QUYỂN 03 CHƯƠNG 03
QUYỂN 03 CHƯƠNG 03
EDITOR: ROSALINE
BETA: ROSALINE
Hết giờ học vội vã chạy tới Bệnh thất, lại bị phu nhân Pomfrey báo cho biết Harry đi ra ngoài tản bộ —— có Granger làm bạn, Snape đứng ở ngoài cửa lâu đài do dự nửa phút, lấy Burgess từ trong túi ra nói muốn đi tìm Harry. Tuy rằng không tình nguyện giúp Snape, nhưng đi tìm Harry hiển nhiên là yêu thích của Burgess, bởi vậy Burgess vẫn là phát huy tác dụng của chính mình —— chỉ cần Harry ở bên trong phạm vi trường học nó là có thể biết phương hướng.
Đi theo Burgess, Snape phát hiện đây là đường đi thông rừng Cấm. Tâm trạng hừ lạnh, tản bộ cư nhiên lựa chọn rừng Cấm, ỷ vào đã từng là hiệu trưởng Hogwarts thì cái gì còn không sợ a, y chính là nhớ nhền nhện Hagrid nuôi cũng không có bị nhét vào phạm vi cư dân rừng Cấm —— hiển nhiên y quên mất nhền nhện đối với Tử Xà tới nói chính là bánh ngọt ngon miệng.
"Nói như thế, giáo sư Angus bây giờ đã chính thức thất tình?"
Nghe được thanh âm của Granger, Snape nhanh tay lẹ mắt một tay vớt Tử Xà lên bỏ vào trở về trong túi —— không để ý Burgess giãy dụa. Mặc dù nghe trộm là hành vi rất không Slytherin, nhưng không biết tại sao, Snape chính là có loại trực giác —— y cần phải làm như thế.
"Mione, đừng cười đến xán lạn như vậy được không." Bất đắc dĩ trợn mắt một cái, Harry đương nhiên biết mấy người bạn bên người sớm đã nhìn ra, chính là —— không cần nhìn có chút hả hê rõ ràng như thế đi.
"Được rồi đi, Harry, tuy rằng giáo sư Angus là một người tốt, nhưng tớ còn không có cần thiết vì thầy ấy thất tình khóc một trận." Không có vấn đề gì mà nhún nhún vai, ở trong lòng Hermione luôn luôn là phân biệt rất rõ ràng. "Cậu cũng không cần phải cảm thấy có lỗi, thích hay là không thích căn bản cũng không có thể miễn cưỡng, giả vờ thích sau đó tiếp thu đây mới thực sự là thương tổn."
"Đúng, cậu nói đúng."
"Chẳng qua, Harry, cậu biết tớ vẫn như cũ không có buông tha chờ mong hôn lễ của cậu." Chăm chú nhìn bạn tốt, trong mắt Hermione là một mảnh sáng trong. "Chờ sự việc của Wagner kết thúc, cậu cũng không cần miễn cưỡng chính mình lưu lại Anh quốc, đi chỗ cậu muốn đi, chỗ không ai biết cậu là cứu thế chủ. Tớ hy vọng, có một ngày có thể nhận được thiệp mời hôn lễ của cậu, mà mặc kệ cậu ở chỗ nào tớ cũng sẽ mau mau chạy qua đi tham gia. Chờ cậu có đứa nhỏ, tớ không cho phép có người tranh đoạt vị trí mẹ đỡ đầu với tớ, trừ khi đánh bại tớ."
"... Mione?"
"Hãy nghe tớ nói hết, Harry. Cậu biết, ở trong lòng tớ cậu chưa bao giờ là cứu thế chủ gì cả, cậu giống như là em trai của tớ, duy nhất. Mà tớ muốn nhìn thấy nhất thì là có thể có người giúp cậu chia sẻ tất cả, bất luận là hạnh phúc, hay là không may. Nghe, người chân chính yêu cậu sẽ không bởi vì cậu là cứu thế chủ mà cảm thấy phiền phức thậm chí gây rối, mà là sẽ cam tâm tình nguyện đứng chung một chỗ với cậu gánh vác tất cả danh hiệu này mang đến."
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hermione, Harry chỉ cảm thấy đáy lòng một mảnh lạnh như băng. "Mione, tớ không thể..."
"Không có cái gì không thể!" Lớn tiếng cắt đứt lời Harry muốn nói ra —— Hermione đã không chỉ một lần nghe qua, nhưng mà cô nàng không muốn nghe nữa. "Không nên quơ tất cả trách nhiệm đến trên người mình, Harry, cậu chỉ là người, mà không phải là thần. Huống hồ coi như là Merlin cũng có việc ngài ấy làm không được, cậu không thể yêu cầu mình chu ý đến mọi mặt. Harry, đừng bảo là cái gì chính mình sẽ mang đến tai nạn cho người bên cạnh, cho dù không có cậu, tai nạn cũng vẫn như cũ sẽ phát sinh. Ở trước khi chúng ta sinh ra thì đã có không ít người chết bởi bùa chú chết của Voldemort và Tử thần Thực tử, lẽ nào cậu muốn tính toán tử vong của bọn họ ở trên đầu mình? Cậu đã nỗ lực, tất cả cố gắng của cậu, bọn mình đều nhìn thấy được."
Không có cách nào khác nói cái gì, Harry chỉ có thể yên lặng. Đích xác, không phải là tất cả đau khổ và trách nhiệm chính mình đều có thể quơ vào, nhưng ít ra... Y là an toàn.
Không có bỏ qua biến hóa, chua chát, vui mừng trong ánh mắt xanh biếc trong nháy mắt kia, Hermione có một suy đoán to gan —— Harry kỳ thực là yêu người nào đó. Nếu là như vậy, có lẽ, cô nàng cần phải liên kết với Draco tìm ra người kia. Giả thiết người kia đồng dạng có mang tình cảm với Harry, như vậy mặc kệ lại làm sao khó khăn cô nàng cũng sẽ nghĩ biện pháp để cho Harry được đền bù mong muốn. Mà giả thiết... Tình cảm của Harry chỉ là đơn phương, cô nàng cũng sẽ tận lực bảo vệ tốt người kia, chí ít không để cho Harry lo lắng. "Được rồi, không nói cái này nữa, nhưng cậu phải nhớ kỹ tớ hy vọng cậu nhận được hạnh phúc. Ngày hôm qua cậu đi đến nơi hẹn, hiệu trưởng bị giáo sư Snape rít gào một trận, tớ không thể không khẳng định suy đoán của cậu, thầy ấy đích xác có chút dị thường."
"Tớ cảm thấy thầy ấy gọi tên thánh của tớ cũng đã là khác thường lớn nhất." Biết ơn Hermione thay đổi trọng tâm câu chuyện, Harry đến bây giờ vẫn như cũ cảm thấy Snape xưng hô tên thánh của mình làm sao nghĩ vẫn cảm thấy sợ hãi thế nào. "Cậu phải thừa nhận điểm này, Mione, phải biết rằng lúc đó tớ thậm chí cảm thấy chính mình xuất hiện ảo giác."
"Phốc..." Nhịn không được cười lên, vì cái loại biểu tình hoảng hốt không thể tin tưởng trên mặt Harry này, Hermione hoàn toàn không biết lúc này Snape trốn để nghe lén sầu não đến rối tinh rối mù. "Nga, tốt đi, tớ thừa nhận. Kỳ thực không riêng gì cậu cảm thấy không chân thật, bọn mình cũng giống vậy, Ron thì đừng nói, coi như là Draco cũng hoài nghi có phải giáo sư Snape ở lúc chế biến ma độc dược gặp được cái ngoài ý muốn gì hay không. Tớ tin tưởng toàn bộ mọi người trong lâu đài thậm chí hồn ma cũng sẽ tán thành điểm này, xét thấy quan hệ giữa cậu và thầy ấy sáu năm qua có thể nói là điểm đóng băng. Thế nhưng, căn cứ tớ ngày hôm qua quan sát, Harry, giáo sư Snape đích xác thay đổi."
"Nếu như nói quá khứ thầy ấy quan tâm là sống chết của cậu, như vậy bây giờ thầy ấy quan tâm chính là cậu người này."
"Có khác nhau sao?" Nghi hoặc nhìn Hermione, Harry hoàn toàn không cảm thấy giữa hai cái này có cái gì khác nhau cả. Quan tâm một người, dĩ nhiên là sẽ quan tâm sống chết an nguy của người đó, không đúng sao?
"Merlin... Tại sao cậu luôn là ở thời điểm mấu chốt trì độn hoặc là mơ mơ màng màng?" Rên rỉ một tiếng, Hermione gần như muốn đồng cảm giáo sư Snape. "Tốt đi, có lẽ tớ phải nói đến trực tiếp hơn một chút. Trước đây, giáo sư Snape quan tâm là Potter, mà bây giờ, là Harry." Nhìn thấy Harry vẫn như cũ là một bộ dáng vẻ mơ mơ màng màng, Hermione chỉ tiếc rèn sắt không thành thép một cái tát rất kêu trên bả vai Harry. "Cậu có thể tưởng tượng giáo sư Snape quan tâm yêu đương của một Potter sao? Không, cậu không thể, tớ cũng không thể. Thế nhưng, giáo sư Snape sẽ quan tâm yêu đương của Harry, thậm chí nguyện ý vì thế hỏi thăm ý kiến của một Gryffindor, hơn nữa là một Gryffindor còn không có tốt nghiệp —— đơn giản là ai cũng biết Gryffindor này là bạn của Harry."
Hơi mở miệng, Harry có loại cảm giác kỳ thực mình đang nằm mơ —— Snape quan tâm yêu đương của cậu?! Nga, không... Này đã vượt qua phạm vi cậu có khả năng đủ tưởng tượng... "Cậu... Cậu là nói thầy ấy hỏi cậu, chuyện có quan hệ yêu đương của tớ?"
"Chính xác, giáo sư Snape hỏi tớ, nếu có người theo đuổi cậu, sẽ làm sao." Thở ra một hơi thở, Hermione đột nhiên cảm thấy lúc Harry mơ hồ quả thực thì so với Ron còn phiền phức hơn nhiều, chí ít cô nàng có thể dùng vũ lực trực tiếp để cho Ron tiếp thu kết luận, mà Harry... Hiển nhiên không thể. "Tớ nghĩ, có lẽ là bởi vì giáo sư Angus. Ngày hôm qua phu nhân Pomfrey truyền lời nói cậu trở về, đồng thời để cho bọn mình đi Bệnh thất, giáo sư Snape giống như một trận gió vậy vọt vào lò sưởi trong tường —— tớ cũng không biết thầy ấy có thể mau như vậy, có lẽ chính vì thầy ấy ở trước khi bọn mình chạy tới, có thể nhìn thấy một ít cái gì đó."
Nhìn thấy cái gì đó? Chẳng lẽ nói hành động kia của Angus thừa dịp sau khi chính mình ngủ bị Snape nhìn thấy?! Đột nhiên cũng có chút không biết nên định nghĩa tâm tình của mình giờ khắc này, bức tranh trung thành trong phòng nhắc nhở cậu động tác nhỏ của Angus, cũng chính bởi vì như vậy cậu mới có thể vào hôm nay liền chính thức cự tuyệt Angus. Chính là... Snape vậy mà nhìn thấy, thậm chí còn vì thế hỏi thăm Hermione chuyện yêu đương của chính mình... Merlin, ngài thì không thể để cho tôi bớt lo trong chốc lát sao...
"Giáo sư Angus thật sự làm cái gì?" Biểu tình lúc này của Harry quá mức rõ ràng, loại ánh mắt xoắn xuýt mà lại ngượng ngùng này để cho Hermione ngay lập tức hiểu được. "Nhưng khi đó cậu không phải là ngủ thiếp đi...! Rất tốt, thầy ấy dám làm ra một ít hành động để cho người để ý nhìn thấy mà không được sự đồng ý của cậu, rất tốt!"
Phát hiện trong ánh mắt màu rám nắng của bạn tốt lóe lên giận dữ rồi biến mất, Harry nhức đầu —— có đôi khi ham muốn bảo vệ cậu của Mione thật sự giống như một mẹ nhỏ. "Vậy..., cũng không phải là hành động quá vô lễ..."
"Đó cũng là vô lễ!" Thanh âm ngay lập tức cất cao, Hermione bây giờ đã hoàn toàn quên mất thân phận giáo sư của Angus. "Được rồi, việc này cậu thì không cần phải để ý đến, tớ sẽ xử lý. Mặc dù ở trong rất nhiều chuyện cậu đều rất cứng rắn, nhưng hiển nhiên với loại chuyện này vẫn là tớ thích hợp đứng ra hơn, cậu sẽ mềm lòng." Xoa xoa tóc Harry, Hermione quyết định phải dạy Angus cái gì là lễ nghi một chút.
Dở khóc dở cười, Harry có loại ảo giác chính mình là con trai của Hermione. Chẳng qua, đây mới là Mione...
Lặng lẽ rời khỏi rừng Cấm, Snape không phản ứng Tử Xà vẫn luôn ở trong túi quay cuồng, y phải sửa sang một chút tin tức mà mình nhận được thật tốt. Đương nhiên, y sẽ nhớ kỹ thay Angus mặc niệm, bị Granger nhớ thương cũng sẽ không phải là chuyện dễ dàng —— Granger ở điểm bao che con cái này giống nhau như đúc với Minerva —— cứ việc nói là bao che con cái không thỏa đáng như vậy. Chẳng qua... Thái độ của Harry đối với thay đổi của chính mình..., sầu não, Snape tán thành Granger, trì độn của Harry ở phương diện này quả thực vượt ra khỏi tưởng tượng của y. Có lẽ, y hẳn là vì thế biết ơn đánh thức của Granger? Được đi, cùng lắm thì lần sau luận văn ma độc dược của Granger y thì phá lệ cho một O thì tốt rồi —— luận văn của Granger cũng không tệ lắm.
..........................................
"Điều đó không có khả năng!" Nghe được Hermione nói Harry có thể đã có người trong lòng, Draco bất chấp ưu nhã của quý tộc hét ầm lên.
"Thật bất hạnh, Malfoy, tớ quyết định tán thành với cậu." Thật vất vả mới ngậm miệng bởi vì kinh sợ quá độ mà mở ra của mình lại, Ron đồng dạng tiếp thu không nổi. "Nói thật, Hermione, cậu thật sự không phải là bởi vì quá hy vọng Harry có thể nói chuyện yêu đương mà sản sinh ảo tưởng đi?"
"Đừng quên, Harry chỉ nói qua cứu thế chủ không cần tình yêu." Xem thường mà nhìn thoáng qua hai cậu trai, Hermione hoài nghi có phải tất cả nam sinh gặp phải vấn đề tình cảm đều giống nhau hay không —— trì độn đến đáng giận. "Không cần, không bằng không có. Các cậu người nào dám cam đoan trong lòng Harry thật sự thì không có ai hả? Tớ nghĩ bọn mình rất rõ ràng năng lực ngụy trang của Harry, nếu như cậu ấy thật sự giấu một người ở trong lòng đồng thời không muốn bị người biết, tớ cho rằng rất có thể không ai có thể nhìn thấu. Trên thực tế, nếu như không phải là bởi vì ngày hôm nay tình cờ phát hiện biến hóa trong ánh mắt của cậu, tớ cũng sẽ không có loại suy đoán này."
"Quan trọng nhất là, ngày hôm nay tớ nói cho cậu ấy tớ chờ mong tình yêu và hôn lễ của cậu ấy, câu trả lời của cậu ấy cho tớ là 'Cậu ấy không thể', là 'Không thể'!"
Từ ngữ bị Hermione nhấn mạnh, cuối cùng để cho Draco dao động. Mơ hồ nhớ tới mẹ hình như nói qua cái gì..., được rồi, mẹ nói mỗi một Potter cũng sẽ vì bạn lữ của mình mà trở nên điên cuồng, cho dù là Black cũng thua kém. Lẽ nào, mẹ nhìn ra cái gì? "Lời của cậu nhắc nhở tớ, Hermione. Mẹ tớ nhiều lần nói qua, mỗi một Potter cũng sẽ vì bạn lữ của mình điên cuồng, đồng thời trình độ điên cuồng đó ngay cả Black đều phải chịu thua. Các cậu nói, có phải là mẹ tớ nhìn ra cái gì rồi hay không, nhưng lại bởi vì nguyên nhân nào đó không thể vạch trần Harry, cho nên mới quanh co lòng vòng nhắc nhở tớ như thế?"
"Không phải là không có cái khả năng này." Xem ra không phải là chỉ có mình có loại cảm giác này, Hermione liếc mắt hai tên nam sinh này một cái —— có lẽ đây là trực giác trời sinh của phái nữ? "Draco, có lẽ cậu cần phải viết một phong thư cho phu nhân Malfoy, nói cho bà ấy biết sự việc của giáo sư Angus. Liền nói, giáo sư Angus theo đuổi Harry thừa dịp Harry ngủ thiếp đi thì khiếm nhã với Harry."
"Ha?" Kinh ngạc há to miệng, Ron không thể tin được chủ ý như vậy là Hermione ra. "Giáo sư Angus thất tình đã đủ đáng thương, Hermione cậu khẳng định cậu muốn lấy thầy ấy làm lý do?"
"Không phải là lý do, là sự thật." Cười lạnh, Hermione cho rằng cặp song sinh nhận được thư của mình sẽ ở trong lúc đầu tiên nhất thời triển khai hành động. "Lúc đầu tớ chỉ là suy đoán, nhưng Harry không có phủ nhận."
"... Tớ cảm thấy gần nhất trong học viện có chút quạnh quẽ, các cậu biết, Gryffindor cần phải hoạt bát một chút." Lập tức thay đổi biểu tình và trận doanh, Ron xắn tay áo lên cười đến vẻ mặt không có ý tốt. Dám khiếm nhã anh em cậu ta, coi như là giáo sư cũng không thể tha thứ!
"Xét thấy lực hành động của Gryffindor làm người ta kinh ngạc, nhưng thiếu hụt vạch kế hoạch kín đáo dễ dàng lộ ra sơ sót, tớ cho rằng có cần thiết triển khai hợp tác giữa học viện một lần." Nâng nâng cằm, Draco giả cười. Thì tính toán chỉ là đùa giỡn, cũng là không thể dễ dàng tha thứ, ai bảo Harry là bạn cậu ta chứ. Bạn của Malfoy cũng không phải là người nào đều có thể mơ ước, hừ.
"Như vậy chuyện này giao cho các cậu, tớ sẽ nghĩ biện pháp tra ra người giấu ở trong lòng Harry là người nào."
"Hermione, tớ có thể hỏi một chuyện không?" Nhận được gật đầu của Hermione, Ron nghi hoặc mở miệng."Nếu Harry không nguyện ý để cho người ta biết, tại sao bọn mình nhất định phải đi điều tra ra?"
Khóe mắt co quắp nhìn Ron vẻ mặt mờ mịt, Draco yên lặng nghiêng đầu qua.
"Bốp!"
"A!"
"Ronald Weasley, cậu thì không thể để cho tớ không nghi ngờ chỉ số thông minh của cậu sao!"
Nga, Ronald đáng thương. Nhìn có chút hả hê xong, Draco nhìn bạn tốt che cục u trên đầu mình không dám phản kháng, kéo dài giọng điệu. "Harry không muốn nói chỉ là bởi vì cậu ấy sẽ không đi tranh thủ, cậu ấy cho rằng cậu ấy sẽ mang nguy hiểm cho người cậu ấy yêu kia, tựa như lúc đó cậu ấy cự tuyệt hữu nghị của bọn mình vậy. Như vậy, Ron, làm bạn, cậu thật sự muốn nhìn thấy Harry cô độc sống quãng đời còn lại sao? Khi bọn mình đều có gia đình của mình, con trai con gái, lễ Giáng Sinh có thể hưởng thụ ấm áp người một nhà ngồi chung một chỗ, mà Harry lại chỉ có thể một người phiêu bạt ở địa phương quỷ quái hiếm dấu tích người không biết nào đó, cảnh tượng như vậy cậu muốn nhìn thấy sao?"
Ở trong đầu tưởng tượng hình ảnh Draco miêu tả được, Ron buông tay che cục u. "Không, tớ không muốn." Nghiêm túc nhìn phía nữ phù thủy thông minh hơn người trong lòng cậu ta. "Tớ hy vọng Harry có một gia đình lớn, hy vọng cậu ấy có thể được người nhà của mình vậy quanh, hy vọng tớ có thể làm cha đỡ đầu của con cậu ấy, hy vọng cậu ấy có thể chân chính cười. Hermione, cố lên, tớ tin tưởng Harry lại làm sao biết giấu cũng sẽ bị cậu tìm được câu trả lời."
===---0o0o0o0---===
---0o0o0o0---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro