CHƯƠNG 01
CHƯƠNG 01
EDITOR: ROSALINE
BETA: ROSALINE
"Đây sẽ là một lần cuối cùng sao?"
Cô ấy quay đầu lại nhìn về phía "tôi".
"Tôi không biết, tôi chỉ biết là tiến lên, phía sau chúng ta là hàng tỉ người —— ba tôi còn đang chờ tôi về nhà." "Tôi" nhẹ nhàng mà mở miệng, lời giống vậy nói không biết nói bao nhiêu lần.
"Về nhà? Tôi cũng muốn về nhà mà!" Cô ấy nghẹn ngào, nước mắt rơi xuống biến thành màu đỏ tươi, máu và nước mắt ào ạt từ hai lỗ đen kịt chảy xuống, "Nhưng chúng ta làm sao có thể trở về chứ? —— căn bản trở về không được! —— cộng sinh với vật ô nhiễm sinh rồi! Nhân loại, không có ngày mai!" Giống như là quái vật đang điên tiết mà rít gào, xé da đầu người rồi gào thét.
"Cảnh cáo —— giá trị lý trí giảm xuống cực nhanh —— 80 —— 60 —— 30 —— " Âm thanh điện tử lạnh như băng vang lên bên tai.
Ầm một tiếng, thế giới lặng im, im lặng đến chỉ còn lại có tiếng hít thở của một người. "Tôi" lạnh nhạt mà nhìn người đã từng là đồng đội của tôi, cô ấy ngã trên mặt đất, trên đầu đã tháo nón an toàn xuống nở ra một đóa hoa màu đỏ tươi.
Mà "tôi" quá mức tỉnh táo, thậm chí tới trình độ chết lặng, ngón tay vuốt ve thẻ tên thuộc về "tôi" kia, cái neo của lý trí là mộ bia của "tôi".
"Tôi" chỉ có thể tiến lên.
Cho dù người kế tiếp chết đi sắp là "tôi".
Về nhà thôi, lúc này đây làm xong thì về nhà.
Ba, xin mang con về nhà.
--------
Mỗi một buổi sáng sớm của một ngày và quá khứ cũng không có khác biệt gì, bộ trưởng Bộ Pháp thuật Harry Potter năm nay 38 tuổi ban đầu là nghĩ như thế. Anh mở mắt ra, trong đầu tự động đổi chuyện ngày hôm qua không thể làm xong cùng với sắp xếp hành trình của ngày hôm nay, anh ngáp một cái, ngồi dậy, tóc lộn xộn trước sau như một, giống như là bị Quỷ Khổng Lồ đạp lên vậy.
Ngáp xong, ở lúc anh dự định vén chăn lên, bỗng nhiên cứng đờ. Cả người như bị phóng bùa chú hóa đá vậy bị cố định ở chỗ đó.
"Vì cái gì không xử lý một chút chứ?" Snape trong bức tranh treo trên tường để quyển sách trên tay xuống, chuyện giống vậy trong vòng một tuần lễ vẫn sẽ phát sinh một hai lần như vậy, theo tuổi Harry tăng lên, khoảng thời gian thay đổi càng lớn, thế nhưng sắp tới lại bắt đầu xảy ra thường xuyên hơn.
"Hay là nói em thật sự muốn tiến hóa trở thành một thánh nhân?" Thanh âm của y lạnh nhạt giống với lúc còn sống vậy khiến người ta chán ghét.
"Nga —— em cự tuyệt." Harry ảo não mà đưa tay che mặt, sau đó giống như là người không có sao vậy mà vén chăn lên, không cho thứ phồng lên giữa hai chân bất kỳ lực chú ý, giống như hoàn toàn cắt đứt chỗ hưng phấn của anh vậy.
Anh giơ tay lên tủ quần áo tự động mở ra, một bộ quần áo thích hợp để ngày hôm nay đi ra ngoài bay tới trước mặt anh, anh cầm lên, trong miệng liên miên cằn nhằn mà nói, "Em cũng không phải chưa từng làm, có một lần em lấy bình thuốc của anh, anh cả một ngày đều không cho em sắc mặt tốt —— chỉ có điều, em cũng không có làm thành công không phải sao? Kỳ thực cũng không có gì, người lại không phải là vì chuyện như vậy mà sống. Bây giờ em rất đầy đủ á!"
"Phong phú đến nỗi mấy người bạn của em sắp xếp đi xem mắt cho em?" Bức tranh Snape cười nhạt, sách trong tay y biến mất không thấy, nhìn chằm chằm thằng nhãi vẫn luôn đều không có nhìn về phía y kia, cũng không có cho y một nụ cười nào —— cho dù Harry đã biến thành một người lãnh đạo địa vị cao quý thì ở dưới cái nhìn của y vẫn luôn là đứa nhỏ không lớn lên kia, tùy hứng lại xung động lại bị bức bách chịu trách nhiệm một đống chuyện không thuộc về em ấy. Chỉ có điều cứu thế chủ Potter có một đám người yêu thích em ấy, trong này không cần tăng thêm tình yêu không nặng chút nào của một cái bức tranh nữa.
"Nhưng em không phải là không có đi sao! Em có thể chăm sóc tốt bản thân em, em cũng có thể chăm sóc tốt Rachel!" Harry ở sau khi giải quyết xong cà vạt phiền toái giống với bức tranh Snape vậy xoay người, vọt tới trước bức tranh chiếm hơn nửa mặt tường kia, anh nặn ra một cái nụ cười, nghĩ muốn nói gì đó nhưng chỉ là ở trên tóc như ổ chim của anh cào cào một cái.
"Ngày hôm nay có một số việc —— là chính phủ Muggle bên kia, bọn họ hình như làm ra chút phiền phức. Em phải đi xem xem. Hy vọng sẽ không làm đến rất khuya. Em sẽ nhớ anh."
"Có lẽ em cần phải đi xem mắt, bản thân hành vi nói chuyện với bức tranh chính là một loại bệnh." Bức tranh Snape ở sau yên lặng ngắn ngủi cho ra một đề nghị.
"Tôi không thể có toàn bộ ký ức, bức tranh chỉ là bức tranh, không cách nào trở thành một người chân chính, cũng không cách nào trở thành người em nghĩ muốn kia. Đã mười năm, em cần phải đi ra, lẽ nào em ngay cả dũng khí của một Gryffindor cũng đều vứt bỏ, chỉ biết nhát gan mà trốn tránh hiện thực?"
Lời giống vậy Harry đã nghe rất nhiều lần, anh há miệng, nhìn chằm chằm bức tranh trước mặt. Anh không biết Snape làm cái gì —— nhưng thực sự bức tranh không thể thừa kế tất cả ký ức của Snape. Cho nên anh không hiểu, giữa anh với Snape kỳ thực cũng không có tình yêu long trời lở đất giống như người đời suy đoán vậy, cũng không phải là trước trận chiến ở Hogwarts bọn họ thì có mối bất hoà.
Nhưng Harry cũng không muốn thảo luận chuyện giữa anh với Snape với bất kỳ kẻ nào, cũng không muốn nói ra năm đó anh lựa chọn mang thai một đứa nhỏ có huyết thống của đối phương, chỉ là bởi vì pháp thuật cần xây dựng ràng buộc huyết thống, cho nên nhất định phải có một đứa bé, như vậy Snape mới có thể sống sót.
Có lẽ lúc đó anh không có cân nhắc nhiều như vậy, mà bây giờ tâm tình của anh cũng thay đổi.
Anh không cần người thứ ba tham gia cuộc sống của anh, lý giải quá khứ của anh, đi vào nội tâm của anh.
Kỳ thực một người sống cũng không tệ, mà anh bây giờ đã có một đứa bé, với gia đình trong lý tưởng của hắn, chỉ kém một người. Anh đã từng sống khá hạnh phúc —— cho nên vậy là đủ rồi.
"Cảm ơn anh, Severus. Em sẽ dành thời gian suy xét." Anh chỉ là lễ phép gật đầu với Snape trong bức tranh.
Có lẽ đến cái tuổi này của anh, không dễ dàng bàn tán bản thân mình đã là một loại thói quen, cho dù là đối mặt bức tranh, anh cũng đã tạo thành thói quen mang lên loại mặt nạ có lệ này.
Snape trong bức tranh thì như thế nào thấy không rõ thái độ có lệ của Harry chứ? Y cau mày, vẫy vẫy ống tay áo thật dài, xoay người thì biến mất ở trong khung ảnh lồng kính.
Đầu Potter so với sỏi dê còn cứng hơn, vô cùng may mắn là y đã là bức tranh, sẽ không bị Potter cứng đầu chọc giận đến vào St.Mungo nằm.
Harry hơi hơi cong khóe miệng lên, sau đó khóe miệng hạ xuống, anh hít một hơi thật sâu xoay người đi phòng tắm.
"Chào buổi sáng, ba." Rachel ngáp dài, tóc mái nhếch lên cọng tóc ngố giống như là tính tình quật cường, cả người giống như u hồn vậy bay tới trên ghế thuộc về con bé.
Sau đó yếu ớt mà ghé vào trên bàn, giống như là kem bị tan chảy.
"Con sẽ không suốt đêm đều không ngủ đi? Con cả ngày đều đang bận rộn những gì vậy? Ba nghe Neville nói con cự tuyệt lời mời của giáo sư White Ma Độc Dược học, thầy ấy chuẩn bị đề cử con đi một khu nhà viện nghiên cứu nước Mỹ." Harry trôi nổi bữa sáng trứng ốp la thơm ngào ngạt, tay anh lau lau ở trên tạp dề, sau đó đi tới sờ tóc màu đen mà cuộn lại của cô gái nhỏ của anh một cái, rót cho con bé một ly trà hoa quả bữa sáng mùi thơm hợp lòng người —— cô gái nhỏ thích uống loại trà hoa quả chế tác thủ công này nhất, không chứa tinh dầu Muggle, vô cùng khỏe mạnh!
"Có một số việc." Rachel làu bàu, cô bé đổi một tư thế ngồi hơi nghiêm túc, giơ tay lên cằm, hai mắt màu đen kia ngoại trừ màu con ngươi thì quả thực giống như đúc với Harry.
Cô bé giống như là mệt đến trình độ cực cao, hoặc như là chỉ cực kỳ giống bạn cùng lứa tuổi khác vậy mắc bệnh lười "Bây giờ là nghỉ hè rồi haizz, ba. So với một mình làm một ít nghiên cứu có thể bị Bộ Pháp thuật tìm tới cửa, con trốn ở phòng ngủ một giấc thật ngon thì không tính vấn đề lớn lao gì đi?"
"Vấn đề duy nhất là ba con chính là bộ trưởng Bộ Pháp thuật sẽ tìm tới cửa trong miệng con á!" Harry nhếch miệng, "Ba vẫn có quyền lợi biết con gái ba đang làm cái gì đi!"
"Nga, chẳng qua là một ít việc nhỏ." Rachel phất phất tay, "Không cần để ý."
Harry nhìn chòng chọc con gái bảo bối trong nháy mắt, anh đẩy đĩa, đẩy bánh mì với bơ mới ra lò tới trước mặt Rachel, lại bỏ thêm chút trứng rang với thịt xông khói chiên trong khay đựng thức ăn của con bé.
"Ăn nhiều chút, con thức đêm đến mặt mũi trắng bệch." Lo lắng bừng bừng ở trên mặt anh, anh đưa tay nhéo khuôn mặt hơi mập trẻ con của Rachel một cái.
Trên đời này có thể khiến bộ trưởng Bộ Pháp thuật phái cải cách ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh lo lắng giống như kẹo dẻo mềm cũng chỉ có con gái không bớt lo kia của anh mà thôi.
Thẳng đến Harry ra ngoài đều không cảm thấy ngày hôm nay sẽ phát sinh việc lớn vượt quá bình thường, thậm chí Voldemort chết nhiều năm đột nhiên chết mà sống lại, loại tình huống này đều sẽ không làm anh thất thố, anh chỉ biết rút đũa phép ra, đánh bại kẻ thù cũ trong quá khứ, trong đầu thậm chí lại suy tính buổi tối làm một bữa ăn ngon bồi bổ cho Rachel.
Cho nên —— trên đời này còn sẽ có cái chuyện gì hỏng bét hơn nữa chứ? Dù sao cũng không có khả năng là thế giới thì phải bị diệt sạch đi.
"Thật bất hạnh mà nói cho mọi người, thế giới của chúng ta đang gặp phải nguy cơ trước đó chưa từng có. Đây là việc lớn gắn bó chặt chẽ với sống chết của nhân loại, rất có thể ngày hôm nay chính là ngày cuối cùng, mà ngày mai không biết có đến không."
Người nói ra câu nói này, Harry cũng không biết. Thế nhưng người đang ngồi, bao gồm thủ tướng Muggle của Anh quốc, Bộ trưởng Bộ tài chính, chủ tịch uỷ ban an ninh quốc gia. Mà trên màn ảnh ở giữa hội nghị bàn tròn của bọn họ xuất hiện ngoại trưởng của nước Mỹ, thủ tướng Pháp, nước Nga cùng với một ít Châu Á, những người này đều là nhân sĩ quan trọng át chủ bài trong thế giới Muggle.
Bọn họ tụ tập ở chỗ này, bàn luận việc lớn liên quan đến sống chết thế giới. Mà Harry phát hiện ánh mắt nghiêm trọng của tất cả mọi người, hiện ra không phù hợp của anh —— anh không khỏi chau mày, đây là chỗ hỏng của thiếu tin tức mang đến, Muggle không có nói tất cả chuyện cho anh, thậm chí ngay cả một góc đỉnh băng cũng không có.
"Từ sau khi thế chiến lần thứ hai, thế giới này đã bị thương tích đầy mình, ảnh hưởng mang đến so với chúng ta biết còn muốn đáng sợ hơn. Thế giới cũng không phải là vật chất hoàn toàn —— cũng có khả năng đây là năng lượng mà nhân loại chưa nắm giữ, chúng nó phong phú tập hợp ở một khối, sáng tạo quái vật năng lượng to lớn. Chúng tôi gọi là ô nhiễm. Những tập hợp ô nhiễm vây quanh này tức vật ô nhiễm, mà chỗ ô nhiễm tụ tập rồi bùng phát lại tiếp tục khuếch tán là khu vực ô nhiễm. Vật ô nhiễm cắn nuốt ý chí, máu thịt của nhân loại, chúng nó đang không ngừng lớn mạnh. Thẳng đến lần lượt bùng phát, nếu như không đi giải quyết thì giống như sự kiện đã từng phát sinh ở Mouth Rise, toàn bộ trấn nhỏ bị ô nhiễm cắn nuốt, không có một người sống sót. Mà ô nhiễm bùng phát kia là chuyện trong nháy mắt, giống như Mouth Rise vậy một trấn nhỏ quy mô mười mấy ngàn dân cư, không đến một ngày thì hoàn toàn bị chôn vùi." Vị phụ nữ trung niên mặc âu phục Chanel này tiếp tục nói ra lời cực kỳ kinh khủng.
"Tôi không phải là nói chuyện giật gân. Ở nửa thế kỷ trước, liên hiệp quốc liền ý thức được tính nghiêm trọng của tình hình, cho nên thành lập trung tâm giải quyết vật ô nhiễm, cũng chính là hội cứu thế. Mà sau khi sự kiện bùng phát ở London mười năm trước, quy mô của vật ô nhiễm càng lúc càng lớn, khu vực ô nhiễm báo lên đã biến thành trạng thái tăng trưởng luỹ thừa." Bà nói đồng thời màn hình phía sau nhảy ra biểu đồ thống kê, cùng với điểm tọa độ rậm rạp chằng chịt trên bản đồ thế giới, thậm chí còn có một ít video hình ảnh.
"Sự kiện London là cái gì?" Harry nghe đến từ này, anh bỗng nhiên đưa tay cắt đứt lời nói. Ở lúc mọi người nhìn qua, da mặt dày của Gryffindor khiến sắc mặt anh như thường.
"Một vật ô nhiễm cấp S ngủ say, ở lúc thay đổi vị trí đột nhiên bùng nổ, tạo thành khu vực ô nhiễm vượt qua cấp S, vốn nên nửa London đều rơi vào tay giặc. Thế nhưng phát sinh một việc —— lúc đó đa số người tự mình nhìn hiện trường trở thành điều tra viên vật ô nhiễm, thuộc về nhóm thứ 44." Nữ sĩ nhìn Harry, thanh âm của bà giống như là máy móc lạnh như băng, trần thuật chuyện sớm đã thành miêu tả rất nhiều lần.
Sắc mặt thủ tướng Anh quốc tóc vàng không quá tốt, ông đứng lên, "Ngượng ngùng, hội nghị hôm nay tạm dừng. Chuyện phát sinh trên mảnh đất Anh quốc này thuộc về việc nội bộ Anh quốc, chúng tôi sẽ xử lý tốt. Không cần những quốc gia khác phái bộ đội, cũng không cần xin giúp đỡ với toàn thế giới ." Ở lúc ông ta nói xong câu đó, ông ta giơ tay lên cho trợ lý một ánh mắt, rất nhanh màn hình lớn tối sầm, chính khách các quốc gia tất cả đều bị mạnh mẽ cắt đứt hình ảnh.
"Các cậu những phù thủy này cả ngày sống ở trong thế giới nhỏ của mình, đối với thế giới này không hiểu thì thôi! Đây là giây phút nhân loại cùng chết sống, các phù thủy lẽ nào ngay cả một cái người đều phái không ra được sao?" Thủ tướng tóc vàng kéo kéo cổ áo mình, ông ta gầm thét, giống như là một con chó Golden điên cuồng sủa.
Cho dù ai bị rống sắc mặt đều không quá tốt, nhưng Harry vẫn như cũ nhịn xuống, "Tôi đến bây giờ vẫn như cũ không rõ chuyện gì xảy ra? Cái gì gọi là mười năm trước London thiếu chút nữa nửa thành rơi vào tay giặc, cái gọi là vật ô nhiễm đến tột cùng là cái gì? Nếu như các ông sớm một chút xin giúp đỡ bọn tôi, bọn tôi có thể phái Thần Sáng đi đối phó..."
"Tôi thật đáng tiếc, pháp thuật không đối phó được ô nhiễm." Vị nữ sĩ kia đột ngột cắt đứt Harry, sau đó nhìn về phía thủ tướng tóc vàng, "Hơn nữa về phù thủy —— ông không biết trong điều tra viên sớm đã có phù thủy sao? Đây cũng không phải cái tin tức mới lạ gì, phù thủy tham dự vào trong điều tra vật ô nhiễm, giải quyết vật ô nhiễm. Thì là bởi vì cái gì biện pháp đều dùng qua, này mới có phương pháp đối phó vật ô nhiễm các ông thấy đến trước mắt. Xin không cần nghi vấn tính chuyên nghiệp của chúng tôi."
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nguyên AU*, chuyện xưa Harry 38 tuổi sống lại trên người bản thân 16 tuổi, cứu vớt thế giới đồng thời nói yêu thương với giáo sư. Giáo sư 36 tuổi x góa chồng bề ngoài 16 tuổi nội tâm 38 tuổi Har, có con, con đã 17 tuổi
===---0o0o0o0---===
---0o0o0o0---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro