Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 20

CHƯƠNG 20

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Phương Bắc của bán đảo England, một thành phố công nghiệp của thế kỷ trước. Ở sau khi công nghiệp hoá lụi tàn lưu lại xuống giống như ảnh thu nhỏ nếu là bị thời đại trước đây vứt bỏ. Thành phố lâu năm, công trình căn bản loang lổ không chịu nổi, kiến trúc gạch ngoài tường dáng vẻ u ám, người trẻ tuổi đều tách khỏi đại đô thị xa hoa truỵ lạc, chỉ còn lại có mấy người lớn tuổi hình như vẫn như cũ sống ở trong bọt nước thành phố thành phố phồn vinh này.

Nhưng ở một ngày khi ngày diệt vong đến này, bất luận là phồn hoa hay là cổ xưa, ở dưới làn sóng hủy diệt được xem như nhau.

Tuyết màu xám tro bay lả tả hạ xuống, giống như là vì toàn bộ nền văn minh nhân loại đắp lên một tầng bụi bặm rất nặng, tuyên cáo một thời đại cuối cùng phải hiu quạnh.

Nhân loại ở trong quá trình lạm phát phạm vào tội nghiệt không thể tha thứ với toàn bộ thế giới, lạm dụng tài nguyên trên tinh cầu này, tay chạm vào khu vực còn chưa hoàn toàn hiểu rõ. Phe thiểu số cầm quyền ở trong một mảnh vui mừng uống champagne, thế giới giống như là bánh ngọt thật lớn bị phân chia, được bưng lên bàn ăn mở tiệc. Mà dân chúng vô tri vô giác còn lại là vật tư tiêu hao cần cù nhất cũng giản dị nhất dưới lợi ích của bọn họ.

Bây giờ quả đắng phản phệ đang rơi xuống đầu của những mầm non con cháu, không ai có thể đủ may mắn tránh khỏi.

Chính là thì ở một khắc ô nhiễm nghiêm trọng nhất bùng phát trên lịch sử kia, thời gian bị nhấn phím tạm dừng, đồng hồ báo thức màu vàng thật lớn xuất hiện ở London trung tâm ô nhiễm, lúc tiếng chuông vang lên, hủy diệt bị tạm dừng.

Bất luận là chim chóc phành phạch cánh trên bầu trời, ở lúc dự cảm nguy hiểm cất cánh tìm kiếm lối ra, hay là mọi người ngẩng đầu vô tri vô giác nhìn bầu trời, tất cả hành vi đều đình trệ ở thời khắc sóng âm giống như cuộn sóng biển lớn đó cuồn cuộn mà đến, xông thẳng tâm trái đất, hướng về mặt trái trái đất, ở trong khoảnh khắc tất cả thời gian của thế giới toàn bộ đều cùng tần số mà trì trệ không tiến.

Chỉ có tuyết tượng trưng ngày diệt vong, thời gian cũng không cách nào ngăn cản nó rơi xuống, một khắc trước khi mọi người sống sờ sờ phủ đầy màu xám tro, trở thành từng pho tượng phủ đầy bụi bặm.

Quạ đen không kêu chói tai nữa, sông không chảy xuôi nữa, mặt trời vĩnh viễn không mọc lên. Trên mặt tuyết màu xám tro xuất hiện một bóng dáng vội vàng, cô bé kéo chặt áo choàng trên người, lúc ngẩng đầu lên tầm mắt dời từ quạ đen cứng lại giữa không trung đi, cô bé đi đến một toà nhà, liền đẩy cánh cửa ra.

Tất cả giống như trở lại trước khi cô bé rời nhà, ngoại trừ không có Harry.

Cửa phía sau tự động đóng lại, cô bé kéo áo choàng ra, vỗ vỗ tuyết phía trên, thay dép, treo áo choàng ở trên kệ quần áo mũ chỗ huyền quan. Cô bé trực tiếp đi đến phía thang lầu.

Nếu như cô bé đi phòng bếp, còn có thể uống một chén trà ba nấu lúc rời đi. Ở sau khi thời gian dừng lại nước trà nhất định là mới mẻ giống như trước khi ba rời đi.

"Mình đang suy nghĩ gì a?" Rachel tự giễu cười, cô bé đi tới lầu hai, gõ gõ cửa phòng ngủ chính, sau đó đẩy cửa đi vào.

"Con làm sao biến thành như vậy?" Snape trong bức tranh lúc nhìn thấy dáng dấp bây giờ của con gái bảo bối của Harry lấy làm kinh hãi, sách trong tay y rơi xuống vải vẽ tranh sơn dầu.

"Còn không tính quá tệ." Rachel đi tới trước mặt bức tranh của cha, bỗng nhiên trong đầu toát ra tiếng nói nhỏ ma sát sột soạt, giống như là vô số người ở đây lẩm bẩm, lại giống như là kêu gọi đến từ thời đại càng lâu đời. Tay cô bé vỗ vỗ lỗ tai, giống như muốn đánh nước vào trong đầu ra.

"Được đi, là có chút không đúng lắm. Chỉ có điều này không có gì đáng ngại." Cô bé cưỡng chế không thoải mái xông tới, chịu đựng hiện lên ở trên mặt cô bé, sau đó liền rơi xuống, tất cả trở về yên ả.

Giống như cô bé chỉ là đi ra ngoài một vòng lại về đến nhà, không có gì khác biệt lúc hòa bình.

"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?" Bức tranh Snape trực giác không thích hợp, bất luận là Rachel bỗng nhiên xuất hiện —— không cần nói cho y, con bé ra ngoài chính là vì học trào lưu của Muggle nhuộm tóc! —— hay là Harry đến bây giờ còn không về nhà, hơn nữa ngoài cửa sổ vốn nên là mùa hè lại bắt đầu hạ tuyết, giữa lúc vô tình này trận tuyết đã quá lâu.

Bây giờ là thời gian nào? —— Snape trong bức tranh cau mày, y không thấy được đồng hồ báo giờ, cũng không cảm thấy thời gian trôi qua. Với bức tranh tới nói, thời gian không có chút ý nghĩa nào.

"Cha, cha nghĩ muốn đi tìm ba sao?" Rachel mỉm cười nói, mặt sắc mặt cô bé giống như là tuyết ngoài cửa sổ mờ mờ, "Thế giới này đã không cứu được, nhưng có một tin tức tốt là ba trở lại quá khứ, ba bây giờ rất an toàn. Mà ở thời đại kia cha à cha còn sống, nói cách khác tồn tại cơ hội một lần nữa bắt đầu. Chỉ có điều ba hình như có những ý nghĩ khác —— cũng đúng, ở thời đại kia rất nhiều người sớm đã chết đi lại còn sống, các bạn tốt của ba đều còn chưa kết hôn, biết đâu người ba đã từng yêu thích thời kỳ học sinh kia nữa, trở lại quá khứ một lần nữa bắt đầu, cũng không có cần thiết nhất định phải tuân theo phát triển của tương lai này."

Rachel thở dài, lo âu lo lắng nói, "Nếu như ba lựa chọn những người khác, con ngay cả cơ hội ra đời cũng không có."

Bức tranh Snape cau mày, "Sẽ không, Harry thích con nhất mà."

Rachel quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, "Chuyện thứ nhất ba trở về chính là thay đổi cái chết của Sirius Black. Việc mà ba nghĩ muốn thay đổi nhiều lắm, nếu như không có một người hiểu rõ ba trông coi ba, ba sẽ bị thương. Thay đổi có nghĩa là tương lai đi về phía càng không xác định, ba càng là coi việc tương lai đã biết như xác định, nguy hiểm lại càng gần, giấu ở trong điểm mù mà ba không biết."

"Nhưng ta chỉ là một bức tranh. Mà quá khứ đã có một ta khác." Bức tranh Snape cũng không cảm thấy bản thân mình có thể thay đổi gì, một bức tranh chân dung ngoại trừ để cho người còn sống tưởng nhớ, cũng không có tác dụng nào khác.

"Lúc ba ở Bộ Pháp thuật nhậm chức bộ trưởng, Bộ Pháp thuật an bài họa sĩ nổi tiếng vẽ cho ba một bức tranh chân dung. Ở thời đại này đã không có người Harry Potter này, cha không muốn bức tranh kia sống lại sao?" Rachel quay đầu một lần nữa nhìn về phía Snape trong bức tranh, trên mặt cô bé mang theo lấy lòng quen thuộc, tựa như mỗi một lần cô bé làm hỏng sự kiện nào đó, cũng sẽ chạy tới xin bức tranh Snape tới giúp cô bé dời đi cơn tức của Harry.

"Thế giới này buồn chán bao nhiêu nha, một người nói chuyện cũng không tệ, ba cũng sẽ thật cao hứng nói với cha ít lời nha."

Không thể không nói lời của con gái gõ trúng việc bức tranh Snape lo nghĩ nhất, y nhìn chằm chằm Rachel rõ ràng che giấu chuyện trọng yếu, chính là làm cha sớm thì chuẩn bị xong thời khắc vì con gái thu thập chuyện xấu bọn họ làm.

Cho dù y chỉ là một bức tranh, chuyện như vậy cũng thành thói quen.

"Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa." Bức tranh Snape xụ mặt nói.

"Được ạ, cha." Rachel gật đầu, những lời này cô bé nghe quá nhiều lần, dù sao mỗi một lần đề nghị đều sẽ không phải là một lần cuối cùng.

Hy vọng sinh mệnh Harry cho cô bé đủ cứng cỏi để cô bé dùng sức lăn qua lăn lại đi.

====dấu phân cách đáng lẽ nên có====

Harry ban đầu cho rằng cuộc sống ở tại đường Bàn Xoay không sai biệt lắm với cuộc sống đoạn thời gian rất nhiều năm trước anh và Snape ở chung —— quái đản không sai biệt lắm!

Tên khốn kia sau khi cho anh cái giường một người ngủ liền nhốt mình vào trong phong luyện chế lầu một, giống như không ăn không uống mới có thể sống sót. Ngay cả một bùa chú mở rộng không gian đều không giúp thi triển một tay.

Harry lúc móc ra hành lý từ trong túi ra, phát sầu mà nhìn đũa phép trong tay, gãi gãi đầu lại một lần nữa mắng một câu lão khốn nạn, cũng chỉ có thể nhặt bùa chú không đũa phép lên tự phát triển không gian, tốt xấu là thu dọn ra một không gian có thể làm cho Hedwig thoải mái dễ chịu xoè cánh ra.

Ban đầu anh là dự định đặt Hedwig ở lầu các, nhưng chờ y leo lên thấy lầu các đầy bụi và mạng nhện, anh thì buông tha ý nghĩ kia. Anh trở lại quá khứ không phải là làm gia tinh cho lão khốn nạn! Anh nhiều nhất là lúc nấu cơm thuận tay giúp y làm một phần, cái khác cũng đừng nghĩ á!

"Mình phải suy nghĩ thật kỹ, chỗ đó là ở nơi nào ấy nhỉ?" Harry cắn cắn lông bút lông chim, anh đỡ trán, nỗ lực trong trí nhớ từ năm 38 tuổi vớt những việc trải qua thời đại học sinh.

Tuy rằng giữa đại chiến với Voldemort có thể nói rung động lòng người nhất, nhưng đó thật là quá quá lâu đời, từ một Thần Sáng bình thường leo đến bộ trưởng Bộ Pháp thuật, anh đã trải qua quá nhiều việc, mà anh đẩy mạnh cải cách lại cản đường rất nhiều người, ở sau chiến tranh anh trải qua ám sát và tập kích không ít hơn hai đơn vị.

"Mình nhớ Severus, lúc này ảnh nhất định sẽ mắng mình một trận, châm biếm ký ức như cá vàng của mình, sau đó nghĩ biện pháp để cho mình nhớ lại." Harry thở dài, anh nhìn giấy viết không mấy hàng chữ, ký ức về hộp mề đay anh ngược lại không có quên. Thế nhưng địa điểm chỗ cất giữ hộp mề đay giả anh hoàn toàn không biết, lúc đó là giáo sư Dumbledore mang anh đi, anh chỉ nhớ rõ là trong một cái hang động ở vách núi bờ biển.

Mà nhẫn Hòn đá Phục sinh —— anh chỉ biết ở lúc anh nhìn thấy chiếc nhẫn đó đã bị giáo sư Dumbledore đeo trên tay, mà đây cũng là xảy ra ở mùa hè này.

"Nhẫn hòn đá Phục sinh... Tom Riddle... Gia tộc Gaunt." Harry dằn tính tình cầm lấy bút lông chim khoanh mấy từ này, đây đều là có liên quan.

"Đây là việc trò đang bận rộn mấy ngày nay." Thanh âm Snape bất thình lình vang lên ở phía sau Harry, ở lúc anh thả tay xuống thuận tiện giấu tờ giấy này, bỗng nhiên giấy đầu mối anh gian khổ viết ra bay bay tới trong tay Snape.

"Gia tộc Gaunt?" Snape lặp lại mấy từ Harry khoanh lại, "Nghe nói hộp mề đay di vật của Slytherin chính là do bọn họ bảo quản, đó là tin tức cuối cùng của hộp mề đay ở trên đời này."

"Đúng vậy, mẹ của Tom Riddle chính là một Gaunt, cho nên gã có thể dễ dàng lấy được hộp mề đay chế tác nó thành một Trường sinh linh giá, sau đó để cho cấp dưới trung thành của gã giấu hộp mề đay đi. Thế nhưng Chúa tể Hắc ám tự đại đoán sai cấp dưới của gã, kia là một dũng sĩ chân chính —— anh ta giao phó hộp mề đay thật sự cho gia tinh trung thành, để cho nó nghĩ biện pháp tiêu hủy." Harry nói, trên mặt anh có coi thường với Chúa tể Hắc ám, có thương tiếc với anh hùng.

"Theo ta được biết Chúa tể Hắc ám đã từng ban thưởng vài món bảo vật cho cấp dưới trung thành của ngài ấy —— ta suy đoán lời ngươi nói là Regulus Black." Snape so sánh một ít chi tiết chỉ người trong cuộc mới biết mà y lý giải được, do đó liên tưởng đến một Tử thần Thực tử rất nhiều năm không có tin tức, rõ ràng là suy đoán nhưng y cũng rất bình tĩnh.

"Không sai, chính là hắn." Harry nhìn chằm chằm Snape, "Thầy ẩn dấu rất nhiều việc, giáo sư. Kỳ thực tại trong trận đấu tranh này, chỗ thầy nhìn thấy biết rõ không thể ít hơn so với giáo sư Dumbledore, thấy có thể nắm chặt toàn bộ tình hình."

"Biết và hành động là hai chuyện khác nhau, nếu như tự ý làm ra một lựa chọn, rất có thể kết thúc tính mệnh của vô số người lúc đó. Potter, vì cái gì trò luôn là nghĩ đến chuyện dễ dàng như vậy? —— là bởi vì trò vẫn có thể từ trong nguy cơ sống sót tạo thành ảo giác rất dễ dàng cho trò sao?" Snape giống như là bị chọc giận vậy, y lạnh như băng mà châm biếm,

"Có lẽ là bởi vì thầy thiếu khuyết đầu mối chỉnh hợp tất cả mảnh nhỏ thông tin rời rạc vào cùng một chỗ mối." Harry không chú ý châm biếm vì anh mà đến, một câu nói giống như là mũi tên sắc nhọn phá vỡ ngụy trang châm chọc bề ngoài, chọt trúng thiếu hụt nhất bây giờ của Snape, đồng dạng cũng là bởi vì phòng bị của Dumbledore với y, mà dẫn đến y không cách nào được biết toàn cảnh, cũng liền không cách nào thấy rõ ràng mạch lạc của thế cục bây giờ giống như bùn lầy dưới ao đầm.

"Dumbledore biết Trường sinh linh giá, tuy rằng bây giờ cụ còn chưa hiểu rõ đến bản chất của thứ này nhưng cụ đã và đang tìm Trường sinh linh giá. Nhưng mà cũng bởi vì cụ thiếu hụt hiểu biết, cho nên cụ sẽ trúng chiêu! —— cụ rất có thể sẽ vì thế mà chết! Chúa tể Hắc ám là một người đa nghi cỡ nào, địa điểm giấu Trường sinh linh giá được gã bố trí tỉ mỉ pháp thuật hắc ám độc ác, thì chờ người tìm tới cửa biến thành tro tàn. Gã sẽ không để cho bất kỳ khả năng tồn tại vật trở ngại trở thành gây trở ngại cho gã thành vua!" Harry nhìn vào mắt Snape, anh biết nếu như không thừa dịp lúc Snape xuất hiện thuyết phục y, như vậy chờ lần sau gặp được lão khốn nạn còn không biết là lúc nào!

Nga, anh thực sự có thể mạo hiểm lửa giận của Snape vọt vào phòng nghiên cứu của y, sau đó anh sẽ đối mặt một Snape bị quấy rầy đến nghiên cứu ma độc dược tiếp đó giận đùng đùng —— anh sợ sẽ bị làm thành một nồi ma độc dược!

Harry hít mũi một cái, nghĩ phân lượng con trai của Lily làm bảng bảo mệnh —— nga, có lẽ anh nên thử quyến rũ lão khốn nạn, trở thành bạn tình với anh tăng thêm cân lượng đàm phán —— không, đây tuyệt đối là một chủ ý xấu!

Harry ngừng tâm tư càng nghĩ càng lệch lại, anh la hét, "Dù sao chúng ta mau hành động một chút, thầy sẽ không nghĩ muốn lần kế nhìn thấy giáo sư Dumbledore, phát hiện cánh tay của cụ trở nên tiều tụy, vừa nhìn chính là trúng nguyền rủa hết thuốc chữa đi? Có lẽ cụ còn sẽ nhờ thầy nghĩ biện pháp giúp cụ ngăn cản nguyền rủa lan tràn ra đó chứ!"

"Cho nên trò viết những thứ này." Snape hiểu rõ những cái đó, y nắm chặt giấy trong tay, lại một lần nữa quan sát Harry dáng dấp mày chau mặt ủ suy nghĩ nát óc đều không nghĩ ra kia.

"Ta hiểu rõ." Tầm mắt của y đọng lại trên gia tộc Gaunt bị Harry khoanh lại trên giấy.

"Mang em đi đi! Em biết thầy có ý nghĩ gì, đừng nghĩ bỏ em lại!" Harry lập tức mở miệng, dựa vào lý giải của anh với lão khốn nạn, người kia rõ ràng là có chủ ý —— y nghĩ muốn hành động một mình!

"Trò sẽ mang đến chỗ tốt gì cho ta gì?" Snape nheo mắt nhìn về phía Harry, tầm mắt của y quay vòng ở trên vóc dáng nhỏ gầy của Harry, "Bây giờ trò cũng không phải là bộ trưởng Bộ Pháp thuật được nhiều người ủng hộ, hy vọng trò có thể nhận rõ sự thật, Potter."

"Em biết rất nhiều việc." Harry lập tức mở miệng.

"Chỗ giấu Trường sinh linh giá vô cùng nguy hiểm, ngay cả giáo sư Dumbledore cũng không thể may mắn thoát khỏi trúng chiêu, hai người tuyệt đối so với một người an toàn! Huống hồ em là một tên Thần Sáng từng trải, em sẽ giải quyết một ít thương tổn pháp thuật hắc ám tạo thành, còn biết giải bùa chú!" Anh ưỡn ngực, cực lực đề cử bản thân mình, "Hơn nữa em luôn luôn rất may mắn. Thầy không cảm thấy em sẽ là một cộng tác tốt sao?"

________________________________________

Tác giả có lời muốn nói: Bởi vì phía sau nội dung vở kịch có một đoạn là tìm Trường sinh linh giá, trước phó bản kế tiếp Rachel không xuất hiện, cho nên thả nội dung vở kịch Rachel tìm bức tranh Snape vào phía trước. Bức tranh Snape xuất hiện phải đợi một phó bản, nơi này có chênh lệch thời gian

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro