Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 51

CHƯƠNG 51

EDITOR: ROSALINE

BETA: LUCIE


Đến tối khi bữa tiệc bắt đầu, Horace Slughorn xuất hiện ở dãy bàn dành cho giáo sư và ngồi ở phía bên tay phải của Dumbledore, ông mặc một chiếc áo choàng ca-rô màu gỗ sồi nâu, ria mép được tỉa tót kỹ càng, dưới ánh đèn hơi ánh lên ánh sáng. Harry không khỏi hoài nghi rằng ông đã dùng thuốc mượt tóc của Gillardeau ở trên ria mép của mình.

Lúc Slughorn đứng lên, áo choàng của ông ôm sát chiếc bụng tròn vo kia một cách hoàn hảo, thoạt nhìn là một người nhân hậu hiền lành —— phong cách hoàn toàn trái ngược với Snape.

"Thầy rất vui vì lần thứ hai trở về Hogwarts được gặp mặt những học trò nhỏ đáng yêu vô cùng dồi dào sức sống thanh xuân, tình cảnh này khiến thầy nhớ đến quãng thời gian tốt đẹp mà thầy đã từng trải qua ở tòa lâu đài này..."

Lời phát biểu của ông tràn ngập sự chân tình, tạo cảm giác thân thiện dễ dàng nhận được thiện cảm của các học sinh, ông không hề ra những yêu cầu nghiêm khắc với môn Độc dược, cũng không nói ông sẽ giao nhiều bài tập vân vân và mây mây. Mà chính bản thân ông xuất thân từ Slytherin, lại từng là viện trưởng Slytherin.

Vì vậy học sinh của bốn nhà rất nhanh đã thích ông, so sánh với Snape, ông quả thực chính là một ông già hiền lành. Môn Độc Dược cuối cùng cũng trở lại là một môn học bình thường!

"Vậy là Snape thật sự thất nghiệp sao?" Ron vỗ tay theo bầu không khí sôi động ở đó, không khỏi đặt câu hỏi.

"Giáo sư Slughorn chỉ đảm nhiệm vai trò giáo sư môn Độc Dược, không có nhắc đến việc viện trưởng Slytherin cũng đổi người." Hermione chen vào một câu.

Mà Harry đang tạm thời trở thành người vô hình giữa đoạn đối thoại của bọn họ, anh tập trung tinh thần nhìn Snape. Có lẽ ánh mắt của anh quá mức nồng nhiệt, khiến cho ánh mắt nhạy bén của vị gián điệp hai mang rất khó để không chú ý đến anh.

Harry thỏa mãn sau khi thu hút được sự chú ý của Snape, hướng về phía Snape nói một câu mà không phát ra âm thanh, rồi thu hồi ánh mắt, mặc kệ giáo sư của anh có nhìn thấy được hay không.

"Không phải là còn giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám chưa giới thiệu sao." Harry nói.

"Harry, sao cậu lại cười vui vẻ như thế, có chuyện tốt gì sao?" Ron ôm lấy bả vai Harry, cau mày nhìn anh.

"Chỗ ngồi các giáo sư không có khuôn mặt mới nào —— ý của cậu là giáo sư Snape sẽ là giáo sư môn học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới của chúng ta sao?" Hermione lần nữa nhìn lên dãy bàn giáo sư, sau khi xác nhận bản thân mình không nhìn lầm thì nói.

"Holy shit! Lão dơi sẽ là giáo sư tân nhậm của môn học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám! Ước mơ của ổng đã thành sự thật! Làm sao mà giáo sư Dumbledore có thể để cho ổng đi gây tai họa môn học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám chứ!" Ron lớn giọng nói, ánh mắt của những học sinh chung quanh toàn bộ đều nhìn về phía này.

Cùng lúc đó giáo sư Dumbledore đứng lên tuyên bố tên vị giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới, "Không sai, hẳn là mọi người đều đã đoán được, giáo sư tân nhậm của môn học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám cũng không phải vị nào mới —— tuy rằng cách dạy học của Severus luôn nghiêm khắc trước sau như một, yêu cầu cũng đặc biệt cao. Nhưng chỗ tốt là mọi người hẳn đều đã rất quen với phong cách của Severus, không cần phải làm quen lại từ đầu. Đương nhiên thầy ấy khi dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám và Độc Dược nhất định sẽ có chút khác biệt, cho nên chúng ta hãy hoan nghênh giáo sư tân nhậm môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám —— Severus Snape!"

Học sinh ba nhà nhất là tập thể Gryffindor hít một hơi lạnh. Ron há to miệng đến nỗi cằm sắp rớt xuống đất, dáng vẻ tức ngực muốn té xỉu, "Thật đúng là lão dơi!"

Hermione nâng ly nước bí đỏ chạm cốc với Harry, cô trêu ghẹo nói, "Suy đoán của cậu thật không sai, có muốn suy nghĩ chọn lại môn Tiên tri hay không? Giáo sư Trelawney nhất định sẽ rất thích cậu!"

"Hay là thôi đi. Tớ cũng không muốn cả ngày bận rộn bịa chuyện về cái chết của bản thân mình." Harry nhấp một hớp nước bí đỏ, khi nhắc đến cái chết của bản thân vẻ mặt anh tức khắc trở nên phức tạp, giống như là trong ly nước anh đang cầm là thứ chất lỏng đục ngầu màu vàng tươi, không nhìn rõ bên trong có phải là còn chút thịt bí đỏ chưa làm nhuyễn được hay không.

Có được cơ hội để làm lại một lần nữa thì nên tránh đi những tử vong đó, đây cũng là mục tiêu mà anh cố gắng, cho nên ——

"Vui vẻ chút đi, giáo sư Snape cũng là người quen cũ của chúng ta, ít ra thì khả năng dạy môn học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của thầy ấy so với các giáo sư trước tốt hơn rất nhiều." Harry giấu đi sự đau khổ sôi trào trong lòng, anh cười cổ vũ Ron và Neville đang rơi vào tự bế ở một bên.

Tiệc tối không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra nên đã nhanh chóng kết thúc, Hermione và Ron là Huynh trưởng cần phải chỉ huy đám tân sinh năm nhất, cho nên bọn họ sớm đã đi lên phía trước đội ngũ. Harry dừng lại ở một chỗ, có bạn học quen biết giơ tay chào và hỏi vì sao không đi tiếp, anh gật đầu mỉm cười, dùng cái cớ tầm thường nhất là đang chờ người để đối phó. Đến khi người ở đại sảnh càng ngày càng ít, chỉ còn thấy phía sau của những hàng người đang đi trên những toà tháp.

Sau khi thấy không còn ai quan tâm đến mình, Harry nhanh chóng quẹo vào một góc, từ trong túi lấy ra Áo choàng Tàng hình mặc vào, lại đứng tại chỗ đợi, khi thấy đội ngũ Slytherin đi tới liền theo vào cuối hàng đi về phía hầm.

[mở cửa mau!]

Hai con rắn quấn trên tay cầm nghe thấy mật khẩu thì nâng đầu lên, thế nhưng trên hành lang lại không có một bóng người.

[được rồi, được rồi. Đây là một vị khách không thể nhìn thấy. Nhưng hắn là một xà khẩu, chúng ta không thể không nghe mệnh lệnh của xà khẩu, cho nên mau mở cửa ra.] rắn kim loại thè lưỡi, chúng nó quấn quýt nhau, xì xầm giống như là đang ca hát, tay nắm cửa xoay tròn tự động mở ra.

Harry đẩy cửa đi vào, cùng lúc đó kéo Áo choàng Tàng hình xuống. Không có mở đèn, bên trong phòng làm việc tối đen như mực, trong không khí thoang thoảng một cổ mùi hương chua chát mà nhàn nhạt kì lạ, khiến cho người ta liên tưởng đến bãi cỏ có rắn bò qua, nhưng khả năng đây chỉ là hương vị sau khi nấu độc dược mà thật lâu chưa thể tản bớt đi.

Harry nhớ đến ở dòng thời gian kia của anh, căn phòng làm việc này vẫn luôn trống không, giống như là nó đang chờ chủ nhân của nó trở về khi y có việc rời khỏi một chút, cho nên luôn duy trì nguyên trạng.

Loại cảm giác như được trở lại chốn cũ này, khiến anh có ảo giác thời gian không gian đang chồng chéo lên nhau, giống như anh không hề trở về đến quá khứ, tất cả những chuyện đã xảy ra trong hơn hai tháng này chỉ là giấc mơ của anh —— cho đến Harry nâng đũa phép lên thắp sáng đèn.

"Tại sao anh lại ở chỗ này?!" Harry giật mình nhìn bức tranh đang treo trên bức tường trong phòng làm việc, nhịn không được mà đi qua.

"Vì sao ta lại không thể ở chỗ này?" Bức tranh Snape hiển nhiên là đã sớm chú ý tới Harry, hai tay hắn khoanh lại trước ngực mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Harry đứng bên ngoài khung ảnh.

Harry đứng trước bức tranh, bức họa này anh quen thuộc đến nỗi chỉ cần nhắm hai mắt là có thể miêu tả được mỗi một inch chi tiết phía trên, mười năm trong quá khứ mỗi ngày khi tỉnh giấc điều nhìn thấy đầu tiên chính là bức họa này, lời chào buổi sáng tốt lành và lời chúc ngủ ngon, hơn bảy ngàn lần ân cần thăm hỏi, đã trở thành một thói quen thấm sâu vào máu của anh.

Nhưng hơn hai tháng tới nay dù không có bức tranh của Snape, anh vẫn như trước sống thật tốt. Hình thành một thói quen cần một khoảng thời gian dài đằng đẵng, nhưng để quên nó thì chỉ cần một khoảng thời gian ngắn ngủi, ở lúc anh chưa ý thức được thì đã vô thức sinh ra thói quen mới.

"Là Rachel, có thể vượt qua quá khứ và tương lai cũng chỉ có con bé." Harry nói, mắt anh nhìn chăm chú vào bức tranh Snape, thanh âm trong trẻo của anh giống như bọt khí của rượu anh đào* tản ra hơi lạnh vào ngày mùa hè, mang theo hơi say "Em rất nhớ anh, Severus."

Vừa trở về sau khi hoàn thành bài phát biểu theo thông lệ mỗi lần khai giảng, Snape mở cửa phòng làm việc ra thì nghe thấy câu nói kia của Harry, y nhướng mày, cánh cửa phía sau tự động đóng lại, âm thanh phát ra khi đóng cửa khiến Harry lập tức xoay người.

Bức tranh Snape vẫn duy trì sự lạnh nhạt trước sau như một của hắn ta, thậm chí nhiều hơn vài phần ý nghĩ muốn hóng chuyện, cho nên vào lúc nhìn thấy Snape tiến vào, hắn ta cũng không lên tiếng nhắc nhở Harry.

"Cứu Thế Chủ dù phải bất chấp mạo hiểm dạo đêm cũng muốn đến đây gặp bức họa này một lần, quan hệ giữa các người thật đúng là khiến cho người ta đoán không ra." Hỏa lực châm chọc khiêu khích của Snape mạnh mẽ bắn ra.

"Gryffindor trừ..."

"Em đúng là có dạo đêm! Nhưng bây giờ còn chưa đến thời gian bị cấm đi lại!" Trước khi Snape trừ điểm Harry lập tức lên tiếng cắt ngang lời của y. Anh quay đầu liếc nhìn Snape trong bức tranh —— lão khốn nạn này chính là đang chờ để xem náo nhiệt của anh!

"Em vẫn cảm thấy anh chính là người bạn tốt nhất của em." Harry cắn răng nhìn về phía bức tranh Snape, "Đã nhiều năm như vậy, chuyện gì cũng đều chia sẻ cùng với anh, mặc kệ anh nghĩ như thế nào, chúng ta đã là bạn cũ lâu năm! Severus."

"Bạn? Em chỉ cho là như vậy sao, Potter?" Bức tranh Snape cắn răng gằn giọng khi nói đến từ này.

Harry gật đầu, anh không chút nào cảm thấy có điều gì không đúng, "Không sai, người bạn tốt nhất. So với nhóm Ron bọn họ còn tốt hơn một chút."

"Mang bạn đến ở cùng nhau. Trò đối đãi với bạn cũ của trò như thế à, Potter?" Snape quái gở nói, bất tri bất giác y đi tới phía sau Harry, làm hại Harry khi quay lại thiếu chút nữa đụng phải người y.

Harry sờ sờ chóp mũi, loay hoay chỉnh chiếc kính đụng lệch lại. Anh ngẩng đầu mắt đối mắt với Snape, đèn trên đỉnh đầu quá sáng, khiến cho bóng tối thuận theo đường tóc mà rơi xuống trên trán anh, thêm đôi mắt màu đen kia như muốn nhấn chìm anh vào bóng tối.

Harry cảm giác có một áp bách vô hình đang đè xuống mình, trái tim anh đập càng ngày càng nhanh.

"Ừm, Severus, thì ra từ lâu thầy xem em là bạn của thầy! Thầy thật đúng là không được tự nhiên." Harry cười, tỏ vẻ như không hiểu ý mà Snape nói ra.

"Như vậy ta người bạn cũ này không trở ngại em và bạn mới hàn huyên nữa, dù sao Cứu Thế Chủ cũng rất thích kết bạn, tất cả thời gian của cậu ta ít như vậy, quen người mới thì muốn bỏ người cũ, có mới nới cũ đã khắc vào trong xương của cậu ta." Giọng điệu bức tranh Snape lạnh như băng, ngay cả danh xưng Cứu Thế Chủ cũng dùng đến, rất nhiều năm rồi hắn ta không có tức giận như vậy —— lúc đầu loại tình cảm tức giận này không thuộc về bức tranh. Nhưng không thể không nói Harry rất có cách có thể khiến cho bức tranh giận đến sống lại.

"Severus..." Harry quay sang, vừa đọc lên cái tên đó, hiện trên bức tranh là hình ảnh Snape cuồn cuộn hất đuôi áo choàng quay đi, rất nhanh đã biến mất ở trong khung ảnh.

Anh cúi đầu, cụp bả vai xuống, quay lại đối mặt với một Snape khác cũng đang khoanh tay trước ngực giống như vừa tận mắt thấy được một màn anh đang có mới nới cũ.

"Em có thể giải thích." Harry khô cằn nói, bắt được tay áo choàng của Snape, bộ dạng đáng thương.

"Trò thật đúng là khiến ta mở rộng tầm mắt, Potter. Ngay cả bức tranh cũng không thể dễ dàng tha thứ cho cách ứng xử của trò." Snape cười nhạt, "Trò đến tột cùng là đang nghĩ như thế nào? Tiếp tục lừa gạt ta, hay là dứt khoát ngay cả bức tranh cũng muốn lừa gạt?"

"Em... Nơi này của thầy hẳn là có một bức họa khác —— đúng vậy, không sai! —— bức họa của thầy chỉ ở lại bên trong bức tranh cố định, người cũng sẽ không đi ra ngoài tùy tiện chen chúc cùng một chỗ với một bức tranh xa lạ." Harry mở miệng, anh chợt nhớ tới, lập tức vỗ tay, giống như nhiệt huyết đến mất lý trí mà nắm cánh tay Snape, mặc kệ giáo sư của anh có nguyện ý hay không, bắt đầu tìm một bức tranh chân dung khác ở xung quanh.

Tính cả phòng chế độc dược và phòng ngủ của Snape, thì không gian văn phòng cũng không tính là lớn. Cuối cùng ở trong phòng ngủ bọn họ tìm được bức tranh Snape biến mất.

"Em giờ mới biết, bức tranh phòng ngủ thì nên treo ở trong phòng ngủ." Harry tự lẩm bẩm —— nhận thấy được cái nhìn chằm chằm bất mãn của bức tranh Snape. Anh cực nhanh hướng về phía bức tranh nháy mắt một cái, nhè nhẹ vỗ vào bên túi áo.

Snape tự nhiên phát hiện được động tác nhỏ của Harry, y giơ tay nhéo giữa chân mày đến đau nhức.

"Đủ rồi, trò có thể đi! Chờ trò đến trước cửa ký túc xá Gryffindor, nhất định là đã qua khoảng thời gian cấm đi lại ban đêm, cho nên Gryffindor trừ mười điểm, vì sự dạo đêm đã định trước của trò." Snape bỏ tay xuống, thẳng thắng tuyên bố điểm trừ đầu tiên của năm học này.

"Thầy thậm chí ngay cả việc còn chưa xảy ra mà đã muốn trừ điểm của em!" Harry khiếp sợ nhìn Snape.

Ở cuối học kì trước anh không có ý định quan tâm đến điểm các nhà sẽ như thế nào, nhưng cân nhắc đến đây là điểm trừ đầu tiên sau khi khai giảng, đồng nghĩa với việc anh còn phải chịu khổ thêm hai năm nữa! Ký ức thời học sinh vốn đã quên từ lâu của anh lại bắt đầu sống dậy. Anh tựa như một chàng trai trẻ vừa lấy lại tuổi thanh xuân, vội vàng lo lắng xông đến cánh cửa của văn phòng, miễn cho giáo sư của anh lại tìm thêm được một lý do khác trừ hết điểm của Gryffindor về số âm —— trên thực tế số điểm hiện tại có thể đã là số âm?

Harry quyết định trên đường trở về sẽ đi ngang qua bảng điểm của Gryffindor nhìn một chút, có lẽ lần trừ điểm này sẽ không thật sự bị trừ đâu? —— có đạo lý nào mà mới vừa khai giảng đã trừ âm điểm ngay chứ!

===---0o0o0o0---===

Tác giả có lời muốn nói:

*Bận rộn trái phải phân phát thẻ tình bạn Harry*

Bức tranh Snape cười nhạt: bạn sao? (trực tiếp xé nát thẻ tình bạn đang cầm trong tay)

Thì nhìn Harry làm sao phát thẻ tình bạn của anh ra ngoài á!

---0o0o0o0---

*气泡樱桃酒 rượu anh đào bọt khí

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro