Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 47

CHƯƠNG 47

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Làm cha nhiều năm như vậy, Harry là hiểu rõ một đạo lý, đó chính là trẻ con nói chuyện từ trước đến nay là không tính toán gì hết, bọn họ mỗi ngày đều có thể thề rất nhiều lời thề, nói xong cũng quên mất, căn bản cũng không để lại trong trí nhớ! Nhìn cặp song sinh Weasley xem mỗi ngày bị Molly kéo lỗ tai thề độc đều sắp rót ra con sông Thames thứ hai.

Ban đầu Harry là không có nghĩ qua Rachel sẽ biến thành loại đứa nhỏ không bớt lo này, nhưng đứa nhỏ chính là đứa nhỏ, áp dụng tất cả định luật đứa nhỏ. Là một người cha lẽ nào anh còn có thể trách tội đứa nhỏ của anh vì nói xạo anh sao?

"Tay con khẳng định rất đau." Harry nắm tay Rachel, tuy rằng hiện tại đôi tay này hoàn hảo không vết thương, nhưng vết thương nứt ở trong trái tim anh, "Bắn súng không phải là thường dễ dàng thương tổn đến tay, ba biết trong bệnh viện Muggle sẽ chuyên môn thiết lập một môn vết thương đạn bắn xử lý những thứ này."

"Con không đau." Rachel nháy mắt một cái, "Ba ba mới là lại mắc bệnh cũ đau lưng, vì cái gì không uống một lọ nước thuốc giảm đau?"

Harry tức khắc mặt đỏ lên, anh lúng túng mà nhìn con gái nhìn qua hồn nhiên ngây thơ trước mặt, anh dùng ho khan che giấu bối rối của mình, "Thắt lưng của ba không đau —— hoàn toàn không có chuyện này!" Anh đứng lên, giả vờ không việc gì mà đi hai bước.

Một tiếng cười nhạo chui vào trong lỗ tai Harry, anh tức giận trừng mắt Snape nhìn truyện cười của anh —— quá khinh người!

"Tốt thôi, thế nhưng ba ba phải chăm sóc tốt bản thân mình, đau lưng cũng không thể coi nhẹ —— sớm một chút đi St.Mungo tìm một nhà trị liệu xem một chút đi." Rachel vẻ mặt lo lắng, cô bé tỉ mỉ mà nhìn Harry, lại nhào tới ôm anh một cái.

"Con có chút việc, đi trước." Không đợi Harry phản ứng kịp, cô bé thì biến mất không thấy.

Harry trố mắt phút chốc, vì vậy anh lại một lần nữa mắt mở trừng trừng nhìn đồng hồ quả quýt bảo bối của anh rơi vào trong tay Snape —— nhìn dáng dấp sau khi thực hiện được của tên hỗn đản này xem đi!

"Snape!" Harry nhịn không được mà kêu to, anh tiến lên —— không cẩn thận xé rách eo của vất vả mà sinh bệnh của anh, khiến cho anh dừng lại ấn ấn thắt lưng mình, may là không có nghiêng ngã vào trong lòng lão khốn nạn.

"Trả lại đồ của em cho em!" Anh vươn tay về phía Snape, dáng vẻ nhe răng trợn mắt tràn đầy sức sống sống động.

Snape nhìn chăm chú vào tay đưa đến trước mắt y kia, y chậm rãi phun ra một từ, "Không."

Y đột nhiên nắm cái tay này, tựa như y nghĩ vậy nhiệt độ sinh mệnh từ đầu ngón tay truyền tới nơi buồng tim y, hoạt bát lại sôi động như vậy, giống như là ánh sáng mặt trời đẩy ra đêm tối rơi vào gian nhà âm u lạnh lẽo u ám này của y.

"Trò là có bao nhiêu nhớ nhung mùi vị của nước thuốc sinh con chứ, mới có thể sản sinh cái loại ảo tưởng này." Snape bất thình lình mà mở miệng.

Harry nghĩ muốn thu tay về, lại bị tên khốn này thuận theo ngón tay vững vàng nắm cổ tay của anh, tiếp theo ngay cả cằm anh đều rơi vào trong lòng bàn tay. Gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị kia áp qua đây, mũi ưng to lớn dán tại chóp mũi anh, hô hấp đều giống như đầy rẫy mùi ma độc dược chua chát, giống như tuyết rơi đầy trong giấc mơ của anh.

"Đó chẳng qua là —— chẳng qua là tác dụng của ô nhiễm! Tựa như lần trước vậy!" Harry chỉ cảm thấy đầu nóng đến phình to, anh lung tung mà tìm lấy cớ, "Buông em ra!" Anh rống lớn một tiếng, cả người run rẩy đến ra một tầng mồ hôi nóng.

Ký ức trước khi ngủ đang thức tỉnh, anh không chịu nổi thắt lưng dằn vặt kia không tiếng động mà thét chói tai, nhắc nhở Harry đêm qua bọn họ ở phòng tắm, ở phòng ngủ làm việc vượt qua giới hạn. Nếu là người có thể bỏ xuống tất cả kiêng dè, trầm mê với điên cuồng thân thể, như vậy ở sau khi ham muốn sôi trào đó lui bước lý trí trở về lồng liền muốn bắt đầu thu dọn đống gạch vụn sau khi thuỷ triều xuống.

Kỳ thực anh hoàn toàn có thể không quan tâm, nếu là anh thật sự không quan tâm hướng đi giữa anh và Snape —— mà bây giờ đã sớm lệch hướng rất xa.

Snape tiếp được một giọt mồ hôi hột sắp rơi vào trong mắt Harry, ngón tay y ấn ở đó chỗ, thoáng lệch đi qua là có thể sờ tới trên vết sẹo hình dạng tia chớp nổi tiếng kia.

"Ta biết trò uống qua sinh con nước thuốc, không cần thiết ngụy biện —— lẽ nào làm lại một lần nữa trò thì sẽ không lại dùng nó sao?"

Harry giống như là buông tha giãy dụa, anh nhìn thẳng Snape, bỗng nhiên tiến lên dùng chóp mũi của anh hung hăng ở trên lỗ mũi to lớn đó cọ cọ một chút. Không có kính mắt che đậy, hai mắt màu xanh biếc này giống như là giọt sương treo trên lá cây, phản xạ ra ánh mặt trời chói lọi.

"Em sẽ dùng sinh con nước thuốc, nhưng không phải là hiện tại." Anh vô cùng tự nhiên mà thừa nhận.

Snape nhướng nhướng mày, y buông tay ra.

"Em phải để cho con gái của em được sinh ra." Harry nói. Rõ ràng mục đích của anh đã đạt được, nhưng vì cái gì chua chát mất mát lan tràn ở ngực anh?

"Huống hồ khi đó, em là xuất phát từ mục đích không thể không làm nào đó mà uống xuống nước thuốc sinh con, lần này nhất định là không giống nhau." Thanh âm của anh nhỏ xuống, anh nhớ đến khi đó ở St.Mungo, Severus nằm ở trên giường sắc mặt là tái nhợt bệnh tật, anh cơ hồ là không do dự liền quyết định tiếp thu phương pháp trị liệu kia.

Mà này dẫn đến Severus trực tiếp tức giận đến ra viện cũng kéo nhà trị liệu đưa ra phương pháp trị liệu này vào trong sổ đen cự tuyệt lui tới.

"Lẽ nào trò là dùng đứa nhỏ níu kéo chồng của trò?" Snape quái gở kỳ quái mà nói, những cọng tóc nửa ướt đó lại rủ xuống, che đậy ở trước mặt y, khiến vẻ mặt của y đoán không ra.

"Đương nhiên không! Em là vì cứu người! Nếu như không có huyết thống duy trì mà nói, ảnh sẽ chết!" Harry kinh ngạc mà nhìn Snape, thế cho nên không giữ lại chút nào mà nói ra những gì anh mới vừa nhớ lại đó.

Đúng vậy, không có sai. Hôn nhân của anh và Severus thực sự bắt đầu vì cái này. Severus thay thế anh thừa nhận nguyền rủa trong vòng một năm thì sẽ nguyền rủa tiêu hao hết sinh mệnh, mà biện pháp duy nhất để cho anh ấy sống sót là tìm một người có huyết thống tương đồng với ảnh, dùng pháp thuật liên thông tính mệnh bọn họ, huyết thống càng là dày này gắn bó sẽ càng chặt chẽ, đây là thần chú huyết thống duy trì, chỉ cần người kia còn sống, như vậy nguyền rủa thì sẽ mất đi tác dụng. Tương đương với dùng người kia trói chặt Severus.

Cho nên nếu như nhìn từ góc độ này, anh thực sự là dùng đứa nhỏ níu kéo Severus chặt chẽ.

Harry không thể không cắn chặt môi, "Khi đó không có những biện pháp khác, em chỉ có thể làm như vậy."

"Trò vì cứu người thì nâng bản thân mình đi vào?" Snape cắn răng, y coi như là kiến thức được sự ngu xuẩn của Potter, một lần lại một lần, nảy sinh nhận thức mới của y với Potter, "Ôm ấp tình cảm thánh phụ cỡ nào a! Đây là tiết tháo cao thượng mà cứu thế chủ có sao?"

"Lúc này đây sẽ không, em xin thề!" Harry nhịn không được vì bản thân mình cãi lại.

"Lời thế không có hiệu lực trói buộc giống như là giấy vụn." Snape nói, thanh âm êm ái giống như thép hóa cứng, hơi lơ là thì sẽ đứt vỏ, chảy ra máu, "Nếu như trò nghĩ muốn làm cho người tin phục thì ít thề đi, Potter."

"Trừ khi trò sẽ không lại gặp mặt với chồng trước của trò." Y bỗng nhiên đang nói lại chuyển chủ đề nói ra một câu như vậy.

"Này có thể có chút khó làm." Harry nhỏ giọng mà lẩm bẩm.

Sắc mặt của Snape chợt trở nên khó coi, nhưng rất nhanh y thì khôi phục, chỉ chẳng qua so với ngày xưa càng thêm lạnh nhạt, nếu như phải nói thì khác biệt, đó chính là trước đó Potter thiếu y trăm vạn của cải khổng lồ, như vậy hiện tại trị số này lật một cái còn vượt quá gấp đôi.

Chờ sau khi thắt lưng không đau nhức nữa, Harry chuẩn bị thu dọn sắp xếp trở về gặp Sirius, cũng suy nghĩ một lý do tốt cực kỳ, lấp liếm cho qua rời nhà trốn đi của anh.

Đúng lúc này, Harry nhận được thư của Dumbledore.

"A, em nhớ kỹ lúc này —— giáo sư Dumbledore sẽ mang em đi gặp Horace Slughorn." Anh mang phong thư này đi gặp Snape, mà mấy ngày nay lão khốn nạn vẫn luôn nhốt bản thân mình tại bên trong phòng nghiên cứu ma độc dược, giống như là hoàn toàn chìm đắm trong ma độc dược tinh diệu.

Snape bị quấy rầy đến vẻ mặt không ngờ mà nhận lấy thư tín của Harry, "Ta cũng không có trở thành bảo mẫu của trò, Potter!" Giọng điệu của y vô cùng kém, nhưng Harry không giữ lại chút nào mà giao thư tín cho y, lại kỳ tích mà khiến tâm tình rơi xuống của y tăng lên trở lại vài phần.

"Thầy đang nghiên cứu những cái gì?" Harry hiếu kỳ mà nhìn bàn xử lí và hai nồi nấu quặng nấu nước thuốc kia, nhìn nhìn chung quanh, ngửi ngửi khắp nơi.

"Đây không phải là máu Bạch Kỳ Mã sao? Một lọ này phải chí ít ba mươi Galleon vàng!" Anh liếc mắt một cái liền nhận ra chất lỏng màu trắng bạc đựng bình thủy tinh kia. Anh nhìn tài liệu trên bàn, rất nhanh thì liên hệ cùng một chỗ với phương án thay đổi bước tiếp theo của thuốc chữa lành tinh thần Rachel nói qua.

"Thầy đang thay đổi thuốc chữa lành tinh thần?"

"Nhàn rỗi lại buồn chán? Xem ra cứu thế chủ đã hoàn thành toàn bộ bài tập ngày nghỉ lễ của trò ta —— à, thế nhưng ta cho tới bây giờ thì chưa từng thấy qua trò đang làm bài tập. Gryffindor trừ mười điểm, vì trò không thể giao ra bài tập." Mặt Snape không chút thay đổi nói, y gấp tờ giấy viết thư kia.

"Nếu như trò lại không trở về quảng trường Grimmauld, như vậy Dumbledore thì không thể không làm rõ ràng tung tích của trò, hay là nói cái này ở trong mong muốn trò?"

"Hừm, giáo sư Dumbledore chưa từng có đi tìm thầy sao?" Harry sờ sờ cằm.

"Không có." Snape trừng mắt cậu bé này, giống như đang nói anh vì sao không lăn.

"Được đi, em sẽ nhìn mà làm." Harry quyết định không đi tự hỏi vấn đề này. Hiện tại anh là học sinh, không phải là bộ trưởng Bộ Pháp thuật tay cầm quyền lực, như vậy anh hoàn toàn có thể để cho chuyện đơn giản chút, càng dễ dàng kiểm soát chút.

"Severus." Anh bỗng nhiên kêu một tiếng, lập tức nhón chân lên cực nhanh mà ôm lấy người đàn ông nhìn qua hôn một cái, "Khai giảng gặp."

Anh cười đến giống như mặt trời hừng hực vậy xán lạn, thời gian chớp mắt cả người liền biến mất.

Snape duy trì tư thế kia, thẳng đến nồi nấu quặng bắt đầu bốc lên bong bóng, thúc giục y tiếp tục công việc còn lỡ dở. Có lẽ y hẳn là đi tìm một chai, y có rất nhiều ký ức cần phải giấu đi, không thể bị những người khác nhìn thấy.

===---0o0o0o0---===

Tác giả có lời muốn nói: Giáo sư quyết định thay vì để cho Harry vẫn luôn làm y bực bội, không bằng lạnh nhạt xử lý, chờ Harry tự động tới tìm y. Biện pháp này vẫn là rất có hiệu quả.

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro