CHƯƠNG 35
CHƯƠNG 35
EDITOR: ROSALINE
BETA: LUCIE
Sang đến ngày thứ hai, Snape cũng không trở về phòng ngủ —— điều này đã cho Harry một lý do tốt để im lặng. Chỉ cần Snape không đề cập tới, anh cũng không đề cập tới, như vậy việc xảy ra lúc say rượu cũng có thể coi như chưa từng xảy ra.
Bọn họ có thể duy trì mặt ngoài bình tĩnh, theo thời gian bọn họ sẽ có thể chân chính quên đi những việc đã xảy ra. Nhưng làm sao có thể chứ? Harry siết chặt ngón tay, sắc mặt không đổi, anh thuần thục mà lật một mặt trứng ốp la trong chảo chiên. Mặt nước bình tĩnh không chịu đựng được nghi vấn, cũng không chịu đựng được gợn sóng do gió thổi lăn tăn.
"Trò quyết định lúc nào sẽ xuất phát?" Thanh âm của Snape vang lên phía sau, trong trầm thấp có khàn khàn.
"Chẳng lẽ từ lúc thức dậy đến bây giờ thầy chưa từng uống một ly nước sao?" Harry xoay người nhìn vào đôi mắt đen bình tĩnh kia, khóe miệng anh không tự chủ cong lên, cầm lấy ấm hồng trà được nấu đến nóng hôi hổi đang để một bên, rót một ly cho Snape.
"Em không biết làm thế nào để tìm được vật ô nhiễm, lần trước hoàn toàn là nhờ may mắn ——" Harry thành thật trả lời vấn đề của Snape. "Cho nên có thể trả lại Rachel cho em hay không? Con bé dù sao cũng là con gái em, tuy rằng hiện tại chỉ có thể dựa vào một chiếc đồng hồ quả quýt để liên hệ với thế giới này." Đến bây giờ anh vẫn chưa thể hiểu rõ trạng thái của Rachel, nhưng việc này không trở ngại anh bịa chuyện một trận, suy cho cùng quyền giải thích đang nằm trên tay anh thì không có chút vấn đề nào.
"Trước khi tìm kiếm vật ô nhiễm, nhất định phải làm một ít chuẩn bị, xem ra trò chưa làm bất kỳ điều gì trong số đó." Snape nói bằng giọng điệu không cảm xúc, sau khi đã được nhuận giọng, y bỏ chén trà trong tay xuống, tiến về phía nhà ăn.
Harry búng ngón tay, không dùng đũa phép làm một phép Bùa trôi nổi không âm thanh, đồ ăn đã tự sắp xếp vào dĩa bay về phía bàn ăn. Anh nhanh chóng cởi tạp dề ra, vò vò thành một đống ném sang một bên, bước đi thật sát phía sau Snape.
"Cần chuẩn bị gì? ——" anh hỏi, sau đó giống như là đột nhiên nhớ đến, giọng nói không tự chủ mà trở nên lớn hơn, "Mấy ngày này thầy vì chuyện này mới chế biến dược tề sao?" Ý cười nơi khóe miệng trong nháy mắt lan rộng, anh cười y như con bạc má nhỏ* vui sướng.
*bạc má nhỏ 小山雀
Snape liếc thằng khốn nhỏ đang vui sướng có giới hạn này, y lúc này không có chút khí chất trầm ổn nào của người trưởng thành.
"Còn có cái này." Snape từ trong túi móc ra hai khối nhãn màu đen, đặt trên bàn ăn, âm thanh phát ra khi kim loại va chạm mang đến cảm nhận rất nặng hấp dẫn ánh mắt Harry.
"Xem ra chỉ mới một tháng mà trò đã quên sạch rồi, tổ tiên Potter và cá vàng có quan hệ hôn nhân với nhau sao?" Châm biếm không chừa cho Harry chút lối thoát nào.
"A, nhãn vàng wolfram, thầy lại làm hai cái!" Harry cầm lấy hai tấm bảng màu đen làm từ vàng wolfram, chỉ to cỡ ngón tay, một tấm trong đó viết tên anh, miếng còn lại là của Snape.
"Cho nên thầy muốn cùng đi với em sao? Giáo sư, đó là chỗ vô cùng nguy hiểm." Harry nhìn về phía Snape tỏ vẻ không đồng ý.
"Trò nghĩ ta có thể mặc kệ một mình trò, một người chưa thành niên đi tới đường chết?" Giọng điệu Snape trở nên lạnh nhạt, ánh mắt y rõ ràng lạnh như vậy, nháy mắt lại để lộ ra một chút hăm doạ sặc mùi thuốc súng, chỉ một cái liếc mắt đã đoạt đi hô hấp của Harry, "Potter, trò cảm thấy mình chưa từng chết qua, nên cho rằng tử vong thật sự sẽ ưu ái trò, hắn sẽ liên tục buông tha cho trò, giống như giữa các trò có quan hệ mập mờ khó bỏ à?".
Trái tim của anh đã bị thanh âm kia nắm chặt. Harry cuối cùng cũng có thể hô hấp, nhịp tim anh đập vang dội, giống như sấm mùa xuân vang vọng, anh chỉ cảm thấy da đầu tê dại —— không thể không thừa nhận, anh yêu thích được quan tâm, nhất là khi sự quan tâm này tới từ Severus, giống như cuối cùng cũng cảm nhận được ý nghĩa còn sống. Anh không phải một cái xác không hồn, hạnh kiểm và hành động của anh đều được chiếu vào trong tầm mắt của một người, mà người đó là người anh yêu nhất cuộc đời này.
"Thế nhưng —— người muốn tiêu diệt vật ô nhiễm là em, thầy chỉ bị ép liên lụy vào, hoàn toàn không cần phải ở cùng một chỗ với em." Đầu của anh vẫn đang choáng váng, miệng cự tuyệt.
"Vậy là trò không muốn chiếc đồng hồ kia sao?" Snape quay đầu đi, nghiêng người liếc mắt nhìn Harry.
"Thôi được, thầy đúng thật là đã bắt được xương sườn của em rồi." Harry gãi gãi tóc, thở dài một cái.
*xương sườn = điểm yếu (nghĩa bóng)
Vì vậy, sau khi đã quyết định cùng nhau hành động, Harry để phần dược tề cùng với nhãn kia vào trong túi, miếng nhãn vàng wolfram thuộc về Rachel vẫn luôn ở chỗ anh, trên túi còn được ếm một phép nới rộng sức chứa, anh có thể bỏ tất cả mọi thứ vào trong chiếc túi này.
Như vậy cho dù không có chiếc đồng hồ, anh vẫn sẽ không cảm thấy mình tách ra khỏi Rachel.
"Thầy đã có mục tiêu chưa?" Sau khi dùng xong bữa sáng, sắp xếp xong hành lý, Harry hiếu kỳ hỏi thăm, "Em biết thầy sẽ không bao giờ làm việc mà không có chút dự định nào, hai ngày này thầy thần thần bí bí nhốt mình trong phòng nghiên cứu, nhất định là đã xác định mục tiêu kỹ càng tỉ mỉ rồi nhỉ."
Snape nhìn chằm chằm gương mặt của Harry, dừng lại vài giây ở đôi mắt xanh biếc toát ra vẻ hiếu kỳ đơn thuần kia, y nhớ đến cô con gái nhỏ bảo bối của Potter, đôi mắt của con bé là màu đen, bình tĩnh như màn đêm đen.
"Khu vực ô nhiễm lúc mở ra sẽ sản sinh dao động vô cùng lớn, có thể dùng một loại pháp thuật để dò xét. Mà cô gái nhỏ của trò đưa ra đề nghị là tới London tìm kiếm mục tiêu, cơ hội khá lớn."
Harry sau khi nghe lập tức nắm cánh tay Snape, "Các thầy đã nói chuyện rồi?" Rung động lúc đầu qua đi, nụ cười của anh càng trở nên xán lạn, mang theo nhiệt độ nóng người, "Rachel từ trước đến nay rất có chủ kiến, nghe con bé khẳng định sẽ không sai —— chúng ta cùng tới London đi!"
Snape ban đầu tính bỏ qua cái tay kia, thế nhưng thằng nhóc này quá dính người, cũng có thể là do nụ cười kia, rất khó khiến cho người ta từ chối trò ta. Ai mà không yêu thích cứu thế chủ xán lạn như ánh sáng mặt trời chứ? Dù Potter đã hơn ba mươi, cho dù trò ấy đến bốn năm mươi tuổi, vẫn sẽ là người đàn ông được hoan nghênh nhất thế giới pháp thuật.
"Ngay cả một chiếc đồng hồ quả quýt cũng chỉ huy được trò, hành vi ngốc nghếch của trò lại có thể nâng lên một bậc."
"Bây giờ cũng không còn lựa chọn nào khác." Harry nhún vai, kháng lực của anh với sự châm biếm của Snape đã đạt đến độ cao mới.
Snape nặng nề hừ một tiếng, đổi thành y nắm cánh tay Harry, để tránh thằng nhóc này lại chạy ra trên đường, biến mất không còn thấy chút bóng dáng. Sau đó sử dụng Độn thổ mang Harry đi London.
"Khu vực ô nhiễm chắc hẳn có dấu tích có thể theo, từ sau khi kết thúc chiến tranh thứ hai của Muggle, vật ô nhiễm đã xuất hiện ở nhiều nơi trên thế giới. Nhà ga, bệnh viện, trường học và công viên giải trí, những nơi càng tồn tại nhiều tình cảm của nhân loại, thì càng dễ sinh sôi ra vật ô nhiễm, cũng thuận tiện cho những ô nhiễm này mở ra khu vực ô nhiễm tiến hành đi săn. Trước đó ta đã đánh dấu ra những địa điểm đáng nghi ở trên bản đồ." Snape nói, tay mở tấm bản đồ, phía trên có vẽ mấy vòng tròn đỏ.
"Khu vực ô nhiễm lần trước là ở nhà ga." Harry tiếp lời, "Bây giờ là thời gian nghỉ hè, trường học Muggle đều đã nghỉ, có lẽ chúng ta có thể tới trường học nhìn thử, nếu có vật ô nhiễm, sẽ càng có ít người bị liên lụy."
"Trò cho rằng đại đa số khu vực ô nhiễm đều mới xuất hiện như lần trước sao?" Snape cười nhạo nói, thanh âm khinh thường mang tông lạnh châm biếm.
"A, ý thầy là vật ô nhiễm kế tiếp chúng ta đối mặt, rất có thể đã tồn tại từ rất nhiều năm." Harry ý thức được nội dung Snape ám chỉ, ngược lại nhớ đến một chuyện khác, "Nói cách khác, chúng ta có khả năng gặp phải người của hội cứu thế."
"Hội cứu thế là một tổ chức liên hiệp quốc của Muggle, chức trách là tiêu diệt vật ô nhiễm, bên trong có Muggle cũng có phù thủy, Rachel là một thành viên trong đó." Anh thấy Snape ném tới ánh mắt nghi ngờ liền giải thích.
"Gần đó có một công viên giải trí đang ngừng kinh doanh để cải tạo, dự tính sang năm mở cửa lại." Snape thu hồi bản đồ, "Con gái bảo bối của trò nói khu vực ô nhiễm này tồn tại rất nhiều năm, đến hơn mười năm sau mới được giải quyết hoàn toàn. Mà bây giờ khu vực ô nhiễm này không được tính là mạnh mẽ."
"Ôi chao, thầy và con bé ngay cả điểm đến cũng đã định ra rồi sao?" Harry kinh ngạc nói, anh đi theo nhịp chân của Snape, mục tiêu rõ ràng cũng sải bước đi tới —— đều trách chân của Snape dài như vậy, làm hại anh một đường phải chạy chậm.
"Thầy từng tới công viên giải trí rồi sao, Severus?" Sau khi tiến vào một quảng trường khác, kiến trúc xung quanh đột nhiên biến mất, một khu vực trống trải xuất hiện ở trước mặt anh, đường ray xe lửa cao giữa không trung và vòng đu quay ở phía xa cao bằng tòa nhà hai mươi tầng hiện ra trước mặt anh, ngọn đèn lấp lánh, tiếng nhạc vui sướng truyền đến từ rất xa, hơn nữa tàu lượn siêu tốc gào thét lao vút nhanh như bay kia, và vòng đu quay không ngừng chuyển động, cho dù ai nhìn đều sẽ cảm thấy đây là công viên giải trí đang trong thời gian kinh doanh, vốn không có chuyện ngừng kinh doanh để cải tạo như vừa nói.
Snape không trả lời câu hỏi của Harry, y rút đũa phép ra sử dụng thần chú kiểm tra đo lường trị số ô nhiễm, bùa chú kiểm tra đo lường phát ra cảnh báo màu đỏ, một chuỗi con số bắt mắt xuất hiện ở trước mắt của bọn họ, nồng độ cao đến 90%.
"Nồng độ càng cao khoảng cách khu vực ô nhiễm sẽ càng gần, mà trong khu vực ô nhiễm lại sẽ xuất hiện tình huống phá vỡ một trăm, độ dày càng cao càng tiến gần tới trung tâm khu vực ô nhiễm." Snape nói ếm một bùa Protegote lên Harry, cũng thêm cho bản thân mình một cái.
"Bùa chú kiểm tra đo lường này thật thuận tiện!" Harry nháy mắt một cái, đột nhiên ý thức được Snape thừa lúc anh không ở đó đã trò chuyện rất nhiều với Rachel, anh bắt đầu lo lắng Rachel có thể bán anh đi hay không, nhưng rất nhanh đã phủ nhận suy đoán này —— nếu như Rachel đã nói toàn bộ cho Severus, vậy giáo sư của anh sẽ không phải có thái độ như hiện tại.
Cho nên anh hiện tại rất an toàn, không cần nghi ngờ đặt mấy lo lắng không tồn tại này trong lòng.
"Chúng ta có thể lần theo giá trị nồng độ tìm được trung tâm của khu vực ô nhiễm, như vậy không cần phải ở vòng ngoài tìm rất lâu giống như lần trước."
Anh kích động nói, kéo cánh tay của Snape, chuẩn bị đi vào khu vực ô nhiễm.
"Harry Potter!" Snape mắng to tên cậu bé lúc xúc động lên thì không quan tâm chuyện gì, rất nhanh trong tầm mắt của bọn họ như bị giăng kín bởi một tầng sương mù. Khi đến gần cánh cửa công viên giải trí, những tiếng nhạc ầm ĩ đó cũng bộc phát vang dội, giống như đang phát ra từ bên tai bọn họ vậy.
"Chúng ta có còn phải mua trước một tấm vé không?" Harry sờ cằm, anh đã từng mang Rachel cùng đi với Severus. Lúc đó cô gái nhỏ của bọn họ còn rất nhỏ, rất nhiều trò chơi không tham gia được, anh thì dùng quần áo quấn Rachel lên, ôm vào trong ngực chơi đùa một mạch —— kết quả đương nhiên là bị Severus càm ràm cả ngày.
Đó là một ngày tương đối vui vẻ, trước khi công viên đóng cửa bọn họ còn xem pháo hoa, pháo hoa rực rỡ nở rộ trong màn đêm đen nhánh, nháy mắt đã trôi qua nhiều năm, nghìn lời vạn câu ở trước mặt tia sáng lóng lánh đều là yếu ớt. Mà lúc đó tay anh đang nắm chặt tay người mà anh yêu nhất, giống như khoảnh khắc kia chính là vĩnh cửu.
Quãng đời còn lại cũng không có được lần thứ hai như vậy, có lẽ đời người là thế, những điều tốt đẹp luôn rất ngắn ngủi, giống như một đóa hoa tươi dễ tàn lụi héo hon, lá khô khó có thể khôi phục vẻ xuân sắc. Phần lớn thời gian đều là để bù đắp thua thiệt mà không ngừng hao phí, cũng có thể vì nỗ lực nửa cuộc đời, nhưng không thể nhận được, lúc hoài niệm lại quý giá vô cùng. Chỉ có một lần trong vô số cơ hội trước mắt, rất khó để lặp lại lần nữa.
Đột nhiên, tầm mắt bị mảng lớn trắng bao trùm, như là bị cắt đứt tín hiệu, không đến một giây đã khôi phục lại bình thường, nhưng cũng không bình thường —— trong tay bọn họ có thêm một tấm vé, phía trên có mấy chỗ trống, phía dưới có một dòng chữ tiếng Anh nho nhỏ, nhắc nhở bọn họ cần tham dự hạng mục để lấy được đóng dấu, chỉ cần bọn họ tham gia ít nhất ba hạng mục, và trở lại lối vào thì có thể thu được quà tặng mà công viên giải trí đã chuẩn bị kỹ càng.
"Cho nên hiện tại là chúng ta đã tiến vào khu vực ô nhiễm, logic của khu vực ô nhiễm lần này thật đúng là rất rõ ràng." Harry thở dài, anh và Snape đã đối chiếu vé vào cửa với nhau, giống nhau như đúc, không chút khác biệt nào.
Hiển nhiên cái gọi là tham dự hạng mục đóng dấu thẻ, có nghĩa là vật ô nhiễm ở chỗ này đã thiết lập bẫy, chỉ chực chờ bọn họ dẫm vào.
"Đi thôi, đừng đứng ngây ngốc như pho tượng ở chỗ này." Snape cau mày, y cảm nhận được ác ý đang ẩn giấu ở chung quanh, dày đặc làm cho người ta phải khó chịu, vì vậy y kéo Harry cùng nhau xét vé rồi tiến vào công viên giải trí.
===---0o0o0o0---===
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Phó bản thứ hai bắt đầu
---0o0o0o0---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro