất, nói thật tớ vẫn như cũ sẽ có loại hoài nghi đó không phải là cha đỡ đầu của tớ."

"Hơn nữa tớ còn chú ý tới, cho dù là đối với hiệu trưởng hoặc là ngài Malfoy, nọc độc và khí lạnh của giáo sư Snape cũng chưa bao giờ từng keo kiệt qua." An ủi mà vỗ vỗ bả vai Draco, Hermione biểu thị có một người cha đỡ đầu như vậy thực sự là... Làm khó Draco. "Mà ngay hôm nay, sau khi các cậu đều rời khỏi, tớ chui vào lối đi bí mật bên cạnh phòng làm việc Harry —— tớ nghĩ các cậu còn nhớ rõ chỗ đó có tác dụng gì."

"Cho nên, cậu nghe lén cuộc nói chuyện của Harry và giáo sư Snape? Hoặc là nói, vừa nghe trộm vừa nhìn lén?" Kính sợ mà nhìn Hermione, Ron cảm thấy cho dù bản thân là Gryffindor chỉ sợ cũng không có can đảm làm loại ra việc như này —— giáo sư Snape nếu như biết mà nói Hermione không làm tốt thì sẽ biến thành một nồi ma độc dược!

"Xét thấy hai người giáo sư Snape và Harry đều là cao thủ ngụy trang, tớ không còn biện pháp nào khác cả." Ý tứ không tốt lắm, nhưng Hermione cho rằng quyết định của mình là chính xác, chí ít, từ kết quả tới xem mà nói. "Mà chính là bởi vì quyết định của tớ, tớ cuối cùng cũng phát hiện dị thường của giáo sư Snape chỉ là ở trước mặt Harry thôi, có lẽ nói chính xác hơn thầy ấy căn bản chính là vì Harry mới có những thứ thay đổi này." Tiếp thu được ánh mắt nói một chút xem của hai người bạn tốt, Hermione để cho chính mình bình tĩnh. "Căn cứ đối thoại của bọn họ ngày hôm nay, tớ suy đoán ra hai kết luận. Đầu tiên, giáo sư Snape ban đầu có dự định thật sự không tốt, tớ sợ rằng thầy ấy lúc đầu không có ý định sống sót từ trong chiến tranh. Cũng may, thầy ấy bây giờ đã buông tha kế hoạch vốn hỏng bét này."

"Này... Không thể nào đi?" Có loại cảm giác đang nằm mơ, Ron cảm thấy lúc mỗi khi điểm của Gryffindor bị trừ mất Snape cũng sẽ có một loại cảm giác trò đùa dai được như ý, thật giống như kia là một loại niềm vui vậy.

"Cũng... Không phải là không có khả năng." Nhớ tới một ít lời cha đã từng nói, Draco cảm thấy suy luận của Hermione là thành lập. "Cha đã nói qua, mẹ của Harry giống như là hoa bách hợp ấm áp và mang đến ánh sáng trong lòng cha đỡ đầu, mà đóa hoa bách hợp ở vài chục năm trước tàn lụi thì trái tim của cha đỡ đầu theo đó mà chết đi."

"Mặc dù tớ không thích hành vi thiên vị Slytherin của thầy ấy, nhưng tớ vẫn cứ phải nói, cảm ơn Merlin, trái tim của giáo sư Snape sống lại rồi." Không phản ứng tới biểu tình và vẻ mặt trống không của Ron, Hermione thật tâm thật ý bày tỏ vui mừng của chính mình. Nhưng kế tiếp, cô cảm thấy rất có cần thiết để cho hai người bạn tốt chia sẻ khiếp sợ với mình. "Mà để cho trái tim thầy ấy khôi phục sức sống, tớ sợ rằng chính là Harry."

"... Harry?!" Lúc đầu óc tự động phân tích ra ngụ ý của Hermione, Draco không thể tin tưởng nhìn nữ phù thủy luôn thông minh —— thật không phải là trò đùa dai hoặc là phán đoán sai lầm của Hermione đi?

"Ừm hứ, chính là Harry." Rất hài lòng biểu tình của Draco, Hermione quay đầu nhìn về phía Ron —— hiển nhiên cậu con trai tóc đỏ vẫn không có thể phản ứng kịp.

"Đừng nói cho tớ đây là thật sự!" Cuối cùng kịp phản ứng Ron từ trên chỗ ngồi nhảy dựng lên, bắt lại bả vai Draco. "Quá khứ Snape yêu mẹ của Harry nhưng mà phu nhân Potter tử vong để cho thầy ấy nghĩ muốn đi theo, nhưng bây giờ thầy ấy thích Harry cho nên thầy ấy thay đổi thái độ đối với Harry bởi vì thầy ấy nghĩ muốn theo đuổi Harry. Các cậu không phải là nói cái này đi, đúng không?"

"Ron, thật khó cho cậu cư nhiên có thể ngay cả lời kế tiếp tớ muốn nói đều đoán được." Nhìn có chút hả hê mà thưởng thức Ron và Draco đối diện không nói gì, trên mặt hai người đều hiện ra một loại biểu tình như nhìn thấy Voldemort mặc váy cây cỏ nhảy múa điệu Tăng-gô vậy, Hermione sung sướng nở nụ cười —— ở sau khi bị sợ hãi qua đi làm người khác sợ hãi quả nhiên rất tốt.

"Không, tớ nhất định là đang nằm mơ, tớ căn bản cũng không có nhận được Thư Sấm của Hermione, căn bản chưa từng tới Phòng Yêu cầu, căn bản chưa từng nghe qua bất kỳ tin tức gì về việc Snape thích Harry." Thả Draco ea, Ron giống như mộng du xoay người đi hướng cửa chính. "Tớ cần phải làm chính là trở về ký túc xá leo lên giường đáng yêu của tớ ngủ một giấc tới hừng sáng, đúng, chính là như vậy."

"Impedimenta*!" Ở trước khi tay Ron chạm đến chốt cửa, Hermione vẫy đũa phép để cho Ron ý đồ thôi miên bản thân mình bị cản trở tại chỗ bởi một chướng ngại vật xuất hiện từ hư không. "Ron, tớ cho rằng cậu biết tớ sẽ không đùa giỡn như vậy."

"Nhưng tớ cũng không có biện pháp tin tưởng đây là thật!" Không cách nào mở cửa còn bị ma bùa chú của Hermione bắn ngược trở về, Ron khóc không ra nước mắt rít gào. "Cậu muốn tớ làm sao tin tưởng, lão dơi từ năm nhất thì dùng các loại biện pháp làm khó dễ Harry kia vậy mà thích Harry đồng thời vì Harry thu hồi nọc độc và khí lạnh của thầy ấy! Nga, không, Hermione, này quá tàn nhẫn, đừng làm cho tớ tin tưởng cái này..., cậu sẽ để cho tớ hoàn toàn mất đi hy vọng với yêu đương..."

"Nếu như cậu ngày hôm nay cũng nhìn thấy ánh mắt của giáo sư Snape, Ron, tớ cá cậu sẽ đồng ý với tớ." Nhớ tới chính mình ở trong lối đi bí mật bị dọa sợ đến thiếu chút nữa quên thở, ánh mắt Hermione lơ lửng một cái. "Ở lúc thầy ấy nói xong với Harry xoay người, tớ thấy rõ ràng yêu say đắm hừng hực trong ánh mắt của thầy ấy."

"... Lúc xoay người?" Cuối cùng để cho óc của mình một lần nữa vận chuyển, Draco sắc bén bắt được từ mấu chốt. "Cậu là nói, thầy ấy cũng không có để cho Harry nhìn thấy?"

"Hiển nhiên, thầy ấy rõ ràng nhớ kỹ lời tớ đã từng nói —— một khi tỏ tình sẽ bị Harry cự tuyệt nghìn dặm. Bởi vậy, tớ hoàn toàn có lý do tin tưởng giáo sư đang lập kế hoạch một trận chiến dài hạn, tiến hành theo từng bước mà theo đuổi Harry, mà chiến lợi phẩm —— không hề nghi ngờ —— tình yêu của Harry." Thật cao hứng Draco có thể bắt được bộ phận mấu chốt, mắt Hermione sáng rực lên."Nhưng mà tớ không thể không nói, giáo sư hiển nhiên quên một việc —— ở trong mắt Harry bản thân giáo sư chính là tồn tại đặc biệt."

"Đừng nói cho tớ kỳ thực người Harry giấu ở trong lòng chính là Snape, Hermione, van cậu đó." Hận không thể bịt kín lỗ tai mình, nhưng Ron rất rõ ràng Hermione sẽ không để cho chính mình thực hiện được, cậu ta chỉ có thể khống chế run rẩy của mình cầu khẩn đừng làm cho cậu ta chịu đến sợ hãi lớn hơn nữa —— Merlin làm chứng cậu ta bây giờ tí xíu đều không mệt!

"Trước mắt tớ vẫn không có thể tìm được chứng cứ đầy đủ, lấy làm chứng minh người Harry giấu kia chính là giáo sư." Tiếc nuối nhún nhún vai, Hermione ngược lại rất nguyện ý tiếp tục dọa sợ Ron, nhưng cô sẽ không coi suy luận như là sự thật. "Chẳng qua, tớ nghĩ tớ đã hiểu Harry tại sao sẽ dung túng giáo sư hiểu lầm với cậu ấy —— cậu ấy cho rằng giáo sư chỉ có khí lạnh toàn bộ khai hỏa phun nọc độc đồng thời luôn là làm khó dễ cậu ấy mới là giáo sư."

"... Cậu là muốn nói Harry kỳ thực là thích chịu ngược?" Bỗng nhiên thì cảm thấy chính mình không có khả năng lại bị làm kinh sợ, Draco cho rằng Hermione đã để cho trái tim của mình tiếp nhận thử thách đáng sợ nhất.

"Không, tớ không cho là như vậy." Nhăn mày lại, Hermione cảm thấy đối thoại của Harry với giáo sư Snape rất đáng giá tìm tòi nghiên cứu, các phương diện. "Nguyên lời của Harry là như vậy, 'Thầy biết đó, tất cả đều thay đổi, vẫn luôn đang thay đổi. Chỉ có Hogwarts, chỉ có thầy, từ đầu đến cuối đều là dáng vẻ kia. Tôi không thể tưởng tượng, nếu như thầy và Hogwarts cũng thay đổi, tôi có phải còn có thể... Còn có thể kiên trì hay không.' "

Há to miệng, Ron phát hiện chỉ số thông minh của mình hình như cũng không có bởi vì tuổi mà tăng trưởng."Tớ... Không rõ, ý tứ của Harry tớ không rõ."

"Trên cảm giác, giống như là trên thế giới còn có Hogwarts khác, ở nơi đó còn có chúng ta khác, Voldemort khác. Hơn nữa, cùng nơi này của chúng ta cũng không giống nhau. Giống vậy chỉ có lâu đài, và cha đỡ đầu." Không làm sao khẳng định, Draco nhịn không được hoài nghi chỉ số thông minh của mình, Harry nói thật sự là tiếng Anh sao?

"Về cái này, tớ nghĩ bọn mình có thể tiếp tục điều tra, vẫn sẽ có một ngày hiểu rõ." Không dự định dùng tất cả thời gian tới thảo luận vấn đề này, Hermione vẫy vẫy tay. "Ở sau khi Harry đã nói như vậy giáo sư thở dài một hơi, nhưng lại cười, đồng thời nói thầy ấy đã thay đổi. Thầy ấy nói so với ở đất nước của Merlin ngây người sống qua ngày, thầy ấy càng muốn ở bên nồi nấu quặng chế biến ma độc dược đầy khẩu vị, hoặc là tiếp tục đe dọa Quỷ Khổng Lồ con của Hogwarts. Chớ nói chi là ở giữa những Quỷ Khổng Lồ con này còn có một con Quỷ Khổng Lồ ánh mắt xanh biếc đáng yêu từng cho rằng trừng mắt rất có khí thế, nhưng trên thực tế lại giống như một con mèo xù lông vậy, tuy rằng đã rất lâu không thấy. Còn sống, thầy ấy đã từng chán ghét, bây giờ thầy ấy vì thế cảm ơn."

Lặp lại y nguyên lời của giáo sư Snape, Hermione biết ơn trí nhớ của chính mình. "Giáo sư sau khi nói xong những thứ này liền rời đi, nhưng Harry cũng lộ ra một loại... Đầu tiên là ngốc lăng, sau đó là biểu tình vui mừng đồng thời an tâm. Thật giống như, cậu ấy vẫn luôn đều biết giáo sư cũng không muốn sống, mà cậu ấy vẫn luôn hy vọng giáo sư có thể bỏ ý niệm này đi cuối cùng được đền bù mong muốn. Nhưng tớ nghĩ phải nhấn mạnh là, cái loại an tâm Harry toát ra này rất đặc biệt này, tớ nói không rõ."

"Cậu là nói, cũng không giống như tớ an tâm biết cha đỡ đầu bây giờ muốn sống sót?"

"Đúng, chính là như vậy. An tâm của Harry... Rất không thuần túy, còn có cái thứ khác gì ở bên trong, mà mấy thứ này giống như là không có, giả thiết cậu ấy chỉ là giống như cậu vậy lo lắng giáo sư mà nói." Cuối cùng tìm được phương thức miêu tả chính xác, ánh mắt Hermione sáng lên, có lẽ thuần túy trộn lẫn ở trong an tâm chính là mấu chốt!

"... Các cậu, còn nhớ rõ bức họa Harry vẽ kia sao?" Đã buông tha ngoan cố chống lại, Ron cảm thấy, bây giờ coi như là Cornelius đứng ở trước mặt mình tuyên bố nhằm vào hiệu trưởng chỉ là trả thù bởi vì thích Grindelwald lại không chiếm được mà triển khai, cậu ta cũng sẽ không sợ hãi. Snape thích Harry, mà Harry hình như có thể đại khái cũng là yêu Snape, còn có thể có cái gì so với cái này càng làm cho người kinh hoàng? "Chính là bức tranh bóng lưng giáo sư Snape dọa tớ gần chết kia."

"Tớ vẫn luôn đều cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng Harry và cha đỡ đầu không ưa nhau lại có thể vẽ ra bóng lưng cha đỡ đầu sinh động như vậy, mà bây giờ, tớ chỉ sợ tớ đã hiểu." Đồng dạng buông tha, Draco phát hiện chính mình rơi vào một tình huống quỷ dị vả lại ngượng ngùng —— hoặc cậu ta sẽ có một mẹ đỡ đầu cùng năm với chính mình, hoặc vợ bạn tốt cậu ta sẽ là cha đỡ đầu của mình. Merlin, cậu ta thật sự không biết cái nào tốt hơn... "Hiển nhiên, người Harry giấu ở trong lòng kia chính là cha đỡ đầu, nhưng cậu ấy cũng không tính để cho cha đỡ đầu hoặc là bất cứ người nào biết. Thậm chí cậu ấy tận tâm chế tạo một biểu hiện giả dối cậu ấy và cha đỡ đầu không ưa nhau, nhưng trên thực tế cậu ấy lại giấu tình cảm của mình ở trong bức tranh kia. Chỉ có trút xuống tình cảm, bức tranh mới có thể sinh động như vậy, mới có thể làm cho tớ và Ron khi nhìn thấy trong nháy mắt thật sự cho rằng là cha đỡ đầu xuất hiện."

Ba người cậu nhìn tớ, tớ nhìn cậu, trên ba khuôn mặt đều xuất hiện một loại biểu tình mơ mộng. Tốt đi, bọn họ đích xác tìm được người trong lòng Harry giấu, nhưng bọn họ có thể nghịch chuyển thời gian ngăn cản mình làm ra quyết định này hay không?

"Như vậy, khụ, bây giờ, bọn mình cần phải đi nói cho giáo sư kỳ thực Harry là yêu thầy ấy, hay là cần phải đi nói cho Harry người cậu ấy thầm mến kia cũng yêu cậu ấy?" Hậu quả vị sợ hãi quá độ chính là buồn ngủ hoàn toàn không còn nữa đồng thời chết lặng Ron thậm chí đã bắt đầu ảo tưởng hôn lễ của Harry sẽ trở nên đáng sợ giống với lớp học Ma Độc Dược học vậy —— xét thấy nọc độc và khí lạnh của giáo sư sẽ chỉ ở trước mặt Harry thu liễm.

"Không, tớ cho là bọn mình phải làm là một chuyện khác." Trải qua sợ hãi, khẳng định, dọa sợ bạn tốt, Hermione cuối cùng hoàn toàn bình tĩnh lại. "Giữ gìn bí mật này. Đừng quên, chỉ có ở sau khi kế hoạch điên cuồng của Wagner vỡ vụn và hoàn toàn để cho Bộ Pháp thuật trở nên vô hại, bọn mình mới có lý do đi thuyết phục Harry tranh thủ tình yêu của cậu ấy."

===---0o0o0o0---===

*Impedimenta (Lời nguyền chậm chạp) Mô tả: Dùng để làm chậm đối thủ, thường được dùng trong đấu tay đôi.

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro