CHƯƠNG 46
CHƯƠNG 46
EDITOR: ROSALINE
BETA: ROSALINE
Giá trị lý trí do bùa chú kiểm tra đo lường tặng lại hiện lên ở giữa không trung, hai mắt đen nhánh kia liếc về cậu bé nằm ngủ say ở trên giường phảng phất giống như không người. Hiệu dụng của dược Lão hóa biến mất từ lâu, cậu bé ngủ thoạt nhìn non nớt lại vô tội, nhưng người nào lại biết lúc trò ta động tình tham lam lại dính người, khó có thể thỏa mãn khẩu vị một lần lại một lần ép buộc Potter hướng về phía y cầu xin —— quả thực khắc vào trong xương máu y! Snape không thể không hoài nghi trong huyết thống của Potter có trộn lẫn huyết thống Quỷ Hấp Tinh* hay không, chí ít dược tề của y là không chứa bất kỳ nguyên liệu điều vị quá mức gì.
Snape nâng đũa phép lên tắt đèn, ở trong một mảnh bóng tối, y đứng ở nơi đó một hồi lâu, thẳng đến khẳng định Harry sẽ không tỉnh lại sau đó —— trò ta đương nhiên sẽ không tỉnh lại, trời đều sắp sáng, thời gian đã qua lâu như vậy. Ngay cả y đều là dùng nước thuốc năng lượng bảo đảm bản thân mình có thể duy trì đầy đủ lý trí, làm xong công việc còn dư lại.
Y không muốn đi vào giấc ngủ, chuyện cần phải xử lý nhiều lắm. Mà y lại lãng phí thời gian quý giá ở trên loại chuyện đó, mặc kệ hậu quả của nó liền là làm rối loạn tất cả kế hoạch.
Snape giơ tay lên vuốt tóc buông xuống đến trên trán đến phía sau, nếu như lúc này ngọn đèn đánh vào trên mặt y, thì sẽ lộ ra trán no đủ và mũi ưng nhô ra khó có thể coi nhẹ kia, ở lúc ánh mắt của y chuyên chú, thoạt nhìn là khí thế bức người như vậy, cả người tản ra hơi thở hormone mạnh mẽ, nhưng lúc ánh mắt y thu liễm lại, lại sẽ trở nên hòa nhã, giống như là ẩn núp bản thân mình hoàn toàn, để cho người ta rất khó ý thức được tồn tại của y, mâu thuẫn hoàn toàn ngược lại cùng tồn tại ở trên người y.
Snape đang suy nghĩ về Harry, mỗi một việc đều cùng một nhịp thở với cậu bé kia, mà giờ này khắc này đầu nguồn của mọi việc đang đắc ý mà chìm vào giấc mơ đẹp. Y không nguyện ý đánh thức cậu bé, hy vọng cậu chìm đắm vào trong giấc mơ đẹp, một giấc mơ đến hừng đông.
Y —— quả nhiên là quá mức mềm lòng, cho nên mới phải dẫn đến cục diện này.
Nhưng mà làm sao có thể không ngã vào trong sức hấp dẫn của cứu thế chủ chứ? Ở khi cậu bé cầu xin như vậy, coi như là thánh nhân đều rất khó không bị kéo xuống thần đài đi. Mà y chẳng qua là một người đàn ông bình thường, ở cùng lúc bảo vệ Potter thu lại một ít lãi suất đưa đến bên mép. Huống hồ dưới bộ túi da kia là một người đàn ông từng trải phong phú, trò ta hoàn toàn có thể chịu được cục diện bây giờ, càng là biết hậu quả chọc y.
Snape đẩy cửa ra, giống như là thi hành bùa chú nhẹ chân nhẹ tay, y lặng yên không một tiếng động đóng cửa lại, đi về phía thang lầu. Trình độ rất quen thuộc của y với tòa nhà này khiến y không cần thắp sáng đèn là có thể tìm được con đường chính xác.
Y đi tới phòng giặt quần áo, từ trong áo khoác dính đầy vết máu kia lấy được đồng hồ quả quýt Potter bảo bối nhất cùng với hộp mề đay Slytherin. Y cầm lấy hai thứ đồ này về tới phòng nghiên cứu lầu một.
Hiện tại trên tay y có hai món khác. Đương nhiên hộp mề đay không phải là quan trọng bình thường, ở trong khu vực ô nhiễm y đã kiểm tra qua pháp thuật hắc ám phía trên —— đã hoàn toàn biến mất.
Snape nhặt hộp mề đay lên xuất phát từ suy nghĩ cẩn thận lại kiểm tra một lần, cho ra kết luận cũng khác biệt với lúc đó.
"Cho nên vật ô nhiễm cắn nuốt mảnh hồn phía trên —— này nhất trí với tưởng tượng của ta." Snape rơi vào trong tư duy tuyệt vời, y tự hỏi tính khả năng lợi dụng vật ô nhiễm giải quyết mảnh hồn trên trán Harry.
Ở trong khu vực ô nhiễm, thời khắc y nhìn thấy vết sẹo kia vặn vẹo nóng lên, khi đó Harry đau đến ngay cả đứng cũng không vững —— điều này nói rõ thời gian lưu lại cho y không nhiều lắm, vết sẹo kia rất có thể sẽ bị kích hoạt. Tình thế hoàn toàn không có lạc quan như Harry nghĩ vậy. Có lẽ ở trong đoạn năm tháng quá khứ trò ta từng trải kia, trò ta là cậu bé được nữ thần may mắn thiên vị, thế nhưng hiện tại khác biệt. Một người làm sao có thể giành được hai lần may mắn giống nhau chứ?
Snape nắm chặt tay, y bỏ hộp mề đay loại bỏ nguy hiểm xuống, tiếp theo cầm lấy khối đồng hồ quả quýt màu vàng Harry tâm tâm niệm niệm ngay cả trong giấc mơ đều vướng bận kia.
Y xoay người đi ra khỏi phòng nghiên cứu.
Ở trong một mảnh mờ tối —— tia sáng của tia nắng ban mai từ trong khe hở rèm cửa sổ chui vào, cũng không phải là hoàn toàn tối om. Snape giơ tay lên, khiến rèm cửa sổ mở ra, ánh sáng mặt trời đẩy tan sương mù sau đó ánh sáng chói lọi sáng sủa chiếu vào trong phòng, chiếu vào trên áo ngủ màu đen trên người của y, tắm rửa sáng sớm lưu lại vết nước chảy xuôi ở nơi ngực y, còn chưa khô cạn. Mà cảm giác tơ lụa buông xuống làm khí ẩm trên người y càng rõ ràng, làm nền cho da thịt trắng bệch kia càng thêm trắng hơn, khiến cả người y giống như là quỷ hút máu ngày trốn đêm ra.
Từ sáng sủa, sống động như vậy không có chút nào liên quan với y, thế nhưng Potter khác biệt, trò ta có sức sống đặc biệt dư thừa, tinh thần và thể lực dồi dào và tình cảm phong phú. Nếu là nhiều thêm một mình trò ta, căn phòng này sẽ trở nên sống động lên, không hề quạnh quẽ đơn điệu.
Snape ngồi ở trên ghế sa lon, tóc y nửa ướt xõa, có hai sợi tóc đen cứ như vậy rơi vào trước mặt y, khiến khuôn mặt lạnh lùng của y có chút tản mạn mà bình thường chưa từng.
Y đưa tới một chai rượu whisky, rượu whisky màu mạch nha chậm rãi rót vào trong ly rượu đầy đá, lửa kèm đá, có vài ngọn lửa lướt qua ngón tay y như vậy, ấm ấm nóng nóng cũng không bỏng người.
Snape uống một hớp rượu, so với rượu y càng thích cà phê đen, nhưng thỉnh thoảng cần một ly, nhất là thứ kế tiếp cần đối mặt —— Potter là đầu cháy hỏng mới có thể lầm tưởng dược Lão hóa thành nước thuốc sinh con. Nhưng này nhắc nhở y, Potter dùng qua nước thuốc sinh con, mà hậu quả cái này mang đến là một Potter rõ ràng không cách nào coi nhẹ có lực tự hỏi và hoàn toàn khác biệt bản thân Harry.
Lúc Snape để ly xuống, sắc mặt trở nên tối tăm, giống như là bị Potter y ghét nhất cướp một số tiền lớn, y hận sâu nhưng lại rất khó đòi lại công đạo thuộc về y. Mang phần hận ý không cách nào giải trừ này, y mở đồng hồ quả quýt màu vàng đặt ở trên bàn trà ra.
"Chào buổi sáng, người... Thoạt nhìn cũng không tệ lắm." Lúc Rachel xuất hiện lộ ra hơi có chút câu nệ, chần chờ phút chốc quyết định xem nhẹ tên gọi, trên mặt mang ý cười lấy lòng —— giống như là cái loại lấy lòng khi mà làm sai một ít việc cho nên áy náy vậy.
Cô bé thoạt nhìn cao hơn chút, cô bé càng thêm giống với trong đoạn trí nhớ kia, lại mất đi phần lạnh nhạt không cùng người khác xã giao kia cùng với nhiều kinh nghiệm vượt ra ngoài bề ngoài —— chỉ có Potter thằng ngu như vậy mới sẽ cảm thấy con gái của trò ta vô tội lại đơn thuần, ngay cả máu đều chưa từng thấy qua.
"Trò hiện tại bao lớn?" Snape hai tay ôm ngực, nhìn chằm chằm cô bé trước mắt, "Mười ba tuổi?"
"Con mười bảy rồi. Bản thân thời gian tựa như thoi đưa chính là một việc vô cùng phức tạp lại khó khăn, tất nhiên sẽ mất một bộ phận năng lượng." Rachel bất đắc dĩ nói, cô bé nghiêng đầu nhìn Snape.
"Ba con đâu ạ?"
"Trò làm cho trò ta rất đau lòng." Snape trực tiếp xem nhẹ cái vấn đề kia, "Tất cả việc trò ta làm cũng là vì trò, mà trò che giấu nhiều chuyện như vậy, trò lẽ ra rõ ràng lúc thứ trò giấu diếm bại lộ ra, ắt phải sẽ thương tổn đến trò ta." Thanh âm nghiêm khắc, nhưng lại khác biệt với lúc ở trước mặt Harry.
Có lẽ là y đã chuẩn bị kỹ càng, vì vậy thái độ của y xảy ra thay đổi.
"Con biết, con không muốn ba khó chịu. Người sẽ giúp con đi?" Rachel ngoan ngoãn gật đầu, cô bé hiếu kỳ mà nhìn Snape, những nghiêm khắc đó hình như không đến nơi đến chốn.
Cô bé căn bản cũng không sợ y!
Snape hung hăng mà phun ra âm mũi, gan lớn đến tùy theo ý mình hoàn toàn chính là bị làm hư —— mà đầu nguồn của hết thảy này tất nhiên là Potter! Rất tốt, khoản nợ mà cứu thế chủ vĩ đại thiếu y lại thêm một khoản!
"Trò từng cân nhắc qua hậu quả ta tham gia..."
"Ví dụ như?" Rachel hiếu kỳ mà hỏi tiếp.
"Trò sẽ đổi một người cha, nhưng ta không thể bảo đảm đứa nhỏ của Potter vẫn sẽ là trò." Snape hơi hơi cong lên khóe miệng, giống như là đang thắng được một ván trong trận đọ sức này.
"A..." Rachel trố mắt phút chốc, phối hợp Snape cố ý phát ra một tiếng khâm phục.
"Thì ra hai người ở chỗ này." Thanh âm của Harry đột ngột từ trên lầu vang lên, sau đó một trận tiếng vang cọt kẹt của thang lầu, Harry cực nhanh mà đi xuống lầu chạy thẳng tới Rachel, ôm cô bé thật chặt.
"Con thực sự là... Vì cái gì đều không nói với ba chứ? Ba hoàn toàn không biết con đang làm cái gì? Vì cái gì sẽ cuốn vào chuyện nguy hiểm như vậy?" Thanh âm của anh là khàn khàn do mới vừa tỉnh ngủ, mang giọng mũi yếu ớt.
Làm người cha cứng cỏi đã đánh bại sự đau lòng của anh. Chỉ để lại vô hạn bao dung với đứa nhỏ nhà mình, anh giống như là đại thụ cao vót vậy, chống đỡ thân cây che chở không giữ lại chút nào mà bảo vệ đứa nhỏ của anh. Cho dù anh hiện tại cũng không có thân thể cao lớn kiên cường, cũng không có quyền thế địa vị như đã từng.
Rachel giơ tay lên ôm lại Harry, cô bé nghiêng đầu qua nhìn thoáng qua hướng Snape, "Con không muốn để cho ba lo lắng, ba. Ba muốn biết cái gì, con cũng sẽ nói cho ba."
"Thật vậy chăng?" Harry buông lỏng tay ra, anh tức giận mà nhìn Rachel, lại chỉ nhận được nụ cười của con gái, giống như anh mới là người có tính khí trêu đùa kia.
"Như vậy con nói thành tích bắn súng của con một chút xem nào, ba vẫn cho là môn học con sở trường nhất là Ma Độc Dược học, nghĩ không ra bắn súng cũng là môn học sở trường của con a! Nhưng vì cái gì ba không biết Hogwarts mới mở một môn bắn súng học đấy?"
"À, cái này con có thể giải thích —— thuần túy là yêu thích." Rachel à một tiếng, cô bé cười hì hì nói, sau đó thì đã trúng tình đánh yêu tới từ ba, bị hung hăng xoa nhẹ đầu.
"Hu hu, ba, con sai rồi, hu hu!" Rachel khóc đến đau lòng cực kỳ, ôm thắt lưng của Harry không buông tay, làm hại Harry nhe răng trợn mắt nửa ngày, còn không thể phát ra tiếng bị đau.
Harry oán hận mà trừng mắt Snape ở một bên ôm ngực hóng chuyện, một lớn một nhỏ làm hại y thể xác và tinh thần mệt mỏi, hoàn toàn không có thời gian để cho y nghỉ ngơi!
"Được rồi, đừng khóc." Harry rất nhanh thì thua trận, an ủi con gái khóc đến đau lòng, "Con đã rất nhiều năm không có khóc. Lần trước lúc khóc, còn là thật rất nhỏ... Ở trên lễ tang."
Anh liếc về phía Snape, vẻ mặt không được tự nhiên mà chuyển đề tài, "Nói một chút chuyện sau đó kia đi, ba biết thượng tá Anna Brown sử dụng dược tề Alpha, cô ấy cùng huỷ diệt với vật ô nhiễm sao?"
"Đúng vậy, Anna hóa thành ngọn lửa cắn nuốt hết vật ô nhiễm. Biến dị của bà ấy vô cùng mạnh mẽ, rực rỡ mà ngắn ngủi. Sau khi đội ngũ đã giải tán, Purina nhận nuôi con gái của Anna, cùng một chỗ với Mark liệt nửa người dưới, bọn họ trở thành người nhà mới. Thẳng đến ngày diệt vong kia bọn họ đều rất hạnh phúc." Rachel nói chợt nhớ tới một việc, "Kỳ thực Anna so với ba nhỏ hơn, cô ấy bây giờ là một cô gái nhỏ mười bốn tuổi. Cho nên ba, tương lai sẽ hoàn toàn không giống nhau!" Cô bé nắm tay Harry.
"Con cam đoan với ba, làm lại một lần con tuyệt đối sẽ không lại làm việc mạo hiểm nữa!"
===---0o0o0o0---===
Tác giả có lời muốn nói: tâm lý của giáo sư hiện tại với Rachel giống như ba dượng, cho nên có khoan dung bàng quan không màng. Hoàn toàn không biết đứa trẻ nghịch ngợm này là mướp đắng trên dây leo nhà mình.
---0o0o0o0---
*Quỷ Hấp Tinh = Succubus (phiên bản nữ) Incubus(phiên bản nam), còn gọi là quỷ hấp tinh, một loài quỷ chuyên quan hệ tình dục với đàn ông đang ngủ trong thần thoại Do Thái. Succubus thường xuất hiện trong giấc mơ của các chàng trai với dạng một thiếu nữ xinh đẹp để quyến rũ và hiếp dâm đàn ông để lấy tinh trùng, sau đó đưa cho Incubus để đi cưỡng hiếp phụ nữ và thụ thai. Succubus được cho là không có khả năng sinh sản và Incubus cũng vậy nhưng Incubus sinh sản nhờ vào kiểu thụ tinh nhân tạo bằng tinh trùng hay tinh dịch của người khác nhưng cái thai mà Incubus đã thụ thai sẽ mang dòng máu của chúng và có những quyền năng siêu nhiên. Những đứa bé có quyền năng siêu nhiên đó được gọi là "Cambions", có nghĩa là bán quỷ. Đây được xem là những con quỷ đêm chuyên quấy rối đàn ông khi đang ngủ và trong đó Lilith và Lilim được cho là Succubus quấy rối đàn ông và gây ra hiện tượng mộng tinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro