Chương 1: Trang mới
Voldemort đã chết, thế giới phù thủy cuối cùng cũng tìm lại được ánh sáng. Nhưng thay vì tan biến cả thể xác lẫn linh hồn như mọi người nghĩ, linh hồn của Voldemort được đưa đến một không gian tối đen như mực. Trước mặt hắn giờ đây là một tấm gương rộng lớn đang phản chiếu một cái gì đó. Mới đầu, hắn không mấy tập trung vào vật thể đang chuyển động trước mắt mà thầm quan sát mọi thứ xung quanh. Đó là thói quen, là sự cảnh giác của một kẻ đầy lòng nghi kị. Nhưng quan sát hồi lâu, đáp lại hắn chỉ là một không gian tối đen như mực với nguồn sáng duy nhất là tấm gương trước mặt. Voldemort nhớ rằng hắn đã chết, thân xác của hắn đã tan thành trăm mảnh trước đũa phép của Harry Potter, nhưng hắn biết linh hồn hắn đã thoát ra khỏi thân thể trước cái chết vài tích tắc. Hắn đã vui mừng, đã nghĩ rằng có lẽ hắn sẽ tìm được cách sống lại như cách hắn đã từng. Nhưng chưa được bao lâu, linh hồn hắn bị kéo tới đây, một không gian kì lạ. Hắn đã cố chạy khỏi nơi này, đã thử dùng phép thuật nhưng tất thảy đều vô dụng. Cái màn hình trước mặt hắn thì vẫn chiếu những khung cảnh xa lạ và hắn thì không thể thoát.
Không biết đã qua bao lâu, Voldemort đành chấp nhận rằng bản thân đang ở trong một tình huống kì quặc mà bản thân hắn không bị tổn hại gì. Hoặc đơn giản hơn, hắn đã yếu đuối đến mức không thể cảm giác được nguy hiểm. Hắn bắt đầu chú ý đến cái gương trước mắt mình. Và càng xem hắn càng bàng hoàng. Hắn đã nghĩ có thể chiếc gương này đang chiếu lại kí ức của ai đó về Hogwarts hoặc đây chính là dòng đời của Hogwarts theo góc nhìn của chính bản thân nó. Hắn yên lặng ngồi đó, với cái linh hồn tàn khuyết và bản mặt xấu xí quái dị đôi khi được phản chiếu qua cái gương xem đi xem lại ngàn năm lịch sử của Hogwarts từ ngày nó được thành lập đến năm hắn chết đi. Thật kì lạ, quá đỗi kì lạ.
Những gì diễn ra vào khoảng thời gian từ khi Hogwarts được thành lập đến trước khi hắn nhập học có đôi phần xa lạ với những gì hắn đã đọc được trong " Hogwarts- Một Lịch Sử", lạ lẫm đến mức đôi khi hắn hoài nghi ai là người đã viết ra cuốn sách quái gở đó để đầu độc nhận thức của hắn. Phần còn lại được chiếu là quãng thời gian hắn nhập học cho đến khi thân thể tan thành trăm mảnh trên sân trường, Voldemort xác nhận những gì được chiếu là hoàn toàn đúng.
Voldemort bắt đầu nghi ngờ chiếc gương này là một loại phép thuật do một người nào đó cố tình thể hiện ra bẻ cong nhận thức của hắn. Bởi hắn đã thấy, đã chứng kiến cả trăm lần những cái cảnh như Godric Gryffindor và Salazar Slytherin kết thành bạn đời, hay lí do thật sự Slytherin chỉ thu nhận phù thủy thuần huyết là để bảo vệ những đứa trẻ đó khỏi sự truy bắt của Muggle. Tua đến vài trăm năm sau, hắn thấy bản thân nhập học, thấy bản thân dần phá hủy cái mái ấm mà tổ tiên của mình từng hy sinh để xây dựng lên bảo vệ những phù thủy nhỏ tuổi. Việc phải xem đi xem lại đến cả trăm lần khiến hắn dần nhận ra rằng đây có lẽ là Merlin đang trừng phạt hắn, bắt hắn phải tự biết rằng cái cuộc đời hắn từng ngạo nghễ lại bẩn thỉu và đáng khinh biết bao nhiêu.
Hắn từng oán trách cuộc sống, oán trách thế giới bất công, oán trách dòng máu dơ bẩn của bản thân. Cuộc đời hắn dành hết cho quyền lực và trường sinh. Hắn đã từng nghĩ rằng chỉ khi hắn đứng trên đỉnh cao quyền lực và không bị khuất phục bởi cái chết, hắn sẽ được nhìn nhận, được tôn thờ. Hắn mù quáng tin theo những lời truyền miệng về lý tưởng thuần huyết cao cả của Slytherin và dành cả đời để thực hiện nó với tư cách hậu duệ cuối cùng. Và giờ nhìn lại xem, hắn trở thành một thứ đần độn không ra hình người. Có lẽ Merlin đã đưa hắn đến đây để trừng phạt hắn mà cũng là cho hắn một món quà mang tên lí trí, thứ hắn đã đánh mất kể từ khi xé rách linh hồn lần đầu tiên. Khi mà hắn càng trở nên hiểu rõ hơn về những sai lầm của bản thân, hắn càng muốn sửa sai. Voldemort tự hỏi nếu lúc đó có người cho mình tình thương và dẫn mình đi đúng đường thì sao nhỉ? Hắn không biết. Nhưng ngay giây phút này đây, hắn khao khát được biết. Và khi cái khao khát ấy càng lớn mạnh, Voldemort mất đi ý thức.
Khi hắn tỉnh dậy, mọi thứ trước mắt không còn là bóng tối vô tận nữa, ánh sáng mờ chiếu từ cái bóng đèn cũ rích treo góc nhà khiến mắt hắn hơi nheo mắt khó chịu. Như một thói quen, hắn bắt đầu tìm kiếm cây đũa phép của mình rồi cẩn thận quan sát xung quanh. Đây là một căn phòng xập xệ với một chiếc giường cũ kĩ nằm giữa phòng, một cái tủ quần áo đã mục nát nằm phía bên phải giường và không còn gì nữa. Xập xệ đến khôn tả.
Thình lình một con cú lao rầm từ chiếc cửa sổ cánh mở cánh đóng thẳng vào cái tủ cũ mèm trong phòng. Bụi bay mù mịt gần như che khuất tầm nhìn của Voldemort. Đến khi hắn nhìn thấy rõ những thứ trước mắt, con cú đã biến mất từ bao giờ. Nó để lại trong cái tủ bị đâm đến mở toang hai bức thư thẳng thớm không phù hợp với sự bụi bặm của căn phòng.
Voldemort từ từ bước xuống khỏi giường, tay nắm chặt đũa phép tiến đến trước cái tủ. Hắn quăng vài câu chú kiểm tra vào hai lá thư rồi mới từ từ cầm lên đọc. Một bức thư hắn đã từng quen thuộc- thư nhập học của Hogwarts. Bức còn lại có màu xám viền vàng trong rất sang trọng nhưng không đề tên người gửi, Voldemort lại lặp lại các câu chú kiểm tra một lần nữa mới bắt đầu mở bức thư ra đọc.
Mất hơn 10 phút để hắn có thể đọc và xâu chuỗi lại mọi chuyện từ lúc hắn chết cho tới bây giờ. Đại khái là vì hắn là hậu duệ cuối cùng của Gryffindor lẫn Slytherin, kể từ khi hắn đặt chân tới Hogwarts đã được linh hồn ngàn năm này dõi theo và bảo trợ ở một mặt nào đó. Và chính ngay khoảng khắc cận kề cái chết, hắn đang đứng trong phạm vi bảo vệ của Hogwarts, điều đó đã kích hoạt một thần chú cổ xưa hai vị đại phù thủy để lại nhằm hỗ trợ đời sau trong trường hợp nguy cấp. Tuy nhiên điều đó cũng đồng nghĩa với việc đánh thức linh hồn ngủ say của cả Gryffindor và Slytherin. Chứng kiến cảnh huyết mạch suy tàn, hậu bối ngu ngốc, hai người họ đã đánh đổi nửa sức mạnh và linh hồn của bản thân để xoay chuyển thời không đồng thời đưa linh hồn tàn khuyết của thằng cháu ngu xuẩn dạy dỗ một bài học. Gryffindor và Slytherin gửi bức thư này từ một căn hầm ngầm trong Hogwarts và mong rằng trong nhưng năm học tập tại trường, Voldemort hãy tìm ra họ và làm những việc xứng đáng với dòng máu đang chảy trong người hắn. Cuối thư, Slytherin còn đặc biệt nhấn mạnh hắn không còn tư cách để vào nhà Slytherin và xứng đáng với danh xưng huyết mạch cuối cùng của mình cho tới khi hắn thật sự hiểu và chuộc lại mọi lỗi lầm quá khứ.
Voldemort hiểu những gì tổ tiên của mình viết. Hắn đã chứng kiến quá trình gian khổ của hai người để có thể xây dựng và bảo vệ Hogwarts. Cảm xúc của hắn giờ đây nhộn nhạo nơi tâm hồn.
Hắn lật tiếp lá thư thứ hai, trên đó đề tên người nhận là Tom S.Gryphinor.
Tom- một cái tên đầy quen thuộc cũng đầy châm biếm. Hắn đã từ bỏ cái tên này quá lâu để giờ sau một lần tái sinh hắn đã không còn quá nhiều cảm xúc với nó. Chỉ là khi nhìn tới tên đệm và họ của mình, hắn bỗng thấy ngạo nghễ không thôi. Một khía cạnh nào đó hắn có thể tự nhủ rằng hắn cũng có gia đình và hai người đó đang dõi theo hắn từ một nơi rất gần. Họ trao cho hắn một phần của họ, họ giúp hắn tìm lại nhân tính và lí trí hắn đã vất bỏ. Voldemort nghĩ có lẽ trước ngày nhập học 2 tháng sau, hắn sẽ suy nghĩ kĩ càng lại mọi thứ, về quá khứ, hiện tại và cả tương lai. Suy nghĩ về tội lỗi và bản thân mình. Lí trí và con tim căng tràn trong lồng ngực nói với hắn rằng hắn phải sửa đổi mọi thứ, chuộc tội và khôi phục một Hogwarts mà hắn đã thấy trong ảo cảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro