CHƯƠNG 02
CHƯƠNG 02
EDITOR: ROSALINE
BETA: ROSALINE
Bên trong phòng chế tác ma độc dược lờ mờ tối, một chén đế cắm nến hình rắn cung cấp chút ít tia sáng, chiếu sáng bên trong. Rachel kéo ngăn cất tài liệu ra, sau khi nhanh chóng tìm thấy tài liệu cô bé cần, cô bé đi tới trước bàn xử lý. Sau khi cha mất, số lần Harry sử dụng phòng này dựa vào hai bàn tay đều có thể đếm được, sau khi cô bé đi Hogwarts, cô bé thành người sử dụng gian phòng này nhiều lần nhất. Không bao lâu, trong nồi nấu quặng phát ra tiếng ùng ục nấu sôi.
Rachel tỉnh táo mà ném tài liệu xử lý tốt dựa theo trình tự vào trong nồi nấu quặng, cô bé rút đũa phép ra kiên trì mà khuấy đều, thẳng đến dược tề trở nên êm dịu, bong bóng nổ tung biến mất, màu sắc nước thuốc từ màu xanh lá chợt biến thành màu tím nhạt.
"Con đang làm cái gì?" Bức tranh Snape xuất hiện ở trong bức họa trên tường, "Con bị thương sao?"
Ngọn lửa phía dưới nồi nấu quặng chiếu đến sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của Rachel, cô bé chậm rãi dập tắt ngọn lửa, ngẩng đầu nhìn về phía bức họa.
Cô bé lắc đầu, "Vết thương trên thân thể, một lọ nước thuốc chữa khỏi là có thể chữa hết. Nhưng rất nhiều lúc vết thương không phải chúng ta có khả năng nhìn thấy. Cha, pháp thuật không phải là vạn năng, ma độc dược cũng là như vậy. Trên thế giới này sự vật chúng ta không thể hiểu rõ nhiều lắm."
"Con không cần thiết phải hiểu rõ huyền bí của thế giới này, con chỉ cần ở trong Hogwarts học tập." Bức tranh Snape nói, mày y nhăn lại, giống như lại đối mặt với một Potter khiến y nhức đầu.
A, nhóc con của Potter thừa kế phiền phức quấn thân của em ấy, y tại sao có thể bởi vì nhóc con đi Slytherin, thì cho rằng con bé mất đi thiên phú này chứ?
"Thế nhưng vận may của con quá tệ." Rachel nói cầm lấy một bình thuốc trống không, cô bé nhìn Snape trong bức họa, "Con thường thường nghĩ có phải là do đời người chính là hỏng bét như vậy hay không ——" Cô bé nói rồi vành mắt bỗng nhiên phiếm hồng, đủ thấm ướt vành mắt.
Cô bé nghẹn ngào một tiếng, lực kiểm soát cực cao thể hiện vào lúc này, một giây kế tiếp sắc mặt cô bé như thường, tâm tình không khống chế được trước đó giống như là ảo giác. Nhưng bức tranh không phải là người thật, không có nghi hoặc ảo giác.
"Xảy ra chuyện gì?" Trong thanh âm nghiêm nghị của Snape trong bức tranh mang theo một tia vội vã.
"Con có thể sẽ không trở về." Rachel cúi đầu, ngón tay vuốt ve bình thuốc trống không trên tay, "Nhưng con sẽ cố gắng tất cả khả năng mà con có, nếu như con có thể trở lại, lần này con liền về hưu." Một câu cuối cùng cô bé ngậm vào trong miệng càu nhàu, chỉ có một mình cô bé nghe thấy.
"Thay con chào hỏi với ba nha." Cô bé ngẩng đầu, nói xong liền bắt đầu vô keo dược tề.
Trong cống thoát nước mờ tối, một chi đội ngũ trang bị kín đáo, tay cầm vũ khí chậm rãi đi trên đường.
Ngoại trừ tiếng nước chảy, bên tai chỉ còn lại có thở dốc —— quá im lặng. Im lặng bất thường, ngay cả tiếng tim đập đều không nghe được, hay hoặc là kỳ thực lỗ tai của bọn họ đã sớm mất đi tác dụng, ngay cả mắt thấy đều không phải là chân thực.
Bọn họ thật sự đi ở trong cống thoát nước sao? —— bọn họ còn ở London sao? —— bọn họ rốt cuộc là tới làm gì?
"Tôi không chịu nổi! Tôi muốn thở —— thở!" Thanh âm của một người trong đó rõ ràng là phái nữ, cô ta thét lên, đột nhiên chạy tới phía trước nhất đội ngũ, nắm lấy người lĩnh đội trong bọn họ kia.
"Cô còn nhớ rõ tên cô sao?" Lĩnh đội —— Rachel tỉnh táo mà từ trong kính mắt phòng hộ của mũ an toàn nhìn về phía đồng đội nắm quần áo phòng hộ của cô. Tầm mắt của cô đảo qua bảng tên từ vonfram vàng ở ngực cô ta.
Đây là dấu hiệu phân biệt của bọn họ, lại là mộ bia duy nhất có thể chứng minh bọn họ từng tồn tại. Chống axit lại chống lửa cháy nhiệt cao, độ cứng cao, không sợ bị quái vật gặm cắn, điểm nóng chảy cao tới hơn ba ngàn độ, xương cốt đều tan thì bảng tên này cũng vẫn tồn tại như cũ.
"Nhớ. Tôi là Susan, tôi đến từ Ireland, là điều tra viên của nhóm 79, tôi tới nơi này để điều tra vật ô nhiễm." Nữ điều tra viên nhanh chóng nói.
"Nơi này là nơi nào?" Rachel vẫn như cũ tỉnh táo đến giống như là máy móc.
"Chỗ này —— chúng ta không phải là đang ở cống thoát nước sao?" Susan sửng sốt chốc lát.
Ở sau khi cô ta mở miệng, bỗng nhiên ánh mắt chớp vài giây, toàn bộ không gian đều tách rời, xé nát thành mảnh nhỏ sau đó rơi xuống đất vỡ tan, lại; một lần nữa ghép lại thành một gian phòng nghiên cứu màu sắc hài hoà.
"Ha —— ha." Susan thở phì phò ngụm lớn, cô ta đã tháo nón an toàn trên đầu xuống, trong tóc màu vàng chảy ra thứ gì đó màu đỏ, màu đỏ kia đã bắt đầu hiện ra màu tím, giống như một cây son bóng màu hoa hồng thối rữa.
Rachel nâng tay phải cầm súng lên, đây là vũ khí chế tác đặc biệt đối phó ô nhiễm, hình dáng giống súng ống*, nhưng vật bên trong cũng không là đạn cũng không phải là điện từ càng không phải là laser, kia là một loại bào tử lấy ra từ trong sinh vật nấm mốc, chế tác thành một loại bao con nhộng mảnh đạn, nổ tung sau khi bắn ra, vì vậy khiến vật ô nhiễm bị vô hiệu hóa. Ở hai ba mươi năm trước, hội cứu thế còn dùng phun lửa, nhiệt độ cao cũng là một trong phương pháp vô hiệu hóa, thế nhưng từ sau lúc phát hiện khu vực ô nhiễm có thể bị ảnh hưởng ngay cả trong nhiệt độ thực tế, phun lửa thì bị đào thải.
* súng ống 枪械
Mà bây giờ súng của cô nhắm ngay người từng là đồng đội.
Phịch một tiếng, hoa xinh đẹp màu đỏ tươi rơi ở trên mặt đất, từ từ nở ra một chuỗi hoa hình bàn tay kéo lê trong bóng tối, chân dùng sức đạp vài cái liền hoàn toàn biến mất, chỉ còn màu đỏ tươi.
"Tiếp tục đi tới." Rachel lạnh như băng mở miệng, cô quay đầu nhìn về phía những đồng đội nhìn choáng váng đó.
"Không có biện pháp, lấy nón an toàn xuống thì không có cách nào khác cứu về rồi." Một người đồng đội trong đó trố mắt một lát sau phục hồi tinh thần lại, anh ta chạy chậm qua đó cúi người xuống nhặt bảng tên của Susan lên, phát hiện trên đó viết là Emma Reagan.
"Thực sự là đáng tiếc." Thanh âm của anh ta trở nên xót xa.
Mà bên kia, Harry đang đầu đầy dấu hỏi hướng về phía thủ tướng tóc vàng cùng với vị nữ sĩ âu phục Chanel nhìn qua tương đối quyền uy kia.
"Bà là nói phù thủy đã sớm tham dự vào công tác thanh trừ vật ô nhiễm."
"Đúng vậy, hội cứu thế tồn tại đã có nửa nhiều thế kỷ. Chúng tôi từng xử lý nhiều lần nguy cơ, ở lúc các cậu không biết. Thế giới còn có thể vận chuyển thật tốt, là dựa vào các điều tra viên của hội cứu thế, còn có các nghiên cứu viên cả ngày lẫn đêm kiên trì không ngừng mà nghiên cứu vật ô nhiễm, khai phá vũ khí chống lại vật ô nhiễm. Chúng tôi là một đoàn đội vô cùng chuyên nghiệp." Nữ sĩ chăm chú mà nhìn về phía Harry, lại trừng mắt nhìn thủ tướng tóc vàng.
"Nếu như ông cảm thấy dựa vào quân đội thì có thể giải quyết ô nhiễm, như vậy tôi có thể rút người của tôi đi."
"Không, tôi chỉ đùa một chút —— tôi nghe nói lần này dẫn đội là người sống sót nhóm 44, thế nhưng một nhóm kia không phải là đều chết hết sao?" Thủ tướng tóc vàng kéo lỏng cà vạt, ông ta rầu rĩ mà sờ sờ tóc vàng của mình, khủng hoảng của London đang ở trước mắt, ông ta sầu đến tóc đều ít đi không ít —— mới không phải bệnh người đàn ông Anh quốc đều có! Ông ta là người Mỹ!
"Là người nào nói cho ông nhóm 44 đều chết hết?" Nữ sĩ đi một bước về phía thủ tướng tóc vàng, bà ta bỗng nhiên dừng bước, "Không sai, hi sinh vẫn luôn phải có, nhóm 44 bởi vì thời gian lâu đời —— bản thân điều tra viên có thể sống sót mười năm trở lên cũng rất ít, là nhóm người sống sót tuổi thọ bình quân khoảng 30 này bảo vệ thế giới này, xin không cần để cho anh hùng bị khinh thường bất kỳ hình thức, bọn họ không thua thiệt bất luận kẻ nào!" Bà vẻ mặt nghiêm túc, thanh âm nghiêm khắc, phê bình thủ tướng tóc vàng đến bả vai phát run, giống như một người đáng thương chịu khổ.
"Mà rất nhiều điều tra viên ở sau khi tự mình đến khu vực ô nhiễm trên tinh thần hoặc nhiều hoặc ít sẽ bị ăn mòn, chúng tôi sẽ trị liệu cho bọn họ. Nhưng tác dụng phương pháp trị liệu hiện nay là có hạn. Về sau vì bảo đảm tỉ lệ sống sót của điều tra viên, cùng với tăng cường năng lực chống lại ô nhiễm của bọn họ, viện nghiên cứu vật ô nhiễm khai phá ra một loại dược tề tên là Alpha, kia là một loại thuốc bào chế sinh vật tế bào, bao quanh vật ô nhiễm rồi xử lý, mà sau khi sử dụng loại thuốc này, khả năng tiềm tàng của các điều tra viên được mở rộng đến cực hạn —— bọn họ sinh ra dị hóa"
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Vẫn đang viết chuyện trước đó, có chút chậm, hy vọng chương sau viết đến nội dung truyện
===---0o0o0o0---===
---0o0o0o0---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro