Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9 Đại sảnh

Lời tác giả (là ta đó): Mọi người Đừng mong truyện này, giống với nguyên tác nhiều. Vì ta là nghiệp dư là ngẫu hứng viết,  chứ không phải là thiên tài. Vì vậy nên việc mình sáng tác loạn xạ, hay không logic thì hãy bỏ qua. Nhưng vẫn cần góp ý để sửa lại.

Nhưng theo mình, người coi đồng nhân Harry với Giáo sự là vì muốn nhìn hai người hạnh phúc, bên nhau ngọt Hoặc có những người muốn họ tự ngược lẫn nhau, xong rồi hiểu nhau rồi HE. (Chắc chắc sẽ có cho dù số ít) Mình thì chủ yếu là không giỏi văn, nên viết thì biểu cảm và bộc lộ suy nghĩ của bản thân nhiều hơn là tả truyện. Nên có gì,  xin bỏ qua cho.

Và Sau một hồi suy nghĩ thì mình thấy là Phần 2 thì toàn bộ đều chọn C, lúc đó mình còn tưởng đếm lầm. Còn Phần 1 thì nhiều là C luôn, mình cạn lời. Sau cùng thì mình quyết định là sẽ kết hợp hai cái với nhau 1C với 2C, sẽ khiến 2 bên đều vui, lại ra kịch bản là Giáo sự là người kiếp trước, Linh hồn của kiếp trước. Nhưng kiếp này, lại mất ký ức không nhớ gì hết, còn lúc nào nhớ thì là bí mật không tiết lộ được hihi và cũng như vì một lý do nào đó thấy Kí ức của Harry từ từ chú ý và từ thích thành yêu.   ( Kịch bản này ta kết hợp hai cái lại cho khỏi suy nghĩ nhiều, mà người làm ta có cảm giác là nàng ấy là tieutrunhi đang Beta mau xuyên nha. Ai Fan mau xuyên hay thì tới chổ nhà nàng ấy mà nhảy hố ta cũng nhảy rồi hí hí ).   ///^\\\

  Thôi tám sự nhiều rồi thôi đây.

-----ta phân cách tiếp nối kì trước-----

Trong khi Harry đang thương tâm tuyệt vọng ( tg: suy nghĩ rồi tự ngược chính mình đúng là M 😈mà ) thì cùng lúc đó Giáo sư khi đang làm độc dược, thì bỗng cái cảm giác kì lạ, làm phá hủy một nồi dược liệu,  nhìn cái lò đang nổi lửa xanh sủi bọt. Mặt Snape đen đến cực điểm và cái cảm giác đánh úp anh lại cái cảm giác nhớ thương, đến tuyệt vọng hi vọng, rồi lại thất vọng, tuyệt vọng rồi lại, cam chịu. Đau đớn như tình yêu đơn phương, tim như muốn vỡ òa. Cái cảm giác muốn khóc nổi lên, Snape lại buồn cười sao có thể, phải ông đã không khóc, từ lâu rồi đến nổi Khóc' với anh là một điều xa xỉ. Có lẽ việc một người quen với âm u bóng tối và ẩm ướt nghiệt ngã, sẽ không khóc, nhưng đã kích từ người đó không làm anh cảm thấy, đau lòng chỉ cảm thấy mất mất và trống rỗng, rỗng tuếch là cái cảm giác xúc đó. Cái kỉ niệm, mà ông không muốn nhớ lại . Vậy thì cái cảm giác này là của ai, cảm xúc đau thương thật quen thuộc. Cùng lúc đó Harry lại nhận lại, cái cảm giác xúc mất mát thất lạc trống rỗng. Tại sao lại như vậy xa lạ nhưng quên thuộc, Không lẽ....

        "Harry"   

"Harry"

Harry giật mình vì tiếng nói, bất chợt vang lên trong phòng mình. Định rút đũa phép thì thấy Draco đang gọi
"Cậu đi Đại Sảnh không"
"Bây giờ là 5 giờ" Harry nhìn dòng thời gian trên không khí "Thầy Dumbledore nói là 8 giờ tập trung, Nên sáu giờ cũng chưa muộn " "Harry cậu nói đúng" Draco bĩu môi  (Hủ*hét lên*: Ngốc manh) Tới giờ thì người đến tụ đông đủ, vẫn là slytherin, sau đó là Ravenclaw kế đó là nối tiếp Gryffindor và Hufflenpuff nhìn đại sảnh đầy đủ người.  Snape lại tập trung nhìn Harry, thấy hai người chạm mắt, liền không thẹn mà quay đi. Harry có điều suy nghĩ .
----------------------------
Hết chương rồi nhớ cmt góp ý nha•♢•

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro